...
https://archiveofourown.org/works/66782932
------------------------
Bản tóm tắt:
Bùi Tố đã được cứu khỏi Kẻ Thanh Lý trong gang tấc. Lạc Vi Chiêu vô cùng tức giận về vai trò của cha mình trong việc đưa Bùi Tố vào một nhiệm vụ nguy hiểm như vậy. Thật bất ngờ, ông già đã ghé thăm phòng bệnh của Bùi Tố. Hai cha con đã có một cuộc nói chuyện từ tận đáy lòng về chàng trai mà suýt chút nữa Lạc Vi Chiêu đã đánh mất.
------------
Bùi Tô đang chìm sâu trong giấc ngủ vì tác dụng của thuốc.
Cậu đã mất rất nhiều máu. Hai vụ tai nạn thập tử nhất sinh trong vòng nửa năm đã tàn phá sức khỏe vốn đã không tốt của cậu. Vết thương mới chồng lên vết thương cũ, khiến cho việc thực hiện phẫu thuật trở nên nguy hiểm hơn nhiều. May mắn thay, vết thương do súng bắn không ảnh hưởng đến những cơ quan quan trọng của cơ thể. Sau một thời gian ngắn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, cậu đã được chuyển đến một phòng bệnh thường.
Lạc Vi Chiêu luôn túc trực bên giường bệnh của Bùi Tố, sắc mặt tiều tụy của anh trông cũng chẳng khá hơn là bao so với người yêu bị thương trên giường. Anh hầu như không có cơ hội nghỉ ngơi trong hai ngày qua. Trước khi tìm thấy Bùi Tố, anh gần như phát điên vì sợ hãi và đau khổ. Sau khi Bùi Tố được cứu, anh sống lại cảm giác lo lắng, sợ hãi của nửa năm trước, khi đứng chờ bên ngoài phòng mổ. Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm khi ca phẫu thuật thành công, anh đã phải quay lại phòng điều tra của SID để theo dõi vụ án suýt cướp đi mạng sống của cậu.
Tuy nhiên, anh lại được Cục trưởng Đỗ yêu cầu tạm rút khỏi vụ án ngay sau khi kể lại sự việc xảy ra vào tối hôm đó.
"Bùi Tố được coi là nạn nhân trong vụ án này. Vì vậy, cậu cần phải rút lui."
Cục trưởng Đỗ ra lệnh, nhìn anh với ánh mắt gần như xin lỗi. "Nghỉ một tuần đi. Nghỉ ngơi nhiều một chút, chăm sóc cho Bùi Tố."
Lạc Vi Chiêu chấp nhận hành động xin lỗi rõ ràng này với vẻ mặt nghiêm túc. Nhưng anh lờ đi câu hỏi tiếp theo của cục trưởng về tình trạng của Bùi Tố và bỏ đi mà không nói thêm lời nào.
Lạc Vi Chiêu kiệt sức, quá mệt mỏi để nói những lời xã giao vô nghĩa. Nhưng trái tim anh vẫn đập thình thịch vì tất cả những ký ức về hình ảnh cơ thể Bùi Tố đẫm máu, hấp hối trong vòng tay anh. Điều duy nhất có thể đưa nhịp tim của anh trở lại bình thường dường như là tiếng bíp đều đặn của máy theo dõi nhịp tim của Bùi Tố. Vì vậy, sau khi tắm rửa và thay quần áo, anh liền quay trở lại bệnh viện, ngồi trong phòng của Bùi Tố, nắm tay cậu suốt cả ngày.
Rất nhiều người đã đến thăm Bùi Tố: bác sĩ, y tá, Lam Kiều, Tiêu Hàn Dương, đồng nghiệp ở công ty Bùi Tố, còn có Đường Ninh thay mặt Đào Trạch đến. Đêm xuống mới bắt đầu yên tĩnh trở lại, Lạc Vi Chiêu cuối cùng cũng ngủ thiếp đi ở mép giường.
Tuy nhiên, giấc ngủ không yên của anh đã lập tức bị phá vỡ bởi một vị khách bất ngờ.
Tiếng cửa nhẹ nhàng kích thích dây thần kinh cực kỳ nhạy cảm, Lạc Vi Chiêu suýt nữa nhảy dựng khỏi ghế. Cơn buồn ngủ lập tức biến mất, anh trừng mắt nhìn kẻ đột nhập như một con sói canh giữ bạn đời của mình, chỉ để thấy cha mình đang đứng ở ngưỡng cửa.
Lạc Thành hắng giọng, dưới ánh mắt chăm chú của con trai, bước vào phòng. Ông mặc chiếc áo khoác đen, vẻ mặt nghiêm túc như thường lệ, khiến hộp cơm trưa nhiều màu sắc trong tay ông có vẻ không hợp cho lắm.
Lạc Vi Chiêu không chào ông, cũng không đứng dậy nhường chỗ ngồi như thường lệ, anh ngồi cứng ngắc trên ghế nhựa, dời sự chú ý từ cha mình về phía Bùi Tố.
Trong hơn bốn mươi giờ kể từ khi đột kích vào nơi ẩn náu của Kẻ Thanh Lý, người cha thường ít nói của anh đã gửi cho anh một số tin nhắn. Lạc Vi Chiêu đã trả lời mọi câu hỏi về vụ án, nhưng lại lờ đi tất cả những câu hỏi về Bùi Tố hoặc về anh. Anh không ngờ rằng ông già đó lại đích thân xuất hiện ở đây.
Nhưng vậy thì sao chứ? Là người thân của một "quân cờ" may mắn thoát chết, liệu anh có nên cảm thấy vinh dự trước sự quan tâm muộn màng của bậc thầy đánh cờ không? Anh vẫn chưa nguôi cơn tức giận của mình khi ba anh và cấp trên đáng tin cậy nhất của anh quyết định đưa Bùi Tố vào chỗ nguy hiểm, biết rằng đau đớn và cái chết gần như là kết cục chắc chắn.
"Cậu ấy thế nào rồi?"- Lạc Thành đứng bên giường phá vỡ sự im lặng.
"Thanh quản bị tổn thương, xương móng bị gãy, hai vết thương do súng bắn, mất máu quá nhiều, tất cả những điều trên dẫn đến tình trạng thiếu oxy não. Chúng ta sẽ không biết về bất kỳ tình hình cụ thể như thế nào cho đến khi em ấy tỉnh lại."
Lạc Vi Chiêu lặp lại lời của bác sĩ một cách máy móc. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào vết bầm tím đen nổi bật trên cổ của Bùi Tố.
"Nhưng em ấy chỉ là một móc câu đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Không cần phải lo lắng."
Lạc Thành gật đầu, không hề nao núng trước giọng điệu châm biếm của con trai. Ông đặt hộp cơm lên bàn đầu giường, nói:
"Con nên ăn chút gì đó đi. Đừng ngất xỉu rồi tạo thêm việc cho bác sĩ."
Lạc Vi Chiêu liếc nhìn hộp cơm, rồi nhìn cha mình: "Cảm ơn ba. Ba nên về nhà nghỉ ngơi đi."
Lạc Thành không để ý đến lời đuổi khéo của anh, cũng không tỏ ra tức giận với thái độ vô lễ của con trai. Ông cởi áo khoác, ngồi xuống ghế sofa.
"Ta biết con đang tức giận, điều đó có thể hiểu được"- Ông bình tĩnh nói. "Nhưng đừng quên nhiệm vụ của chúng ta. Xét theo tình trạng hiện tại của con, việc giữ nhiệm vụ này khỏi con có lẽ không phải là một ý kiến tệ"
Lời nói như tia lửa chạm vào mồi lửa khô, nỗi oán hận âm ỉ trong lòng Lạc Vi Chiêu lập tức bùng cháy dữ dội.
"Tất nhiên rồi! Mọi quyết định ba đưa ra đều là quyết định đúng đắn! Ba là người có kinh nghiệm, sáng suốt, luôn nghĩ đến cục diện toàn cảnh. Nhiệm vụ là trên hết, mặc kệ cảm xúc! Nhưng trong nghề của chúng ta, có một chút tình người cũng là một tội ác sao? Vậy thì chúng ta máu lạnh khác gì "Kẻ Thanh Lý" và đồng bọn của hắn ta?
Lạc Vi Chiêu đã hạ giọng nhưng anh vẫn gần như là hét lên.
"Ba coi Bùi Tố là công cụ, là quân cờ. Ba không chút do dự đẩy em ấy vào bẫy tử thần. Chẳng lẽ là vì em ấy không còn gia đình, ba cho rằng không ai quan tâm em ấy sao? Nếu con ngày hôm đó phát hiện em ấy muộn một phút, nếu em ấy chết ở nơi quỷ quái kia, em ấy thậm chí còn không được tạm biệt một cách tử tế. Ngay cả tử tù cũng được phép tạm biệt gia đình của mình mà!"
Lạc Vi Chiêu chưa từng nói với ba như vậy. Nhưng cơn tức giận của anh đã lấn át mọi khái niệm về sự tôn trọng. Anh hạ giọng chỉ vì làn da mát lạnh dưới bàn tay nhắc nhở anh rằng Bùi Tố vẫn còn yếu và cần được nghỉ ngơi nhiều nhất có thể.
"Nếu là con thì sao?" Lạc Vi Chiêu tiếp tục. "Nếu con là một móc câu có thể hạ gục tên khốn Phạm Tư Uyên đó, liệu ba có ném con vào cái hố địa ngục đó mà không có bất kỳ sự bảo vệ nào không?"
Ngay cả khi anh hỏi, Lạc Vi Chiêu cũng biết câu trả lời. Lạc Thành hoàn toàn có thể gửi anh ta đi làm nhiệm vụ như vậy. Nhưng nếu là anh ta, ba anh ít nhất sẽ do dự trong vài giây rồi đau buồn trong vài ngày. Ông cũng sẽ làm mọi thứ có thể để đảm bảo sự hỗ trợ và việc bảo đảm an toàn cho anh được thực hiện. Không giống như những gì ông ấy đã làm với Bùi Tố, để chàng trai trẻ tự xoay xở mà không có sự hỗ trợ phù hợp nào lúc đó.
Lạc Vi Chiêu im lặng, cố gắng giữ bình tĩnh khi đếm tiếng bíp của máy đo nhịp tim và chờ đợi lời khiển trách của ba mình.
Nhưng không có lời khiển trách nào cả.
Sau một hồi im lặng, anh nghe thấy tiếng thở dài.
"...Ta xin lỗi. Ta đã không bảo vệ được cậu ấy."
Lạc Thành tháo kính xuống, xoa xoa sống mũi. Trong giọng nói không có chút tức giận nào mà chỉ có sự mệt mỏi.
"Lấy bản thân con ra để so với cậu ấy là không cần thiết. Mẹ con và ta từ lâu đã coi cậu ấy là người nhà của chúng ta, có lẽ còn thương cậu ấy hơn con một chút."
Lạc Vi Chiêu kinh ngạc quay đầu lại, chưa từng nghe thấy ba mình nói chuyện nhẹ nhàng như vậy, bây giờ nhìn kỹ ông già nhà mình, trong nháy mắt liền phát hiện vẻ mặt nghiêm túc kia có chút mệt mỏi.
"Con quan tâm cậu ấy, muốn bảo vệ cậu ấy. Nhưng con có từng nghĩ đến cậu ấy muốn gì không?"- Lạc Thành tiếp tục nói - "Nếu cậu ấy muốn cuộc sống bình yên tromg tòa nhà tỷ đô của mình, cậu ấy sẽ lướt qua cuộc sống của con mà không để lại dấu vết gì cả, đúng không?
Lạc Vi Chiêu im lặng lắng nghe, cho dù anh đang tức giận, cũng phải thừa nhận rằng ba mình nói không sai.
"Có thể con đã quên, nhưng Bùi Tố cũng là thành viên của SID. Kế hoạch nhổ tận gốc nhóm người của Kẻ Thanh Lý này chính là ý tưởng của cậu ấy ngay từ đầu."
"Là ý tưởng của em ấy sao?!"
Sự thật này đúng là khiến người ta kinh ngạc. Lạc Vi Chiêu không hề nghi ngờ Bùi Tố có liên quan đến toàn bộ kế hoạch, nhưng không ngờ kế hoạch này hoàn toàn là ý tưởng của cậu.
Lạc Thành gật đầu.
"Bùi Tố năm ngoái đã chọn địa điểm cho cuộc họp thường niên của công ty, dùng địa điểm này để gài Trương Đông Lan giả vờ bắt cóc uy hiếp Trương Chiêu Lâm. Cho nên cậu ấy hẳn đã bắt đầu lên kế hoạch ít nhất là một năm trước. Cậu ấy cũng là người yêu cầu chúng ta không được tiết lộ việc cậu ấy tham gia vào biệc này với con. Giết Kẻ Thanh Lý là việc cậu ấy phải làm, cậu ấy muốn con không phải đau khổ khi nói lời tạm biệt."
...
Vậy thì Bùi Tố không phải là quân cờ hay móc câu. Cậu ấy là người chơi cờ, là người câu cá thực sự.
Lạc Vi Chiêu cảm thấy buồn cười, anh hẳn là không nên kinh ngạc vì trí thông minh đáng sợ của Bùi Tố như vậy. Bây giờ nghĩ lại, Bùi Tố là thành viên SID duy nhất bị thương trong toàn bộ hành động này. Nếu đây không phải là sự sắp đặt của Bùi Tố, anh không biết nên lý giải thế nào mới là đúng nữa.
Anh đột nhiên nhớ lại tất cả những lần anh đã thuyết giảng cho Bùi Tố về việc tìm kiếm sự viên mãn trong cuộc sống trống rỗng của mình, về kim tự tháp Maslow và phát triển sự theo đuổi có ý nghĩa. Bây giờ nghĩ lại, khi ấy, liệu cậu có cảm thấy anh thật buồn cười không.
Cuộc sống của Bùi Tố không hề trống rỗng như anh nghĩ. Trong khi những thiếu niên khác đang chạy theo đam mê theo đuổi thần tượng, Bùi Tố đã dành thời niên thiếu của mình để cố gắng đánh bại con quái vật tự xưng là ba mình. Giữa sự ngược đãi tinh thần khủng khiếp và bản năng máu lạnh do gen di truyền chảy trong người mình, cậu đã cố gắng bảo vệ hạt giống tình yêu và lòng trắc ẩn mà mẹ cậu đã gieo trồng bằng cả cuộc đời bà. Cậu đã triệt để sử dụng "mảnh đất" trong lòng cậu, tự bảo vệ và nuôi dưỡng hạt giống đó thành một khu rừng thường xuân xanh biếc.
Lạc Vi Chiêu sẽ không bao giờ nghi ngờ tình yêu của Bùi Tố dành cho mình. Nhưng trên tình yêu đó là cả một cánh rừng bao phủ bởi một màu xanh kia. Anh nhận ra rằng, từ khoảnh khắc Bùi Tố phát hiện ra con quái vật mà Bùi Thừa Vũ đã nuôi dưỡng, cậu đã quyết tâm đưa nó trở lại địa ngục, ngay cả khi điều đó có nghĩa là phải giết chết nó để bảo vệ những người mà cậu yêu, để cho tất cả mọi người có cơ hội được sống một cuộc sống bình yên mà họ xứng đáng có được.
Những ngón tay chai sạn nhẹ nhàng đặt lên cổ tay Bùi Tố, cẩn thận tránh những vết bầm tím do dây thép để lại.
Lạc Vi Chiêu cảm thấy nhẹ nhõm khi cảm nhận được nhịp đập đều đặn của sự sống dưới những ngón tay mình, nhịp đập đồng bộ với máy theo dõi nhịp tim.
Cảm ơn Chúa vì đã kéo cậu trở lại đúng lúc. Bây giờ anh có cả một cuộc đời để dạy Bùi Tố cách yêu bản thân mình.
Lạc Thành ngồi trên ghế sofa nhìn con trai, không khỏi mỉm cười:
"Ta thật không biết con làm sao có thể quyến rũ được một thiếu niên thông minh và dũng cảm như vậy."
"Con chỉ là may mắn... Kiếp trước chắc hẳn đã cứu được thiên hạ." Lạc Vi Chiêu trả lời mà không quay đầu lại.
Lạc Thành cảm nhận được sự run rẩy nhẹ trong câu trả lời đó, im lặng trong vài phút, tạo không gian cho con trai mình ổn định cảm xúc. Khi ông tiếp tục câu chuyện, hình ảnh người cha nghiêm khắc lại trở về.
"Con còn mười phút, mau ăn đi. Còn lề mề nữa, ta sẽ bảo mẹ con gọi con."
----------------------------------------------------------------------------------------
Bùi Tố đã có một giấc mơ kỳ lạ trong thời gian nằm viện.
Trong giấc mơ đó, thanh tra Lạc thường ngày vẫn điềm tĩnh và nghiêm khắc, đang mỉm cười với cậu và nói rất nhiều điều bằng giọng nhẹ nhàng:
"Cậu vừa mới tỉnh lại, đừng cử động. Bác sĩ sẽ đến sớm thôi."
"Vi Chiêu vừa ngủ thiếp đi rồi. Tôi sẽ thay nó trông chừng cậu."
"Cổ họng cậu bị thương, đừng nói chuyện, chỉ cần lắng nghe là được"
"Anh em họ Trương và đám người của Kẻ Thanh Lý đều đã bị bắt giữ. Cậu đã làm rất tốt."
"Ủy ban giám sát sẽ xử lý các thủ tục tiếp theo của vụ án. Tôi đã phân công những người đáng tin cậy để xử lý phần của Bùi Thừa Vũ. Mọi thứ sẽ đợi cho đến khi cậu khỏe lại. Bây giờ chỉ cần tập trung vào việc hồi phục của cậu thôi."
"Cục trưởng Đỗ đã cho Vi Chiêu nghỉ phép để chăm sóc cậu."
"Cô Mục của cậu nói rằng nếu con trai bà không chăm sóc tốt cho cậu, cậu có thể tố cáo với chúng tôi bất cứ lúc nào. Tôi đã để số điện thoại của chúng tôi trên tủ đầu giường của cậu."
Bùi Tố cảm thấy đầu óc choáng váng, mơ hồ lắng nghe, không biết ý thức đã mất đi từ lúc nào. Nhưng cậu nhớ rõ, ánh mặt trời buổi sáng đang chiếu rọi ánh nắng ấm áp lên chân cậu, như dịu dàng mà an ủi cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro