Chương 42
Vương Dịch nghe được câu này thì ngây người ra, tiếp đó thì ôm lấy Châu Thi Vũ, "Em sao có thể nghĩ như vậy được".
Trong lời nói có một tia thở dài làm cho người đang bị ôm vào trong lòng khẽ run mấy cái, bởi vì phần tín nhiệm này.
Ngoài miệng vẫn không thuận theo nói, "Vậy em tại sao lại như vậy?".
Vào giây phút này Châu Thi Vũ bỗng nhiên ý thức được, trước kia mình cảm thấy khinh bỉ tính tình nhỏ nhen của tiểu nữ nhân, mà khi mình ở trước mặt người nhỏ tuổi hơn mình nhưng lúc nào cũng nhường mình, thì tính tình nhỏ nhen ấy cũng sẽ xuất hiện ở trên người mình.
Đột nhiên có chút lo lắng Vương Dịch sẽ ghét mình như vậy, kéo ra khoảng cách nhìn gương mặt của cô, lại thấy được thần sắc cực kỳ phức tạp trên mặt người nọ.
"Em...". Vương Dịch có chút bối rối nhìn nàng một cái, rồi lại nhìn xung quanh, sắc mặt đột nhiên lại đỏ lên.
Lúc này Châu Thi Vũ cũng cảm thấy khó hiểu, giơ tay lên sờ sờ gò má có chút nóng của cô, "Sao vậy?".
"Em... Em... Ghen...". Sắc mặt Vương Dịch đỏ bừng, do do dự dự nửa ngày mới nói hết lời.
Cô ghen, bởi vì Châu Thi Vũ chơi game kia có thể là bởi vì An Thần Bằng, nhưng mà trước đó mình tràn đầy tự tin nói mình sẽ không ghen, trong lúc nhất thời, cô cảm thấy bối rối và xấu hổ.
Ghen? Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má có chút nóng, rồi nhìn thẳng vào đôi mắt của người đang xấu hổ nhìn mình, Châu Thi Vũ lúc này đã hiểu đứa ngốc này đang rối rắm điều gì.
"Tướng công ngốc, em sao có thể đáng yêu tới vậy nha ~".
"..."
"Lúc trước chị chơi Du kiếm giang hồ, là do chị nghe người ta nói game đó chơi rất tuyệt, hơn nữa game online nằm trong phạm vi chị không hiểu rõ, cho nên chị muốn thử một chút". Một tay kéo cánh tay Vương Dịch, đầu còn tựa trên vai cô, Châu Thi Vũ khẽ cười nói, kéo Vương Dịch đi dạo.
"Không biết sao An Thần Bằng lại biết chị chơi game đó, để nhân viên công tác tăng thuộc tính cho chị, còn đặc biệt dành riêng một bộ trang bị muốn lấy lòng chị, nhưng mà chị không thích anh ta như vậy, chị mắng anh ta dừng cái việc đó lại...". Châu Thi Vũ nói, nụ cười trên mặt bỗng nhiên mất đi, cố ý bĩu môi nghiêng đầu nhìn Vương Dịch, "Nhưng mà món trang bị đó với thanh kiếm kia chị rất thích...".
"Ơ...". Động tác của Vương Dịch hơi cứng lại, không phải bởi vì lời nói của Châu Thi Vũ, mà là do vẻ mặt giả vờ vô tội của nữ nhân đang nhìn mình, đôi môi mê người kia.
Trong mắt hiện lên một chút ý cười, biết rõ nguyên nhân vì sao cô lại có phản ứng như vậy, Châu Thi Vũ càng gần sát cô hơn nữa, trong miệng cũng nói tiếp, "Em đừng tức giận nữa được không?".
Vừa nói xong, cánh tay ôm Vương Dịch hơi dùng sức ôm càng chặc hơn nữa, nhưng mà, xem ra người đang bị ôm, cũng không chỉ có như vậy.
Ánh mắt dường như là rơi vào trên cánh tay của mình, nhưng trên thực tế là đang nhìn vào nơi mềm mại nào đó đang ép vào trên cánh tay mình, Vương Dịch cảm thấy máu đang sục sôi, sắc mặt của cô càng đỏ thêm.
Không nghe được cô đáp lại, Châu Thi Vũ nghi hoặc nhìn người bên cạnh, rồi nhìn theo tầm mắt cô....Châu Thi Vũ luôn luôn bình tĩnh lúc này sắc mặt cũng đỏ lên.
Người này...Mặc dù xấu hổ, nhưng vẫn không có buông cánh tay Vương Dịch ra, vẫn ôm chặt như cũ, đầu dựa vào trên vai Vương Dịch.
Bây giờ Châu Thi Vũ cảm thấy làm một tiểu nữ nhân cũng tốt.
"Nương tử...". Bỗng nhiên Vương Dịch lên tiếng, ánh hoàng hôn chiếu vào trên gương mặt ửng đỏ của cô, làm cho Châu Thi Vũ vừa nghiêng đầu qua nhìn liền ngẩn ngơ.
Dừng bước lại, cố chấp nhưng lại không mất đi sự ôn nhu rút cánh tay đang bị nắm ra, bỗng nhiên Vương Dịch lộ ra một nụ cười rực rỡ, "Chị có muốn em cõng chị không?".
"..." Đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì cảm thấy trong lòng nàng chảy qua một dòng nước ấm, Châu Thi Vũ không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn cô, ý tứ trong mắt không cần nói cũng biết.
"Hì hì...". Ngây ngốc cười, Vương Dịch ngồi xổm nửa người xuống, cõng người đang nằm trên người mình, trên mặt tuy là nụ cười nhìn ngốc nghếch, nhưng lại hạnh phúc làm cho người khác cảm thấy chói mắt.
Như vậy, thật tốt.
Kỳ nghỉ Quốc Khánh, ba ngày đầu Vương Dịch trôi qua trong nhà Châu Thi Vũ, ba ngày sau thì cùng về thành phố Y với Châu Thi Vũ, nhìn cuộc sống ấm áp của chị mình và Hứa Dương Ngọc Trác thì càng vui vẻ hơn, ngày cuối trước khi trở lại trường học, nụ cười trên mặt Vương Dịch làm thế nào cũng không ngừng được.
Châu Thi Vũ trừ bỏ nụ cười ở bên ngoài ra, thì cảm giác hạnh phúc ở trong lòng giống như cô làm thế nào cũng không ngừng được.
Những ngày kế tiếp đương nhiên là hết sức hạnh phúc, cả hai cặp cũng đã có đôi*, mặc dù người khác không biết quan hệ của các nàng, nhưng mà hạnh phúc như vậy cũng không cần để cho người khác biết. [*Í chỉ là cặp học muội cũng đã thành đôi với cặp học tỷ].
Chỉ là với Vương Dịch mà nói, không được hoàn mỹ nhất...Chỉ có một cái.
" Vương Dịch ~~ tối nay cậu qua ngủ với học tỷ Thi Vũ đi ~~". Viên Nhất Kỳ kéo cánh tay Vương Dịch làm nũng, làm Vương Dịch cạn lời.
"Ôi trời, cậu đừng có bày cái vẻ mặt này ra, ai bảo cậu không nhanh chóng đẩy ngã học tỷ Thi Vũ, cậu nhìn cậu đi, còn tới gây trở ngại tớ và Dao Dao nhà tớ hạnh phúc với nhau...". Viên Nhất Kỳ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép* nhìn người mặt không cảm xúc kia, lời nói cũng không lưu tình chút nào, "Cậu phải nhanh nhanh đi lên cho tớ, tuần trước tớ phải tốn nhiều thời gian mới đẩy Dao Dao được, kế tiếp tớ nhất định phải bù lại mấy lần tớ bị đẩy".
Trừng mắt, Vương Dịch vẫn không nhúc nhích ngồi ở trên ghế, tức giận liếc nàng một cái, không nói lời nào.
"Tớ mặc kệ, cậu phải nhanh lên với học tỷ Thi Vũ cho tớ! Mau đi! Cậu có nghe thấy không, Dao Dao cũng sắp qua đây rồi". Vừa nói, Viên Nhất Kỳ cũng bắt đầu hành động.
Viên Nhất Kỳ chết tiệt, cậu nhớ kỹ cho tớ. Vương Dịch bị đẩy ra khỏi ký túc xá, đứng ở ngoài cửa, căm hờn trừng Viên Nhất Kỳ, cắn môi một câu cũng không nói nên lời.
"A, xém chút nữa là quên". Viên Nhất Kỳ lại mở cửa ra, ném quần áo ngủ lên tay Vương Dịch, "Nè, mặc quần jean áo thun ngủ sẽ không thoải mái, tớ đúng là quá tốt với cậu mà"..Vừa nói xong, lại đóng cửa lại.
Vương Dịch ôm đồ ngủ của mình đứng ở ngoài cửa ký túc xá, vẻ mặt cực nghiêm trọng co giật vài cái, trong mắt giống như muốn phun lửa ra, cuối cùng, cũng bất đắc dĩ xoay người đi lên lầu tìm Châu Thi Vũ.
"Ô ô ô, nương tử, em bị khi dễ". Mới vừa vào cửa liền quăng đồ ngủ lên ghế, Vương Dịch ôm lấy Châu Thi Vũ, ủy khuất cọ cọ ở trên người nàng, "Viên Nhất Kỳ đuổi em ra khỏi ký túc xá, ô ô ô ô ô...".
Hả? Châu Thi Vũ nghe vậy thì ngây người ra, vỗ vỗ lưng trấn an Vương Dịch, lúc này mới hỏi, "Sao em ấy lại đuổi em ra ngoài?".
"Ô ô ô ô, cậu ấy muốn ở trong ký túc xá làm cái đó với học tỷ Mộng Dao...". Vương Dịch gần như muốn rơi nước mắt, nhớ tới vẻ mặt tự hào của Viên Nhất Kỳ khi nói tới chuyện kia, lại nhớ tới vẻ mặt khinh thường của Viên Nhất Kỳ khi mình chưa làm chuyện gì đó với Châu Thi Vũ, ấm ức ở trong lòng, làm thế nào cũng gạt bỏ được.
"Là vậy à...". Nghe được lời này, Châu Thi Vũ lúc này mới bừng tỉnh, nhìn vẻ mặt ủy khuất của người yêu mình, trong mắt hiện lên một tia gian xảo, "Tướng công, để chị báo thù giúp em được không?".
"Dạ?". Vương Dịch mở to hai mắt nhìn nàng, một bộ dáng không hiểu.
"Ha ha...". Bật cười, Châu Thi Vũ cầm điện thoại lên gọi.
"A lô? Buổi tối Dao Dao cậu không có về ký túc xá tụi mình à?... Không có chuyện này?... Nhưng mà tướng công nhà tớ nói, tối nay Nhất Kỳ muốn ở với cậu trong ký túc của mấy em ấy... Nhất Kỳ nói lung tung?... À à, dù sao tớ cũng mặc kệ, tớ kéo tướng công nhà tớ vào ký túc xá của chúng ta ở chung với tớ rồi... Vậy cậu đi thu thập Nhất Kỳ nhà cậu thật tốt đi... Đúng rồi, Dao Dao, tớ nghe Vương Dịch nói, hình như Nhất Kỳ có chuẩn bị rất nhiều... Ha ha, vậy cậu cố lên, bái bai".
Vương Dịch nhìn Châu Thi Vũ mặt mày tươi cười nói ra những lời này, trợn mắt há mồm.
Cúp điện thoại, để điện thoại lên trên bàn, Châu Thi Vũ quay đầu khẽ cười nhìn Vương Dịch, "Vậy tướng công có cần thay đồ ngủ không?".
A? Lau lau mồ hôi trên trán, nhìn thời gian, Vương Dịch gãi đầu nói, "Ôi chao, vẫn còn sớm...".
"Ừ, vẫn còn sớm...". Tiến lên kéo cô ngồi lên ghế, tiếp đó mới ngồi trên người cô, Châu Thi Vũ nhẹ giọng nói, "Vậy chị xem tài liệu một chút, em vọc máy tính đi nha?".
"Ư?" Hai mắt sáng lên, Vương Dịch giống như là nhớ tới cái gì đó, "Nương tử, vậy em có thể chơi Du kiếm giang hồ được không?".
Chuyện của An Thần Bằng cũng đã qua hai tháng, Vương Dịch đã hoàn toàn xác định An Thần Bằng chính là một tên đần, cho rằng chơi game online là chuyện lãng phí thời gian, hắn cũng chỉ nhờ tới việc nâng cao thuộc tính với chế tạo trang bị tốt nhất để lấy lòng Châu Thi Vũ, căn bản cũng không nghĩ tới việc cùng chơi game với Châu Thi Vũ.
Cho nên, đối với game này, cô hoàn toàn yên tâm.
"Được". Ngữ điệu bình đạm đáp một tiếng, Châu Thi Vũ dựa vào trong lòng Vương Dịch, nghiêm túc lật tài liệu ở trong tay.
Nàng với Dao Dao dự định tháng tư năm sau sẽ đi thi TestDaF*, mặc dù các nàng sẽ không đi du học, nhưng mà các nàng cũng đã học ba năm trời, vẫn là muốn nghiệm chứng trình độ của mình một chút. [*Là kỳ thi nói tiếng Đức cho người có dự định đi học tại Đức hay là chỉ muốn chứng mình trình độ nói tiếng Đức của mình].
Mỹ nhân ở trong lòng, Vương Dịch hiển nhiên là cực kỳ vui vẻ.
Thỉnh thoảng nhìn sườn mặt nghiêm túc của người đẹp trong lòng mình, một bên thì tải game Du kiếm giang hồ xuống, một bên thì tùy tiện lướt web, rồi sau đó dứt khoát vào diễn đàn game.
Ơ? Bài ghim đầu diễn đàn: Phu thuê cao thủ đệ nhất giang hồ cùng biến mất tới nửa năm, bí mật kinh động liền ở chỗ này.
Tò mò nhấn vào xem, đúng là nổ banh nóc mà.
Bài viết viết rất khá, trong đó ghi là - Thật ra Chính là tiểu bạch kiểm là một tên lừa đảo - lừa tiền lừa sắc đẹp, Sương Nguyệt Dạ chỉ là một nữ nhân lớn lên cũng rất bình thường, sau khi ở trên mạng yêu nhau thì bị Chính là tiểu bạch kiểm lừa đi một số tiền lớn, từ đó nản lòng với game, cũng không muốn chơi game này nữa. Mà Chính là tiểu bạch kiểm thay đổi áo choàng*, tiếp tục đi lừa gạt người khác trong game. [*Là đổi tên nhân vật].
Vương Dịch sau khi xem xong xém chút nữa là văng lời thô tục.
Nhớ tới nương tử bảo bối còn đang ở trong lòng mình, lúc này mới cố gắng kiềm nén mấy lời khó nghe còn đang ở trong miệng, nhưng mà bởi vì do tức giận nên cô kịch liệt thở mạnh.
Châu Thi Vũ cũng rất nhạy cảm nhận ra được sự khác lạ của cô, ngẩng đầu nhìn cô, thì lại nhìn thấy gương mặt trắng nõn kia lúc này đã đỏ bừng lên, quay đầu nhìn vào màn hình, sau khi nhìn thấy tiêu đề thì cau mày lại, tay cầm con chuột trong tay Vương Dịch xem nội dung.
"Tướng công tức giận à?". Sau khi xem xong thì trong lòng có chút tức giận, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện ra ngoài, Châu Thi Vũ chỉ quay đầu ôn nhu nhìn Vương Dịch, giọng nói nghe không ra bất kỳ cảm xúc nào.
"Dạ". Thành thật gật đầu, tiếp đó thì bĩu môi, "Em mới không phải là người xấu lừa tiền lừa sắc chị".
"Đứa ngốc ~~". Nghe được lời này, Châu Thi Vũ cười, ôm chặt cô rồi nói, "Vậy sau này chị nuôi em, vậy em chính là người xấu lừa tiền lừa sắc".
"Em không muốn".
"Vậy, đổi thành chị lừa tiền lừa sắc nha?". Thản nhiên cười một tiếng, ngón tay thon dài xinh đẹp nâng cằm Vương Dịch giống như mấy tên lưu manh trêu ghẹo phụ nữ nhà lành thời cổ đại, Châu Thi Vũ hôn nhẹ lên mặt cô, "Vậy tướng công cho chị sắc đẹp của em đi".
"Hì hì, Dao Dao...". Ở trong ký túc xá 302, Viên Nhất Kỳ trưng bộ mặt lấy lòng ra nhìn Thẩm Mộng Dao, "Để em giúp chị mát xa".
Liếc nàng một cái, nhờ cú điện thoại của Châu Thi Vũ mà mình mới biết người trước mặt đang đánh chủ ý gì đó lên người mình, Thẩm Mộng Dao lộ ra một nụ cười, "Chị muốn đi tắm đây, chị về ký túc xá là được rồi, Nhất Kỳ ngoan...".
Lúc này Viên Nhất Kỳ sốt ruột, ôm lấy Thẩm Mộng Dao, "Người ta muốn chị...".
"Phải không đây?". Mặc quần jean áo sơmi cùng với áo khoác dài, nữ nhân tỏ ra rất dày dặn kinh nghiệm, nhìn Viên Nhất Kỳ từ trên xuống dưới, tầm mắt rơi vào mấy viền hoa trên áo ngủ gợi cảm, nụ cười trên mặt vẫn ôn nhu như cũ, "Thật ra thì chị cũng muốn tiểu Kỳ Kỳ nhà chị đây ~".
"Vậy chị đừng có đi mà ~". Không hề biết Thẩm Mộng Dao đã biết rõ ý tưởng của mình, Viên Nhất Kỳ làm nũng y hệt như một cô bé, nhưng trong lòng lại đang nghĩ chút nữa phải lừa Thẩm Mộng Dao lên giường để cho chị ấy biết một mặt công quân của mình.
Thẩm Mộng Dao đưa tay lên vuốt ve lông mày của Viên Nhất Kỳ, rồi trượt xuống chóp mũi, môi, một đường xuống tới chỗ xương quai xanh lộ ở bên ngoài, cả người cô cũng đến gần, hô hấp hơi nặng hơn nỉ non bên tai người yêu, "Nếu chị không đi, thì em định làm gì chị sao?".
Trong lúc nói, đôi môi còn nhẹ nhàng đụng vào vành tai nho nhỏ trong gang tấc.
Cả người Viên Nhất Kỳ mềm nhũn, tay ôm Thẩm Mộng Dao, con thú nhỏ trong lòng nàng đang kêu gào, hận không thể lập tức đẩy ngã nữ nhân đang trêu chọc mình, mà trên mặt vẫn là dáng vẻ ngây thơ của bé gái, "Dao Dao à ~".
"Tiểu Kỳ Kỳ ~". Thẩm Mộng Dao mềm nhũn kêu Viên Nhất Kỳ, "Có phải em lại muốn làm chuyện xấu nữa không?".
"Không có, đương nhiên là không có rồi". Viên Nhất Kỳ không chút do dự chối bỏ, đang định nói gì đó, thì cảm thấy người mình bị đẩy ngồi lên trên giường Vương Dịch, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn người đẩy mình xuống, nhưng lại thấy đang cô gần sát mình, đôi môi cô in lên môi của mình, còn chưa kịp phản ứng, đã bị hôn đến thiên hôn địa ám*. [*Trời đất mù mịt].
"Tiểu Kỳ Kỳ, đêm nay em liền ngủ trên giường của Vương Dịch đi". Vừa hôn xong, giọng nói quyến rũ đó lại vang ở bên tai, lời nói của Thẩm Mộng Dao để cho nàng phải sững sờ.
Thẩm Mộng Dao tự nhiên mở tủ quần áo của Viên Nhất Kỳ lấy quần áo mình đã giặt sạch ra, ngữ khí hờ hững, "Tối nay chị ngủ ở trên giường em, em ngủ ở trên giường Vương Dịch đi, nếu em dám không ngoan, hừ hừ...".
Viên Nhất Kỳ trợn mắt há mồm nhìn cô đi vào phòng tắm, sau khi tĩnh hồn lại thì ngồi liệt ở trên giường Vương Dịch khóc không ra nước mắt.
Ở bên này, mặc dù Châu Thi Vũ vẫn luôn TX* Vương Dịch mặt đỏ tới mang tai, nhưng vẫn chưa có hành động gì cả.[*Trêu chọc].
Ở trong ký túc xá làm chuyện gì đó nàng cũng không bài xích, nhưng mà... nếu ở trong ký túc xá muốn lần đầu tiên của Vương Dịch, cảm thấy là mình quá không tôn trọng em ấy rồi.
Cuối cùng hai người ôm nhau ngủ, trước khi Vương Dịch sắp ngủ vẫn còn đang canh cánh trong lòng bài viết trong diễn đàn, Châu Thi Vũ trấn an cô thật lâu rồi mới ôm ôn hương nhuyễn ngọc vào trong lòng thiếp đi.
Lúc Vương Dịch nhìn thấy Vũ Văn Phỉ, là đang đứng ở trước cửa phòng làm việc của Châu Thi Vũ.
Vũ Văn Phỉ thoạt nhìn đã gầy đi rất nhiều, khí chất trên người có vẻ đã điềm tĩnh hơn trước kia.
"... Học tỷ". Do dự một hồi, vẫn là kêu bằng xưng hô này, Vương Dịch có chút xấu hổ nhìn nàng, gãi gãi đầu một lúc lâu cũng không biết phải nói gì.
"Ha hả...". Mặc dù Vũ Văn Phỉ cũng rất xấu hổ nhưng lại không có biểu hiện ra, mà chỉ nói, "Đi với chị một lát đi".
"Ơ? A...". Buột miệng thốt ra liên tiếp mấy từ đơn, làm cho Vũ Văn Phỉ phải che miệng khẽ cười, Vương Dịch xấu hổ quay đầu nhìn phòng làm việc của Châu Thi Vũ một chút, mới do dự nói, "Vậy... Đi thôi".
"Ha, có cần đi vào nói một tiếng với Châu Thi Vũ không?". Hiểu rõ mà nhìn cô, Vũ Văn Phỉ khẽ cười nói, làm cho Vương Dịch xấu hổ một hồi.
"A... Không cần đâu...".
"Ha ha...". Sóng vai đi với Vũ Văn Phỉ, Vương Dịch cảm thấy khó hiểu len lén nhìn nàng, nhưng vừa vặn lại bị nàng nhìn thấy.
Vũ Văn Phỉ nhìn Vương Dịch sắc mặt đỏ bừng quay đầu sang chỗ khác, lại cảm thấy buồn cười, lúc này mới nói, "Có phải cảm thấy chị không còn giống như lúc trước nữa không".
"A... Đúng".
"Vết thương của em?". Vũ Văn Phỉ dừng bước lại, nhìn cánh tay của Vương Dịch, trên mặt tràn đầy áy náy.
"Đã tốt rồi". Chẳng hề để ý mà nói, Vương Dịch nhún nhún vai, lộ ra một nụ cười.
Lấy miệng vết thương đổi lấy nương tử, khà khà khà, nghĩ đến cỡ nào cũng thấy mình quá lời.
Vũ Văn Phỉ nhìn cô thật sâu, qua một hồi lâu mới thoải mái nói, "Thật xin lỗi, cũng cảm ơn em".
Hả? Vương Dịch mờ mịt nhìn nàng.
Câu 'thật xin lỗi' có thể hiểu là xin lỗi khi lần trước làm cô bị thương, còn câu 'cảm ơn em' là vì cái gì?.
"Chị xin nghỉ hai tháng, ra ngoài đi đây đi đó". Vũ Văn Phỉ xoay người, nhìn gốc cây ở phía xa, giọng nói hờ hững, "Đi khắp nơi một chút, nhìn một chút, đầu óc cũng rộng mở hơn nhiều".
Vương Dịch nhìn bóng dáng của nàng, suy nghĩ một chút, rồi mới nói, "Dù sao học tỷ có thể suy nghĩ thông suốt là được rồi".
"Vương Dịch". Vũ Văn Phỉ xoay người nhìn cô, nhìn thẳng vào trong mắt cô, "Em rất thần kỳ".
"Ơ?".
"Ban đầu chị cho là em nịnh bợ Châu Thi Vũ mới vào bộ lễ nghi được, còn cái gì cũng không biết".
"..." Vương Dịch đổ mồ hôi, chỉ ngốc nghếch cười không nói gì.
"Bất quá, trừ thời điểm em luyện tập ra, em làm việc gì cũng rất nghiêm túc". Vũ Văn Phỉ quay đầu không nhìn cô nữa, nói tiếp, "Nhưng mà, cho tới bây giờ chị cũng không nghĩ tới... Em với Châu Thi Vũ lại...".
"A...".
"Sau đó thì chị có suy nghĩ lại một hồi, thật ra thì hai người rất xứng đôi".
"Ô... Cám ơn...".
"Mới vừa nãy, chị có nói với cậu ấy là chị không làm bộ trưởng nữa".
"A?" Không thể hiểu được mà nhìn cô, Vương Dịch qua một hồi lâu mới nói, "Em cảm thấy... Chị rất thích bộ lễ nghi".
Nhiệt tình như vậy, có thể khẳng định chị ấy không chỉ vì theo đuổi quyền thế.
"A... Đúng vậy". Vũ Văn Phỉ tán thưởng nhìn cô một cái, "Em với Châu Thi Vũ quả thật rất xứng đôi, cậu ấy cũng nói như vậy".
Không chờ Vương Dịch nói, Vũ Văn Phỉ lại nói tiếp, "Đoạn thời gian đó, chị đã suy nghĩ rất nhiều. Trước khi lên đại học, chị có vạch ra kế hoạch cho cuộc sống ở đại học, một cuộc sống yên ổn, đi học, thư viện, ký túc xá".
Hít sâu một hơi, nói tiếp, "Nhưng mà, lúc chị vào bộ lễ nghi, được nhiều vinh dự như vậy, ngược lại, chị quên đi điều quan trọng nhất, quên đi ý muốn ban đầu".
Vương Dịch thì rất luống cuống, bởi vì cô không biết ứng phó những cái này, bất quá, cô vẫn lựa chọn yên tĩnh lắng nghe.
"Chị muốn khôi phục ý tưởng trước kia, năm ba đại học, nên đem tâm tư tập trung vào việc học".
"Ô..." Vương Dịch vò đầu, đột nhiên nhớ tới Vũ Văn Phỉ có nói là sẽ không làm bộ trưởng nữa, Châu Thi Vũ có thể sẽ bận rộn hơn nữa.
Xuất phát từ tâm tư như vậy, cô mở miệng nói, "Nếu chị an bài tốt thời gian, chắc là sẽ không mâu thuẫn lắm đi".
"A... Em sợ Châu Thi Vũ quá bận rộn à". Buồn cười nhìn cô một cái, Vũ Văn Phỉ cười nói, "Châu Thi Vũ cũng chưa có đồng ý nha, yên tâm đi, chị vẫn còn tiếp tục đảm đương chức bộ trưởng, nhưng mà, sẽ không còn giống như trước đây nưa".
"..." Bị một lời nói vạch trần tâm tư, Vương Dịch chỉ xấu hổ cười cười, rồi nói, "Em thật sự cảm thấy chị dẫn dắt bộ lễ nghi rất tốt, thật đó".
"Ha ha, cám ơn em". Vũ Văn Phỉ khẽ cười nhìn cô, trong lòng cảm thấy...Vương Dịch còn tốt hơn Bạch Mặc mấy chục ngàn lần.
"A, vậy chị về ký túc xá đây". Vẫy vẫy tay với Vương Dịch, Vũ Văn Phỉ nói, cả người tỏ ra rất điềm tĩnh.
Gật đầu một cái, vẫy tay tạm biệt nàng, Vương Dịch xoay người đi tới phòng làm việc của Châu Thi Vũ, chỉ là, khi vừa đi qua phòng làm việc của mình thì gặp Tô Mộng Trúc.
Tô Mộng Trúc vừa nhìn thấy cô, hai mắt lập tức sáng lên, hưng phấn lắp ba lắp bắp la lên, "Học... Học tỷ".
Vương Dịch đang muốn ngáp thì sợ hết hồn, miệng mở lớn, cũng chưa có ngáp ra, trong lòng lại ảo não, nhưng không có biểu hiện ra ngoài, mà chỉ lịch sự cười cười.
Tô Mộng Trúc nhìn cô rất vui vẻ, từ khi gia nhập vào phòng làm việc cho tới bây giờ cũng đã hơn hai tháng, vốn tưởng rằng mình có thể thường xuyên gặp phó chủ nhiệm Vương Dịch, nhưng mà sự việc thì lại không như mình nghĩ tới.
Đã biết tên của học tỷ, biết học tỷ ở ký túc xá nào, nhưng lại không biết phải làm như thế nào mới có thể gần gũi với cô.
Chỉ là muốn được gần gũi với học tỷ thôi, cũng không có mấy ý niệm khác.
Vương Dịch căn bản không cho nàng cơ hội nào.
Mỗi lần họp hay có hoạt động thì mới có thể nhìn thấy chị ấy, nhưng chỉ có thể đứng xa xa nhìn thân ảnh bận rộn ấy.
Vào lúc trực ban phát hiện chị ấy không có giờ học, thì lại nghe nói chị ấy luôn ở trong phòng làm việc của chủ tịch.
Ở trên đường ngẫu nhiên gặp được vài lần, nhưng lúc mình lấy hết can đảm để lên chào hỏi, thì chị ấy cũng đã đi lướt qua. Căn bản là không có cơ hội.
Tô Mộng Trúc nhụt chí, nhưng vẫn không bỏ xuống được, mặc dù ngay cả bản thân nàng cũng không biết tại sao mình lại chú ý tới một học tỷ, còn hy vọng học tỷ có thể chú ý tới mình.
Hôm nay, lại vô tình gặp được Vương Dịch, còn thành công gọi cô lại, cái này để cho Tô Mộng Trúc cực kỳ hưng phấn.
Vương Dịch bất đắc dĩ nhìn cô gái gọi mình nhưng lại thất thần nãy giờ, mở miệng nói, "Nếu em không có chuyện gì để nói, chị phải đi tới phòng làm việc của chủ tịch".
Cô cũng không muốn nương tử nhà cô nhìn thấy cô dính líu với tiểu học muội này, nương tử nhà cô sẽ phạt cô.
"..." Tô Mộng Trúc thất vọng cúi đầu xuống, rất nhỏ tiếng nói, "Học tỷ, hẹn gặp lại".
Vương Dịch nhìn nàng một cái, ánh mắt trong veo, "Ừ, vậy chị đi đây".
Được rồi, hình như tiểu học muội này có chút hứng thú với cô.
Uầy, khó trách nương tử lúc nào cũng buộc cô ở trong phòng chủ tịch không cho cô về câu lạc bộ để hỗ trợ.
Viên Nhất Kỳ đáng thương.
Đẩy cửa phòng làm việc ra, thấy Châu Thi Vũ nghe được âm thanh thì ngẩng đầu lên, Vương Dịch đóng cửa lại, lộ ra một nụ cười ngốc nghếch.
"Chị nhớ rõ... là chiều nay em tan lớp cũng đã một tiếng trước?". Châu Thi Vũ không buông tha một chút nào, một tay chống cằm, một tay tùy ý xoay bút.
"A..." Vương Dịch chần chờ một chút, nhưng vẫn ngoan ngoãn báo cáo hành trình, "Em vừa đến trước cửa phòng làm việc thì đụng phải học tỷ Vũ Văn Phỉ, chị ấy nói muốn tâm sự với em, sau đó liền...".
"..." Âm điệu cao lên, Châu Thi Vũ đứng dậy, đi tới trước mặt cô, cho tới khi vẻ mặt cô luống cuống, mới nắm mũi cô nói, "Em nói xem, sao em lại trêu chọc nhiều nữ sinh tới vậy nhỉ?".
"Hả?" Vương Dịch sửng sốt một hồi, tiếp đó thì trợn to hai mắt.
Nương tử làm sao biết cô mới vừa gặp được Tô Mộng Trúc vậy?.
"Hừ hừ, lần trước có một La Nhã, học kỳ này mới vừa khai giảng là có thêm một Tô Mộng Trúc, hôm nay Vũ Văn Phỉ cũng tới chỗ chị, lại biểu hiện cảm thấy hứng thú với em, hừ hừ hừ!". Bĩu môi, nhìn cô giống như cô bé, trong mắt Châu Thi Vũ nồng nặc bất mãn, "Em giữ khoảng cách với mấy cô nữ sinh cho chị!".
Đệt...Vương Dịch có chút hoảng sợ. Vũ Văn Phỉ có hứng thú với cô?.
"Cái mặt của em là sao đây!". Buông tay, tức giận liếc cô một cái, sau khi Châu Thi Vũ xoay người quay về chỗ ngồi, giọng nói mới khôi phục vân đạm phong khinh như cũ, "Nếu chị lúc nào cũng ghen vì em, thì phỏng chừng chị sẽ chua chết. Sau này chị không muốn phản ứng mấy chuyện kiểu này nữa".
Đệt!Vương Dịch càng kinh ngạc, tiến lên nắm lấy vai Châu Thi Vũ vội vàng lấy lòng, "Nương tử, chị ghen kìa ghen kìa...". Ghen mới đại biểu là để ý tới cô nha.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro