Chương 96: Danh tiếng sụp đổ

Tiêu Thanh Hải lúc này vẫn chưa biết, hình tượng và danh tiếng của anh đang càng lúc càng bị huỷ hoại bởi chính miệng trợ lý nhỏ của mình ...

Tin nhắn thảo luận trong nhóm chat nhảy ra ào ào, rất nhanh mọi người đã suy luận được phần lớn sự tình.

Nhân viên A: Không phải chứ, không phải chứ, ngoài văn phòng play, tôi thực sự không nghĩ ra lý do nào khác khiến người ta phải gửi quần áo đến!

Nhân viên C: Biết đâu hai người trong lúc ăn uống sơ ý làm bẩn quần áo, đừng luôn mang kính lọc khi nhìn người khác chớ!

Nhân viên B: Em gái ơi, em ngây thơ quá nhỉ! Người lớn ăn uống có thể làm bẩn quần áo đến mức nào? Có phải trẻ lên ba đâu!

Nhân viên E: Tôi không quan tâm, bọn họ chắc chắn đã ấy ấy ấy trong văn phòng rồi!

Trong nhóm chat thảo luận từ việc hai người làm gì trong văn phòng đến việc ai trên ai dưới, rồi thảo luận đến chuyện Ôn tổng của bọn họ sẽ cưới hay gả cho người ta .....

Lúc mọi người đang bàn tán sôi nổi ngất trời, một giọng nói lại chen vào: "Xin hỏi có thể cho tôi lên trên hay không?"

Lúc này em gái lễ tân mới hoàn hồn lại!

Hỏng bét, quên mất ở đây còn có người!

Lưu luyến không rời nhìn các đồng nghiệp khác bàn luận rôm rả, em gái lễ tân vẫn tận chức tận trách mở cổngan ninh cho người ta ...

Trợ lý nhỏ sau khi vào rồi vẫn nghĩ tại sao nhân viên của công ty này ai nấy cũng đều có vẻ thiếu chuyên nghiệp thế nhỉ, không giống bên Tiêu thị của cậu ta ...

Đến khi cậu ta lên tới phòng làm việc ở tầng cao nhất rồi, an tĩnh chờ đợi, nghĩ rằng nhiệm vụ này thực sự quá đơn giản, có tay là làm được!

Trợ lý nhỏ hiện tại vẫn không biết mình đã gây ra chuyện lớn thế nào!

Tiêu Thanh Hải sau khi dặn dò trợ lý xong có cảm giác như quên điều gì đó, nhưng anh lại không nhớ ra!

Đối với những việc không nhớ ra, Tiêu Thanh Hải nghĩ hẳn là việc không quan trọng lắm!

Đến lúc này nhìn thấy trợ lý nhỏ xuất hiện trên tầng cao nhất Tiêu Thanh Hải mới nhớ ra, mặt hàng này lên đây bằng cách nào?

Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ một hồi lâu!

Tiêu Thanh Hải vẫn là nhịn không được hỏi: "Cậu lên đây bằng cách nào?"

Trợ lý nhỏ cảm thấy câu hỏi của ông chủ nhà mình cũng quá mức không chuẩn mực rồi!

Cậu ta lên đây bằng cách nào á, đương nhiên là đi lên, không lẽ cậu ta còn có thể bay lên hay sao?

Không hiểu rõ ý ông chủ, trợ lý nhỏ đành thành thật trả lời, cậu ta không cảm thấy có vấn đề gì!

Ôn Ngôn thấy Tiêu Thanh Hải đứng ở cửa giống như bị điểm huyệt cả nửa ngày không biết làm cái gì, cậu tò mò bước tới: "Anh đang làm gì ..."

Nói một hồi, Ôn Ngôn nhìn thấy một người trẻ tuổi mặc vest đang đứng trước mặt, trên tay người này còn cầm hai bộ vest ...

Cậu hơi trợn to mắt lên ...

Trợ lý nhỏ chỉ thấy đằng sau ông chủ nhà mình xuất hiện thêm một người nữa, rồi người đó nhìn thấy cậu ta cũng hỏi một câu bất ngờ giống y chang ông chủ cậu ta!

Nếu không phải vì sức hút của tiền lương quá lớn, chắc cậu ta đã trợn trắng mắt xem thường rồi, hết người này đến người khác hỏi cậu ta lên đây bằng cách nào, cậu ta bắt chước đại hiệp trong tiểu thuyết, leo tường lên đây đó được chưa! Hài lòng chưa!

Tiếc là, rõ ràng hai người trước mặt không hề hài lòng với câu trả lời của cậu ta!

Hai người vẫn hỏi cho ra nhẽ cậu ta lên đây bằng cách nào, trợ lý nhỏ không còn cách nào khác, chỉ có thể tường thuật lại cuộc trò chuyện với cô nàng lễ tân ở bên dưới, tiện thể phàn nàn rằng lễ tân ở đây không chuyên nghiệp lắm ...

Nghe xong lời kể của cậu ta, người trẻ ở đằng sau ông chủ nhào tới nói một câu xin lỗi với cậu ta rồi kéo ôngchủ của cậu ta vào trong, đóng cửa lại cái rầm ...

Không phải chứ, cậu ta làm gì bây giờ đây!

Lúc trợ lý nhỏ còn đang suy nghĩ xem có nên rời đi không, thì cánh cửa lại mở ra, người trẻ tuổi xinh đẹp kianhận lấy bộ quần áo từ tay cậu ta rồi lại đóng cửa cái rầm lần nữa ...

Thì ra cậu ta chỉ là một cái máy giao quần áo vô cảm chứ gì!

Tiêu Thanh Hải vẫn chưa hiểu ý của Ôn Ngôn lắm, chỉ thấy Ôn Ngôn bổ nhào một cái lên người anh: "Đều bị mọi người biết hết rồi, anh trả lại thanh danh cho em!"

Ôn Ngôn cảm thấy mình bị tai bay vạ gió!

Trước đây cậu rất ổn, tự dưng ấm đầu học theo Tiêu Thanh Hải lắp đặt nhiều lớp cổng an ninh như vậy, giờ thìhay rồi, cả công ty đều biết hôm nay cậu đã làm gì suốt một ngày!

Ôn Ngôn cảm thấy chính là tự mình đào hố chôn mình!

Ngày mai cậu phải tìm người tháo bỏ cổng an ninh!

Tháo hết!

Tiêu Thanh Hải lúc này lại thấy không có vấn đề gì lớn, chẳng phải chỉ là bị người khác biết bọn họ kêu người mang hai bộ quần áo đến thôi sao!

Chuyện này còn có thể suy ra được bọn họ làm gì sao?

Ôn Ngôn thì tỏ ý, đó là vì anh không hiểu năng lực suy diễn và tưởng tượng của đám nhân viên cấp dưới của em dữ dội đến thế nào!

Cộng thêm hôm nay cậu vừa mới lộ danh tính thực sự, không biết trong nhóm chat đã là hiện trường gió tanh mưa máu gì ...

Nghĩ đến đó, Ôn Ngôn cảm thấy đau đầu!

Nhưng nhìn bộ dạng Tiêu Thanh Hải thản nhiên như không, Ôn Ngôn lại cảm thấy có phải mình đã chuyện bé xé ra to không ...

Tiêu Thanh Hải thay đồ xong xuôi, phát hiện Ôn Ngôn vẫn đang ngồi ngây ngốc.

Anh đi tới vẫy vẫy tay trước mặt Ôn Ngôn: "Nếu còn không ra ngoài, bọn họ có thể sẽ tưởng tượng chúng ta đang chơi trò tình thú, đồng phục gì đó!"

Ôn Ngôn: "......" Em thực sự cảm ơn anh đã nhắc nhở em!

Ôn Ngôn dùng tốc độ nhanh nhất cuộc đời để thay xong quần áo!

Hiện tại đã hết giờ làm việc, nhưng vẫn còn rất nhiều nhân viên đang phấn đấu trong công việc, Ôn Ngôn nghĩ nghĩ, cậu cảm thấy hình tượng của mình vẫn còn có thể cứu vãn được chút ít, vì thế cậu dẫn Tiêu Thanh Hải đi dạo công ty một vòng, không nói ra nhưng đầy ẩn ý, chỉ thiếu điều đeo tấm bảng trước ngực để biểu thị bọn họ không làm gì cả!

Danh nghĩa đối với bên ngoài là, đi xem thử mọi người đang làm gì!

Tiêu Thanh Hải nhịn cười, theo Ôn Ngôn đi dạo một vòng trên dưới khắp công ty.

Sau khi đi xong, Tiêu Thanh Hải hỏi: "Hài lòng rồi chứ!"

Ôn Ngôn cảm thấy danh tiếng của mình hiện giờ hẳn là có lẽ đang trên đà tăng trở lại, cậu gật gật đầu!

Bá tổng tỏ ý rất hài lòng!

Sau đó Tiêu Thanh Hải chậm rãi tiến lại gần cậu, hơi thở ấm nóng phả bên tai ...

Nơi đông người thế này, Ôn Ngôn vừa định đẩy Tiêu Thanh Hải ra, thì nghe thấy anh dùng giọng nói tràn đầy ý cười nói: "Em có từng nghe qua câu 'lạy ông tôi ở bụi này' chưa?

Ôn Ngôn: "......" Thôi toang!

Cuối cùng cậu cũng không biết mình được dẫn ra khỏi công ty với tâm trạng thế nào ...

Cùng Tiêu Thanh Hải đi trên con phố nhộn nhịp, Ôn Ngôn vỗ vỗ má mình, cố gắng xua đi những ký ức đó,nhưng thất bại ...

Tâm trí Ôn Ngôn hoàn toàn không tập trung vào việc dạo phố, Tiêu Thanh Hải suy nghĩ một chút, định tìm việcgì khác thử giúp cậu dời đi sự chú ý ...

Thấy Tiêu Thanh Hải đi được một đoạn rồi quay ngược lại, Ôn Ngôn thắc mắc hỏi: "Không đi dạo nữa à?"

"Chúng ta đi làm chuyện khác!" Tiêu Thanh Hải nắm tay Ôn Ngôn quay trở lại con đường vừa đi.

"Ò ..." Tuy không biết Tiêu Thanh Hải định làm gì, Ôn Ngôn cảm thấy cứ đi theo anh là đúng!

Cho đến khi nhìn thấy khu dân cư quen thuộc, Ôn Ngôn mới nhận ra Tiêu Thanh Hải đây là đưa cậu về nhànha!

Không phải nói đi dạo phố ăn uống sao? Tại sao đột nhiên về nhà trước vậy?

Ôn Ngôn cũng không biết Tiêu Thanh Hải đang bày trò gì ...

Đi trên con đường rợp bóng cây trong khu dân cư, Ôn Ngôn vẫn là có chút cảm khái.

Đã bao lâu rồi cậu không cùng Tiêu Thanh Hải đi dạo trong khu dân cư như thế này ...

Khi đến một khoảnh đất trống có vẻ mới được san lấp, Ôn Ngôn khẽ ho một tiếng!

Đây chẳng phải là chỗ cái hố của Đại ca cây của cậu hay sao!

Sao Đại ca của cậu lại đâu mất rồi!

Nghĩ Đại ca cây của mình thật lắm tai ương mà!

Lần trước là gặp phải cậu, nhất quyết bị cậu lôi về, bây giờ cũng không biết xui xẻo gặp phải ai, lại bị bứnggốc đi lần nữa ...

Nghĩ đến đây Ôn Ngôn bật cười ...

Tiêu Thanh Hải nhìn Ôn Ngôn cười ngặt nghẽo mà đầu đầy dấu hỏi, chỗ này có gì đáng cười đâu.

Thấy vẻ mặt bối rối của Tiêu Thanh Hải, Ôn Ngôn tốt bụng kể cho anh nghe câu chuyện cái hố này vì sao mà có!

Nói xong, Ôn Ngôn còn hỏi Tiêu Thanh Hải: "Có phải rất buồn cười không?"

Tiêu Thanh Hải: "......"

Tiêu Thanh Hải vốn định dẫn Ôn Ngôn đến chỗ này, chính là muốn xem lại chốn cũ!

Nhân tiện nói cho cậu biết anh đã mang Đại ca cây rất có ý nghĩa kỷ niệm đi, rồi định hỏi Ôn Ngôn có cảm động không, có lãng mạn không!

Nhưng sau khi nghe Ôn Ngôn kể xong, Tiêu Thanh Hải chọn cách lặng lẽ ngậm chặt miệng ...

Cũng không biết giữa hai người, rốt cuộc ai là người có EQ thấp hơn!

Về đến nhà, Ôn Quốc Cường đã ngồi trên sofa chờ hai người từ rất lâu!

Thấy Tiêu Thanh Hải và Ôn Ngôn về, Ôn Quốc Cường hừ mạnh một tiếng biểu thị sự không hài lòng của mình!

Hừ xong, Ôn Quốc Cường mới phát hiện bộ đồ khi Ôn Ngôn ra ngoài vào buổi sáng và trở về vào buổi tối không phải cùng một bộ!

Trong lòng ông có chút nghi hoặc, nhìn quần áo trên người Tiêu Thanh Hải, ông phát hiện người này cũng đã thay đồ ...

Ông đứng dậy bước tới trước mặt Ôn Ngôn và Tiêu Thanh Hải, cẩn thận quan sát hai người.

Ôn Ngôn bị ánh mắt của Ôn Quốc Cường nhìn đến mức toàn thân nổi da gà ...

"Tại sao con thay quần áo?" Ôn Quốc Cường săm soi hồi lâu cũng không phát hiện điểm gì đặc biệt, đành hỏi thẳng thắc mắc trong lòng.

"Lúc ăn cơm không cẩn thận làm bẩn!" Ôn Ngôn tìm một lý do khá hợp lý.

Ôn Quốc Cường nhìn Ôn Ngôn với vẻ mặt "Con thấy ba có tin không" ...

Ôn Ngôn: "......" Hôm nay cái vụ quần áo coi bộ không thể bỏ qua rồi!

Không còn cách nào khác, lại không thể nói thật, Ôn Ngôn giả vờ ngáp một cái: "Buồn ngủ quá à, con đi ngủ trước đây!"

Nói xong, Ôn Ngôn định kéo Tiêu Thanh Hải rời khỏi đây, nhưng tiếc là lại bị Ôn Quốc Cường chặn lại lần nữa!

"Con đi ngủ đi, tối nay ta và Tiêu Thanh Hải ngủ ở phòng dành cho khách!" Một câu nói làm mọi người sững sờ!

Ôn Ngôn cứng ngắc quay đầu nhìn Ôn Quốc Cường, đây là do cậu quá mệt nên bị ảo giác sao?

Tại sao cậu lại nghe thấy Ôn Quốc Cường nói muốn ngủ cùng phòng với Tiêu Thanh Hải vậy!

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Ôn Quốc Cường ...

Thực ra Ôn Quốc Cường không phản đối hai người ở bên nhau, ông chỉ là rất tức giận Tiêu Thanh Hải vì trước đây làm cho Ôn Ngôn đau lòng như vậy, cho nên ông muốn hành hạ đối phương một chút!

Muốn có được Ôn Ngôn đâu có dễ dàng như thế!

Nhưng thấy ánh mắt kia của Ôn Ngôn, suy nghĩ của Ôn Quốc Cường chính là "Con trai lớn không giữ được nữa!"

Ông còn không phải vì muốn xả giận cho Ôn Ngôn phần nào hay sao, nhìn vẻ mặt không nỡ kia của Ôn Ngôn xem, là chuyện quái quỷ gì hả!

Tiêu Thanh Hải lấy lại tinh thần trước nhất, anh lên tiếng giải thích: "Con chỉ đưa Ôn Ngôn về nhà, con còn cóviệc khác, tối nay sẽ không ở lại đây!"

Nghe Tiêu Thanh Hải nói vậy, Ôn Quốc Cường gật đầu liền, tỏ ý nếu đã có việc vậy thì cứ đi làm đi, xin lỗi, ông không giữ!

Nói xong, Ôn Quốc Cường dứt khoát nhanh chóng đóng cửa lại ...

Ôn Ngôn: "......" Ngay cả câu tạm biệt cũng không kịp nói!

Thôi, dù sao cậu cũng muốn nghỉ ngơi đàng hoàng, vừa ăn khuya lại vừa ăn cơm văn phòng, ăn liên tiếp hai bữa tuy ngon, nhưng quả thực sự hơi đuối!

Sau khi Tiêu Thanh Hải rời đi, Ôn Ngôn cũng về phòng mình!

Lúc này, Ôn Quốc Cường mới chậm chạp nghĩ lại và nhận ra, tại sao lúc nãy khi ông nói, cả hai đều tỏ ra kinh ngạc!

Nghĩ đến quan hệ của hai người họ, rồi nghĩ đến lời ông nói, đây chẳng phải là hành động lưu manh rành rành hay sao!

Sau khi hiểu được lý do, Ôn Quốc Cường tái hết cả mặt!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro