Chương 65 Mãnh hán bị đùa giỡn

Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh thật đúng là có ý tưởng.

Án mạng liên hoàn cộng thêm lôi hỏa đạn nổ mạnh bốc cháy, lại có hung thủ cố ý dẫn đường, vụ án này đã khiến cho dư luận khủng hoảng, trong dân gian đã có dấu hiệu đè ép không được, hiện giờ đã vào tháng chạp, hoàng gia tế lăng còn cách không bao lâu, cửa ải cuối năm đã gần ngay trước mắt, bọn họ không muốn lại dây dưa với hung thủ, cần phải chiếm được tiên cơ.

Bất quá chuyện này có thể trở về rồi an bài, trước mắt là phân tích hiện trường phạm tội.

Diệp Bạch Đinh tạm dừng đi qua, cảm xúc đã hoàn toàn bình phục, có thể tiếp tục xem xét hiện trường, tầm mắt hắn lướt qua bả vai Thân Khương, đột nhiên nhìn thấy một chỗ rất sạch sẽ, sạch sẽ đến......có chút không thích hợp.

"Nơi này hình như rất lâu chưa được quét tước?"

"Đúng," Thân Khương cũng thả tay che ngực xuống, "Trên mặt đất phàm là sạch sẽ một chút, đều là dấu vết kéo lê người để lại, không đúng, cũng không thể nói là sạch sẽ, kéo lê người chết sẽ lưu lại vết máu ——"

Diệp Bạch Đinh chỉ vào cạnh cửa: "Nhưng nơi này rất sạch sẽ."

Có vết kéo lê rõ ràng, lại không có vết máu, phần dấu vết này là một đường thẳng tắp, rõ ràng là có người nằm trên mặt đất bị kéo mà ra, nhìn đường cong độ rộng, không có khả năng là nữ tử, trong số người chết dáng người tròn trịa nhất là Phương Tình Mai, cũng hẹp hơn so với cái này.

Cừu Nghi Thanh híp mắt: "Trương Hòa Thông người cũng hơi béo."

Thân Khương sửng sốt: "Cho nên Trương Hòa Thông cũng bị lôi vào đây? Cái này từ cửa liền có, là đã bất tỉnh mới kéo vào?"

Cừu Nghi Thanh đã nhanh chóng nhảy ra ngoài cửa, dọc theo đại môn, đi từng bước vào trong, tỉ mỉ kiểm tra.

"...... Dấu vết tuy đã bị phá hư, vẫn theo quy luật nhất định, người là bị kéo từ cổng lớn vào, không có giãy giụa, nhất định là đã mất ý thức."

Thân Khương nghe cũng sợ hãi: "Cho...cho nên Trương Hòa Thông này căn bản cũng chưa nhìn thấy cảnh tượng giết người......vậy hắn vì sao lại bị giết?"

Diệp Bạch Đinh cũng đi đến ngoài cửa sổ, nhặt lên một viên đá: "Chỉ Huy Sứ, ngươi nhìn xem cái này."

Cừu Nghi Thanh tiếp nhận, phân biệt một chút, lại nhảy lên đầu tường, nhìn nhìn hoàn cảnh trong viện ngoài viện, mới nói: "Cục đá này hẳn là từ bên ngoài ném vào —— chỉ không lâu trước đây."

Diệp Bạch Đinh lập tức minh bạch: "Là có người đang nhắc nhở hung thủ, có quan sai tới, chạy mau."

Xoát một tiếng, Thân Khương rút Tú Xuân đao ra: "Cho nên hung thủ còn chưa chạy xa? Lão tử đuổi theo!"

"Chưa chắc," Diệp Bạch Đinh lại lắc lắc đầu, tiếp tục nhìn về phía Cừu Nghi Thanh, "Chỉ Huy Sứ phái người đi theo dõi người bị hiềm nghi?"

Cừu Nghi Thanh lắc đầu: "Không có tin tức, chắc là không có dị thường."

Thân Khương giơ Tú Xuân đao, đi cũng không được, ở cũng không xong: "Muốn đuổi theo hay không?"

Diệp Bạch Đinh nghĩ nghĩ: "Đội tội phạm nếu biết thông báo cho nhau, sau khi bị quan phủ tìm đến không lập tức chạm trán, vậy thì đối với nguy hiểm đã biết trước nào đó, cũng sẽ lưu lại ám hiệu. Tỷ như hung thủ giết người, hắn thật sự không kiêng nể gì, một chút cũng không sợ sẽ bị phát hiện sao?"

Thân Khương giờ mới có phản ứng: "Cho nên hắn có khả năng nhờ người quan sát, nếu phát hiện dị thường, liền dùng hòn đá nhỏ ném vào cửa sổ của hắn?"

Diệp Bạch Đinh gật đầu: "Nếu lúc đó hắn đang ở đây, tất nhiên có thể kịp thời chạy trốn, nhưng hôm nay hỏi cung, hắn thành thật hơn bình thường rất nhiều, không dám khác người, có thể là không có tới."

Đôi mắt Thân Khương xoát một cái sáng lên: "Vậy ta chẳng phải là có thể ngồi canh?"

Diệp Bạch Đinh:......

Hắn rất mịt mờ nhắc nhở: "Ngồi xổm thì có thể, nhưng chưa chắc có thể ngồi xổm."

"Vì cái gì!"

"Ngốc," Cừu Nghi Thanh lấy xem thường quét thủ hạ không có đầu óc một cái, "Người khác biết mướn người nhắc nhở nguy cơ, đến khi đến đây, chẳng lẽ sẽ không kiểm tra xem có dị thường hay không?"

Cho dù có tìm ra người ném đá này, phỏng chừng ý nghĩa cũng không lớn, tội phạm đã có thể lợi dụng lái buôn dẫn ra nhiều xe củi như vậy, kẻ ném đá, chưa chắc đã thấy mặt hung thủ.

Bất quá, vẫn phải tra một chút.

Thân Khương nháy mắt lùi về: "......cũng phải ô."

Diệp Bạch Đinh: "Với logic hành vi của Trương Hòa Thông, hắn có khả năng sẽ tìm Dư Hồng Diệp, không nhất định có liên quan tới hung thủ, địa điểm hung thủ gây án bí ẩn, không có khả năng bị người ngoài biết được, hắn không nên tìm tới nơi này."

"Người không chủ động tới, nhất định là hung thủ mang từ nơi khác đến," Cừu Nghi Thanh trầm ngâm, "Nếu như thế, Trương Hòa Thông chết không phải ngoài ý muốn."

Hắn vốn chính là người cần bị giết chết, trong kế hoạch của hung thủ.

Vậy động cơ thì sao? Hung thủ trước sau giết ba nữ nhân, là bởi vì chán ghét, bởi vì ý thức biến thái sâu trong nội tâm, giết Trương Hòa Thông là vì cái gì? Hôm nay hỏi cung, phần lớn người bị tình nghi đều biết Trương Hòa Thông, nhưng cũng không quá quen thuộc, từ đâu ra ân oán tình thù? Một cái đồng liêu duy nhất, cũng có vẻ ngoại trừ có chút không cam lòng, cũng không có nảy ra ác ý muốn giết người.

Vì cái gì muốn giết người này? Lại là làm cách nào mà chế trụ được hắn?

Chẳng lẽ......

Diệp Bạch Đinh nhìn nhìn vết máu trên giường, chẳng lẽ hung thủ biết Trương Hòa Thông muốn tìm Dư Hồng Diệp, còn lợi dụng điểm này?

"Vụ án mạng này, nhất định có ẩn giấu gì đó."

"A? Lại gia tăng khó khăn a!" Thân Khương đã đau đầu.

Diệp Bạch Đinh híp mắt: "Trương Hòa Thông không phải loại hình hung thủ giết người thích giết, bị hại tất nhiên là vì nguyên nhân khác, rất kỳ quái a vụ này...... Giết người là vì nhét tờ giấy, báo trước lôi hỏa đạn phát nổ, lôi hỏa đạn nổ mạnh bốc lửa, lại là vì cái gì? Chỉ là vì phô trương một phen, để cho người khác đều nhận ra kẻ phóng hỏa? Vậy hắn không nên kéo dài thời gian như vậy, thủ pháp cũng không cần thiết mịt mờ như vậy."

Cừu Nghi Thanh híp mắt: "Nếu như, Trương Hòa Thông chết mới là mấu chốt thì sao?"

Nếu toàn bộ mục đích, đều là ở trên người của người này thì sao?

Diệp Bạch Đinh đột nhiên nghĩ đến một khả năng, quay qua Cừu Nghi Thanh: "Chỉ Huy Sứ lúc trước điều tra Trương Hòa Thông có ra gì không?"

Cừu Nghi Thanh hơi gật gật đầu: "Có chút suy đoán, chưa xác định, bất quá cũng nhanh thôi."

"Vậy được," Diệp Bạch Đinh đột nhiên cong mắt, giống con tiểu hồ ly giảo hoạt, "Lần này chúng ta ra vài chiêu, nhất định có thể bắt được cái đám người này!"

Ánh mắt Cừu Nghi Thanh hơi ấm: "Ừm."

Hai người lại lần nữa đồng thời nhìn về phía Thân Khương.

Không phải Thân bách hộ nhát gan, hắn thật sự là lại theo bản năng muốn che ngực, ánh mắt hai người kia thật là đáng sợ! Không phải là muốn cho hắn đi liều mạng đi?

Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh cái gì cũng chưa nói, nơi này không phải chỗ nói chuyện đàng hoàng, bọn họ thăm dò xong hiện trường liền rời đi, Diệp Bạch Đinh ở noãn các sửa sang lại ý nghĩ, Cừu Nghi Thanh ở bên ngoài làm an bài bố trí mới, Thân Khương mang người đi ghi chép bảo vệ hiện trường vụ án đầu tiên, bận rộn xong thì trời đã tối rồi.

Trở về tìm đến noãn các, chỉ có Kiều thiếu gia ở, Chỉ Huy Sứ còn chưa về, hắn liền đơn giản cùng Kiều thiếu gia ăn bữa cơm, mới vừa buông đũa, ợ còn chưa ợ cái nào, Chỉ Huy Sứ đã đẩy cửa vào.

Nhìn cơm trên bàn, nhìn người bên cạnh bàn ——

Cừu Nghi Thanh:......

Thân Khương:......

Thân bách hộ vèo vèo trượt một cái quỳ xuống: "Không phải...ta......thuộc hạ không có trộm cùng Kiều thiếu gia......"

Diệp Bạch Đinh cũng lật đật quăng miếng cá hầm ớt vào trong chén Thân Khương, làm bộ không gắp cái món này, ưu nhã lấy khăn lau miệng: "Đều là Thân bách hộ gọi, nói là chúc mừng ta khỏi hẳn phong hàn."

Thân Khương:......

Đã nói Kiều thiếu gia hôm nay sao lại thống khoái như vậy, cũng chưa nói muốn chờ Chỉ Huy Sứ, té ra là muốn lén ăn cay? Phong hàn gì, từ đâu ra phong hàn? Vì sao hắn không biết? Vì sao không ai nhắc nhở hắn?

Căn bản không cần ngẩng đầu, hắn vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt giết người của Chỉ Huy Sứ.

......hắn sắp chết rồi!

Thân Khương lặng lẽ liếc nhìn Kiều thiếu gia một cái, ngươi không cứu ta, cũng không thể hố ta a!

Diệp Bạch Đinh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, biểu tình an tĩnh ——

Hố cái gì? Cái gì hố? Ai không thể hố? Bằng hữu, còn không phải là dùng để hố sao?

Cừu Nghi Thanh cười lạnh: "Cá hầm ớt Trúc Chi lâu, thức ăn của các ngươi không tồi a."

Diệp Bạch Đinh 'mảnh mai' khụ hai tiếng, thanh âm cũng suy sụp, giống như thư sinh sắp bị hồ ly tinh hút hết hồn: "Đáng tiếc ta bị bệnh, không có lộc ăn, thứ như vậy thật là ăn không vô, đều để Thân bách hộ giải quyết, Chỉ Huy Sứ có đói bụng không? Lát nữa cùng ta ăn khuya như thế nào? Thanh đạm một chút, ta thật sự là......không thể ăn thứ đỏ đỏ đầy dầu mỡ này."

Thân Khương:......

Là người sao? Ngươi tém nước miếng ở mép lại một chút, ta còn có thể tin ngươi hai phân!

Cừu Nghi Thanh không để ý đến hắn, chỉ nâng tay: "Người tới, dọn đi."

Rất nhanh, nửa tô cá lát hầm ớt nóng hầm hập, thơm ngào ngạt, cay rát kia đã bị bưng đi mất.

Diệp Bạch Đinh:......

Aizzz, lãnh đạo mà, đều là có tính tình, không thể trêu vào không thể trêu vào.

Cừu Nghi Thanh để Thân Khương ra cửa đứng hóng gió hai khắc, rằng: Bình tĩnh một chút.

Thân Khương loại Cẩm Y Vệ thể lực mạnh mẽ này cũng không sợ phạt, hắn lại không phải Kiều thiếu gia, tùy tùy tiện tiện là có thể nhiễm cái phong hàn, nhưng nhiễm không được phong hàn, cũng biết lạnh a! Đêm hôm, gió bắc thổi hô hô, thổi một lát là cái mũi lỗ tai cũng không còn là của mình nữa ngươi tin sao! Tùy tiện kéo một cái là rớt a!

Trở lại phòng, Thân Khương thành thật, cũng không dám bậy bạ: "Cái kia...chuyện vụ án...... kế tiếp làm sao bây giờ?"

Diệp Bạch Đinh không biết vừa rồi đã trải qua cái gì, co nắm đấm, nghiêm túc, ánh mắt phi thường sắc bén, thái độ thập phần tích cực: "Hung thủ đã phát rồ, lần này, chúng ta cần thiết phải đến trước bọn chúng!"

Thân Khương không rõ: "Cho nên?"

"Cho nên nếu hắn cần giết một nữ nhân ——" Diệp Bạch Đinh nhìn về phía Thân Khương, tức khắc biến ra gương mặt hiền từ, "Chúng ta liền đưa cho hắn một nàng là được."

"Đưa? Đưa ai? Như...như thế nào đưa?" Thân Khương chỉ là nhìn thấy biểu tình này của Kiều thiếu gia, liền có chút sợ hãi.

Diệp Bạch Đinh vỗ vỗ tay, bên ngoài liền tiến vào một đám tiểu binh, từ Ngưu Đại Dũng đi đầu, trong tay mỗi người đều bưng một cái khay, trên khay có một bộ váy áo, hồng, phấn, vàng nghệ, xanh đọt lá, tím nhạt, màu gì cũng có.

"Thân bách hộ thích bộ nào?"

"Ta...ta thích?" động vật Thân Khương ý thức được nguy hiểm, lập tức lắc đầu, "Không có, ta đều không thích!"

Diệp Bạch Đinh lại giống như không nghe được hắn nói cái gì, tự động đi đến trước một cái khay, cầm một bộ váy lên: "Thân bách hộ hình như đã từng khen hoa tím nhỏ trên chiến củng của ta, chắc là......thích bộ này?"

Thân Khương: "Không không không, thuộc hạ không dám."

Diệp Bạch Đinh: "Thân bách hộ đừng thẹn thùng, đi thay thử xem đi."

Thân Khương:......

Hắn đáng thương hề hề quay qua Cừu Nghi Thanh: "Chỉ Huy Sứ......"

Khổ nỗi Chỉ Huy Sứ cũng không giúp hắn, nhìn nhìn váy lụa tím, lại nhìn nhìn thân thể quá mức cường tráng của hắn, ghét bỏ phất phất tay: "Đi thay đi."

Thân Khương:......

Không phải, ngươi không cảm thấy ta mặc cái màu này rất mạo phạm sao? Kiều thiếu gia mặc mới đẹp sao!

Đáng tiếc Cẩm Y Vệ có kỷ luật thép, cấp trên nói là phải nghe, mệnh lệnh của Chỉ Huy Sứ là lớn nhất...... Không có biện pháp, Thân bách hộ cầm váy, ra gian ngoài tìm cái bình phong, vòng ra sau không tình nguyện mà thay váy.

Hiệu quả quả nhiên là mang tính huỷ diệt.

Quần áo màu tím, sẫm thì lộ quý khí, nhạt thì thêm thần bí, người càng có khí chất, mặc càng đẹp, ồ, còn phải thêm một điểm, da cần phải trắng. Ngươi bộ dạng vừa đen vừa vàng, vậy dẹp không diễn, vai hát tuồng cũng không dám thử, ngươi lại cường tráng một chút, mẹ ô uy! Vậy thì ngươi không phải muốn xinh đẹp, ngươi là muốn trả thù xã hội a!

Thân Khương vừa bước ra, liền dọa Ngưu Đại Dũng cầm đầu một đống Cẩm Y Vệ chạy, có tên nói muốn đi rửa mắt, có tên nói cơm đêm qua cũng muốn nhổ ra......

"Làm gì tới mức đó......"

Thân bách hộ rất ủy khuất, nghĩ nghĩ gần đây cũng không làm gì sai, mỗi ngày đều ở đi làm việc đàng hoàng, vì sao phải chịu loại nhục nhã này!

Kiều thiếu gia rốt cuộc là Kiều thiếu gia, kiến thức rộng rãi, không có đi rửa mắt, cũng không có đi phun cơm đêm qua, thậm chí còn đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lần, khen một câu phi thường trái lương tâm: "Được, rất đẹp."

Nếu không phải Chỉ Huy Sứ còn ở trước mặt, Thân Khương rất muốn nói một câu ngươi có phải mù hay không, hay là người nhiễm phong hàn đều như vậy?

Bất quá có trì độn nữa, tới lúc này, cũng nhấm nháp ra: "Ý của ngươi là...... Muốn cho ta giả trang nữ nhân, câu dẫn hung thủ?"

"Thân bách hộ lời này sai rồi," Diệp Bạch Đinh thưởng thức váy lụa tím trên người tháo hán tử, eo thật sự quá thô, chân cũng thật sự quá lớn, rất không tồi, "Chuyện Cẩm Y Vệ chúng ta làm, sao có thể gọi là câu dẫn?"

"Vậy gọi là ——"

Diệp Bạch Đinh ân cần dụ dỗ: "Gọi là bắt tại trận."

Tùy tiện đi, Thân Khương động tay động chân xách xách cái váy: "Nhưng người ta cũng không mù a, cứ như vậy, còn có thể nhìn không ra ta là nam?"

Diệp Bạch Đinh: "Dù sao đêm đen, thấy không rõ?"

Cừu Nghi Thanh cũng nói: "Chuyện khác bổn sứ đã an bài xong, ngươi làm theo là được."

Thân Khương:......

Không phải, sao lại thế này, Chỉ Huy Sứ ngươi không thể mù theo a! Gió thổi gối đầu* thực sự muốn mệnh, không thể tùy tiện nghe!

*là dạng lời thủ thỉ khi hai người ngủ chung, thường là nữ thủ thỉ với nam để đạt mục đích của mình

Hắn thử lên tiếng khuyên nhủ: "Lần này chỉ sợ là không được, cái khác không nói, chỉ nhìn hình thể này của thuộc hạ, người bình thường đều có thể nhận ra, cô nương nhà ai mà có bộ dạng này? Cô nương nhà ai không xinh xinh đẹp đẹp? Muốn ta nói, Kiều thiếu gia giả trang là thích hợp nhất, nhất định cực kỳ giống!"

Hắn nảy ra ý tưởng ác liệt, tròng mắt xoay chuyển khắp nơi, khuyến khích Chỉ Huy Sứ: "Chỉ Huy Sứ ngài cẩn thận nghĩ xem, ngài nhìn xem Kiều thiếu gia, dáng người này, eo nhỏ này, nếu hắn mặc một thân váy tím, có phải càng đẹp mắt hay không? Lại cẩn thận trang một chút, người khác nhất định nhìn không ra, so với tiểu cô nương còn xinh đẹp đó!"

Cừu Nghi Thanh tựa hồ có chút do dự, hình như là vậy?

Thân Khương nhìn thấy có cửa, tiếp tục: "Lại có Chỉ Huy Sứ ngài hộ giá hộ tống, có thể ra sai lầm gì? Kiều thiếu gia nhất định an toàn, chỉ là thay đổi cái địa phương, đi một chuyến mà thôi!"

Cừu Nghi Thanh không nói gì, tựa hồ thật sự là đang suy xét.

Thân Khương nắm tay, đúng, chính là như vậy, nhanh đáp ứng, nhanh sửa chủ ý, ngươi còn có thể thuận tiện nhìn một cái thiếu gia mặc nữ trang! Mỗi ngày lấy hoa tím nhỏ trêu ghẹo Kiều thiếu gia, ngươi thật sự một chút cũng không thèm sao?

Diệp Bạch Đinh không hề nôn nóng, ngoan ngoan ngoãn ngoãn ôm chung uống trà, chờ Thân Khương nói xong, mới cười tủm tỉm hỏi: "Nói xong rồi?"

Thân Khương nghĩ nghĩ, lời mình nói không hề có vấn đề, trật tự rõ ràng, logic trước sau như một phù hợp với bản thân mình, dùng sức gật đầu: "Xong rồi! Việc này hôm nay, ngươi thích hợp nhất!"

"Vậy ngươi hiển nhiên đối với vụ án lần này không để bụng a," Diệp Bạch Đinh thong thả ung dung, "Đừng quên, hung thủ mỗi lần lựa chọn mục tiêu, cũng không phải là cô nương xinh đẹp, hoàn mỹ, là cô nương có khuyết điểm. Ngươi cũng nói ta giả trang nhất định hoàn mỹ, hoàn mỹ như vậy......chẳng phải là lộ tẩy?"

Hung thủ muốn, chính là ngươi không hoàn mỹ.

Cừu Nghi Thanh lập tức gật đầu: "Không sai."

Thân Khương tức khắc choáng váng, Chỉ Huy Sứ ngươi không thể như vậy a! Rõ ràng vừa rồi ngươi đứng cùng đội với ta, sao lại có thể biến hóa nhanh như vậy!

Thôi bỏ đi.

Hắn sao có thể nói thắng Kiều thiếu gia.

Hắn cúi đầu nhìn nhìn váy lụa tím trên người, cảm thấy lại điểm xuyết một chút, mình sống thoát thoát chính là cái cà tím, có thể trực tiếp vùi vào trong đất, hắn một cái tháo lão gia, đi làm cái trò này......

Diệp Bạch Đinh mị mắt: "Như thế nào, Thân bách hộ không muốn?"

Thân Khương mẫn cảm nghe ra được mùi uy hiếp, nào dám phản đối tiếp, lập tức gật đầu như gà con mổ thóc: "Nguyện ý! Việc này nên là Thân bách hộ ta làm! Thuộc hạ nguyện vì Chỉ Huy Sứ cùng Kiều thiếu gia làm tùy tùng, núi đao biển lửa, nước sôi lửa bỏng, quên mình phục vụ!"

Đến đây đi! Làm bão táp tới càng mãnh liệt chút đi, hắn là bách hộ, hắn chống cự được!

"Được rồi, đi xuống chuẩn bị đi."

Kiều thiếu gia tùy tùy tiện tiện phất phất tay, liền đuổi hắn ra ngoài.

Còn sau đó có cùng Chỉ Huy Sứ ăn khuya hay không, gọi đồ ăn gì, có rượu không, dỗ Chỉ Huy Sứ vui vẻ, quên vụ cá lát hầm ớt kia ra sao......một bách hộ nhỏ bé, liền không xứng được biết.

Hai ngày tiếp theo, Thân Khương từng bước làm chuyện của mình, đợi Cừu Nghi Thanh an bài, đêm mồng 6 tháng Chạp, rốt cuộc chờ tới thông tri, để hắn đến một cái hẻm tối.

"Hung thủ rất có khả năng ở ngay gần đó, ngươi chậm rãi đi qua một lần, một lần nếu không được, ngươi liền vòng một vòng, lại đi lần nữa......" Diệp Bạch Đinh nghiêm túc dặn dò hắn.

Thân Khương nhìn con hẻm đen kịt, tâm tình có điểm phức tạp.

Làm việc đương nhiên là không thành vấn đề, hắn làm cái nghề Cẩm Y Vệ này, chính là để giải quyết vấn đề, chính là để dẹp chuyện, nhưng có điều, không có mặc váy, hắn chỗ nào cũng dám đi, một khi mặc cái váy này vào, không biết sao, tức khắc liền cảm thấy trên thế giới này nam nhân xấu xa quá nhiều, một cái hai cái trong lòng chả biết gì, cảm thấy phía dưới mọc thêm hai lượng thịt, là có thể lên trời xuống đất, cái gì cũng dám nghĩ, cái gì cũng dám nhìn......

Phi!!

Lão tử muốn tóm chính là loại rác rưởi các ngươi!

"Ta đi!"

Thân bách hộ ngẩng đầu ưỡn ngực, thấy chết không sờn, phong tiêu tiêu hề Dịch Thủy hàn*, giống như anh hùng hi sinh tính mạnh để bảo hộ thiên hạ thương sinh kia.

*trích trong bài Dịch Thủy ca, trong Sử ký Tư Mã Thiên - Kinh Kha truyện

Sau năm bước, hắn lại ngừng lại, quay đầu lại nước mắt lưng tròng nhìn Kiều thiếu gia: "Các......các ngươi phải bảo hộ ta a, ngàn vạn không thể để ta rơi vào tay người xấu!"

Phải bị khi dễ, bị ngược đãi, bị giở trò, ngẫm lại cũng quá thảm!

Diệp Bạch Đinh rút tay vào trong tay áo, cười tủm tỉm: "Ngươi liền an tâm đi thôi."

Thân Khương nghe xong càng thấy không may mắn, còn muốn hừ hừ thêm hai tiếng, phát hiện Chỉ Huy Sứ căn bản không nhìn hắn, giống như thế gian không có một cọng lông là hắn, người ta còn đang bận nhìn Kiều thiếu gia kìa.

Kiều thiếu gia hôm nay theo tới, phong hàn tốt là tốt, nhưng vẫn sợ lạnh, Chỉ Huy Sứ lại đem áo khoác của mình bọc lại cho người ta, lúc này còn rất cẩn thận, còn thêm phần lông trên cổ, trắng trắng mềm mềm, một cọng lông khác màu cũng không có, gió thổi qua, có thể tạo ra gợn sóng, vừa nhìn liền biết là lông hồ ly.

Thân Khương nhớ mang máng, Chỉ Huy Sứ ở năm trước lúc vây săn, vừa vặn bắn trúng một con bạch hồ, ở ngay chính giữa trán, nguyên bộ da lông một chút cũng không tổn hại, xinh đẹp vô cùng, chẳng lẽ là làm thành cái này?

Có điều áo khoác này thật sự quá lớn, kích cỡ rõ ràng không bình thường, có thể chôn vùi người ta, ngươi nói ngươi có rảnh đi lấy lông hồ ly làm bao cổ cho người ta, sao không làm luôn cho người ta một cái áo choàng? Làm vậy chính ngươi không phải cũng chịu lạnh sao?

Thân Khương không hiểu trong óc mấy người thông minh này xoay chuyển cái gì, dù sao chuyện mình phải làm thì phải làm, hắn nhấc chân đi về phía trước.

Mới vừa đi ra ngoài, lại cảm thấy không thích hợp, hơi thu nhỏ bước chân lại một chút.

Nữ hài tử mà, đều lịch sự văn nhã, sao có thể đi hào phóng như vậy? Hoa trên váy lụa bay tung tóe cũng khó coi a!

Hắn chậm rãi đi, đi thật lâu cũng chưa thấy ma nào, trong lòng hận không thể chào mời vài câu, uy đồ hèn kia, nhanh lên lại đây a, nhìn ta, nhìn váy nhỏ của gia xem có đẹp hay không, cay mắt hay không! Xem eo gia thô không, tráng không! Có phải không xứng làm nữ nhân hay không, có phải trong lòng ngươi rất ngứa hay không? Ông nội ngươi ở ngay đây, tôn tử không nên thân, nhanh lên ra bắt ta a!

Có sốt ruột đi nữa, hắn cũng chỉ dám chửi thô tục trong bụng, không dám ngó nghiêng khắp nơi, lỡ làm kẻ kia cảnh giác làm sao bây giờ? Mồi phải có bộ dạng của mồi.

Kiều thiếu gia cùng Chỉ Huy Sứ còn ở đằng sau nhìn hắn đi? Đều trốn kín đi? Nhất định có thể bảo hộ hắn......đi?

Càng đi tâm tư càng nhiều, Thân Khương trong lòng thở dài, F con mẹ nó, việc này đúng là không dễ làm!

Liền ở ngay lúc này, hắn đột nhiên nghe được tiếng động, không thích hợp. Có người đang đi về hướng này, tốc độ rất chậm, rất cẩn thận, nhưng rõ ràng không có võ công gì, so với công phu ẩn nấp của Cẩm Y Vệ thì kém nhiều, tôn tử này còn dẫm lên cành khô!

Người còn chưa đến gần, không thể tùy tiện ra tay, lỡ bắt sai thì sao? Thân Khương minh bạch, lúc này cần phải kiên nhẫn, vì thế hắn đi càng chậm, thậm chí còn xốc xốc đai lưng trên váy ——

Hắn rõ ràng nghe được tiếng hút khí ở phía sau, thảo, tôn tử này vậy mà còn hưng phấn! Sợ không phải là có bệnh đi?

Thân Khương chịu đựng cảm giác ghê tởm, tiếp tục đi về phía trước, càng lúc càng chậm, càng lúc càng thả lỏng, đến đây đi tôn tử, nhanh lên đuổi kịp ông nội ngươi a, xem gia chơi chết ngươi không!

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, tiếng hít thở cũng càng lúc càng nặng, gần, gần nữa, ở ngay sau lưng!

Thân Khương đang híp mắt dồn lực, bả vai đã bị tôn tử kia vịn lại ——

"Mỹ nhân, sao muộn thế này còn đi ngoài đường? Có phải lạc đường hay không, không nhớ đường về sao? Lại đây, gọi hảo ca ca, hảo ca ca liền giúp ngươi tìm đường về......"

Thân Khương lúc này đã biết cảm giác cơm đêm qua thiếu chút nữa nhổ ra là cái gì, trong miệng trầm giọng 'haiya' một cái, bàn tay như gọng kìm đè lại cái móng heo của đối phương, vươn cánh tay không biết rắn chắc hơn đối phương mấy lần ra, hông gập một cái, trực tiếp làm một cú quăng qua vai!

"Tôn tử, dám đùa giỡn ông nội ngươi, gan rất phì a!"

Hắn lần này thu bớt lực, dùng sức nhấn một cái, chỉ nghe 'rắc' một tiếng, cánh tay kẻ kia đã bị vặn trật khớp.

"Người tới!" Thân Khương lập tức giương giọng gọi người, "Tóm cổ tôn tử này về!"

Bốn phía an tĩnh không tiếng động, không có ai tới.

Thân Khương còn tưởng rằng mọi người cách quá xa, thanh âm lớn hơn nữa: "Người tới! Lôi tôn tử này về!"

Vẫn không có ai.

Thân Khương bực bội quay lại nhìn, một đám gia súc a, người đâu! Đã nói tốt, một đống lớn bảo hộ lão tử đâu? Đi đâu hết rồi?

Có tiếng bước chân lạch cạch lạch cạch từ xa chạy tới, là Ngưu Đại Dũng: "Ta! Đầu nhi, ta ở đây!"

Thân Khương nhìn ra sau lưng hắn, đôi mắt trừng thành chuông đồng: "Chỉ có mình ngươi?"

Ngưu Đại Dũng gật gật đầu, nhìn thấy một màn này còn rất vui vẻ: "Phải, ta vẫn ở chỗ này mà!"

Thân Khương:......

Lão tử không đáng tiền như vậy sao? Không ngờ ngươi là cái dạng này a Kiều thiếu gia, đồ lừa đảo!

Thân Khương bóp mặt tên bị tóm cổ, nhìn mấy lần, không quen biết: "Ngươi là ai? Vì sao lại tới đây?"

"Đau đau đau gia nhẹ tay nhẹ tay nhẹ nhẹ...... Ta...ta là......"

Người này hít khí lạnh, nửa ngày nói không nên một câu hoàn chỉnh, Ngưu Đại Dũng nhìn nhìn, vô cùng thành thật mở miệng: "Đầu nhi, người này ta biết, kêu Mao Tam, là một tên côn đồ, cướp kẹo của con nít, gõ cửa quả phụ, nhìn lén đại cô nương tắm rửa, cái gì hắn cũng làm, ngày nào trong miệng cũng lải nhải có tiện nghi không chiếm là vương bát đản, là đại lưu manh nổi tiếng xa gần!"

Mao Tam: "Phải phải phải...... Ta là lưu manh, mặc kệ đẹp hay không đẹp, chỉ cần là nữ nhân...... Khụ khụ đừng đánh đừng đánh! Ta chỉ là nhận việc, đi chiếm tiện nghi người khác, ai ngờ đến là các ngươi lại đi làm loại chuyện này a!"

Thân Khương trừng mắt: "Sao hả, sắc đẹp này của lão tử, còn ủy khuất ngươi đúng không?"

"Không, không dám......"

"Nói, rốt cuộc là sao, tại sao giờ này còn tới đây? Ngươi nói nhận việc, việc gì?"

"Không......không biết a, chỉ có tờ giấy, với mấy thỏi bạc......"

Mao Tam gian nan dùng cái tay không bị thương móc từ trong ngực ra một cái túi nhỏ, Thân Khương đoạt lấy, mở ra nhìn, là mấy lượng bạc với một mảnh giấy có chữ viết, chữ viết kia quá quen thuộc, chính là của hung thủ!

Không đúng, Kiều thiếu gia đâu?

Đã nói tốt đêm nay nhìn chằm chằm, hiện tại người ở đâu rồi!

Hắn là mặc váy vào cũng không giống cô nương, mặt mũi kia của Kiều thiếu gia, bộ dạng kia, bọc cổ lông trắng mềm mụp kia, không cần giả trang cũng là một cái mỹ nhân a!

Đêm hôm khuya khoắc như lúc này, hoàn cảnh như vậy, đừng có đụng phải người xấu đi!

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Bạch Đinh ( Tây Thi phủng tâm trạng ném nồi): Đinh Đinh mới không có ăn vụng, đều là Thân bách hộ thèm ăn, cơm nhà chướng mắt, một hai phải gọi món cay rát này, aizzz, Đinh Đinh hiện tại vừa lành bệnh, không có khẩu vị, thật sự không thể ăn mấy thứ đỏ đỏ dầu dầu......này.

Cừu Nghi Thanh (rõ như lòng bàn tay): Theo bổn sứ vào phòng.

Rất nhanh, trong phòng truyền ra âm thanh ái muội, cùng với tiếng thì thầm 'ăn no sao no rồi no rồi', 'còn muốn ăn vụng sao không dám không dám'.

Thân Khương (bị phạt đứng dưới thềm, thuận tiện đuổi đi toàn bộ người muốn bẩm báo công vụ cho Chỉ Huy Sứ): Không sai, bằng hữu, chính là dùng để hố!

Đương đương đương đương —— phân đoạn thích nghe ngóng đoán hung thủ lại xuất hiện lại! Người bị tình nghi được liệt ra như sau: Hỏa sư Tôn Bằng Vân, hỏa sư công văn Lý Tuyên Mặc, bị bãi quan phổ tín nam Ngô Tân Lập, đồng liêu của người chết Cao Khang, thợ may Hồ Nhị Thụ, bán nhan thạch Chu Bình, ừm, còn có tay lái buôn chủ động góp đủ số Kim Thời Thành...... Lần này là phạm tội theo đội, có hai cái hung thủ, cho nên mỗi người đọc có hai cái danh ngạch, có thể đoán nhiều nhất hai cái tên (ba cái hoặc trở lên đều không được nga), chỉ cần đoán trúng một cái, khi án tình được công bố, sẽ thu được bao lì xì nhỏ thể hiển tâm ý của tác giả!!!

Vẫn cứ quy củ, trong vòng 24 giờ, trước khi chương sau phát ra, nhắn ở khu bình luận, quá thời hạn không tính nga, các bảo bảo đam mê tới tham dự, quăng tim ~(づ ̄3 ̄)づ╭~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro