Chương 18: Sóng tình

Cảnh báo: Nhân vật OOC vô cùng, tình tiết không thích hợp với mầm non đất nước, đề nghị xem lại căn cước công dân trước khi lướt tiếp, xin cảm ơn!

***
Bùi Tố cắn nhẹ lên môi Lạc Vi Chiêu, bàn tay lướt qua yết hầu hắn, từ từ lần mò vào trong cổ áo.

Máu trong người có dấu hiệu sôi sục, Lạc Vi Chiêu vội vàng bắt lấy tay cậu, hô hấp đã có chút hỗn loạn:" Đừng sờ lung tung."

Bùi Tố mỉm cười hỏi:" Hối hận sao, sư huynh?"

"Đáng tiếc, muộn rồi." Lạc Vi Chiêu không có cơ hội đáp lời, bởi vì Bùi Tố duỗi tay che miệng hắn, không cho hắn nói chuyện, đôi môi mềm lần nữa phủ lên cổ hắn, vừa hôn vừa cắn.

Quần áo bị ném vương vãi xuống đất, khăn tắm cũng vì động tác kịch liệt của chủ nhân mà bị vo thành một đống, cô độc chui xuống góc giường.

Cơ thể thiếu niên thon gầy, nhưng sau thời gian dài được chăm sóc tỉ mỉ mà nơi cần no đủ cũng trở nên mềm mại hút mắt, làn da ít tiếp xúc với ánh nắng trắng tới không chân thực, rơi vào mắt Lạc Vi Chiêu càng thêm mê hoặc động lòng.

Đáng thương cho Lạc Vi Chiêu cả một thời lăn lộn tình trường, cuối cùng vào thời khắc quan trọng nhất lại chủ động chấp nhận thua trong tay bảo bối nhà mình, đẩy bản thân vào cảnh người đẹp sống động ngay trước mắt lại chẳng dám chạm vào, chỉ có thể bó tay nằm yên một chỗ chờ người khác làm thịt, loại trải nghiệm độc đáo này cũng coi như là lần đầu tiên.

Mỗi một động tác của Bùi Tố như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, lại dễ dàng châm lên ngọn lửa khoái cảm dưới hạ thân, khiến nơi đó của Lạc Vi Chiêu nóng bừng như sắp nổ tung tới nơi.

Lạc Vi Chiêu siết chặt bàn tay, nhẫn nhịn không để bản thân dùng sức đẩy Bùi Tố xuống dưới thân mình, bất chợt ngón tay mềm mại ấy không sợ chết mà chạm vào điểm mấu chốt, khiến Lạc Vi Chiêu cả kinh tới hít khí lạnh, khó nhịn mà đánh một cơn rùng mình, trong đầu lóe lên một tia hối hận mãnh liệt gào thét tới chói tai.

Lúc bàn tay cảm nhận được độ lớn của thứ đồ chơi trong tay, biểu tình trấn tĩnh trên mặt Bùi Tố xuất hiện một khe nứt, cậu nghi hoặc mà đưa mắt đánh giá thứ đó một lần nữa, miệng hơi khô lại, ngập ngừng một lúc thật lâu mới bất đắc dĩ mở lời khen:" Sư huynh, không tồi nha."

Nếu là tình huống khác, Lạc Vi Chiêu có thể dương dương tự đắc khoe khoang tiểu huynh đệ của mình một trận, nhưng lúc này hắn như cá nằm trên thớt, ngoan ngoãn mặc người ta đánh giá, thật sự khóc không ra nước mắt, chỉ có thể cố tỏ ra bình tĩnh mà trừng mắt với Bùi Tố:" Rốt cuộc em có được không, lề mề như vậy.."

Hắn chưa dứt lời, ngón tay của Bùi Tố hơi dùng sức, xoa lên phần thân đầy gân xanh, sưng lớn dị thường kia, cẩn thận ấu yếm lấy lòng nó.

Phần da non mềm nhạy cảm được yêu thương vỗ về, tốc độ trừu sát mỗi lúc một nhanh, có quy luật đều đặn, chẳng mấy một dòng dịch nhầy chảy ra, nhưng hiển nhiên đụng chạm hời hợt này chưa thỏa mãn được vật nhỏ cứng đầu, ngược lại chỉ khiến nó lớn thêm một vòng, cương cứng tới phát đau.

Lạc Vi Chiêu bị Bùi Tố trêu chọc tới nóng ran, ngay lúc hắn định buông tay đầu hàng, coi như chết sớm siêu sinh sớm, động tác trên tay Bùi Tố đột nhiên ngừng lại.

Trước ánh mắt bất mãn cùng khó hiểu của Lạc Vi Chiêu, Bùi Tố từ từ điều chỉnh lại tư thế, đặt thứ tinh khí đang hưng phấn bừng bừng của hắn ma sát với hậu huyệt non mềm của mình, chủ động cắm vào.

" Ưm...Bùi Tố..." Vì Bùi Tố khóa ngồi trên người Lạc Vi Chiêu, phía sau do tác động của trọng lực, miễn cưỡng chầm chậm từng chút từng chút một nuốt lấy thứ lửa nóng thô to kia.

Đỉnh đầu ngang ngạch mở động khẩu mềm mại, tiếp đó vật cứng hình trụ thô to từ từ tiến vào, huyệt khẩu non mềm lập tức co rút, bao chặt lấy vật lạ xâm nhập.

Cảm giác vách thịt nóng ẩm mềm mại bao bọc lấy hạ thân mang lại khoái hoạt tới khó tin, trong chớp mắt Lạc Vi Chiêu chỉ muốn để bản năng trỗi dậy, hung hăng tóm lấy chiếc eo mềm đang vặn vẹo trước mặt, ấn mạnh cơ thể gầy yếu ấy xuống thỏa mãn chính mình, để toàn bộ hạ thân chìm đắm trong cơn say ngập tràn dư vị tình ái.

Nhưng rơi vào đáy mắt hắn là khuôn mặt trắng bệch của Bùi Tố, dẫu khó chịu tới vậy, cậu cũng chẳng hề kêu ra tiếng, chỉ cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, một lần nữa ép bản thân tiếp nhận thứ đồ quá cỡ dưới thân.

Rốt cuộc vẫn là thương tiếc, Lạc Vi Chiêu ôm Bùi Tố, để cậu tựa lên vai mình, bàn tay sờ xuống hậu huyệt mềm mại đang bị nhồi nhét tới kéo căng, nhẹ giọng trách móc:" Nhóc con, em không muốn sống nữa à, dám cứ như vậy cho vào..."

" Đừng..." Hai chân Bùi Tố hơi run lên, cảm giác đau đớn như bị xé rách khi ngoại vật xâm chiếm thật sự vượt ngoài sức tưởng tượng của cậu, nhưng thấy Lạc Vi Chiêu muốn dừng lại, cậu hoảng hốt ngăn lại:" Đừng rút ra."

" Sư huynh, anh tới giúp em... có được không?" Thanh âm Bùi Tố mềm như nước, quẩn quanh vành tai của Lạc Vi Chiêu, mang theo cả hơi thở ấm nóng đượm sắc tình.

" Đừng nháo, để anh tìm đồ bôi trơn." Lạc Vi Chiêu không rõ vì sao Bùi Tố cứ thích tự làm khổ mình như vậy, nhưng hắn chẳng nỡ làm cậu đau, chỉ có thể dịu giọng dỗ dàng.

" Không cần." Bùi Tố vùi mặt vào hõm vai Lạc Vi Chiêu, thấp giọng lẩm bẩm:" Lúc ở trong phòng tắm, em... em tự nới rộng rồi."

Nhìn vành tai đỏ rực của Bùi Tố, Lạc Vi Chiêu khẽ nuốt khan, hắn tưởng tượng một chút cảnh tượng Bùi Tố vì hắn mà tự chuẩn bị, máu mũi đều có xu hướng tuôn trào, con mẹ nó, câu dẫn hắn tới mức này là vi phạm pháp luật rồi đấy.

" Thả lỏng chút." Lạc Vi Chiêu nhận mệnh, bàn tay bắt đầu thành thục mà xoa nhẹ lên thắt lưng người kia, rồi lần mò xuống vuốt ve hai cánh mông mềm cực kỳ vừa tay, vừa xoa vừa vỗ, xúc cảm vô cùng tốt, trơn nhẵn mềm mại, làm hắn say mê nghịch tới không biết chán.

" Sư huynh..." Bùi Tố bị bàn tay ấm nóng kia thành thục trêu đùa tới đỏ bừng mặt, nhưng vừa mở miệng, Lạc Vi Chiêu đã nắm lấy gáy cậu, rướn người hôn lên.

Đầu lưỡi hé mở hai cánh môi còn đang khép hờ, nhẹ nhàng tiến nhập vào khoang miệng mềm mại ướt át, ở nơi đó dây dưa quyến luyến, thậm chí là cuốn lấy lưỡi nhỏ đang lúng túng, ép nó cùng mình trao đổi vị ngọt tinh tế, khiêu khích những điểm mẫm cảm nằm sâu trong góc hàm, khiến đối phương càng ngày càng hãm sâu, cuối cùng chỉ có thể mềm nhũn vô lực mặc người xâm lược.

Không rõ là ai lưu luyến không buông, nhưng cho tới khi nụ hôn kết thúc, khóe mắt Bùi Tố đã nhiễm một màu đỏ hồng xinh đẹp, bờ môi sưng tấy càng thêm vẻ mong manh chọc người bắt nạt, một sợi chỉ bạc mơ hồ kéo dài, dưới ánh đèn mờ ảo tỏa sáng lấp lánh.

Bùi Tố còn chưa phục hồi tinh thần sau nụ hôn nồng nhiệt, đột nhiên cảm thấy bàn tay chai sần ấm áp của Lạc Vi Chiêu giữ chặt eo mình, cùng lúc ấy một lực mạnh đẩy lên, cơ thể chân chính cảm nhận vật thô to dị thường cắm sâu vào trong cơ thể, phần da bụng bằng phẳng còn mơ hồ gồ lên thành hình dạng kẻ xâm phạm...

Trong nháy mắt, đầu óc Bùi Tố trống rỗng, cậu chẳng thể gọi tên thứ cảm giác đau đớn khi bị dị vật xâm lược, bá đạo càn quét từng mảnh da thịt non mềm này là gì, chỉ có thể há miệng thở dốc, ôm chặt lấy cổ Lạc Vi Chiêu.

Mà Lạc Vi Chiêu cũng không dễ chịu là bao, vách thịt ấm nóng như những chiếc tua mềm mại hút lấy phần nhạy cảm của hắn, khiến hắn chỉ muốn mãnh liệt chà sát nơi đó, để cảm giác vừa chặt vừa ướt này thêm cháy bỏng, nhưng chút lý trí vẫn chưa tan biến hoàn toàn, hắn không muốn làm Bùi Tố sợ hãi, chỉ có thể chờ cơ thể cậu chậm rãi tiếp nhận người anh em của hắn.

" Sư huynh...anh...hức...động đi..." Cảm giác trướng đau quả thật khiến cậu có chút thống khổ, nhưng trong nỗi thống khổ ấy lại xuất hiện một tia khoái cảm xen lẫn thỏa mãn mơ hồ, cậu không rõ mình muốn gì, nhưng cảm giác ngứa ngáy ngày một rõ ràng sâu trong hậu huyệt như đang gào lên, hóa thành ngọn lửa thiêu đốt toàn thân.

Không đủ... Cậu muốn nhiều hơn thế... sâu hơn thế...

" Bùi Tố, nếu đau thì cắn anh." Lạc Vi Chiêu sợ Bùi Tố nhẫn nhịn tự cắn rách môi mình, cẩn thận dặn dò, thấy cậu ngoan ngoãn gật đầu mới bắt đầu chuyển động hạ thân.

Thứ nóng rực như lửa nung kia hóa ra lại là một vị khách vô cùng lễ phép, mỗi lần trìu động đều thong thả chậm rãi, khai phá từng góc vách tràng ẩm ướt, khiến nơi đó dần dần mềm nhũn, mơ hồ tiết ra thứ chất dịch khiến cho vị khách nọ càng thêm thoải mái tiến lùi.

Thân thể Bùi Tố tê dại tới nhũn ra, hai chân đã chẳng còn chút sức lực, chỉ có thể nằm úp sấp trên người Lạc Vi Chiêu mặc hắn luân động.

Nơi non mềm ấy thật sự không thích hợp cho loại chuyện thân mật gắn kết, mỗi lần bị hung hăng cắm sâu đều để lại đau đớn khó tả, đan xen vào đó lại có chút vui sướng ngày một lớn dần, làm người ta dần mất đi năng lực khống chế, toàn thân nóng rực khát khao đến hận không thể lớn tiếng khóc rên.

Khoái cảm lạ lùng hủy diệt tất cả giác quan của Bùi Tố, cậu cứ nghĩ như vậy sắp kết thúc, chẳng ngờ từ sâu trong cơ thể có chỗ nào bị thúc mạnh tới, một cơn nhói buốt chạy thẳng sống lưng, cùng lúc ấy vật nhỏ dưới thân chẳng hề báo trước, thình lình phun trào thứ chất lỏng đặc sệt mang theo dư vị tình ái.

Bùi Tố giật mình hét to, cậu hoàn toàn mờ mịt với cảm giác không thể làm chủ được bản thân này, bàn tay run run chống lên vai Lạc Vi Chiêu, vừa nức nở nghẹn ngào, vừa dồn dập thở dốc, thất thần lên tiếng:" Sư huynh... lạ...  lạ quá...hưm...thoải mái."

Đuôi mắt cậu nhếch lên, con ngươi hiện lên thủy quang lấp lánh, cắn lên tai Lạc Vi Chiêu, giống như bị khoái lạc làm mê muội đầu óc, thân thể bất tri bất giác đi theo bản năng, nhịn không được mà tự giác nhún sâu người xuống, thấp giọng nỉ non:" Em còn muốn...sư huynh... mạnh thêm..chút nữa..."

Sợi dây vốn đang căng cứng trong đầu Lạc Vi Chiêu thoáng chốt đứt phụt, hắn giống như biến thành một người khác, đột nhiên đổi tư thế, lật Bùi Tố nằm dưới thân mình, lặng lẽ quan sát nơi bí ẩn dính sệt giữa đùi đối phương, ánh mắt cũng tối lại, lần nữa cúi xuống hôn lên miệng Bùi Tố.

Hai chân Bùi Tố mở rộng, Lạc Vi Chiêu càng dễ thâm nhập, liên tục đỉnh mạnh vào điểm nào đó trong cơ thể của cậu, chẳng ngừng nghỉ lấy một nhịp, khiến Bùi Tố đang hôn hắn cũng phải nghẹn ngào rên rỉ, cả cơ thể run lẩy bẩy không ngừng, bộ dạng vừa thẹn thùng vừa phóng đãng, kết hợp nhuần nhuyễn với nhau như một thứ rượu nồng dễ dàng làm người ta say đắm.

" Đừng...ưm...sư huynh... Lạc Vi Chiêu... không muốn...a..quá nhanh..."

Những lời khướt từ giả dối này càng khơi gợi dục vọng kìm nén bấy lâu của Lạc Vi Chiêu, hắn hôn lên cần cổ trắng nõn, lần tới đầu nhũ ửng hồng diễm lệ, cuối cùng môi dừng lại trên vết sẹo mờ nhạt do từng bị điện giật lưu lại, không ngừng đè lên phần da thịt non mềm ấy những ấn ký đầy sắc tình khó phai, đem tất cả yêu thương đời mình đều trao cho người nọ, để nỗi đơn độc đắng cay bao phủ trái tim cậu bấy lâu nay dần tan đi...

" Bé cưng, thoải mái không?" Lạc Vi Chiêu khẽ cười, hơi thở thuần hậu cực nóng cắn nhẹ lên vành tai ửng hồng, cố ý hỏi.

Phía sau liên tục chịu kích thích, mỗi lần bị khai phá cự vật đều đỉnh vào nơi sâu nhất, Lạc Vi Chiêu còn chu đáo chiếu cố vật nhỏ phía trước, hai tầng khoái cảm đè ép Bùi Tố, cậu chỉ có thể mở to đôi mắt chứa đầy nước, sung sướng tới mức không thể đáp lời, vặn vẹo vòng eo đáp lại yêu thương cuồng nhiệt đang tới tập va vào cơ thể, cổ họng không tự chủ phát ra từng tiếng nức nở, nửa như thống khổ, nửa ngập trong vui thích.

Cánh tay thon gầy vòng qua cổ Lạc Vi Chiêu ôm chặt lấy hắn, Bùi Tố gần như bị sảng khoái làm cho kiệt sức, thấy lưng hắn ngày càng ưỡn thẳng, cậu biết Lạc Vi Chiêu sắp không nhịn được, tới lúc dị vật sắp đạt tới cao trào, Bùi Tố ngoài ý muốn lại cảm nhận được Lạc Vi Chiêu muốn rời khỏi thân thể cậu.

" Không muốn, đừng rút ra..." Đôi chân thon dài quyến luyến quấn chặt lấy vòng eo săn chắc, giọng Bùi Tố nhiễm một tầng dục vọng, so với bình thường càng dễ khiến đầu óc người ta mụ mị, mang theo ý tứ bất mãn cùng làm nũng nói:" Sư huynh, cho em..."

Lạc Vi Chiêu thật sự không nghĩ những lời này có thể phát ra từ miệng Bùi Tố, hắn thế mà không khống chế được bản thân, thật sự bắn ra bên trong.

" A!!"

Thứ chất lỏng nóng như lửa vừa phun trào, len lỏi tan chảy vào từng nếp gấp mẫm cảm, Bùi Tố dẫu đang chìm trong khoái cảm cũng bị ép tới tỉnh táo, khó khăn mà thét to một tiếng, ngón chân gắt gao co rút một trận, mềm nhũn rơi xuống đệm mềm, nước mắt đảo quanh hốc mắt một mực bị cậu kiềm chế, dưới kích thích mãnh liệt khi dục vọng phát tiết cũng chậm rãi tuôn ra, thấm ướt vành mai.

Một phen yêu thương cuồng nhiệt tiêu hao gần hết thể lực quý giá của Bùi Tố, ngay cả động đậy ngón tay cũng chẳng còn chút sức lực, yên lặng nằm một chỗ điều chỉnh lại hô hấp dồn dập trong lồng ngực.

Nhưng vật nóng rừng rực như lửa chôn sâu trong cơ thể Bùi Tố lại như không biết mệt, nằm trong địa phương mềm mại kia chẳng có dấu hiệu xẹp xuống, Bùi Tố lần đầu tiên ý thức được thể lực hơn người của Lạc Vi Chiêu, thanh âm trầm thấp khàn khàn không nhịn được mà kinh ngạc cất lên:" Sư huynh, anh..."

Lạc Vi Chiêu cũng hơi xấu hổ, nhưng biểu tình chìm trong dục vọng của Bùi Tố còn vương trong đáy mắt thật sự quá mức khiêu khích lòng người, khiến người tự xưng chính trực như Lạc đội không kìm được mà khơi gợi lên bản chất xấu xa, chỉ muốn bắt nạt cậu một trận, để biểu tình lãnh đạm tan vỡ thành muôn mảnh, đôi môi xinh đẹp kia liên tục gọi tên hắn trong vô thức.

Người này... cuối cùng cũng thuộc về riêng mình hắn.

Lạc Vi Chiêu hôn nhẹ lên gò má còn ẩm ướt của Bùi Tố, cố gắng đè nén ác niệm trong lòng, từ từ rời khỏi cơ thể cậu.

Theo động tác của hắn, huyệt nhỏ tiếp nhận yêu thương đột nhiên trống trải, theo hô hấp của chủ nhân mà không ngừng khép mở, vô thanh vô thức hướng khán giả duy nhất ở đây mời gọi, nói cho hắn biết bên trong tầng da thịt này hiện tại mềm mại ẩm ướt tới cỡ nào, tiêu hồn thực cốt khiến người ta mê luyến điên cuồng ra sao.

Lạc Vi Chiêu khó khăn rời tầm mắt, lấy chăn phủ lên người Bùi Tố, cố gắng làm tốt trách nhiệm của một người yêu tiêu chuẩn:" Anh đi lấy nước cho em, nằm nghỉ một lúc rồi đi tắm đi, để thứ kia trong người không tốt."

Nói rồi hắn luống cuống mặc vội cái quần bị vứt dưới đất vào, chạy ra khỏi phòng.

Lạc Vi Chiêu hành động quá nhanh, Bùi Tố một câu cũng chưa kịp nói người đã biến mất khỏi cánh cửa, nếu không phải đây là nhà hắn, lại thêm Bùi Tố quá rõ con người Lạc Vi Chiêu, cậu còn tưởng sư huynh mình ăn xong không muốn chịu trách nhiệm, bôi dầu vào chân chuồn mất cũng nên.

Sự thật chứng minh Lạc Vi Chiêu không thật sự bỏ chạy, chưa tới mười phút hắn mang một cốc nước ấm pha mật ong tới cho Bùi Tố. Nhưng không biết là Bùi Tố thật sự mệt mỏi hay giường nệm êm ấm quá mức thoải mái, lúc hắn đi vào cậu đã mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Lạc Vi Chiêu nhớ tới vừa rồi Bùi Tố kêu tới khàn tiếng, chỉ sợ ngày mai cổ họng cậu sẽ khó chịu , chẳng cần sự đồng ý của đối phương đã ngậm nước ấm trong miệng, từ từ đút cho con mèo lớn xác.

Cốc nước vơi đi một nửa, Bùi Tố lầm bầm một chút nhưng cũng ngoan ngoãn nuốt xuống, hai mắt vẫn nhắm nghiền không thèm hé mở một lần.

Bộ dạng trẻ con chơi xấu hiếm có này của Bùi Tố thật sự chọc cười Lạc Vi Chiêu, hắn vốn cũng không muốn đánh thức cậu, nhưng thứ đồ kia để lại trong bụng cũng không tốt, chỉ đành ôm cả người lẫn chăn vào phòng tắm, giúp tiểu thiếu gia làm sạch người.

Nước trong bồn còn chưa nguội, Lạc Vi Chiêu ôm Bùi Tố nằm sấp trên người mình ngồi vào trong, hai ngón tay mang theo dòng nước ấm nóng đi sâu vào bên trong địa phương bí ẩn kia, hơi tách ra để thứ chất lỏng bên trong từ từ ra ngoài.

Hơi nước bốc lên mịt mờ, phủ một lớp sương mỏng manh quanh bồn tắm nhỏ hẹp. Ánh đèn vàng hắt xuống mặt nước gợi sóng, phản chiếu hai gương mặt kề cận đang chìm trong thế giới riêng chỉ thuộc về họ.

Ngón tay không ngừng đảo lộn bốn phía, nước nóng len lỏi đi vào cơ thể là một loại khoái cảm không tên hoàn toàn khác, Bùi Tố không thể giả vờ ngủ nữa, tiếng thở gấp chậm rãi vang lên bên tai Lạc Vi Chiêu, thậm chí những ngón tay bám trên bờ vai săn chắc của hắn cũng đã siết lại, ửng đỏ thành thứ màu sắc xinh đẹp hút mắt.

" Sư huynh..."

Rõ ràng là hành động mang chủ ý tốt, nhưng biểu tình của Bùi Tố lúc này lại khiến Lạc Vi Chiêu chẳng khác nào ác nhân đùa bỡn trai nhà lành, hắn bất đắc dĩ ôm lấy cơ thể run rẩy kịch liệt trong lòng, mở miệng giải thích:" Bùi Tố, em đừng động, anh giúp em lấy hết ra rồi ngủ tiếp có được không?"

" Không muốn ngủ..." Bùi Tố thở dốc, tự nhấc cao thân người, để ngón tay của Lạc Vi Chiêu càng thêm nhấn sâu vào cơ thể, ý cười trên khuôn mặt xinh đẹp nhiễm hơi nước mềm mại hẳn đi , rơi vào mắt hắn là một loại dụ hoặc khó nói thành lời: " Sư huynh, anh đừng nhịn, nhịn hỏng rồi sau này em biết khóc với ai?"

Đôi mắt Lạc Vi Chiêu chỉ trong khoảnh khắc đã nhiễm một mảnh đỏ rực, hô hấp khó khăn lắm mới kiềm chế được lại hỗn loạn không ít, hắn lúc này mới vỡ lẽ Bùi Tố lại giờ trò khiêu khích giới hạn của hắn.

" Nhóc con, anh vốn không muốn làm em sợ, là em tự tìm tới đấy." Lạc Vi Chiêu hung hăng cảnh cáo, nhưng động tác bên dưới lại vô cùng ôn nhu, ở trong huyệt nhỏ không ngừng tiến xuất mở rộng, theo trí nhớ tìm tới điểm nhạy cảm của Bùi Tố, không nặng không nhẹ ấn một cái.

Kích thích đột ngột khiến thân thể Bùi Tố thoáng giật nhẹ, ngã hẳn vào lòng Lạc Vi Chiêu, tiếng hít thở cũng theo đó rối loạn, mái tóc dài đọng nước nhỏ lên gò má cậu, vẽ ra bộ dạng yếu ớt dựa dẫm hoàn toàn khác với phong cách hàng ngày.

Ngón tay Lạc Vi Chiêu càng thêm chuyên chú công kích điểm kia, cảm nhận phần thân phía trước của Bùi Tố dần thức tỉnh, một lần nữa có dấu hiệu sắp tuôn trào mới ngừng tay.

Bên trong bị trêu đùa tới ngứa ngáy, cảm giác vật rắn lấp đầy sướng tới phát run chưa lâu trước đây lần nữa hiện ra, ánh mắt Bùi Tố càng thêm mơ màng tan rã, ôm lấy mặt Lạc Vi Chiêu, run run cọ môi lên môi hắn, thấp giọng thúc giục:" Sư huynh..."

Hai chữ này rơi vào tai Lạc Vi Chiêu còn có tác dụng hơn ma túy thượng hạng, hắn đột ngột lật người kia trở lại, tách hai chân cậu ra treo lên người mình, từ phía sau mạnh mẽ đâm sâu vào.

Tư thế này làm cho vật kia tiến tới tận cùng, mà Bùi Tố cũng nhìn rõ quá trình dị vật cắm sâu vào thân, liên tục mãnh liệt xâm phạm cơ thể mẫn cảm. Cảm giác ngượng ngùng dồn lên từng tế bào, cậu không kìm được mà ngừng một nhịp thở, khiến cảm giác bị tiến nhập càng thêm chân thực.

Rõ ràng thứ đó đã tiến vào cơ thể cách đây không lâu, vậy mà Bùi Tố chẳng thể quen được với kích cỡ ngoài sức tưởng tượng đó, mỗi cú thúc mãnh liệt tràn đầy dục vọng giống như muốn đem cả linh hồn lẫn thể xác của cậu đều xỏ xuyên, chấn động khó có thể phai mờ.

Bùi Tố quả thật không thở nổi nữa, một lúc sau mới hổn hển, vất vả lắm mới nói thành câu:" Sư huynh...sâu quá, em...em không được...a...hức..."

Siết chặt ấm nóng và vui sướng cùng làn nước dịu êm khiến Lạc Vi Chiêu cũng không kìm được run rẩy, từng thớ thịt mềm như miệng nhỏ bao bọc lấy dục vọng hừng hực của hắn, ngoan ngoãn lấy lòng hắn, vây hãm níu giữ không để hắn rời đi.

Lạc Vi Chiêu nhếch môi cười, một tay ôm lấy vòng eo mềm mại vừa tay, tay kia không ngừng xoa nắn vùng ngực nhạy cảm của đối phương, ghé sát vào tai Bùi Tố, khẽ thì thầm.

Bùi Tố nghe xong, con ngươi thoáng chốc sâu thêm vài phần, đột nhiên Lạc Vi Chiêu tăng thêm lực đạo, hung hăng va chạm, khí lực lớn tới mức cơ thể Bùi Tố bị thúc giật nảy lên, nước trong bồn cũng sóng sánh ra ngoài, trong phòng tắm nhỏ hẹp ngập tràn thứ âm thanh không thích hợp với trẻ nhỏ, lặp đi lặp lại mãi không ngừng.

Khoái cảm dồn dập tích tụ, sau lưng tràn tới một trận co rút, cột sống như muốn tan ra giữa hai chân, phía trước mắt hóa thành một mảng lớn trắng xoá, tới lúc này hai người mới thoả lòng phóng thích.

Lạc Vi Chiêu nhìn Bùi Tố tựa trên vai mình thật sự thiếp đi, cuối cùng mới có thể chân chính làm sạch cơ thể cho con mèo thích tìm chết nào đó, hài lòng ôm người đi về giường. Ngắm nghía khuôn mặt xinh đẹp chìm sâu vào giấc ngủ, còn thi thoảng cọ đầu vào vai hắn tìm tư thế thoải mái mãi mà không chán, Lạc Vi Chiêu chỉ có thể " căm giận" nghĩ thầm.

Quả nhiên là chủ nghĩa tư bản đáng ghét, tới làm tình cũng phải ép khô hắn tới mức này, thật không thể tha thứ mà!

Mà chủ nghĩa tư bản lúc này chẳng để tâm tới ai đó đang giận dỗi tới mất ngủ, cả cơ thể lẫn tinh thần đều thỏa mãn chìm vào cơn mê không mộng mị, bên tai nhẹ nhàng vang lên những lời thì thầm ngọt ngào tới ê răng.

" Bùi Tố, anh đánh dấu rồi, sau này em chỉ thuộc về một mình anh thôi..."

" Anh cũng thuộc về duy nhất mình em, có được không..."

" Bùi Tố, sư huynh thương em.."

HẾT CHƯƠNG 18.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro