Chương 8
【Không gian xem phim】
【Màn hình chuyển cảnh: Viện điều dưỡng】
Bùi Tố ôm bó hoa huệ tây trắng tinh, chầm chậm bước vào viện điều dưỡng. Bộ vest đen được cắt may vừa vặn ôm lấy bờ vai gầy gò, thẳng tắp và vòng eo thon gọn, phác họa nên một đường nét lạnh lùng và cao quý. Màu mực đen làm nền cho những đóa huệ tây đang nở rộ trong vòng tay cậu, hương thơm nồng nàn hòa quyện với mùi cuối lạnh lẽo của gỗ tuyết tùng, tạo thành một vẻ đẹp kỳ lạ và cô đơn.
"Tiên sinh Bùi, lại đến thăm cha ngài ạ." Cô y tá nhỏ ở bàn trực ngước lên, giọng nói reo vui.
Bùi Tố dừng bước, khóe môi nở một nụ cười xa cách và lịch sự. "Phải."
"Xin mời vào, tôi đã giúp ngài đặt hẹn rồi, bác sĩ cũng đã ở bên trong."
"Cảm ơn," cậu đáp, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của cô y tá trong chốc lát. Những ngón tay thon dài lướt qua cánh hoa, chính xác ngắt một đóa có dáng vẻ tao nhã, mỉm cười đưa qua: "Tôi thấy đóa hoa này, rất hợp với cô."
Má cô y tá ửng đỏ, hai tay nhận lấy đóa huệ tây, đầu ngón tay hơi run rẩy. Bùi Tố khẽ gật đầu, ôm bó hoa đi về phía phòng bệnh.
Cánh cửa phòng bệnh im lặng trượt mở. Bác sĩ vừa kết thúc kiểm tra, quay người lại với nụ cười chuyên nghiệp: "Tiên sinh Bùi, lâu rồi không gặp, tôi cứ tưởng ngài phải đợi đến sinh nhật mới đến chứ."
"Gần đây có chút thời gian rảnh nên đến thăm. Ông ấy thế nào rồi?" Giọng Bùi Tố bình thản. Cậu lấy huệ tây ra khỏi túi giấy, cắm vào chiếc lọ hoa nhỏ bên cửa sổ, rồi ngồi xuống ghế sofa. Hương hoa nồng nàn lặng lẽ lan tỏa, cậu đưa mắt nhìn về phía Bùi Thành Vũ đang say ngủ trên giường bệnh.
"Tình trạng khá tốt. Chỉ là... đã ba năm rồi, khả năng tỉnh lại rất nhỏ..." Bác sĩ thở dài.
"Tôi biết rồi, cảm ơn ông đã vất vả."
"Vậy tôi đi làm việc đây, ngài có việc gì thì gọi tôi." Bác sĩ khom lưng, rồi rời đi. Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, sự quan tâm biến mất, ánh mắt trở nên sắc bén và tham lam, xuyên qua tấm kính trên cửa để quan sát Bùi Tố.
Căn phòng rơi vào sự chết chóc. Bùi Tố ngồi trên ghế sofa, tư thế tao nhã, ánh mắt lạnh lẽo như kim thăm dò, rơi xuống khuôn mặt Bùi Thành Vũ.
"Ông xem họ này," cậu mở lời, giọng nói mang theo sự mỉa mai ngọt ngào, "quan tâm ông biết bao nhiêu?" Hơi nghiêng người về phía trước, giọng nói hạ thấp như lời thì thầm tẩm độc, "Dù sao thì... ông khi ngủ, đáng yêu hơn khi thức nhiều."
Cậu dừng lại, ánh mắt quét qua khuôn mặt vô hồn của cha. Sau đó, cậu lấy điện thoại di động ra khỏi túi áo vest, bước đi không tiếng động đến bên giường bệnh, màn hình điện thoại hướng xuống dưới, nhẹ nhàng đặt lên đỉnh chiếc máy thở lạnh lẽo bên cạnh giường Bùi Thành Vũ.
Tiếp theo, cậu làm một động tác đầy áp lực. Cậu cúi người xuống, một tay tùy ý nhưng vững vàng chống lên tấm ga giường trắng bên cạnh Bùi Thành Vũ, chống đỡ cơ thể. Ánh nắng xế chiều xiên qua cửa sổ, vừa vặn chiếu xuống sống lưng đang cúi thấp của cậu. Đường sống lưng được bao bọc bởi bộ vest đen vừa vặn đẹp đến kinh ngạc, từ bả vai đến hõm eo, rồi đến vòng eo thon gọn, uốn lượn thành một đường cong ngoạn mục, gần như hoàn hảo, dưới ánh sáng như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tinh xảo, mong manh nhưng ẩn chứa sức mạnh. Cậu hơi nghiêng đầu, ánh mắt xuyên qua mặt nạ thở oxy, rơi xuống đôi mắt đang nhắm nghiền của Bùi Thành Vũ.
"Ông còn nhớ FM88.6 không?" Giọng cậu trầm thấp, cực kỳ rõ ràng trong sự im lặng, mang theo sự dò xét, "Bây giờ đã đổi tên thành ứng dụng Khải Minh Đọc, cái mà ông đã đầu tư." Cậu duy trì tư thế cúi người này, ánh nắng nhảy múa trên bộ vest đen của cậu.
"Trên ứng dụng này, tôi đã tìm thấy một ID, rất thú vị—" Cậu dừng lại, đôi mắt đào hoa xinh đẹp đó hơi nheo lại, sắc bén như lưỡi dao, "Tên là Kẻ thanh lý." Giọng cậu mang theo một chút vui đùa đầy mê hoặc, "Sở dĩ tôi thấy rất thú vị, là vì, cứ cách một khoảng thời gian, họ lại đọc một tác phẩm kinh điển."
Cậu vẫn duy trì tư thế chống tay trên giường, ánh mắt khóa chặt vào khuôn mặt Bùi Thành Vũ, như thể đang mong đợi một phản ứng không thể xảy ra.
"Ông nghĩ," cậu gần như thì thầm, hơi thở như có như không phả vào chiếc mặt nạ, "lần này họ... lại đang ám chỉ điều gì?"
Khoảnh khắc câu nói kết thúc, bàn tay chống trên giường không hề nhúc nhích. Nhưng bàn tay còn lại đang buông thõng bên hông, với những khớp ngón tay rõ ràng, lại cực kỳ tự nhiên giơ lên, chính xác đặt lên chiếc núm xoay điều khiển lưu lượng oxy của máy thở. Đầu ngón tay tao nhã chạm vào mép kim loại lạnh lẽo.
Không một chút do dự, đầu ngón tay đó – một cách tao nhã và lạnh lùng – xoay theo chiều kim đồng hồ, khẽ vặn một cái!
"Đinh đinh đinh——!"
Tiếng còi báo động chói tai, sắc lẹm ngay lập tức xé tan sự chết chóc! Trên màn hình máy theo dõi điện tâm đồ, đường màu xanh lục ổn định đột nhiên biến thành một vực thẳm lao dốc điên cuồng! Các chỉ số huyết áp sụt giảm như tuyết lở, đèn đỏ của nồng độ oxy trong máu nhấp nháy liên tục! Tất cả các con số chỉ dấu hiệu sinh tồn đều báo động điên cuồng!
Ngay giây cuối cùng, khi các con số sắp rơi vào bóng đêm vĩnh cửu – bàn tay đặt trên núm xoay đó, với một thái độ hờ hững, nhẹ nhàng xoay ngược lại – ngược chiều kim đồng hồ.
Núm xoay trở về vị trí cũ.
Tiếng còi báo động đột ngột dừng lại! Các con số nhảy loạn xạ đột nhiên khựng lại, vô cùng miễn cưỡng, yếu ớt bắt đầu tăng lên, vật lộn ở ranh giới nguy hiểm.
Bùi Tố lúc này mới từ từ đứng thẳng người lên. Ánh nắng rời khỏi lưng cậu, đường cong hoàn hảo đó cũng chìm vào trong bóng tối. Cậu từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt vốn đã xám xịt hơn vì thiếu oxy tạm thời. Khóe môi từ từ nhếch lên một nụ cười cực nhạt, cực lạnh, lại mang theo sự khinh miệt vô tận.
"Hừ..." Một tiếng chế nhạo ngắn ngủi, "Dọa ông thôi." Cậu thong thả sửa lại tay áo vest đen, động tác tao nhã, ánh mắt trống rỗng và lạnh lùng, như đang xem xét một món đồ cũ đã mất giá trị. "Một người như ông..." Giọng nói khẽ như tiếng thở dài, "chẳng phải nên không cảm nhận được nỗi sợ hãi sao?"
Cuối cùng, cậu liếc nhìn những chiếc máy lạnh lẽo đã hoạt động trở lại, cầm điện thoại lên và bước ra khỏi phòng bệnh.
Camera ở phía trên đầu cậu, con mắt điện tử lạnh lẽo, tham lam nuốt chửng đường cong sống lưng hoàn hảo dưới ánh nắng, đầu ngón tay chạm vào núm xoay, sự sụp đổ của đường sinh mệnh, và nụ cười khinh miệt đó.
Trong phòng giám sát, một đôi mắt dán chặt vào màn hình, đồng tử co lại vì sốc và phấn khích, hơi thở nín lại. Ánh sáng xanh lam, chiếu sáng khóe môi cứng đờ và hưng phấn của anh ta, cong lên như nhìn thấy con mồi.
【Không gian xem phim】
"Hít hà—!" Lam Kiều hít một ngụm khí lạnh, khoai tây chiên vương vãi khắp sàn. "Eo! Cái đường eo đó! Dưới ánh nắng! Lại còn vặn van! Phụ hoàng ơi!" Cô đau lòng lắc cánh tay Ngũ Ninh, "Đây là bữa tiệc Man Hán! Tại sao đại ca, một khúc gỗ như vậy, lại có được cực phẩm này! Tôi, Lam cảnh hoa, vẫn đang một mình xinh đẹp giữa sa mạc! Trời không công bằng mà!"
Tiểu Ngũ vùng ra: "Tiểu Kiều, vấn đề cốt lõi là," anh nói với vẻ chân thành, "lòng nhiệt tình theo đuổi món ăn ngon của cậu, chia một chút cho việc giao tiếp xã hội, thì cũng không đến nỗi..." Thấy Lam Kiều sụ mặt, Tiểu Ngũ vội vàng chuyển chủ đề, "Ngày xưa, tôi theo đuổi chị dâu cậu..."
"Dừng! DỪNG LẠI!" Lam Kiều che tai kêu gào, "Đòn chí mạng đôi! Đời này chẳng đáng sống!" Cô ngã vào ghế.
Tiêu Hãn Dương đột ngột ngẩng đầu, má và gáy đỏ bừng. Không dám nhìn Lam Kiều, ánh mắt hoảng loạn, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Sư... Sư tỷ... đừng nói vậy. Chị... đẹp mà... chắc... chắc chắn nhiều người thích... duyên phận..." Anh vùi đầu vào ngực.
Đỗ Vũ Lương ở phía trước chéo, nghe thấy động tĩnh, thở dài nặng nề, xoa thái dương, từ khe ngón tay lộ ra vẻ chán nản cuộc sống.
Lạc Vi Chiêu, ở trung tâm cơn bão, mắt dán chặt vào đường cong sống lưng ngoạn mục dưới ánh nắng trên màn hình. Nhịp gõ ngón tay trên cánh tay nhanh như tiếng trống. Khoảnh khắc Bùi Tố cúi người nói chuyện, đưa tay điều chỉnh van, hũ dấm lâu năm đã được ủ kỹ hoàn toàn bùng nổ.
"Hừ," Lạc Vi Chiêu hừ mạnh trong khoang mũi, âm cuối mang theo gai nhọn, chính xác đâm vào tai Bùi Tố, "Tổng giám đốc Bùi gửi hoa rộng rãi nhỉ? Vừa mới gửi 'ấm áp' cho Đào Trạch," anh cố ý nhấn mạnh, ánh mắt sắc bén chiếu thẳng vào mặt Bùi Tố, cười như không cười, "ngay sau đó lại ôm bó hoa huệ tây mẹ yêu nhất để 'thăm' cha? Bước tiếp theo là mở chuỗi cửa hàng hoa khắp Tân Châu à?"
Động tác cầm ly nước của Bùi Tố hơi khựng lại. Từ từ đặt xuống, phát ra một tiếng kêu lách tách. Ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt của Lạc Vi Chiêu đang nói "hũ dấm đổ rồi, mau dỗ đi". Vẻ lạnh lùng tan biến, đôi mắt đào hoa gợn lên làn sóng lấp lánh, nụ cười thuần khiết.
"Anh," giọng nói trong trẻo mềm mại, "Đó là bó hoa huệ tây mẹ yêu nhất." Cậu hơi nghiêng người, bộ vest đen lấp lánh, "Anh thích hoa không?" Ánh mắt tập trung khóa chặt đối phương, "Nếu thích, em sẽ lập tức tìm vườn hoa tốt nhất, trồng một vườn cho anh. Sau đó," tốc độ nói chậm lại, từng chữ một bọc đường, "mỗi sáng sớm, em đích thân hái đóa hoa nở rộ và thơm nhất," ánh mắt lưu chuyển, "đem đến tận tay anh. Dù mưa hay gió cũng không đổi."
Sức công phá vô song. Lam Kiều khẽ mở miệng "Tôi xong rồi".
Lạc Vi Chiêu nhướng mày, không lùi mà tiến, ép sát thêm nửa bước. Đôi mắt sáng đến kinh ngạc, phản chiếu bóng hình Bùi Tố, mang theo sự xâm lược và chiếm hữu trần trụi.
"Thích," giọng nói trầm khàn, "rất thích." Anh cố ý dừng lại, thưởng thức sự dao động tinh tế của đối phương, khóe môi nhếch lên một nụ cười ngả ngớn, từng chữ từng chữ nặng trĩu đập vào tai Bùi Tố:
"Nhưng, người mà tôi muốn nhận nhất... là chính 'nhân viên giao hàng' đến giao hoa."
Bùm!
Một cú giao bóng thẳng chính xác trúng tim đen.
Lớp mặt nạ điềm tĩnh trên mặt Bùi Tố lập tức rạn nứt. Một vệt hồng thật sự từ cổ lan ra, ngay lập tức chiếm lấy vành tai, dái tai đỏ như san hô nhỏ máu. Hàng mi dài run rẩy, cố gắng không rời mắt, hơi nghiêng mặt, yết hầu chuyển động. Cầm ly nước lên, đầu ngón tay lộ ra một chút run rẩy nhẹ. Cậu hắng giọng: "Gửi hoa cho anh Đào Trạch..." Giọng nói thốt ra hơi khàn.
Đào Trạch đột ngột vỗ đùi: "Chát!" Anh giơ hai tay lên, vẻ mặt "oan ức được giải oan": "Dừng! Tôi tuyên bố trang trọng!" Anh chỉ vào hai người, "Tôi không biết gì hết! Hoa à? Hoa gì? Tôi thậm chí còn chưa ngửi thấy mùi huệ tây!" Anh xòe tay ra, vô cùng thành khẩn, "Hoa Bùi Tố gửi người đi giao, bất kể là hoa gì, lần nào cũng vậy! Giữa đường đều bị một kẻ 'thính mũi', 'vừa vặn đi ngang qua' nào đó," anh liếc xéo Lạc Vi Chiêu, "chặn lại và xách đi thẳng! Không chừa lại một cánh hoa nào!"
Không khí ngưng đọng. Tất cả ánh mắt đều tập trung vào Lạc Vi Chiêu.
Biểu cảm ngầu lòi của Lạc Vi Chiêu rạn ra một vết nứt, sự lúng túng lướt qua đáy mắt, gáy đỏ bừng.
Bùi Tố quay đầu, vẻ kinh ngạc nhanh chóng được thay thế bằng sự bừng tỉnh, tinh quái và niềm vui tột độ. Đôi mắt đào hoa cong lên, như một con mèo trộm được cá khô nhỏ, ánh mắt quét qua khuôn mặt Lạc Vi Chiêu, khóe môi càng nhếch lên cao hơn.
"Ồ——?" Giọng kéo dài, ngập tràn tiếng cười ngọt ngào, "Thì ra là vậy..." Cậu hơi nghiêng người lại gần, giọng hạ thấp đầy vẻ móc máy, "Xem ra... anh, lén lút, giấu không ít... 'bí mật nhỏ' về em nhỉ?" Ba chữ "bí mật nhỏ" được cắn rất nhẹ và mập mờ.
Gáy của Lạc Vi Chiêu "hừng hực" nóng hơn. Yết hầu chuyển động, muốn phản bác nhưng miệng lưỡi không còn hoạt động, chỉ có thể liếc xéo Đào Trạch một cái thật mạnh.
【Màn hình chuyển cảnh: Trong xe ô tô đang lao đi】
Lạc Vi Chiêu tựa vào ghế sau, chiếc kính râm che khuất gần hết khuôn mặt anh, chỉ để lộ đường cằm sắc nét và đôi môi mỏng mím chặt, toát lên vẻ lạnh lùng khó gần.
"Đường dây bị đứt rồi, vừa đưa người về chuẩn bị phân tích nạn nhân." Giọng Đào Trạch qua tai nghe vọng đến, mang theo một chút mệt mỏi khó nhận ra.
Đầu ngón tay Lạc Vi Chiêu vô thức gõ nhịp trên đầu gối, đây là thói quen của anh khi suy nghĩ với tốc độ cao. Vài giây sau, anh mở lời, giọng điềm tĩnh, mang theo sự dẫn dắt không thể nghi ngờ: "Có lẽ cậu có thể tìm cách đi theo đường dây Trương Đông Lan này."
"Trương Đông Lan?" Giọng Đào Trạch lộ rõ sự nghi ngờ, "Nghi ngờ của anh ta chẳng phải đã cơ bản được xóa bỏ rồi sao?"
Ánh mắt Lạc Vi Chiêu xuyên qua kính râm, chính xác bắt được ánh nhìn lướt qua của Trần Chấn từ ghế lái qua gương chiếu hậu. Ánh mắt đó lóe lên rồi biến mất, mang theo sự dò xét, thậm chí có một chút căng thẳng. Lạc Vi Chiêu không hề thay đổi sắc mặt, hơi nghiêng người về phía trước, như thể chỉ để nói chuyện rõ hơn: "Em gái anh ta đã đến, nhắc đến một người đàn ông bí ẩn họ Phùng. Nếu lúc đó Hà Tông Nhất không nhận nhầm người, thì nên có qua lại với Trương Oánh và họ."
Đầu dây bên kia im lặng một chút, sau đó là giọng Đào Trạch bừng tỉnh: "Ý anh là... người mà Hà Tông Nhất định đến gặp ở Cung điện Thừa Quang, rất có thể Trương Đông Lan quen biết!"
"Vậy nên," giọng điệu Lạc Vi Chiêu dứt khoát, "cậu bây giờ hãy thẩm vấn lại Trương Đông Lan một lần nữa, bảo anh ta liệt kê ra tất cả mọi người có mặt ở Cung điện Thừa Quang vào tối hôm đó."
"Vâng!" Giọng Đào Trạch trở nên dứt khoát, nhưng ngay sau đó lại mang theo sự lo ngại: "Nhưng sắp đến giờ thả người rồi, nếu anh cảm thấy anh ta có nghi ngờ, có cần báo cáo với tổ trưởng Đỗ, để kéo dài thời gian thêm một chút không?"
"Không cần." Lạc Vi Chiêu từ chối dứt khoát, nhưng ánh mắt lại như cái đinh, khóa chặt vào gương mặt nghiêng của Trần Chấn trong gương chiếu hậu, "Đến giờ thì thả người."
"Nhưng..." Giọng Đào Trạch đầy sự khó hiểu, "Như vậy, chúng ta sẽ không có lý do để can thiệp vào vụ án của Hà Tông Nhất?"
"Nghe tôi, thả người." Giọng Lạc Vi Chiêu không thể chối cãi. Ngay khoảnh khắc anh nói xong, anh nhìn thấy rõ ràng ngón tay Trần Chấn đang nắm vô lăng đột ngột siết chặt, các khớp ngón tay trắng bệch, chiếc xe thậm chí còn xuất hiện một cú xóc nhẹ, khó nhận ra. Lạc Vi Chiêu cười lạnh trong lòng, cơ thể càng nghiêng về phía trước, gần như sát vào lưng ghế lái, giọng nói hạ thấp, rõ ràng, mang theo một sự uy hiếp có chủ ý: "Thưa ngài, đây là vụ án mà Tổ điều tra đặc biệt đang điều tra, sau khi điều tra xong, mới có thể công bố một số chi tiết vụ án, vì vậy xin ngài hãy giữ bí mật."
Cơ thể Trần Chấn rõ ràng cứng đờ lại, anh ta nghển cổ, giọng nói cố tỏ ra bình tĩnh, thậm chí có một chút run rẩy khó nhận ra: "Anh đang nói gì vậy, tôi không hiểu." Tuy nhiên, cơ thể anh ta trung thực hơn lời nói nhiều, gần như theo bản năng, anh ta đột ngột đạp phanh, lốp xe ma sát với mặt đất phát ra tiếng kêu chói tai, chiếc xe đột ngột dừng lại bên lề đường.
Quán tính lớn khiến cơ thể Lạc Vi Chiêu chao đảo mạnh, anh giữ vững thân mình, đôi mắt sau kính râm sắc bén như chim ưng, nhưng giọng nói lại mang theo một chút trêu chọc: "Trần Chấn, đỗ xe trái phép, bị phạt đấy, tôi không can thiệp giúp đâu."
"Ngài... ngài đang nói gì?" Giọng Trần Chấn đã mang theo sự hoảng loạn, anh ta không dám quay đầu lại, chỉ có thể dán chặt mắt vào phía trước.
Lạc Vi Chiêu tháo kính râm, để lộ đôi mắt sâu thẳm và đầy sức xuyên thấu, ánh mắt như có thực chất rơi xuống gáy căng thẳng của Trần Chấn: "Bức thư nặc danh không phải do cậu gửi sao?" Anh tung ra câu hỏi đầu tiên, giọng không cao, nhưng lại như một chiếc búa tạ gõ vào tim Trần Chấn, "Trong bức thư nặc danh có tổng cộng ba vụ án, nạn nhân của vụ án đầu tiên là Trần Duyên – chính là chị gái cậu. Chị gái cậu, Trần Duyên, từng bị bắt vì bán dâm, cuối cùng chết vì sốc ma túy quá liều."
"Chị tôi không phải người như vậy!" Trần Chấn đột ngột quay người lại, hai mắt đỏ ngầu, như một con thú bị dồn vào đường cùng, giọng nói vì sự tức giận và đau khổ tột cùng mà khàn đặc biến dạng, "Chị ấy không phải! Chị ấy bị người ta hãm hại mà chết!"
Biểu cảm của Lạc Vi Chiêu không hề thay đổi, bình tĩnh đến gần như tàn nhẫn: "Cậu cho rằng chị ấy không tự nguyện dùng ma túy, mà là bị một băng nhóm buôn ma túy hại chết, và trong bức thư nặc danh đã tố cáo băng nhóm này có kẻ chống lưng, nhưng," anh ta thay đổi giọng điệu, đầy vẻ dò xét, "tôi đã xem tất cả tài liệu cậu nộp, trong đó không có bất kỳ bằng chứng nào."
"Một tháng! Bốn người! Vẫn chưa tính là bằng chứng sao?" Nắm tay Trần Chấn siết chặt, trán nổi gân xanh, nước mắt hòa với mồ hôi chảy dài, giọng nói như bật máu, "Chỉ vì không có bằng chứng, đã kết thúc vụ án một cách qua loa! Chẳng lẽ chị tôi đáng bị oan khuất đến chết sao?!"
"Xử án đương nhiên phải có bằng chứng." Giọng Lạc Vi Chiêu vẫn điềm tĩnh, như một tảng đá, không bị cảm xúc mãnh liệt của đối phương lay động.
"Dù sao tôi cũng phải gây được sự chú ý của toàn Tân Châu!" Trần Chấn kích động vung tay, trong mắt là sự điên cuồng liều lĩnh, "Buộc các anh phải điều tra một cách nghiêm túc!"
Lạc Vi Chiêu hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt như đuốc, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt méo mó vì kích động của Trần Chấn: "Cậu đã chắc chắn như vậy, tại sao không đường đường chính chính tìm đến Tổ điều tra đặc biệt của chúng tôi, ủy thác điều tra vụ án của chị gái cậu, mà phải thông qua thư nặc danh, đi một vòng lớn như vậy, cậu có điều gì lo ngại? Trần Chấn!"
"Ai mà biết bên trong Tổ điều tra đặc biệt có vấn đề hay không." Trần Chấn phát ra một tiếng cười khẩy đầy mỉa mai và khinh bỉ, tiếng cười đó ngập tràn sự thất vọng và lòng hận thù ăn sâu vào xương tủy, "Hy vọng cuối cùng, hy vọng cuối cùng?" Anh ta lặp lại khẩu hiệu quảng bá vang dội của Tổ điều tra đặc biệt, giọng điệu tràn ngập sự châm biếm và tuyệt vọng tột độ, "Khu Tây đã ra nông nỗi này rồi, các người lấy gì để chứng minh, các người là hy vọng cuối cùng của Tân Châu?"
Lạc Vi Chiêu im lặng vài giây, trong khoang xe chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề của Trần Chấn. Sau đó, giọng Lạc Vi Chiêu lại vang lên, trầm thấp, rõ ràng, mang theo một sức mạnh kỳ lạ và đáng tin cậy: "Nếu Tổ điều tra đặc biệt của chúng tôi cũng giống như Khu Tây, chấp nhận kết luận của họ về vụ án, chúng tôi hoàn toàn có thể – rầm rộ mời cậu đến Tổ điều tra đặc biệt để hỏi cung. Chứ không phải như bây giờ, ở nơi này, nói chuyện bí mật với cậu."
Anh dừng lại, ánh mắt khóa chặt vào đôi mắt chớp động không yên của Trần Chấn: "Trần Chấn, bất kể cậu có tin Tổ điều tra đặc biệt hay không, nếu cậu vẫn muốn làm rõ sự thật về chị gái mình... thì Tổ điều tra đặc biệt, chính là hy vọng duy nhất của cậu."
Những lời này giống như một chậu nước đá, ngay lập tức dập tắt một phần cơn giận mất kiểm soát của Trần Chấn, giúp bộ não hỗn loạn của anh ta có một tia sáng. Anh ta ngây người nhìn Lạc Vi Chiêu. Trong ánh mắt của Lạc Vi Chiêu không có sự khinh miệt, không có sự qua loa, chỉ có một sự nghiêm túc gần như nặng nề và sự chân thành không thể nghi ngờ. Ánh mắt đó, như một tia sáng yếu ớt trong bóng tối, dù mỏng manh nhưng vẫn kiên cường tỏa sáng.
Sự giằng xé, đau khổ, không cam lòng, và cuối cùng là một chút quyết tâm liều lĩnh đan xen trong mắt Trần Chấn. Anh ta đột ngột cúi đầu, hai tay run rẩy, từ một ngăn bí mật cực kỳ kín đáo dưới ghế ngồi, lấy ra một gói nhỏ được bọc kín bằng giấy da bò. Anh ta vô cùng luyến tiếc, cẩn thận vuốt ve gói đồ, như thể đó là món đồ dễ vỡ quý giá nhất trên đời, sau đó, dứt khoát đưa cho Lạc Vi Chiêu ở ghế sau.
"Đây là... di vật của chị tôi," giọng Trần Chấn khàn đặc, nghẹn ngào, mang theo giọng mũi nặng trĩu, "Tôi chỉ giữ lại cái này... Chị ấy không kịp nói gì cho tôi... Khoảng thời gian đó, chị ấy mất ngủ cả đêm... dường như ngày nào chị ấy cũng sợ hãi một điều gì đó... Tôi hỏi chị ấy, chị ấy lại bảo tôi đừng xen vào việc của người khác..." Nỗi đau của ký ức khiến anh ta gần như không thể thở được, nước mắt lại trào ra, "Khoảng thời gian đó, chị ấy hình như đã gọi điện cho một người khác..."
"Gọi cho ai?" Lạc Vi Chiêu lập tức truy hỏi, đồng thời cẩn thận nhận lấy gói đồ mang theo nhiệt độ cơ thể và quá khứ nặng nề, "Vậy cậu có từng nghe đến khu đất trống Kim Sơn Giác không?"
Trần Chấn dùng sức lau mặt, nước mắt lem luốc khắp mặt, anh ta tuyệt vọng lắc đầu: "Nếu tôi biết thì đã không cần hỏi các anh rồi..." Anh ta lại rơi vào im lặng, chỉ còn lại tiếng nức nở kìm nén vang vọng trong khoang xe.
Lạc Vi Chiêu cất gói đồ đi, sau đó từ trong ngực lấy ra một tấm danh thiếp đơn giản chỉ có số điện thoại, nhét vào tay Trần Chấn: "Trên này có điện thoại của tôi, cuối cùng vẫn phải nói với cậu một câu, chuyện này, Tổ điều tra đặc biệt đã bí mật can thiệp rồi, bất kể cậu có tin hay không, có một số việc chúng tôi phải làm, cho dù cậu có lấy được bằng chứng cũng không có tác dụng, hiểu chưa?" Ánh mắt anh mang theo sức nặng, "Nhớ ra gì thì cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào."
"Đội phó Đào, cái thằng Trương Đông Lan này đúng là thiểu năng trí tuệ!" Lam Kiều hừng hực lao vào giữa không gian, tay vẫy vẫy một tờ giấy viết chi chít, tức đến đỏ bừng mặt, "Tôi bảo anh ta viết ra những người anh ta gặp vào tối hôm đó! Cậu xem cái danh sách anh ta liệt kê cho tôi này, tôi đoán là tất cả các cậu ấm cô chiêu có máu mặt ở Tân Châu đều có trên đó rồi!"
【Không gian xem phim】
"Ê ê ê! Không phải, sao lại bảo tôi là thiểu năng trí tuệ?" Trương Đông Lan lập tức nhảy dựng lên, như một con chó lớn bị dẫm vào đuôi, tủi thân không chịu được, anh ta theo bản năng muốn tìm kiếm sự che chở từ người quen thuộc nhất và cũng là người "bảo bọc" anh ta nhất – Bùi Tố, dang tay ra định nhào đến chỗ Bùi Tố, "Anh Bùi! Anh phải làm chủ cho em đấy! Cuộc vui của chúng ta chẳng phải xưa nay vẫn thế sao! Gọi bạn gọi bè, cả giới chỉ cần lên tiếng một cái, chẳng phải đều đến sao? Cái này có thể trách em sao?"
Tuy nhiên, "chim én về tổ" của anh ta còn chưa kịp đến gần Bùi Tố nửa mét, Lạc Vi Chiêu bên cạnh như một phản xạ có điều kiện, hơi nghiêng người, giơ tay lên, một cách không chút dấu vết nhưng lại vô cùng chính xác bảo vệ Bùi Tố ở phía sau, ngăn cách Trương Đông Lan với cái ôm nồng nhiệt. Động tác đó trôi chảy tự nhiên, mang theo một ý nghĩa chiếm hữu không thể nghi ngờ.
Bùi Tố từ sau bờ vai rộng lớn của Lạc Vi Chiêu thò ra nửa cái đầu, đôi mắt đào hoa xinh đẹp chứa đựng nụ cười bất lực nhưng đầy trấn an, cậu vỗ vỗ cánh tay đang căng cứng của Lạc Vi Chiêu ra hiệu cho anh thư giãn, rồi nói với Trương Đông Lan bằng giọng dịu dàng: "Đông Lan, bình tĩnh. Cảnh sát Lam Kiều không hiểu quy luật của giới chúng ta, hiểu lầm là chuyện rất bình thường." Cậu quay sang Lam Kiều đang tức giận, khóe môi cong lên một nụ cười vừa phải, mang theo sự trấn an và một chút mê hoặc khó nhận ra, thậm chí còn nháy mắt tinh nghịch, "Chị gái xinh đẹp, những dịp như thế này, cá rồng lẫn lộn là chuyện thường tình. Ngoài những gương mặt quen thuộc trong giới, luôn có một số người không mời mà đến, muốn gặp may mắn để leo cao, hoặc... những kẻ có động cơ không trong sáng, có dụng ý riêng trà trộn vào. Không ai có thể đảm bảo tuyệt đối sạch sẽ, đúng không? Nhưng danh sách này," cậu chỉ vào tờ giấy trong tay Lam Kiều, "chính là không gian để chúng ta rà soát. Sắp xếp rõ ràng tất cả những người xuất hiện vào tối hôm đó, xác minh từng người một, ai nói dối, ai có hành vi bất thường, sẽ luôn lộ ra sơ hở. Điều tra rõ ràng, không chỉ có lợi cho vụ án, mà đối với Đông Lan và những người thường xuyên đi lại như họ, cũng là một sự bảo vệ, phải không?"
Giọng Bùi Tố ôn hòa, trong sáng, logic rõ ràng, ngay lập tức hóa giải bầu không khí căng thẳng. Lam Kiều bĩu môi, tuy vẫn còn tức, nhưng cũng không tiện bộc phát nữa, đưa danh sách cho Đào Trạch.
Đào Trạch nhận lấy danh sách, khẽ nhíu mày, nhưng ánh mắt lại hướng về phía Lạc Vi Chiêu, với vẻ suy tư: "Đội trưởng Lạc, tôi cứ cảm thấy những lời cuối cùng của Trần Chấn... có ẩn ý. Anh ta đang ám chỉ điều gì? Khu Tây có vấn đề, chúng ta đều biết rõ. Nhưng nguyên nhân cái chết của Hà Tông Nhất rõ ràng không phải do sốc ma túy quá liều, tại sao anh ta cũng quan tâm đến vậy? Lẽ nào... ba vụ án trước cũng có liên quan đến Khu Tây?"
Lạc Vi Chiêu chưa kịp trả lời, đôi mắt Bùi Tố như có thể nhìn thấu lòng người khẽ nheo lại, lấp lánh ánh sáng của trí tuệ. Ngón tay thon dài của cậu nhẹ nhàng chạm vào cằm, rồi đột nhiên vươn tay, không nhẹ không nặng vỗ vào vai Lạc Vi Chiêu, khóe môi nhếch lên một nụ cười thấu hiểu và có chút tinh quái.
"Đội trưởng Lạc," giọng Bùi Tố mang theo một chút trêu chọc lười biếng, cố ý kéo dài, "anh cố ý phải không? Trên xe, cố ý vào thời điểm đó, dùng cách đó để 'tiết lộ' cho Trần Chấn, nói rằng chúng ta sắp thả Đông Lan." Cậu hơi nghiêng người về phía Lạc Vi Chiêu, khoảng cách giữa hai người lập tức rút ngắn, hơi thở gần như hòa quyện, "Anh sớm đã chú ý rồi, cái bóng lưng khả nghi thoáng qua gần hiện trường vụ án Hà Tông Nhất, chính là Trần Chấn. Anh biết anh ta vẫn luôn lén lút theo dõi tiến triển vụ án, đặc biệt là phần liên quan đến 'kẻ chống lưng' và 'Khu Tây'. Vì vậy anh cố ý tiết lộ thông tin, dẫn dụ anh ta cắn câu. Sau đó lại bất ngờ tiết lộ thân phận, khiến anh ta trở tay không kịp, phá vỡ phòng tuyến tâm lý của anh ta, từ đó moi ra thêm nhiều thông tin then chốt về ba vụ án trước, thậm chí là toàn bộ màn đêm đen tối ở Khu Tây." Ánh mắt cậu sáng rực, mang theo sự tinh ranh của người đã nhìn thấu tất cả, "Đội trưởng Lạc, thật là một chiêu 'dẫn rắn ra khỏi hang', 'tấn công vào tâm lý là thượng sách' mà."
Lạc Vi Chiêu bị Bùi Tố vạch trần suy nghĩ, không những không cảm thấy ngượng ngùng, ngược lại còn bật cười trầm thấp. Anh quay người lại, hoàn toàn đối mặt với Bùi Tố, dáng người cao lớn gần như bao trùm lấy đối phương. Anh vươn tay, động tác tự nhiên nhưng lại mang theo một lực đạo không thể cưỡng lại, ôm lấy vòng eo gầy gò, mềm mại của Bùi Tố, hơi dùng sức, kéo người lại gần mình hơn. Bàn tay còn lại với một vẻ bông đùa nhưng vô cùng tập trung, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Bùi Tố lên, ép đôi mắt xinh đẹp, giờ phút này mang theo chút đắc ý và trêu chọc, phải đối diện với ánh mắt sâu thẳm của mình.
"Tổ tông của anh," giọng Lạc Vi Chiêu hạ xuống cực thấp, mang theo một sự từ tính gần như thở dài, hơi ấm phả vào vành tai nhạy cảm của Bùi Tố, "anh lại làm sai chuyện gì rồi? Hửm? Gọi 'đội trưởng Lạc', không gọi 'anh' nữa?" Ngón cái của anh lướt nhẹ đầy mập mờ trên làn da mịn màng ở cằm Bùi Tố, ánh mắt tập trung như muốn hút người vào trong, "Em không phải là... vì anh vừa nãy vỗ vai Trần Chấn, nên ghen rồi chứ? Hửm?" Âm cuối của câu hỏi nhếch lên, mang theo sự trêu đùa và cưng chiều tột độ.
Lạc Vi Chiêu thấy rõ, ngay khoảnh khắc anh nói ra hai chữ "ghen rồi", hàng mi dài như cánh bướm của Bùi Tố run rẩy dữ dội vài cái, sau đó khẽ rũ xuống, cố gắng che giấu sự hoảng loạn thoáng qua trong mắt và một chút xấu hổ vì bị nói trúng tim đen. Phản ứng của tiểu yêu tinh lông mi này, chính là câu trả lời tốt nhất.
Trong lòng Lạc Vi Chiêu mềm nhũn, lại xen lẫn sự đau lòng. Anh khẽ thở dài, nâng bàn tay đang ôm eo lên, lòng bàn tay ấm áp và rộng lớn nhẹ nhàng đặt lên gáy Bùi Tố, như đang vỗ về một chú mèo kiêu ngạo nhưng nhạy cảm. Anh hơi cúi đầu, một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng không thể từ chối, chứa đựng sự thương xót và trấn an vô hạn, trân trọng đặt lên vầng trán trơn láng, đầy đặn của Bùi Tố. Cảm giác đó ấm áp và ngắn ngủi, nhưng lại mang theo sức nặng ngàn cân.
"Bảo bối," giọng Lạc Vi Chiêu trầm thấp và trang trọng, vang lên bên tai Bùi Tố, cũng vang lên trong không gian xem phim kỳ lạ này, khiến những người khác lập tức nín thở, "Anh biết, là do anh chưa cho em đủ cảm giác an toàn. Trước đây... anh cũng nợ em một lời tỏ tình chính thức."
Anh hơi lùi lại một chút, dùng hai tay nâng lấy khuôn mặt Bùi Tố, buộc cậu phải ngước mắt lên nhìn mình. Ánh mắt Lạc Vi Chiêu sâu thẳm như biển cả, bên trong dâng trào thứ tình cảm nồng nàn không thể tan chảy, không còn một chút trêu đùa hay sắc bén nào thường ngày.
"Anh vốn nghĩ, đợi vụ án kết thúc, sau khi trở về, sẽ tìm một dịp trang trọng nhất, hoàn hảo nhất, rồi nói với em." Ngón cái của anh nhẹ nhàng lướt qua gò má hơi lạnh của Bùi Tố, "Ở đây, quá vội vàng, không xứng với em."
Giọng anh hơi ngừng lại, trở nên kiên định và mạnh mẽ hơn, mang theo sự thấu suốt về sống chết và sự trân trọng: "Nhưng, vừa nãy nhìn thấy dáng vẻ của mẹ Hà... nghe thấy sự tuyệt vọng của Trần Chấn... Anh đột nhiên cảm thấy, thời gian không chờ đợi ai, thế sự quá vô thường. Anh không biết ngày mai và tai nạn cái nào sẽ đến trước. Vì vậy, anh không muốn chờ nữa. Anh muốn trong cuộc đời hữu hạn này, trong mỗi ngày còn có thể ôm em, hôn em, đều cố gắng hết sức, nói thật to, thật mạnh mẽ với em rằng – Anh yêu em."
"Bùi Tố," anh gọi cả họ tên cậu, mỗi chữ đều rõ ràng, mạnh mẽ, "Anh thích em, anh yêu em. Từ trước đến nay, em luôn là người đặc biệt nhất, quan trọng nhất, đáng quan tâm nhất trong tim anh. Không có ai khác."
Ánh mắt anh như xuyên thấu thời gian, mang theo hồi ức xa xăm: "Kể từ ngày đó, lần đầu tiên nhìn thấy em trong căn biệt thự lạnh lẽo đó... cậu thiếu niên đứng trong bóng tối, ánh mắt quật cường nhưng mong manh như lưu ly... Anh không thể buông bỏ em được nữa. Từ ngày đó, trong tim anh, đã luôn có một vị trí dành cho em."
Giọng anh mang theo một chút tự giễu và thành thật: "Ban đầu, anh trẻ người non dạ, bồng bột và tự phụ, luôn nghĩ rằng chỉ cần một bầu nhiệt huyết là có thể cứu cả thế giới. Vì vậy, khi nhìn thấy sự u ám và tuyệt vọng trong mắt em, anh gần như không chút do dự mà lao đến, cho rằng mình đương nhiên có thể kéo em ra. Lạc Vi Chiêu của ngày đó, quá ngây thơ rồi."
Ánh mắt anh trở nên phức tạp và sâu lắng: "Sau này, anh dần trưởng thành, trải qua nhiều chuyện hơn, mới thực sự hiểu ra, anh cũng không phải là người vạn năng. Anh không phải là thần, anh không làm được mọi thứ. Giống như... vụ án của mẹ em..." Nhắc đến chuyện này, trong mắt Lạc Vi Chiêu lóe lên một nỗi đau và sự áy náy sâu sắc, "Anh nhất thời bồng bột đã cho em hy vọng, cuối cùng lại để hy vọng đó hoàn toàn tan vỡ trước mắt em... Đó là một trong những điều anh hối hận nhất trong đời, nhưng..." Anh chuyển giọng, ánh mắt một lần nữa trở nên kiên định và nóng bỏng, "Điều duy nhất anh không hối hận, chính là trong vô vàn những chuyện tồi tệ đó, anh đã gặp được em. Bùi Tố, việc gặp em, bản thân nó đã là sự may mắn đáng khắc cốt ghi tâm nhất trong cuộc đời anh."
Giọng anh mang theo một chút ấm ức và bất lực khó nhận ra: "Sau này... em đối với anh, gần như là đối đầu gay gắt, không nhường một bước. Còn anh, cũng không buông được sĩ diện, không biết cách nói chuyện với em cho tử tế. Mỗi lần gặp mặt, không phải cố ý chọc em tức giận, thì cũng bị em chọc tức đến mức nhảy dựng lên. Hình như chỉ có như vậy, anh mới có thể đường đường chính chính lại gần em, mới có thể biết tình hình gần đây của em, mới có thể xác nhận... em vẫn ổn."
Ánh mắt Lạc Vi Chiêu trở nên sâu lắng và dịu dàng, mang theo một vẻ lấp lánh gần như mơ màng: "Nhưng em có biết không? Mỗi lần bị em chọc tức, mỗi lần trong đầu 'dạy dỗ' em, đối tượng tưởng tượng... từ trước đến nay chỉ có một mình em. Tưởng tượng đưa em về, ấn em lên đùi, đánh cho một trận đòn... nhưng..." Giọng anh đột nhiên hạ thấp, mang theo một sự dịu dàng gần như sùng kính, "Khi anh thực sự muốn ra tay trong tưởng tượng, anh mới phát hiện... anh không nỡ. Bùi Tố, anh không nỡ động vào một ngón tay của em."
Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đã hơi ửng đỏ, lấp lánh nước của Bùi Tố, từng chữ từng chữ, rõ ràng và chậm rãi nói: "Lúc đó anh đã biết, anh tiêu rồi. Anh, Lạc Vi Chiêu, đã bị trúng bẫy. Hoàn toàn bị trúng bẫy bởi một đứa trẻ mà anh nhìn nó lớn lên, vừa tức giận, vừa hận, vừa... không thể buông bỏ."
"Nhưng," giọng anh mang theo một chút thăm dò cẩn trọng và sự kìm nén lâu dài, "anh không biết em nghĩ thế nào, Bùi Tố. Anh không dám chắc chắn, không dám mơ mộng. Anh chỉ có thể chờ đợi như một kẻ ngốc, mong mỏi, hy vọng một ngày nào đó... em cũng có thể nảy sinh một chút, dù chỉ là một chút, tình cảm vượt trên tình anh em bạn bè đối với anh. Chỉ như vậy, anh mới dám... mới dám theo đuổi em, mới dám dâng trọn vẹn trái tim này cho em. Em có hiểu không, Bùi Tố?"
Anh hít một hơi thật sâu, như thể đã dùng hết sức lực toàn thân, hai tay hơi siết lại, nâng khuôn mặt Bùi Tố lên vững vàng hơn, ánh mắt rực lửa, mang theo sự dũng cảm liều lĩnh và lời cầu xin sâu sắc nhất:
"Bùi Tố, điều anh muốn nói là, con người anh, đôi khi thô lỗ, thần kinh lại lớn. Có thể không nhận ra sự bất an của em ngay lập tức, sự ấm ức của em, những cảm xúc chân thật được giấu dưới những trò đùa và sự lạnh nhạt. Vì vậy," giọng anh mang theo một sự cầu xin gần như thấp hèn, "hứa với anh, sau này đừng kìm nén nữa, được không? Hãy nói cho anh biết. Hoặc... em có nguyện ý cho anh cơ hội này không? Cho người đàn ông vụng về này, nhưng nguyện ý dùng cả đời để học cách yêu em thật tốt, một cơ hội để khám phá cảm xúc của em, chăm sóc em, che chở cho em?"
Ánh mắt anh như ngọn lửa ấm áp nhất, muốn thiêu đốt Bùi Tố hoàn toàn: "Bùi Tố, quyền lựa chọn và quyền kiểm soát, vẫn luôn nằm trong tay em. Vì vậy, bây giờ, em có đồng ý không? Em có nguyện ý... cùng anh đi hết quãng đời còn lại, bất kể thuận lợi hay nghịch cảnh, bất kể khỏe mạnh hay bệnh tật, đều cùng nhau nắm tay đồng hành không?"
Cả không gian xem phim chìm vào im lặng. Tất cả mọi người đều bị lời tỏ tình đường đột, chân thành đến mức rung động này làm choáng váng. Đào Trạch há hốc mồm, Lam Kiều ôm lấy lồng ngực, ngay cả Trương Đông Lan vốn ồn ào cũng im lặng.
Trong mắt Bùi Tố, lớp vỏ bọc bất cần đời và lạnh lùng xa cách đã hoàn toàn tan vỡ, chỉ còn lại sự cảm động và tình yêu thuần khiết, cuồn cuộn. Hơi nước nhanh chóng bao phủ đôi mắt đẹp của cậu, ngưng tụ thành những giọt nước mắt trong suốt, lăn dài trên gò má trắng ngần. Cậu mấp máy môi vài lần, cuối cùng, với giọng mũi nặng trĩu, nhưng lại vô cùng rõ ràng, vô cùng kiên định trả lời:
"Em... em đồng ý."
Giây tiếp theo, Lạc Vi Chiêu đột ngột siết chặt cánh tay, ôm Bùi Tố vào lòng thật chặt, kín kẽ, lực mạnh đến mức như muốn nhào nặn cậu vào trong xương máu của mình. Một tay anh siết chặt vòng eo Bùi Tố, một tay giữ chặt gáy cậu, mang theo sự mạnh mẽ không thể cưỡng lại và niềm hân hoan của kẻ được nhận lại, cúi đầu, hôn ngấu nghiến lên đôi môi đã khao khát từ lâu. Nụ hôn này, mang theo tình cảm dồn nén bấy lâu, niềm vui sướng khi được nhận lại và một sự bá đạo gần như tuyên bố chủ quyền, mãnh liệt và triền miên, ngay lập tức đốt cháy cả không gian.
"Ưm..." Bùi Tố chỉ kịp phát ra một tiếng nức nở ngắn ngủi, đã hoàn toàn bị cuốn vào cơn sóng tình cảm cuộn trào đó. Cậu cứng đờ trong chốc lát, sau đó cánh tay ngoan ngoãn vòng qua cổ Lạc Vi Chiêu, ngẩng đầu lên, vụng về nhưng lại vô cùng nhiệt tình đáp trả. Môi răng quấn lấy nhau, hơi thở hòa quyện, như muốn hút lấy linh hồn của đối phương để hòa tan. Ánh sáng lướt qua thân ảnh đang ôm chặt nhau của họ, thời gian dường như ngưng lại vào khoảnh khắc này.
Mãi đến khi cả hai đều thở dốc, Lạc Vi Chiêu mới hơi nới lỏng, trán chạm vào trán Bùi Tố, hơi thở gấp gáp của hai người quấn quýt vào nhau. Lạc Vi Chiêu nhìn người trong lòng với đôi môi mọng nước, sưng đỏ quyến rũ và ánh mắt mơ màng, thỏa mãn bật cười thành tiếng, để lộ hàm răng trắng, cười như một con mèo lớn vừa trộm được cá, vừa bất cần lại vừa đẹp trai. Anh ghé sát vào tai Bùi Tố, dùng hơi thở chỉ hai người nghe được, với vẻ lưu manh tột độ tuyên bố:
"Bùi Tố, anh nói cho em biết, hàng đã bán ra, không nhận đổi trả! Sau này, em là người của Lạc Vi Chiêu này, và anh cũng là người của Bùi Tố em! Nếu em dám chạy..." Anh cố ý dừng lại, răng khẽ cắn vành tai nhạy cảm của Bùi Tố, cảm nhận sự run rẩy nhẹ của người trong lòng, rồi cười xấu xa tiếp tục, "Anh sẽ lột sạch đồ của em, dùng còng tay chắc chắn nhất, còng vào đầu giường của anh, để em cả đời này không thể ra khỏi cửa, không thể xuống giường!"
Lạc Vi Chiêu ở bên này đắc ý khoe khoang chủ quyền, liền bị Đào Trạch phản ứng lại và vạch trần không chút nương tay: "Tôi nói rồi mà!" Đào Trạch chỉ vào Lạc Vi Chiêu, vẻ mặt vừa bừng tỉnh vừa đau lòng tột độ, "Khoảng thời gian đó sao anh cứ là lạ thế! Suốt ngày lẩn tránh hỏi thăm tin tức của tiểu Bùi! Cứ nghe tôi nói tiểu Bùi có thể đi hẹn hò với ai đó, là mặt anh đen lại, đen như đáy nồi ấy! Không phải, Lạc Vi Chiêu, anh đúng là một lão lưu manh! Từ lúc đó anh đã để ý đến cây cải thảo non mơn mởn nhà tôi rồi hả? Tiểu Bùi lúc đó mới bao nhiêu tuổi? 19 tuổi! Vừa mới trưởng thành chưa được bao lâu! Anh anh anh..." Đào Trạch tức đến run cả người, hận không thể lập tức cướp Bùi Tố từ trong vòng tay của con "sói đói" này về.
Nào ngờ "cây cải thảo Bùi" lại tự mọc chân, cam tâm tình nguyện chui vào lòng "heo". Bùi Tố thò đầu ra khỏi vòng tay Lạc Vi Chiêu, má vẫn còn ửng hồng, nhưng đôi mắt đào hoa lại sáng lấp lánh, như một con cáo nhỏ vừa trộm được cá, mang theo chút tinh quái và ngọt ngào nhìn Lạc Vi Chiêu: "Anh ơi~" Cậu cố ý kéo dài giọng, nghe vừa mềm vừa dẻo, "Vậy khoảng thời gian đó, anh lấy cớ 'gần đây trị an không tốt', ngày nào cũng canh giờ 'tiện đường' đưa em về nhà... cũng có 'nguyên nhân đặc biệt' đúng không?" Vừa nói, cậu vừa cố tình cọ vào lòng Lạc Vi Chiêu một cái, mười ngón tay còn chủ động đan chặt vào bàn tay lớn của anh.
Lạc Vi Chiêu cảm nhận được sự mềm mại và chủ động từ lòng bàn tay, trong lòng mừng rỡ, càng thêm tự tin. Anh siết chặt Bùi Tố, nhướng mày nhìn Đào Trạch đang tức tối, cười với vẻ mặt muốn ăn đòn: "Ừm hứ! Đào đội phó đại nhân, cậu phải xem xét cho kỹ nhé! Tôi đâu có phạm tội, lúc đó Bùi Tố đã trưởng thành rồi, 19 tuổi! Người có đầy đủ năng lực hành vi dân sự! Hơn nữa," anh lý sự cùn bổ sung, "lúc đó tôi đâu có chủ động 'dụ dỗ' em ấy! Tôi chỉ đơn thuần là lo lắng em ấy quá thu hút, lại vừa mới về nước, bị người khác lừa gạt, bắt nạt! Cái này gọi là phòng ngừa từ trước, bảo vệ an toàn thân thể cho công dân, là trách nhiệm của tôi!" Những lời lý luận bẻ cong sự thật này được nói ra một cách đường hoàng, khiến Đào Trạch tức đến trợn mắt.
"Được được được! Hai cậu đúng là 'rùa tìm đậu xanh' – hợp mắt nhau rồi! Một người nguyện đánh một người nguyện chịu! Tôi không thể quản được hai cậu nữa rồi!" Đào Trạch bực tức lườm hai người đang dính chặt lấy nhau một cái, giọng chua loét, "Ngày xưa còn lấy cớ tôi, ngay trước mắt tôi mà cãi nhau như gà chọi, kết quả thì sao? Hóa ra tôi chỉ là một người công cụ! Cuối cùng hai cậu ngọt ngào hạnh phúc thành đôi, chỉ có tôi vẫn là một kẻ cô đơn lẻ loi! Nghiệp chướng thật!"
Trở lại vấn đề chính, Lam Kiều thấy không khí cuối cùng cũng dịu xuống, vội vàng nhắc nhở chuyện quan trọng: "Đội phó Đào, cái anh Trương Đông Lan kia... thời gian sắp hết rồi, còn mười phút nữa."
Đào Trạch thu lại cảm xúc, trở lại trạng thái làm việc, cười bất lực, xòe tay ra: "Hết giờ thì cứ theo quy trình, thả người thôi."
"Hả? Cứ thế mà thả?" Lam Kiều trợn tròn mắt, gấp đến mức suýt nhảy dựng lên, "Chúng ta khó khăn lắm mới..."
"Không còn cách nào khác," Đào Trạch thở dài, nụ cười đầy bất lực, "thủ tục pháp lý là như vậy. Bằng chứng hiện có không đủ, thời hạn tạm giam đã hết, bắt buộc phải thả người. Đi nhanh đi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro