Chương 63 Các ngươi đang chơi cái trò gì đó

Thả người đi, Thân Khương nghe được động tĩnh bên kia bình phong không đúng, ngay cả tiếng chung trà thả mạnh lên bàn cũng có chút kinh tâm động phách, biểu lộ đang nén giận.

Hắn không dám lên tiếng hỏi, vuốt mặt, có chút hoài nghi bản thân vì sao lại kêu thứ rác rưởi như vậy đến đây......ồ đúng rồi, thứ rác rưởi này thuộc phạm vi người bị tình nghi, ai biết làm người ghê tởm như vậy đâu? Bất quá dù có biết cũng không có biện pháp, có ghê tởm nữa, cũng phải lôi tới hỏi một câu.

Thân bách hộ hít sâu mấy hơi, bình phục cảm xúc, mới kêu người tiếp theo, người này tên Cao Khang, thân phận tương đối đặc thù, là đồng liêu của nam thi Trương Hòa Thông.

Hắn nhìn hồ sơ thông tin trên bàn, hỏi: "Ngươi và Trương Hòa Thông là cộng sự, theo lý nên hợp tác cùng cạnh tranh đều rất nhiều, lần này chuyện lớn của các quý nhân, ngươi không đoạt trước Trương Hòa Thông, trong lòng có oán hận sao?"

Cao Khang tuổi hơi lớn hơn so với hai hỏa sư trước đó, thoạt nhìn cũng ổn trọng hơn, nói chuyện cũng khéo đưa đẩy: "Kỹ không bằng người, không cam lòng khẳng định là có, oán hận liền thôi đi, ngươi có hận người ta cũng không giúp gì được mình, chỉ uổng công, còn không bằng cùng người ta quan hệ tốt một chút, không có việc gì giúp đỡ một chút, người ta có lương tâm, mình cũng có thể có được chút chỗ tốt, người ta không lương tâm, thì ngươi khác cũng có thể nhìn thấy không phải sao? Mọi người đều biết ta tốt, lần sau lại có chuyện như vậy, còn không phải đến lượt ta sao?"

Thân Khương: "Thái độ này của ngươi không tồi, rất rộng rãi, ngày thường có người khen ngươi sao?"

Cao Khang liền cười: "Kiệu hoa nâng người mà thôi, lời dễ nghe ai không biết nói, ai không thích nghe? Nói thì nói thôi, coi là thật, đắc ý, vậy thì phiền toái."

"Nghe nói nhà ngươi tứ đại cùng đường, con cháu đông đúc?"

"Mọi người đều nói như vậy, ta là người có phúc khí."

"Nhưng vì cái gì nhà ngươi sinh đều là nhi tử, không có nữ hài?" Thân Khương giọng điệu vừa đổi, ánh mắt cũng theo đó mà trở nên sắc bén.

Cao Khang giật mình, thở dài: "Cái này nhà của chúng ta cũng sầu, nam đinh nhiều thì tốt, gia môn nhiều lao động, nhưng các nữ hài tử lại ngoan, biết thương người, trong nhà phong thuỷ không biết như thế nào lại như vậy, mấy đời đều giống nhau, sinh ra nhi tử nhiều, mấy đời huynh đệ đếm không xong."

"Ngươi cũng muốn nữ nhi?"

"Muốn."

"Không đúng đi, Cao đại nhân," Thân Khương mở giấy trong tay ra, "Ngươi vợ cả hoài cái thai đầu tiên chính là cái nữ hài, nếu thật thích, vì sao không dưỡng cho tốt, để sống không đến hai tháng liền chết non?"

Sắc mặt Cao Khang trở nên phiền muộn: "Có lẽ là ta không có nữ nhi duyên đi, rõ ràng trân quý như vậy, vẫn nhiễm bệnh, không nuôi được."

Thân Khương thấy hỏi không ra cái gì, không đảo quanh vấn đề này, bắt đầu chuyển qua vụ án: "Vương Thải Liên, Phương Tình Mai, Dư Hồng Diệp, ba nữ nhân này, ngươi đều quen biết?"

Cao Khang gật gật đầu: "Dư thị giao tiếp rộng, ngẫu nhiên sẽ gặp ở mấy bữa tiệc nhỏ, có nói chuyện qua. Vương Thải Liên......là cô nương trên mặt có bớt, thân thể không tốt, lại có tuyệt nghệ thêu hai mặt kia? Ta và nàng thật ra không thân, đại khái hai tháng trước, hình như nàng được làm mai, bị mẫu thân tẩu tẩu kéo đi xem mắt, nhưng người khác trò chuyện thật sự vui vẻ, ngay cả nàng đi ra vườn, té xỉu ở ven tường cũng chưa ai phát hiện, vẫn là ta thấy, giúp nàng kêu người thỉnh đại phu, lại giúp nàng thông tri người nhà."

"Còn Phương thị, nàng rất sành ăn, bản thân cũng xử lý mấy cái cửa hàng, ta từng đến tiệm của nàng ăn, ăn cơm xong, cũng hỏi nàng vài vấn đề liên quan, nàng tuy béo, nhìn khó coi, nhưng riêng phẩm vị ăn uống thực sự không tầm thường, lần này Trương đại nhân vì chuyện quý nhân đã bôn ba chọn lựa khắp nơi, liền có người đề cử Phương thị."

Cao Khang nói xong, còn thuận tiện giải thích: "Thời này dân dĩ thực vi thiên sao, quý nhân đi ra ngoài, ngươi biết nàng yêu cầu cái gì? Đương nhiên cần cái gì cũng phải chuẩn bị một chút, ít nhất không thể để khi người ta muốn, ngươi không có."

Thân Khương: "Ngươi cảm thấy mấy phụ nhân này thế nào?"

Cao Khang lắc lắc đầu: "Khó mà nói. Người ngoài đều nói như thế nào, nói vậy bách hộ đại nhân cũng đều biết."

Thân Khương gõ gõ ngón tay trên bàn: "Ta hỏi chính là ngươi."

Cao Khang thở dài: "Đó đương nhiên là đáng thương, nữ tử sống không dễ, ta hy vọng các nàng đều ổn."

"Ngươi đã từng là đồng liêu của Trương Hòa Thông, hẳn là biết trước khi hắn xảy ra chuyện, đã đi đâu, làm cái gì?"

"Đại khái là biết một chút, nhưng cũng không rõ ràng," Cao Khang giải thích, "Từ khi nhận nhiệm vụ này, Trương đại nhân liền bận đến vắt giò lên cổ, cái gì cũng phải chuẩn bị, hôm xảy ra chuyện, ta nhớ rõ buổi sáng vẫn là đang chọn xe ngựa, quý nhân đi ra ngoài, xe phải tốt, ngựa phải tốt, nhưng tốt như thế nào? Lúc mọi người nói tốt, dù sao cũng phải xem qua vài lần. Giữa trưa cơm cũng chưa ăn được hai miếng, liền bắt đầu nhìn chằm chằm đồ thêu, đồ đưa đến tay đẹp thì đẹp, nhưng không có gì mới mẻ, ngay cả hắn cũng không quá để mắt, huống chi quý nhân trong cung? Cả buổi chiều, ta liền thấy hắn xoay quanh khắp nơi, giống như rất sầu não, sau đó tan làm, ta không nhiều việc như hắn, trực tiếp trở về nhà, sau đó hắn đi nơi nào, làm cái gì, ta cũng không biết."

......

Người tiếp theo Thân Khương kêu, là thợ may ở cửa tiệm trang phục, Hồ Nhị Thụ.

Hồ Nhị Thụ cùng với mấy người trước đó rất không giống nhau, mấy người trước mặc kệ là nhân phẩm được hay không, tuổi lớn hay không, ít nhất mặt mũi là nhìn được, Hồ Nhị Thụ thì có chút quá bình thường, vóc dáng không cao, màu da hơi đen, mặt mũi không quá sáng sủa, có lẽ hắn cũng biết bộ dạng mình khó coi, tư thái co rúm, hoặc là mặc kệ làm gì đều lộ vẻ khiếp nhược, tiến vào liền hành lễ, biên độ lớn hơn so với bất kỳ ai, hành lễ xong đứng một bên, câu thúc vô cùng.

Thân Khương lật hồ sơ: "Ngươi là thợ may?"

Hồ Nhị Thụ véo tay mình: "Đúng vậy."

"Cửa hàng trang phục thường có tú nương, lại hiếm thấy nam tử."

"Kỳ thật các thợ thêu chỉ phụ trách thêu chế......" Hồ Nhị Thụ có nề nếp, "Cửa hàng lớn, đều nói các nàng may quần áo lãng phí, mấy việc vụn vặt như cắt, ráp, chủ nhân lại nguyện ý tìm người như chúng ta."

Thân Khương nghĩ nghĩ, cũng đúng, như vậy phối hợp lại tốc độ mới nhanh hơn, có thể tiếp nhiều đơn hàng hơn.

"Tính cách của ngươi có chút yên tĩnh, ngày thường có hay bị khi dễ hay không?"

"Cũng không có."

"Trong nhà có những ai?"

"Không còn ai, lão nương năm trước đã mất."

"Ngươi còn chưa có thành thân?"

"Chưa, cũng chưa ai nhìn trúng."

Thân Khương nhìn nhìn Hồ Nhị Thụ, thái độ rất phối hợp, hỏi hắn cái gì thì nói cái đó, chỉ là lời nói không nhiều lắm.

"Vương Thải Liên, Phương Tình Mai, Dư Hồng Diệp, ba người này ngươi đều biết đi?"

"Biết."

"Quen biết như thế nào?"

"Vương cô nương là thêu hai mặt, nàng giao hàng cho chỗ chúng ta, Phương thị là khách của chúng ta, thường tới đặt may xiêm y, Dư thị cũng là khách."

Thân Khương hết cách, gõ gõ cái bàn: "Nói kỹ hơn."

Hồ Nhị Thụ: "Vương cô nương thêu hai mặt rất không tồi, mỗi lần ra thành phẩm thời gian đều rất dài, nhưng nàng quen thuộc với cửa hàng chúng ta, cơ bản chỉ nhận việc từ chỗ chúng ta."

"Ngươi tiếp đãi?"

"Trên mặt nàng có bớt, không thích thấy người khác, lần đầu nói chuyện chính là ta, sau đó thì đều tìm ta." Hồ Nhị Thụ giải thích một câu, "Chỉ cần kiếm được bạc, không có rắc rối, mấy việc nhỏ này, chủ nhân cùng chưởng quầy đều sẽ không để ý."

"Phương Tình Mai thì sao? Ngươi cùng nàng tiếp xúc cũng rất nhiều?"

"Nàng bộ dạng béo, lại muốn hoa văn và kiểu dáng đang thịnh hành, nói đến nhà nào khác đều không tốt bằng chúng ta, thường tới định chế."

"Vẫn là chỉ có ngươi tiếp đãi?"

"Không không, Phương thị không để ý, ai đều có thể chiêu đãi."

"Nói Dư Hồng Diệp xem, nàng cũng là khách hàng của các ngươi, giống như Phương Tình Mai, thường xuyên đi đính quần áo?"

"Không, không giống nhau," Hồ Nhị Thụ dừng một chút, "Phương thị tuy yêu cầu nhiều, nhưng dễ thỏa mãn, cho nàng đồ thịnh hành nhất là được, Dư thị thì không, nàng yêu cầu không chỉ nhiều, còn cao, thường xuyên đưa ra ý tưởng mới, cách phối màu mới, cắt may mới, có khi chúng ta làm không được, còn phát sầu."

"Nàng bắt bẻ như vậy, các ngươi sẽ không thấy nàng phiền?"

"Sẽ không, nàng tuy bắt bẻ, ánh mắt cũng là nhất tuyệt, nếu có kiểu dáng nào nàng đặc biệt kiên trì, đặc biệt tích cực, vậy thì kiểu đó rất có thể sẽ nhanh chóng thịnh hành, cửa hàng cảm thấy nàng khó hầu hạ, cũng có thể dựa nàng kiếm được rất nhiều tiền, nên vẫn nguyện ý tiếp đãi nàng."

"Ngươi cảm thấy ba nữ nhân này thế nào?"

"Thế nào......là sao?"

Thân Khương gõ gõ bàn: "Tỷ như ngươi, thích, hay là không thích?"

Đầu Hồ Nhị Thụ rũ càng thấp: "Nào đến lượt ta thích? Người ta có gia có nghiệp có bản lĩnh......"

Thân Khương: "Trương Hòa Thông Trương đại nhân thì sao? Quen biết không?"

Hồ Nhị Thụ lắc đầu: "Không quen biết, chưa thấy qua."

"Tối 30 tháng 10, sáng 4 tháng 11, tối 12 tháng 11, sáng 15 tháng 11, tối 25 tháng 11, 26 tháng 11......mấy cái thời gian này, ngươi ở đâu, làm gì?"

Hồ Nhị Thụ nghĩ nghĩ: "Ngày 4 và 15......có ấn tượng, không phải trong thành nơi nào đó nổ mạnh rồi cháy sao? Động tĩnh rất lớn, toàn bộ cửa hàng đều luống cuống, ta cũng chạy theo ra ngoài, bất quá cũng không có chuyện gì đặc biệt. Ngày 26, còn không phải là mấy ngày hôm trước? Chỉ Huy Sứ đại nhân quét sạch đường phố, nghe nói cũng là cháy, ta ở cách xa, cũng không biết tình hình thực tế...... Ồ, nói đến cái này ta nhớ ra rồi, trước lần cháy này một ngày, hẳn là ngày 25 đi? Ngày đó cửa hàng việc nhiều, ta về nhà trễ, đại khái là giờ Tuất đi, nghe thấy có người đang tìm 'Trương đại nhân' gì đó, không biết có phải là vị ngài mới vừa rồi nhắc tới kia hay không."

Thân Khương truy vấn: "Là ai tìm? Cụ thể nói cái gì? Ở đâu?"

Hồ Nhị Thụ lắc đầu: "Trời tối, ta cũng nhìn không thấy, nghe cũng mơ mơ hồ hồ, bất quá xem ngữ khí, hẳn là thủ hạ của vị đại nhân này? Giống như nói ở đâu đó gặp mặt, những người này chờ không thấy, liền tới đây tìm, địa phương......là phố Nam Phong ta đi ngang qua, hình như là hẻm Cây Liễu?"

Thân Khương có chút sốt ruột, một cái hai cái, tin tức đều không được đầy đủ, nhưng hắn hỏi lại, Hồ Nhị Thụ toàn lắc đầu, một cái hỏi đã hết ba cái là không biết.

"Được, ngươi đi xuống đi."

Thân Khương kêu người tiếp theo, Chu Bình.

Người này không thấy thì không biết, vừa thấy mới phát hiện, khí chất của Chu Bình và Hồ Nhị Thụ có điểm tương tự, đều là bộ dạng chẳng ra gì, phổ phổ thông thông, quăng vào đám người là tìm không ra, tướng mạo tầm thường không có gì nổi bậc, tư thái không thể nói là co rúm, nhưng khẳng định là không tự tin, phi thường câu nệ.

"Làm nghề gì?"

Chu Bình hành lễ, trả lời rất thành thật: "Bán nhan thạch, tôi phấn*, thuốc nhuộm."

*ko tìm được thông tin cụ thể tụi nó là cái gì, giống như là bán thành phẩm của đồ làm đẹp, mỹ phẩm

"Ngày thường cùng người khác tiếp xúc không nhiều lắm?"

"Không tính là nhiều."

"Buôn bán được chứ?"

"Có thể nuôi sống người."

Thân Khương trong lòng chậc một tiếng, nữa, đây cũng là kẻ ít lời: "Cho nên ngày thường cũng không có bằng hữu gì? Không sợ người khác không tìm ngươi mua hàng?"

Chu Bình dừng một chút, đáp lời có chút chậm: "Người làm nghề này của chúng ta không nhiều lắm, không tìm ta mua, bọn họ cũng tìm không thấy chỗ khác để mua, ta không cần cùng bọn họ giao bằng hữu."

"Trong nhà có những ai?"

"Không ai, chỉ còn mình ta."

Một người hai người đều như vậy, Thân Khương muốn nổi lên phản nghịch tâm, thế nào cũng phải hỏi cho rõ ràng: "Trước kia thì sao? Trước khi người nhà ly thế thì sao, có ai?"

Chu Bình cúi đầu: "Cha ta thích đánh bạc, trước kia có tổ mẫu chống, sau này tổ mẫu chết rồi, trong nhà càng ngày càng khổ, cha ta cùng nương đánh nhau ra ngoài ý muốn, đều chết chìm dưới sông, muội muội mệnh không tốt, không gả chồng liền bệnh chết, trong nhà vẫn luôn đều rất nghèo."

"Ngươi còn chưa thành thân?"

"Không có, thành không nổi."

"Vương Thải Liên, Phương Tình Mai, Dư Hồng Diệp, ba người này ngươi đều quen biết đi?"

"Quen, các nàng đều tìm ta mua thuốc nhuộm."

Thân Khương giật mình, liền hiểu ra, Kiều thiếu gia đã nói qua, người yêu cầu thì bản thân sẽ theo đuổi càng cao, tỷ như Vương Thải Liên, nàng thêu hai mặt vốn dĩ đã rất xuất sắc, muốn nâng lên một bước, thì mẫu vẽ phải càng tươi sống, màu sắc phải càng sinh động, chọn không được chỉ thêu hợp ý, sẽ nghĩ đến tự mình nhuộm thử, tựa hồ cũng rất bình thường? Phương Tình Mai đối với ẩm thực có nghiên cứu, một trong số đó, vốn là chú ý sắc hương vị đều đầy đủ, sắc, chiếm một bộ phận lớn, bản thân màu sắc của nguyên liệu nấu ăn phối hợp không sai, nhưng ngẫu nhiên có phải có thể tìm vài thứ không độc hại, lại làm cho màu sắc đồ ăn càng thêm phong phú thì sao?

Còn về phần Dư Hồng Diệp, thì càng không cần phải nói, nàng thích trang điểm, thích phối đồ, mặc kệ là son phấn hay là váy vóc lụa là, loại nào không chú ý màu sắc?

Ba người này tìm Chu Bình mua đồ, không tính là kỳ quái.

"Ngươi cảm thấy các nàng thế nào? Làm người như thế nào?"

"Được hay không, cũng không liên quan đến ta."

Thân Khương cảm giác mình phải hỏi trực tiếp hơn một chút: "Ngươi nhìn thấy mặt Vương Thải Liên chưa?"

Chu Bình lắc lắc đầu: "Chưa."

"Phương Tình Mai thì sao? Có cảm thấy......nàng hơi béo hay không?"

"Nàng đúng là béo a," Chu Bình giương mắt nhìn Thân Khương, vẻ mặt 'cái này còn phải nói sao'.

Thân Khương khụ một tiếng: "Dư Hồng Diệp thì sao? Có từng nghe người khác nói gì về nàng?"

Chu Bình: "Đó cũng không liên quan đến ta."

Hỏi không ra, Thân Khương đành phải đổi cái khác: "Quen biết Trương Hòa Thông Trương đại nhân sao?"

"Không quen."

"Chưa thấy qua?"

"Chưa thấy qua."

"Tối 30 tháng 10, sáng 4 tháng 11, tối 12 tháng 11, sáng 15 tháng 11, tối 25 tháng 11, 26 tháng 11......mấy cái thời gian này, ngươi ở đâu, làm gì?"

"Đại khái đều là ở trong phòng?" Chu Bình nói, "Ta không hay ra cửa."

"Náo nhiệt lớn cũng không ra nhìn xem?"

"Ta không thích ầm ĩ, ra cửa bình thường đều là đi tìm hàng."

"Đi đâu tìm?"

"Trong núi, trong rừng, ở đâu có khả năng có nhan thạch, ta liền đi đến đó."

Thân Khương nhìn chằm chằm hắn: "Vậy ngươi rất khả nghi a." Độc lai độc vãng, lại toàn đi vào núi vào rừng......

Chu Bình mím môi: "Quan phủ các ngươi hỏi làm cái gì, ta không biết, dù sao ta chỉ là ăn ngay nói thật."

"Sáng ngày 4 và 15, nổ cháy động tĩnh lớn như vậy, ngươi thật sự ngồi yên, không ra nhìn xem?"

"Có ra nhìn thoáng qua đi...... Đại khái, có điều cách quá xa, cái gì cũng không thấy, lại không phải nhà ta nổ, vì sao không thể ngồi yên?"

Được thôi, Thân Khương hỏi xong, cho người đi xuống, cảm giác miệng mình đều nói đến khô, phi thường cần một bình nước, đang nghĩ dù sao cũng xong việc, đi tìm chút nước uống, đột nhiên nhìn thấy trong viện còn có một người ——

"Ngươi là?"

"Khởi bẩm đại nhân, tiểu nhân Kim Thời Thành, có tin tức cần hội báo!"

Thân Khương nhìn nhìn hồ sơ trên tay, không có Kim Thời Thành, nhưng tên này hắn thấy có chút quen thuộc, còn không phải là lái buôn Chỉ Huy Sứ đã hỏi chuyện trên phố kia sao!

"Được, ngươi tiến vào," Thân Khương lại ngồi vào chỗ, "Vương Thải Liên, Phương Tình Mai, Dư Hồng Diệp, đều quen biết sao?"

Kim Thời Thành lắc đầu: "Không quen biết Vương Thải Liên."

Vậy ngươi tới xem náo nhiệt cái gì? Thân Khương biết ngay là mình không có bỏ sót tin tức.

Kim Thời Thành cười nịnh nọt, có chút nhút nhát: "Đây không phải là theo lời Chỉ Huy Sứ đại nhân hỏi qua lúc trước sao, ta trở về nghĩ nghĩ, vẫn phải lại đây nói một tiếng, gã Ngõa Thứ bị đè lại ngày hôm đó, là vị mà mọi người đều nhìn thấy đó —— hắn nói hắn là làm buôn bán đứng đắn, ta phải nói cho Chỉ Huy Sứ một tiếng, ngàn vạn không thể tin!"

Hắn liền chỉ ra cho Thân Khương: "Người ngoài đến kinh thành, ăn mặc ngủ nghỉ, bình thường sao có thể không hỏi thăm tin tức khắp nơi quen thuộc khắp nơi? Càng không cần phải nói phải người làm ăn, mặt tiền cửa hiệu, khế nhà, tiền thuế, hộ tịch, cho dù hắn ngon lành, hắn có tiền, đều phái bọn hạ nhân ra tìm, cũng phải tìm chúng ta hỏi một chút đi? Nhưng ta vào nghề nhiều năm như vậy, căn bản chưa thấy qua người này! Hỏi thăm các huynh đệ khắp nơi, ai cũng lắc đầu, đều nói không quen biết người này, chưa làm ăn với hắn! Vậy hắn làm sao mà ở kinh thành ổn định? Chuyện này căn bản là không có khả năng, ngay cả ngài vừa rồi cũng nói, Phương thị Dư thị kia, một người mở cửa hàng, một người tìm vải đẹp, thường hay thích hỏi thăm những thứ hiếm lạ, cũng có thể hỏi đến chỗ ta, ngay cả tiểu cô nương kia, Vương Thải Liên, cũng có một lần nhờ người đến chỗ ta hỏi một chút, có tòa nhà nhỏ nào thích hợp hay không, muốn dọn ra ngoài ở kìa, một kẻ từ bên ngoài đến làm buôn bán lại không tiếng động, chúng ta lái buôn đều không biết, đây không phải là nói giỡn sao!"

Thân Khương nhướng mày: "Ta nhớ rõ ngươi vừa rồi mới nói, không quen biết Vương Thải Liên."

"Đích xác là không quen biết a," Kim Thời Thành ngẩn ra, lúc này mới phát hiện mình gây hiểu lầm, liên tục xua tay, "Đều là chuyện mấy năm rồi, vị Vương cô nương này nhờ người đến chỗ ta hỏi về tòa nhà nhỏ, nhưng không có cái nào hợp với yêu cầu của nàng, nàng sau đó cũng không hỏi lại, ta ngay cả mặt nàng cũng chưa gặp qua, chỉ là lúc ấy nhớ một chút...... nghề này của chúng ta, đầu óc phải tốt, đồ vật ngươi phải nhớ rõ ràng, mới có thể tiếp đón khách nhân tốt được không phải sao?"

Thân Khương cảm thấy vẫn phải hỏi thêm: "Ngươi cảm thấy Vương cô nương này, cộng thêm Phương thị, Dư thị, thế nào?"

Kim Thời Thành: "Aizzz, đều là người đáng thương, thế đạo này ai cũng không dễ dàng, nữ nhân càng là vậy, khó lắm."

Thân Khương lại hỏi: "Biết Trương Hòa Thông Trương đại nhân không?"

"Vị này sao có thể không biết?" Kim Thời Thành chà xát tay, "Từ khi tiếp nhận nhiệm vụ hoàng gia, mỗi ngày đều xuân phong đắc ý, bất quá cũng sầu, ngựa xe xiêm y trang sức ăn ăn uống uống như vậy, loại nào không phải cân nhắc? Mỗi ngày đều hỏi thăm khắp nơi kìa, ngay hôm đó, hôm ta bị Chỉ Huy Sứ đè lại đó, không phải xe ngựa bắt lửa lớn sao, thiếu chút nữa còn có tử thương ——"

Da đầu Thân Khương tê dại: "Ngươi thấy Trương Hòa Thông?" Khi đó không phải đã chết rồi sao?

"Không có," Kim Thời Thành lắc lắc đầu, "Ta là nói cái ngày này, ngài hiểu mà, ta muốn nói chính là đêm trước ngày đó, ta cùng khách uống rượu ra, vừa lúc nhìn thấy hắn đi ngang qua, chắc là cũng đang say rượu, để người đỡ, đi cũng bất động."

Thân Khương lập tức híp mắt: "Từ từ, ngươi nói hắn uống say, bị người đỡ?"

Kim Thời Thành chớp chớp mắt: "Đúng vậy."

"Người đỡ hắn trông như thế nào? Quen biết sao?"

"Lúc đó quá tối, thấy không rõ," Kim Thời Thành sợ mình nói sai lời, lập tức nghiêm túc, "Kỳ thực hôm đó ta cũng uống nhiều, cùng khách nhân vừa nói vừa cười, chỉ liếc mắt một cái thôi, cũng không nhất định...... Không chừng nhìn nhầm thì sao?"

"Lúc ấy là giờ nào? Ngươi ở đâu uống rượu?"

"Hơi trễ rồi, cuối giờ Hợi đi, ở ngay hẻm Bảo Hoa, tửu quán Lý Ký......"

Kim Thời Thành thành thật công đạo xong, liền cầu tình cho bản thân: "Bách hộ đại nhân, ngài có thể giúp ta cầu cái tình với Chỉ Huy Sứ được không? Ta chính là tiến vào chủ động phối hợp điều tra, xe củi hôm 26 kia, trận cháy kia, lôi hỏa đạn kia, ta là thật không biết...... Ta mà biết, thật sự sẽ không làm chuyện ác, tang lương tâm như vậy a! Nhà ta mấy đời là lương dân, sinh là người Đại Chiêu, chết là ma Đại Chiêu, thật sự không làm mấy chuyện trái với lương tâm! Nếu có chuyện gì cần, ngài cứ việc sai sử, ta muôn lần chết không chối từ!"

Cái kịch bản này, Thân Khương quá hiểu: "Được rồi, quay đầu lại ta hỏi Chỉ Huy Sứ, ngươi nếu không có vấn đề, cửa hàng kia của ngươi cũng để ngươi mở."

"Đa tạ Bách hộ đại nhân!" Kim Thời Thành quỳ xuống tại chỗ dập đầu với hắn.

Lại tìm được thứ mới, Thân bách hộ phi thường hưng phấn, nước trà đều đã quên uống, chuyển qua chỗ ký tên ở cửa, hỏi: "Đều cho bọn họ viết tên sao?"

Bắc Trấn Phủ Tư có quy củ, dù là tới chơi, đều phải ghi chép lại, ngày thường công tác này đều là người thay ca phụ trách, hôm nay đã sớm liền phân phó, để người bị tình nghi tự viết.

"Viết, ngài xem ——"

Thân Khương cầm lấy liền nhíu mi, đều không giống nhau.

"Tay trái thì sao? Cần không?"

"Cái này khó nói...... Thuộc hạ hỏi một câu, đều nói tay trái không viết được chữ."

Thân Khương nháy mắt bưng mặt, bất quá ngẫm lại những gì hôm nay hỏi đến, thấy thu hoạch cũng khá, xua xua tay cho người đi xuống, lần nữa hưng phấn đi vào trong thính đường, vòng tới sau bình phong ——

"Nhìn một cái xem ta đã hỏi được......cái gì......"

Thân bách hộ đột nhiên nói lắp.

Bởi vì hắn nhìn thấy, Chỉ Huy Sứ cùng Kiều thiếu gia đang dùng ngón tay đánh nhau?

Tay Chỉ Huy Sứ hàng năm cầm đao, có chút thô ráp, hổ khẩu đốt ngón tay đều có vết chai mỏng, Kiều thiếu gia thì thật là Kiều thiếu gia, ngón tay nhỏ dài trắng nõn, móng tay bóng loáng, đầu ngón tay phấn nộn, hai người đều không nói lời nào, cũng không có biểu tình gì, chỉ dùng ánh mắt giao lưu, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, giống như tùy tiện một tí tẹo biến hóa đối phương đều có thể đoán được, vô cùng đứng đắn.

Nhưng các ngươi biểu tình có đứng đắn nữa, ngón tay cũng là đang đánh nhau a, chọc tới chọc đi, có ái muội hay không?

"Các ngươi......"

Diệp Bạch Đinh nhìn thấy hắn, chậm rãi thu tay: "Ồ, chúng ta đang thảo luận vụ án."

Cừu Nghi Thanh cũng thu tay, trong biểu tình bình tĩnh có một tia không vui: "Đúng vậy."

Thân Khương cảm giác mình muốn mù.

Nếu ánh mắt ngươi không mang sát khí ta liền tin ngươi, thảo luận vụ án nên ái muội như vậy sao? Các ngươi lúc khác không như vậy a!

Diệp Bạch Đinh chỉ tay vào cái bình phong, vẻ mặt vô tội: "Không phải ngươi kiến nghị đặt nó ở đây, làm chúng ta không thể nói chuyện giao lưu bình thường sao?"

Thân Khương:......

Được, đều là ta sai, đều là nồi của ta.

Hắn cũng là lúc này mới phát hiện trên bàn có chữ viết, hẳn là chấm nước trà viết, có vài vết đã khô, có vài vết còn rất ướt, chứng tỏ mới vừa viết, vừa rồi một màn 'ngón tay đánh nhau' kia, hẳn là hai bên ý kiến bất đồng, Kiều thiếu gia đẩy tay Chỉ Huy Sứ ra, Chỉ Huy Sứ không nhúc nhích, hai người đầu ngón tay chạm vào nhau, mới giống đang đánh nhau.

...... trà ngon cứ như vậy bị lãng phí!

Hắn ở bên ngoài khát đến cổ họng bốc khói, hai người này ở đây lãng phí!

Còn có cái con rùa đen nhỏ kia là sao? Kiều thiếu gia ngươi đang làm trò gì, dám ở trước mặt Chỉ Huy Sứ vẽ rùa đen! Không sợ bị quân pháp xử trí sao?

Nghĩ lại, cũng đúng, Kiều là ai, sợ ai? Đừng nói ở trước mặt Chỉ Huy Sứ vẽ rùa đen, hắn ngay cả 'tiểu tình nhân' của Chỉ Huy Sứ cũng dám xạo ra hoa kìa!

Thân Khương hiện tại đã biết chuyện phát sinh hôm tuyết rơi đó, khi chạy bên ngoài, người khác còn hỏi hắn tình huống của Kiều thiếu gia, nói lo là sẽ bị phạt, rốt cuộc cũng không phải cố ý sao? Hắn chỉ nghĩ quăng cho cái xem thường, tâm nói các ngươi biết cái gì? Kiều thiếu gia muốn giả làm tiểu tình nhân của người khác, thì khẳng định là không được, Chỉ Huy Sứ sẽ đại khai sát giới, giả làm của Chỉ Huy Sứ...... Sợ cái trứng a!

Kiều thiếu gia ở trước mặt Chỉ Huy Sứ là có đặc quyền, thẻ bài nhỏ kia, vòng tay vàng nhỏ kia, lục lạc nhỏ kia, các ngươi đều mắt mù, không nhìn thấy sao!

Lần này xui xẻo chính là họ Bành, không thấy người ta nhìn cũng không thèm nhìn hắn sao? Không biết Chỉ Huy Sứ sau lưng là như thế nào làm hắn đâu. Chỉ Huy Sứ luôn luôn rộng lượng, ngươi có dã tâm, muốn tính kế, được, không thành vấn đề, ngươi hướng về phía Chỉ Huy Sứ đi, Chỉ Huy Sứ đều tiếp chiêu, cũng thuận tiện để người khác nhìn xem, vì cái gì y có thể làm Chỉ Huy Sứ, ngươi không được, nhưng ngươi chớ có chọc đầu quả tim của Chỉ Huy Sứ a, ngươi chọc Kiều thiếu gia, vậy chẳng phải là lão thọ tinh thắt cổ, tìm chết sao!

Chỉ một lát này, trong đầu Thân Khương không biết đã xoay nhiều ít vòng, thật cẩn thận bước đến, chỉ vào trà trên bàn, nuốt nước miếng: "Trà này ——"

Cừu Nghi Thanh mặt vô biểu tình chỉ vào ấm trà bên cạnh: "Thưởng ngươi."

Thân Khương:......

Đó là trước khi hỏi cung thủ hạ chuẩn bị tốt đưa đến, tuy được đặt cạnh lửa giữ ấm, hương vị nhất định cũng không tốt, sao có thể giống bình ở trên bàn của ngươi!

Cũng đúng.

Thân Khương vuốt mặt, bình trên bàn là Chỉ Huy Sứ cố ý pha cho Kiều thiếu gia, hắn là ai, lại không phải tiểu bảo bối của Chỉ Huy Sứ!

Hắn làm sao xứng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro