Nhật ký chăm mèo 2
Lạc Vi Chiêu cảm thấy mình nhất định là điên rồi, nếu không làm sao có thể nhìn thấy Bùi Tố biến thành mèo trước mặt mình chứ? !
Câu chuyện bắt đầu vào ngày sinh nhật của Bùi Tố. Bùi Tố gặp tai nạn xe hơi trên đường, tình cờ gặp được Lạc Vi Chiêu. Kết quả là kế hoạch trong ngày của cả hai đã bị phá hỏng. Tiểu Bùi bị thương ở cánh tay, được Lạc Vi Chiêu cưỡng ép đưa về nhà để cảm nhận cuộc sống sung sướng lúc về già của anh.
Lúc đó Lạc Vi Chiêu cảm thấy Bùi Tố có điều gì đó không ổn. Cậu ấy hồi hộp như một con mèo thấy quả dưa chuột trong lúc nhìn chiếc bánh sinh nhật. Sau khi về đến nhà, Bùi Tố thậm chí còn không thể nói rõ ràng được. Cậu hoàn toàn không giống với Bùi Tố thường ngày, người thường ăn nói lưu loát.
Nhưng sau đó nhận được tin em gái của Đường Ninh mất tích nên không có thời gian ăn bánh sinh nhật. Cả hai cùng đến hiện trường và bận rộn đến nửa đêm mới trở về nghỉ ngơi.
Một loạt những điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra từ đó.
Bùi Tố vừa mới ngồi vào ghế phụ cùng Lạc Vi Chiêu trở về SID, trên xe dần dần trở nên bồn chồn. Cậu liên tục ho và run rẩy, hình như rất lạnh, co rúm người lại.
"Bùi Tố? "
Lạc Vi Chiêu cảm thấy có điều gì đó không ổn nên hỏi thăm, nhưng Bùi Tố không trả lời.
"Bùi Tố, cậu sao vậy? Bị cảm hay là không khỏe ở đâu à? " Anh giảm tốc độ xe, nhìn sang Bùi Tố. Khuôn mặt cậu đỏ bừng và mồ hôi đổ đầy mặt.
Lạc Vi Chiêu lập tức đạp phanh: "Cậu bệnh rồi, trán rất nóng, chúng ta đi bệnh viện ngay. "
"Không, đừng đến bệnh viện! "
Bùi Tố vội vàng nắm lấy cổ tay Lạc Vi Chiêu, khàn giọng nói: "Đừng đến bệnh viện, đưa tôi... về nhà đi. "
"Cậu đang bệnh như này, làm sao có thể ở nhà một mình được? " Lạc Vi Chiêu không chút do dự từ chối đề nghị của cậu, nhưng Bùi Tố vẫn kiên quyết không đến bệnh viện. Không còn cách nào khác, anh đành phải thỏa hiệp, nói: "Trước tiên đến nhà tôi đi, có chuyện gì xảy ra tôi vẫn có thể quan sát. "
Bùi Tố suy nghĩ một chút, nới lỏng tay, cuối cùng miễn cưỡng đồng ý.
Đến lúc anh xuống xe và lên nhà, tình trạng của Bùi Tố có vẻ còn tệ hơn. Toàn thân cậu nóng bừng và yếu ớt , thậm chí còn không thể bước đi vững vàng. Cậu chỉ có thể để Lạc Vi Chiêu đỡ vào nhà.
"Vừa rồi cậu vẫn khỏe, sao đột nhiên lại bệnh ngang thế?" Sau tất cả những rắc rối, Lạc Vi Chiêu thở hổn hển. Anh dựa vào cửa và hét vào đứa nhóc luôn làm anh lo lắng: "Đừng đứng đó, đi lau người , uống thuốc rồi đi ngủ..."
Trước khi anh kịp nói hết lời, Bùi Tố ở trước mặt anh đột nhiên cứng đờ, sau đó một cảnh tượng khó tin hoàn toàn trái ngược với khoa học đã xảy ra.
Cơ thể của Bùi Tố nhanh chóng teo nhỏ lại và mọc ra đôi tai con người không nên có. Trong chớp mắt, nơi anh đứng chỉ còn lại một đống quần áo trống rỗng và một con mèo đen.
MỘT CON MÈO ĐENNNNN
Lạc Vi Chiêu sợ tới mức suýt nữa chạy ra khỏi cửa.
"Má ơi, mình có đang mơ không vậy trời..." Lạc Vi Chiêu nhìn chằm chằm vào con mèo đen lông dài nằm trên mặt đất, lẩm bẩm một mình, đồng thời giơ tay tát mạnh vào mặt mình: "Úi!! Đau quá!"
Con mèo đen nhàn nhã liếm chân: "Anh không phải đang nằm mơ đâu"
Lạc Vi Chiêu tức giận: "Sao không nói sớm? Làm tôi tát một cái vô ích rồi."
Con mèo đen lặng lẽ đảo mắt nhìn anh, rồi quay mèo bước vào phòng khách.
"Này, cậu thực sự là Bùi Tố, lại còn nói được tiếng người. Cậu là người hay là mèo?" Cuối cùng Lạc Vi Chiêu cũng chấp nhận tình hình hiện tại và đuổi theo con mèo vào trong.
Sau đó, anh nhìn thấy con mèo đen lông dài đang trao đổi thân thiện với con Chảo nhà mình.
"??Hai cậu còn có thể trao đổi với nhau bằng ngôn ngữ loài mèo à?"
Sau khi hai con mèo kêu meo meo với nhau vài lần, Chảo meo thường thống trị ngôi nhà nay đột nhiên ngẩng lên, cúi chào và dâng tất cả thức ăn cho Bùi mèo, đồ ăn nhẹ đóng hộp và đồ chơi riêng mà nó giấu sau lưng Lạc Vi Chiêu đều giao hết cho con mèo đen lông dài.
Lạc Vi Chiêu : ...
"Cậu nói gì thế?"
Con mèo đen lông dài hất lông trên đồ chơi mèo: "Tôi đã nói với nó tôi là Bùi Tố."
"Cậu, dừng chơi ngay đi." Lạc Vi Chiêu lau mặt, sau đó đưa tay bắt lấy con mèo đen lông dài đặt lên bàn trà. Sau khi biết con mèo đó thực chất là Bùi Tố, hành động của anh không còn lịch sự nữa.
Sau khi buông ra, Lạc Vi Chiêu không nhịn được mà sờ đầu Bùi Tố. Anh nghĩ rằng cảm giác chạm vào nó thật tuyệt cú mèo.
"Bây giờ hãy nói cho tôi nghe đi."
"Nói gì cơ?"
Phiên bản mèo của Bùi Tố cũng đẹp trai như chính phiên bản người của cậu ấy vậy. Cậu ngoan ngoãn ngồi trên bàn trà, nhìn chằm chằm vào Lạc Vi Chiêu bằng đôi mắt màu ngọc lục bảo và chiếc đuôi bông xù tạo thành một vòng tròn dưới chân. Cậu ta trông giống như một con búp bê tuyệt đẹp, nhưng những lời nói ra vẫn tinh nghịch như thường lệ.
"Chuyện biến thành mèo này là sao!" Lạc Vi Chiêu đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve tai mèo. "Đứa trẻ nhà giàu thế hệ thứ hai mà tôi quen biết trong bảy năm đột nhiên biến thành một con mèo. Cậu có biết điều này gây sốc lớn thế nào với tôi không?"
Đầu đuôi khẽ đung đưa lên xuống, tai Bùi Tố giật giật, rồi bắt đầu nói: "Thật ra tôi là một mèo yêu, vừa có hình dạng người vừa có hình dạng mèo."
"Khi còn nhỏ, mèo yêu chủ yếu là hình dạng mèo. Chỉ vào đêm trăng tròn hàng tháng, tôi mới biến thành người. Càng lớn, khả năng duy trì hình dạng người càng mạnh. Sau khi trưởng thành, mới bị biến thành mèo vào đêm trăng tròn. Tất nhiên, nếu muốn, tôi có thể biến thành mèo."
Lạc Vi Chiêu chạy đến cửa sổ nhìn, nhưng ngay cả mặt trăng cũng không thấy được, nói chi là trăng tròn.
"Vậy thì chính cậu là người muốn biến thành mèo trong lúc này?"
"Đương nhiên là không. Lần này là ngoài ý muốn. Tôi đột nhiên không thể duy trì hình dạng con người, để cho đội trưởng Lạc phát hiện ra bí mật này."
Lạc Vi Chiêu gật đầu, nhân cơ hội gãi cằm Bùi Tố, nhưng lại bị mèo đen vô tình từ chối.
"Thì ra là vậy nên vừa rồi cậu cảm thấy khó chịu trong xe. Cậu có biết tại sao cậu đột nhiên trở về hình dạng mèo không?"
Bùi Tố lắc đầu: "Tôi... cũng không biết."
"Còn ai biết về chuyện này nữa không?"
"Chỉ có gia đình tôi, mẹ tôi, Bùi Thừa Vũ, và bây giờ là anh."
Tim Lạc Vi Chiêu hẫng một nhịp: "Vậy gia đình cậu đều là..."
"Đúng vậy, tất cả đều là mèo yêu."
"Ôi chúa ơi..."
Lạc Vi Chiêu không thể tưởng tượng được lão già Bùi Thừa Vũ sẽ trông như thế nào khi biến thành mèo.
"Chúng ta tạm thời đừng nói đến chuyện này. Điều quan trọng nhất bây giờ là khi nào thì cậu mới có thể trở lại thành người? "
Bùi Tố cụp tai xuống, vẻ mặt không vui: "Tôi không biết. Tôi hiện tại không cảm nhận được linh lực biến hóa"
"Vậy thì có vẻ như tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc xin nghỉ phép"
"Xin nghỉ phép? "
Lạc Vi Chiêu duỗi ngón tay, gõ nhẹ mũi Bùi meo: "Đúng, nếu không tôi đi làm, để cậu ở nhà một mình à? Tôi nói rõ trước, trong thời gian biến thành mèo, cậu phải ở trong nhà tôi, cũng phải báo nghỉ ở công ty"
Bùi Tố lo lắng vẫy đuôi: "Tôi không sao..."
"Đừng nói là cậu không sao. Lúc còn là người, cậu đã bị thương rồi. Bây giờ biến thành mèo rồi thì sao?"
Nghe xong lời anh nói, Bùi Tố vô thức rụt chân trước bên trái về phía sau, động tác nhỏ này đã bị Lạc Vi Chiêu chú ý tới.
"Chân của cậu sao rồi?" Lạc Vi Chiêu nhanh trí đưa tay ra nắm lấy rồi nhìn kỹ. Thì ra chân trước bên trái không chạm đất mà hơi cong.
Anh không nhịn được cười thành tiếng: "Haha, thương tích của cậu cũng chuyển qua cho mèo, mèo què ạ"
Bùi mèo què nổi giận, dùng móng vuốt cào vào mu bàn tay của Lạc Vi Chiêu.
(yuu_nuu: giống nghi thức nhận sen của mấy hoàng thượng quá :))) )
Sự thật đã chứng minh rằng Bùi Tố đã trở thành bậc thầy mèo sau khi biến thành mèo. Sự kén chọn của anh ấy về đồ ăn đã lên đến một tầm cao mới. Cậu khinh thường thức ăn cho mèo và đồ hộp mà Chảo meo thường ăn, khăng khăng bắt Lạc Vi Chiêu làm thức ăn cho cậu, mặc dù khẩu vị của anh đã giảm đi sau khi biến thành mèo.
Sau bữa ăn đơn giản, Bùi Tố liếm chân và gõ từng phím một trên cái máy tính mượn của Lạc Vi Chiêu, báo cho Đỗ Giai biết cậu sẽ đi công tác tạm thời trong vài ngày tới. E rằng nhân viên Đỗ Giai sẽ không bao giờ tin được rằng thông tin này lại gửi đi từ ông chủ của anh, người đang biến thành một con mèo đang cộc cộc gõ từng chữ trên bàn phím máy tính.
Sau khi gửi tin nhắn xong, Bùi Tố nghiêng tai, nghe thấy tiếng Lạc Vi Chiêu đang tắm trong phòng tắm.
Thế là Bùi mèo ngồi xổm trước cửa phòng tắm cùng với Chảo meo kế bên.
Lạc Vi Chiêu tắm xong đi ra:...!!??
"Đừng hiểu lầm, " Bùi Tố lạnh lùng giải thích, "Đây là bản tính của loài mèo, tôi không thể cưỡng lại được. "
Lạc Vi Chiêu cố gắng hết sức để biểu cảm của mình bớt méo mó đi, nhưng không còn cách nào khác, bởi vì sau khi trở thành một con mèo đen lông dài, Bùi Tố thực sự - rất - dễ thươnggg
Một đôi bàn tay to hung ác của tên xúc phân từ trên trời giáng xuống, Chảo meo bình tĩnh tiếp nhận dịch vụ mát-xa của Lạc Vi Chiêu, thoải mái nằm trên mặt đất, để lộ bụng, kêu meo meo một cách thoải mái.
Bùi Tố xoay người trước khi bàn tay chạm tới mình, thong thả bước sang một bên.
Lạc Vi Chiêu hiểu rõ tính cách ngượng ngùng của Bùi Tố, sau khi phát hiện cậu thực chất là một con mèo yêu, thái độ tsundere của cậu càng trở nên hợp lý hơn, nên cũng không vuốt ve mèo nữa, chờ Bùi Tố chấp nhận rồi mới hành động.
Nhưng điều anh không ngờ tới là sau khi anh chạm vào Chảo meo một lúc, Bùi Tố lại tự mình chạy tới.
Con mèo đen lông dài dùng đầu đẩy bàn tay đang chạm vào Chảo meo của Lạc Vi Chiêu ra. Sau khi để anh cảm nhận một chút, nó liền rút lui một cách không thương tiếc. Ngay khi Lạc Vi Chiêu định chạm vào con mèo lông tạp lần nữa, nó lại dùng đầu đẩy anh ra.
Sau khi chuyện này xảy ra nhiều lần, Lạc Vi Chiêu, Chảo và cả Bùi mèo đều không nói nên lời. Chảo meo đành đứng dậy, lắc mình và di chuyển vào ổ mèo. Nó thực sự không đủ khả năng để theo kịp một người và một mèo yêu kia rồi.
Bùi Tố thấy Lạc Vi Chiêu tập trung sự chú ý vào mình, thì định quay đi bỏ chạy.
"Dừng lại ở đó"
Con mèo lúng túng giải thích: "Đây là bản năng của mèo - meo meo! "
Lạc Vi Chiêu không còn để ý tới lời viện cớ vô lý của Bùi Tố nữa. Anh dễ dàng bắt cậu lên và ngồi xuống ghế sofa. Anh đắp chăn lên chân mèo - nếu không thì việc tắm vừa rồi sẽ vô ích - sau đó đặt Bùi mèo lên và bắt đầu massage toàn thân theo kiểu mèo từ đầu đến cuối.
Đừng bao giờ xem thường kỹ năng vuốt ve mèo điêu luyện trong bảy năm qua của Sư phụ Lạc.
"Thừa nhận đi, Bùi Tố, cậu chỉ muốn tôi chạm vào cậu thôi. "
"Tôi không có... "
Bùi Tố cố gắng tỏ ra cứng rắn trong lời nói, nhưng cơ thể anh ta đã dần dần biến thành một đống bánh mèo dưới cái chạm của Lạc Vi Chiêu. Đôi mắt màu ngọc lục bảo của cậu nheo lại buồn ngủ, và sau một lúc, anh bắt đầu ngáy một cách thoải mái.
Cuối cùng Lạc Vi Chiêu véo nhẹ miếng đệm màu hồng của Bùi Tố rồi nói: "Xoa bóp xong rồi, chúng ta đi ngủ thôi."
Lạc Vi Chiêu đứng trước cửa phòng, có chút do dự.
Chảo meo đã chui vào ổ mèo để ngủ, trong khi Bùi Tố vẫn đi đi lại lại quanh cửa phòng, giả vờ bình tĩnh. Nhìn thì giống như một con cú đêm đang tuần tra, nhưng thực ra, Lạc Vi Chiêu biết mèo yêu này muốn vào phòng ngủ của mình.
Thông thường, anh không bao giờ cho mèo vào phòng ngủ và luôn đóng cửa trước khi ngủ. Tuy nhiên, có một vài lần anh quên và để Chảo meo chui vào. Cảnh tượng khi anh tỉnh dậy thật kinh khủng, khi mà Chảo lại là một fan cuồng của việc chui xuống gầm ghế sofa.
Nhưng Bùi Tố... nếu Chảo meo là một cậu bé nghèo suốt ngày chạy quanh phố thì Bùi Tố là một chàng trai trẻ giàu có sống trong biệt thự và tận hưởng cuộc sống xa hoa, tóc tai gọn gàng, mọi cử chỉ đều thanh lịch.
Hơn nữa, bản thân vẫn còn bị thương, Lạc Vi Chiêu đang cố gắng tự mình chuộc lỗi.
"Vào đi."
Một lúc sau, con mèo đen lông dài thực sự đã bước vào phòng ngủ của anh bằng những bước chân mèo nhẹ nhàng. Sau khi nhìn xung quanh, Bùi Tố cuộn mình trên đống quần áo mà Lạc Vi Chiêu đặt trên ghế, mở đôi mắt xanh lục trong bóng tối.
Lạc Vi Chiêu tắt đèn bàn: "Ngủ ngon."
Trong lúc ngủ, anh cảm thấy nệm trên ngực mình lún xuống một chút, rồi anh cảm thấy một luồng hơi ấm từ lông mèo.
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro