Chương 87: Cuộc nói chuyện bốc mùi (thú vị)

*Tác giả chơi chữ: 味道 vừa có nghĩa là "bốc mùi", vừa có nghĩa là "thú vị"

Ôn Ngôn hiện tại là không thể ăn uống thêm bất kỳ thứ gì nữa, nhưng đứng trước sắc đẹp, Ôn Ngôn cũng không để ý đến cái bụng đã no căng của mình!

Cầm lấy tách trà Lục Nhậm Giai rót cho, cậu khẽ nhấp một ngụm ...

Đối phương vẫn luôn bận trước bận sau vì Ôn Ngôn, Ôn Ngôn thực ra cũng không định nhìn vào cơ ngực của đối phương, nhưng không thể cưỡng lại được khi đối phương cứ lắc lư trước mặt cậu, ánh mắt cậu thi thoảng sẽ liếc tới bộ cơ ngực ấn tượng đó của đối phương ...

Cũng không biết bên trong là cảnh tượng thế nào ...

Cậu cũng biết suy nghĩ của mình có chút nguy hiểm! Tiêu Thanh Hải không biết ở chỗ nào đang toả ra khí đen xen lẫn ánh sáng xanh lục nhìn chằm chằm vào, cậu cũng chỉ có thể tưởng tượng trong lòng, không dám làm ra điều gì khác thường!

Cố gắng kéo lại suy nghĩ, cậu giả vờ bình tĩnh uống một ngụm trà, nhưng ánh mắt lại nhịn không được hướng về phía bộ ngực vạm vỡ cường tráng đó của anh ta ...

Cậu cũng không muốn đâu, nhưng thực tế là quá thu hút sự chú ý rồi!

Lục Nhậm Giai nhận ra ánh mắt của Ôn Ngôn, anh ta cười nói: "Tôi không có sở thích gì, chỉ thích tập gym, tập luyện không tệ ha!"

Nào chỉ là không tệ, quả thật là quá hoàn hảo đó được chưa!

Nếu không phải tình huống không cho phép, Ôn Ngôn thật muốn tự tay sờ thử mấy cái!

Ôn Ngôn cầm tách trà gật gật đầu: "Rất tốt!" Nếu có thể sờ thử thì càng tốt hơn!

Tiếc rằng Ôn Ngôn có ý xấu nhưng không có gan làm, nửa câu sau cậu tuyệt nhiên không có can đảm nói ra ...

Chỉ có thể dùng ánh mắt len lén nhìn trộm đối phương ...

Thấy ra được sự giằng co trong lòng Ôn Ngôn, Lục Nhậm Giai vui vẻ hỏi: "Muốn sờ thử không?"

"Không, không không không!" Ôn Ngôn vội vàng phủ nhận, đùa gì chứ, cho dù hiện tại cậu không có ai, nhưng bạn trai cũ của cậu vẫn không biết đang nấp ở góc nào nhìn cậu chằm chằm đó! Hơn nữa, cậu vẫn phải giữ nam đức chứ, đúng không!

"Chuyện này có gì mà ngại ngùng!" Lục Nhậm Giai nghĩ Ôn Ngôn là đang xấu hổ, trực tiếp kéo tay cậu đặt lên cơ ngực vĩ đại của mình ...

"Nào nào nào, đừng khách sáo!"

Ôn Ngôn: "......" Không được, không được, không được đâu!

"Ôi, không cần!" Ôn Ngôn ngoài miệng thì từ chối, nhưng tay lại thuận theo lực kéo của đối phương trực tiếp đặt lên cơ ngực vĩ đại của Lục Nhậm Giai!

Đợi đến khi tay của Ôn Ngôn thật sự chạm lên bộ ngực vĩ đại của Lục Nhậm Giai rồi, cậu ngay cả việc giả vờ từ chối cũng quên mất!

Xúc cảm đàn hồi mềm mại này thật tuyệt quá đi!

Ôn Ngôn nhịn không được còn bóp vài cái!

Ôn Quốc Cường ở bên kia thấy hai người bắt đầu dùng tay tương tác, cực kỳ phấn khích!

Nếu không phải hai người bọn họ không thể sinh con, thì có lẽ Ôn Quốc Cường đã nghĩ xong tên cho đứa cháu tương lai luôn rồi!

Tiêu Thanh Hải đứng một bên bí mật quan sát thì không vui như vậy, anh trực tiếp dùng lực bóp một cái vỡ tan chiếc ly trong tay ...

Trước đó người xung quanh anh đã ít đến đáng thương, những người hiếm hoi đến sau đó không biết việc toàn thân anh toả ra khí đen, nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh này, bọn họ vẫn là không chút dấu vết cách xa Tiêu Thanh Hải một chút ...

Ôn Ngôn xem như công khai sờ soạng Lục Nhậm Giai, lúc này cậu là yêu thích không rời tay!

Nếu mình cũng có thể có được cặp cơ ngực thế này thì tốt rồi!

Sờ soạng một hồi Ôn Ngôn đột nhiên có cảm giác dựng tóc gáy!

Bản năng của động vật nhỏ mách bảo cậu có nguy hiểm đang xảy ra!

Ôn Ngôn quay đầu nhìn xung quanh không phát hiện ra vết tích của Tiêu Thanh Hải, cũng không biết cảm giác nguy hiểm này tại sao có!

Có thể bản thân suy nghĩ nhiều rồi, hôm nay sau khi nhìn thấy Tiêu Thanh Hải cậu càng hay hốt hoảng.

Có lẽ trước đó uống quá nhiều nước trà, lúc này Ôn Ngôn có chút ngồi không yên!

Thấy Lục Nhậm Giai ở bên cạnh định cậu đi đâu thì theo đó, Ôn Ngôn chỉ có thể tranh thủ lúc anh ta không chú ý để lén lút chuồn đi ...

Lúc Ôn Ngôn đi về phía nhà vệ sinh, cứ cảm giác phía sau có người đi theo mình, cũng có thể người ta đi nhà vệ sinh giống cậu, nên cậu không nghĩ nhiều.

Đến khi cậu bước vào nhà vệ sinh, người theo sau Ôn Ngôn cũng bước vào, tiện tay đặt tấm biển tạm ngưng sử dụng ở trước cửa.

Lúc Ôn Ngôn vừa xong việc chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên có đôi tay từ phía sau bịt miệng cậu ...

Ngay khoảnh khắc bị bịt miệng, Ôn Ngôn còn nghĩ nếu biết trước thì đã để Lục Nhậm Giai đi cùng rồi, ít nhất với thân hình đó của đối phương ở bên cạnh, cậu không cần lo bị bắt cóc!

Khi Ôn Ngôn vừa định phản kháng, thì ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, cậu lập tức không chống cự nữa ...

Nửa đẩy nửa thuận theo cùng đối phương đi vào buồng vệ sinh ...

Hai người trong buồng vệ sinh chật hẹp không nói lời nào!

Khiến Ôn Ngôn bắt đầu thấy kỳ lạ.

"Anh kéo tôi vào đây làm gì?" Người này là mắc bệnh gì, bên ngoài không thể nói chuyện hay sao, cứ phải chen chúc trong buồng vệ sinh!

Đây chắc chắn là một buổi nói chuyện bốc mùi (thú vị)!

Tiêu Thanh Hải ôm Ôn Ngôn vào lòng, cảm nhận hơi ấm từ người cậu ...

Trước đây là anh còn lo lắng những người trong bóng tối sẽ ra tay với Ôn Ngôn, cho nên anh đã rời đi không lời từ biệt, Tiêu Thanh Hải nghĩ rằng chỉ cần anh tỏ ra không quá quan tâm đến Ôn Ngôn, cùng với việc anh quay trở lại Tiêu thị, thì những kẻ đó sẽ không chú ý đến Ôn Ngôn nữa.

Sự việc cũng diễn ra đúng như Tiêu Thanh Hải nghĩ, anh thực hiện hàng loạt biện pháp tại tập đoàn Tiêu thị, đối phương quả nhiên đã dồn hết tinh lực sang tập đoàn Tiêu thị, bên cạnh Ôn Ngôn còn có những vệ sĩ do anh cử đi, Tiêu Thanh Hải cũng có thể yên tâm triển khai hành động ở tập đoàn Tiêu thị.

Lúc trước mỗi ngày đều có những việc chưa làm xong và các cuộc cuộc họp liên tục, anh còn có thể không chú ý đến Ôn Ngôn!

Nhưng cuộc điện thoại của Ôn Ngôn giống như một viên đá rơi xuống hồ nước, tạo nên những gợn sóng trên mặt nước tĩnh lặng ...

Khi nhìn thấy Ôn Ngôn xuất hiện ở tập đoàn Tiêu thị, nói không ngạc nhiên là giả, anh tưởng rằng với tính cách ngạo kiều (bề ngoài tỏ ra kiêu ngạo nhưng bên trong ấm áp dễ thương) của Ôn Ngôn sẽ chỉ đợi anh đến dỗ dành, anh chưa bao giờ nghĩ rằng Ôn Ngôn sẽ đến tìm mình!

Khi Cố Cẩm Ngạn nói với anh rằng Ôn Ngôn đến là để tìm người yêu, chỉ có bản thân Tiêu Thanh Hải biết, trái tim của anh đã đập loạn nhịp như thế nào ...

Những dây leo nhung nhớ bắt đầu lan tràn mãnh liệt ...

Anh rất muốn gặp Ôn Ngôn!

Anh muốn ôm cậu, muốn hôn cậu ...

Thiệp mời dự tiệc sinh nhật của Ôn Quốc Cường được gửi đến tập đoàn Tiêu thị, loại thiệp mời những dịp thế này vốn sẽ không đến tay anh, nhưng có lẽ do trước đó đã dặn dò thư ký, nên tấm thiệp này đã được thư ký mang đến cho anh!

Suy nghĩ rất lâu, Tiêu Thanh Hải vẫn là không thể kìm nén nỗi nhớ trong lòng và đã đến đây!

Ban đầu anh chỉ định nhìn từ xa một cái, kẻ đứng sau còn chưa bị bắt, anh không muốn lại kéo Ôn Ngôn vào trong đó.

Nhưng khi biết được mục đích thực sự của bữa tiệc sinh nhật này, Tiêu Thanh Hải không giữ bình tĩnh được nữa!

Lúc nhìn thấy Ôn Ngôn đặt tay lên ngực của người kia, Tiêu Thanh Hải càng cảm thấy cả người mình toả ra ánh sáng xanh lục!

Ôn Ngôn cứ nhìn Tiêu Thanh Hải như vậy, người trước đây vỗ mông rời đi, bây giờ đến đây đóng vai thâm tình cái gì!

Ôn Ngôn trực tiếp đẩy Tiêu Thanh Hải ra, nghĩ đến địa điểm hiện tại, và chuyện mới vừa nãy, sắc mặt cậu đen thui.

"Anh ..." Ôn Ngôn chậm rãi lên tiếng!

Tiêu Thanh Hải thấy Ôn Ngôn có điều muốn nói, anh kềm nén tâm tư của mình lại, dự định xem thử Ôn Ngôn sẽ nói gì ...

Ai ngờ câu đầu tiên Ôn Ngôn thốt ra lại là, "Anh đã rửa tay chưa!"

Tiêu Thanh Hải: "......" Đáng lẽ anh không nên ôm kỳ vọng gì với Ôn Ngôn!

Anh thực sự bị Ôn Ngôn nghiền nát sạch sẽ mọi tức giận gì đó!

"Rửa rồi!" Những từ này có thể nói là Tiêu Thanh Hải nghiến răng nghiến lợi nói ra.

Nghe thấy đối phương đã rửa tay, vẻ mặt Ôn Ngôn dịu đi đôi chút.

Lúc này chỉ thấy ánh mắt của Tiêu Thanh Hải quẩn quanh trên người Ôn Ngôn ...

Ôn Ngôn cảm thấy bị Tiêu Thanh Hải nhìn rất không thoải mái, chẳng lẽ hồi nãy mình ăn quá nhiều nên bụng phình ra à?

Hiện tại Ôn Ngôn cũng không tiện cúi xuống xem thử có lộ bụng hay không, nhưng từ cảm giác hơi thít chặt ở eo, không chừng là thật sự lộ bụng rồi!

Cậu chỉ có thể hơi hóp bụng lại để bụng mình không quá lộ ...

Sau đó hung dữ nhìn Tiêu Thanh Hải một cái: "Làm gì!"

Ôn Ngôn hiện giờ đang hung dữ một cách đáng yêu!

"Lần trước chẳng phải em bảo tôi phải chịu trách nhiệm sao?" Tiêu Thanh Hải nhướn mày, trên mặt hơi mang ý cười.

Chịu trách nhiệm cái gì, chịu cái gì trách nhiệm!

Ôn Ngôn nhớ lại những lời trước đó mình đã nói khi đến tập đoàn Tiêu thị!

Ôn Ngôn: "......" Đã xấu hổ muốn chết một lần rồi, tại sao còn đến nữa!

Bây giờ cậu đi đâu hô biến ra một đứa cháu lớn cho Tiêu Thanh Hải đây!

Người này rảnh rỗi nhớ kỹ chuyện đó như vậy làm gì, rảnh quá mức rồi phải không!

Ôn Ngôn lấy điện thoại, lục mở một bức ảnh đưa cho Tiêu Thanh Hải: "Nếu anh muốn chịu trách nhiệm, vậy thì anh chuyển nó đi!"

Trong ảnh rành rành là Lục Muội mà Ôn Ngôn lúc uống say la hét đòi kết bái huynh muội ....

Chỉ là khi đó Lục Muội đã bay đi mất, để lại một quả trứng cho Ôn Ngôn, không ngờ hiện tại Ôn Ngôn ấp nở thành con được ...

Nhìn bức ảnh, Tiêu Thanh Hải trong lòng quả thực là đủ loại cảm xúc lẫn lộn ...

Tiêu Thanh Hải tự cho rằng mình không chút dấu vết liếc nhìn bụng Ôn Ngôn một lần nữa ...

Ôn Ngôn: "......" Cái vẻ mặt thất vọng đó của anh là chuyện quái gì!

Chẳng lẽ là mong đợi cậu mang thai một đứa hả!

Chủ đề này không thể tiếp tục được nữa, nếu nói tiếp Ôn Ngôn sợ rằng sẽ lạc hướng đến tận đẩu tận đâu, vì thế Ôn Ngôn ép buộc kéo chủ đề trở lại, cậu khoanh tay nhìn Tiêu Thanh Hải: "Anh đến đây làm gì, chẳng phải nói là tìm nhầm sao! Tại sao muốn chịu trách nhiệm rồi!"

Bá tổng mắng mỏ chỉ trích.jpg!

Thu lại biểu cảm tiếc nuối, Tiêu Thanh Hải nhớ lại khi người trước mặt bị mọi người vây quanh, với lúc cậu đặt tay lên lồng ngực của người khác, tức đến nghiến răng nghiến lợi!

"Nếu tôi không đến, có phải em sẽ chạy theo người khác không!" Anh cảm thấy mình không phải toả ánh sáng xanh lục trên đỉnh đầu nữa rồi, anh cảm thấy mình hiện giờ là người đàn ông có nguyên một cánh đồng cỏ xanh mướt!

Ôn Ngôn rất muốn mạnh mẽ gật đầu!

Cậu có rất nhiều người theo đuổi được chưa, thật sự cho rằng cậu sẽ treo mình chết dí trên cành cây cong quẹo mang tên Tiêu Thanh Hải này sao!

Nhưng đối diện ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của Tiêu Thanh Hải, cậu lại cảm thấy hèn nhát!

Bá tổng tuyệt đối không chịu thua!

Thế là Ôn Ngôn cứ thế cứng đầu cứng cổ nhìn đối phương...

Tiêu Thanh Hải nhìn Ôn Ngôn bướng bỉnh không chịu thua, trực tiếp hôn lên đôi môi mong nhớ bấy lâu ...

Người yêu giận thì phải làm sao, tất nhiên là dùng nụ hôn để xoa dịu rồi, nếu hôn không có tác dụng, thì có thể chọn chiến đấu một trận trên giường, tiếc là chỗ này chật hẹp, hạn chế sự phát triển của Tiêu Thanh Hải ...

Ôn Ngôn bị hành động bất ngờ của Tiêu Thanh Hải làm cho trở tay không kịp!

Hai người đã rất lâu không thân mật cùng nhau, nhớ lại đủ chuyện trước đây, Ôn Ngôn luôn có một cơn xúc động muốn rơi nước mắt ...

Nụ hôn này mang theo hương vị mằn mặn của nước mắt.

Cảm nhận được Ôn Ngôn đang khóc, Tiêu Thanh Hải buông cậu ra: "Sao thế?"

Anh kìm nén dục vọng trong lòng nhìn Ôn Ngôn, chẳng lẽ do hôn mạnh quá?

Không phải chứ, tốt xấu gì anh cũng là người đã từng học qua lớp bổ túc!

Tại sao nước mắt lại không biết phấn đấu như vậy, chỉ hôn một cái thì có gì đáng khóc đâu, Ôn Ngôn trong lòng tức giận nha!

Ngoài miệng thì cứng đầu nói: "Ai bảo tôi khóc, anh đừng có nói bừa!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro