Chương 95 Người đều là ta giết

Bắc Trấn Phủ Tư, thính đường nặng nề.

Diệp Bạch Đinh nhìn đôi mắt Yến Nhu Mạn, hỏi nàng: "Yến bầu gánh chán ghét nam nhân sao?"

Yến Nhu Mạn khựng lại, mới mím môi cười nhạt: "Nhìn thiếu gia nói kìa, người như nô gia, có tư cách chán ghét nam nhân sao? Nô gia nên thích bọn họ a, thích bọn họ đưa nô gia tiền, thích bọn họ làm nô gia sống những ngày tháng tốt đẹp, không cần vì ăn mặc mà ưu sầu, có thể tồn tiền dưỡng lão cho tương lai......"

Diệp Bạch Đinh tự hỏi một chút: "Có lẽ hai chữ 'chán ghét' này, mức độ quá nhẹ, ta chân chính muốn hỏi chính là —— ngươi căm hận bọn họ sao?"

Yến Nhu Mạn vẫn cười, vừa muốn mở miệng trêu chọc gì đó, Diệp Bạch Đinh lại ngăn trở nàng, không để nàng nói ra.

"Người chết Lâu Khải, ở bên ngoài có thể vứt bỏ tất cả thể diện, hầu hạ quý nhân, quý nhân nói một thì không nói hai, ở nhà lại là kẻ nắm quyền uy tối thượng, duy ngã độc tôn, sẽ ngược đãi thê tử Lý Dao, từ thân đến tâm, chuyên môn ngược đãi trong lúc cưỡng g.ian, chọn chỗ người khác nhìn không thấy, làm nàng khổ mà không nói nên lời, không dám kể với ai. Toàn bộ lỗi lầm trong sinh hoạt, đều là do thê tử sai, hôm nay xui xẻo là do thê tử làm cơm không ngon miệng, ngày mai mất mặt trước mặt người khác, là bởi vì thê tử nói sai lời, tính chiếm hữu biến thái của bản thân là do thê tử thường xuyên ăn diện, trêu chọc nam nhân khác dòm ngó, tất cả mọi chuyện, đều là thê tử sai, sai thì phải đánh, hễ Lý Dao nói một câu với nam nhân khác, thậm chí không nói câu nào, chỉ là đi ngang qua, cũng phải bị đánh một trận, nhà người ta, nam nhân yêu thương thê tử, cũng có lúc xúc động, thấy thê tử bị ủy khuất, sẽ hỏi nàng là ai khi dễ ngươi, theo bản năng sẽ nói ta đi giết hắn, còn Lâu Khải, liền biến thành ngươi lại câu dẫn ai, ta giết hắn trước, rồi lại giết ngươi —— Lâu Khải dùng người nhà của Lý Dao để uy hiếp, dám không nghe lời, xui xẻo không chỉ là ngươi, ra quy củ đều là để cho người thành thật, đánh đập ngươi, ngươi liền ngoan ngoãn......"

"Lỗ vương thế tử cũng như thế, sinh sôi hại chết thế tử phi trước, khống chế thê tử giao tế, hạn chế tự do thân thể, cho rằng thê tử là vật sở hữu của hắn, hắn có quyền an bài cùng sử dụng, hắn không cho thê tử ra ngoài với bằng hữu, không cho thê tử xuất đầu lộ diện, dù chỉ là tham gia yến tiệc nhỏ trong vòng, kết giao nhân mạch, hắn không thích thê tử ưu tú, sợ thê tử thành công, chỉ cần thê tử có chút hứng thú, nói đến chuyện mình am hiểu, liền giội nước lạnh, hạ thấp nàng, phủ định nàng, dùng nhục mạ cùng ngược đãi để hủy hoại nàng, với ý đồ giáo huấn nàng càng nhiều lý lẽ vô dụng, làm nàng ỷ lại vào mình......"

"Bao gồm Trịnh Hoằng Xuân, bọn họ đều là dạng nam nhân này, bọn họ sẽ không đánh mặt thê tử, chỉ nhằm vào mấy chỗ cảm thấy thẹn mà công kích, làm nữ nhân khó có thể mở miệng, không muốn kể những việc này với bất kỳ ai, không có cảm giác an toàn, cả ngày sống trong sợ hãi 'không biết trận đòn tiếp theo là khi nào', nhà các nàng không phải là nhà, mà là một cái lồng giam lớn, đem cả người và tâm các nàng nhốt lại, rõ ràng là trời xanh nắng ấm, tất cả mọi người đều ở dưới ánh mặt trời, lại không có một ai biết các nàng đã gặp chuyện gì, nhìn thấy nội tâm đau khổ của các nàng ——"

"Chuyện như vậy, người như vậy, ngươi không hận sao?"

Yến Nhu Mạn lúc này không cười, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Bạch Đinh, nàng không lập tức mở miệng, nhưng nhìn ra được là cảm xúc rất bất ổn: "Có thảm có khó đi nữa, cũng là chuyện của người khác, liên quan gì tới ta?"

Đã quên tự xưng là 'nô gia'.

Diệp Bạch Đinh nhìn hết thảy biến hóa: "Sao có thể là chuyện của người khác chứ? Ngươi cùng các nàng, không phải rất quen thuộc sao?"

Yến Nhu Mạn: "Đại nhân đang nói cái gì, ta không hiểu."

"Chuyện của Lý Dao, là khi Lỗ vương phủ phát tang, ngươi kể cho ta và Chỉ Huy Sứ. Ngươi đối với quá khứ của Lý Dao rất rõ ràng, nỗi khổ nàng năm đó phải chịu, nàng phẫn nộ cùng bất đắc dĩ, ngươi đều biết, mà chuyện như vậy dính tới danh tiết, nàng tuyệt đối sẽ không tùy tiện nói với người khác, bao gồm người nhà, có thể biết được chi tiết, có lẽ chỉ có đương sự?"

Diệp Bạch Đinh nhìn Yến Nhu Mạn: "Người đêm đó ở thanh lâu cứu Lý Dao, kỳ thật là ngươi đi?"

Yến Nhu Mạn mím môi, không nói.

Diệp Bạch Đinh: "Ngươi vẫn luôn đánh lạc hướng chúng ta, trước thì kể chuyện của Lý Dao, nàng được cứu, nhắc đến Dung Ngưng Vũ, Dung Ngưng Vũ chính là người thích xen vào việc người khác, gặp phải cô nương chịu đựng bất hạnh này thì sẽ cứu giúp. Ngươi đang lợi dụng Dung Ngưng Vũ, giúp ngươi dời tầm mắt đi."

"Mà Dung Ngưng Vũ cũng đích xác giúp ngươi, trong Lỗ vương phủ, ta cùng Chỉ Huy Sứ hàn huyên vài câu về quá khứ của nàng, nàng rõ ràng đã nói rời Giang Nam rất lâu rồi, chưa từng cứu Lý Dao, có khả năng cho là Cẩm Y Vệ chỉ thuận miệng hỏi, vẫn chưa nghĩ nhiều, lần này trên công đường, nàng hẳn là đã ý thức được chuyện này có thể sẽ lôi quá khứ ra, có liên quan tới hung thủ, liền sửa lại, cho chúng ta một câu trả lời ba phải sao cũng được —— nói thời gian đã lâu, nàng đã cứu rất nhiều người, đã sớm không nhớ rõ, có lẽ là có cứu."

"Nàng cũng đang đánh lạc hướng chúng ta. Ngươi biết đây là vì ai sao? Yến bầu gánh?"

Yến Nhu Mạn liếm môi: "Ta......"

"Nhưng nàng không biết, Lý Dao sẽ cung khai, chúng ta cũng đã sớm điều tra rõ," Diệp Bạch Đinh bình tĩnh nhìn Yến Nhu Mạn, "Ngày đó ở Giang Nam, trong cái đêm kinh hoàng đó, người cứu tiểu cô nương, dùng thân thể của mình thế vào, thay nàng chịu đựng những tra tấn đó, đến nỗi mình đầy thương tích, là ngươi, Yến Nhu Mạn."

Sau bình phong, Lý Dao thiếu chút nữa lao ra, không, nàng không có! Nàng chưa bao giờ nói như vậy!

Nhưng mà nàng không nhúc nhích, cũng không động đậy, bởi vì Thịnh Lung đã giữ chặt tay nàng lại, nhẹ nhàng lắc đầu với nàng.

Không thể, không thể xúc động, trước khi ra sau tấm bình phong, lời Diệp Bạch Đinh nói các nàng đều nghe rất rõ ràng, một khi có hành vi quá khích, nói chuyện hay làm ra tiếng động, chính là đang nhắc nhở cảnh báo, Cẩm Y Vệ sẽ coi hành vi này là chỉ ra và xác nhận hung thủ.

Mắt Lý Dao ửng đỏ, nhìn Thịnh Lung, cuối cùng vẫn ngồi trở về, không nhúc nhích.

Ngoài bình phong, Yến Nhu Mạn lại rất bình tĩnh: "Có thể là nàng nhớ lầm? Dù sao ta là không nhớ rõ có chuyện này."

Diệp Bạch Đinh lại lắc đầu: "Không, ngươi nhớ rõ. Ngươi nhớ rõ tất cả thương tổn đã tạo ra trên người của ngươi, cũng nhớ rõ chính mình đã làm cái gì."

Trước đây hắn có cái vấn đề vẫn luôn nghĩ không thông, nhưng nghĩ tới người cứu người là Yến Nhu Mạn, hắn liền minh bạch.

"Lý Dao vì sao biết Thịnh Lung đã được cứu, có thể là không kể rõ toàn bộ chi tiết? Hai người họ đều là người không dễ dàng mở cửa lòng với người khác, quá vãng có quá nhiều bí mật, không thể lộ ra dưới ánh mặt trời, thời gian quen biết ngắn ngủi không có quá nhiều cơ hội ở chung, lại có thể dễ dàng giao phó tín nhiệm, con người Thịnh Lung tích thủy bất lậu, đem quy củ khắc kỷ chú ý vô cùng nhuần nhuyễn như vậy, nhưng lại 'mắng' Lý Dao, con người Lý Dao bất lực không có cảm giác an toàn, bước ra gia môn đều sẽ co rúm lại như vậy, thế nhưng có thể lấy hết can đảm đi lại ban đêm, trộm quăng mảnh giấy cho Thịnh Lung...... Là cái gì thúc đẩy tình hữu nghị giữa bọn họ? Là liên kết cùng điểm chung gì, làm họ tìm được đồng cảm trên người của nhau? Ta đoán, là bởi vì một vị ân nhân, người này đã cứu bọn họ, trong thời điểm bọn họ tuyệt vọng nhất bất lực nhất."

"Thịnh Lung thiết kế lấy mạng thế tử thất bại, lại bị người bắt đến thanh lâu, cũng là ngươi cứu, đúng không? Vì ngươi đã từng bất kể tánh mạng, không tiếc trả giá, cũng không cầu hồi báo mà cứu họ, họ cũng muốn bảo hộ ngươi."

Yến Nhu Mạn rũ mi, không biết suy nghĩ cái gì, vẫn không nói chuyện.

Diệp Bạch Đinh: "Lý Dao biết ngươi giết người, vì hỗ trợ che giấu, nàng phải kéo bản thân mình vào, còn muốn kéo Thịnh Lung vào, phát hiện chúng ta hoài nghi là Dung Ngưng Vũ cứu nàng, trước đó nàng liền cam chịu, không nói thật, Thịnh Lung cũng vậy, chúng ta tìm đến Thịnh gia, hỏi về vị ân nhân trước kia, nàng cũng chỉ nói là tìm được rồi, nhưng không liên quan tới vụ án này, không muốn đề cập, càng không đề cập đến tên của ngươi, các nàng dù muốn quậy đục nước cỡ nào, mục đích cũng chỉ có một —— không thể bại lộ ra ngươi."

"Buổi sáng sau hôm Trịnh Hoằng Xuân chết, Lý Dao cố ý ra ngoài sớm như vậy, để gia tăng hiềm nghi cho mình, là vì bảo hộ ngươi, cố ý vứt ra chuyện của Thịnh Lung, là tự tin với sự thông minh của Thịnh Lung, là có thể giải quyết nan đề, cũng là vì bảo hộ ngươi, bao gồm lá cây sam hai người bọn họ cố ý mua về, cũng là vì bảo hộ ngươi. Điểm đáng ngờ trong vụ án rất nhiều, nở rộ khắp nơi, mọi người đều có hiềm nghi, chẳng phải liền không lộ ngươi ra sao? Mà một người có liên quan đến vụ án, nơi chốn không có hiềm nghi, lại có vẻ không quá đúng, Thịnh Lung liền cố ý kể câu chuyện của ngươi cho chúng ta nghe, giống thật mà giả, làm chúng ta thông cảm, cũng ẩn ẩn giáo huấn cho cho chúng một cái khái niệm, sự thần bí, tính nết của ngươi, hoàn toàn là bởi vì chuyện Dung gia ban năm đó, không liên quan đến vụ án hiện tại."

Yến Nhu Mạn rốt cuộc mở miệng, nàng ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp vô cùng bình tĩnh: "Ngươi là đang chỉ ra và xác nhận ta, là hung thủ của vụ án này."

Diệp Bạch Đinh gật đầu: "Không sai, Lâu Khải, Lỗ vương thế tử, Trịnh Hoằng Xuân, là ngươi giết ba người này, đúng không?"

Yến Nhu Mạn rũ mắt: "Chỉ bằng phân tích vừa rồi của ngươi? Cẩm Y Vệ......có chứng cứ không?"

"Hương liệu."

Diệp Bạch Đinh nhìn nàng: "Tên tuổi 'đại sư phẩm hương' của ngươi, là giả đi?"

Yến Nhu Mạn cứng đờ.

Diệp Bạch Đinh: "Vì muốn dễ hầu hạ khách hàng, cũng muốn tăng lên phẩm vị của bản thân, gánh hát ngươi vào, là có khóa học chuyên môn về hương liệu, nhưng ngươi học môn này cũng không tốt."

Yến Nhu Mạn: "Mấy cái khóa học đó ta học đều không tốt, không có một môn nào ưa thích."

"Những thứ không thích đó, sau này cũng nắm giữ như thường, không phải sao? Ngươi rất thông minh, không có gì có thể làm khó được ngươi, chỉ cần ngươi muốn, là sẽ biết, nhưng về hương liệu này, đúng là ngươi không có thiên phú, cũng học không tốt."

Diệp Bạch Đinh nhẹ giọng nói: "Ngươi thời trẻ, từng vì thế mà hỏi qua Dung Ngưng Vũ rất nhiều lần, đúng không? Nàng chỉ điểm cho ngươi rất nhiều, không thiên phú cũng không quan trọng, biết mình thích hợp cái gì là được, dạy cho ngươi đại khái hương nào xứng với ngươi, loại nào ngàn vạn đừng thử...... Ngươi nhớ rất rõ ràng, cũng rất nghe lời nàng, mấy năm sau này, đối với những lời khuyên này vẫn luôn nhất nhất làm theo, chưa bao giờ quên. Ngươi không cần phải hiểu tất cả các loại hương, chỉ cần biết mình thích hợp cái nào là đủ, còn về phần lời đồn bên ngoài, bịa vài câu qua loa lấy lệ, hoặc tìm cái cớ, với ngươi mà nói, chẳng có gì là khó?"

"Thành lập Yến gia ban, ngươi cùng Dung Ngưng Vũ kết giao có thể thiếu đi rõ ràng, liền nuôi một thủ hạ am hiểu phẩm hương, chuyên môn chọn lựa phối hợp các loại hương phẩm cho ngươi, đương nhiên, vẫn là dựa theo hệ thống Dung Ngưng Vũ lập ra cho ngươi năm đó, dù là vậy, ngươi cũng thấy không đủ, mỗi khi đối với hương liệu mới không quá tự tin, thì sẽ đi đoạt cái sinh ý, có lý do để đến trước mặt Dung Ngưng Vũ một chuyến, cho dù chỉ là khiêu khích, ngươi cố ý đến gần một chút, nếu như nàng phê bình hoặc nhíu mày, ngươi liền biết lần này không đúng, hương mới không thể dùng, nếu không có, ngươi liền biết, hương lần này không tồi, có thể dùng lâu một chút."

"Vì thứ như hương liệu, mỗi người có sở thích riêng, cho dù là đổi, cũng có yêu thích nhất định, không có khả năng đổi hằng ngày, cứ như thế năm này qua năm khác, ngươi an toàn."

Yến Nhu Mạn như bị chọc phải chỗ đau, tựa giận tựa trách mà trừng mắt nhìn Diệp Bạch Đinh một cái: "Sao ngươi biết là ngươi nói đúng?"

Diệp Bạch Đinh bình tĩnh đẩy đẩy manh mối tra được trên bàn: "Vì Cẩm Y Vệ điều tra toàn bộ quá vãng của ngươi, tính cách ngươi quái gở, mục đích chân chính cũng sẽ không nói với ai, nhưng thời gian cụ thể phát sinh những việc này, ảnh hưởng đến kết quả, phiền não trong quá khứ của ngươi, ngẫu nhiên là vì hương liệu phát sinh chút ngoài ý muốn, chỉ cần chúng ta muốn, là có thể biết."

Yến Nhu Mạn: "Bóc người kiểu gì cũng phải thọc chỗ yếu, được, ta nhận là được rồi đi, ta chính là không rành lắm về hương liệu! Người như ta, ở bên ngoài kinh doanh cái thanh danh dễ dàng sao?"

"Vậy thì —— còn có lá cây sam này."

Diệp Bạch Đinh gật đầu, chỉ chỉ độc vật ở trên khay cạnh đó: "Ta đã từng nghĩ, độc có thể gây chết người có rất nhiều, vì sao cố tình chọn loại này? Chỉ vì nó mà phần mặt khi chết biến thành màu xanh, bệnh trạng đặc thù như thế, sớm muộn gì cũng có thể tìm ra, không thể an toàn tiện lợi hơn loại khác, mãi cho đến khi ta chú ý tới, độc này còn có cái tác dụng, nó có thể làm người ta sinh ra ảo giác, càng thêm sợ hãi, hoặc càng thêm khát vọng ——"

"Ngươi hy vọng nó phát huy tác dụng, hoặc là làm ngươi giết người càng tiện, hoặc là, làm người chết chết càng thống khổ."

"Độc này ngoại ngoài gây ảo giác, tăng liều lượng là có thể chết, còn có một tác dụng khác chính là phá thai, loại thống khổ này, ngươi cũng từng nếm trải, đúng không? Cho nên ngươi hy vọng mấy nam nhân này nếm thử, ngươi hận bọn họ. Toàn bộ vẻ phong tình vạn chủng, toàn bộ nụ cười vũ mị của ngươi, đều là giả, ngươi một chút cũng không thích kiểu sống này, ngươi chán ghét đám nam nhân này, ngươi hạ độc bọn họ, ngươi giết bọn họ, cắt rớt khí quan của bọn họ......"

Nói tới đây, Diệp Bạch Đinh dừng một chút: "Ta đã từng không quá lý giải hành vi này, ta lý giải ngươi hận bọn họ, hận ý chồng chất đến độ động đao, ta cũng có thể lý giải, nhưng vì sao phải làm điều thừa, dùng khay mang ra ngoài quăng đi, chúng dơ bẩn như vậy, đối với ngươi mà nói là khá ghê tởm, không phải sao? Sau đó ta nghĩ tới......"

Yến Nhu Mạn có vẻ có chút tò mò: "Nghĩ tới cái gì?"

Ánh mắt Diệp Bạch Đinh hơi lóe: "Ta nghĩ đến một điểm, thái giám trong cung khi lau mình, rất nhiều người đều sẽ nghĩ cách bảo tồn thứ bị cắt cho tốt, ngâm trong bình, chờ đến lúc chết, đem thi thể cùng bình bỏ vào quan tài, chôn trong đất, để kiếp sau có thể làm một nam nhân hoàn chỉnh—— ngươi làm như vậy, là không muốn cho người chết như nguyện, làm cho bọn họ kiếp sau cũng không yên phận, đúng không?"

Yến Nhu Mạn cười ý vị thâm trường: "Không nghĩ tới thiếu gia tuổi còn trẻ, hiểu được rất nhiều nha."

"Bất quá ta vẫn cứ không hiểu," Diệp Bạch Đinh nhẹ giọng nói, "Ngươi giết Lâu Khải, khi ra từ tiểu viện đi ra, gặp Lý Dao, nàng ta lúc ấy còn chưa biết Lâu Khải đã chết, sau đó nhất định sẽ đoán được, hành vi logic sau đó tương đồng với suy đoán của ta, nhưng cái chết của Trịnh Hoằng Xuân, sao nàng ta có thể biết tin trước, còn cố ý dậy sớm ra ngoài, hấp dẫn tầm mắt giúp ngươi?"

"Còn nữa, độc của Lỗ vương thế tử, làm sao mà trúng? Hắn cũng không uống trà, độc vật là trộn vào món ăn nào? Thịnh Lung cùng Mã Hương Lan đều cự tuyệt mổ thi kiểm nghiệm, hành động này nhất định có liên quan đến ngươi, nhưng vì cái gì, sẽ bại lộ cái gì chứ?"

Yến Nhu Mạn: "Thiếu gia không phải rất thông minh sao? Nghĩ lại đi?"

Diệp Bạch Đinh: "Cho nên ngươi thừa nhận, hung thủ của vụ án này, chính là ngươi."

Yến Nhu Mạn lại cười, nàng nhẹ nhàng lắc lắc ngón tay: "Đều là ngươi đoán nha, chứng cứ ở đâu? Ta không có thừa nhận."

"Ngươi muốn chứng cứ? Được a."

Diệp Bạch Đinh cũng cười, sau đó, nói nhanh hơn: "Khi thi thể Trịnh Hoằng Xuân bị phát hiện, vẫn còn ấm, chưa chết quá lâu. Giày hắn mang lúc còn sống, dưới đế giày có vệt nước mới, ẩn ẩn mùi rượu, loại thời tiết này, bên ngoài băng dễ tìm, nước khó tìm, bài tra xong, chúng ta có thể biết, hắn trên đường đến tiểu viện theo cuộc hẹn, đi ngang qua quán rượu Lý Ký, mà ngày này quán rượu Lý Ký vì đóng cửa còn phải quét tước, đóng cửa rất trễ, tiểu nhị nhớ rất rõ ràng, đã là giờ sửu canh ba."

"Trịnh Hoằng Xuân cởi áo ngoài, cuốn vào một loại hoa của rau củ khô, loại hoa màu vàng này dù là ở kinh thành cũng là hiếm thấy, chỗ phố hẻm kia chỉ có một nhà mua; còn có sáp màu đỏ, Cẩm Y Vệ thậm chí vào đêm đi lại lần nữa tất cả các tuyến đường quanh đó, chỉ có một nhà có sáp bị nhỏ giọt giống như vết sáp trên mình người chết...... Theo quỹ đạo như vậy, chúng ta liền có thể vẽ ra lộ tuyến hành tung cuối cùng của người chết, cùng với thời gian cụ thể. Con đường này, Trịnh Hoằng Xuân sẽ đi, hung thủ có tỷ lệ lớn cũng sẽ đi."

"Đêm khuya yên tĩnh, người sẽ hoạt động ban đêm cũng không nhiều, nhưng vẫn khó tránh khỏi có người đi tiểu đêm, Cẩm Y Vệ vẽ ra phạm vi rồi bài tra thăm viếng, quả nhiên có người nói, đã nhìn thấy ngươi. Hắn cũng không nhận ra ngươi, nhưng hắn biết quần áo của ngươi, ngươi hôm đó phi thường bận rộn, ngay cả thời gian thay quần áo cũng không có, không chỉ có mặc nguyên bộ váy ban ngày đến Lỗ vương phủ kia, còn vì đi qua linh đường, dính dây thừng ở linh đường, dấu dây thừng cũng vì vậy, mà bị ngươi đưa tới hiện trường giết người, lưu lại nơi đó."

"Chứng cứ, khẩu cung, hương liệu, roi, lá cây sam, người khác yểm hộ......tất cả những điểm khả nghi, ngươi đều có, ngươi giải thích như thế nào?"

"Ta giải thích như thế nào? Còn không phải là tùy ngươi bịa? Ta cùng với Lý Dao, Thịnh Lung cũng không lui tới, vừa rồi bất quá là phối hợp với ngươi, cảm thấy chơi vui, vốn là không tồn tại quan hệ gì, bọn họ sao có thể thú nhận mấy thứ này?"

Ánh mắt Yến Nhu Mạn sáng quắc, đáy mắt một mảnh sáng ngời, đẹp đến loá mắt: "Thiếu lấy mấy lời này ra ta. Thiếu gia, ngươi rốt cuộc là đang chiêu hàng ta, hay là cố ý dùng cách này, để hù dọa người khác, làm cho hung thủ chân chính đứng ra?"

Diệp Bạch Đinh tức khắc lĩnh ngộ, có những người tín nhiệm cũng không thể tùy tiện bị công phá.

Nhưng hắn sao có thể chỉ có một chiêu này? Đầu ngón tay thon dài của hắn cong lại, nhẹ nhàng gõ mặt bàn, ba lần.

Yến Nhu Mạn thấy thiếu niên cười ý vị thâm trường, cảm giác có chút không đúng, liền nghe được trong phòng có thanh âm truyền ra.

"Thực xin lỗi......là ta sai, ta đều đã nói với họ, nhà ta còn có nữ nhi, thật sự không thể mạo hiểm, sáng hôm đó, ta thấy ngươi, vốn dĩ rất cao hứng, nhưng khi thu được tin trượng phu ta chết, ta liền biết không đúng, là ngươi giết hắn."

Đây là giọng của Lý Dao.

Lý Dao vốn dĩ an ổn ngồi sau bình phong, vì phản ứng của Yến Nhu Mạn mà trầm trồ khen ngợi, đúng, đừng nên nghe Cẩm Y Vệ, thiếu niên kia nhìn môi hồng răng trắng, ngoan ngoãn, kỳ thật tâm nhãn hỏng rồi, quay đầu liền nghe được giọng của mình, nhưng nàng cũng không có há miệng nói chuyện a!

Nàng nhanh chóng nhìn nhìn người ngồi cạnh, các nữ nhân cũng quay đầu nhìn nàng, sau đó đồng thời quay đầu lại, ánh mắt dừng ở góc bình phong, nam nhân trẻ tuổi vẫn luôn đứng ở nơi đó, phe phẩy cây quạt.

Các nàng không biết, đây là Tương Tử An, ở nhà lao Chiếu Ngục, hàng xóm của Diệp Bạch Đinh, nghề nghiệp là sư gia, tài nghệ sao, nhiều lắm, giang hồ Bách Hiểu Sinh, khẩu kỹ đại sư, miệng lưỡi dẻo quẹo, thiếu gia tìm hắn giả cái giọng nói mà thôi, chẳng lẽ không phải là hạ bút thành văn sao?

Hắn vừa nói ra, còn táo bạo chớp chớp mắt với các phu nhân, lại mở miệng, đã thay đổi một giọng nói khác, là giọng của Thịnh Lung.

"Thực xin lỗi, không thể thuận lợi giấu xuống, Cẩm Y Vệ đều tra được, người năm đó đều đã đào ra...... Là chúng ta vô dụng."

Sau nữa, là giọng Dung Ngưng Vũ, mềm mại lại chứa lực lượng: "Từ bỏ đi, A Mạn, chỉ có thể đến đây."

Yến Nhu Mạn đỏ vành mắt: "Các ngươi......"

Diệp Bạch Đinh gật gật đầu: "Không sai, các nàng đều ở chỗ này, chẳng những trước đó phá đám lời chứng của nhau, ngươi mới vừa rồi nói, các nàng cũng nghe được toàn bộ."

Theo lời hắn, Tương Tử An mặc quần áo tiểu binh Cẩm Y Vệ kia tiến lên hai bước, kéo bình phong ra, làm lộ ra mấy nữ nhân, còn mình thì yên lặng lui ra sau hai bước, ẩn vào trong góc tối, nếu không chú ý, cũng chưa phát hiện hắn từng xuất hiện.

Yến Nhu Mạn cùng mọi người hai mặt nhìn nhau.

Mọi người:......

Yến Nhu Mạn một tay che mặt, thấp thấp cười.

Tiếng cười càng lúc càng lớn, càng lúc càng bừa bãi, giống như cả đời đều chưa từng được phát tiết như vậy, nàng không giữ gìn hình tượng, không hề mang bộ dáng phong tư yểu điệu, phong tình vũ mị, giờ khắc này nàng tận tình cười to, nàng chỉ là chính nàng.

"Không sai, là ta làm, người đều là ta giết."

Diệp Bạch Đinh: "Vậy thì nói một chút đi, toàn bộ kế hoạch là thực thi như thế nào? Còn có ba cái nghi vấn của ta?"

Yến Nhu Mạn mỉm cười: "Làm ta ngẫm lại, Lý Dao vì sao biết Trịnh Hoằng Xuân đã chết? Bởi vì hôm đó thời gian của ta an bài thật sự quá hấp tấp, trời sắp sáng, người trên đường sẽ càng lúc càng nhiều, tay áo của ta dính máu, sợ bị người nhìn thấy, nhà Lý Dao vừa vặn cách đó không xa, ta liền đến mượn bộ quần áo, thuận tiện mượn xe ngựa."

"Ta mặt dày đến nhà, cũng không có ý đòi báo ân gì, nhưng ta biết nàng sẽ không bán ta, có điều sau đó nàng lại đích thân đi ra ngoài một chuyến...... Ta không biết."

"Đồ cho Lỗ vương thế tử ăn sao...... Có thể lừa hắn ăn, đương nhiên là món ta sở trường nhất, cũng là mấy năm qua đi, ta không có tiến bộ gì, từ lúc đầu cho đến bây giờ, có thể lấy ra dỗ người, chỉ có một món này, đũa đầu xuân."

Đũa đầu xuân? Tên này Diệp Bạch Đinh không quen, Thân Khương lại phản ứng thực mau: "Chim cút chiên xù?"

Yến Nhu Mạn gật đầu: "Ta làm đũa đầu xuân, không giống người khác, chú ý nguyên liệu, chú ý hỏa hậu, một chút cũng không ngán, lúc nào vào miệng đều sẽ cảm thấy thơm, không ai có thể chống cự được, có thể là vì cách làm của ta tương đối độc đáo, rất dễ bị nhận ra được, Lý Dao cùng Thịnh Lung đều biết, Dung Ngưng Vũ cũng biết, khi Lâu Khải chết chưa kịp dùng, lại là lần đầu tiên, các nàng không nghĩ tới, sau đó nghe nói quý tư có người mổ thi kiểm nghiệm thập phần lợi hại, có thể làm người chết mở miệng nói chuyện, có lẽ các nàng tâm sinh đề phòng, mới nói rõ không thể mổ thi."

Diệp Bạch Đinh nghĩ nghĩ: "Cái tiểu viện thế tử ngộ hại đó, cũng không có nhìn thấy món này."

"Ta mang đi rồi." Yến Nhu Mạn cười, "Ta cũng biết cách mình làm món này đặc thù, ngay cả độc vật cũng có thể coi là hương liệu ướp thịt, sẽ không cảm thấy đây là cái chứng cứ trọng đại sao? Để nó lại hiện trường, ta là ngại bị tóm cổ không đủ nhanh sao?"

Diệp Bạch Đinh: "Ngươi lên kế hoạch như thế nào, đi từng bước giết ba người này? Căn cứ theo hành vi trước đó của bọn họ mà phỏng đoán, bọn họ hẳn là không phải người mê loại trò chơi này, cho dù muốn chơi, cũng là bọn họ đánh người khác, mà không phải cho phép người khác đánh bọn họ, ngươi làm sao mà làm được, khiến cho bọn họ tín nhiệm ngươi, cam tâm bị đánh?"

Yến Nhu Mạn cười giễu cợt: "Bởi vì có những nam nhân, đúng là tiện a."

*tiện ở đây là chỉ tính cách mâu thuẫn của con người, một trong những ví dụ đó là việc càng bị cấm đoán thì càng muốn làm, cho dù nó ko tốt, bản thân người đó cũng biết nó ko tốt, nhưng cảm xúc mâu thuẫn làm họ chọn cái mà họ cho rằng nó kích thích hơn, thậm chí có khi đi ngược lại nguyên tắt của chính bản thân họ chỉ để ve vuốt sự bướng bỉnh cố chấp của bản thân họ hoặc là chọc tức đối thủ

Lời editor: Cảm thấy Tương sư gia là bàn tay vàng của tiểu Diệp nha

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro