Chương 90 Hỏi cung lần cuối

Bắc Trấn Phủ Tư.

Phòng ngỗ tác đã được Thương Lục dọn dẹp lại một lần nữa, ông ta đem cỗ thi thể vớt ra từ đầm lầy kia lại gần, cùng với Trịnh Hoằng Xuân, đặt song song trên hai cái đình thi đài, chỉ là hiệu quả thị giác không quá đáng yêu mà thôi, một cái đen kịt khô quắt, một cái mặt và ngực xanh lè, tướng chết một chút cũng không mỹ diệu.

Thân Khương đẩy cửa tiến vào, liếc mắt một cái liền thấy được màu xanh lè quen thuộc, nhận thức, Trịnh Hoằng Xuân chứ ai, bên cạnh là ghi chép thi kiểm được viết tràn đầy, bình thường nghiệm thi sẽ không viết nhiều như vậy, rõ ràng, thiếu gia nhìn ra rất nhiều đồ mới, đại khái là không có thời gian tìm giấy Tuyên Thành, liền dùng cái này viết xuống, nhiều như vậy......chẳng lẽ là có phát hiện mới chưa giải thích rõ?

Còn có quần áo, quần áo Trịnh Hoằng Xuân đặt ở một bên đài đã bị lật qua, lật một cách toàn diện, thiếu gia hôm nay nghiệm thi thật ra sức!

Vừa muốn chồm đến nhìn một cái, góc mắt lóe qua, liền thấy được trên đình thi đài bên cạnh có một khối thi thể đen sì khô quắt, ẩn ẩn phiếm ra màu xanh đen, hết hồn ——

"Khoát, thứ gì đây? Ở đâu tới?"

"Đại khái là một tháng trước, từ đầm lầy lôi ra." Diệp Bạch Đinh vừa trả lời, vừa đến chậu nước bên cạnh rửa tay.

"Đầm lầy?" Thân Khương vuốt cằm, dạo một vòng quanh đình thi đài, thưởng thức bộ dạng thi thể này một chút, "Vậy thì khá hiếm thấy ở kinh thành."

Diệp Bạch Đinh lau khô tay, đi tới: "Nói là từ một chỗ kêu là 'quỷ lai thu'."

"Quỷ lai thu a, chỗ này ta biết!" Thân Khương lập tức kích động, "Còn không phải là ở địa giới thôn trang suối nước nóng Tây Sơn sao!"

"Không sai."

Cừu Nghi Thanh lúc trước khi đến tìm Diệp Bạch Đinh, đã thấy thi thể này, lúc đó vụ án có manh mối mới, y vẫn chưa nghĩ nhiều, hiện giờ nhìn thấy ——

"Có liên quan đến vụ án này?"

"Ừm." Diệp Bạch Đinh bắt đầu mang bao tay.

Thân Khương đi theo phá án vài lần, đã rất lão luyện, trước đó cũng không phải chưa thấy qua thi thể lâu năm, nhưng hôm nay cái này thì khác, cảm thấy khá mới lạ: "Này nhìn chết chắc cũng gần mười năm? Sao chỉ nhìn hơi ốm, cả da cả xương còn hoàn chỉnh như vậy, không thấy hư thối?"

Diệp Bạch Đinh lại lặp lại tri thức một lần: "Vì là phát hiện ở đầm lầy. Toan chiểu, khác với nước thường, nó sẽ nhanh chóng xâm nhiễm vào da người, làm thành da thuộc, ngược lại có tác dụng bảo hộ thi thể, càng có lợi cho việc chúng ta điều tra tin tức lưu lại trên thân người chết."

Thân Khương giờ mới hiểu ra: "Cho nên ngươi nói trở về nghiệm thi, muốn nghiệm chính là cái này?"

Diệp Bạch Đinh nhìn hắn một cái, không nói chuyện, biểu tình khá rõ ràng —— chứ sao nữa?

"Vậy Trịnh Hoằng Xuân......"

Thân Khương chuyển qua cái đình thi đài kia, cầm lấy tờ ghi chép thi kiểm kia, chữ của thiếu gia, a, không cần phải nói, đó là không quá dễ đọc, giống như chó con quào, chẳng những vừa tròn vừa quẹo, còn dính chùm với nhau!

Cũng may Thân bách hộ đã trải qua huấn luyện, sớm quen, muốn đọc cũng không còn quá lao lực, mấy giây sau, đã hiểu, mắt càng lúc càng sáng: "Đây là......lộ tuyến cuối cùng mà Trịnh Hoằng Xuân đi qua?"

Diệp Bạch Đinh gật đầu: "Dựa theo mấy cái điểm mấu chốt đó đi dò hỏi, hẳn là sẽ có thu hoạch."

"Ta hiện tại liền đi?"

"Không vội," Diệp Bạch Đinh cản hắn, "Chờ ta nghiệm thi thể này trước."

Nếu hắn sở liệu không sai, khối thi thể mới này nhất định sẽ chỉ dẫn cho bọn họ hướng đi mới, các điểm manh mối sẽ được nối liền, có vài chuyện không rõ ràng, có lẽ liền rõ ràng, Thân Khương cũng có thể bớt phải chạy tới chạy lui.

Thân Khương: "Ta lại không sợ phải chạy, mấu chốt là đây là ai a, có quan hệ gì tới vụ án này?"

Diệp Bạch Đinh: "Quan hệ khá lớn, nếu ta đoán không sai, hắn là Trịnh Hoằng Phương, huynh trưởng của Trịnh Hoằng Xuân."

"Ta thảo ——" Thân Khương khiếp sợ đến mắng thô tục, "Ngươi nói ai? Người ca ca của Trịnh Hoằng Xuân đã mất tích mười năm, sống không thấy người chết không thấy xác kia? Chúng ta vừa muốn phá vụ án đệ đệ, ca ca liền tìm tới rồi, còn đã sớm chết, bị người ném vào đầm lầy?"

"Đúng vậy." Diệp Bạch Đinh đã cúi đầu, cẩn thận quan sát xác chết, nhìn mặt ngoài làn da xem có dấu vết gì đặc thù không.

"Đã chết lâu như vậy, còn có thể nghiệm ra cái gì sao?"

"Thử xem xem."

Thiếu gia trong miệng nói thử xem, biểu tình lại rất tự tin, Thân Khương thấy ngón tay thon dài mang bao tay trắng kia, bị thi thể đen kịt tôn lên, lóa mắt nói không nên lời, mấu chốt là người cũng không chỉ có bao tay trắng, cổ tay cũng trắng, không khác gì bao tay, tóm lại chính là giống như mặt của thiếu gia, đây là một đôi tay phi thường xinh đẹp.

Thân Khương thề, tầm mắt của hắn cũng chỉ tạm dừng một chút, liền lướt qua, thiếu gia có đẹp nữa, cũng không bằng tức phụ nhà hắn, tùy tiện một ánh mắt của tức phụ, là hắn có thể phê lòi, phê đến không có khả năng có tâm tư đối với người khác!

Huống chi đây là thiếu gia, hắn không thể trêu vào Kiều thiếu gia!

Nhưng Chỉ Huy Sứ ho khan, Chỉ Huy Sứ rõ ràng thân mình rất khỏe, cả Bắc Trấn Phủ Tư có thân thể y là tráng kiện nhất, không yếu ớt như Kiều thiếu gia, tùy tiện là có thể dính phong hàn, tùy tiện là ho khan, lúc này khụ lớn tiếng như vậy là có ý tứ gì?

Còn có ánh mắt kia, đều mang sát khí!

Thân Khương sờ sờ mũi, nhanh chóng dời mắt đi. Được được được, Kiều thiếu gia là Kiều thiếu gia của ngươi, người khác cũng không được nhìn ha!

Hắn tập trung lại, nhìn thi thể trên đình thi đài, dần dần thật sự nhìn ra một chút: "Cái màu này......có chút diệu a, thoạt nhìn là đen, kỳ thật là phiếm xanh? Chẳng lẽ hắn giống như ba người chết trong vụ án này, đều trúng cùng loại độc?"

"Tám chín phần mười."

Diệp Bạch Đinh cũng không lập tức tiến hành giải phẫu, giống kiểm nghiệm mấy thi thể khác, hắn nhìn kỹ mặt ngoài thi thể trước, xem có dị thường đáng chú ý không, kế tiếp là tìm kiếm miệng vết thương trên thi thể......

Có hai chỗ tổn thương tương đối rõ ràng, một là chỗ ngực trái, có một vết thương đâm khá sâu.

"Miệng vết thương nhỏ hẹp mà sắc bén, vừa lúc né khỏi xương sường số 3 và số 4, thẳng vào tim —— thoạt nhìn rất sâu, nhất định sẽ làm thủng tim," Diệp Bạch Đinh suy tư một lát, mặt mày trầm túc: "Chỉ Huy Sứ, ngươi đến xem, tạo ra miệng vết thương như vậy, đại khái sẽ là vũ khí gì, có phải có chút giống......"

Cừu Nghi Thanh đã sớm đi đến bên cạnh thiếu niên: "Trâm thoa trên đầu nữ nhân."

Diệp Bạch Đinh gật gật đầu, không sai, chính là thứ này, miệng vết thương quá mảnh, đâm vào quá sâu, nhưng hắn chưa từng nghiên cứu trang sức nữ tử của thời đại này, không quá xác định mấy thứ như trâm thoa linh tinh có dài như vậy hay không, độ cứng có cứng như vậy hay không, nhưng Chỉ Huy Sứ đều nói như vậy, hung khí hẳn là thứ này.

Tổn thương rõ ràng thứ hai, chính là ở phía sau đầu, ngoại thương rất rõ ràng, da đầu tổn hại một phần, có thể thấy được xương sọ.

"Hình vết rạn nứt tỏa ra, vết sụp đổ hình trứng, xương sọ có chút biến hình...... Thoạt nhìn như là bị đá đập vào, cục đá này có hình dạng còn không bình thường, chắc là hơi tròn, đá cuội?"

Diệp Bạch Đinh nghĩ nghĩ, xung quanh đầm lầy, có đá cuội là rất bình thường: "Vậy địa điểm tử vong là ở ngay gần đầm lầy, mà không phải là sau khi chết mới bị người cố ý đưa tới chỗ này vứt xác."

"Bình thường đá ở ngoài thiên nhiên, sẽ bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh địa phương, tỷ như thổ nhưỡng, thực vật đặc thù, kẻ gây án cầm lấy cục đá, nếu trên tay cũng không cẩn thận dính phải thứ gì, rất có thể sẽ dời qua đây, nếu cục đá này khá nặng, cần dùng sức, càng sẽ có điểm tiếp xúc rộng hơn với thân thể, để cho ta tới nhìn một cái, lần này chúng ta có may mắn hay không......"

Hắn nhẹ nhàng gạt tóc người chết chỗ vết thương ra, từng sợi một, cẩn thận tìm kiếm, rốt cuộc là ở một lớp màng màu đen, phát hiện một thứ.

Dùng cái nhíp nhỏ kẹp nó ra, thả vào nước đã được chuẩn bị rửa sạch, lớp màng đen tản ra, lộ ra hình dạng của thứ kia......

"Cánh hoa?" Diệp Bạch Đinh cẩn thận phân biệt, sao cứ cảm thấy, cái này thoạt nhìn màu sắc có chút mịn màng, hẳn là một phần của cánh hoa, nhưng tính chất lại không giống.

Cừu Nghi Thanh lập tức đưa ra đáp án: "Là hoa điền."

Khi nữ tử để ý trang dung, sẽ dán hoặc vẽ hoa điền ở giữa mày hoặc sườn mặt, mà hoa điền này, hình thức chất liệu có thể khá nhiều, để không đụng hàng với người khác, rất nhiều cái dùng chất liệu đặc thù, có khi một mảnh hoa điền, chỉ được một nữ tử sử dụng một lần.

Đây là vật chứng mấu chốt...... Tóc thật đúng là thứ tốt!

Diệp Bạch Đinh phải nói là thở ra, rốt cuộc có tin tức tốt!

Tầm mắt Cừu Nghi Thanh dừng trên thứ ở giữa mày người chết: "Mụt?"

Thiếu niên chính là dựa vào cái này, xác định ra thân phận?

"Còn có cái bớt này," Diệp Bạch Đinh xoay đầu người chết qua, để Cừu Nghi Thanh nhìn sau tai, "Trịnh Hoằng Xuân có một cái giống như đúc."

Thân Khương vừa lúc chuyển qua đình thi đài của Trịnh Hoằng Xuân, nghe vậy lập tức đi lật sau tai Trịnh Hoằng Xuân: "Thật là có! Màu xanh lá đậm, giống nửa cái rìu?"

Diệp Bạch Đinh: "Khi ta nghiệm thi thể Trịnh Hoằng Xuân, nhìn thấy cái bớt liền thấy quen, giống như là đã nhìn thấy ở đâu, liền nhớ tới ghi chép thi kiểm trước kia, theo đó tìm được khối thi thể đầm lầy này, xương mặt thi thể có chỗ tương tự với Trịnh Hoằng Xuân, giữa mày còn có một cái mụt mà Mã Hương Lan từng nhắc tới...... Thế gian không phải không có trùng hợp, nhưng đều trùng hợp trong vụ án này, tự nhiên đáng chú ý."

Thân Khương bội phục hết chỗ nói, trực tiếp dựng ngón tay cái: "Chỉ bằng một chút như vậy, ngươi đều có thể nhanh chóng tập hợp, nghĩ đến cùng một chỗ?"

Trí thông minh này quả thực...đổi thành người khác, ai sẽ nhớ rõ một thứ nhìn không bắt mắt trước đó? Còn liên hệ đến hiện tại?

Cừu Nghi Thanh càng hiểu suy nghĩ của Diệp Bạch Đinh, nhìn màu lam phiếm ra dưới lớp da đen sì của thi thể một cái: "Nếu như người này có quan hệ với vụ án, vậy thì hắn rất có thể chính là người đầu tiên hung thủ giết, hoặc là ——"

Diệp Bạch Đinh híp mắt: "......là nguyên nhân của toàn bộ mấy chuyện này."

Thân Khương: "Chúng ta có thể lập tức để Mã Hương Lan đến nhận thi, xác nhận thân phận người chết!" Vừa mới dứt lời, chính hắn lại phủ định, "Không được, không thể nhận thi, ít nhất hiện tại không thể, nàng ta đều nói điềm xấu, nhận ra rồi lại không cho mổ thi kiểm nghiệm thì làm sao bây giờ?"

Không thể không nói, thiếu gia học khôn a!

Bất quá vẫn có chút khác biệt với người chết trong vụ án này, Thân Khương nói: "Mấy cái người chết đều chơi trò chơi, trên người có rất nhiều dấu vết, vết dây thừng gì đó...... Cái này có thể cũng có hay không? Thời gian trôi qua lâu như vậy, còn có thể lưu lại sao?"

"Vết dây thừng vết roi là không có, ta đã cẩn thận kiểm tra qua, còn lại thì phải xem vận khí của chúng ta."

Diệp Bạch Đinh mỉm cười: "Ta bắt đầu thôi."

Thương Lục đã sớm yên lặng đứng ở một bên, chuẩn bị tốt hết thảy, tùy thời trợ giúp.

"Người chết là nam, thân hình cao lớn, thể tráng, vết hở trên đỉnh xương sọ về cơ bản đã khép lại, mức độ mài mòn của răng hàm số 1 và số 2 lần lượt là cấp 4 và cấp 3, tuổi người chết đại khái trên 35, dưới 45 tuổi."

"Xương sọ có tổn thương do va đập với vật bằng đá, nguyên nhân tử vong hẳn là từ vết thương nhỏ và sâu ở ngực trái, vào ngay giữa quả tim, gây chảy nhiều máu, phần mặt người chết có màu xanh lam, trước khi chết hẳn là đã trúng độc......"

Diệp Bạch Đinh từ thùng ngỗ tác chọn một thanh đao giải phẫu sắc bén nhất, quyết đoán lại nhanh chóng mở ra lồng ngực người chết, lấy dạ dày ra kiểm nghiệm.

Điều khá may mắn chính là loại thi thể lâu năm này, mỡ và nước trong cơ thể đã sớm tiêu mất, mùi vị không giống bình thường, lại không có tính kích thích lớn như mở dạ dày thi thể mới, nhưng có tìm được thứ gì ở dạ dày hay không, phải xem có may mắn không.

"Thật là có đồ vật!" Thân Khương nhìn chằm chằm tay thiếu gia, liền thấy hắn thập phần linh hoạt, từ khí quan nhìn không ra là dạ dày kia, kẹp ra một thứ, "Đây là cái gì? Đen tuyền, xem hình dạng, có điểm giống đậu phộng vỡ?"

Diệp Bạch Đinh không chỉ kẹp ra đậu phộng vỡ, còn kẹp ra một mảnh lá cây.

Màu sắc không quá mới mẻ, nhưng hình dạng này, cảm giác này, giống như đúc thứ trong dạ dàu Lâu Khải, đựng trong bình sứ trong phòng Thịnh Lung!

"Thật đúng là cùng loại độc!"

Diệp Bạch Đinh bày hết mấy thứ này lên khay: "Người chết trên mình không có vết roi, cũng không có vết trói, toàn thân duy trì tư thế khi bị vứt xác, vết thương trí mạng chính là ở ngực, nhưng bình thường khi người bị đâm vào ngực, nhất định sẽ theo bản năng chống cự, miệng vết thương trên thân người chết lại vô cùng gọn gàng, đâm vào rất sâu, không có do dự hay lặp lại, rõ ràng là một kích tất trúng, hắn không có phản kháng, chính là vì cái gáy bị đòn nghiêm trọng, lúc ấy đã té xỉu, vô pháp phản kháng."

Cừu Nghi Thanh: "Mà có thể tùy tiện quay lưng về phía người khác, vậy thì người này, nhất định là người quen của người chết, lại khá tín nhiệm."

Thân Khương: "Thân phận của người chết, có quan hệ với Trịnh Hoằng Xuân, độc màu lam giống nhau, hoa điền, lại thêm người quen......nghi phạm của chúng ta, nhất định là người có quan hệ đặc thù với hắn!"

Thương Lục lúc này mở miệng: "Thiếu gia trước khi ra cửa đã nói với ta một việc, xem Cẩm Y Vệ phía dưới ai có rảnh chạy cái chân, bất quá nhân thủ thiếu, kết quả vừa mới truyền về cũng chỉ thô sơ giản lược, chỉ biết Trịnh Hoằng Phương này là kẻ cường thế lại xúc động, tính tình lớn, khi còn trẻ nhiều lần dính vào chuyện cãi cọ, vẫn chưa cưới vợ, có một đoạn thời gian tài vận rất tốt, đáp thượng nhân vật lớn, xã giao cùng tiêu phí đều rất nhiều, sau đó không biết vì nguyên nhân gì đột nhiên biến mất không tung tích, người ngoài đều nói là có quan hệ tới chuyện làm ăn......muốn hơn nữa, còn chờ tra kỹ."

Diệp Bạch Đinh gật gật đầu, chỉ vào ghi chép thi kiểm, mới vừa rồi bị Thân Khương cầm lên: "Thi thể người chết Trịnh Hoằng Xuân đã kiểm nghiệm xong, manh mối cụ thể đều ở trên đó, ta đại khái hoàn nguyên nơi người chết đi qua trước khi chết, chuyện có khả năng gặp phải, dựa theo tin tức này đi một chuyến nữa, hỏi thăm mấy cửa tiệm, nhà dân có liên quan, là có thể kết nối được hành tung đại khái của người chết."

Nói xong, hắn lại bổ sung một chút: "Đã biết Trịnh Hoằng Xuân đi đến cái viện nhỏ kia là có hẹn với người khác, vậy thì thời gian đại khái là đêm khuya ít người, con đường này hung thủ có phải cũng đi qua hay không? Có khả năng bị ai nhìn thấy hay không? Nếu như có điểm giao nhau, liền có thể theo dấu vết truy tung."

Thân Khương dùng sức gật đầu: "Ừm!"

Cừu Nghi Thanh nhìn thi thể đen tuyền của Trịnh Hoằng Phương, đôi mắt nheo lại: "Một nam tử cường tráng trà trộn phố phường, không cưới vợ, một ngày vùng dậy, thì xã giao cùng tiêu phí của hắn, đều sẽ ở phương diện nào?"

Bên cạnh hắn sẽ xuất hiện loại nữ nhân nào? Yêu cầu đặc thù gì, hắn mới không đề phòng? Cái hoa điền này, có phải là hình dạng đặc biệt hay không, đã có ai từng dùng qua?

Có mấy người bị hiềm nghi, đã rõ ràng hiện lên ở trước mắt.

Diệp Bạch Đinh lại nói: "Còn có hai cái tiểu cô nương, Chu Nguyệt và Trịnh Bạch Vi, roi và chủy thủ trong phòng các nàng, là mới mua, hay là đã sử dụng lâu rồi? Dấu vết sử dụng có mấy cái đó? Xác định là có liên quan đến vụ án sao?"

Cừu Nghi Thanh: "Về cái chết của Trịnh Hoằng Phương, Mã Hương Lan rốt cuộc là đang giấu giếm cái gì? Độc của lá cây sam, có công dụng phá thai, đặc điểm này, có những ai có khả năng sẽ yêu cầu?"

Diệp Bạch Đinh: "Còn có bằng chứng ngoại phạm, mỗi một người trùng hợp có quan hệ chặt chẽ với người chết đều rất chắc chắn, vậy những người khác thì sao? Thời gian này làm cái gì?"

Cừu Nghi Thanh nhìn Thân Khương: "Đi tra, mỗi một điểm đều không thể bỏ qua."

Thân Khương khổ mặt: "Dạ!"

Diệp Bạch Đinh mỉm cười: "Ta có dự cảm, mấy manh mối này khi tập hợp lại, chúng ta liền biết hung thủ là ai. Nào, chúng ta làm như vậy......"

Ba người bu vào một chỗ nói xong, Cừu Nghi Thanh nghiêm túc nói: "Phá được vụ án, bổn sứ có trọng thưởng, vì có thể ăn tết thật tốt, cho các huynh đệ nỗ lực hơn, làm xong sớm nghỉ ngơi sớm!"

"Dạ!"

Thân Khương liền mang người đi ra ngoài bận rộn.

Cừu Nghi Thanh cũng không nhàn rỗi, hoặc là nhìn chằm chằm thủ hạ, hoặc là chính mình cũng ra ngoài, đích thân xử lý một vài việc thuộc hạ làm không được, hoặc là tra xét sơ sót bổ sung, đem toàn bộ manh mối logic tu bổ đầy đủ, hoặc là...... Thân là Chỉ Huy Sứ, trên người y còn có càng nhiều càng nhiều chuyện yêu cầu xử lý.

Bốn ngày sau, 28 tháng chạp, Thân Khương cuốn gió lạnh chạy vào noãn các, nhìn một đầu mồ hôi kia, liền biết hắn chạy nhanh cỡ nào vội cỡ nào.

"Điều tra ra, Trịnh......Trịnh Bạch Vi, căn bản không phải nữ nhi thân sinh của Mã Hương Lan!" Hắn đưa tư liệu trong tay cho thiếu gia, "Nàng ta thời trẻ điều kiện thân thể không tốt, đại phu khám qua mạch, nàng ta căn bản không thể sinh nở!"

Diệp Bạch Đinh nhanh chóng nhìn hồ sơ: "Chỉ Huy Sứ đâu?"

"Đang trên đường về!" Thân Khương túm ấm trà trên bàn, nốc cạn, "Nói còn có một ít việc yêu cầu xử lý một chút, lập tức có thể dọn thính đường, chuẩn bị hỏi cung!"

Ánh mắt của Thân bách hộ thập phần hưng phấn: "Lần này có phải là lần hỏi cung cuối cùng của chúng ta hay không? Chỉ cần hỏi qua các nàng, là có thể biết hung thủ là ai?"

Tầm mắt của Diệp Bạch Đinh xẹt qua tin tức được ghi chép kỹ càng trên giấy, khóe môi mỉm cười: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, không sai, chúng ta hôm nay là có thể kết án!"

"Vậy ngươi nghỉ ngơi, ta liền đi truyền triệu hết mấy người bị hiềm nghi lại đây!"

"Ừm."

Diệp Bạch Đinh nhanh chóng xem xong toàn bộ tin tức, ghi nhớ hết manh mối mới vào trong đầu, đánh dấu mỗi cái điểm, chải vuốt rõ ràng tuyến thời gian, nguyên nhân gây ra, trải qua, kết quả, thay đổi của từng sự kiện......

Có những động cơ là giấu không được, chỉ cần hung thủ động, liền sẽ bại lộ!

Sau khi nghĩ kỹ hết mọi chuyện, mặt mũi hắn thanh tỉnh, trước khi tất cả những người bị tình nghi được mời đến, đi Chiếu Ngục một chuyến, tìm Tương Tử An trò chuyện một lúc.

Một canh giờ sau, đại đường thẩm vấn đã chuẩn bị ổn thoả, dựa theo thương lượng trước đó, chính giữa dựa bắc là vị trí của Chỉ Huy Sứ, một cái án kỷ thật dài, bên trên đặt kinh đường mộc thủy hỏa thiêm, thể hiện uy nghiêm, bên trái phía dưới một chút, đặt một cái bàn nhỏ, Diệp Bạch Đinh ngồi ở đó, trên bàn thả giấy bút, tiện cho hắn viết viết vẽ vẽ......

Thân Khương trước sau như một không có chỗ, cho dù bên phải phía dưới có chỗ ngồi, hắn cũng sẽ không đi ngồi, kết án a, thời khắc hưng phấn cỡ nào, vì cái gì muốn ngồi!

Hai bên đại đường, gần tường phía đông là chỗ công văn ghi chép, được đặt một cái bàn nhỏ, bên trên có giấy bút, rất nhỏ, không thấy được, phía tây thì dùng bình phong dài ngăn ra một không gian khá rộng, sau bình phong đặt mấy cái ghế thêu, đương nhiên lúc này là không có ai.

Cừu Nghi Thanh ngồi ở thủ tọa, nhìn nhìn hai bên: "Đều chuẩn bị tốt?"

Thân Khương: "Tốt!"

Diệp Bạch Đinh cũng gật gật đầu.

Cừu Nghi Thanh gật đầu: "Như thế, liền gọi người bị tình nghi đến —— người đâu, mời Mã thị lên công đường."

Mã Hương Lan tới rất nhanh, ngoại trừ toàn thân bạch y, trâm hoa trắng trên tóc, toàn thân nhìn không ra có cái gì là bi thương, rất an tĩnh, không có chột dạ cũng không có sợ hãi.

Cừu Nghi Thanh: "Hung thủ là ai, bổn sứ đã biết."

Biểu tình của Mã Hương Lan cũng không có biến hóa, chỉ là tay nắm khăn co lại.

"Hôm nay hỏi chuyện bất quá là lưu trình cố hữu, ngươi không cần khẩn trương," thanh âm của Cừu Nghi Thanh giống như con người y, lạnh nhạt đoan túc, bất cận nhân tình, "Cũng không cần lại giúp hung thủ che lấp, quy củ của Bắc Trấn Phủ Tư, dám can đảm ngụy tạo chứng cứ, cùng tội với hung thủ —— ngươi nghe rõ chưa?"

Mã Hương Lan rũ mắt: "Dạ, thiếp thân rõ."

Cừu Nghi Thanh: "Bổn sứ hỏi ngươi, Trịnh Hoằng Phương huynh trưởng của trượng phu ngươi, là ai giết?"

Mã Hương Lan lắc lắc đầu: "Không biết."

"Hắn vì sao mà chết?"

"Không biết," Mã Hương Lan vẫn lắc đầu, "Ai cũng nói là chuyện sinh ý, mấy chuyện bên ngoài...... Thiếp thân là một phụ nhân nội trạch, không hiểu lắm."

"Hắn trước khi chết để lại cho các ngươi cái gì?"

"Tiền đi."

"Trừ cái này ra thì sao?"

"Không có."

"Có từng lưu lại di ngôn gì không?"

"Không có."

Âm điệu Cừu Nghi Thanh hơi cao: "Bổn sứ đã nói qua, trong Bắc Trấn Phủ Tư, kẻ nào nói dối, sẽ bị luận tội."

Trong sảnh nháy mắt an tĩnh, Mã Hương Lan giống như bị dọa, không mở miệng.

Thân Khương liền xuy một tiếng: "Không đúng đi Trịnh phu nhân, ngươi nếu không xác định anh chồng kia của ngươi đã chết, vì sao lại quyết đoán nói không có di ngôn? Người bình thường không phải muốn cẩn thận suy nghĩ một chút, tận lực nghĩ một chút, hoặc là dứt khoát nói không biết sao? Ngươi quyết đoán nói không có như vậy, giống như biết anh chồng kia của ngươi khi nào chết, trước khi chết đã gặp ai, di ngôn cho ai vậy......"

Không khí trong sảnh càng thêm căng chặt.

Diệp Bạch Đinh liền hòa nhã nói: "Phu nhân chớ có khẩn trương, chỉ cần phu nhân không phải hung thủ, sợ cái gì? Chúng ta chỉ muốn biết, chuyện Trịnh Hoằng Phương 'sống không thấy người chết không thấy xác' này, ngươi là biết, cũng biết ai là hung thủ, đúng không?"

Mã Hương Lan vẫn cứ lắc đầu: "Ta thật sự không biết......"

"Vậy vì sao lại chắc chắn là hắn đã chết như vậy?" Diệp Bạch Đinh híp mắt, "Vì hắn không phải là một cái người tốt, khi hắn còn sống, không ngừng gây chuyện với người khác, tuyệt đối sẽ không từ bỏ, nhưng đột nhiên mất tích...... Cho nên ngươi xác định?"

Mã Hương Lan không mở miệng.

Diệp Bạch Đinh: "Trịnh Hoằng Phương lưu lại không chỉ mỗi tiền, còn có một nữ nhi, đúng không?"

Biểu tình của Mã Hương Lan lúc này đã không đúng rồi.

Diệp Bạch Đinh nói rất nhanh, gấp gáp: "Trịnh Bạch Vi cũng không phải nữ nhi của ngươi."

"Không, nó là nữ nhi của ta!" Mã Hương Lan đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt hung hãn.

Thân Khương vừa thấy có cửa, a một tiếng: "Trượng phu của ngươi ở Lỗ vương phủ cũng đã nói ra miệng, nói nếu không phải huynh trưởng đã chết, hắn vì cái gì còn đi phí công nuôi dưỡng hai người các ngươi, lúc này còn dám nói dối, thật sự cảm thấy chúng ta tra không tới sao?"

Mã Hương Lan cắn môi, rõ ràng là rất muốn nói gì đó, nhưng lại nhịn xuống.

Diệp Bạch Đinh: "Trịnh Hoằng Xuân sẽ chết, cũng là vì bí mật này đi?"

Mã Hương Lan: "...... Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì."

Thân Khương: "Chuyện tới bây giờ còn dám giảo biện, Cẩm Y Vệ đã sớm điều tra ra, ngươi căn bản là không thể sinh con! Ngươi tuy coi Trịnh Bạch Vi như tròng mắt mà thương yêu, Trịnh Bạch Vi cũng coi ngươi như mẹ ruột mà hiếu thuận, nhưng hai người các ngươi đều biết, các ngươi cũng không phải mẹ con thân sinh!"

"Ta......"

Vành mắt Mã Hương Lan ửng đỏ, làm như không chịu nổi, ngón tay có chút run rẩy.

Có những người tính cách kiên cường, nội bộ cứng cỏi, không chịu thua, có gan cược hết thảy, cũng dám làm rất nhiều việc người khác không dám làm, nhưng chỉ cần chọc trúng điểm mà nội tâm họ để ý nhất, họ cũng sẽ giống như người thường, yếu ớt bất kham.

Diệp Bạch Đinh: "Mặc kệ vụ án này phức tạp bao nhiêu, nội tình truy cứu tới khi nào, cũng không có liên quan gì đến Trịnh Bạch Vi, hài tử là vô tội, ngươi thật sự muốn nàng ta ngay cả một chút ấm áp cuối cùng cũng mất đi, nhân sinh sau này, trở thành hài tử không có mẹ sao?"

"Không......" Mã Hương Lan nhắm mắt, "Các ngươi không thể như vậy......"

"Phu nhân có thể từ từ nói," thanh âm Diệp Bạch Đinh ấm áp, "Sắp ăn tết đón giao thừa, chúng ta có rất nhiều thời gian, dù sao cũng nghe nhiều câu chuyện rồi, thêm ngươi nữa cũng không nhiều. Ngươi là như thế nào gả đến Trịnh gia, người nhà hắn ra sao, làm sao có được nữ nhi, mẹ ruột của nữ nhi là ai...... Còn thỉnh phu nhân nói rõ."

"Yêu cầu phu nhân chú ý chính là chúng ta tuy muốn nghe ngươi nói, lại không phải không biết chân tướng, mấy ngày nay chúng ta đã tra được rất nhiều, nếu những gì phu nhân nói không phù hợp với sự thật, thì phải bị định tội."

Sau khi Mã Hương Lan bị chuyện nữ nhi làm hoảng sợ, cảm xúc đã khôi phục, có lẽ là nghĩ làm sao để ứng đối tình cảnh lúc này, hoặc có lẽ là có ý tưởng khác, thật sự bắt đầu kể câu chuyện của mình ra.

"Ta là một cái điển thê."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro