Chương 200 Chúng ta thành thân được không

Rõ ràng là người khác thành thân, nên thẹn thùng không phải là tân nhân sao, Cừu Nghi Thanh đừng có trêu chọc hắn như vậy được không, nhiệm vụ của ngươi đâu, công tác của ngươi đâu, đều không làm sao! Bao nhiêu việc cảnh giới như vậy, còn không để bụng, là muốn bị tận diệt sao!

Diệp Bạch Đinh bực bội trừng mắt nhìn theo bóng Cừu Nghi Thanh một hồi lâu.

Lúc trước không biết sau gáy bị 'cắn' ra cái quỷ này, vội vàng cũng không để ý, lúc này đã nhận ra, đã đau, cả người liền căng chặt lên, cứ cảm thấy nó vừa ngứa vừa đau, cứ muốn duỗi tay cào cào ấn ấn, lại sợ người khác nhìn ra......

Liền rất mất tự nhiên, có vẻ khá cứng đờ.

"Ngươi làm sao vậy?" Diệp Bạch Thược nhìn ngốc đệ đệ, nói thấm thía, "Ngươi cũng đã trưởng thành, đừng sợ xấu hổ, người có tam cấp gì đó...... Muốn đi liền đi a."

Diệp Bạch Đinh:......

Thôi vậy, đây là thân tỷ tỷ.

"Vậy ta...... đi một chút."

Đội ngũ đón dâu đã biến mất khỏi đường phố, vào hoàng thành, Diệp Bạch Đinh nhẹ nhàng thở phào dùm cho Cừu Nghi Thanh, tới đây hẳn là an toàn. Hoàng thành ở trong tay cấm quân, Vũ An Đế quản mấy năm, cũng không phải ăn chay, chuyện sau đó hẳn là không cần lo lắng.

Bất quá......người trong hoàng cung, cũng sẽ nháo động phòng sao? Tối nay sẽ náo nhiệt cỡ nào?

Lại nghĩ tới thế cục trong cung, một cái Thái Hoàng Thái Hậu, một cái Thái Quý phi, thêm Hoàng Thượng quyền bính từ từ lớn mạnh, có chút nhạy cảm, đại náo phỏng chừng là không có khả năng, nhưng Cừu Nghi Thanh thì sao? Y chính là bạn tốt của Hoàng Thượng, có thể muốn náo nhiệt một chút hay không?

Diệp Bạch Đinh nghĩ rồi lắc đầu, có lẽ không quá có khả năng. Tính Cừu Nghi Thanh không thích ồn ào, bận rộn lâu như vậy, rốt cuộc cũng xong xuôi, nháo động phòng tốn nhiều sức lực, không bằng nghỉ ngơi, nói không chừng một lát là về tới.

Hoàng hậu phượng liễn là được Hoàng Thượng đón vào cung, bên ngoài bá tánh lại không ngừng nghỉ, thiên tử đại hôn, chuyện vui của cả quốc gia, cơ hội hiếm có, mọi người coi như hớn hở, nên ăn thì ăn, nên chơi thì chơi, có vài người còn nghỉ luôn, cái gì cũng không làm, chỉ lên phố ăn chơi, phố lớn ngõ nhỏ, trà lâu tửu quán các nơi đều chật ních, cực kỳ náo nhiệt, hát tuồng xướng khúc thuyết thư, nơi nơi đều là ngươi xướng xong ta lên sân khấu, vui như ăn tết, Trúc Chi Lâu cũng vậy, khách đông như mây, vội đến vắt giò lên cổ, ngay cả nghỉ thở một chút cũng không được.

Tỷ tỷ đang bận, tỷ phu lại bận chiếu cố tỷ tỷ bận, bị tỷ tỷ trừng mắt nhìn cũng không muốn đi, lại trừng liền......già đầu rồi, cũng dám giả đáng thương làm nũng ngay trước mặt nhiều người như vậy!

Tỷ phu không biết xấu hổ, tỷ tỷ còn muốn mặt kìa, Diệp Bạch Thược hít sâu vài cái, không để ý đến hắn nữa, kệ xác hắn lẽo đẽo theo sau, chuyên chú làm việc của mình.

Hai đứa song sinh liền không ai quản, trước đó còn muốn rộn ràng tỏ vẻ hiếu tâm, muốn hỗ trợ bưng bê đồ ăn, chỉ là làm bể hai cái dĩa liền nghỉ ngơi, mỗi đứa xách một túi hạt dưa, ngồi xổm cửa thang lầu lầu hai, xem tiên sinh thuyết thư phía dưới.

Lúc trước thì còn cắn hạt dưa, sau đó càng nghe càng nhập thần, hạt dưa cũng không cắn, đầu cũng duỗi ra trước, gác lên lan can gỗ, hai tay còn vỗ vỗ nữa ——

"Oa —— thật là lợi hại!"

"An tướng quân quá soái!"

"Đao thật dài!"

"Ngựa thật xinh đẹp!"

"Còn bay được!"

"Cắt đầu người từ ngàn dặm như lấy đồ trong túi!"

Diệp Bạch Đinh nhìn đến xém chút nữa hít khí lạnh: "Hai đứa đừng nhúc nhích! Không được chồm ra trước nữa!"

"Cữu cữu!"

Hai hùng hài tử nhìn thấy cữu cữu, mê mẩn khỏi nói, linh hoạt rút đầu khỏi lan can gỗ, muốn nhảy ngay xuống lầu: "Cữu cữu!"

"Đừng nhảy!" Diệp Bạch Đinh thiếu chút nữa bị dọa toát mồ hôi, "Đi thang lầu, ta cũng không phải cha mấy đứa, đón mấy đứa không được!"

Hai đứa sinh đôi nhìn nhìn nhau, có chút thất vọng: "Được thoy."

Hai đứa lộc cộc từ trên lầu chạy xuống, còn ngẩng đầu nhỏ, dùng vẻ mặt nghiêm túc nói với Diệp Bạch Đinh: "Bảo bảo không nặng!"

"Cả váy cũng mặc vừa! Một chút cũng không mập!"

Diệp Bạch Đinh:......

Hai đứa bay có mập hay không, ta cũng không đỡ được.

Tai họa trong lâu xong rồi, đồ ăn cũng bưng bê rồi, thư cũng nghe qua rồi, hai hài tử cảm thấy chán, dứt khoát một bên một đứa, ngồi xổm trên mặt đất, thuần thục mà ôm lấy chân Diệp Bạch Đinh: "Cữu cữu ta muốn xem An tướng quân!"

"Cữu cữu ta muốn xem ngựa lớn!"

"Ta muốn xem đại đao!"

"Ta muốn luyện võ!"

Diệp Bạch Đinh:......

Sao hai đứa không lên trời luôn đi! Ta đi đâu bưng về cho mấy đứa một vị An tướng quân sống đây!

Nhìn bên này quá nhiều việc thật sự lo liệu không hết, thôi vậy, Diệp Bạch Đinh nói với Diệp Bạch Thược ở đằng sau: "Tỷ, ta mang hai đứa nhóc đi chỗ ta trong chốc lát ——"

"Vậy ngươi trên đường cẩn thận," Diệp Bạch Thược cũng không rảnh đi tiễn, "Trong chốc lát ta kêu tỷ phu ngươi đi đón tụi nó!"

"Ừm ngươi làm việc đi!"

Diệp Bạch Đinh mang theo hai hùng hài tử đi Bắc Trấn Phủ Tư. Thật ra cũng không cần sợ nguy hiểm, bên người có một đống Cẩm Y Vệ kìa, khoảng cách cũng không tính xa, không xảy ra chuyện được.

Hắn cũng có chiêu trị hai hùng hài tử, còn không phải là muốn chơi sao, quên tướng quân gì đó đi, vào cổng Bắc Trấn Phủ Tư, lục lạc trên cổ tay hắn nhoáng lên, Huyền Phong nghe tiếng, liền hớn hở chạy tới.

"Oa cẩu cẩu!"

"Huyền Phong tướng quân!"

"Ngươi có nhớ chúng ta không!"

"Có thích váy không!"

"Gâu gâu —— gâu gâu gâu!"

Hai bên không ai hiểu ai nói gì, nhưng đều đặc biệt nhiệt tình, nhanh chóng chạy như điên, hướng về phía giáo trường phía sau, tốc độ nhanh khỏi bàn.

Diệp Bạch Đinh:......

Cũng không biết tỷ phu tẩy não bọn nhãi kiểu gì, cái vụ váy này, còn không có chơi đủ đâu.

Hắn chậm rì rì đi đến giáo trường phía sau, nhìn hai tiểu hài tử chạy như điên, nhìn một hồi, đột nhiên cũng có chút ngo ngoe rục rịch, thân thể này của mình có chút hư nhược, lần trước thức đêm thiếu chút nữa chịu không nổi, nói muốn rèn luyện thân thể một chút, hay là......

Hai đứa song sinh lanh lẹ cỡ nào, thấy cữu cữu như vậy, lập tức mỗi đứa một bên, túm chặt tay cữu cữu, kéo hắn vào hàng ngũ chạy như điên.

Diệp Bạch Đinh mới đầu không cự tuyệt, nghĩ mình tốt xấu gì cũng là một người trưởng thành, chắc không đến mức không bằng đứa nhóc, nhưng chạy hai vòng, bọn nhỏ còn có thể điên, hắn lại không được, hai tay chống đầu gối, thở hồng hộc......

Hai đứa song sinh một trái một phải, mang cái mặt giống nhau như đúc, nhăn đôi lông mày nhỏ, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc giáo dục hắn: "Cữu cữu ngươi như vậy là không thể được."

"Thân thể không tốt, rất dễ dàng sinh bệnh!"

"Không thể lười biếng, chạy hai vòng nữa!"

"Chúng ta sau này còn muốn hiếu thuận ngươi lâu dài kìa!"

Diệp Bạch Đinh vốn dĩ không muốn nhúc nhích nữa, ai nói gì cũng kệ, nhưng nghe được câu cuối cùng, thấy ấm áp quá, bọn nhãi ranh là thật sự rất biết khi nào cần nói ngọt!

Chơi luôn, hắn chuẩn bị cố thêm hai vòng nữa.

Hai vòng xong, hai đứa song sinh đổi kịch bản, nói chỉ chạy không thì quá chán a, chúng ta tới chơi trò chơi, một đứa nói cữu cữu bên này ta dạy cho ngươi chơi chiến trường sa bàn, một đứa nói cữu cữu cùng phe với ta chúng ta muốn dương đông kích tây, vây Nguỵ cứu Triệu!

Diệp Bạch Đinh mới đầu không hiểu, chơi sa bàn diễn luyện thì sa bàn diễn luyện, đánh nhau thì đánh nhau, hai bên so đấu âm mưu quỷ kế không phải là được rồi, sao còn phải dùng người! 'Tướng quân' của họ còn phải đích thân chạy a! Muốn làm gương cho binh sĩ, còn phải phân hoá ra nhiều tiểu đội khác nhau, xúm lại đánh viện binh, chạy khắp nơi một lần a!

Chơi cái trò chơi, còn mệt hơn chạy.

Diệp Bạch Đinh cũng đã nhìn ra, hai tên nhãi này năm nay không cao hơn là mấy, nhưng tâm nhãn lại nhiều ra cả đống, làm gì có chuyện dạy hắn chơi trò chơi, là đang chơi trò chơi thuận tiện chơi hắn! Cẩu tử cũng không đủ cho tụi nó chơi, mới đem chủ ý đánh lên người hắn!

Nhưng mà...... dù sao cũng đã vận động, tới cũng tới rồi, bản thân cũng có nhu cầu rèn luyện, không bằng liền một tiếng trống làm tinh thần hăng hái...... Hắn dù sao cũng là người lớn, sao có thể bại bởi hai đứa nhóc con!

Hai đứa song sinh khá nể tình, thường thường dừng lại vỗ tay: "Woa cữu cữu nhảy cao ghê!"

"Cữu cữu chạy thật nhanh!"

"Người ta sắp theo không kịp!"

"Cữu cữu nhường ta một chút nha!"

"Gâu gâu —— ô gâu!"

Hai đứa song sinh nhường nhịn, dụ cữu cữu chạy nhanh lên, cẩu tử cũng không cam lòng yếu thế, đi theo thiếu gia vừa nhảy vừa chạy còn biết chờ đợi, cái đuôi vẫy vô cùng vui sướng.

Diệp Bạch Đinh:......

Là ta dỗ các ngươi chơi, hay là các ngươi dỗ ta?

Sân sau Bắc Trấn Phủ Tư xem như náo nhiệt, thường thường truyền ra tiếng cười vang vọng, cùng với tiếng sủa hoan thoát của cẩu tử, hai hùng hài tử chạy đến đầy đầu là mồ hôi, tinh thần sáng láng, Diệp Bạch Đinh cũng ra một thân mồ hôi, gương mặt nhiễm hồng, đôi mắt sáng long lanh.

Không biết khi nào, ngoài cửa xẹt qua một cơn gió nhẹ, chỗ rẽ vào giáo trường xuất hiện hai người.

Thạch Châu khoanh tay, lười biếng dựa vào tường, nhìn cậu em vợ, nhịn không được cười: "Vẫn là đứa trẻ mà."

Cừu Nghi Thanh đứng bên cạnh hắn, trong ánh mắt có vài phần thả lỏng hiếm thấy, nhưng dù thả lỏng tùy ý, dáng đứng của y vẫn không thay đổi được, eo lưng đĩnh bạt, giống một thanh lao sắc bén sắp phóng ra.

Y tiếp lời Thạch Châu, tưởng tượng bộ dáng Diệp Bạch Đinh khi còn nhỏ, có vài phần tiếc nuối: "...... Đáng tiếc là ta chưa thấy."

"Đúng là rất đáng tiếc."

Thạch Châu dài giọng: "A Đinh của chúng ta khi còn nhỏ, xịn hơn nhiều so với hai con khỉ nghịch ngợm kia, ngoan ngoãn hiểu chuyện, đáng yêu cực kỳ, mi mắt cong cong thích cười, như em bé trong tranh tết vậy, ai nhìn cũng thích. Lúc ta biết hắn, hắn đang thay răng, còn ngượng ngùng mở miệng nói chuyện, cười cũng là mím môi cười, tú tú khí khí, như cái tiểu cô nương, nhưng ai khi dễ tỷ tỷ của hắn là không được, hắn không có răn cũng dám cắn một ngụm, nãi hung nãi hung, nhưng rất hay bị chọc, trách không được cả nhà nhạc phụ đều thương hắn, trong nhà có một đứa bé như vậy, ai không muốn cưng chiều?"

"Khi a Thược nhà ta sinh hài tử, ta chỉ nghĩ, mặc kệ là nam hài hay nữ hài, tốt nhất đừng quá giống ta, cao lớn thô kệch, không được nữ hài tử thích, quả nhiên cháu ngoại giống cậu, giống người nhà mẹ đẻ, hai tên nhãi con mới vừa sinh ra liền rất được người thích, rất được cưng chiều, là dựa vào khuôn mặt xinh đẹp này, từ nhỏ đến lớn lừa không biết bao nhiêu người, đáng tiếc càng lớn diện mạo càng quẹo qua giống ta, về sau nẩy nở không biết là thành cái bộ dạng gì, chỉ sợ không thể giống cữu cữu của tụi nó, hai năm nữa thôi cái mặt đó cũng không lừa được ai nữa......"

Thạch Châu nói một lúc, thở dài: "A Đinh của nhà chúng ta a, ta cũng như tỷ tỷ hắn, là ngóng trông hắn lớn lên hiểu chuyện, lại không nghĩ hắn hiểu chuyện đến như vậy, đứa bé ngoan như vậy, phải chịu khổ cỡ nào, mới giống như hôm nay......"

"Sẽ không."

Đáy mắt Cừu Nghi Thanh thâm thúy: "Chỉ cần ta không chết —— ta dù có chết, hắn cũng sẽ một đường mạnh khỏe."

Thạch Châu liền liếc xéo qua: "Chỉ Huy Sứ thiên địa nam nhi, một lời đã ra, cần phải giữ, nếu không đoàn ngựa của ta —— là sẽ lăn lộn la lối khóc lóc."

"Ngươi với đoàn ngựa của ngươi, sẽ không có cơ hội đâu."

Thanh âm Cừu Nghi Thanh ngưng ở trong gió, bắt đầu nói chính sự: "Nói một chút đi, chuyện của ngươi, còn thuận lợi không?"

"Ta là người nào, sao có thể không thuận lợi?" Thạch Châu lười biếng hừ một tiếng, "Ta tuy là không thích chơi cái trò hai mặt kia, nhưng cũng nhìn quen, lúc còn trẻ cũng bị chơi qua, bị huynh đệ chơi rồi, đã sớm luyện ra. Cách ngôn nói rất đúng a, vật họp theo loài, người phân theo nhóm, có vài người ngươi nhìn một cái liền biết, đúng là cái kiểu này."

"Ta nói với bọn chúng, ta phu thê ân ái, phụ tử hoà thuận vui vẻ, quan hệ với Chỉ Huy Sứ Bắc Trấn Phủ Tư rất tốt, rất đau lòng cậu em vợ này của ta, nói càng thành khẩn, chúng càng không tin, cảm thấy đây là ngụy trang, căn bản không phải là thật, kiểu gì cũng phải dụ cho ta bịa ra vài cái 'chỗ lợi', sao phải làm như vậy, muốn được đến cái gì, lợi dụng cái gì...... chúng mới tin. Rồi đó, ta đã thuận lợi tiếp xúc với một cái tiểu đội, rượu cũng đã uống qua hai đợt, có điều là Tam hoàng tử này ẩn nấp quá sâu, ta mà không lập công được một hai vụ lớn, ước chừng là khỏi thấy......"

Cừu Nghi Thanh nghe xong, nói: "Việc này vất vả ngươi, nếu có bất luận yêu cầu gì, ngươi cứ việc kêu ta."

Thạch Châu sẽ không khách khí với y, gật đầu: "Có điều Yến Nhu Mạn kia là chuyện như thế nào, người của ngươi?"

Cừu Nghi Thanh quay đầu: "Ngươi gặp phải nàng?"

Thạch Châu vừa thấy biểu tình này liền biết là không sai được, hừ cười một tiếng: "Biết ngay là tiểu tử ngươi tâm nhãn tặc, nhiều đường, đường gì cũng có thể nghĩ ra......"

"Vậy thì ngươi sai rồi," Cừu Nghi Thanh nhìn tiểu ngỗ tác đang chơi đến đỏ bừng mặt với tụi nhóc trong giáo trường, "Đây là chủ ý của a Đinh."

Thạch Châu hắc một tiếng: "A Đinh của chúng ta là thông minh, là có năng lực, nhìn cái đầu nhỏ này vận động mà xem, lợi hại! Họ Cừu kia ngươi không được a, thân là Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, thế nhưng còn để người khác ra chủ ý giúp ngươi, giúp ngươi chuyện lớn như vậy, ngươi còn không khao khao người ta sao? Vàng bạc tài bảo, thăng quan ban thưởng gì đó, ngươi cũng không thể bớt xén."

Cừu Nghi Thanh:......

Chủ ý nếu là chính mình nghĩ, thì là tâm nhãn tặc, quá biết tính kế, là tiểu ngỗ tác nghĩ, thì là thông minh có năng lực, phải được khao được thưởng lớn, người nhà các ngươi đều nói hay như vậy sao?

Bất quá y không hề có ý kiến gì, bình tĩnh nói một câu: "Tài sản riêng của ta, đều là của hắn."

Thạch Châu cũng không khen ngợi y, còn liếc qua: "Đây không phải là đương nhiên sao? Đồ của ngươi không về tay hắn thì về tay ai? Ngươi cũng nói, đồ của ngươi đều là của hắn, vậy lúc này ngươi chính là tên nghèo hèn, cái gì cũng không có, còn không mau đi lập công tích cóp bạc, lật nhà mấy tên gian nịnh không nghe lời, khao thưởng cho a Đinh của chúng ta?"

Cừu Nghi Thanh:......

Bang chủ đoàn ngựa thồ, thật là biết buôn bán.

Mặt y không đổi sắc, nhanh chóng kéo về chính đề: "Ngươi thấy Yến Nhu Mạn...... Làm sao vậy?"

Thạch Châu nhìn mặt y, rất có thâm ý mà cười một cái: "Được, lần này tha cho ngươi. Cô nương này không tồi, là kẻ lợi hại, mới mấy ngày, đã trà trộn vào trong vòng, đánh ra tên tuổi, nàng một chút cũng không che giấu con đường của mình, không mai danh ẩn tích, sống trong quan trường kinh thành lâu năm, đều nhận thức Yến bầu gánh nàng, nàng cũng không hề giấu việc bị Cẩm Y Vệ ngươi giải ra toà, nhốt vào Chiếu Ngục...... Có thể từ Chiếu Ngục của ngươi ra ngoài, còn có thể phong cảnh như thế, mới chứng minh được bản lĩnh không phải sao? Nàng càng điệu thấp thần bí, không khoe khoang, không trương dương, người khác càng cảm thấy nàng lợi hại, là có thể giằng co với Cẩm Y Vệ, hôm trước còn có người chỉ vì gặp được nàng mà đánh nhau rồi...... Ngươi nói thật với ta một câu, nàng thật sự không thành vấn đề?"

Cừu Nghi Thanh: "Việc này đã được Hoàng Thượng ngự phê chuẩn tấu. Ta cùng a Đinh nhìn người, sẽ không có vấn đề."

"Được rồi," Thạch Châu sờ sờ cằm, "Vậy ta biết làm thế nào để chơi trận này, tuyến của ta không có xung đột với nàng, giao thoa cũng không nhiều lắm, chỗ như vậy dù sao cũng không dễ trà trộn, hung hiểm khắp nơi, ngươi đừng có hố cô nương nhà người ta, tìm người che chở một chút."

Cừu Nghi Thanh không nói gì.

Thạch Châu liền cười: "Ta cũng là nhọc lòng vớ vẩn, tên tiểu tử cả thúng tâm nhãn như ngươi cái gì không thể nghĩ ra được, khẳng định đã giăng xong lưới, làm đủ chuẩn bị, bên cạnh cô nương kia, có người của ngươi đi?"

Cừu Nghi Thanh nhìn hắn một cái.

Thạch Châu lại híp mắt: "Ta đi qua hai lần, cũng chưa nhìn ra, khẳng định không phải là Cẩm Y Vệ, con đường không giống nhau, Cẩm Y Vệ quá rõ ràng, ngươi......" Hắn nhìn trái nhìn phải, cẩn thận hạ giọng, "Ngươi nếu là đã bắt đầu dùng người 'bên kia', càng phải chú ý, kinh thành này tàng long ngọa hổ, ánh mắt khắp nơi, khó tránh khỏi có mấy kẻ kiến thức rộng......"

Cừu Nghi Thanh biết hắn đang nhắc nhở cái gì, gật đầu: "Có vài thứ cũng không có khả năng cất giấu mãi, lại không phải là cái gì đáng xấu hổ, ta có chừng mực."

"Có chừng mực là được," Thạch Châu điểm đến liền thôi, cũng không nói nhiều, "Ngày mai ta lại phải quay về, tức phụ của ta bên kia không cần ngươi quản, ta tự chăm sóc được, hai tên nhãi này thì phải đi thư viện, tay có chút với không tới, ngươi giúp ta nhìn chằm chằm một chút."

Cừu Nghi Thanh: "Yên tâm, tụi nó sẽ không có chuyện gì."

Thạch Châu lúc này mới bước ra, vừa đi vừa kêu to: "Mấy đứa con trai, đi về! Nương tụi bay kêu tụi bay về nhà ăn cơm!"

"Cha!"

"Cha!"

Hai đứa song sinh nhìn thấy thân cha, hưng phấn cực kỳ, xông tới như viên đạn, trên đường chẳng những không dừng, còn dồn sức, càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh......

Nhìn kỹ ánh mắt tụi nó liền biết, hai tiểu hài tử âm mưu trò gì đó, mới không phải là nhớ cha ruột gì cho lắm, nhịn không được chạy nhanh đến, tụi nó là muốn dùng sức xông tới, dùng sức lớn nhất, nhào tới một cú thật mạnh ——

Thạch Châu vươn đôi tay to, hướng hai bên cản lại, một tay một đứa, liền ôm chầm lấy hai đứa nhóc, bế lên, còn xốc xốc.

Bọn nhỏ xông mạnh tới, sức lực vô cùng lớn, khi cha chúng vững chắc tiếp được, không có bất luận sai lầm gì, lòng bàn chân vững vàng, một tí ti cũng không loạng choạng.

Hai đứa nhóc:......

Rất khó mà nói là không thất vọng, trò này chơi không chỉ một ngày hai ngày, là rất nhiều rất nhiều năm, nhưng không lần nào tụi nó phá được vòng vây của thân cha, lần nào cũng bị ôm vững vàng!

Bọn họ vừa khen cho có lệ: "Oa cha thật là lợi hại, lại tiếp được rồi."

Vừa giở áo lên, nhéo nhéo thịt trên bụng: "Ta rõ ràng là lên mấy cân, nặng hơn mà."

Thạch Châu cười ha ha: "Khó mà làm được, mấy đứa mập thêm chút thịt này sao mà đủ, còn phải lớn nữa kìa, về sau phải thật nỗ lực, luyện công không nghỉ, không bằng từ ngày mai bắt đầu, mỗi ngày buổi sáng lại thêm nửa canh giờ đứng tấn?"

Hai đứa nhóc:......

Đại khái là ngoại trừ thân cha, cũng không ai có thể đem hai hùng hài tử này chèn ép đến không còn gì để nói.

"Tới, chào tạm biệt cữu cữu, nói mấy đứa phải đi."

"Cữu cữu chúng ta đi a!"

"Cữu cữu phải ngoan ngoãn nha, mai mốt thư viện nghỉ, chúng ta lại đến rèn luyện thân thể với ngươi!"

Diệp Bạch Đinh:......

Hắn cảm thấy, rèn luyện thân thể gì đó, vẫn là thôi đi, hắn cũng không tính không có tài vặt, thật sự đến lúc nguy hiểm, không phải còn có đòn sát thủ sao?

Cổ tay ấm áp, hắn cúi đầu nhìn, là Cừu Nghi Thanh đỡ hắn.

Hắn muốn tránh ra, Cừu Nghi Thanh lại không cho: "Hửm?"

"Không phải chân mềm sao?" Cừu Nghi Thanh hơi nhếch môi, "Không muốn cho ta đỡ, là muốn ngã ở đây? Cái nào mất mặt hơn?"

Diệp Bạch Đinh:......

"Sao ngươi biết ta chân mềm?"

"Đầu gối hơi cong, cẳng chân run rẩy, thân hình hơi khòm, tay vô ý chống nạnh —— không phải chân mềm thì là cái gì?" Cừu Nghi Thanh đưa mắt từ trên xuống dưới, lướt qua thân thể hắn, "Quan sát tỉ mỉ, suy nghĩ tổng hợp rút ra kết luận, ngỗ tác tiên sinh không phải là đã dạy ta sao?"

Diệp Bạch Đinh khiếp sợ nhìn Cừu Nghi Thanh, cẩu nam nhân này quá là không biết xấu hổ! Cái gì mà đã dạy y, rõ ràng chính y đã biết! Nói lời này là cố ý trêu chọc hắn, muốn thấy hắn thẹn thùng, chiếm tiện nghi!

Diệp Bạch Đinh tâm nói ta không thể thua, khụ hai tiếng, ra vẻ nghiêm túc: "Còn ổn, ngươi nếu muốn học cái gì khác, ta cũng có thể dạy ngươi."

Ra vẻ rất tốt, ý đồ nơi đáy mắt sao...... chỉ xem là đối phương có thể đọc ra hay không.

Cừu Nghi Thanh đương nhiên là đọc ra, tiểu hồ ly lại đang câu dẫn hắn!

"Ngươi xác định...... ngươi biết nhiều hơn ta?"

Những lời này mới vừa nói xong, Cừu Nghi Thanh liền cảm giác không thích hợp, bị hố, quả nhiên, Diệp Bạch Đinh liền lấn tới: "Ngươi biết? Sao ngươi lại biết? Còn không học từ trên người ta, đã rất thuần thục, học với người khác sao? Ai?"

Cừu Nghi Thanh:......

"Hừ." Diệp Bạch Đinh banh mặt, đẩy y ra, xoay người bỏ đi, chỉ đi một bước đã nhịn không được, thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Quá khứ gì đó, hắn mới không thèm để ý, hắn hiểu biết Cừu Nghi Thanh, thích cũng là hiện tại Cừu Nghi Thanh, quá khứ có chuyện gì cũng không liên quan, chỉ cần về sau không có là được, nhưng phản ứng vừa rồi của Cừu Nghi Thanh, thật sự đã lấy lòng hắn.

Vừa qua khỏi chỗ ngoặt, sau lưng đã trầm xuống, là Cừu Nghi Thanh ôm lấy hắn: "...... Tiểu hồ ly."

Diệp Bạch Đinh lần này là thật sự giãy giụa: "Ngươi đừng tới đây, ta ra một thân mồ hôi, hôi rình!"

"Không hôi, ta thích." Cừu Nghi Thanh bất động.

Diệp Bạch Đinh:......

"Ngươi tránh ra, ta muốn đi tắm rửa."

Cừu Nghi Thanh: "Ta cũng muốn tắm."

Diệp Bạch Đinh ngơ ngẩn: "Ngươi cũng muốn...... tắm? Chúng ta tách ra...... tắm đi?"

Cừu Nghi Thanh cười nhẹ: "Chứ sao?"

Diệp Bạch Đinh nhẹ nhàng thở ra: "Đương nhiên là tách ra tắm!"

Nhưng hắn không ngờ, hắn thở phào quá sớm, Cừu Nghi Thanh không lừa hắn, không tắm cùng hắn, nhưng y dùng thau tắm của hắn, còn có nước ấm dư lại...... Bắc Trấn Phủ Tư to như vậy, lại không phải không có thùng tắm của ngươi!

Cùng một thau tắm, cùng một độ ấm, thậm chí còn lưu lại mùi của hắn, khoảng cách còn gần như vậy...... Diệp Bạch Đinh quá rõ ràng, cẩu nam nhân này đúng là cố ý, đùa giỡn hắn!

Cẩu nam nhân còn một chút cũng không biết e lệ, tắm xong ra tới, còn làm ra vẻ không có việc gì, còn có mặt mũi tò mò hỏi sao mặt hắn đỏ, là nóng quá hay sao?

Diệp Bạch Đinh nhìn bộ dạng nghiêm trang của y, lòng bàn tay liền ngứa, ngươi tò mò không hiểu có phải hay không? Không sao, ta vỗ một cái, ngươi nhất định hiểu!

Cừu Nghi Thanh xoa tóc đi ra ngoài: "Ta sai người chuẩn bị rượu đào hoa, rất thơm, không say, tới hay không?"

Thơm lại không say? Đương nhiên là tới!

Cừu Nghi Thanh đầu cũng không quay lại, tự tin tiểu ngỗ tác sẽ qua tới, quả nhiên, tối hôm nay, hai người hiếm khi có được thời điểm nhẹ nhàng nhàn hạ, đối ẩm bên cửa sổ, vui sướng cực kỳ.

Diệp Bạch Đinh cảm giác mình có chút phiêu, cũng cảm giác Cừu Nghi Thanh có chút không thích hợp, mang hương vị xâm lượt mãnh liệt, giống như chuẩn bị làm cái gì, nghẹn trong bụng, chỉ là chưa nói.

Khi tựa say mà chưa say, hắn bị người chồm qua ôm lấy, hơi thở của đối phương bao trọn lấy hắn, mang theo mùi hương tương tự như trên người y, hương rượu hoa đào, nhè nhẹ hơi ngọt......

Bọn họ hôn nhau dưới sao trời, tình nồng đến nóng rực.

Cừu Nghi Thanh không dừng lại, Diệp Bạch Đinh đẩy kiểu gì, y cũng không dừng, ngược lại cánh tay ôm càng lúc càng siết chặt, hô hấp càng lúc càng dồn dập, Diệp Bạch Đinh bị y làm cho có chút khó nhịn: "Ngươi...... rốt cuộc làm sao vậy?"

Hai ngày nay đều có chút không thích hợp, dáng vẻ hormone quá tràn trề.

Cừu Nghi Thanh hôn môi hắn: "Chúng ta thành thân được không?"

Diệp Bạch Đinh ngẩn ra.

"Bảo bối......thành thân với ta, được không?" Cừu Nghi Thanh cạy môi hắn ra, hơi thở giao triền, "Ta muốn nhìn ngươi mặc hồng y, trong ánh nến động phòng, đích thân cởi nó ra cho ngươi...... Ta muốn thả ngươi vào trong chăn hỉ, muốn trong mắt ngươi chỉ có một mình ta, muốn ngươi gọi tên ta, động tình vì ta......"

"...... Ta muốn ngươi."


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro