Chương 206 Nữ thi trong nhà kho

Lưu trình phá án đã rất quen thuộc, thấy Chỉ Huy Sứ không có phân phó gì khác, Thân Khương xoay người rất nhanh.

Diệp Bạch Đinh cũng rất muốn lập tức đầu nhập công tác, mang thi thể về Bắc Trấn Phủ Tư, nhưng công tác khám nghiệm hiện trường còn chưa kết thúc, việc sửa sang bàn giao xác người chết còn chưa hoàn thành, hắn cần chờ thêm một lát.

Chờ cũng là chờ, không bằng làm chút việc khác?

Hắn nhìn về phía Cừu Nghi Thanh đang dặn dò Cẩm Y Vệ thủ hạ bên cạnh: "Lại đi hiện trường nhìn xem?"

Cừu Nghi Thanh gật đầu: "Được."

Diệp Bạch Đinh thấy vẻ mặt y thoáng suy tư, nhìn nhìn lại bóng dáng tiểu binh vừa rồi: "Là tra được cái gì sao?"

Cừu Nghi Thanh: "Ta vừa mới sai hắn đi tra hỏi hành tung đêm qua của phó thủ lĩnh sứ đoàn."

Phó thủ lĩnh...... người tên Mộc Nhã kia?

Diệp Bạch Đinh lập tức có phản ứng: "Hắn có chứng cứ không ở hiện trường?"

"Tối hôm qua đến đây giao rượu không chỉ có Tô Ký tửu phường, còn có tiệm rượu khác, có số lượng nhiều, có số lượng ít, cần phải có người nhìn kỹ," Cừu Nghi Thanh nói, "Mộc Nhã vẫn luôn ở đó giám sát, chưa bao giờ rời đi, trong thời gian đó chỉ đi nhà xí một lần, còn là đi cùng người khác, trở lại rất nhanh, toàn bộ hành trình đều ở dưới mí mắt thủ vệ, không có khả năng gây án."

Diệp Bạch Đinh nhướng mày: "Thủ vệ đều là người của chúng ta?"

Cừu Nghi Thanh lời ít mà ý nhiều: "Đáng tin."

Dù y chưa từng đích thân tham dự việc tiếp đón sứ đoàn, thủ vệ canh phòng lại không thể không hỏi đến, tất cả những người được phái đến đây đều là y đích thân chọn lựa, hoàn toàn ngăn chặn khả năng bị đối phương lợi dụng sơ hở, tuyệt đối sẽ không có vấn đề, thủ vệ nói không nhìn thấy, nhất định là không nhìn thấy, Mộc Nhã không có bất luận hành vi rời đi hay động tác nhỏ khả nghi gì, cả đêm đều bận rộn.

Diệp Bạch Đinh: "Vậy có nghĩa là chứng cứ không ở hiện trường này hữu hiệu...... Mộc Nhã không liên quan đến án mạng?"

Cừu Nghi Thanh: "Nếu có điểm đáng ngờ nào khác, lại tra."

Hai người lại đi ra sảnh ngoài lần nữa.

Hướng chính bắc là chỗ của chủ nhân, đêm qua sứ đoàn mời tiệc, vị trí này nhìn là biết của Đạt Cáp, đi ra phía trước là một khoảng sân lớn, là chuẩn bị cho ca vũ, phía tây là một loạt bàn con, vị trí cách Đạt Cáp gần nhất là Hồng Lư Tự Tất Hợp Chính, đối diện với ông ta, vị trí đầu tiên ngả hướng đông, là nơi Lễ bộ Thị lang Chung Hưng Ngôn đã ngồi, mà ngồi ở dưới Chung Hưng Ngôn, kề ngay án kỷ của ông ta, chính là chỗ của người chết Lỗ Minh.

Lỗ Minh là sư gia của Chung Hưng Ngôn, ngồi gần ông ta rất bình thường, nhưng hắn chỉ là một cái sư gia, trong trường hợp như vậy, ngồi ở vị trí phụ phía trái, có thể nói là rất nể tình.

"Ngươi nhìn cái cửa sổ này," Diệp Bạch Đinh chỉ vào cửa sổ, làm Cừu Nghi Thanh nhìn, "Dựa theo khí hậu hiện giờ, buổi tối không thể đóng kín, người chết ngồi ở vị trí này, tầm nhìn có vẻ không tồi, chỉ cần hơi lưu tâm, bên ngoài ai đi ngang qua, đã xảy ra chuyện gì, hắn đều có thể biết được."

Cho nên hắn có thể trước tiên nhìn thấy Tô Tửu Tửu đi lạc đến đây, rồi muốn lập tức rời đi, cũng làm rùm beng lên, làm người kéo nàng vào, ấn đầu bắt uống rượu, mà cũng là......

Cừu Nghi Thanh: "Nếu có nữ tử bị nam nhân đuổi theo chạy ngang qua, hắn cũng sẽ nhìn thấy."

Dấu vết ở mặt cỏ cùng với lùm cây ở phía đông, nếu thời gian thỏa đáng, là đã có trước khi Lỗ Minh chết, rất có khả năng hắn biết là ai.

Diệp Bạch Đinh nhìn qua hoàn cảnh chung quanh, đi đến trước án kỉ của người chết lần nữa, cẩn thận quan sát vị trí hắn đã từng ngồi, lần này nhìn thời gian rất dài, rất tỉ mỉ, rất nhanh đã phát hiện một thứ không bình thường: "Chỉ Huy Sứ, ngươi tới xem ——"

Hắn chỉ vào hoa văn của chén rượu trên bàn: "Màu sắc chỗ này, có phải có chút không bình thường hay không?"

Đây là chén rượu đồng dùng để đãi khách, dưới có ba chân, trên có khắc hoa văn, vẻ ngoài thoạt nhìn điển nhã hào phóng, bưng trên tay cũng không dễ tuột xuống, màu sắc không sáng như vàng, không trắng như bạc, mà hơi tối, cho nên trước đó mới không chú ý, hiện tại nhìn kỹ, trong kẹt của hoa văn, có một chút màu sắc đỏ hơi sẫm.

"Không dính không mềm, không phải đất không phải đồ ăn......"

Diệp Bạch Đinh có chút không xác định đây là cái gì.

Cừu Nghi Thanh lại cho ra đáp án rất nhanh: "Sơn móng tay."

Diệp Bạch Đinh khựng lại: "Sơn móng tay?"

Ở hiện đại chuyện làm đẹp móng tay chân, vì yêu cầu công việc pháp y, hắn có tìm hiểu qua rất nhiều loại sơn móng tay có hiệu quả khác nhau, nhưng lại quên mất, ở cổ đại, nữ tử nhuộm móng có phương pháp thuần thiên nhiên hơn, dùng bột hoa màu sắc tươi sáng trộn với phèn chua, là có thể thấm ra sắc thái rực rỡ.

Nhưng theo hắn biết, loại phương pháp nhuộm móng tay này, cũng không có dễ tróc?

"Cũng không phải tróc màu," Cừu Nghi Thanh phát hiện trong khe thảm dưới gầm bàn một mảnh móng tay ngón út bị gãy, "Móng tay của nàng bị tổn thương."

Diệp Bạch Đinh đưa chén rượu ra dưới ánh nắng, lại nghiêm túc quan sát lần nữa, rốt cuộc phát hiện ra điểm bất đồng này.

Cổ đại nhuộm móng là thuần thiên nhiên, không phải giống sơn móng tay bình thường bao ở mặt ngoài một tầng, mà là thấm vào trong móng một chút, mới không dễ rớt, nhưng móng tay bị cọ sát quá mạnh, mặt ngoài cũng sẽ bị cọ ra bột, mớ bột đã lẫn màu nhuộm này còn không phải bị dính lên chỗ này sao?

Chỉ là vì số lượng quá ít, mới không dễ phân biệt rõ ràng.

Đây là chén rượu của người chết, có dấu vết sơn móng tay của nữ tử, không cần phải nói, nhất định là đã có nữ nhân chạm qua chén rượu này, nếu chỉ là dùng để uống rượu, lòng bàn tay nâng lên là được, sẽ không để lại dấu vết đặc thù, có thể cọ mạnh đến tổn thương móng tay, trong lúc đó nhất định có kèm động tác chống đẩy, mà sức lực còn rất lớn.

Phương thức duy nhất mà Diệp Bạch Đinh có thể nghĩ đến, chính là mời rượu.

"Tô Tửu Tửu?"

Tên này vừa nhảy ra, Diệp Bạch Đinh liền lắc đầu: "Không đúng, ngón tay nàng rất sạch sẽ."

Nàng bị Lỗ Minh ép uống rượu, cũng không có uống, lúc đó có khả năng sẽ có động tác xô đẩy, nhưng nàng ủ rượu, không có thói quen nhuộm móng, trường hợp này nàng cũng không thích, không có nhu cầu tỉ mỉ trang điểm.

Không phải nàng, thì là nữ nhân khác......

"Tối hôm qua là tiệc rượu, Đạt Cáp từng nhắc tới ca vũ," Diệp Bạch Đinh nhíu mày, "Có thể là ca nương vũ cơ hay không?"

Một cái Tô Tửu Tửu, một cái ca nương vũ cơ, Lỗ Minh kịch bản thuần thục như vậy, động tác cưỡng bách còn dùng lực lớn đến độ móng tay đối phương bị gãy bị tổn hại, có thể thấy được hắn làm trò này, không phải là lần đầu tiên.

Diệp Bạch Đinh đột nhiên nghĩ đến căn phòng từng xảy ra cưỡng hiếp kia, cô nương bị khi dễ kia——

"Gian phòng kia có dấu vết tương tự hay không?"

Cừu Nghi Thanh trực tiếp xoay người: "Qua nhìn xem."

Hai người lại ra cửa, quẹo vào đường mòn, đi qua lùm cây, đi vào căn phòng kia, cẩn thận quan sát khắp nơi......

"Đúng là có!"

Chỉ là rất ít, phương vị hơi cao, trong góc một song cửa sổ, vị trí hướng lên trên, kẹp ở cửa sổ, có một điểm màu đỏ rất đậm.

Vị trí này......

Diệp Bạch Đinh mím môi, cô nương này hẳn là bị nâng lên cao, ấn ở nơi này rồi khinh nhục, nếu không sẽ không để lại dấu vết ở độ cao này.

"Nơi này cũng có." Cừu Nghi Thanh ngồi xổm dưới cái bàn, chỉ vào gầm góc bàn.

Diệp Bạch Đinh đến nhìn, nơi này có một đám vết cào rậm rạp, xơ gỗ dưới gầm bàn thậm chí còn xù lên.

Vị trí này cũng quá rõ ràng, cô nương này bị đè trên bàn, tay bị giữ chặt, giãy giụa không được, không làm gì chỗ khác được, chỉ có thể cào cấu mãi một chỗ này.

"Xem ra chúng ta phải cẩn thận tìm tòi chỗ này, mỗi một góc đều không thể bỏ qua."

"Ừm."

Hai người lại quan sát hiện trường lần nữa, theo cửa đi ra, trong lòng đều có suy tư.

Diệp Bạch Đinh vẫn không có biện pháp xem nhẹ sự tồn tại của người Tô gia trong vụ án này, Tô Tửu Tửu có liên quan đến những việc này hay không, tạm thời không thể xác định, nhưng mà......

"Tô Đồ chủ phường của Tô Ký tửu phường, ngươi có chú ý tới không? Ông ta hình như là một ——"

"Lão binh." Cừu Nghi Thanh nói giọng chắc chắn, "Tư thế thân thể, ánh mắt, trạng thái cảnh giác, đều không giống người thường, ông ta tất nhiên đã từng là một quân nhân được huấn luyện kỹ càng, chỉ là gặp phải chuyện ngoài ý muốn mà thương tàn, không thể không xuất ngũ về quê."

Diệp Bạch Đinh nhìn Cừu Nghi Thanh: "Ánh mắt ông ta nhìn ngươi khi đó...... có chút kỳ quái."

Cừu Nghi Thanh: "Mọi người nhìn ta ánh mắt đầu tiên, đều sẽ không bình tĩnh, lão binh thì càng như vậy."

Điểm này Diệp Bạch Đinh thừa nhận, khí chất quanh thân của Cừu Nghi Thanh quá cường hãn, giống như một thanh kiếm đã ra khỏi vỏ, có một cảm giác uy áp sắc bén lạnh thấu xương, là người tuyệt đối không thể bị xem nhẹ, người thường thậm chí không dám nhìn thẳng vào y, lão binh nhìn đến sẽ theo bản năng cảnh giác đề phòng, không tính là khác thường.

"Gâu! Gâu! Gâu —— ô gâu!"

Đột nhiên, Diệp Bạch Đinh nghe thấy một thanh âm quen thuộc, là Huyền Phong?

Quay đầu, vừa lúc nhìn thấy cẩu tử được tiểu binh dắt lại đây.

Tiểu binh nhìn thấy thiếu gia cùng Chỉ Huy Sứ, lập tức hành lễ: "Lúc trước Thân bách hộ sai người trở về truyền lời có nói, bên này tìm đồ vật hơi gấp, sợ trì hoãn quá lâu, sứ đoàn gây khó dễ, kêu thuộc hạ đem cẩu tướng quân đi theo."

"Gâu!"

Huyền Phong nhiệt tình chào hỏi Diệp Bạch Đinh, lộc cộc chạy tới cọ cọ hắn, được sờ đầu cào cằm trấn an xong, lập tức vừa lòng chạy trở về, toàn bộ quá trình đều rất nhanh, mà vô cùng khắc chế.

Diệp Bạch Đinh cũng có chút không phản ứng kịp: "Hửm?"

Khóe môi Cừu Nghi Thanh nhếch một cái chớp mắt, nắm tay để trước môi, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Ngươi nhìn móc treo của nó."

Diệp Bạch Đinh cúi đầu nhìn, ở Bắc Trấn Phủ Tư không cần phải nói, cẩu tử được huấn luyện bài bản, ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng có quy củ, các Cẩm Y Vệ đều quen thuộc, bình thường không buộc nó lại, nhưng đi ra ngoài thì khác, người quen thì biết nó hiểu chuyện, bình thường bá tánh không biết, lỡ làm người ta sợ thì làm sao bây giờ?

Chỉ cần ra khỏi đại môn, tất nhien là phải xích dây lại.

Làm cẩu tướng quân năng lực siêu phàm, biểu hiện ưu tú, dây buộc Huyền Phong cũng có rất nhiều, màu sắc không đồng nhất, chất liệu cũng bất đồng, chỉ khi chấp hành nhiệm vụ, cần phải thống nhất mang lên dây thuần màu đen, bện bằng da thuộc, mang khóa, vừa có phong cách lại vừa uy vũ.

Diệp Bạch Đinh nháy mắt đã hiểu ra ý của cẩu tử——

Hôm nay phải làm việc rồi, phải quy củ có lễ, bảo trì khoảng cách, không thể phân tâm!

"Gâu!"

Giống như nhìn ra được là thiếu gia đã hiểu, cẩu tử quơ quơ cái đuôi, gâu một tiếng cáo biệt, mặt mày nghiêm túc cùng tiểu binh đi mất, rất là chính phái rất là uy vũ.

Diệp Bạch Đinh:......

Được rồi. Cẩu giống chủ nhân, các ngươi đều rất làm ra vẻ.

"Đêm nay trở về cho nó chuẩn bị chút xương?"

Mới vừa rồi còn đang phun tào người ta làm ra vẻ, giờ lại đi đau lòng người ta......

Đáy mắt Cừu Nghi Thanh dịu lại: "Được."

Thời gian kế tiếp, vẫn yêu cầu chờ lấy thi thể, Diệp Bạch Đinh tùy tiện đi dạo quanh gần đó, xem có thể giúp đỡ thêm cái gì hay không, Cừu Nghi Thanh khi thì ở phụ cận, khi thì phải chạy về xin chỉ thị phê chuẩn việc khác, không thấy bóng dáng.

Cuối cùng tiểu binh Cẩm Y Vệ đến bẩm báo, nói thi thể Lỗ Minh đã thông qua lưu trình hiện trường, có thể chở về Bắc Trấn Phủ Tư, Diệp Bạch Đinh vừa định đi theo trở về, liền nghe được nơi xa truyền đến tiếng chó sủa rất lớn, liên tục mà ầm ĩ.

Là Huyền Phong.

Cẩu tử sẽ không vô duyên vô cớ sủa như vậy, đây là phát hiện thứ gì? Không hổ là cẩu tướng quân, còn rất nhanh.

Đồ vật mà Khuyển đặc nhiệm tra soát ra có nhiều mặt, có thể là chứng cứ, có thể là cái khác, Diệp Bạch Đinh tuy tò mò, lại không tính hỏi đến, mỗi người có chức trách riêng, nhiệm vụ chủ yếu của hắn, vẫn là nằm ở nghiệm thi lấy bằng chứng.

Hắn không dừng bước, tiếp tục đi ra ngoài. Còn chưa đi đến cổng lớn, liền có Cẩm Y Vệ đuổi theo: "Thiếu gia dừng bước! Phía sau lại phát hiện thi thể, Chỉ Huy Sứ thỉnh ngài qua đó!"

Lại có thi thể?

Diệp Bạch Đinh nhíu mày, lập tức xoay người: "Dẫn đường."

Địa điểm lần này là một gian kho hàng, cửa mở ra là đi xuống thang lầu, được xây dưới mặt đất, giống một cái hầm, Diệp Bạch Đinh còn chưa thấy người, liền nghe được bên trong truyền ra tiếng khắc khẩu.

"Đạt đại nhân thật đúng là tin tức linh thông, tới rất nhanh a."

"Nếu ta không tới, các ngươi là muốn hủy đi địa bàn của ta sao! Vì sao ngay cả chỗ riêng tư như nhà kho này cũng phải kiểm tra! Nơi này cất đều là bí mật Ngoã Lạt bất truyền của chúng ta, các ngươi là muốn nhìn trộm sao!"

"Trộm con mẹ ngươi —— chỗ này có án mạng, ngươi không thấy được sao! Lúc trước gióng trống khua chiêng báo án là ai?"

"Ta báo chính là Lỗ Minh, lại không biết nơi này còn có một cái!"

Căn bản không cần nhìn, liền biết là Thân Khương và Đạt Cáp lại giằng co.

Diệp Bạch Đinh nhìn hai bên một cái, nơi này rất hẻo lánh, ở sau cùng, dọc theo thang lầu đi xuống dưới, nhiệt độ càng lúc càng thấp, chỗ như vậy có lợi cho bảo tồn thi thể, nếu không lục lọi từng tấc một, Cẩm Y Vệ có khả năng sẽ bỏ sót, nếu không nhờ cẩu tử tới, thật đúng là không có biện pháp tìm được nhanh như vậy.

"Gâu! Gâu ——"

Đi vào trong phòng, Diệp Bạch Đinh nhìn đến cẩu tử đang nhe răng, giằng co với Đạt Cáp, biểu tình của Đạt Cáp cực kỳ xuất sắc, vẻ mặt đau đầu lại ghét bỏ, quả thực giống như đang rống giận trong im lặng ——

Nơi này tại sao lại có cẩu! Từ đâu ra cẩu! Sao cẩu này lại muốn nhìn chằm chằm hắn, là muốn cắn người sao! Cẩm Y Vệ quá đê tiện, ngay cả thủ đoạn hạ tam lạm cỡ này cũng lôi ra!

Cẩu tử thì một chút cũng không sợ, người quen đều ở chỗ này, khiêu khích một con thú hai chân, sợ cái trứng? Nó nhe hàm răng trắng toát ra, vừa hung vừa ngạo.

"Đạt thủ lĩnh, lại gặp mặt."

Diệp Bạch Đinh nhìn đến người, cũng phải chào hỏi một cái: "Nhanh như vậy đã thay xiêm y, đúng là rất có nhã hứng."

"Nói rồi ta tên Đạt Cáp!"

Đạt Cáp lườm hắn: "Sao bằng Cẩm Y Vệ các ngươi, thật đúng là âm hồn không tan a."

Thân Khương lại không chịu thua: "Ngươi đang nói cái chó gì đó? Rõ ràng là ngươi kêu chúng ta tới, dấu dấu diếm diếm bớt đi một cái người chết, còn bày đặt vô cùng lo lắng, không cho kiểm tra không cho vào, rõ ràng là trong lòng có quỷ, chúng ta còn chưa có gây phiền toái gì cho ngươi đâu!"

"Ngươi ——"

Đạt Cáp tức đến ngón tay đều run run.

Cừu Nghi Thanh lúc này mới ngăn Thân Khương lại: "Làm chính sự."

Thân Khương trừng mắt nhìn Đạt Cáp một cái, mới chắp tay với Chỉ Huy Sứ: "Dạ!"

Khi Diệp Bạch Đinh một đường đi xuống, đã nhanh chóng nhìn qua căn hầm, nơi này đặt rất nhiều đồ vật, chưa nói là đặc biệt sạch sẽ, nhưng sửa sang đàng hoàng, gọn gàng ngăn nắp, không có đồ rơi vãi, không có dấu vết bị xáo trộn, chỉ là trên mặt đất có một khối thi thể.

Cừu Nghi Thanh đối với chuyện này rõ ràng cũng có phán đoán: "Nơi này chắc không phải là hiện trường án mạng đầu tiên."

Diệp Bạch Đinh gật đầu, mang bao tay, ngồi xổm trước thi thể, cẩn thận quan sát.

Đây là một cô nương rất xinh đẹp, tư thế nằm nghiêng, trang điểm hoa mai, mặt mũi thanh tú mềm mại, giữa mày dùng phấn màu vàng kim phác họa ra một đóa hoa mai, thân mình mặc một bộ váy dài màu đỏ sậm, tà váy trùng điệp bay bổng, dùng chỉ vàng thêu hoa mai chìm, nhìn màu sắc kiểu dáng, cũng không thường thấy, nhưng lại phù hợp biểu diễn trên sân khấu.

Móng tay nàng cũng sơn màu đỏ xinh đẹp, phối với trang dung cùng quần áo, ngón cái và ngón trỏ tay phải bị tổn thương rõ ràng, bị mất một mảnh lớn, thấm ra huyết sắc đỏ thắm.

Ngoại trừ móng tay bị tổn thương, trên tay nàng còn có rất nhiều vết thương vụn vặt, như là khi lấy đồ vật bất cẩn bị vật cứng cắt phải, hoặc là đã từng bất cẩn ngã trên mặt đất hoặc trên tường, lòng bàn tay và mu bàn tay đều bị cạnh đá thô sắc cắt qua.

Trên cánh tay của nàng cũng có nhiều chỗ bầm tím, tập trung ở mé ngoài, là do va chạm, hoặc là chống cự mà bị thương. Còn có trên đùi......

Diệp Bạch Đinh xem qua từng chỗ một, mỗi một vết thương, tựa hồ đều trùng khớp với dấu vết lưu lại do nam nhân thi bạo trong căn phòng kia.

Chỉ sợ lúc đó ở trong căn phòng đó, chính là cô nương này, nàng chắc là từ đại sảnh tiệc rượu đi ra, bị người đuổi theo đến thảm cỏ phía đông, chạy một đường vẫn không thoát, cuối cùng bị khinh nhục trong căn phòng trống kia, sau đó qua đời, bị vứt xác đến đây.

Diệp Bạch Đinh bắt đầu tiến hành phân biệt sơ bộ nguyên nhân chết cùng thời gian tử vong.

"Thi cương lan đến toàn thân, thi đốm mảng nhỏ, có dạng sọc, ấn ngón tay xuống thì hoàn toàn biến mất, bỏ ngón tay ra thì có lại, giác mạc vẩn đục cường độ thấp...... thời gian người chết tử vong trong vòng sáu canh giờ, nhìn biểu hiện này, xác thực thời gian hẳn là không lệch nhiều so với Lỗ Minh."

"Móng tay có chấm tím không rõ ràng, đôi mắt sung huyết, đĩa thị giác tái nhợt, mùi rượu rõ ràng......"

Diệp Bạch Đinh đứng dậy: "Yêu cầu tiến hành giải phẫu kiểm nghiệm để có nhiều chi tiết manh mối hơn, nhưng trước mắt tới xem, nguyên nhân nàng chết hẳn là giống với Lỗ Minh, cũng là trúng độc rượu giả."

"Lại là rượu giả?" Thân Khương chà xát cánh tay, "Hung thủ đây là bán sỉ rượu giả hay gì?"

Cừu Nghi Thanh nhìn về phía Đạt Cáp: "Đạt thủ lĩnh có nhận ra người chết không?"

Đạt Cáp khó chịu hừ một tiếng: "Nhận ra, là vũ cơ từ Giáo Phường Tư đến, tên Ngọc Linh Lung, nói nàng băng hoa tuyết vũ, váy bay nhẹ nhàng, uyển chuyển mềm mại, làm người thấy khó quên, tối hôm qua chính là nàng vẫn luôn hầu hạ, hai lần tiệc nhỏ lúc trước, cũng là nàng đến đây, mọi người đều rất vừa lòng."

Diệp Bạch Đinh: "Ngọc Linh Lung cùng uống qua rượu với tất cả mọi người?"

"Uống qua," Đạt Cáp làm như nhớ tới quang cảnh đêm qua, sờ sờ cằm, rất có vài phần dư vị, "Nàng là cô nương rất biết điều, kính rượu với tất cả mọi người ở đây, còn ngàn ly không say, rất lợi hại nha."

Cừu Nghi Thanh: "Nàng có từ chối rượu của nam nhân ở đây không?"

"Nữ nhân uống rượu sao mà hào sảng được, tất nhiên phải ra vẻ e lệ, mới có tư vị, các nàng không phải đều câu dẫn nam nhân như vậy sao?" Đạt Cáp nâng mi, híp mắt, "Từ chối khẳng định là có, nhưng mục đích từ chối, không nhất định là vì cự tuyệt mà."

"Nàng khi nào biến mất khỏi sảnh yến tiệc, ngươi có chú ý tới không?"

"Không biết. Trong sân ca vũ hết đợt này đến đợt khác, nàng cả đêm biến mất vài lần, nữ nhân lắm chuyện, có thể là đi trang điểm lại, có thể là đi thay quần áo, có thể là đi nhà xí, cũng có khả năng là đi hầu hạ nam nhân...... Ta làm sao mà biết được nàng biến mất lúc nào, đi đâu?"

"Sao nàng lại chết ở đây?"

"Sao ta biết được?" Trong ánh mắt âm hiểm của Đạt Cáp đầy phỏng đoán ác ý nào đó, "Nói không chừng là uống rượu nhiều, cùng dã nam nhân ở chỗ này lãng, ai ngờ trước đó bất cẩn uống nhầm rượu giả, cứ vậy mà lãng quá mức thì sao."

Thân Khương: "Nàng chạy ra khỏi sảnh tiệc rượu, một đường tới nơi này, thế nhưng không ai phát hiện? Các ngươi cũng không có thủ vệ?"

Đạt Cáp híp mắt: "Tòa nhà này không phải do Đại Chiêu các ngươi thủ vệ sao? Nói là an toàn không có vấn đề gì, sẽ không có người mạo phạm quấy nhiễu, sao chúng ta phải làm điều thừa, lãng phí nhân lực của mình đi canh phòng?"

Diệp Bạch Đinh hồi tưởng lại quá trình đi đến đây vừa rồi, tầm mắt nhìn trái phải, lướt qua phòng.

Đồ vật trong nhà kho có kiện lớn, kiện nhỏ, hắn không nhìn ra, nhưng thoạt nhìn từ đóng gói đến tính chất đều rất tinh quý, Đạt Cáp cũng rất coi trọng, nghĩ chắc không phải thứ gì không quan trọng, bọn họ lựa chọn gian kho hàng này để đặt, là bởi vì nơi này hẻo lánh nhất, cũng riêng tư nhất.

Còn về phần vì sao không có thủ vệ...... Cũng không phải bốn phía viện thủ vệ quá nhiều, mà là không cần thiết. Đây là phía sau cùng, chỗ sâu nhất bên trong, chỉ có một con đường đi vào, Ngoã Lạt căn bản không cần cho thủ vệ ở cửa, ở ngay đầu đường nhỏ nhìn chằm chằm là được.

Lúc hắn tới đây, thấy được hai khuôn mặt mới ăn mặc khác biệt rõ ràng, đó chính là người sứ đoàn Ngoã Lạt dùng để cảnh giới.

Có điều hiện tại hắn nghĩ nhiều nhất không phải là sự hiện diện của cái nhà kho này, đồ trong kho là gì, thứ hắn nghĩ tới là uống rượu giả đến chết, là cần một đoạn thời gian, vũ cơ Ngọc Linh Lung sao lại uống phải rượu giả, là ngoài ý muốn hay là có người cố ý? Sao nàng lại bị truy đuổi, sao sợ hãi như vậy, không muốn như vậy, sao lại không la lên, mà thà để cho bị khi dễ?

Sai lệch trong thời gian tử vong giữa nàng và Lỗ Minh ra sao, có liên quan nhân quả hay không, rượu giả là uống ở đâu, sao lại tới đây...... Cùng với căn phòng nàng bị xâm phạm kia, phương vị cùng khoảng cách có cảm giác thập phần vi diệu.

Còn nữa, hắn hiện tại cần phán định nhất, chính là Ngọc Linh Lung thương thế như thế nào.

Nữ tử bị bạo hành cưỡng hiếp, mức độ bị thương có nhẹ có nặng, nàng sau đó có đi đường được hay không, có mất đi sức hành động hay không...... đều là chuyện cần xác nhận. Mà chuyện này, hắn cũng không muốn ở ngay trước công chúng nghiệm cho mọi người xem.

"Đưa về Bắc Trấn Phủ Tư đi."

"Sao hả, lần này không nghiệm công khai?" Đạt Cáp liền không hài lòng, ánh mắt làm một vòng trên người vũ cơ, mang theo ác ý âm dương quái khí, "Hay là có cái gì miêu nị?"

Ánh mắt Diệp Bạch Đinh lập tức lạnh xuống.

Pháp y nghiệm thi, là vì tìm ra chân tướng sự thật, an ủi vong hồn người chết, bản thân công tác đã là tràn ngập kính sợ cùng nghiêm cẩn, tuy rằng khi thương lượng việc giải phẫu với người nhà, người nhà thường lấy bốn chữ 'tôn kính người chết' để chống đỡ, nhưng pháp y ghét nhất, cũng là việc không tôn trọng người chết, toàn bộ mục đích công việc của bọn họ, chỉ là vì phân tích chân tướng.

Ánh mắt tìm kiếm cái lạ này của Đạt Cáp, hắn không hiểu sai, đây là một kẻ xem náo nhiệt không chê lớn chuyện! Bộ dạng người chết nằm đó, góc độ váy bị xé rách, trên đùi có vết máu loáng thoáng, Đạt Cáp đều thấy, hơn nữa còn muốn xem càng nhiều!

"Đạt thủ lĩnh đối với người chết không tôn trọng, không sợ hôm nào gặp quỷ, bị đòi mạng sao?" Diệp Bạch Đinh vốn không muốn nói thẳng ra như vậy, nhưng ở thời đại này, người thường sợ quỷ còn nhiều hơn sợ người.

Đạt Cáp giật mình một cái, nhìn trái nhìn phải: "Ngươi......ngươi bớt hù họa ta!"

Diệp Bạch Đinh hừ lạnh một tiếng: "Ta thì thật ra không ngại lộ bản lĩnh lần nữa, nhưng sao phải như vậy? Chẳng lẽ vì vô cớ để các ngươi nhìn bản lĩnh của ta, học kỹ thuật của ta sao, ngươi là giao quà nhập học, hay là đã bái sư?"

Nói xong hắn còn nhìn về phía Cừu Nghi Thanh: "Chỉ Huy Sứ, ta có quyền lợi đòi học phí hay không?"

"Đương nhiên."

Cừu Nghi Thanh nhìn về phía Đạt Cáp: "Với biểu hiện của Đạt thủ lĩnh, công kích trong quá trình nghiệm thi, thường xuyên quấy rầy, quà nhập học lục lễ bái sư không thể ít, ít nhất nên gấp đôi —— tài năng của Trạng Nguyên chúng ta, người bình thường khó có thể kiến thức, đúng là giá trị liên thành."

Giá cái gì trị? Liên cái gì thành? Ngươi ám chỉ cái gì đó?

Nhìn một lần nghiệm thi mà thôi, chẳng lẽ các ngươi còn muốn cạp một tòa thành của chúng ta hay gì!

"Ngươi đừng có không cần ——"

Tiếng mắng Đạt Cáp còn chưa thốt ra, Thân Khương lại đuổi kịp: "Người khác tùy tiện đánh cuộc, đều phải có chút tiền đặt cược, ngươi này không chỉ muốn học kỹ thuật, còn muốn bắt bẻ theo kiểu người ngoài nghề, nói thiếu gia chúng ta nghiệm không ra, nghiệm không đúng, thiếu gia chúng ta vừa bên tai ồn ào vừa phải làm việc, khó chịu cỡ nào? Chút tiền cược này ngươi đã không thêm, còn muốn xem không trả tiền, quá vô lại đi?"

"Nghĩ là các ngươi Ngoã Lạt hoang vắng, thiếu thuốc thiếu ăn, không có thứ gì tốt, chúng ta cũng coi thường," Thân Khương chép chép miệng, "Nếu không lấy tới mấy ngàn con ngựa? Chúng ta cũng không thu ngươi nhiều, chỉ 3000 con, thế nào? Ngươi giao 3000 con ngựa, thiếu gia chúng ta sẽ để ngươi xem nghiệm thi, sao hả?"

Sao con mẹ ngươi chứ sao!

Đạt Cáp thiếu chút nữa muốn chửi thề, đồ tốt nhất của bọn lão tử chính là ngựa, dựa vào cái gì mà cho các ngươi! 3000 con, các ngươi đúng là dám ra công phu sư tử ngoạm, biết ngần đó khó nuôi cỡ nào không! Cho các ngươi, sau này An tướng quân ra trận dùng tới, kỵ binh của chúng ta sống nổi hay không?

Thân Khương cảm thấy đề nghị này của mình cực kỳ tốt, ra vẻ hăng hái hỏi ý kiến Diệp Bạch Đinh: "Thiếu gia cảm thấy như thế nào? Ngài nếu không lại hào phóng một chút?"

Diệp Bạch Đinh mỉm cười nâng mi: "Được ——"

Một câu còn chưa nói xong, Đạt Cáp liền phất tay áo bỏ đi: "Mổ cái xác mà thôi, có cái gì hiếm lạ, người lão tử giết qua còn nhiều hơn người các ngươi gặp! Một nữ nhân dơ bẩn mà thôi, ta mới không thèm xem! Nhanh chóng thu thập nơi này, đừng có xông vào địa bàn của ta nữa, đồ vật chỗ này của ta là đã đăng kí qua ghi chép qua, thiếu một món, ta không để cho các ngươi yên!"


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro