Chương 3: Trêu mèo thật là vui
Cảnh này cứ thấy giống một phân đoạn kinh điển trong phim Nàng Tiên Cá.
Trương Tân Thành tuôn ra một tràng thông tin về Quang Uyên, và kể lại trải nghiệm xuyên không của mình sáng nay. Anh chỉ cảm thấy trên mặt hai người trước mắt mình in đậm hai chữ lớn: Không tin.
"Hãy thử suy nghĩ theo hướng khác, gần đây các anh không thấy có gì bất thường sao?"
Lạc Vi Chiêu và Bùi Tố trao đổi ánh mắt với nhau.
"Vụ án trước của các anh, vụ án bé gái mất tích, đã kết thúc được một thời gian rồi phải không?" Trương Tân Thành trước đó đã liếc nhìn chiếc TV trong SID. Hiện tại ở Tân Châu đang là đầu tháng Tám, anh nhớ vụ án đó là chuyện giữa tháng Bảy.
Lạc Vi Chiêu nói: "Đúng vậy, rồi cho đến bây giờ..."
"Cho đến bây giờ, không có vụ án mới nào xuất hiện."
Người này đoán không sai, suốt khoảng thời gian này, SID nhàn rỗi một cách bất thường.
Hehe. Trương Tân Thành thầm châm biếm, bởi vì Quang Uyên chỉ mới phát sóng được tám tập thôi mà.
"Vì hiện tượng bất thường này, nên tôi, với tư cách là người trực tiếp tham gia quay phim, đã xuyên không vào trong phim," Anh nhoài nửa người về phía trước, nghiêm túc nói, "Bộ phim này hiện giờ đã đi chệch khỏi hướng ban đầu. Vì vậy tôi đoán, chỉ khi đưa nó trở lại đúng quỹ đạo, tôi mới có thể trở về thế giới của mình."
"Trương tiên sinh," Bùi Tố dựa vào lưng ghế, thong thả nói, "Những gì anh vừa nói, quả thực đều đúng. Nhưng cũng có thể anh đã tìm hiểu từ trước rồi, vì những vụ án này đều là những đại án gây chấn động Tân Châu."
"Được thôi Tiểu Bùi tổng, tôi còn biết nhiều thông tin riêng tư hơn nữa cơ, nhưng có thể rót cho tôi một cốc nước không, cổ họng tôi sắp bốc khói rồi đây."
Bùi Tố nhìn Trương Tân Thành, chưa từng nghĩ rằng trên gương mặt mình lại có thể nở một nụ cười rạng rỡ đến thế.
Trông rợn cả tóc gáy.
Lần này Bùi Tố không cãi lại anh, không lâu sau liền mang một cốc cà phê hòa tan từ trong SID đến.
Trương Tân Thành nhấp một ngụm, nhăn mày nói: "Cà phê ở đây của các anh, có một mùi dầu mè kỳ lạ."
"......"
"Cái này thật sự là..." Lạc Vi Chiêu trực tiếp quá tải, không thốt ra được một câu hoàn chỉnh.
"Lúc Bùi Tố nói câu này với đội trưởng Lạc, không có người thứ ba nào ở đó cả." Trương Tân Thành đẩy cốc giấy ra xa một chút, "Cảm ơn 'sự chiêu đãi' của cậu, Bùi tổng. Chỉ là tôi muốn uống Coca hơn, lát nữa tôi sẽ tự đi lấy trong tủ lạnh nhà cậu."
Bùi Tố cười cười: "Không có gì. Nếu anh biết mật mã tủ rượu vang của anh ấy, xin hãy lén nói cho tôi biết."
Lạc Vi Chiêu: ?
"Thế nào, giờ có thể tin tôi chưa? Bằng chứng tương tự còn rất nhiều," Ánh mắt Trương Tân Thành lướt qua cả hai người, "Ví dụ, tay Bùi Tố đang xoay chiếc huy hiệu dưới gầm bàn; ví dụ, cái máy chơi game kia là đội trưởng Lạc nhờ Đào Trạch gửi tặng."
"Thế này đi," Lạc Vi Chiêu gõ gõ mặt bàn, "Cách trực tiếp nhất, là lấy máu làm xét nghiệm gen."
Trương Tân Thành đương nhiên cầu còn không được: "Thế thì tốt quá rồi, xét nghiệm xong sẽ phát hiện, ADN của hai chúng tôi hoàn toàn trùng khớp."
"Được, hai người ở lại đây đợi một chút, tôi đi làm thủ tục để xét nghiệm máu."
Nói xong, Lạc Vi Chiêu liền rời khỏi phòng thẩm vấn, chỉ còn lại Trương Tân Thành và Bùi Tố ở bên trong.
Sau một hồi, SID đã có khá nhiều người đến. Đội trưởng Lạc với thế giới quan bị đảo lộn vừa bước ra cửa đã đụng phải Trường công chúa với miệng nhét đầy bánh bao.
"U... u... đội trưởng Lạc? Hôm nay sao anh lại đến sớm thế, sao lại đi ra từ căn phòng này?"
Lạc Vi Chiêu vẻ mặt nghiêm túc nói với Lam Kiều: "Đừng vào, bên trong có hai Bùi Tố."
Lam Kiều đơ người: "Anh không muốn tôi vào thì cứ nói thẳng, đừng coi tôi là kẻ ngốc."
Trong phòng thẩm vấn.
Ngay khi Lạc Vi Chiêu rời đi, hệ thống nhảy ra trong đầu Trương Tân Thành: 「Chúc mừng ký chủ, đã có được sự tin tưởng của Lạc Vi Chiêu, nhưng rất tiếc, Bùi Tố vẫn chưa tin anh, vì vậy nhiệm vụ phụ một thất bại...」
「Khoan đã!」 Trương Tân Thành vội vàng ngắt lời nó, 「Nhân vật Bùi Tố do tôi diễn, đương nhiên tôi biết rõ, cậu ta đâu có dễ tin tôi như vậy? Nhiệm vụ này của mày thiết kế không hợp lý. Với lại, Lạc Vi Chiêu cũng không phải thật sự hoàn toàn tin tôi, mày coi anh ấy là kẻ ngốc à?」
Nhìn vẻ mặt Bùi Tố nhìn mình ngày càng "biến thái", anh đẩy nhanh tốc độ mặc cả với hệ thống.
「Hay là thế này, nhiệm vụ này tạm thời giữ lại, đến giai đoạn sau tôi nghĩ sẽ hoàn thành được.」
「...Tiếp nhận đề xuất của ký chủ, tiến độ hoàn thành nhiệm vụ phụ một là 50%, hiện tại không có hình phạt, không có phần thưởng.」
Bùi Tố vuốt mái tóc, mở lời: "Trương tiên sinh, đội trưởng Lạc không có ở đây, chúng ta có thể nói chuyện thẳng thắn với nhau không?"
"Cứ gọi tôi là Trương Tân Thành hoặc Tân Thành cũng được, mọi người đều gọi tôi như thế."
"Mọi người?"
"Chính là những diễn viên và nhân viên khác trong đoàn làm phim, lúc tôi đóng vai cậu ấy."
Trương Tân Thành nhìn nhân vật của mình, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ xấu xa.
Nhân vật Bùi Tố này là kiểu "mèo kiêu ngạo" điển hình. Trước đây anh diễn không cảm thấy gì, bây giờ đối mặt trực tiếp, thì quả thực là như vậy, có cảm giác chỉ cần trêu một chút là lông đã dựng hết lên.
"Đã lâu không gặp... Bùi Tố."
Quả nhiên, vừa nói ra câu này, Bùi Tố liền nhíu mày nhẹ, lườm anh một cái, rồi khó chịu nói: "Tôi quen biết gì anh à?"
Trương Tân Thành cười thầm trong bụng: "Cậu không quen tôi, nhưng tôi lại rất quen cậu! Cậu là do tôi diễn, xét ở một khía cạnh nào đó, tôi là người hiểu cậu nhất đấy."
Anh kéo ghế lại gần Bùi Tố, nhoài người về phía trước, ra vẻ bí ẩn nói: "Thậm chí còn hiểu cậu hơn cả Lạc Vi Chiêu."
Sau lưng Bùi Tố toát mồ hôi lạnh. Cậu siết chặt nắm đấm, cố hết sức kiềm chế giọng nói run rẩy: "Nếu anh đến đây để phá rối, tôi xin mời Trương tiên sinh rời đi ngay bây giờ. Nếu còn nói những điều không nên nói với Lạc Vi Chiêu..."
"Tôi tuyệt đối sẽ không nói," Trương Tân Thành giơ tay thề, "Tôi và tiểu Bùi tổng cùng phe mà. Cậu xem Lạc Vi Chiêu kia kìa, đáng ghét biết bao nhiêu đúng không?"
Bùi Tố nheo mắt cười: "Anh ấy có đáng ghét hay không thì liên quan gì đến anh?"
Trương Tân Thành: ...... Tôi mắng anh ấy mà cậu lại không vui à?
Không biết Bùi Tố nghĩ đến điều gì, cậu ta đưa cho Trương Tân Thành một ánh mắt lơ đãng, rồi đặt tay lên tay vịn ghế của anh, cả người từ từ tiến lại gần, miệng gần như dán vào tai anh.
Giống hệt như trong phim, Bùi Tố dùng những lời lẽ tăm tối của mình để "dọa" Lạc Vi Chiêu.
"Vì anh là người đóng vai tôi, nên chắc hẳn anh phải hiểu rõ." Giọng cậu ta bình thản, nhưng tốc độ nói rất nhanh, "Tôi là một người mắc chứng rối loạn đồng cảm, mỗi ngày đều muốn tiêu diệt bố mình. Trương Tân Thành, anh nghĩ một kẻ dị hợm như tôi, có chấp nhận cho một kẻ giống mình như đúc tồn tại không?"
Lời đe dọa này có lẽ có tác dụng với người khác, nhưng với Trương Tân Thành thì hoàn toàn vô dụng.
Anh nhìn cậu nhóc này nhếch mép nở một nụ cười nham hiểm nhưng chẳng có chút uy hiếp nào. Anh không hề tiếc nuối mà trưng ra một nụ cười tươi rói của mình, rồi vươn tay ấn vào vai Bùi Tố đẩy cậu ra một chút.
"Tiểu Bùi tổng, những lời nói tăm tối này của cậu, đội trưởng Lạc còn chẳng sợ, cậu nghĩ tôi sẽ sợ à?"
Trương Tân Thành hiểu rằng, trừ phi liên quan đến Lạc Vi Chiêu, Bùi Tố mới thực sự muốn tiêu diệt anh.
"Những vết thương trên người cậu, vẫn còn dùng miếng dán hình xăm để che đúng không?"
Ánh mắt Bùi Tố lóe lên, cậu thu lại vẻ điên cuồng vừa rồi, gạt tay Trương Tân Thành đang đặt trên vai mình xuống.
"Chuyện này, không được nói cho anh ấy biết."
"Yên tâm."
Tôi muốn nói cũng không thể nói được, chuyện này thuộc về tiết lộ nội dung kịch bản. Sau này anh ấy sẽ tự mình phát hiện ra thôi, Trương Tân Thành cười nhưng không nói.
Chiếc huy hiệu xoay tròn giữa ngón tay Bùi Tố. Giọng cậu dần trầm xuống, như thể đã nhận ra "chính mình" trước mắt không chỉ có vẻ ngoài rạng rỡ hơn, mà còn nắm trong tay kịch bản, biết tuốt mọi chuyện. Đây là lần đầu tiên cậu hoàn toàn ở thế bị động trước một người cùng tuổi, dường như không có chút hy vọng chiến thắng nào.
"Tôi chỉ có một yêu cầu, con đường này chỉ có mình tôi đi hết, đừng lôi Lạc Vi Chiêu vào."
Đúng vậy, cậu không muốn để anh ấy biết, Trương Tân Thành thầm nghĩ, nhưng tiếc là người kia cứ thế xông vào, không kéo được cậu lại thì không chịu bỏ cuộc.
Cảm giác có thể nhân cơ hội này mà chỉ điểm cho Bùi Tố một chút... Trong nguyên tác, Phí Độ đã chủ động hôn Lạc Văn Chu. Quang Uyên vì giới hạn về đề tài, cuối cùng Chiêu Tố chỉ dừng lại ở tình huynh đệ. Nhưng giờ thì khác rồi, anh đã xuyên không vào đây, nhất định phải tác hợp hai người họ thành một đôi. Anh nhắc nhở Bùi Tố một chút, lỡ như cậu nhóc này khai sáng được, chủ động theo đuổi sư huynh nhà mình thì mọi chuyện chẳng phải sẽ êm đẹp sao?
"Tiểu Bùi tổng, cậu để ý đến sư huynh nhà mình đến vậy sao?"
Bùi Tố lườm một cái: "Anh ấy vốn phiền phức, tôi chỉ là không muốn thêm rắc rối thôi..."
"Có phải cậu thích sư huynh Lạc không?"
"Anh... anh nói gì?"
Trương Tân Thành nhìn vẻ mặt Bùi Tố ngày càng hoảng loạn, nén cười mà càng lấn tới vạch trần cậu.
"Không phải cái kiểu thích đối với anh Đào Trạch..."
"Cậu đang thầm thương trộm nhớ Lạc Vi Chiêu."
"Két ——" một tiếng, chân ghế lướt trên sàn nhà tạo ra âm thanh chói tai.
Bùi Tố đứng bật dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mắt cũng đỏ hoe. Cậu ta bối rối như một đứa trẻ bị vạch trần bí mật.
"Anh..."
"Anh đừng có nói bậy!"
Nói xong câu đe dọa yếu ớt này, cậu ta lại nhanh chóng bước ra khỏi phòng thẩm vấn, chạy trốn một cách chật vật.
Trương Tân Thành ngây người, anh không ngờ phản ứng của Bùi Tố lại lớn đến vậy.
Cậu ta cũng quá trong sáng rồi...
「Chúc mừng ký chủ, độ tin tưởng của Bùi Tố đã tăng 10%.」
Ối, chọc cho con mèo xù lông mà lại có thêm chút tin tưởng sao?
Đúng là đồ tsundere chết bầm.
Khi Lạc Vi Chiêu cầm tờ giấy đăng ký và ống nghiệm lấy máu trở về, trong phòng thẩm vấn chỉ còn lại một mình Trương Tân Thành.
"Bùi Tố đâu?"
"Vừa xảy ra một chút tai nạn nhỏ, làm tiểu Bùi tổng giận rồi bỏ đi." Trương Tân Thành nói xong, không nhịn được cười thêm một cái nữa.
Lạc Vi Chiêu nhướng mày: "Có thể chọc cho thằng nhóc con đó giận mà bỏ đi, cậu cũng ghê gớm đấy."
「Nhiệm vụ được cập nhật, tiếp theo xin ký chủ hãy sử dụng các thủ đoạn như hò reo, ghen tuông, ám chỉ... trong những tình huống khác nhau để thúc đẩy tình cảm của Chiêu Tố. Nhiệm vụ phụ hai: Cùng Chiêu Tố ăn cơm.」
Trương Tân Thành không thể cười nổi nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro