Chương 37
"Tướng công ~~"
Đang định ló đầu ra xem tình huống của Thẩm Mộng Dao với Viên Nhất Kỳ một chút, Vương Dịch bỗng nhiên nghe được người đang ôm mình đang dùng giọng nói mị hoặc lẩm bẩm ở bên tai mình.
Á? Mặt trong nháy mắt đỏ lên, chỉ cảm thấy từng trận nhiệt khí bốc lên, bộ dạng của nàng lúc này cực kỳ ngốc nghếch, trong miệng lại đang lẩm bẩm mấy từ lúc nãy, "Tướng... Tướng công...".
"Mới vừa rồi không phải gọi chị là nương tử sao?", Châu Thi Vũ vốn là ôm eo Vương Dịch, lúc này hai tay đều câu lên cổ nàng, cố ý dán lên lỗ tai nói, sau đó đắc ý nhìn lỗ tai đang dần đỏ lên.
Tiểu nhân... Ở trong lòng âm thầm đọc đi đọc lại ba chữ, bỗng nhiên cánh tay của Vương Dịch sử dụng lực xoay người đè Châu Thi Vũ vào tường, lộ ra nụ cười xán lạn nói, "Nương tử ~~".
"Tướng công ~~", Hai người liền nói mấy lời buồn nôn.
Bởi vì tư thế lúc này của Châu Thi Vũ là hơi dựa vào tường, thoạt nhìn cũng không cao hơn Vương Dịch là bao, vì vậy... Tầm mắt rơi vào trên môi người đang đè mình, từ từ đến gần, hô hấp càng ngày càng nặng.
Ơ? Châu Thi Vũ lúc này mới ý thức được một chuyện.
Bây giờ hai người đang ở trên hành lang, lỡ có người đi tới thì phải làm sao đây?.
Sau khi kịp phản ứng thì định đẩy Vương Dịch ra, môi lúc này lại bị ngậm lấy, còn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của người kia cùng với đầu lưỡi tinh xảo đang đẩy cánh môi mình ra rồi đi thăm dò vào.
Im lặng thở dài, Châu Thi Vũ không có bất kỳ ý tứ cự tuyệt nào mà mở hàm răng đang khép ra để đầu lưỡi linh hoạt kia tiến vào, hai mắt cũng nhắm lại, nghiêm túc đáp lại nụ hôn này.
Dù sao... Mình cũng không sợ bị người khác nhìn thấy Đã yêu nhau thì có gì phải sợ chứ?.
Vương Dịch một bên hôn một bên nhìn gương mặt quyến rũ đang nhắm mắt, trong lòng một trận rung động, hơi hơi buông môi Châu Thi Vũ ra, thừa dịp nàng còn đang thở dốc, dọc theo cằm hôn xuống cổ, hôn đến xương quai xanh đang lộ ra bên ngoài.
Đầu lưỡi khẽ liếm khắp nơi trên làn da bóng loáng kia, làm cho Châu Thi Vũ càng thêm thở dốc, cơ thể vô lực dựa vào tường, hai tay câu lấy cổ của Vương Dịch.
Em ấy... Thế nào lại...
"A! Hai người...", Thẩm Mộng Dao vừa từ chỗ cầu thang quẹo ra thì liền thấy hai người đang đứng ở trên hành lang đang mãnh liệt hôn nhau, đầu tiên là bị hoảng sợ một phen, tiếp đó thì lại cạn lời.
Tay Vương Dịch không thành thật trượt xuống mông Châu Thi Vũ, sau khi nghe thấy có tiếng động thì bị dọa nhảy dựng lên, cơ thể run rẩy, thiếu điều muốn bắn ra khỏi chỗ đang đứng.
Nghe được tiếng kêu sợ hãi của Thẩm Mộng Dao, Viên Nhất Kỳ vội vội vàng vàng chạy tới, vừa nhìn thấy hai người còn đang ôm nhau, liền biết ở đây vừa xảy ra chuyện gì, liền khinh bỉ nhìn Vương Dịch một cái, rồi quan tâm nhìn về phía Thẩm Mộng Dao.
Châu Thi Vũ cực kỳ bình tĩnh thở dốc một hồi, cánh tay vẫn ôm Vương Dịch, đầu để trên vai cô cố gắng ổn định nhịp tim đang đập liên hồi.
Cho đến khi tâm tình của nàng bình tĩnh một chút, mới buông tay ra và đứng ngay ngắn lại, rồi quay đầu lại nhìn Thẩm Mộng Dao với Viên Nhất Kỳ, vân đạm phong khinh nói, "Hai người đứng ở đó làm gì vậy?".
Hả... Vương Dịch, Thẩm Mộng Dao, Viên Nhất Kỳ, ba người không biết phải nói gì.
Sao có thể làm như không có chuyện gì xảy ra, giống như người mới hôn nồng nhiệt lúc nãy không phải là nàng vậy.
"Còn tưởng hai người sẽ nói chuyện rất lâu". Nói bâng quơ, Châu Thi Vũ vuốt lại áo thun có chút nhăn của Vương Dịch, mới ôn nhu nói, "Em về ký túc xá đi, lúc tắm đừng có để cho vết thương dính nước, biết không?".
"Dạ". Ngoan ngoãn gật đầu, Vương Dịch mở to đôi mắt đen láy, nhìn Châu Thi Vũ tới bên cạnh Thẩm Mộng Dao.
"Dao Dao, tớ đi lên lầu trước, nhường chỗ cho cậu với Nhất Kỳ". Nhàn nhã nói với Thẩm Mộng Dao, sau đó xoay người dặn dò Vương Dịch, "Ngoan, trở về ký túc xá đi, đừng có quấy rầy người ta".
"Dạ". Lại gật đầu, thật sự phải trở về ký túc xá, Vương Dịch vẫy vẫy tay với Châu Thi Vũ, lộ ra hàm răng trắng tinh nói, "Bái bai Nương tử".
"Phốc...". Châu Thi Vũ mới vừa bước lên cầu thang liền bật cười, dừng bước lại, trong mắt nàng tràn đầy sủng nịch nhìn Vương Dịch.
"Hì hì... Hai người không cảm thấy buồn nôn sao?". Viên Nhất Kỳ rốt cuộc không chịu nổi nữa, liền liếc mắt khinh bỉ nói, "Đi nhanh nhanh đi, ở chỗ này nói mấy lời buồn nôn, cậu không khó chịu, nhưng tớ với Dao Dao lại khó chịu".
"Hứ...". Vương Dịch nhịn không được 'hứ' một cái, còn đang định suy nghĩ gì đó, Châu Thi Vũ liền mở miệng nói, "Tướng công, ngoan, trở về ký túc xá đi, không được quấy rầy người ta".
"Vâng vâng, được". Đáp ứng, tiếp theo đi tới nói bên tai Viên Nhất Kỳ, "Ghen tị à, nếu ghen tị thì cũng đối đãi học tỷ Mộng Dao như tớ đối đãi với nương tử a, há há".
Nói xong câu này, Vương Dịch vội vàng lui ra mấy bước, quay về phía Châu Thi Vũ vẫy vẫy tay rồi nhanh chóng chạy về ký túc xá.
"Cút!", Viên Nhất Kỳ nhịn không được mắng ra tiếng.
"Cũng chưa muộn, hai người cứ từ từ." Châu Thi Vũ nhàn nhạt ném xong câu này thì đi lên lầu.
Lúc này, trên hành lang lầu ba yên tĩnh hẳn.
"Hai người đó... Đúng là...". Qua một lúc, Viên Nhất Kỳ mới đánh vỡ loại yên tĩnh này, có chút bó tay lại có chút ghen tị, "Quá buồn nôn".
Còn tướng công nương tử gì nữa, cũng không biết ở thời đại nào rồi mà còn có thể nghĩ ra được.
"Đúng vậy...", Thẩm Mộng Dao như có điều suy nghĩ đáp lời. Châu Thi Vũ là một người lạnh lùng như vậy, thì ra cũng có lúc trẻ con như vậy.
"Dao Dao...". Viên Nhất Kỳ không chịu được nữa, giữ chặt tay Thẩm Mộng Dao, vẻ mặt thống khổ rối rắm nói, "Tại sao chị vẫn không tin em chứ?".
"Nhất Kỳ...". Thẩm Mộng Dao cau mày lại, trầm mặc một hồi lâu mới chậm rãi nói, "Chị... sợ em chỉ do nhất thời xúc động nên mới...". Mới theo đuổi chị.
Chờ loại cảm giác mới mẻ này đi qua, đoạn tình cảm này liền thúc.
"..." Viên Nhất Kỳ thật sự sắp bị tức điên lên, không hiểu vì sao từ đầu đến cuối Thẩm Mộng Dao đều cảm thấy chính mình chỉ là nhất thời xúc động, mà không phải là yêu.
Một bên khác, Vương Dịch vừa mới trở về ký túc xá liền ngồi lên ghế, Châu Thi Vũ liền gọi tới.
"A lô ~~". Vừa bắt máy liền phát ra giọng điệu làm nũng, dựa vào lưng ghế, trên mặt người nào đó ngập tràn hạnh phúc.
"Miệng vết thương ngàn vạn lần không được dính nước". Châu Thi Vũ ôn nhu dặn dò.
"Vâng vâng". Biết rõ người bên kia không có nhìn thấy, Vương Dịch vẫn dùng sức gật đầu mấy cái, "Được, không để dính nước".
"Ngoan ~~ vậy em đi tắm đi".
"Vâng vâng". Cúp điện thoại, Vương Dịch cũng cầm khăn tắm với quần áo đi vào phòng tắm.
Đến lúc cô tắm xong thì đi ra phòng tắm, liền bị dọa nhảy dựng.
Viên Nhất Kỳ đang ngồi ở trên giường, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, cả người run rẩy mà nghẹn ngào.
Á? Làm sao vậy? Vội vàng đi tới, ngồi xổm trước mặt, Vương Dịch ngửa đầu nhìn nàng, "Cậu với học tỷ Dao Dao?".
"Tại sao chị ấy vẫn cứ không tin tớ chứ?". Viên Nhất Kỳ khóc nức nở, nhoài người tới ôm lấy Vương Dịch, "Tại sao chị ấy vẫn cứ không tin tớ?".
Ôi...Vương Dịch ngược lại hít một khí lạnh, lông mày gắt gao nhăn lại.
Đau quá...Cánh tay đang bị thương cứ như vậy bị Viên Nhất Kỳ đè vào, Vương Dịch đau đến nỗi phải run rẩy cắn chặt răng, muốn đẩy ra nhưng lại không nỡ, đành phải nhắm mắt lại, cắn răng liều mạng chịu đựng, qua một hồi lâu mới nặn ra được một câu, "Học tỷ Mộng Dao... không tin ở chỗ nào?".
"Lúc nào cũng nói tớ thích chị ấy chẳng qua là nhất thời xúc động, yêu chán rồi thì sẽ liền chia tay, tớ có giải thích thế nào cũng không chịu nghe!". Viên Nhất Kỳ kích động, cuối cùng lại có chút cuồng loạn, "Tại sao chị ấy cứ mãi không tin, là do tớ không đủ yêu sao, rốt cuộc chị ấy muốn tớ phải làm sao đây?".
Nói xong câu này, cánh tay Viên Nhất Kỳ liền dùng sức siết chặt lại, Vương Dịch gần như muốn khóc ra tiếng.
Miệng vết thương kia không ngừng bị cánh tay Viên Nhất Kỳ dùng sức đè vào, cảm giác đau nhức kia làm nàng đau đến run rẩy.
Viên Nhất Kỳ, cái đứa điên này...Vương Dịch xanh mặt, trong lòng mắng Viên Nhất Kỳ hàng ngàn lần, nhưng vẫn không có đẩy ra, một tay khác còn vỗ nhẹ lưng trấn an nàng, "Cậu suy nghĩ thử xem, học tỷ chẳng qua là không có cảm giác an toàn đi".
"Cũng chính vì không có cảm giác an toàn, sợ đối phương sẽ rời đi, cho nên tớ mới quả quyết muốn như vậy, nhưng mà chị ấy cứ mãi cự tuyệt". Viên Nhất Kỳ rốt cuộc cũng buông Vương Dịch ra, suy sụp trượt xuống đất ngồi, hai tay rũ xuống hai bên, ngữ khí ảm đạm, "Tớ khẳng định chị ấy không yêu tớ, cho nên mới không chịu đồng ý quan hệ thân mật".
Hả...Vương Dịch ngơ ngác, cảm thấy suy nghĩ của Viên Nhất Kỳ thật cổ quái.
Bất quá... nếu như...Nếu như mình muốn nương tử, nương tử sẽ đồng ý sao? Bỉu môi suy nghĩ, trong lòng có chút sợ Châu Thi Vũ sẽ giống như Thẩm Mộng Dao, đẩy mình ra giống như Viên Nhất Kỳ.
Thở dài, suy nghĩ xem phải an ủi Viên Nhất Kỳ như thế nào, Vương Dịch động động miệng, đang muốn nói một vài lời, điện thoại liền vang lên.
"Tướng công ~~". Đầu bên kia điện thoại, Châu Thi Vũ mang theo giọng nói cưng chìu cùng với hương vị làm nũng để cho Vương Dịch vui vẻ lần nữa.
"Hì hì...". Ngây ngốc cười cười, Vương Dịch bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình thật không phúc hậu mà.
Viên Nhất Kỳ đang thương tâm, còn mình thì lại đi 'ân ái' với Châu Thi Vũ, có phải rất quá đáng không a?.
"Đứa ngốc ~~". Khẽ cười, giọng nói của Châu Thi Vũ vẫn ôn nhu như vậy, "Nhất Kỳ về rồi sao?".
"Rồi ạ, mới vừa về, còn đang khóc lóc đây". Nghe được câu này, Vương Dịch nhanh chóng trả lời, rồi nói tiếp, "Cái đó... tại sao học tỷ Thẩm Mộng Dao... Ôi...".
"Em có suy nghĩ tới tương lai không?" Bỗng nhiên Châu Thi Vũ nghiêm túc nói.
"Hả?".
"Chính là.. sau khi tốt nghiệp". Châu Thi Vũ từ trước tới giờ gặp chuyện nào cũng rất bình tĩnh, lúc này lại cảm thấy có chút thấp thỏm.
Nàng rất sợ Vương Dịch trả lời là không có, nhưng mà nàng lại cảm thấy Vương Dịch đã không bình thường rồi.
Ư? Vấn đề này.
Vương Dịch nghĩ cũng không cần nghĩ, không chút do dự dứt khoát nói, "Có a".
"Sao?". Nghe được đáp án này, Châu Thi Vũ ngược lại bị dọa sợ, "Cái gì?".
Hả? Cái gì?.
"Ngô...". Cô còn cho là đang hỏi suy nghĩ của mình, Vương Dịch có chút ngượng ngùng gãi đầu, "Chính là... Ờ, dù sao bản thân em chỉ ở có một mình, ở Y thị chỉ có mỗi nhà ở. Cho nên, sau khi tốt nghiệp, muốn đi đâu thì liền đi đó. Lúc rãnh rỗi thì về thăm tỷ tỷ với Hứa Dương tỷ là được rồi".
"..." Châu Thi Vũ yên lặng thật lâu, nàng cảm giác được chỗ đáy lòng mềm mại nhất kia bị hung hăng đánh xuống, qua tốt một hồi mới nói, "Còn... còn gì nữa không?'.
"Hừm.. Thúc thúc, a di chắc chắn sẽ không tiếp nhận. Em nghĩ, có thể thường xuyên đi tới nhà cha mẹ chị, để cho hai người có thể quen em ở bên cạnh, sau khi chờ hai người đồng ý thì mình liền đi ra nước ngoài kết hôn. Đúng... Chúng ta phải có một căn nhà, chỉ hai người ở, buổi sáng mỗi người đi làm công việc của mình, buổi tối trở về ăn cơm, rồi cùng đi tản bộ, cùng trò chuyện với nhau".
Vương Dịch ngừng lại một chút, tiếp theo giống như là vừa nhớ tới cái gì đó, "Còn nữa, chị có thích trẻ con không?".
"Hả?". Châu Thi Vũ đang tưởng tượng hình ảnh trong tương lai vừa nghe được câu nói này thì sững sờ, sau đó mới nói, "Tại sao em lại hỏi vậy chứ?".
"A... Nếu như chị thích, thì chúng ta liền nhận nuôi một đứa đi, làm phẫu thuật gì gì đó quá nguy hiểm. Nhưng mà, nếu chị không thích cũng không sao nha, chúng ta có thể có thế giới hai người, hì hì...". Mặc dù nói như vậy, nhưng mà giọng điệu của Vương Dịch vẫn lộ ra việc cô rất thích trẻ con.
"Ha ha...". Trong lòng tràn đầy cảm động, Châu Thi Vũ khẽ cười, nói "Đứa ngốc, nếu em thích trẻ con, thì cứ nói đi".
"Ơ? Vậy chị có thích không? Nếu chị không thích thì em cũng không cần nha". Thật ra nếu có trẻ con thì rất ồn ào, sợ nương tử bị làm phiền a.
"Ngốc, chị thích chứ".
"Hì hì, vậy là được rồi". Ở ngoài hành lang ký túc xá 302, Vương Dịch đứng ở đó, nhìn đèn đường ở dưới lầu, trên mặt tràn đầy ước ao cùng hạnh phúc.
"Đứa ngốc...". Châu Thi Vũ nhẹ nhàng kêu tên Vương Dịch, "Nhớ em."
"Hì hì...". Ngây ngốc cười cười, Vương Dịch gãi gãi sau ót, "Em cũng vậy".
"Ha ha...". Nghe tiếng cười dễ nghe của Châu Thi Vũ, Vương Dịch bỗng nhiên nhớ tới vấn đề mình đang rối rắm hồi nãy, do dự một hồi, mới thật cẩn thận mở miệng, "Ừm...".
"Sao vậy?". Mặc dù trong lòng nàng tràn đầy vui vẻ nhưng vẫn không có bỏ qua ngữ khí do dự kia, ôn nhu hỏi.
"Dạ... Việc đó... Em chỉ hỏi thôi, không có ý gì khác đâu...". Lại tiếp tục do dự, Vương Dịch cuối cùng vẫn quyết định mở miệng hỏi.
"Ừ, em nói đi".
"Việc đó... Nếu, nếu em muốn, cái đó... cái đó...". Chị sẽ cự tuyệt sao? Tuy rằng bốn chữ sau cùng nàng không có nói ra, Châu Thi Vũ cũng đã đoán ra được, nhất thời gò má bỗng nhiên có chút nóng lên. Lúc này, hai người đều không nói gì.
"Ôi... Em chỉ hỏi một chút thôi, thật sự không có ý gì khác đâu". Không nhận được câu trả lời, Vương Dịch có chút hoảng sợ, vội vội vàng vàng giải thích, trong lòng không khỏi cảm thấy mất mát.
"..." Châu Thi Vũ nghe được giọng nói có chút hoảng loạn, ở trong lòng thầm than hai tiếng, "Đứa ngốc, lần trước... không phải xíu nữa là chị đã giao mình cho em rồi sao?".
"Hả?". Vương Dịch ở một bên dừng động tác vò đầu bứt tai lại, bởi vì câu nói này mà nhớ lại thời điểm hai người ở trong ký túc xá xém nữa là đã làm chuyện gì đó, mặt trong phút chốc liền đỏ lên.
Chuyện đó...Lần trước nương tử đã nguyện ý cho mình rồi, tại sao mình lại ngu đến vậy a.
"Ngô.. Thật xin lỗi". Vương Dịch có chút áy náy xin lỗi.
Châu Thi Vũ cầm điện thoại, xoay người nhìn Thẩm Mộng Dao đang rúc ở trong chăn, thở dài, thấp giọng nói, "Là do chuyện của Dao Dao với Nhất Kỳ nên em mới có suy nghĩ này sao?".
"Dạ...".
"Ngốc ~~". Hờn dỗi mà cưng chìu nói, Châu Thi Vũ bỗng nhiên nghiêm túc nói, "Sở dĩ Dao Dao không đồng ý với Nhất Kỳ là do cậu ấy không có cảm giác an toàn".
"Vâng, em biết". Mình không có trách học tỷ Thẩm Mộng Dao, chẳng qua là do cảm thấy giữa hai người đúng là quá rối rắm mà.
"Thật ra là Dao Dao không có tin tưởng vào người khác, cho tới bây giờ chưa có ai có thể chân chính tới gần đáy lòng được, cậu ấy cũng không bao giờ làm chuyện mạo hiểm nào cả". Châu Thi Vũ thở dài, rồi nói tiếp, "Có thể trở thành bạn tốt với cậu ấy, cũng là một chuyện rất may mắn".
Lúc trước, hai người đều có tâm cơ nặng nề, đều mang phòng bị với đối phương, rồi sau đó mới từ từ tiếp xúc với nhau, rồi mới chậm rãi buông xuống những phòng bị kia, trở thành bạn tốt.
"Dao Dao khi đó đồng ý làm người yêu Hải Phong, đơn thuần là cảm thấy dù sao cuộc sống đại học nhàm chán, trừ việc đi học với làm công việc ở hội học sinh ra thì toàn bộ thời gian đều tiêu phí vào việc yêu đương, nhưng mà căn bản cậu ấy cũng không để bản thân vùi đầu vào đó. Toàn bộ người hệ tiếng Đức đều biết Dao Dao là một người bạn gái gương mẫu nhất, lúc Hải Phong bị bệnh thì tỉ mỉ chăm sóc, còn đồ dùng hằng ngày của Hải Phong thiếu cái nào thì liền đi mua cái đó, lúc biết Hải Phong thường xuyên chơi game đến khuya, liền đem lò vi sóng với tủ lạnh nhỏ để ở ký túc xá của cậu ta, để lúc nửa đêm cậu ta có đói bụng thì cũng có đồ ăn để làm".
Vương Dịch sau khi nghe Châu Thi Vũ kể xong thì liền trợn mắt há mồm. Học tỷ Thẩm Mộng Dao... Cư nhiên hiền thê lương mẫu đến vậy?.
"Ha ha, có phải em bị dọa rồi không?". Lúc này liền đoán được người yêu mình đang nghĩ gì, Châu Thi Vũ cười cười, tiếp tục nói, "Lúc đó, chị cho rằng Dao Dao rất yêu Hải Phong, chị còn bực mình là tại sao cậu ấy là coi trọng cái tên Hải Phong chỉ có mỗi tướng mạo, năng lực học tập thì tệ, hơn nữa, chị cũng cảm thấy nhân phẩm của Hải Phong cũng không tốt mấy".
"Đúng... Đúng". Vương Dịch suy nghĩ một chút, rồi nặng nề gật đầu.
"Nhưng mà có một lần nửa đêm Dao Dao không có ngủ được, lúc chị trò chuyện với cậu ấy thì chị mới biết thì ra cậu ấy chỉ là đang học yêu đương thôi".
"Hả?".
"Ha ha, cậu ấy nhiều năm đều ưu tú như vậy, cho tới bây giờ chưa từng yêu đương qua, cho tới bây giờ cũng không có người để nương tựa vào". Châu Thi Vũ nhàn nhạt cười, mặc dù trong miệng là đang nói Thẩm Mộng Dao, nhưng trên thực tế là đang nói tới bản thân mình.
Nàng với Thẩm Mộng Dao, ngay từ nhỏ đã được người nhà mong đợi, có thể đứng ở trên đỉnh cao.
"Thỉnh thoảng, cũng sẽ muốn tựa vào trong lòng người nào đó làm nũng, muốn hướng về người đó than phiền, muốn được người đó cưng chìu dỗ dành mình, muốn người kia đem mình thành bảo bối quan trọng nhất".
Nghe được Châu Thi Vũ nói như vậy, Vương Dịch ở trong lòng lặp đi lặp lại nhiều lần, tự nói với bản thân là chính mình nhất định phải làm được.
"Nhưng mà, Dao Dao không có yêu Hải Phong". Âm thanh trong trẻo mà lạnh lùng của Châu Thi Vũ vang lên, "Cậu ấy đối với Hải Phong căn bản chỉ là tò mò, tò mò xem việc yêu đương chính là cái dạng gì, cho nên cậu ấy mới dựa theo tiêu chuẩn bạn gái ở trong phim để đối xử với Hải Phong. Ngoài mặt cậu ấy là một người ôn nhu hiền huệ, là người yêu của Hải Phong, sẽ vì cậu ta làm rất nhiều chuyện, nhưng trong lòng Thẩm Mộng Dao vẫn là một người kiên cường, cậu ấy sẽ không dựa dẫm vào ai cả".
Nếu như... nếu như mình không gặp được Vương Dịch, có thể chính mình cũng sẽ giống như Thẩm Mộng Dao lúc trước, cũng không hiểu chân chính yêu một người là như thế nào? Suy nghĩ này, Châu Thi Vũ gặp được Vương Dịch, lại trùng hợp ở trên mạng và hiện thực được tiếp xúc với em ấy, đây đúng là một loại duyên phận hiếm thấy.
"Thật ra thì chị rất kinh ngạc quan hệ của cậu ấy với Nhất Kỳ". Thu liễm suy nghĩ của mình lại, tiếp tục nói tới Thẩm Mộng Dao, Châu Thi Vũ nghe tiếng hít thở của Vương Dịch ở đầu bên kia điện thoại, trong mắt hiện lên ý cười, "Chị cho là người có lý trí như vậy, không thể nhanh như vậy liền thích một người, không nghĩ tới...".
Nhớ tới lần đó nàng đi về ký túc xá thì liền nhìn thấy cảnh tượng Thẩm Mộng Dao với Viên Nhất Kỳ đang mãnh liệt hôn nhau, Châu Thi Vũ không nhịn được lắc đầu.
Lúc đó nàng thật sự bị chấn động luôn mà.Thẩm Mộng Dao với Viên Nhất Kỳ mới quen chưa được bao lâu, làm sao lại thân mật nhanh như vậy? Ôm theo ý tưởng tò mò nhìn hai người phát triển tình cảm, thì lại phát hiện Thẩm Mộng Dao từ trước tới giờ hờ hửng không thua gì mình, thật sự lại yêu Viên Nhất Kỳ.
Ngay lúc đó, Châu Thi Vũ hết sức kinh ngạc. Chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, thì đã yêu đến mức độ này luôn sao?.
"Em hiểu loại cảm giác đó không Vương Dịch?". Bỗng nhiên giọng nói của Châu Thi Vũ hơi hạ xuống, mang theo cảm xúc khác thường nói, "Lúc đó, chị bỗng nhiên phát hiện mới có ngắn ngủn mấy tháng mà đã yêu một người, chị cảm thấy hoang mang, rất sợ...".
Giống như ban đầu khi mình phát hiện bản thân đã yêu bạch y thư sinh, ngay lúc đó, nàng rất hoang mang, đây là lần đầu tiên trong đời nàng cảm nhận được.
Tựa hồ có thể đoán được Châu Thi Vũ đang nghĩ gì, Vương Dịch không nói gì, mà lại cầm điện thoại đi lên lầu bốn.
Lúc này, cô biết, con người kiên cường kia cần một cái ôm.
Không có nghe được âm thanh ở bên kia điện thoại, Châu Thi Vũ có chút ảm đạm thở dài, định tiếp tục nói tới chuyện của Thẩm Mộng Dao, thì đột nhiên bị ôm lấy.
"Nương tử, em sẽ không hối hận". Vương Dịch từ phía sau ôm thật chặt nàng, âm thanh trầm thấp nói, "Có thể, từ lúc bắt đầu em không có hãm sâu vào tình cảm này, nhưng mà bây giờ, trải qua nhiều chuyện, em thật sự, rất yêu chị".
Mà không phải giống như lúc bắt đầu, mượn việc này chỉ để quên đi Kỷ Ngưng.
Xoay người dựa vào trong ngực, Châu Thi Vũ ôm chặt eo cô, không nói gì nữa.
Nàng muốn khóc.
Đủ loại cảm giác đánh sâu vào trong tim nàng, tất cả chỉ để cho người mình đang ôm biết rõ, nàng rất yêu em ấy.
"Em yêu chị". Vương Dịch cúi đầu nói ở bên tai nàng, không có nửa điểm do dự.
Có lẽ, trong lòng cô đã từng có bóng dáng của Kỷ Ngưng, có lẽ, bởi vì lần đó vô tình gặp được Kỷ Ngưng mà cô đối với Kỷ Ngưng còn nhớ mãi không quên, cũng có lẽ, bản thân mình còn có một loại tình cảm không nên tồn tại với Kỷ Ngưng, nhưng mà bây giờ...Tất cả những điều đó, cũng đã trôi qua cả rồi.
Biết rõ bản thân mình đã hãm sâu vào trong vũng bùn của Châu Thi Vũ, không thể thoát khỏi được.
"Chị biết". Châu Thi Vũ không có ngẩng đầu lên, mặt chôn ở bả vai của Vương Dịch, nghẹn ngào nói, "Mỗi lần chị đẩy em ra, em cũng không có từ bỏ, mà là từng bước đi theo chị. Cho dù, cho dù chị không cho em đi theo, nhưng em vẫn sẽ đứng ở nơi đó chờ chị, chỉ cần chị quay đầu lại, sẽ luôn nhìn thấy em".
"Chị thật ngốc...". Ôm thật chặt, Vương Dịch có chút xúc động lẩm bẩm, "Thì ra nương tử của em cũng có lúc ngốc nghếch như vậy a".
"Hừ!". Châu Thi Vũ không vui, tay nhéo thẳng vào chỗ nhiều thịt ở bên hông, "Em mới ngốc".
Nghe được lời này, người đang bị nhéo không khỏi lộ ra nụ cười cưng chiều, "Được được được, là em ngốc"
"Hừ!". Tuy rằng ngoài miệng là đang 'hừ', nhưng Châu Thi Vũ lại càng ôm chặt hơn nữa.
Thì ra làm nũng với người mình thích, lại tốt đẹp như vậy.
"Nương tử ~~".
"Sao?".
"Kêu kiểu này, có phải rất ngốc hay không?".
"Không có nha ~~".
"Hì hì...".
"Tướng công ngốc ~~". Đèn đã tắt, nhưng hai người đứng ở hành lang lầu bốn vẫn ôm nhau.
"Mình lên sân thượng đi". Châu Thi Vũ nhẹ giọng nói.
Nếu cứ đứng ở đây, lỡ đâu Thẩm Mộng Dao thấy được, sẽ kích thích cậu ấy mất.
"Vâng". Vương Dịch gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói, "Chị có lạnh không? Hay là chị lấy thêm một bộ quần áo nữa đi".
"Ngốc ~~ Chỉ mới tháng chín thôi mà".
"Nhưng mà bây giờ đang có bão". Mặc dù nghe Châu Thi Vũ nói như vậy, nhưng Vương Dịch vẫn rất nghiêm túc nhìn nàng.
"A..." Lắc đầu, bất đắc dĩ nhìn người đối diện đang nhìn thẳng vào mình, trong mắt đứa ngốc lộ ra sự cố chấp, Châu Thi Vũ nhéo mũi của cô rồi nói, "Chờ chị một chút".
Đi vào ký túc xá, thật cẩn thận cầm lấy áo sơmi tay ngắn, nhìn Thẩm Mộng Dao một cái rồi mới đi ra ngoài, Châu Thi Vũ đóng cửa lại, rồi cười cười nhìn Vương Dịch ở phía sau, "Đi thôi".
"Vâng". Sau khi hai người đi lên sân thượng, Vương Dịch bắt Châu Thi Vũ phải mặc cái áo sơmi kia vào, còn ngại cánh tay của nàng sẽ bị gió thổi trúng, dứt khoát từ phía sau ôm cả người Châu Thi Vũ vào trong lòng mình.
"Vương Dịch ~~". Người bị Vương Dịch ôm vào trong ngực nhỏ giọng kêu tên của cô, buông lỏng người ra, để cho mình có thể dựa vào trong lòng cô.
"Hể?". Sao chị ấy không gọi mình là tướng công nữa?.
"Chị thấy em đúng là hiền huệ mà. Hì hì...".
"..." Vương Dịch cạn lời.
Thảo nào chị ấy không gọi mình là tướng công.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro