Chương 42 Vì ngươi mà đắp một cái vương tọa

Diệp Bạch Đinh nghĩ như thế nào, việc này cũng không thể để Thân Khương biết, một khi Cẩm Y Vệ nhúng tay hỏi cung, tính chất liền thay đổi, Sài Bằng Nghĩa rất có thể sẽ không phối hợp, dù sao người cũng đã ở Chiếu Ngục, lại ra không được, vì cái gì muốn tiện lợi cho quan gia?

Không chừng còn sẽ dùng công phu sư tử ngoạm, ra điều kiện muốn này muốn nọ, vụ án không thể kéo dài như vậy, còn không bằng mình tới.

Sài Bằng Nghĩa có thể nói chuyện hợp tác với hắn, yêu cầu hắn hỗ trợ cho kế hoạch vượt ngục, hắn không phải cũng có lợi thế? Ngươi không thể chỉ kêu ta làm việc, không cho lợi ích đi?

Có điều đi lại ở Chiếu Ngục, khó khăn vẫn có chút cao.

Hắn là có thể ra ngoài, Tần Giao cũng có thể mở khóa, sau đó thì sao? Có thể bị đụng phải ngục tốt tuần tra hay không? Thời gian không biết sẽ kéo dài bao lâu, bị phát hiện thì làm sao bây giờ? Khi trở về đụng phải ai thì làm sao bây giờ?

Sài Bằng Nghĩa vừa nhìn là biết lão bánh quẩy*, cuối cùng không đồng ý, nháo ra động tĩnh làm sao bây giờ?

*dạng gà luộc bảy lửa, sành đời, cáo già

Nơi chốn đều có nguy hiểm. Diệp Bạch Đinh phải làm, chính là dự thiết toàn bộ quá trình, lẩn tránh nguy hiểm, đồng thời nắm chặt thời gian, hỏi ra manh mối muốn hỏi, nếu đối phương không phối hợp, một hai phải gây khó, hắn có thể điều chỉnh hồ sơ hay không......

Kế hoạch được nhanh chóng vạch ra trong khoảng thời gian ngắn, Diệp Bạch Đinh đã nghĩ kỹ từng bước, gọi Ngưu Đại Dũng đến.

Ngưu Đại Dũng hiện tại là một tiểu kỳ, người rất thành thật, trải qua mọi chuyện trước đây nên đối với Kiều thiếu gia có chút sùng bái cá nhân, căn bản chính là hỏi cái gì trả lời cái đó, Diệp Bạch Đinh không cần phí sức, tùy tiện dẫn dắt vài câu, liền hỏi ra sâu trong nhà lao quả nhiên có một tù nhân tên Sài Bằng Nghĩa, nhốt ở phòng bốn số 8.

Biết được Cừu Nghi Thanh cùng Thân Khương đều ra ngoài làm việc, trong khoảng thời gian ngắn chắc là chưa về được, Diệp Bạch Đinh nhờ hắn đưa đến nhà lao vài thứ, dặn dò mấy câu, rồi cho hắn đi, nói lúc sau thì cách Chiếu Ngục xa một chút, không có việc gì thì đừng tiến vào.

Sau đó, Diệp Bạch Đinh liền bắt đầu bận rộn làm việc.

Hàng xóm hai bên nhìn không rõ là hắn đang mân mê cái gì, chán đến chết mà phe phẩy quạt rồi ngáp ——

"Khi nào hành động?"

"Nhanh thôi."

"Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì?"

"Lập tức lập tức."

"Còn chưa đi?"

"Chuẩn bị chuẩn bị."

Diệp Bạch Đinh hoàn thành toàn bộ chuẩn bị, khi đứng lên, vừa lúc chó đen Huyền Phong tới, bổ nhào vào cửa lao, nhét đầu qua song gỗ, thân mật cọ hắn một hồi.

Cẩu tử quá đáng yêu, Diệp Bạch Đinh chống cự không được, liền ngồi xổm xuống, xoa bóp một hồi, hôn lên trán nó một cái, thuận tiện xoa nhẹ đầu nó: "Mày tới rồi, muốn cùng tao đi ra ngoài chơi một chuyến hay không?"

"Uông!"

Diệp Bạch Đinh đứng lên, thối lui hai bước: "Được rồi, bắt đầu đi."

Tần Giao liền động.

Hắn rút từ trong tóc ra một đồ vật cực kỳ mảnh, nhìn không ra là làm bằng gì, giống như dây thép, bóp bóp nắn nắn, điều chỉnh xong chiều dài và kích cỡ, thò tay ra cửa, sờ cái khóa, ấn vào, tùy tiện chạm chạm vài cái, khóa liền mở ra.

Mở cửa, nghênh ngang đi ra, hắn vòng tới trước cửa lao của Diệp Bạch Đinh, lại làm như vậy.

Tốc độ cực nhanh, có thể xưng là chuyên gia mở khóa.

Cửa vừa mở ra, hắn còn không có phản ứng, cẩu tử liền vọt vào, khi theo Diệp Bạch Đinh đi ra, thế nhưng cũng không nhàn rỗi, trong miệng còn ngậm sợi thừng, đằng sau kéo theo tấm ván gỗ nhỏ dạng dài, hai đầu được mài cong thành hình bầu dục, phía dưới lắp hai cái bánh xe nhỏ, nói là xe thì không giống xe, rất nhỏ, nhìn không ra là có thể làm được gì, bị nó kéo đi, vậy mà còn rất mượt mà.

"Đây là đồ chơi gì vậy?"

"Vốn dĩ ta muốn tự mang, nó một hai phải chơi," ánh mắt Diệp Bạch Đinh nhìn về phía cẩu tử rất có chút cưng chiều, "Kệ nó đi."

"Uông!" miệng Huyền Phong đang cắn sợi thừng, còn không quên hỗ động thân thiết với Kiều thiếu gia.

Tần Giao:......

Bên kia Tương Tử An chờ mất kiên nhẫn, cây quạt phe phẩy cũng tăng tốc: "Nhanh lên tên ngốc to con, còn có tại hạ đó!"

Tần Giao chậm rì rì vặn cổ vặn chân, mười ngón giao nhau, khớp xương phát ra tiếng ca ca ca, chỉ là bất động.

Diệp Bạch Đinh biết hắn đang đợi cái gì, cười: "Lần này trở về, bao ăn thịt."

"Lão tử là cái loại người chỉ nhìn mấy thứ nhỏ nhặt đó sao?"

Tần Giao ngoài miệng thì nói như vậy, động tác lại rất nhanh, đi tới trước cửa của Tương Tử An.

Vừa mở khóa, hắn còn cố xác nhận với Diệp Bạch Đinh: "Ngươi thật sự muốn mang theo phế vật này sao? Đi lại trong này, cần có thể lực, tiểu bạch kiểm chỉ biết ba hoa không bị người gặm mới —— ồ ta hiểu rồi."

Hắn nhếch mép trái, cười vẻ tà khí: "Tiểu bạch kiểm này chính là muốn ném ra cho người ta gặm đi? Người ta có đồ cắn, đương nhiên sẽ không đuổi theo thiếu gia ngươi a."

"Với cái đầu óc bằng hạt đậu phộng này, còn dám phô ra mất mặt xấu hổ," Tương Tử An cười lạnh một tiếng, "Ngươi còn nói nữa, có tin ta nói mấy câu, là có thể thuyết phục thiếu gia không mang ngươi theo hay không?"

Tần Giao chậc một tiếng: "Thôi, lão tử có quy củ, không đánh người già phụ nữ và trẻ em."

Tương Tử An mở cửa lao bước ra, hừ một tiếng: "Tại hạ cũng không khi dễ ngốc nghếch thiểu năng trí tuệ."

"Tiểu bạch kiểm vô dụng nhà ngươi nói ai đó?"

"Nha, tự mình trả lời, cũng còn không chịu mình ngốc sao."

"Ngươi ——"

"Sao hả, rất soái khí thực mê người có phải hay không?"

Diệp Bạch Đinh bình tĩnh tách hai người này ra, chen qua giữa mà đi: "Muốn tán tỉnh, có thể chờ xong việc."

"Ai muốn tán tỉnh hắn!"

"Ngốc tử loại này ném cho chó chó cũng không thèm!"

"Uông!"

"Ồ, xin lỗi, tại hạ không nên nói như vậy, vũ nhục mày."

Sau khi tiến hành giao lưu tình cảm 'hữu hảo hài hòa', ba người một cẩu xếp thành hàng, nghênh ngang đi vào trong.

Giờ này là lúc Chiếu Ngục an tĩnh nhất, Cẩm Y Vệ thay phiên công việc tuần tra không tới, các ngục tốt cũng tìm một chỗ lười biếng nghỉ ngơi, chỉ cần không nháo ra động tĩnh gì lớn, đi nhanh về nhanh, thật đúng là có thể chui cái chỗ trống.

Càng đi vào trong, ánh nến càng tối, mỗi cái nhà lao cũng không trống, đều có nhốt người, bất quá tù nhân và tù nhân cũng không giống nhau, có kẻ nhìn thấy bọn họ, sẽ thổi cái huýt sáo thật dài, xem náo nhiệt không chê đại sự, thậm chí còn hỏi một tiếng: Huynh đệ chơi cái gì, mang thêm ta?

Có kẻ thì không hoạt bát như vậy, giống như không thấy được bọn họ đi ngang qua, mí mắt cũng không thèm nhấc lên, không giống như cảm thấy hứng thú.

Cũng có vài kẻ ánh mắt âm trầm, muốn nhìn thấy bọn họ xui xẻo......hoặc là muốn chính mình ra ngoài, thúc đẩy cho bọn họ xui xẻo.

Ba người Diệp Bạch Đinh toàn không gợn sóng, từng bước một đi vào trong.

"Một ba bốn...... năm mươi bảy?" Tần Giao dừng lại, "Cái tiếp theo hẳn là một ba năm a, chúng ta có phải nên quẹo vào hay không?"

Không cần Diệp Bạch Đinh trả lời, Tương Tử An liền dẫn đầu quẹo trái: "Không phải tại hạ bắt bẻ, vào đây lâu như vậy, còn không rõ ràng bản đồ trong lao, ngu chết đi được."

Tần Giao:......

"Tiểu bạch kiểm, ngươi tốt nhất có thời điểm phải cầu lão tử!"

Cẩu tử kéo theo cái xe, đầu nghiêng hướng Diệp Bạch Đinh: "Ô uông?"

Diệp Bạch Đinh xoa nhẹ đầu nó: "Ngoan, đừng học theo bọn họ."

Quẹo vài lần như thế, từ từ nhìn thấy nhà lao trống, cơ hồ muốn tới chỗ sâu nhất trong Chiếu Ngục, rốt cuộc tìm được nơi cần đến.

Nơi này ngay cả đèn gắn trên tường cũng ít, u ám âm trầm, không khí ngột ngạt, tựa hồ ngay cả đám ngục tốt cũng không muốn tiến vào, quạnh quẽ lại không có hơi người.

"Khách quý quang lâm, bồng tất sinh huy a."

Một giọng nói âm âm trắc trắc vang lên, theo đó nhà lao phía trước đột nhiên xuất hiện động tĩnh, hàng xóm hai bên nhanh chóng dồn vào giữa, ánh nến sáng lên, người ngồi ở chính giữa kia, được bốn người đứng thẳng bảo vệ xung quanh, không phải Sài Bằng Nghĩa thì còn ai?

Té ra đám song chắn của dãy nhà lao hai bên đã sớm bị bọn họ động tay động chân, có thể tự do qua lại, đều không cần mở cửa.

Nha, ra vẻ dữ, Tương Tử An xoát một cái xòe quạt ra, tư thế đứng càng ưu nhã, khí độ càng quân tử.

Tần Giao cười nhạo một tiếng, cũng chưa tiến lên, rút từ trong tóc sợi dây kia ra, vung cổ tay, sợi dây mỏng trực tiếp cắm vào mắt khóa nhà lao trước mặt, 'cách' một tiếng, mở ra, chuỗi dây xích tuột xuống đất.

"Loảng xoảng ——"

Trong nhà lao an tĩnh, tiếng xích sắc rơi trên mặt đất vô cùng lớn, vô cùng vang dội, giống như nện thẳng vào lòng người.

Diệp Bạch Đinh rất vừa lòng, giơ ngón cái với Tần Giao, ám ý: Không tồi, thêm thịt.

Tần Giao liền ưỡn ngực, nghênh ngang tiến lên, đẩy cửa lao ra bước vào, đi đến giữa mới dừng lại, nghiêng mặt qua, trực tiếp nửa quỳ trên mặt đất, lộ ra đầu gối, vỗ vỗ đùi, hất hất cằm với Diệp Bạch Đinh.

Diệp Bạch Đinh:......

Đây là làm hắn ngồi lên đó?

Thêm có khối thịt mà thôi...... Không cần bon chen như vậy đi?

Tần Giao dùng ánh mắt cổ vũ —— thiếu gia đến đây đi, lão tử thể lực chuẩn cmnr, dùng tốt, tùy tiện ngồi, cho ăn thịt là được!

Tương Tử An dùng cây quạt che môi, cũng cảm thấy rất được: "Đối phương đã bày ra tư thế kia, chúng ta há có thể nhận thua? Hiếm khi tên ngốc to con thông minh một hồi, thiếu gia cứ tận dụng."

Người bị coi làm ghế dựa ngồi cũng không có ý kiến, Diệp Bạch Đinh cảm thấy mình không thể quá làm ra vẻ, mũi chân vừa động, định bước về phía trước.

Kết quả cẩu tử so với hắn còn nhanh hơn, nhả sợ thừng trong miệng ra, vèo một cái nhảy vào trong phòng giam —— đương trường biểu diễn cú nhảy vượt rào.

Nó là quán quân, chân Tần Giao co lên chính là cái rào kia, bày ra chính là để cho nó dẫm!

Nó chẳng những nhảy vượt rào, còn dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, nhảy tới sau lưng Sài Bằng Nghĩa, kéo chăn của hắn ra, túm qua, thả lên mặt đất gần Tần Giao, bốn chân ấn ấn lên, cào cào ủi ủi vo vo, chơi vừa lòng xong, mới quay đầu kêu một tiếng với Diệp Bạch Đinh: "Uông!"

Diệp Bạch Đinh:......

Ngươi đây là...đắp cho ta cái vương tọa?

Cẩu tử uông uông thúc giục Diệp Bạch Đinh, còn lé mắt liếc Tần Giao.

Tần Giao:...... mẹ nó, thua.

Cái 'vương tọa' chăn này hiển nhiên thoải mái hơn so với chân của Tần Giao, còn dùng chăn của đối phương, rất sạch sẽ, trong nhà lao có thể có thứ như vậy, không biết đã phí bao lớn sức lực, dùng cái này, giống như càng có hiệu quả dẫm mặt?

Diệp Bạch Đinh nhìn rất rõ ràng, chăn được đắp gọn gàng, cẩu tử làm khá tinh xảo.

Hắn bước qua, xếp bằng ngồi xuống chăn.

Tần Giao đứng lên, đi đến đứng bên trái hắn, Tương Tử An cũng bước đến, đứng bên phải hắn, cẩu tử ghé vào bên chân hắn, mặt mũi nghiêm túc, nhìn phía đối diện như hổ rình mồi ——

Thiếu gia tinh xảo quý khí, thuộc thần hai bên muốn uy vũ có uy vũ, muốn ưu nhã có ưu nhã, lại thêm cẩu tử ở giữa, hình ảnh này, đâu chỉ có đẹp? Đây là thứ có thể nhìn thấy ở Chiếu Ngục sao?

Bốn người bên cạnh Sài Bằng Nghĩa: Mẹ nó, thua.

Diệp Bạch Đinh đáp hai tay lên đầu gối, mỉm cười rụt rè, thong thả ung dung: "Ta tới, nơi này của ngươi đích xác bồng tất sinh huy, bất quá ta không ngại, tạm chấp nhận đi."

Thế nào, cái chăn mới này của ta còn ủy khuất ngươi đúng không?

Sài Bằng Nghĩa mị mắt: "Ngô cho rằng, tiểu hữu đáp ứng đến hẹn, đó là có thành tâm hợp tác."

"Ta cho rằng, thành tâm cùng thái độ là hai chuyện khác nhau ——" Diệp Bạch Đinh khẽ nâng cằm, đáy mắt như có nguyệt hoa chảy xuôi, "Ngươi muốn, là người có thể hợp tác với ngươi, không phải người quỳ liếm ngươi đi?"

Sài Bằng Nghĩa không mở miệng.

"Nha, ta đã đoán sai? Vậy thật đúng là xin lỗi," Diệp Bạch Đinh trong miệng nói xin lỗi, trên mặt ngạo mạn một chút cũng chưa giảm, "Ta ấy mà, trước kia chính là cái Kiều thiếu gia, ngạo khí, không cúi đầu trước bất kỳ ai, ngươi muốn cho ta nghe lệnh ngươi, dù sao cũng phải triển lãm chút bản lĩnh —— kế hoạch kia của ngươi, đường thủy đường bộ, thuốc người khác hay là thuốc chính mình, đao kiếm vũ khí, giúp đỡ bao nhiêu, cứ bày ra đi."

"Người thiếu niên, luôn là quá nóng lòng."

Nghe hắn nói như vậy, Sài Bằng Nghĩa ngược lại thả lỏng, ý vị thâm trường cười một cái, lại nhìn nhìn mấy người đứng ở hai bên mình, ý tứ kia ——

Bản quan đều có thể mời chào nhiều giúp đỡ như vậy, còn không thể chứng tỏ một chút sao? Cái này không gọi là bản lĩnh, cái gì mới gọi là bản lĩnh?

Cũng không cần Diệp Bạch Đinh mở miệng, tư thế Tương Tử An phe phẩy cây quạt đã đủ trào phúng, Tần Giao khinh thường hừ một tiếng, ngay cả cẩu tử cũng nghe răng ra kêu: "Uông!"

Sài Bằng Nghĩa:......

Hắn dùng mắt ra hiệu, hán tử đứng bên trái liền bước một bước ra trước, không biết từ đâu lấy ra khối gạch, đi ra liền chụp lên trán, hùng hổ: "Lão tử từng là Võ Tướng, ra trận giết địch cả trăm!"

"Bang" một tiếng, gạch liền nát, dứt khoát lưu loát, có điều là ánh sáng không đủ, nhìn không ra trên đầu hắn có u lên cục nào hay không.

Chỉ như vậy?

Tần Giao dùng mũi hừ một tiếng, tùy tay vân vê vài cái, đem mảnh gạch nhỏ bắn lại bóp nát rồi vê thành viên bi đất nhỏ, một cái Quan Âm búng tay, trực tiếp đánh trúng đầu gối đối phương, làm hắn ngã thành rùa đen chổng vó ——

"Người muốn giết lão tử đâu chỉ có trăm? Đáng tiếc ngay cả đầu ngón út của lão tử cũng chưa đụng tới được, ngươi a, không được."

Người đứng bên phải Sài Bằng Nghĩa, khí chất tương đối văn nhã thấy không xong, đứng dậy: "Bản quan trên biết thiên văn, dưới biết địa lý, nhân tài tương đắc, văn chương trôi chảy, nếu có vấn đề, không gì không đáp được ——"

Tương Tử An xoát một tiếng xếp quạt lại: "Biết nhiều như vậy, tại hạ liền tới lãnh giáo một chút, có trĩ và thỏ cùng một lồng, trên có 35 cái đầu, dưới có 94 cái chân, hỏi có bao nhiêu trĩ bao nhiêu thỏ?"

*trĩ là chim trĩ nha, là giống gà rừng mà nhìn đèm đẹp á

Người này:......

Tương Tử An nhịp nhịp cán quạt trong lòng bàn tay: "Chủ tử nhà ngươi thiếu chính là người biết thiên văn địa lý, hiểu tinh tượng tính toán sao?" Hắn mắt lé liếc Sài Bằng Nghĩa, "Hắn rõ ràng muốn chính là người biết vuốt mông ngựa."

"Không có bản lĩnh sư gia, vẫn là đừng đoạt chén cơm sư gia, cơm này không phải ai cũng có thể ăn."

Tương Tử An nói xong, còn cười tủm tỉm nhắc nhở: "Ô còn nữa, xin khuyên ngươi một câu, nếu chủ tử ngươi chỉ thích nghe mông ngựa —— vẫn là mau chóng đổi người khác đi, không có tiền đồ."

Ra được hai tên, hai tên bị quét cho lăn lóc quay về, còn lại một kẻ thì bị túm, một kẻ không phục, nóng lòng muốn thử nhấc chân —

"Ô gâu—gâu gâu uông!"

Bị con chó nhe răng gầm một tiếng, hắn sợ tới mức rụt cổ lùi ngay trở lại.

"Bạch bạch bạch—"

Diệp Bạch Đinh giơ tay, từng tiếng vỗ tay:

"Võ tướng ăn uống không điều độ, đứng cũng chẳng vững; quan văn nuôi đến mụ mị, nói năng còn chẳng trôi. Ta xem trong vùng này e là chẳng phải không có người khác lựa chọn—"

Ánh mắt hắn lướt qua dãy ngục đối diện, rồi trở lại, đuôi mắt khẽ cong:

"Sài Bằng Nghĩa, ngươi không được a."

Sài Bằng Nghĩa khựng lại một thoáng, đuôi mắt cũng cong cong:

"Biết cả tên ta... không tồi, tính tình xấu cũng vừa ý ta."

Diệp Bạch Đinh lạnh mặt, vuốt đầu con chó nhỏ:

"Đáng tiếc bản thiếu gia không chỉ tính tình xấu mà còn chẳng có kiên nhẫn. Đối với những lão nam nhân dối trá hết bài này đến bài khác, một chút hứng thú cũng không có; đã vậy còn không chịu đưa ra đồ thật. Ngươi ngày tàn còn dài, thời giờ tiêu khiển cũng nhiều; ta còn trẻ, bận rộn lắm."

"Đợi ngươi tới tuổi ta sẽ hiểu, thiếu niên, đôi chút nhẫn nại cũng chẳng phải chuyện xấu."

Sài Bằng Nghĩa chậm rãi nói:

"Ngươi đã tới đây, nên tin vào thực lực của ta. Đám kia—" Ánh mắt hắn đảo qua mấy tên thủ hạ kém cỏi, "Chẳng qua tiểu thái, ngươi cũng biết đấy, có kẻ mắt nhìn không tới, lại cứ bị mấy thứ tầm thường dọa sợ."

Diệp Bạch Đinh đứng lên định rời đi.

Sài Bằng Nghĩa cất tiếng:

"Nói đi, ngươi muốn biết gì?"

Diệp Bạch Đinh:

"Ngươi cũng thú vị thật, chẳng phải ngươi gọi ta tới hợp tác sao? Ta muốn biết gì còn cần phải nói ư?"

Sài Bằng Nghĩa:

"Tiểu tử, còn chưa chính thức nhập hội mà đã đòi biết chuyện cơ mật, có phải quá tham chăng?"

"Xì." Diệp Bạch Đinh lười nhác vung tay:

"Vậy bản đồ đi, không cần rõ ràng đến từng bia đá, tùy tiện cho ta xem một chút là được."

Sài Bằng Nghĩa liếc Tương Tử An, rồi nhìn Diệp Bạch Đinh, cười:

"Tiểu hữu khéo thật, vừa biết thiên văn vừa tường địa lý, lại tinh số học, giỏi quan sát. Bản đồ mà cho ngươi, ta còn chơi được trò gì?"

Diệp Bạch Đinh có phần mất kiên nhẫn:

"Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, vậy ngươi nói xem ngươi có thể cho thứ gì?"

Sài Bằng Nghĩa trầm ngâm:

"Gần đây... ngươi như đang điều tra một vụ án?"

Diệp Bạch Đinh:

"Ngươi đừng nói là—ngươi nghe ngóng được gì đó, muốn giúp ta phá án?"

Hắn khẽ cười nhạt, đứng dậy định bước đi.

Ánh mắt Sài Bằng Nghĩa lóe sáng:

"Không cần dò hỏi, bản thân ta đã biết một số việc, nói cho ngươi nghe, giúp ngươi phá án."

Diệp Bạch Đinh còn chưa quay đầu:

"Phá án là chuyện của Cẩm Y Vệ bên ngoài, liên quan gì tới ta?"

"Ngươi chẳng phải đang tính toán bọn họ, muốn lấy công lao lấy đồ vật?"

Thấy thiếu niên khựng bước, ánh mắt Sài Bằng Nghĩa càng thêm thâm trầm, giọng hắn kéo theo:

"Không bằng thế này, ta nói cho ngươi ít cơ mật, để ngươi phá án lập công... Đợi ngươi thật sự tin phục ta, chúng ta lại bàn chi tiết, thế nào?"

Diệp Bạch Đinh vẫn không quay đầu lại.

Sài Bằng Nghĩa thở dài:
"Lập công hay không, cũng chỉ là việc kế tiếp. Chúng ta thân ở ngục tù, có lập được công cũng chẳng rơi xuống đầu mình. Nhưng nếu cùng Cẩm Y Vệ kết được mối giao tình thì lại khác. Sở trường của ngươi đều ở phương diện ấy, thật sự ném bỏ đi hết thảy, không cần tới sao? Ngươi nên nghĩ kỹ......"

Trong giọng hắn chan chứa tiếc nuối, mà nét mặt lại ám chỉ rõ ràng: ngươi nếu việc này cũng làm không được, ta đành đổi sang người khác thôi.

Diệp Bạch Đinh như bị chọc đúng chỗ, xoay người trở lại, ngồi phịch xuống 'vương tọa':
"Thiếu gia ta làm việc, cần gì ngươi dạy. Vốn ta cũng chẳng chạy đi đâu, bất quá ngươi một hai cứ muốn nói, thì thiếu gia miễn cưỡng nghe một chút. Nhưng nhớ cho kỹ—là ngươi cầu ta, không phải ta cầu ngươi. Đã muốn mở miệng, liền phải có thành ý. Còn chuyện về sau thế nào, phải xem bản thiếu gia có cao hứng hay không."

Hắn nhếch môi:
"Tuy rằng thiếu gia kỳ thật cũng chẳng hứng thú cho lắm."

Sài Bằng Nghĩa trong bụng càng thêm đắc ý: Dù sao cũng chỉ là một tiểu tử, tiểu tử thì phải uốn nắn, chờ hắn thật sự bị mình thuyết phục, trong mắt toàn là kính ngưỡng, khi ấy chỉ tay đông thì đánh đông, chỉ tay tây thì đánh tây, muốn sai khiến thế nào chẳng được?

Song ngoài mặt hắn vẫn làm bộ bất mãn:
"Thiếu gia cuồng ngạo như vậy, có phải không hay lắm?"

Nghe xong, Diệp Bạch Đinh càng thêm kiêu, ngón tay thon nhỏ chỉ ra ngoài một lóng:
"Trong lao đầy kẻ cứng cỏi, ngươi đi tìm bọn họ chẳng hơn?"

Sài Bằng Nghĩa thở dài:
"Cho nên ta mới nhẫn ngươi. Cường giả thì phải có đãi ngộ xứng đáng. Ngươi yên tâm, chờ nghe ta nói xong, từ tay Bách hộ mà vớt công, có chỗ lợi, khi ấy ngươi tự nhiên biết thực lực của ta là thật hay giả, và phải dùng thái độ thế nào đối đãi với ta..."

Diệp Bạch Đinh che miệng ngáp dài:
"Tốt nhất là như thế."

Sài Bằng Nghĩa chậm rãi mở lời:
"Vụ án này, chẳng phải đã chết hai người? Một là Quận mã Thẩm Hoa Dung, một là thê tử của Từ Lương Hành, họ Trang?"

Diệp Bạch Đinh cúi đầu ngắm móng tay, dường như không vừa lòng với lớp da chết bên cạnh, chậm rãi xé:
"Cho nên? Nếu ngươi thực lợi hại như lời, thì biết hai cái mạng người chết, có khó gì đâu?"

Sài Bằng Nghĩa cười nhạt:
"Ta chẳng những biết bọn họ, mà còn biết cả Tuyên Bình hầu, Vân An Quận chúa, cùng nhạc sư Nhạc Nhã trong cung..."

Những cái tên liên quan đến vụ án, từng cái được hắn thong thả niệm ra.

Diệp Bạch Đinh dần ngồi thẳng người:
"Bây giờ ta có chút hứng thú."

"Còn có chuyện càng làm ngươi hứng thú hơn."
Sài Bằng Nghĩa chậm rãi nói:
"Thuở trước có một vị Giang Nam danh kỹ, nổi tiếng mỹ nhân, tên gọi Tử Uyển. Ngươi từng nghe qua chưa?"

Diệp Bạch Đinh lắc đầu.

Sài Bằng Nghĩa thu tay vào trong tay áo, thần sắc sâu xa:
"Ngươi chưa biết cũng thường thôi. Nàng thanh danh vang dội, là chuyện hai mươi năm về trước."

Tương Tử An quạt trong tay vừa khép lại, liền mở miệng:
"Ngươi muốn nói, chẳng phải là vụ án mất tích ly kỳ mười năm trước, chấn động kinh thành? Này Tử Uyển, đúng là nhân vật trong đó, từ đó đến nay không hề có tin tức."

Tần Giao hừ một tiếng, ánh mắt đầy trào phúng:
"Có kẻ chỉ giỏi khoác lác, hễ là mỹ nhân thì cũng nói biết, kết quả thế nào, chẳng phải vẫn phải để thiếu gia đi hỏi người khác sao?"

Tương Tử An lạnh lùng lia ánh mắt như lưỡi dao, giọng đạm mạc:
"Đáng tiếc khi đó tại hạ tuổi còn nhỏ, việc học nặng nề, nhiều chi tiết không cách nào tường tận hết."

Diệp Bạch Đinh quay sang nhìn Sài Bằng Nghĩa, thần sắc lười nhác:
"Ta còn tưởng ngươi sẽ đem chuyện tám năm trước án tham ô đường sông ra khoe khoang. Thẩm Hoa Dung cùng Từ Lương Hành không phải đều bị cuốn vào, rồi lại được vớt ra sao? Ai ngờ chỉ tùy tiện nhắc tới một nữ nhân tuyệt sắc?"

Sài Bằng Nghĩa sắc mặt thâm sâu, như mang ý ngươi tuổi nhỏ thì biết được bao nhiêu:
"Tham ô án có gì hiếm lạ? Trong ngục này hỏi đại một người cũng biết. Nhưng mỹ nhân mới là điều đáng nói. Đó chính là ma trong lòng người, là lưỡi dao trên đỉnh đầu—"

Diệp Bạch Đinh lấy ngón út ngoáy tai:
"Tùy ngươi, muốn nói thì nói."

Sài Bằng Nghĩa thong thả kể:
"Tử Uyển kia, dung mạo quả thật tuyệt trần. Từ thuở nhỏ đã là phôi mỹ nhân. Nhà nuôi dưỡng vốn định đem nàng dạy dỗ thành hàng đắt giá, để bán lấy bạc. Nhưng nàng tâm tư thông thấu, dịu dàng khiến người động lòng... lại khéo léo toan tính, mà chủ nhân vốn không con nối dõi, lại của cải dư dật, vốn tính làm một mối cuối cùng rồi ẩn lui. Kết quả, mối ấy không làm, mà coi nàng như nữ nhi mà nuôi."

Giọng hắn chậm rãi, nhả chữ thong dong:
"Tử Uyển quả nhiên tranh khí, cuối cùng không bước vào nghề ấy. Danh tiếng càng lúc càng vang, cầm kỳ thư họa đều tinh, đặc biệt là cầm kỹ—âm sắc trác tuyệt, tình cảm dồi dào, kinh vi thiên nhân, dư âm ba ngày không dứt. Phàm ai từng nghe qua, không một kẻ không bị động tâm. Biết bao người mộ danh tìm đến, kẻ khiêu chiến nhiều lần thất bại, lại càng tô điểm danh tiếng cho nàng. Cuối cùng được chư vị đại gia tôn sùng—"

"Ngươi cũng biết, thế gian bất luận việc gì, chỉ cần nghiên cứu đến tận cùng, độc nhất vô nhị, thiên hạ đều bội phục, ngươi liền thành đại gia. Tử Uyển chính là một người như thế. So với dung nhan, nàng càng nổi danh bởi khúc cầm ấy. Hễ nơi nào nàng hiến nghệ, đều có người lặng lẽ bái phục, toàn tâm lắng nghe."

"Dù vậy, nàng biết mình sắc mạo bất phàm. Đợi đến tuổi gả chồng, lại không hề kiêu ngạo, không lợi dụng, chẳng mưu cầu vinh hoa, cũng chẳng tùy tiện kết hôn. Mãi đến năm hai mươi, thành gái lỡ thì, mới âm thầm xuất giá, gả cho một lang trung. Tiểu hữu có biết vì sao chăng?"

Diệp Bạch Đinh kì thực đoán được, nhưng thuận theo câu chuyện mà cất giọng:
"Ồ? Vì sao?"

Quả nhiên, Sài Bằng Nghĩa càng cao hứng, nói càng say:
"Thời hoa kỳ của nữ nhân cũng chỉ mấy năm. Cô nương nhà thường dân, lớn lên thế nào đi nữa, đến tuổi thì đều có bà mối tới cửa. Huống chi Tử Uyển? Bao nhiêu đại gia nhìn chằm chằm, xem cuối cùng nàng sẽ thuộc về ai, trong bóng tối còn tranh giành cao thấp, ai nấy đều tính toán. Nhưng nàng lại thông tuệ, cứng rắn kéo dài, chịu cho mình thành gái lỡ thì. Khi ấy, đại gia liền thôi, không còn ham chuộng, quay sang tìm tân nương tươi trẻ khác."

"Tử Uyển muốn sống một đời điệu thấp, không màng danh lợi. Nhưng nàng vốn sinh ra bất phàm, định mệnh không thể bình thường. Trên đời này, có kẻ ưa mới mẻ, cũng có kẻ chuyên sủng mỹ diễm thiếu phụ. Bát cơm này tránh được, bát kia khó mà thoát. Các quý nhân khẩu vị chẳng giống nhau, lại đâu cần tự tìm hiểu, vốn đã có lũ bà tử tinh ranh, thích giao thiệp nhiều mặt, dệt thành lưới, đợi lúc thời cơ chín muồi, liền đưa nàng tới trước mặt họ..."

"Kinh thành một buổi tiểu yến, Tử Uyển liền quen biết Trang thị."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro