Chương 26

Trong trò chơi bạch y thư sinh vẫn còn nằm ở bãi tha ma hoang vu, mà bích y nữ hiệp đã sớm rời đi.

Ánh mắt Vương Dịch ngây ngốc nhìn màn hình máy tính, tâm ở một khắc này cảm thấy cực kỳ đau đớn.

Cô biết, cô cùng Sương Nguyệt Dạ rốt cuộc không thể quay lại được nữa.

Sớm biết như vậy, vừa mới bắt đầu thì không nên trêu chọc Sương Nguyệt Dạ, không nên cùng nàng mập mờ như vậy.

Tại sao mình lại làm ra chuyện vô sỉ đến như vậy?.

Tuy rằng khi nhớ tới Kỷ Ngưng trái tim cô đã không đau đớn như vậy, nhưng mà thật ra mình vẫn không thể quên được, dù sao cũng là tình cảm nhiều năm như vậy.

Rõ ràng đã thích học tỷ xinh đẹp, cũng biết trong trò chơi nên kéo ra khoảng cách với Sương Nguyệt Dạ, nhưng thủy chung cô không làm được.

Bây giờ, làm cho Sương Nguyệt Dạ thương tâm như vậy, làm cho một nữ tử kiêu ngạo phải ảm đạm rời đi như vậy...

Vương Dịch, tại sao ngươi lại vô sỉ, hoa tâm đến như vậy?.

Một lần lại một lần tự mắng bản thân mình, Vương Dịch gắt gao cau mày lại, ngay cả Viên Nhất Kỳ đi tới cũng không có nhận ra.

"Uy, cậu làm sao vậy?". Viên Nhất Kỳ thật ra đã thành thói quen với bộ dáng bi thương này của cô, Châu Thi Vũ đối với thái độ của cô chắc chắn cũng đủ làm cho nàng sầu não mỗi ngày, bất quá vẫn là hảo tâm dò hỏi.

"Kỳ Kỳ, cậu nói xem, tớ có phải rất hoa tâm không?".

"A?". Viên Nhất Kỳ đơ mặt, tiếp đó 'xì' một tiếng rồi bật cười, "Vương Dịch cậu hoa tâm? Cậu nói cậu hoa tâm? Ha ha ha, mắc cười chết mất...".

Ôm bụng một trận cười to, thật vất vả mới dừng lại sau đó ngẩng đầu nhìn gia hỏa còn đang nhíu mày, nhịn không được lại bật cười.

Trời ạ, có để cho nàng sống không a, cười quài như vậy làm bụng đau quá.

Tên ngu ngốc Vương Dịch này, nếu nói cô hoa tâm, vậy trên thế giới này còn có người nào đứng thứ nhất nữa?

Bị học tỷ Thi Vũ đối xử như vậy cũng không có thay lòng, nếu đổi lại là Dao Dao đối xử với mình như vậy, khẳng định nàng đã sớm đau đến buông tha.

"Cậu cười cái gì a, tớ đang nghiêm túc hỏi cậu mà". Vương Dịch trừng mắt nhìn nàng, hết sức khó chịu không bị nàng cười nhạo như vậy.

"Dù sao a...". Viên Nhất Kỳ nhịn cười vỗ vỗ bả vai của nàng, khóe miệng độ cong đã từ từ mở rộng, "Vương Dịch cậu, tuyệt đối không phải là người hoa tâm...".

Nói xong câu này, lại bật cười.

Ngày mai nhất định nói cho Dao Dao biết tên Vương Dịch này có bao nhiêu ngu ngốc mới được.

Trong lòng nghĩ tới như vậy, Viên Nhất Kỳ nhìn người bị mình cười không ngừng trừng đến hai mắt trợn trắng, bỗng nhiên một trận tò mò, "Tại sao cậu lại đột nhiên cảm thấy cậu rất hoa tâm a? Chẳng lẽ cậu làm chuyện có lỗi với học tỷ Thi Vũ?".

Hỏi là hỏi như vậy, nhưng trong lòng thì không có tin.

Cái tên gia hỏa Vương Dịch hướng nội cộng thêm ngu ngốc như vậy mà sẽ làm ra chuyện có lỗi với Châu Thi Vũ?.

Đánh chết nàng cũng không tin.

Ngẩn người, tiếp đó bắt đầu rối rắm có nên đem tất cả mọi chuyện nói cho Viên Nhất Kỳ biết hay không...

Vẫn là... Từ bỏ đi, vạn nhất người này nói cho học tỷ Thẩm Mộng Dao biết, rồi học tỷ Thẩm Mộng Dao lại nói cho học tỷ xinh đẹp biết, vậy cô nhất định càng không có cơ hội?.

Do dự nhiều lần vẫn là không đem chuyện Sương Nguyệt Dạ thổ lộ với mình nói cho Viên Nhất Kỳ biết, chỉ là lắc đầu một cái, Vương Dịch quay người lại nhìn Chính là tiểu bạch kiểm trên màn hình máy tính, nặng nề thở dài.

Sau này hay là... Không cần chơi nữa.

Con chuột di chuyển tới chỗ rời khỏi trò chơi, tiếp theo là xóa Du kiếm giang hồ.

Con trỏ dừng ở chữ delete thật lâu, thủy chung vẫn không hạ hết quyết tâm, trong lòng Vương Dịch nổi lên cảm giác luyến tiếc.

Như vậy tính ra, cái trò chơi này cũng đã chơi hơn nửa năm, vậy cô cùng Sương Nguyệt Dạ, nhận thức nhau không sai biệt lắm cũng chừng ở thời gian này...

Nói như vậy, thật ra Sương Nguyệt Dạ so với học tỷ xinh đẹp thì nhận thức cô trước.

Nếu không phải... Nếu không phải là do ngăn cách mạng lưới, nếu không phải Sương Nguyệt Dạ vẫn cho rằng cô là nam...

Cô có thể sẽ chọn Sương Nguyệt Dạ mà không phải học tỷ xinh đẹp sao?.

Càng nghĩ càng cảm thấy mình là một đứa hỗn đản hoa tâm, Vương Dịch liễm mi lên trừng mắt nhìn màn hình máy tính, cuối cùng hít sâu một hơi nhấn delete.

Nhìn thấy biểu tượng quen thuộc kia biến mất trên màn hình máy tính, Vương Dịch cảm giác trái tim của mình trống rỗng như là bị thiếu một mảnh vậy.

Là vì sau này sẽ không còn nguyên nhân gì để thấy Sương Nguyệt Dạ, hay là vì cuộc sống của Chính là tiểu bạch kiểm đã chấm dứt như vậy?.

Cô không biết được.

Tắt máy tính nằm lên giường bịt kín chăn lại, Vương Dịch vừa nhắm mắt thì nhớ lại Sương Nguyệt Dạ hết thảy.

"PK, một chấp hai, có dám hay không?".

"Tướng công dùng phương thức của hắn giữ gìn tôn nghiêm của vợ chồng chúng ta, ta cũng như thế".

"Đi ngủ sớm một chút, không cần chơi đến quá trễ".

"Hôm nay không muốn cưỡi tọa kỵ, sợ tướng công bị mắc kẹt ở tảng đá".

"Cùng nhau đón giao thừa với tướng công".

Từng màn từ khi biết đến nay toàn bộ tràn vào trong vào, Vương Dịch càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, trở mình hai tay ôm đầu, một bộ dáng bịt tay trộm chuông*.

*: Tự lừa dối mình, không lừa dối được người (Do tích có kẻ lấy được quả chuông, mang đi không nổi, bèn dùng vồ đập vỡ để dễ mang, nào ngờ chuông không vỡ mà tiếng chuông lại vang vọng. Hắn lại sợ mọi người nghe thấy tiếng chuông sẽ kéo tới, bèn bịt tai lại để khỏi nghe thấy).

Cô không nên suy nghĩ nữa, người cô thích là học tỷ xinh đẹp.

Nữ nhân gọi là Sương Nguyệt Dạ kia, chỉ là khách qua đường trong cuộc đời của cô.

Chỉ là khách qua đường, chỉ là khách qua đường, chỉ là khách qua đường...

Một lần một lần ở trong long thầm nhủ, cho đến nửa đêm Vương Dịch mới ngủ, mà trong lúc mơ mơ màng màng ngủ, cũng nhớ kĩ mà lẩm bẩm: "Nương tử, thực xin lỗi".

Từ đó về sau, Viên Nhất Kỳ rất ngạc nhiên phát hiện Vương Dịch tựa hồ hứng thú đối với máy tính giảm xuống rất nhiều.

Vào một buổi tối nào đó, bởi vì Thẩm Mộng Dao đang họp mà Viên Nhất Kỳ lại lâm vào nhàm chán cộng thêm buồn bực, khi thấy Vương Dịch không có vọc máy tính, hơn nữa rất để cho người ta ngạc nhiên khi cô đang xem tiểu thuyết tiếng đức, trong nháy mắt quýnh lên.

Người này lúc nào thì trở nên chăm chỉ như vậy?.

"Sao cậu không vọc máy tính nữa a?". Viên Nhất Kỳ xít lại gần, mắt đặc biệt nhìn vào sách trong tay Vương Dịch, sau khi xác định phía trên sách là tiếng Đức, vẻ mặt quái dị nhìn cái người cà lơ phất phơ đang dựa vào tường.

"Không có gì hay để chơi a...". Vương Dịch ngáp một cái, như không có việc gì nói, nhưng trong lòng cảm thấy đau xót.

Vì sao, khi nhớ tới Sương Nguyệt Dạ vẫn sẽ cảm thấy khó chịu?.

Điện thoại để ở trên bàn bỗng nhiên rung lên, Vương Dịch cầm điện thoại di động, mở ra, lại là tin tức mật báo của Thẩm Mộng Dao: "Nè, tụi chị mới vừa họp xong, Bạch Mặc lại nói cái gì mà có việc thương lượng với Châu Châu, em nhanh nhanh lại đây đón cậu ấy đi".

Bên kia, Viên Nhất Kỳ cũng nhận được tin nhắn của nàng: "Tiểu Kỳ Kỳ, người ta họp xong rồi, lại đây đón người ta đi".

Vương Dịch nhắn cho Thẩm Mộng Dao nói đã nhận được sau đó lập tức đứng lên định đi ra ngoài đón Châu Thi Vũ , thì thấy động tác của Viên Nhất Kỳ giống cô như đúc.

"A? Cậu...".

Liếc mắt, nói với cái người được Thẩm Mộng Dao liên tục mật báo nhất thanh nhị sở, "Cậu đi đón Châu Châu nhà cậu, chẳng lẽ lại không cho tớ đi đón Dao Dao nhà tớ??".

"Ách...".

Lau lau mồ hôi lạnh trên trán, Vương Dịch vội vàng lắc đầu, vẻ mặt vô tội.

"Cắt". Lại liếc mắt, Viên Nhất Kỳ bước nhanh đi ra khỏi ký túc xá.

Thấy cái tên ngu ngốc kia thì liền tức lên, không nhanh theo đuổi học tỷ đi, còn muốn Dao Dao nhà nàng hỗ trợ nữa. Muốn Dao Dao nhà nàng hỗ trợ cũng được, nhưng phải nhanh nhanh theo đuổi được học tỷ Thi Vũ đi, làm hại nàng đến bây giờ còn không thể cùng Dao Dao danh chính ngôn thuận.

Vương Dịch đờ ra, không hiểu tại sao gần đây Viên Nhất Kỳ khi thấy mình thì tựa hồ có chút tức giận, bất minh sở dĩ* gãi gãi đầu, nhớ tới Bạch Mặc có khả năng sẽ quấn quít lấy Châu Thi Vũ , cũng nhanh chóng chạy ra ký túc xá khóa kỹ cửa.

*: Mù mịt, không thể hiểu được.

Trong phòng hội nghị nhỏ, Châu Thi Vũ cau mày nói với Bạch Mặc, "Chuyện gì?".

Trên mặt vẫn hờ hững không dao động, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu như trước.

"Tôi mời cậu đi ăn khuya". Bạch Mặc nhìn thấy lông mày của mỹ nhân cau lại, cảm thấy có chút đau lòng, cố nén xúc động muốn ôm nàng vào trong lòng.

Lại cau mày, hơn nữa cảm giác được cô gái trước mặt này hơi gầy, nhất định là quá mệt mỏi.

Làm sao lại nghĩ muốn làm Chủ tịch Hội học sinh đây? Một cô gái như vậy, lúc bạn trai bận rộn thì đi thư viện xem sách một chút, còn lúc bạn trai rãnh rỗi thì sẽ hẹn hò đủ loại, tại sao lại có thể chạy đi làm Chủ tịch Hội học sinh, làm sao tốt hơn so với nam nhân làm?.

Hắn nhất định phải làm cho nữ nhân trước mặt này thừa nhận yếu kém hơn hắn, sau đó ngoan ngoãn làm bạn gái của hắn.

"Cậu nói có việc chính là cái này?". Đem túi cầm lên, dư quang liếc nhìn ánh mắt tràn ngập dục vọng của Bạch Mặc, không khỏi cảm thấy có chút buồn nôn, Châu Thi Vũ lạnh giọng lại nói, "Nếu không có việc gì thì tôi đi về".

Dứt lời, bước chân tao nhã đi đến cửa phòng hội nghị.

"Đợi một chút!". Bạch Mặc quýnh lên, vội vàng bước nhanh tới ngăn nàng lại.

"Tránh ra!". Trầm mặt xuống, âm thanh nghe không ra nửa điểm độ ấm, trên mặt Châu Thi Vũ không có biết kỳ diễn cảm.

"Thi Vũ...". Bạch Mặc phá lệ kêu tên của nàng, lại làm cho nàng càng thêm buồn nôn.

Giương mắt nhìn hắn, trong con ngươi lạnh như băng làm Bạch Mặc bỗng dưng cảm thấy có chút phát lạnh, nhưng vẫn không có ý tứ cho mở cửa.

"Thùng thùng", cửa bị gõ hai cái, Châu Thi Vũ lúc này mới quay đầu nói, "Vào đi".

Sau khi Vũ Văn Phỉ đi vào thì liền thấy khoảng cách của Bạch Mặc cùng Châu Thi Vũ quá gần, có chút không thích liếc mắt nhìn nữ nhân chính mình cảm thấy là lợi dụng tướng mạo để làm việc, đem mấy sợi tóc đẩy đẩy ra sau, nhìn Bạch Mặc nói, "Chúng ta đi ăn khuya đi".

Bạch Mặc cau mày lại, liếc nhìn Vũ Văn Phỉ lại nhìn Châu Thi Vũ một chút, bám riết không tha nói, "Cậu đi về trước đi, tớ có lời muốn nói với Thi Vũ".

Thi Vũ?.

Vũ Văn Phỉ càng không vui, "Cậu cùng cô ta khi nào quan hệ tốt đến vậy?".

Bạch Mặc không phải luôn không thích Châu Thi Vũ sao?.

Hôm nay tại sao lại như vậy?.

"Phỉ Phỉ, cậu trở về đi". Không thèm giải thích, chỉ lặp lại yêu cầu của mình, ánh mắt Bạch Mặc nhìn Vũ Văn Phỉ tích tụ cảm giác áp bức.

Quét mắt nhìn hai người, Châu Thi Vũ ngay cả nói cũng lười nói, đi thẳng ra cửa.

Bạch Mặc thấy thế, nhanh chóng lại đi theo sau, khi tới cửa đã muốn kéo tay Châu Thi Vũ , lại bị một cái tay khác giành trước.

"Học tỷ Dao Dao nói đã muộn sợ chị về không an toàn, bảo em lại đây đón chị". Vương Dịch liếc nam nhân đang thâm độc nhìn mình, ngữ khí thản nhiên nói.

Cô thích Châu Thi Vũ, đó là chuyện quang minh chính đại, nhưng không cần để cho tất cả mọi người đều biết.

Huống chi cái tên nam nhân này, thoạt nhìn cũng không phải là thứ tốt lành gì.

Lúc nàng tới chỗ này, vừa lúc thấy Vũ Văn Phỉ đi vào, bởi vì Vũ Văn Phỉ vào cô mới hơi yên tâm, không nghĩ tới khi tới gần lại nghe được đối thoại của bọn họ.

Cô chắc chắn cái tên kêu Bạch Mặc này là người muốn theo đuổi học tỷ xinh đẹp.

Rất muốn đi vào kéo Châu Thi Vũ rời khỏi, nhưng không có lập trường, cho nên chỉ có thể đứng ở ngoài cửa rối rắm.

May mắn Châu Thi Vũ tự mình đi ra.

Xem ra học tỷ xinh đẹp giống như rất ghét cái tên nam nhân đó, như vậy, cái tên tình địch này mang đến nguy cơ hẳn sẽ không lớn đi.

Theo bản năng nghĩ, khi thấy Bạch Mặc muốn kéo tay Châu Thi Vũ, căn bản không cần suy nghĩ liền trước một bước kéo cánh tay trắng nõn kia lại, ngẩng đầu nhìn nhìn thiên hạ vừa bị mình kéo, trong lòng lo lắng sợ hãi.

Có thể sẽ bị hất ra không?.

Châu Thi Vũ cảm nhận được lòng bàn tay đang nắm tay mình hơi ướt, vẻ mặt lạnh như băng kia hơi hơi tan ra, nhưng không có lên tiếng.

Quả nhiên tiểu hài tử ngốc này sẽ đến đón nàng.

Thật ra thì, vừa rồi ở trong phòng hội nghị chỉ có nàng với Bạch Mặc, nàng có chút lo lắng.

Dù sao Bạch Mặc là một nam nhân, xa xa ở phương diện khí lực thì có ưu thế hơi nàng, nếu hắn muốn làm gì, nàng có lẽ sẽ rất nguy hiểm.

Nhưng mà trong nháy mắt đang lo lắng, bỗng nhiên nghĩ đến tiểu hài tử ngốc kia nhất định sẽ tới đón nàng, cho nên trấn định tâm tư thấp thỏm lại.

Bây giờ, quả nhiên là như vậy.

Nhưng mà, vì sao lòng bàn tay tiểu hài tử ngốc này lại nhiều mồ hôi như vậy? Là khẩn trương sao? Hơn nữa, vì sao lại lạnh như vậy?.

Châu Thi Vũ vốn là kéo thì trở tay nắm chặt tay Vương Dịch , khi cô nhìn về phía mình thì thản nhiên nói, "Chúng ta trở về ký túc xá đi".

"Ân". Vương Dịch gật gật đầu, trái tim lại một trận điên cuồng.

Nàng có thể dắt tay học tỷ xinh đẹp sao?.

Ra khỏi tòa nhà, Vương Dịch nắm tay Châu Thi Vũ mặc dù tim đập nhanh không ngừng, nhưng vẫn luyến tiếc không muốn buông ra.

Nhìn trộm nữ tử bên người làm cho cô động tâm, tay nắm trong tay hơi nóng lên, nhịn không được lộ ra nụ cười ngây ngô.

Châu Thi Vũ dư quang liếc nhìn Vương Dịch cười ngây ngốc, khóe miệng hơi câu lên nụ cười nhẹ, nụ cười yếu ớt chỉ lướt qua một cái, rất nhanh liền biến mất.

Tại sao bây giờ ngược lại mình lại muốn thân cận đứa bé này đây?.

Lẽ nào bên đó mình bị Chính là tiểu bạch kiểm tổn thương, nên muốn chuyển qua Vương Dịch bên này sao?.

Nếu như vậy thì sẽ không công bằng với đứa trẻ luôn toàn tâm toàn ý đối xử tốt với mình.

Mặc dù trong lòng có cảm giác rung động, nhưng vẫn đè nén lại như cũ, trong con ngươi ấm áp của Châu Thi Vũ đã biến thành lãnh ý, rút cánh tay ra khỏi tay Vương Dịch.

Trên mặt Vương Dịch hiện lên tia kinh ngạc, tiếp đó có chút luống cuống nhìn nàng một cái, sau đó không nói gì quay đầu trở lại nhìn đường đi phía trước, miệng hơi hơi bĩu lên.

Cô có thể cảm nhận được người bên cạnh bỗng nhiên lộ ra hơi thở xa cách.

Lúc lạnh lúc nóng, rốt cuộc là muốn làm gì đây...

Coi như Vương Dịch khi bại khi thắng, sau khi ủ rũ thì lại lấy dũng khí tiếp tục, ở một khắc này tâm cũng có chút lạnh.

Mỗi lần đều là như vậy...

Không chớp mắt nhìn về phía trước, các cổ ủy khuất bỗng nhiên đánh úp lại, bỗng nhiên làm cho Vương Dịch có chút buồn bực.

Mình đây coi như là bị xem thường sao?.

Mỗi ngày đều chạy đến đây để bị ngược, dù bị đau đến chết đi sống lại vẫn phải lộ ra khuôn mặt tươi cười.

Không vui, không vui , Vương Dịch vẫn là quyết định trước không cần cùng người này dây dưa mới tốt.

Căn bản, căn bản có tốt đến thế nào đi nữa, thì trong mắt nàng cũng chẳng là cái quái gì, bản thân mình chỉ là một đứa theo đuôi không biết xấu hổ mà thôi.

Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng ủy khuất như vậy, rõ ràng chính mình chủ động, còn không được cái gì, ở một khắc này Vương Dịch như một đứa trẻ đã rất nỗ lực nhưng vẫn không được thưởng kẹo vậy, rất tùy hứng.

Không muốn đi phản ứng lại nữ nhân lúc nào cũng tổn thương cô.

Hừ, không để ý tới chị ấy nữa!.

Tức giận nghĩ như vậy, hai tay Vương Dịch đút vào túi, thờ ơ đi, mặc dù trong lòng vẫn có xúc động muốn nhìn lén người bên cạnh, nhưng vẫn mạnh mẽ áp chế.

Cảm nhận được trên người cô tỏa ra cảm giác khác thường, Châu Thi Vũ có chút kinh ngạc, quay đầu lại nhìn cô nhưng chỉ thoáng thấy được gò má hiện lên nét lạnh lùng.

Tiểu hài tử thoạt nhìn vĩnh viễn đều yếu ớt nhu nhược này, nguyên lai cũng có lúc như vậy.

Chỉ là khi nàng thấy được một mặt lạnh lùng như vậy, bỗng nhiên lại cảm thấy không muốn.

Đã quen Vương Dịch luôn đơn thuần mà nhìn mình, đã quen ánh mắt Vương Dịch làm cho mình cảm thấy ấm áp, đã quen toàn bộ lực chú ý của Vương Dịch đều đặt ở trên người mình.

Nhưng mà bây giờ, khi nàng không có quen lúc Vương Dịch bị nàng bức ra, thì nàng nên làm sao bây giờ?.

Càng nghĩ càng thấy khó chịu, hơi thở ra vẻ lạnh lùng cũng thu liễm xuống, nhưng không có nói bất kỳ lời nào với người bên cạnh.

Hai người cứ một đường quỷ dị như vậy trở về ký túc xá, lúc tới lầu ba, Vương Dịch phá lệ không có lộ ra bộ dáng lưu luyến không rời, mà chỉ thấp giọng nói câu tạm biệt rồi liền xoay người quay về ký túc xá của mình.

Châu Thi Vũ có chút ngây ngốc nhìn bóng lưng lộ vẻ lạnh lùng kia, tiếp đó trầm mặt xuống, lên lầu.

Đứa bé kia, là đang phát cáu với mình sao?.

Mấy ngày kế tiếp, Vương Dịch tựa hồ đã quyết tâm, ở lì trong ký túc xá, hoặc là đi thư viện đọc sách, không còn thường xuyên xuất hiện ở trước mặt Châu Thi Vũ như trước nữa.

Bất quá, mỗi ngày vẫn sẽ gửi tin nhắn chúc ngủ ngon qua, buổi tối lúc Châu Thi Vũ có việc, cô cũng sẽ đi đón, nhưng cũng không còn si ngốc nhìn thiên hạ khiến cô động tâm như trước nữa, vĩnh viễn đều là bộ dáng lạnh lùng kia.

Cái câu 'cần lấy một mặt chân thật nhất để Châu Thi Vũ nhìn' nói với Viên Nhất Kỳ cũng không còn, có hứng thú thì liền đeo mắt kính, cũng không quản có gặp mặt nàng hay không.

Châu Thi Vũ tự nhiên là đã phát hiện Vương Dịch bất đồng, mỗi lần như vậy thì nàng cảm thấy khó chịu, nhưng không có cách nào vượt qua chướng ngại trong lòng muốn đi trấn an cái người đang phát cáu, chỉ có thể nhìn cô so với trước kia càng hời hợt.

Mà cặp mắt kính kia, càng làm cho nàng cảm thấy không thoải mái.

Vương Dịch đeo mắt kính lên, tựa hồ đã giấu đi hơi thở tiểu hài tử vốn có, cả người có vẻ càng thêm nhã nhặn nhưng cũng càng lạnh lùng hơn.

Cô như vậy, Châu Thi Vũ không thích, nàng thích tiểu hài tử lúc nào cũng nhìn mình cười ngây ngốc kia hơn.

Cẩn thận nghĩ tới lời của Thẩm Mộng Dao, không phải không thừa nhận tiểu hài tử này làm cho nàng động tâm, nhưng vẫn cố kiềm chế để lừa mình dối người, nhưng mà trong lòng đối với thân ảnh bạch y thư sinh vẫn không thể quên, không nghĩ cũng không thể cứ như vậy mà tiếp nhận tiểu hài tử ngốc này.

Vì thế, hai người như vậy, quan hệ có vẻ hết sức quỷ dị, quỷ dị đến nỗi Viên Nhất Kỳ muốn chửi Vương Dịch một trận, Thẩm Mộng Dao thì nghĩ đủ cách muốn làm cho các cô cải thiện quan hệ.

"Oanh!". Một tiếng tiếng sấm lớn vang lên, giọt mưa từng giọt rớt xuống đất, Vương Dịch nhìn bầu trời đen ngòm ở bên ngoài, nhanh chóng chạy đi thu quần áo.

Đúng lúc này, Thẩm Mộng Dao đi vào ký túc xá các cô, vừa vào cửa thấy Viên Nhất Kỳ thì liền xuất hiện bộ dáng đáng thương, "Tiểu Kỳ Kỳ, chị sợ sét đánh".

Tay Vương Dịch đang thu quần áo run lên một cái, có chút buồn nôn nhìn Thẩm Mộng Dao ra vẻ đáng thương, ánh mắt lập tức liếc nhìn Viên Nhất Kỳ đau lòng đi tới ôm cái người đang hoảng sợ, sau đó tiếp tục thu quần áo.

Còn nói cô ngu ngốc, Viên Nhất Kỳ mới là đứa ngu ngốc đây!.

Thẩm Mộng Dao đang giả bộ nàng cũng không nhìn ra được sao?.

Ôm thiên hạ có chút run rẩy vào lòng, lòng Viên Nhất Kỳ đau nhói, ôn nhu an ủi, "Không sao, em ở đây".

Vương Dịch tiếp tục trợn mắt, động tác trên tay không có ý dừng lại, nhưng trong lòng lại bắt đầu suy tính có nên đi tìm chỗ khác hay không.

Chỗ này vẫn nên để lại cho Viên Nhất Kỳ buồn nôn của học tỷ Thẩm Mộng Dao đi.

Mà lúc này, Viên Nhất Kỳ một bộ dáng đau lòng ôm Thẩm Mộng Dao, trong lòng thì đang cảm ơn tiếng sấm ở bên ngoài.

55555, rốt cuộc lại được ôm Dao Dao nhà nàng rồi, trong lòng nghĩ như vậy, ánh mắt rất lơ đãng liếc Vương Dịch đang im lặng đứng một bên, vội vàng ra sức trừng.

Cái tên đần độn này, có biết cái đạo lý không nên làm bóng đèn sao?.

"Oanh!". Lại là một tiếng vang thật lớn, mặt Thẩm Mộng Dao chôn ở trong lòng Viên Nhất Kỳ, trên mặt là nụ cười quyến rũ.

Châu Châu cũng nhanh nhanh gọi điện thoại tới cho nàng đi...

Nghĩ như vậy, quả nhiên chẳng được bao lâu, điện thoại liền vang lên.

"Tiểu Kỳ Kỳ, giúp người ta tiếp điện thoại". Thẩm Mộng Dao ngửa đầu nhìn Viên Nhất Kỳ, con mắt Thẩm Mộng Dao lấp lánh lên, câu dẫn cái người đang cúi nhìn nàng một trận miệng đắng lưỡi khô.

Nuốt một ngụm nước miếng, gật gật đầu, cầm điện thoại lên tiếp nối.

"Alo, xin chào.".

"Dao... Viên Nhất Kỳ?". Bên kia, Châu Thi Vũ đang mở miệng kêu tên Thẩm Mộng Dao, lại nghe được giọng nói không bình thường.

"Học tỷ Thi Vũ". Viên Nhất Kỳ kêu một tiếng, sau đó nghi hoặc nhìn Thẩm Mộng Dao, sau đó quay đầu nhìn về phía Vương Dịch đã dừng động tác lại nhìn qua.

"Dao Dao ở đó với em?". Đầu bên này, Châu Thi Vũ đứng ở đại sảnh Ẩn Tu lâu, có chút lo lắng nhìn mưa như thác lũ ở bên ngoài.

Không hiểu sao lúc nàng học tiết một hai còn treo cây dù ở bên ngoài phòng học, sau khi tan học những người khác đều đi, nàng chợt nhớ tới lâu rồi nàng không có ở phòng học tự học, dứt khoát ở lại trong phòng học đọc sách.

Vừa vặn Chủ tịch Hội học sinh ở khoa khác gọi điện tới nói cần một phần tài liệu, cần dùng gấp, cho nên nàng mới thu thập đồ đạc tính toán quay về ký túc xá để đưa tài liệu, nhưng mà sau khi đi ra lại phát hiện...

Không có dù.

Chẳng lẽ là ai cầm nhầm sao? Vậy tại sao không có để lại cây dù khác?.

Cau mày, không nghĩ ra bất kỳ manh mối nào, cái người bình thường lúc nào cũng luôn lãnh đạm, lúc này có chút không bình tĩnh.

Nàng phải nhanh chóng quay về ký túc xá đưa tài liệu cho Chủ tịch Hội học sinh khoa khác, nhưng mà bây giờ bị kẹt ở Ẩn Tu lâu...

Vốn là muốn để Thẩm Mộng Dao hỗ trợ tới đón nàng, nhưng mà bây giờ cô ấy đang cùng một chỗ với Viên Nhất Kỳ, như vậy có được không?

Không muốn quấy rầy bạn tốt hẹn hò, Châu Thi Vũ thở dài nói, "Chị gọi lộn số, trước cứ như vậy đi".

Cúp điện thoại, mở điện thoại vào mục danh bạ, con trỏ di chuyển lên trên tên Vương Dịch, do dự hồi lâu, lại nặng nề thở dài.

Hay là thôi đi.

Đầu bên này, Viên Nhất Kỳ vẻ mặt khó hiểu đem điện thoại để lên trên bàn, "Học tỷ Thi Vũ nói chị ấy gọi lộn số".

Viên Nhất Kỳ rất bình thản đáp một tiếng, tiếp đó giống như là nhớ tới cái gì vội kêu lên, "Nguy rồi, buổi sáng lúc đi học, có người tới mượn dù của chị, chị có nói dù sao chị cùng Châu Châu có thể dùng chung một cái, liền cho hắn mượn... Sau đó Châu Châu ở lại chỗ đó tự học, kết quả chị quên mất chuyện có người mượn dù, tự mình cầm dù đi về...".

"A?". Vương Dịch cùng Viên Nhất Kỳ câu đều sững sờ nhìn thấy Thẩm Mộng Dao.

Không phải hồ đồ đến vậy đi....

Thẩm Mộng Dao vội vàng quay đầu nhìn Vương Dịch, "Nhất Nhất đừng nóng giận, chị không phải cố ý, chị cũng không có khi dễ Châu Châu nhà em".

"Ách...". Lau lau mồ hôi lạnh bởi vì nghe được câu này mà toát ra, Vương Dịch kéo ra nụ cười miễn cưỡng, "Làm sao lại vậy, học tỷ cũng không phải cố ý... Vậy chị ấy, hiện tại không có dù?".

"Ân, cho nên...". Cõi lòng đầy mong đợi nhìn Vương Dịch, ý tứ trong mắt Thẩm Mộng Dao không cần nói cũng biết.

Ánh mắt hơi buồn bã, Vương Dịch không được tự nhiên kéo kéo quần áo mới vừa lấy xuống, do dự một lúc lâu, lại nhìn Thẩm Mộng Dao cùng Viên Nhất Kỳ một chút.

"Cậu quá ngu si a, cơ hội tốt như vậy, cút đi nhanh lên!". Viên Nhất Kỳ nhịn không được quát.

Cái người này, luôn lề mà lề mề, bây giờ có cơ hội lấy lòng tốt như vậy, còn ở đây làm trở ngại nàng cùng Dao Dao ngọt ngào nữa.

Thấy ánh mắt nàng không tốt, sống lưng Vương Dịch một mảnh phát lạnh, trong lòng cũng không đành lòng để Châu Thi Vũ bị kẹt ở chỗ đó, cuối cùng vẫn là cầm dù chạy ra ngoài.

Mộ đường bước đi nhanh, mặc kệ bùn đã văng đến bắp chăn của mình, cũng không quản bởi vì đi với tốc độ quá nhanh mà làm ướt một nửa ống quần, lúc tới Ẩn Tu lâu, liền thấy giọng nói quen thuộc đang định dầm mưa chạy ra.

Trong nhất thời cảm thấy lửa giận công tâm, Vương Dịch bước một bước dài dắt Châu Thi Vũ đi vào bên trong mấy bước, buông tay ra, rất tức giận quát, "Chị muốn bị sinh bệnh à".

Kinh ngạc nhìn cô hiện lên hai chữ bất mãn trong mặt, tiếp theo tầm mắt dừng ở quần dài đã ướt một nửa, còn có tay phải đang nắm còn đọng mấy giọt nước ở trên dù, đáy lòng đã sớm bị Vương Dịch vô số lần kích thích mà kéo căng, lại bị kích thích một lần nữa.

Mà tiếng vang dao động kia sau khi truyền đến, tựa hồ một mực ở trong lòng nàng quanh quẩn, không có biến mất.

Vương Dịch phẫn nộ nhìn nữ nhân đang thất thần, lại càng buồn bực.

Nữ nhân bệnh thần kinh này, mưa lớn như vậy mà muốn chạy về đi.

"Nhìn cái gì vậy!". Ngữ khí cực kỳ không tốt nói, tiếp đó vẫn rất lo lắng sờ sờ cánh tay Châu Thi Vũ , sau khi cảm giác được có chút ẩm ướt cùng lạnh lẽo, không chút do dự đem dù để trên mặt đất, cởϊ áσ sơ mi của mình khoác lên trên người ở trước mặt, sau đó không nói gì.

Bởi vì động tác như vậy của cô, âm thanh rung động trong lòng kia tựa hồ càng vang lợi hại hơn, Châu Thi Vũ yên lặng nhìn cô, đột nhiên cảm thấy cái mũi có chút ê ẩm.

Đứa ngốc này, tại sao lúc nào cũng ngốc như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro