Nhật ký chăm mèo 3
"Chào buổi sáng "
Hôm sau khi tỉnh dậy, Lạc Vi Chiêu nhìn "cục bông than đen" trước mặt, rất tự nhiên đặt tay lên đó rồi bắt đầu vuốt ve.
Bùi Tố vẫn còn ngủ, được Lạc Vi Chiêu vuốt ve. Bùi mèo kêu meo meo nhiều lần thậm chí còn khều lấy tay anh để kéo cơ thể lại gần hơn. Tuy nhiên, khi tỉnh dậy hoàn toàn, Bùi mèo cứng đờ toàn thân, nhanh chóng bật dậy và nhảy khỏi giường.
Lạc Vi Chiêu bắt chước giọng điệu của Bùi Tố tối qua nói: "Đây là bản tính của con người, tôi không thể cưỡng lại được"
Vì đã xin nghỉ phép nên Lạc Vi Chiêu không cần phải vội vã đi làm vào buổi sáng nữa. Anh dự định hôm nay sẽ đi trung tâm thương mại để mua một số thứ.
Trong lúc rửa mặt, Lạc Vi Chiêu cảm thấy Bùi Tố lại đi tới đi lui bên ngoài nhà vệ sinh. Anh nhớ lại cảnh tượng ngủ cùng mèo đêm qua, cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nhớ ra được.
"Tôi ra ngoài một lát ", Lạc Vi Chiêu thay giày, ngồi xổm xuống vỗ đầu Bùi mèo, "Thật xin lỗi, tiểu thiếu gia, cậu không thể ra ngoài, hãy ở nhà nghỉ ngơi đi."
Bùi Tố thích ăn đồ ngọt, và sở thích này càng trở nên mạnh mẽ hơn sau khi cậu biến thành mèo. Hơn nữa, cậu còn là một con mèo yêu không hề có điều gì gọi là kiêng kỵ trong chế độ ăn của mèo. Cậu ấy có thể ăn cả thức ăn của người và thức ăn của mèo. Vì vậy, Lạc Vi Chiêu đã mua một ít đồ ăn vặt cho mèo giải nhiệt, để có thể nhanh chóng chiếm được trái tim mèo.
Mục đích chính của anh khi đi trung tâm thương mại là để mua thiết bị lắp đặt camera tại nhà.
Rốt cuộc, Bùi tiểu thiếu gia đã biến thành một chú mèo con vô hại. Cùng là một nhân viên của SID, anh không thể để cậu có chuyện gì xảy ra. Hơn nữa, Bùi Tố chưa bao giờ khiến anh cảm thấy an tâm trong suốt bảy năm qua.
Anh trở về nhà và mở cửa: "Tôi về rồi đây". Trong nhà có một con mèo con nghe hiểu được tiếng người, cho nên Lạc Vi Chiêu lần đầu tiên nói ra câu này.
Giây tiếp theo, một con mèo đen lông dài nhảy ra từ một góc tối nào đó trong nhà, vừa chạy vừa phát ra tiếng "vọt" rồi ngồi xuống dưới chân Lạc Vi Chiêu .
Lạc Vi Chiêu cười khẽ, định đưa tay xoa đầu, nhưng Bùi mèo kiêu ngạo lập tức xoay người rời đi.
Lạc Vi Chiêu sững sờ ngay tại chỗ.
Cảnh tượng vừa rồi đã chạm đến trái tim anh, khơi dậy những ký ức lúc trước trong lòng anh một lần nữa.
Anh buột miệng hỏi: "Cậu là 'Mèo' phải không?"
Thân thể Bùi Tố run rẩy, muốn bỏ chạy, nhưng Lạc Vi Chiêu lại một tay nắm lấy gáy cậu, nhấc lên.
"Lạc Vi Chiêu , thả tôi ra!"
Lạc Vi Chiêu không thích điều này. Anh túm lấy Bùi mèo bước vào phòng làm việc, khóa cửa bỏ Chảo meo bên ngoài, và bắt đầu cuộc thẩm vấn 1:1.
Anh khoanh tay, nghiêm túc hỏi Bùi mèo đang ngồi trên bàn: "Em là con mèo đen nhỏ mà anh nhặt được bảy năm trước, đúng không?"
(yuu_nuu: lúc này cụ Lạc đã nhận ra Bùi Tố là Mèo rồi nên đổi xưng hô cho tình cảm nha, Bùi mèo còn kiêu nên vẫn giữ nguyên :))) )
"...Tôi không hiểu anh đang nói gì."
"Lông em lúc đó vẫn chưa dài ra, lớp màng xanh trong mắt em vẫn chưa phai, nên lúc đầu anh không nhận ra em. Nhưng khi anh thấy em ngủ và chào anh ở cửa, anh đã nhớ ra em." Lạc Vi Chiêu nói với giọng hoài niệm: "Thời gian cũng trùng khớp."
Bùi Tố vẫn im lặng.
"Vậy, khi anh gặp lại em, con mèo cái chết bên cạnh chính là mẹ em à?"
Thân hình con mèo đen lông dài run rẩy: "Vâng"
"Sau khi mèo yêu chết, họ sẽ lại biến thành mèo. Tôi không muốn mẹ bị Bùi Thừa Vũ chôn vùi, cho nên tôi đã mang bà ra ngoài..."
Đôi mắt màu ngọc lục bảo trở nên ẩm ướt, Lạc Vi Chiêu nhấc con mèo lên đặt vào lòng mình.
"Tại sao lúc đầu anh lại tìm thấy em ở đó và tại sao em lại rời đi? Có thể nói cho anh biết không?"
Bùi Tố ngơ ngác nhảy xuống sàn trải thảm mềm: "Bởi vì Bùi Thừa Vũ lại làm như vậy với mẹ tôi... Tôi quá sợ hãi nên đã bỏ chạy, nhưng tôi biết mình không thể trốn thoát mãi được, vì vậy ngày hôm đó tôi nghe thấy tiếng mẹ khóc, tôi đã mở cửa sổ và chạy trở về."
Nhưng thật vô ích, mẹ cậu đã rời xa cậu mãi mãi vào mùa xuân.
Cơ thể mèo đen ngày càng nhỏ lại, cuối cùng trở thành một quả bóng nằm trên chân Lạc Vi Chiêu.
Sau tiếng thở dài lặng lẽ, Lạc Vi Chiêu từ từ ôm con mèo vào lòng. Chuyện bảy năm trước cuối cùng cũng được sáng tỏ, khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm vào lúc này. Anh nghĩ rằng con mèo đen này không phải dành cho mình, nhưng không ngờ rằng trong suốt bảy năm qua, anh thực sự đã nuôi con mèo theo một cách khác.
Bùi mèo hoàn toàn thả lỏng cơ thể, nằm trên vai Lạc Vi Chiêu, xoa mặt một lúc rồi đột nhiên nói: "Còn có một chuyện nữa."
"Chuyên gì vậy?"
"Thật ra, tôi biết một số lý do tại sao tôi đột nhiên lại biến trở lại thành mèo. Tôi nhớ từng nghe một đàn anh kể lại."
Lạc Vi Chiêu chăm chú lắng nghe.
"Thứ nhất là do linh lực của họ không đủ khiến việc duy trì hình dạng con người không ổn định. Thứ hai, khi thân thể chịu tổn thương nghiêm trọng, họ buộc phải trở lại hình dạng mèo để có thể phục hồi nhanh hơn. Và thứ ba, chính những biến đổi cảm xúc mãnh liệt làm họ không thể kiểm soát được mà biến trở lại thành mèo."
"Trước tiên hãy loại trừ trường hợp đầu tiên", Lạc Vi Chiêu phân tích, "Thương tích ở cánh tay trong tai nạn xe hơi có được coi là tổn thương nghiêm trọng không?"
Bùi Tố tự tin nói: "Không hẳn vậy. Nếu là bị thương nặng, không bao lâu sau tai nạn, tôi đã biến thành mèo rồi."
Hơn nữa, cậu vẫn ổn ngay cả khi bị điện giật ở tầng hầm.
"Vậy đó là trường hợp thứ ba? Hôm qua em có bị rối loạn cảm xúc không?"
Lạc Vi Chiêu nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua. Đầu tiên, anh gặp tai nạn xe của Bùi Tố, đưa em ấy đến bệnh viện để điều trị, sau đó quay về để chúc mừng sinh nhật. Tiếp đến vụ án bé gái mất tích xảy ra và tình hình kéo dài đến tận đêm khuya.
Thật căng thẳng, đúng vậy, nhưng với Bùi Tố thì sao?
"Tôi không biết." Bùi Tố vẫn nằm trên vai Lạc Vi Chiêu nên không để ý tới biểu cảm kỳ lạ của anh. "Đây cũng là điều tôi không thể hiểu được."
"Đàn anh mà em nhắc tới, hiện giờ vẫn còn ở Tân Châu chứ?"
"Ừm, vẫn còn rất nhiều loài yêu sống ở Tân Châu."
"Được, nói cho anh biết anh ấy đang ở đâu và anh sẽ đi hỏi thăm xem có cách nào giúp em trở lại hình dạng người không."
————————-
Bùi mèo nhìn Lạc Vi Chiêu đang bận lắp camera trong nhà với vẻ mặt chán ghét.
"Đội trưởng Lạc, anh cài đặt thứ này để theo dõi tôi phải không?"
"Còn có thể làm sao? Bùi tiểu thiếu gia rất thông minh, lúc là mèo chỉ mới vài tháng tuổi nà đã có thể mở cửa sổ chạy trốn, nếu không chuẩn bị trước, lại để lạc mèo thì phải làm sao đây?"
"Tôi là mèo yêu, khác với những con mèo bình thường khác!" Bùi mèo tức giận đến mức liên tục quất đuôi. "Hơn nữa, anh thật sự phải ôm hận lâu như vậy sao?"
Lạc Vi Chiêu dừng lại, nhìn nó với vẻ mặt đau khổ.
"...Ừm, đúng là lỗi của tôi khi bỏ đi mà không nói lời tạm biệt."
Sau khi lắp camera xong, Lạc Vi Chiêu lấy điện thoại di động ra kết nối với camera: "Được rồi, như vậy anh có thể xem tình hình trong nhà qua điện thoại và nghe được âm thanh."
Anh điều khiển camera từ trái sang phải.
"Chảo meo, đến và kêu meo nào."
"Meo meo."
"Bùi Tố?"
"....."
"Bùi tiểu thiếu gia? Bùi Mèo?"
"....."
"Cục bông than đen—?"
"Meo! Đừng gọi tôi như thế!"
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro