Chương 6

https://thuvienbaonghi.wordpress.com/2024/03/17/chim-trong-vuc-tham-chuong-6/

第6章

CHÌM TRONG VỰC THẲM – TRÌ TỔNG TRA

Dịch: Bảo Nghi

Ngày: 17/3/2024

  温泉山庄在遥远的滨市,飞机抵达时,前夜刚下完一场大雪。

Sơn trang suối nước nóng Tân Thị cách rất xa, khi máy bay đến nơi, đêm hôm trước mới vừa rơi một trận tuyết lớn.

  穆于第一次来滨市,看什么都觉得新奇。

Mục Vu lần đầu tiên đến Tân Thị, nhìn cái gì cũng cảm thấy mới lạ.

  抵达度假村门口时,看着一排排的小雪人,他没忍住停下来拍张照。

Lúc đến cổng khu nơi nghỉ dưỡng, trông thấy một hàng người tuyết nhỏ, cậu không kìm được phải dừng lại chụp ảnh.

  下意识地,他想把照片分享给周颂臣,还未点开分享图标,就意识到他想要分享的人就在他面前。

Trong tiềm thức, cậu muốn chia sẻ những bức ảnh cho Chu Tụng Thần, nhưng còn chưa bấm vào biểu tượng chia sẻ, thì cậu nhận ra rằng người mà cậu muốn chia sẻ đang ở ngay trước mắt mình.

  周颂臣穿着棕色麂皮绒羊羔夹克,站在冰天雪地的滨市中,像来拍摄宣传片的模特。

Chu Tụng Thần mặc chiếc áo khoác lông cừu màu nâu, đứng giữa đất trời ngập tuyết của Tân Thị, tựa như người mẫu đi chụp ảnh tuyên truyền.

  可惜模特表情不好,身边立着煞风景的玫红女士行李箱,手里还提着个女士小包。

Đáng tiếc biểu cảm của người mẫu không được tốt lắm, phía bên cạnh trong khung cảnh là chiếc vali màu hồng của các quý bà, trong tay còn có túi xách của phụ nữ.

  因为早起赶行程,而没能睡好的周颂臣,此刻心情极度不佳。

Bởi vì buổi sáng để kịp lịch trình, mà Chu Tụng Thần không được ngủ ngon, cho nên tâm tình lúc này cực kỳ tệ.

  穆于默默地离他远了点,专心拍自己看到的小雪人。

Mục Vu lặng lẽ cách xa hắn ra, chuyên tâm chụp ảnh người tuyết mà mình trông thấy.

  因为人流量大的原因,度假村的雪地到处都是黑色脚印,小雪人灰扑扑的,没有穆于想象中那般雪白干净。

Bởi vì do số lượng người đông đúc, dấu chân đen phủ đầy khắp mọi nơi, người tuyết nhỏ lấm tấm bụi bẩn, không có màu tuyết trắng tinh như trong tưởng tượng của Mục Vu.

  他找了块相对干净的雪地蹲下,摘掉手套,摸了摸地上的雪。

Cậu tìm một mảnh tuyết tương đối sạch sẽ ngồi xổm xuống, cởi găng tay ra, sờ sờ vào tuyết trên mặt đất.

  指尖陷入积雪,发出轻微的脆响,像是陷入一团干燥的冰末,雪白的晶体在指腹入侵后开始坍塌。

Đầu ngón tay lún vào trong tuyết, phát ra âm thanh lạo xạo giòn tan, như thể rơi vào một đống bột đá khô, những tinh thể trắng như tuyết sau khi bị đầu ngón tay xâm lấn bắt đầu sụp xuống.

那感觉就像冰箱冷藏层的积冰,在人体的温度上待久一些,就会迅速融化。

Cảm giác đó giống như đá đông trong tủ lạnh, nếu như chạm vào nhiệt độ cơ thể một thời gian, sẽ tan chảy nhanh chóng.

  穆于又捧了团雪,将其揉碎,正玩得不亦乐乎,就听到身后传来的脚步声。

Mục Vu lại vốc một nắm tuyết lên, nghiền nát nó thành mảnh vụn, đang chơi vui muốn chết đi được, thì nghe thấy tiếng bước chân đi đến phía sau lưng.

  他仰起头,周颂臣站在他身后。

Cậu nghếch đầu lên, Chu Tụng Thần đang đứng phía sau cậu.

  高大的身影几乎挡住了所有阳光,将穆于纳入影子下方。

Thân hình cao lớn gần như che hết toàn bộ ánh nắng, vây Mục Vu vào trong bóng tối.

  周颂臣看了眼穆于手里的雪没有说话,只是轻轻挑起眉梢。

Chu Tụng Thần liếc nhìn tuyết trong tay Mục Vu không nói gì, chỉ khe khẽ nhướn mày.

  穆于马上拍掉掌心上的雪,抓着手套站起身,不用周颂臣说,他也知道对方在嫌弃他刚才的行为。

Mục Vu lập tức phủi hết tuyết trên lòng bàn tay xuống, cầm găng tay đứng dậy, không cần Chu Tụng Thần phải nói gì, cậu cũng biết đối phương ghét bỏ hành động vừa rồi của cậu.

  果不其然,周颂臣丢下一句:“一会记得洗手。”就越过他走进酒店大堂。

Quả nhiên như dự đoán, Chu Tụng Thần nhả ra một câu: "Lát nhớ rửa tay." sau đó đi qua cậu tiến vào sảnh khách sạn.

  穆于应了声好,心里却想着,他的手又不是周颂臣专属,也没印上对方名字。

Mục Vu đáp một tiếng được, thế nhưng trong lòng lại nghĩ, tay của cậu cũng chẳng phải đồ sở hữu riêng của Chu Tụng Thần, cũng đâu có đóng dấu tên của đối phương.

  他想玩什么就玩什么,想弄脏就弄脏。

Cậu muốn chơi cái gì thì chơi, muốn nghịch bẩn thì nghịch bẩn.

  虽然内心腹诽,但穆于入住酒店的第一时间,还是先洗了手。

Mặc dù trong lòng oán thầm, nhưng Mục Vu trước khi nhận phòng sảnh khách sạn, vẫn đi rửa tay.

等洗好手,穆于才有闲暇欣赏入住的观景套房。

Đợi đến khi rửa tay xong, Mục Vu mới có thời gian rảnh rỗi ngắm nhìn quang cảnh của căn phòng.

  透明落地窗能够直观瞧见河景,蜿蜒河岸上厚雪堆积,水流湍湍,偶有浮冰。

Cửa kính sát đất có thể trực tiếp nhìn ra quang cảnh con sông, tuyết dày tích tụ uốn lượn theo triền sông, dòng nước chảy xiết, thi thoảng còn có tảng băng trôi.

  不同于窗外松柏蓬勃生长,岸上植株呈现枯黄色泽。

Khác với cây tùng bách sinh trưởng mạnh mẽ bên ngoài cửa sổ, cây cối ven bờ sông lộ ra sắc khô vàng.

  室内温暖如春,茶几摆放着酒店赠送的点心水果。

Trong phòng ấm áp như mùa xuân, trên kỷ trà đặt điểm tâm và trái cây do khách sạn tặng.

  穆于坐在沙发上,吃饼干的同时,目光也在观察着坐在沙发另一端的周颂臣。

Mục Vu ngồi trên ghế sô pha, trong lúc vừa ăn bánh bích qui, ánh mắt cũng đang quan sát Chu Tụng Thần đang ngồi ở đầu bên kia ghế sô pha.

  此行肖韵定了两个套房,让穆于跟周颂臣住同一间。

Tiêu Vận đã đặt hai phòng xếp cùng dãy trong chuyến đi này, để Mục Vu và Chu Tụng Thần ở chung một phòng.

  本来猜想着,周颂臣会不会在母亲们的眼皮子底下同他胡来。

Ban đầu vốn còn dò đoán, liệu Chu Tụng Thần có làm càn với cậu dưới mắt các mẹ hay không.

但看周颂臣一进房间就坐下玩手机,看都不看他一眼的模样。凭借对其多年了解,他知道周颂臣不会在这里玩过火“游戏”。

Nhưng thấy Chu Tụng Thần vừa vào phòng đã ngồi nghịch điện thoại, dáng vẻ không buồn nhìn tới cậu. Dựa vào sự thấu hiểu nhiều năm qua, cậu biết Chu Tụng Thần sẽ không làm mấy trò "chơi đùa" ở đây.

  穆于暗自庆幸,松了口气。

Mục Vu âm thầm vui mừng, thở phào một hơi.

  度假村里有滑雪场,来之前穆于为滑雪做了不少攻略。

Có một bãi trượt tuyết trong khu nghỉ dưỡng, trước khi đến đây Mục Vu đã lên rất nhiều kế hoạch để thực hiện việc trượt tuyết theo cẩm nang.

  他自幼在体育方面就毫无天赋,平衡力极差,至今也没学会滑冰。

Từ nhỏ Mục Vu đã không có chút thiên phú nào về phương diện thể thao, khả năng giữ thăng bằng cực kỳ kém, đến giờ vẫn chưa học được cách trượt băng.

  曾让周颂臣真心发问:“你是不是该去医院检查一下小脑?”

Chu Tụng Thần từng thành thật hỏi cậu: "Có phải cậu nên đến bệnh viện kiểm tra thử bộ não nhỏ đó hay không?

  学什么都轻易上手的周颂臣,不会懂他的烦恼。

Chu Tụng Thần học mọi thứ dễ như trở bàn tay, không hiểu nỗi phiền não của cậu.

  十四岁那年寒假,周颂臣曾短暂地对围棋有过好奇。

Kỳ nghỉ đông năm mười bốn tuổi, có một thời gian ngắn Chu Tụng Thần từng hiếu kỳ về cờ vây.

  穆于借机大肆鼓吹围棋的种种好处,等周颂臣被他说动,便给周颂臣讲解围棋的规则,教其何为气,何为占地。

Mục Vu nhân cơ hội này trắng trợn thổi phồng đủ các loại lợi ích của cờ vây, sau khi Chu Tụng Thần bị cậu thuyết phục, liền giải thích các quy tắc về cờ vây cho Chu Tụng Thần, nào thì điểm khí là như thế nào, địa thì ra sao.

那种初为人师的感觉很是新鲜,尤其学生还是周颂臣。

Cảm giác lần đầu tiên được làm thầy thật mới mẻ, đặc biệt nhất học sinh còn là Chu Tụng Thần.

  等人学会围棋规则,穆于就陪着周颂臣下了几局,为了不让对方感到挫败,他还放了好几手。

Đợi đến khi người ta đã học xong hết các quy tắc của cờ vây, Mục Vu cùng với Chu Tụng Thần chơi mấy ván, để không khiến cho đối phương có cảm giác thất bại, cậu còn thả cho mấy lần.

  周颂臣输了一下午,本以为对方会生气,谁知道周颂臣只是沉默地离开了他家,再没提起围棋这件事。

Chu Tụng Thần mất cả một buổi chiều, những tưởng rằng đối phương sẽ tức giận, ai ngờ Chu Tụng Thần chỉ lặng lẽ rời khỏi nhà cậu, không bao giờ đề cập đến câu chuyện cờ vây này nữa.

  就在穆于以为周颂臣对围棋失去兴趣的一个月后,周颂臣突然提出要跟他下棋。

Một tháng sau đó khi mà Mục Vu nghĩ rằng Chu Tụng Thần đã không còn hứng thú nào nữa với cờ vây, Chu Tụng Thần lại đột nhiên đưa ra đề nghị chơi cờ với cậu.

  那一回穆于别说让棋了,光是守住自己的地盘都十分艰难,一场棋局焦灼到最后,虽是平局,但对穆于来说却是输了。

Lần đó Mục Vu không thiết gì với việc ăn cờ, chỉ riêng việc bảo vệ lãnh thổ của mình thôi đã mười phần gian khổ, một ván cờ căng thẳng đến tận phút cuối cùng, dù là một trận hòa, nhưng với Mục Vu mà nói lại là thua.

  因为他学了这么多年,而周颂臣只花了一个月,就能够跟他成为平手。

Bởi vì cậu đã phải học rất nhiều năm, còn Chu Tụng Thần mới chỉ chơi có một tháng, vậy mà có thể đấu hòa với cậu.

短暂的失落后,穆于反而为此感到高兴。

Sau một thời gian thấy mất mặt, Mục Vu lại trở nên vui vẻ vì điều đó.

  如果周颂臣也学棋,那之后他们还能够一起去棋社。

Nếu Chu Tụng Thần học chơi cờ, vậy sau này bọn họ có thể cùng nhau đi đến câu lạc bộ cờ vây rồi.

  谁知平局以后,周颂臣立刻对围棋失去兴趣,转而玩起更刺激的滑雪。

Không ngờ sau trận hòa, Chu Tụng Thật lập tức mất đi hứng thú với cờ vây, chuyển sang chơi trò trượt tuyết kích thích hơn.

  那个寒假周颂臣三天两头往滑雪场跑,穆于也想跟着一起去,可穆心兰不允许。

Kỳ nghỉ đông năm đó Chu Tụng Thần cứ dăm ba bữa lại chạy đến khu trượt tuyết, Mục Vu cũng muốn đi theo, nhưng Mục Tâm Lan không cho phép.

  曾经的遗憾,现在有机会能弥补,穆于怎能不期待。

Những tiếc nuối trong quá khứ, bây giờ có cơ hội để bù đắp, Mục Vu sao có thể không mong chờ.

  肖韵和穆心兰都对滑雪没兴趣,两人相约去做spa,让孩子们自己玩,于是穆于跟着周颂臣一同抵达滑雪场。

Tiêu Vận và Mục Tâm Lan đều không có hứng thú với trượt tuyết, hai người hẹn nhau đi spa, mặc đám trẻ tự mình chơi, thế là Mục Vu theo Chu Tụng Thần cùng nhau đi đến khu trượt tuyết.

 等他好不容易将自己上网买的护具一一上身,就看到周颂臣身穿黑色滑雪服,抱着红色的滑雪单板,止步于数米之外。

Sau khi cậu không dễ dàng mới mặc được bộ đồ bảo hộ mua trên mạng lên người, thì thấy Chu Tụng Thần mặc một bộ đồ trượt tuyết màu đen, cầm cái ván trượt tuyết đơn màu đỏ, dừng bước cách đó vài mét.

  周颂臣的目光,在穆于一身装备,尤其是外形是小乌龟的护臀垫上停顿数秒,露出毫不掩饰地嫌弃。

Ánh mắt của Chu Tụng Thần, đặt trên trang bị trên người Mục Vu, đặc biệt dừng vài giây trên đồ bảo hộ mông hình dáng trông giống như con rùa nhỏ, lộ ra sự ghét bỏ không hề che giấu.

  虽然来之前,穆于就知道周颂臣不会教他滑雪,但没想到周颂臣能将他抛弃得如此彻底。

Mặc dù trước khi đến, Mục Vu đã biết Chu Tụng Thần sẽ không dạy cậu trượt tuyết, nhưng không thể ngờ Chu Tụng Thần lại vứt bỏ cậu triệt để đến như vậy.

  穆于在初级雪道摔得人仰马翻,而周颂臣从高处疾驰而下,刮起一阵剧烈的雪雾后,翻出精彩流畅的空翻,平稳落地。

Mục Vu ngã ngửa trên đường trượt sơ cấp dành cho người mới, trong khi Chu Tụng Thần đang bay vút lên cao rồi đáp xuống, kéo theo tuyết như sương mù dữ dội thổi phía sau, trôi chảy thực hiện một cú lộn người một cách xuất sắc, ổn định rơi xuống đất.

  鲜红色的滑板,就像划破雪地的火光,异常引人瞩目。

Chiếc ván trượt màu đỏ tươi, tựa như ánh lửa cắt ngang qua gió tuyết, cực kỳ bắt mắt.

  不多时,周颂臣身边就多了位身着雪白滑雪服的女孩。

Không bao lâu sau, bên cạnh Chu Tụng Thần có nhiều thêm một cô gái mặc bộ đồ trượt tuyết trắng như tuyết.

周颂臣跟那个女孩聊了一会,两个人一同乘坐缆车索道,前往高级滑雪区。

Chu Tụng Thần và cô gái kia trò chuyện một lúc, rồi hai người cùng nhau ngồi cáp treo, đi về phía khu trượt tuyết cao cấp.

  初级雪道位于雪山最下方的位置,而高级赛道位置更高。

Vị trí đường trượt sơ cấp nằm ở dưới chân núi, mà đường trượt cao cấp nằm ở vị trí cao hơn.

  不知等了多久,穆于才看到一黑一白的身影同时滑下坡道,女孩技术看着不错,但周颂臣显然没用出全力,甚至适当降速,让自己稳稳落于女生侧后方。

Không biết đã đợi bao lâu, Mục Vu mới trông thấy thân ảnh một bóng đen một bóng trắng đang cùng lúc trượt xuống dốc, kỹ thuật của cô gái trông không tệ, nhưng rõ ràng Chu Tụng Thần chưa dùng hết sức, thậm chí tốc độ trượt xuống rất vừa phải, khiến mình vững vàng rơi xuống điểm phía sau cô gái.

  在女生即将冲过陡坡,滑至平缓地区后,周颂臣才不紧不慢地加速。

Khi cô gái chuẩn bị trượt qua một con dốc, sau khi đến một chỗ bằng phẳng, Chu Tụng Thần mới chậm rãi tăng tốc.

  穆于沉默地收回了视线,试图继续滑雪。

Mục Vu lặng lẽ thu hồi tầm mắt, tiếp tục định trượt tuyết.

  很快他再次摔跤,这次摔得尤其狠,脸上的护目镜飞出去的同时,右边脸颊传来一阵刺痛。

Chẳng mấy chốc cậu lại ngã lần nữa, lần này ngã đặc biệt mạnh, chiếc kính bảo hộ đồng thời văng ra, bên má một trận đau như kim châm.

 这回穆于没能够立刻爬起来,因为他的眼镜跟着护目镜一同飞了出去。

Lần này Mục Vu không thể bò dậy ngay được, bởi vì kính của cậu đã bay ra cùng với kính bảo hộ.

  趴在地上摸索了好一会,感觉到有人踏着滑板停在了他身旁。

Nằm xuống đất mò mẫm một lúc lâu, cảm thấy có ai đó dẫm trên ván trượt đứng bên cạnh người cậu.

  以为挡住了别人滑雪,穆于本能地道歉:“不好意思,我眼镜找不到了,等我找到了马上让开。”

Nghĩ rằng mình đang cản trở người ta trượt tuyết, Mục Vu theo bản năng xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không thấy mắt kính của mình, đợi tôi tìm thấy sẽ tránh ra ngay."

  那人听了这话也没走,反而驻在原地。

Người kia nghe thấy lời này cũng không bỏ đi, trái lại vẫn đứng nguyên chỗ cũ.

  等穆于好不容易把眼镜找到,戴上后就见周颂臣抱着双臂,面色不善地站在他身前。

Đợi Mục Vu thật vất vả tìm lại được chiếc kính, sau khi đeo lên thì thấy Chu Tụng Thần đang khoanh tay, đứng trước mặt cậu với vẻ mặt xấu xa.

  不等穆于说话,周颂臣直接道:“你回去吧。”

Không đợi Mục Vu lên tiếng, Chu Tụng Thần đã thẳng thừng nói: "Cậu về đi."

 穆于愣住了:“什么?”

Mục Vu sửng sốt: "Cái gì?"

  周颂臣的目光他的右侧脸颊上停顿数秒,不耐道:“不会滑就别滑了。”

Ánh mắt Chu Tụng Thần dừng lại trên má phải của cậu vài giây, mất kiên nhẫn nói: "Không biết trượt thì đừng có trượt."

  穆于看着在不远处等待周颂臣的女生,有点倔强道:“不用你管。”

Mục Vu nhìn nữ sinh đang đợi Chu Tụng Thần cách đó không xa, có chút bướng bỉnh nói: "Không cần cậu quản."

  他在初级赛道滑雪,也不会打扰周颂臣跟那个女生滑雪,凭什么让他回去?

Cậu trượt tuyết trên đường sơ cấp, cũng không làm phiền Chu Tụng Thần và cô gái đó trượt tuyết, dựa vào đâu bảo cậu đi về?

  似乎没想到穆于竟然敢反驳他,周颂臣有些不可思议:“你再说一遍?”

Dường như không ngờ Mục Vu vậy mà lại phản bác hắn, Chu Tụng Thần có chút không tưởng tượng nổi nói: "Cậu nhắc lại lần nữa xem?"

  穆于刚生出的反骨瞬间缩回,气焰渐消,小声道:“我去找教练还不行吗。”

Phản kháng vừa mới sinh ra của Mục Vu trong chốc lát đã co rụt về, khí thế từ từ tiêu tán, nhỏ giọng nói: "Tôi kiếm huấn luyện viên còn không được sao."

  滑雪场里有教练,一个小时三百。

Huấn luyện viên trong khu trượt tuyết, một giờ là ba trăm.

  穆于本来不想花这个钱,但是身为新手独自滑雪,确实不安全。

Mục Vu vốn dĩ không muốn tiêu số tiền này, nhưng là người mới mà tập trượt tuyết một mình, quả thực không an toàn.

  教练是个身材高大,热情开朗的年轻人,模样生得很不错。

Huấn luyện viên là một thanh niên cao to, nhiệt tình cởi mở, dáng vẻ rất được.

聊天的过程中,他得知对方是来兼职的大学生,同为学生,彼此距离一下拉近不少,加上两人同为男性,肢体上也无需太多顾忌,他能够放心地将自己安全交给对方。

Trong quá trình trò chuyện, cậu biết được đối phương là sinh viên đại học đi làm thêm, cùng là sinh viên với nhau, khoảng cách trở nên gần gũi hơn rất nhiêu, cộng thêm cả hai đều là con trai, không cần phải lo lắng quá nhiều về việc tiếp xúc tay chân, cậu có thể yên tâm giao phó sự an toàn của mình cho đối phương.

  只是这个教练虽然耐心,技术却实在一般,尤其是他还选了对新手不太友好的单板,难度加倍。

Mặc dù huấn luyện viên này có tính kiên nhẫn, kỹ thuật quả thực bình thường, đặc biệt là anh đã chọn ván đơn không mấy hiệu quả đối với người mới, nên càng khó khăn gấp bội.

  按照教练的方法,屈膝收腹,脚尖微抬地压刃,近乎扎马步的姿势,穆于只觉得大腿和屁股酸痛剧烈,无论如何收紧核心,还是无法维持平衡。

Làm theo phương pháp của huấn luyện viên, cong gối rút bụng, mũi chân hơi cong lên tì vào ván ép, tư thế tựa như ngựa phi, Mục Vu chỉ cảm thấy bắp đùi và mông đau mỏi dữ dội, cho dù đã siết chặt giữ trọng tâm đến đâu đi nữa, vẫn không thể nào giữ được thăng bằng.

  好在每次倒下,都能被教练及时稳住身型,不至于摔在雪地上。

May mắn thay mỗi lần ngã xuống, đều được huấn luyện viên giữ người ổn định lại kịp thời, không đến mức ngã xuống nền tuyết.

  在又一次险些摔倒,被教练勾着腰搂回来时,穆于已经累得满头大汗,脸颊通红。

Sau khi suýt ngã lần nữa, được huấn luyện viên câu lấy eo kéo trở về, Mục Vu đã mệt đến mức đầu đổ mồ hôi đầm đìa, hai má đỏ bừng.

教练笑道:“没事吧,要不要喝点水?”

Huấn luyện viên cười nói: "Không sao chứ, có muốn uống chút nước không?"

  穆于扶着教练结实的手臂歉然道:“教我很辛苦吧。”

Mục Vu vịn cánh tay cường tráng của huấn luyện viên áy náy nói: "Dạy tôi rất vất vả."

  教练:“还行,你骨架小还很轻,随便一捞就回来了,不费劲。”

Huấn luyện viên: "Không sao, khung xương của cậu nhỏ còn nhẹ, tùy ý kéo nhẹ cái là đã lôi được trở về, không tốn sức."

  穆于腼腆一笑,还未回答,就听到一旁传来道凉凉的声音:“你们到底是在滑雪还是在调情?”

Mục Vu ngượng ngùng cười, nhưng còn chưa kịp trả lời, đã nghe thấy một giọng nói lành lạnh bên cạnh truyền đến: "Mấy người rốt cuộc là đang trượt tuyết hay đang tán tỉnh nhau?"

  周颂臣不知什么时候滑到了他们身边,又在旁边观察了多久。

Không biết Chu Tụng Thần đã trượt đến bên cạnh họ từ khi nào, lại ở đó quan sát đã bao lâu.

  穆于头发发麻,愈发窘迫:“你不要乱说,教练很好,是我太笨了。”

Da đầu Mục Vu tê dại, càng thêm quẫn bách: “Cậu đừng có mà nói linh tinh, huấn luyện viên rất giỏi, là tại tôi quá ngu ngốc.”

  周颂臣面无表情道:“算了,还不如我教你。”

Chu Tụng Thần mặt không biểu cảm nói: "Bỏ đi, còn không bằng tôi dạy cậu."

教练这时候才意识到什么,看了看周颂臣,又若有所思地望向穆于,主动道:“其实时间也没剩多少了。”

Huấn luyện viên đến lúc này mới nhận thức được chuyện gì, nhìn nhìn Chu Tụng Thần, lại trầm ngâm nhìn về phía Mục Vu, chủ động nói: “Thực ra cũng không còn nhiều thời gian nữa “

  被周颂臣这样打岔,穆于也不好意思继续将教练留在这里。

Bị Chu Tụng Thần cắt ngang như thế này, Mục Vu cũng ngại việc giữ huấn luyện viên ở lại tiếp tục dạy.

  等人走后,他才有些恼地看向周颂臣。

Sau khi người đi rồi, cậu mới có chút buồn bực nhìn về phía Chu Tụng Thần.

  周颂臣似乎看不出穆于的小情绪,命令道:“你这个样子,就是住在雪场一个礼拜也学不会,去换个好滑的双板。”

Chu Tụng Thần như thể không nhìn ra tâm trạng của Mục Vu, ra lệnh nói: “Cậu cái dạng này, có sống luôn ở khu trượt tuyết cả tuần cũng học không ra hồn, đi đổi sang ván đôi đi.”

  等穆于换好双板后,他明显感觉到滑雪的难度瞬间下降不少。

Đợi đến khi Mục Vu đổi sang ván trượt đôi xong, cậu mới cảm thấy trong nháy mắt độ khó của việc trượt tuyết đã giảm đi rất nhiều.

  在他滑行时,周颂臣就踩着单板跟在他身旁。

Khi cậu lướt đi, Chu Tụng Thần dẫm lên ván đơn trượt theo bên cạnh cậu.

  正当穆于沉浸在自己轻易学会滑雪的高兴中,滑行的速度却越来越快,他根本刹不住。

Ngay khi Mục Vu đang đắm chìm trong niềm vui học trượt tuyết một cách dễ dàng, tốc độ trượt càng ngày càng trở nên nhanh hơn, cậu căn bản không hãm lại được.

  这时周颂臣加速超越了他,转到他身前,试图抓住他的时候,因为怕将周颂臣撞倒,他下意识挣开对方的手,不料这股抗拒的力道反而造成周颂臣重心不稳,两个人一起摔倒在雪地上,狼狈地滚作一团。

Lúc này Chu Tụng Thần tăng tốc vượt qua cậu, xoay người đến phía trước mặt cậu, trong khi hắn định giữ cậu lại, cậu lại bởi vì sợ sẽ đụng ngã Chu Tụng Thần, vô thức vùng khỏi tay đối phương, không ngờ sự kháng cự này lại khiến cho Chu Tụng Thần mất trọng tâm, cả hai cùng nhau ngã nhào xuống nền tuyết.

  穆于摔得头晕眼花,却本能地翻身而起,比任何时候都要利落:“你没事吧!”

Mục Vu ngã đến hoa mắt choáng đầu, nhưng theo bản năng liền xoay người trở dậy, linh hoạt hơn bao giờ hết: “Cậu không sao chứ!”

  周颂臣被他压在身下,没有说话,而是伸手去解滑雪板上固定鞋子的鞋扣。

Chu Tụng Thần bị cậu đè trên người, không nói năng gì, thay vào đó đưa tay cởi khoá cố định giày trên ván trượt.

  穆于见状赶紧脱了手套去帮忙,滑雪鞋有些难脱,尤其是周颂臣全程没有吭声,等穆于将鞋子用力拽下时,才看到对方的脚踝以肉眼可见的速度肿胀起大包。

Mục Vu thấy vậy vội vàng cởi găng tay đến giúp đỡ, giày trượt tuyết hơi khó cởi, hơn hết là trong toàn bộ quá trình Chu Tụng Thần đều không hề lên tiếng, khi Mục Vu dùng lực tháo giày ra, mới thấy mắt cá chân đang sưng tấy với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

(Bảo Nghi: :))))) quả báo đến cũng nhanh nhưng mà vẫn nhẹ lắm, lại còn được người ta biết, người ta áy náy :)))))))

  他倒抽一口凉气:“疼不疼!”

Cậu co rút vào một hơi: “ Có đau không!”

  说完他赶紧捧起一团冰雪敷在周颂臣脚踝上,颤声道:“都怪我,都怪我!我不学了,滑雪真的太危险了,你……”

Nói xong cậu vội vàng nhặt một nắm tuyết đắp vào mắt cá chân Chu Tụng Thần, run giọng nói: “Lỗi tại tôi, tất cả là tại tôi! Tôi học không nổi, trượt tuyết thực sự quá nguy hiểm, tôi...”

  周颂臣啧了一声:“闭嘴。”

Chu Tụng Thần ‘chậc’ một tiếng: “Im mồm.”

(Bảo Nghi: Với tró tính của ‘anh’ Thần thì t rất muốn dịch là “Câm mồm”, nhưng thôi giữ tí lịch sự.)

  穆于抿住嘴唇,内疚至极地望着周颂臣。

Mục Vu mím môi, áy náy cùng cực mà nhìn Chu Tụng Thần.

  周颂臣不高兴道:“别大惊小怪,扶我起来。”

Chu Tụng Thần không vui nói: “Đừng có chuyện bé xé ra to, đỡ tôi đứng dậy.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro