Chương 14

Kỳ thực Bùi Tố cũng không tính là ngủ yên, cho dù vẫn trẻ tuổi, nhưng không tĩnh dưỡng tốt, dù sao không chịu được giày vò liên tục, mấy ngày liên tiếp cũng chưa từng hoàn toàn loại bỏ mùi máu tanh ở lồng ngực, mơ hồ còn lên một chút cảm giác hưng phấn khó có thể nói thành lời

Cậu dường như theo phản xạ có điều kiện đè nén lại những kích động đáng ghét này, nếu không phải vì còn có việc, cậu thật sự rất muốn lập tức quay lại tầng hầm u ám kia, dùng cách rõ ràng là đau đớn, bạo lực nhất lại nhanh chóng nhất để ngăn lại những cảm xúc phiền phức này

Vụ án của Hà Tông Nhất, sự sống của Trần Chấn, Kim Tể Hồng tham gia vào buôn bán ma túy, bất động sản Hồng Phúc và khu Hạ Tây, còn có "bản thân" không rõ lai lịch trong giấc mơ kia

Một mớ bòng bong thối rữa như đang bắt đầu tự xâu xé nhau, giương nanh múa vuốt kêu gào những mưu đồ tội ác kia

Mãnh thú sắt thép gào thét chui vào cổng SID, ánh mắt Lạc Vi Chiêu nhẹ nhàng liếc qua ghế phụ, Bùi Tố dường như lập tức mở mắt vào lúc dừng xe, đôi mắt mệt mỏi khiến cậu thoáng có chút thất thần, động tác mở cửa xe mang theo chút lảo đảo không rõ, giọng Lạc Vi Chiêu mang theo chút mệt mỏi và bình tĩnh sau khi trải qua sự cố, "Tôi tắt điều hòa trước, cậu ngồi thêm rồi hẵng xuống, không dễ bị trúng gió đấy."

Bùi Tố quay đầu đi, khó khăn tránh ánh mắt liên tục giao nhau, cậu xoay người, yên lặng gấp lại chăn đã dính hơi ấm trên người, nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không cởi áo khoác mang theo mùi thuốc lá trên vai, mở cửa xe bước vào bóng đêm ngày xuân hơi se lạnh

Lúc xuống xe, đúng lúc thấy Đào Trang đang tức giận mắng Lạc Vi Chiêu, sự quan tâm nhiệt tình này thổi tan hơi lạnh bao phủ trong không trung, cũng thổi đi phiền muộn trong lòng Bùi Tố, cậu gật đầu với Đào Trạch, khóe miệng khẽ gọi một tiếng "Ca"

Đào Trạch quả nhiên cũng dời sự chú ý khỏi Lạc Vi Chiêu, "Tiểu Bùi ? Muộn thế này rồi mà sao em lại tới đây ?"

"Mẹ của Hà Tông Nhất nghe nói vụ án có tiến triển, đêm nay có thể phải làm phiền một đêm ở phòng cho khách của tổ rồi." Bùi Tố giơ điên thoại lên, "Vậy em vào trước đây ?"

"Sắc mặt em không tốt lắm, bị thương sao ?"

Đào Trạch nhìn gương mặt tái nhợt của Bùi Tố, nhớ tới cậu vừa xuất viện chưa được mấy ngày, lại vỗ vai Lạc Vi Chiêu, "Tối nay các cậu rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy ? Cậu cũng bị thương sao ?"

Lạc Vi Chiêu giữ lại tay Đào Trạch, "Tôi không sao, dạ dày cậu ấy không thoải mái, một lúc nữa cậu pha cho cậu ấy một cốc nước làm ấm dạ dày đi."

Thấy Bùi Tố đã bước vào cửa, Lạc Vi Chiêu gọi giật lại, "Bùi Tố, tối nay cảm ơn cậu !"

Bùi Tố thoáng sửng sốt, ý lạnh trong mắt tản đi, cũng không quay đầu lại, chỉ ra hiệu ok cho hai người phía sau

Nói thêm, động tác này cực kỳ giống hành động của Lạc Vi Chiêu mấy năm trước, bây giờ cậu làm dường như cũng có thể cảm nhận được vài phần tùy tiện


Bùi Tố tìm thấy bà Hà trên ghế chờ trong hành lang, hàng ghế kim loại được xếp gọn gàng ở hai bên hành lang, ánh kim loại lạnh lẽo phản chiếu đôi mắt ảm đạm của người phụ nữ, Bùi Tố có vài phần không đành lòng, cậu ngồi xuống, nhẹ nhàng kéo tay bà Hà, "Dì à, sau khi bắt được hung thủ thì dì có dự định gì, về nhà ạ ?"

Trong mắt bà Hà ngậm nước, sau khi biết quá khứ mất mẹ của Bùi Tố, bà càng thân thiết hơn với đứa trẻ này, "Xin lỗi, muộn thế này rồi mà dì còn làm khổ cháu."

"Không sao đâu dì, cháu ở cùng với dì một lúc." Bùi Tố lắc đầu, cậu cảm nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay của người phụ nữ, không biết sao có một số nỗi niềm không nói được, cậu nhớ mẹ cậu, lại không thể nhắc tới trước mặt Bùi Thừa Vũ, không thể thể hiện ở trước mặt người khác, nhưng ở trước mặt bà Hà xa lạ đau lòng vì mất con, cậu rốt cuộc có thể nhớ lại

Cậu vuốt làn da nhão đầy nếp nhăn của người phụ nữ, nói ra nỗi nhớ mẹ của mình

Bà Hà nhìn Bùi Tố, dường như cảm nhận được sự yếu ớt của cậu, lẩm bẩm, "Cháu khôi ngô tuấn tú thế này, mẹ cháu chắc chắn rất yêu cháu. Chắc chắn bà ấy ngày nào cũng mong ngóng cháu về nhà, những người làm mẹ như bọn dì, nếu không có bản lĩnh gì hơn người, thì mỗi ngày chỉ biết mong chờ vào lũ trẻ con như mấy đứa thôi."

"Dì à...."

Bùi Tố mơ hồ cảm thấy lời này có chút quen tai, cậu còn chưa kịp nghĩ kỹ, liền thấy Lạc Vi Chiêu và Đào Trạch áp giải Miêu Tiểu Vĩ

Miêu Tiểu Vỹ quỳ sụp xuống, cũng quỳ nát trái tim của mẹ Hà Tông Nhất

Bà Hà đè nén tâm trạng mấy hôm, gần như sắp ngất xỉu, Bùi Tố đỡ lại bà, nửa dỗ nửa ôm bà tới phòng khách đã sắp xếp trước

Nhưng sau tâm tình quá kịch liệt là trầm mặc kéo dài, bà Hà siết chặt bức ảnh của Hà Tông Nhất trong tay, không còn sức nói nữa

Bùi Tố yên lặng ngồi cách bà hai ghế, cậu vừa nhanh chóng suy nghĩ những chứng cứ quan trọng, vừa dường như tàn nhẫn đặt mình vào hoàn cảnh của bà Hà, mặc kệ mình nhớ lại cảm giác khổ sở khi mất mẹ

Nỗi khổ này khiến cậu tỉnh táo cảm nhận được mình "còn sống", giống như những năm tháng tra tấn bản thân

Bùi Thừa Vũ nói, nắm trong tay nỗi khổ của người khác là mục đích sống của cậu, nhưng nỗi khổ có lẽ mới là bằng chứng còn sống của cậu

Đoán chùng qua nửa tiếng, bà Hà dường như rốt cuộc không chống đỡ được nữa, nằm xuống ghế sô pha trong phòng khách, mệt mỏi thiếp đi

Bùi Tố nhẹ nhàng phủ áo khoác của Lạc Vi Chiêu lên người bà, danh thiếp của Châu Hồng Xuyên đúng lúc rơi ra khỏi túi áo khoác

Đường Văn Xương

Bùi Tố sớm nhắc tới điểm chung giữa nơi làm việc của Châu Hồng Xuyên và chỗ Hà Tông Nhất xuống xe với Lạc Vi Chiêu, dù sao Vinh Thuận là công ty luật của Bùi thị, cậu cũng không phải chưa từng tới văn phòng ở đường Văn Xương kia

Chỉ là dựa vào chứng cứ từng xuất hiện ở cùng một chỗ, căn bản khó có thể thẩm vấn, quá sớm để đánh rắn động cỏ, cũng không có tác dụng gì lớn cho tiến triển của vụ án

Cậu vốn có tâm tư muốn xem thêm vụ án còn có điểm đột phá gì khác không, dựa vào tấm danh thiếp này cũng là một lý do quang minh chính đại


"Anh đang tìm cái này à ?"

Bùi Tố vừa tới cửa phòng làm việc của Lạc Vi Chiêu, đúng lúc thấy Lạc Vi Chiêu đang lật tìm đồ, cậu đưa tấm danh thiếp trong tay, còn chưa kịp nói cái gì nữa liền nghe thấy giọng cảnh giác theo bản năng của Lạc Vi Chiêu vang lên, "Sao cậu lại cố tình mang nó đến đây ?"

Bùi Tố bị tiếng cảnh giác này làm cho nhói đau, cậu khẽ nhíu mày, giải thích với Đào Trạch, "Em nhìn thấy địa chỉ."

Lạc Vi Chiêu liếc tấm danh thiếp rất nhanh, đưa cho Đào Trạch, "Xem địa chỉ đi !"

"Là anh ta ?" Đào Trạch lập tức kinh ngạc, anh nhìn Bùi Tố và Lạc Vi Chiêu bình tĩnh, lại cảm thấy dường như bọn họ không chút nào ngạc nhiên với khả năng hiềm nghi của Châu Hồng Xuyên

Bùi Tố thấy phản ứng của Đào Trạch liền hiểu, Lạc Vi Chiêu cũng chưa nói lời của mình cho Đào Trạch, có nghĩa là lời của mình quả thực chưa được chứng thực, nói cách khác, anh vẫn không tin mình

Tâm tư của mấy người khác nhau yên lặng không tới vài giây, liền bị tiếng báo cáo của Tiêu Hàn Dương cắt ngang, "Đội trưởng Lạc, chúng tôi mới đi tìm mẹ của Hà Tông Nhất muốn hỏi chút chuyện, thì không thấy bà ấy đâu nữa !"

Lạc Vi Chiêu quay người mở camera trên máy tính, thấy bà Hà nhìn tới một hướng nào đấy không dời, trong lòng anh nổi lên cảm giác kỳ quái, nhưng vẫn sắp xếp Tiêu Hàn Dương và Tiểu Ngũ nhanh chóng dẫn người đi tìm

Bùi Tố nhìn gương mặt của bà Hà trong camera, đột nhiên thoáng cái hiểu được ý nghĩa phía sau lời nói của bà Hà, "Vậy mà tôi lại không nghe ra...."

Lồng ngực cậu đột nhiên đè nén, ngay cả hít thở cũng không thông, cậu hơi gấp gáp hỏi, "Cảnh sát Lạc, tôi có thể đi cùng các anh không ?"

Lạc Vi Chiêu kinh ngạc nhìn Bùi Tố một cái, nhưng không nghĩ nhiều, dường như theo bản năng, lập tức từ chối Bùi Tố, cầm áo khoác muốn đi ra ngoài cùng đám người Tiêu Hàn Dương

"Bà ấy muốn tự sát !"

Bùi Tố vội vàng nhìn theo Lạc Vi Chiêu, thậm chí không rảnh suy xét sự nghi hoặc trong mắt đội trưởng đội cảnh sát, "Là bà ấy tự nói với tôi ! Điều nực cười là, tôi còn không hiểu ý của bà ấy."

Có lẽ tâm trạng của Bùi Tố giảm đi rõ ràng khiến Lạc Vi Chiêu vô thức chú ý tới, Bùi Tố nghiêm túc nói lại, thậm chí bình tĩnh lấy ra lời của mẹ mình trước kia để so sánh, "Vậy mà tôi lại không nghe ra, cảnh sát Lạc, nếu như tôi đi cùng thì ít nhất bà ấy còn có thể nghe tôi nói vài câu."

"Khu Đông hay khu Tây ?"

Lạc Vi Chiêu dừng lại ở đầu đường, lần đầu tiên tin tưởng mà hỏi ý kiến Bùi Tố

"Nếu là tôi, tôi nhất định sẽ để vụ tự sát này trở thành một màn biểu diễn, để tất cả mọi người đều nhìn thấy. Dù sao thì đối với kiểu người như họ, ý nghĩa quan trọng hơn thực tế nhiều."

"Tất cả các nhóm đến khu kinh doanh trung tâm ở khu Tân Đông để hỗ trợ !" Lạc Vi Chiêu ra lệnh ngắn gọn, giơ tay gõ vào bình giữ nhiệt trong tay Bùi Tố, "Mau uống nhân lúc nóng đi."

---------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro