Chương 46

Vương Dịch biết Châu Thi Vũ không vui.

Mặc dù mỗi ngày hai người bọn cô đều ở bên nhau, buổi sáng cô có giờ học, Châu Thi Vũ sẽ ở trong ký túc xá chơi game hoặc là tới thư viện đọc sách, nếu cô không có giờ học, thì hai người sẽ cùng nhau đọc sách, hoặc là nói chuyện phiếm, buổi tối, sau khi cơm nước xong thì sẽ đi dạo, sau đó mở máy tính của cô với máy tính của Viên Nhất Kỳ lên chơi, để bạch y thư sinh cùng luyện cấp với bích y nữ hiệp.

Nhưng mà cô biết Châu Thi Vũ không có vui, ngay cả khi Châu Thi Vũ lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ.

"Dì...". Vào quán cà phê, Vương Dịch nhìn xung quanh, sau khi nhìn thấy Đinh Hinh Trúc, thì vội vàng đi tới, có hơi sợ hãi kêu bà.

Thật ra thì cô có hơi sợ, cô không biết phải đối mặt với Đinh Hinh Trúc như thế nào.

Nhưng mà nghĩ tới việc Châu Thi Vũ vì cô mà hi sinh lớn như vậy, cô lại cảm thấy cô không nên trốn tránh.

"Ngồi đi". Đinh Hinh Trúc nhẹ gật đầu, ra hiệu cho Vương Dịch ngồi đối diện với mình, sau đó nói, "Muốn uống gì?".

"Dạ? Lam Sơn ạ". Gật đầu một cái, kêu phục vụ chọn một ly Lam Sơn cho Vương Dịch, Đinh Hinh Trúc ngồi ở đó, nhìn chăm chằm Vương Dịch, cho đến khi Vương Dịch bối rối gãi đầu, lúc này mới thở dài.

"Con xin lỗi". Vương Dịch suy nghĩ một hồi lâu, mới bắt đầu nói trước.

"Haiz...". Lại tiếp tục thở dài, Đinh Hinh Trúc nhìn gò má xinh đẹp của Vương Dịch, ánh mắt lập tức luống cuống, có chút dò xét nói, "Nhất định phải như thế sao?".

"Con...". Nhíu mày, rồi cúi đầu, tóc mái rủ xuống che đi đôi mắt của Vương Dịch, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.

"Dì nghĩ, ba mẹ con nhất định cũng không hi vọng con như vậy". Định Hinh Trúc lại nói tiếp.

Trái tim cô dường như bị một con dao cứa qua, trong mắt hiện lên đau đớn, nhưng cũng không nói gì, chỉ cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó.

Qua một hồi lâu, mới ngẩng đầu lên nói, "Dì, con vẫn là... xin lỗi dì".

Đinh Hinh Trúc yên lặng nhìn cô, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, cho đến khi nhìn thấy sự kiên định ở trong đôi mắt ấy, lại nặng nề thở dài lần nữa.

Cho đến khi cà phê được bưng lên, hai người vẫn duy trì yên lặng.

Vương Dịch cầm muỗng nhẹ khuấy cà phê, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn bề mặt gợn sóng của cà phê.

"Được rồi, dì hiểu". Qua một hồi lâu, Đinh Hinh Trúc nói như vậy, rồi nói tiếp, "Thứ bảy này, con bảo Châu Châu về nhà đi, con cũng tới luôn".

"..." Vương Dịch sửng sốt, rồi nói, "Dạ".

"Vậy dì đi trước". Đinh Hinh Trúc cầm túi xách lên, nhẹ giọng nói.

Vương Dịch cũng vội vàng đứng lên định đưa bà ra khỏi quán cà phê, thì bị ngăn lại, "Dì hi vọng, có một vài vấn đề, con cần phải nghĩ suy nghĩ rõ ràng một chút".

Nghe được lời này, Vương Dịch không biết nên nói gì, chỉ gật đầu một cái, vẻ mặt cô đơn ngồi lại chỗ, nhìn Đinh Hinh Trúc rời đi.

"Nương tử...". Trở về ký túc xá, Vương Dịch tiến lên ôm Châu Thi Vũ đang giúp cô xếp quần áo, mặt chôn ở trên vai nàng, khẽ gọi.

Châu Thi Vũ dựa vào người Vương Dịch, duỗi tay ra sau xoa đầu cô, rồi ôn nhu nói, "Em sao vậy?".

Đứa ngốc này, buổi chiều rõ ràng là không có giờ học, vậy thì em ấy đi đâu?.

"Buổi chiều em... gặp mẹ chị". Giọng nói buồn rầu, Vương Dịch càng ôm chặt nàng hơn nữa, giống như chỉ cần mình buông lỏng một chút là nàng sẽ biến mất ngay lập tức.

Cả người cứng đờ, nhất thời Châu Thi Vũ cũng không biết phải nói gì, qua một hồi lâu, mới nghẹn ngào nói, "Mẹ chị... bà ấy...".

"Nhìn dì... có vẻ hơi tiều tụy". Vương Dịch thành thật nói.

"..." Châu Thi Vũ che miệng cố gắng không để cho tiếng khóc tuôn ra, nước mắt rơi lên cánh tay Vương Dịch.

"Nương tử...". Đau lòng xoay người nàng lại, Vương Dịch khẽ hôn lên nước mắt Châu Thi Vũ, nhìn nàng, chỉ có thể nói ra hai chữ.

Ôm nàng vào trong lòng mình, Vương Dịch vỗ nhẹ lưng nàng, ở bên tai nàng nói, "Nương tử rất hiếu thuận... Chính là...". Chính là gì?Là do mình sai đi.

Nếu như cô không theo đuổi Châu Thi Vũ, có lẽ Châu Thi Vũ sẽ tìm một người bạn trai, chứ không phải là cô.

Châu Thi Vũ không nói gì, ôm Vương Dịch khóc nức nở, qua nửa ngày, mới kiềm chế tốt cảm xúc của mình lại, vừa ngẩng đầu lên thì liền thấy trên mặt Vương Dịch đầy bối rối, nàng loáng thoáng cảm thấy có hơi áy náy và hối hận.

"Vương Dịch!". Lạnh lùng kêu tên cô, Châu Thi Vũ lui ra khỏi lòng cô, ánh mắt có hơi sưng đỏ nhưng lại lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, "Em không được suy nghĩ lung tung nữa, chuyện ba mẹ chị, chị sẽ giải quyết tốt, không cho phép em suy nghĩ tới chuyện lùi bước".

"Nương tử...".

"Đứa ngốc...". Thở dài rồi ôm cô lần nữa, Châu Thi Vũ dựa đầu lên vai cô, "Chị yêu em, đây là sự thật không thể thay đổi, em biết chưa?".

"Dạ".

"Không phải em muốn có một ngôi nhà với chị sao? Không phải em nói sẽ cố gắng để ba mẹ chị tiếp nhận em sao? Không phải em nói muốn một đứa trẻ sao?".

"Nương tử...". Vương Dịch thì thào, sau đó thì kiên định nói, "Em biết sai rồi, sau này, em sẽ không như vậy nữa".

"Ừ". Hai người lẳng lặng ôm nhau, một lát sau, Vương Dịch bỗng nhiên đánh vỡ bầu không khí an tĩnh này, "Dì nói, chú bảo chị thứ bảy này về nhà...".

"Hửm?".

"Còn nói... Em cũng đi luôn".

"..." Châu Thi Vũ không nói lời nào, chỉ dựa vào trong lòng cô lặng lẽ suy tính.

Lấy tính cách của ba nàng, không có lý do nào mà nhanh như vậy đã muốn gặp nàng, cho dù là thỏa hiệp hay là tiến hành bước tiếp theo khuyên nàng rời khỏi.

Như vậy... Là tại sao chứ? Huống chi, bảo Vương Dịch đi theo để làm gì? Suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không nghĩ ra đầu mối, Châu Thi Vũ dứt khoát không suy nghĩ nữa, nở nụ cười rồi nói, "Đứa ngốc... Em sợ sao?".

"Sợ". Vương Dịch vô cùng thành thật.

Châu Thi Vũ vẫn cười dịu dàng nhìn cô, chờ cô nói câu tiếp theo.

Mà Vương Dịch cũng không có cô phụ kỳ vọng của nàng, nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, "Nhưng mà, có chị ở đây".

"Ha ha... Đứa ngốc".

Thứ bảy, Vương Dịch và Châu Thi Vũ đứng ở ngoài cửa Châu gia, hai người nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự kiên định trong ánh mắt đối phương.

Không dùng chìa khóa mở cửa mà ấn chuông, Châu Thi Vũ chờ sau khi cửa mở ra, nắm tay Vương Dịch đi vào nhà.

Từ lúc Châu Hữu Sơn nhìn thấy hai người các cô xuất hiện, lông mày nhíu lại cũng không có giãn ra, ánh mắt rơi vào bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, vô cùng bất mãn nói, "Làm cái trò gì vậy? Tách tay ra!".

Châu Thi Vũ quật cường nhìn ông, "Ba, ba vẫn chưa rõ sao?". Nàng sẽ không tách khỏi Vương Dịch, ngay cả mười ngón tay đang giao nhau cũng như vậy.

Vương Dịch vốn cảm thấy không nên chọc giận Châu Hữu Sơn là tốt nhất, cho nên cô muốn rút tay ra, chỉ là cảm nhận được bàn tay Châu Thi Vũ nắm tay mình càng chặt hơn nữa, thì liền dừng động tác lại. Cô hiểu ý nàng.

"Mày...". Châu Hữu Sơn bị nói như vậy, lại nổi giận thêm lần nữa, trợn mắt muốn mắng Châu Thi Vũ, nhưng lại mắng không ra miệng, dứt khoát quay đầu trừng Vương Dịch, "Rút tay của cô ra!".

Vương Dịch nhìn ông, lắc đầu, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh nói, "Xin lỗi, chú".

"Cô!". Lại tức giận tiếp, Châu Hữu Sơn mắng, "Sao cô lại không biết xấu hổ tới như vậy chứ, cô... khó trách ba mẹ cô không cần cô nữa...".

"Hữu Sơn!".

"Ba!".

Đinh Hinh Trúc với Châu Thi Vũ cùng lên tiếng muốn ngăn cản, nhưng câu đó vẫn bị nói ra.

Tay Vương Dịch hơi run, trái tim cô đau nhói, nhưng trên mặt vẫn bình thản như cũ.

Châu Thi Vũ đau lòng quay sang nhìn cô, lại thấy cô nhìn mình lắc đầu, trên mặt còn nở nụ cười ý bảo là mình không có chuyện gì.

Chỉ là nụ cười kia, lại có bao nhiêu miễn cưỡng.

Châu Hữu Sơn từ lúc nói ra câu đó thì liền hối hận, liếc nhìn Vương Dịch một cái, vừa vặn thấy động tác và vẻ mặt của cô khi an ủi Châu Thi Vũ, thì có hơi mềm lòng lại.

Tiểu tử kia, nếu là nam, thì gả Châu Châu cho nó cũng không tồi, hơn nữa còn có thể chơi cờ với mình, đáng tiếc...

Châu Thi Vũ không thèm để ý ba mẹ mình ở đây, đưa tay lên vén tóc mái của Vương Dịch qua một bên, sau đó quay đầu nói, "Ba, nếu hôm nay ba kêu tụi con tới chỉ vì muốn nói như vậy với Vương Dịch, vậy con nghĩ... hai đứa con vẫn là đi về thôi".

Cái con nhóc chết tiệt này! Châu Hữu Sơn nghe vậy thì thầm mắng Châu Thi Vũ ở trong lòng, đang định mở miệng nói, lại bị Đinh Hinh Trúc đè tay lại.

Quay đầu nhìn bà, khi Châu Hữu Sơn nhìn thấy khẩu hình miệng của bà thì mới thanh tỉnh được một chút, mở miệng nói, "Hôm nay gọi hai đứa tới, là có việc muốn nói với hai đứa".

Vương Dịch và Châu Thi Vũ cùng nhìn nhau, lại quay đầu nhìn Châu Hữu Sơn chờ ông nói tiếp.

"Ba biết, khoa của hai đứa, hàng năm sẽ tuyển chọn mấy người tốt nghiệp đi qua Munich du học". Châu Hữu Sơn đốt một điếu thuốc, hít một hơi, lúc này mới nói tiếp, "Châu Châu khẳng định phù hợp điều kiện đi".

Châu Thi Vũ lúc này có hơi hiểu rõ, đề phòng nhìn Châu Hữu Sơn, "Ba, con sẽ không đi".

Lại bị con gái mình không chút do dự cự tuyệt, Châu Thi Vũ nặng nề dập tắt khói thuốc, trừng mắt, "Con chính là nói chuyện với ba như vậy à?". Đều là vì tiểu tử thúi kia! Sai sai, nha đầu thúi mới đúng!.

"Ba, hai đứa con sẽ không tách ra".

"Con chắc không?". Châu Hữu Sơn thở hổn hển, rồi nói tiếp, "Nếu như vậy, đánh cược đi".

Đánh cược? Vương Dịch khó hiểu nhìn ông, vẻ mặt đầy khó hiểu. Đánh cược? Đánh cược cái gì chứ? Châu Hữu Sơn liếc nhìn cô một cái, rồi sau đó nhìn thẳng vào con gái mình, "Chỉ cần con đi Munich học hai năm, hơn nữa trong hai năm đó không có liên lạc với con bé. Thì sau khi trở về, nếu hai đứa vẫn còn kiên trì như lúc này, thì ba liền tiếp nhận con bé".

Tay Vương Dịch lập tức nắm chặt tay Châu Thi Vũ, trong lòng bắt đầu có hơi bất an. Hai năm... cô... có hơi sợ.

Châu Thi Vũ nhìn thẳng vào ba mình, rồi cảm nhận được cảm xúc của Vương Dịch không ổn định, trầm mặc một hồi lâu, dường như là nghĩ tới gì đó.

Đinh Hinh Trúc nhìn thần sắc khác nhau của hai người, trong lòng âm thầm thở dài.

Thật ra, là bà có hơi muốn tiếp nhận đứa bé kia, nhưng mà, bà quả thật rất sợ con gái mình bị thương tổn.

Bất quá, nếu trong hai năm không liên lạc mà vẫn còn kiên quyết như vậy, bà cũng có thể yên tâm giao con gái mình cho con bé.

"Được, con sẽ đi du học". Bỗng nhiên Châu Thi Vũ mở miệng nói, rồi nói tiếp, "Nhưng mà, trước khi con đi du học, hai người không được ngăn cản con với Vương Dịch ở bên nhau".

Vương Dịch và Châu Thi Vũ nắm tay nhau đi ở trên đường, hai người đều đang suy nghĩ tới chuyện đó.

"Tướng công của chị, em sẽ chờ chị sao?". Lúc đợi đèn đỏ, Châu Thi Vũ nhìn đèn đỏ chói mắt kia, đột nhiên mở miệng nói.

Vương Dịch cũng nhìn chằm chằm đèn đỏ vô cùng chói mắt kia, cho đến khi hai mắt có hơi đau xót, mới nói, "Nương tử, sau khi trở về chị sẽ còn cần em không?".

"A...". Đèn xanh sáng lên trong nháy mắt, Châu Thi Vũ nhanh nhẹn xoay người, nhìn Vương Dịch, cười.

Vương Dịch khó hiểu nhìn nàng, chân mày đang nhíu lại lập tức giãn ra.

Lắc đầu một cái, kéo tay Vương Dịch băng qua đường, sau khi Châu Thi Vũ tới bên đường đối diện, mới nhìn xuống mặt đất nói, "Chỉ là một cái đèn đỏ mà thôi...".

Vừa nói xong, liền quay đầu nghiêm túc nhìn cô, "Mặc dù thời gian chờ đợi có chút lâu, nhưng tướng công tin tưởng chị, chờ chị dắt tay em qua đường".

"... Được". Vương Dịch yên lặng nhìn nàng, qua một lúc lâu mới nói.

"Ừ, vậy tiếp theo chúng ta đi chơi được không?".

"Nương tử muốn tới đâu chơi?". Vương Dịch cưng chìu nhìn nàng, nở nụ cười nói, "Nương tử đi đâu em đi đó". Trừ việc, đi nước Đức.

Thật ra chỉ cần cô muốn là có thể đi, nhưng mà... ước định... không liên lạc kia.

"Chúng ta đi du lịch đi, sau đó chúng ta sẽ chụp thật nhiều hình".

"Được".

Hai tháng tiếp theo, Vương Dịch với Châu Thi Vũ hẹn Thẩm Mộng Dao với Viên Nhất Kỳ cùng đi, bốn người chạy hết mấy tỉnh thành, chụp rất nhiều ảnh.

"Vương Dịch, sao tấm nào biểu cảm của cậu cũng giống nhau hết vậy, mau đổi cái khác coi".

Ở trước Tây Hồ*, Thẩm Mộng Dao cầm máy ảnh đứng ở cách đó không xa, một tay Châu Thi Vũ kéo tay Vương Dịch, còn tay kia thì nhéo nhéo gò má của cô, "Mau cười". [*Còn gọi là hồ Hàng Châu].

"Nương tử à ~~". Vương Dịch đành mỉm cười, muốn nói với nàng là mình không thể cười nổi, nhưng Thẩm Mộng Dao cũng đã chụp.

"Ha ha, nhìn Vương Dịch thật đần mà". Viên Nhất Kỳ nhìn tấm hình kia, cười nghiêng ngửa.

"Để chị xem". Nghe được lời này, Châu Thi Vũ nhanh chóng đi lại lấy máy chụp hình, sau đó thì liền bật cười, "Đúng là nhìn đần thật, ha ha...".

"Mấy người...". Vương Dịch trợn mắt, đang muốn nói gì đó, thì lại thấy Châu Thi Vũ đang cầm máy ảnh hướng về mình. Trời, lại bị ám toán.

Thấy trên mặt Châu Thi Vũ là nụ cười đắc ý, Vương Dịch bất đắc dĩ lắc đầu, trong mắt lộ ra nồng đậm cưng chiều.

Nước Đức, Trung Quốc, dường như rất là xa.

Các cô có thể làm được sao? Có đôi khi Vương Dịch rất buồn, rất sợ hãi.

Trước kia, cô với Kỷ Ngưng, sáu năm, nhưng không thể chiến thắng khoảng cách từ thành phố Z đến thành phố B.

Còn bây giờ, cô với Châu Thi Vũ, lại phải đi đối đầu với khoảng cách từ Trung Quốc tới Đức, hơn nữa trong hai năm đó không thể liên lạc được.

Châu Thi Vũ đang mỉm cười rực rỡ, cũng không có bỏ qua bất an và đau buồn trong mắt Vương Dịch, mà trên mặt vẫn là nụ cười như ánh mặt trời.

Thẩm Mộng Dao nhìn hai người, nắm tay Viên Nhất Kỳ nói, "Chúng ta qua bên kia một chút đi".

"Vâng". Viên Nhất Kỳ gật đầu một cái, biết Thẩm Mộng Dao đang muốn cho hai người sắp rời xa nhau kia một chút không gian.

"Nhất Kỳ, nếu... nếu như chị phải đi Đức, em sẽ chờ chị sao?". Thẩm Mộng Dao thấy hai người bạn thân nhất của mình như vậy, trong lòng cô cũng cảm thấy rất buồn, biết rõ mình không nên hỏi vấn đề này, nhưng vẫn muốn hỏi.

"Nhất Kỳ...". Viên Nhất Kỳ đi tới trước mặt nhìn cô, nở một nụ cười nghịch ngợm, "Lần đầu tiên của người ta cũng cho chị rồi, chị phải chịu trách nhiệm".

"Em nha...". Ở bên này, Vương Dịch cũng nắm tay Châu Thi Vũ, cố gắng nở nụ cười để che đi tất cả đau thương của mình.

"Vương Dịch của chị, em cũng học cách giấu giếm chị rồi". Châu Thi Vũ nhìn thẳng vào mắt Vương Dịch, đôi mắt xinh đẹp dường như đang nói là chị biết hết.

"Em...".

"Có phải em cảm thấy bất an không?". Nâng tay lên nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô, Châu Thi Vũ nhẹ giọng nói.

"... Dạ". Không muốn lừa nàng, Vương Dịch do dự mấy giây, mới gật đầu thừa nhận.

Thở dài, vào giây phút này, Châu Thi Vũ bỗng nhiên ý thức được, mình sắp rời đi, lại để cho đứa ngốc này lại rơi vào bất an sẽ bị vứt bỏ bất cứ lúc nào.

"Ồ, đứa ngốc, chị còn chưa có muốn em nữa đây". Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi của cô, không để ý tới ánh mắt tò mò của mấy người đi xung quanh, Châu Thi Vũ tiến lại gần cô, môi của nàng nhẹ nhàng chạm vào môi cô, nỉ non nói, "Lần đầu tiên của em, còn chưa có cho chị nữa, hai năm sau chị muốn lấy".

Vương Dịch nghe vậy thì sửng sốt một hồi lâu, nhìn chằm chằm Châu Thi Vũ, sau khi hiểu rõ lời nàng nói thì gương mặt lập tức đỏ lên.

"Dù sao, em là của chị". Bóp bóp lỗ mũi cô, Châu Thi Vũ vô cùng bá đạo nói, "Tất cả mọi người đều biết, em là của chị".

"A, được, em là của chị". Vương Dịch lúc này mới nở nụ cười, bởi vì lời nói của Châu Thi Vũ, bất an ở trong lòng mới hơi giảm bớt một chút, nhưng vẫn chưa có biến mất hết.

"Đúng rồi, tướng công nè". Bỗng nhiên Châu Thi Vũ lui ra, kéo tay cô lại rồi nói, "Sương Nguyệt Dạ giao cho em, nếu nàng rớt xuống top hai, lúc chị về... hừ hừ...".

"Hửm? Chị về thì làm sao?".

"Lúc về a...". Châu Thi Vũ quyến rũ liếc cô một cái, sau đó nở một nụ cười có ý tứ sâu xa, "Chị sẽ phạt em".

Ô...Vương Dịch ngơ ngác nhìn nàng, đưa tay lên gãi gãi sau ót. Sao mà cảm thấy nương tử nhà cô cười cực kỳ có ý xấu vậy ta?.

"Nương tử, chị chưa có nói mật khẩu cho em biết...". Vương Dịch đang cảm thấy nụ cười của nương tử nhìn mình thật đáng sợ, đột nhiên nhớ tới chuyện này, liền vội vàng hỏi.

"Mật khẩu à...". Vẫn là nụ cười quyến rũ đó, Châu Thi Vũ đắc ý liếc cô một cái, "Em tự mình đoán đi".

"Hả?...".

"Được rồi, tướng công ngốc, chúng ta đi tìm Dao Dao với Nhất Kỳ đi".

"Dạ".

"Đúng rồi...". Lúc hai người đi được nửa đường, Châu Thi Vũ bỗng nhiên nói, "Em không được trêu hoa ghẹo nguyệt, Dao Dao với Nhất Kỳ đã đồng ý giúp chị trông em rồi".

"Hả?" Trêu hoa ghẹo nguyệt?, "Em mới không có". Vương Dịch trề môi, rồi nói tiếp, "Vậy chị ở Đức, em cũng không thấy được".

"Chị khi nào trêu hoa ghẹo nguyệt chứ, em nói xem".

"Ô... Bạch Mặc nè, An Thần Bằng nè". Vương Dịch không hề do dự báo hai cái tên ra.

"Vậy thái độ của chị với bọn họ thì sao? Còn thái độ của em với mấy 'hoa thơm cỏ lạ' kia thì sao?". Châu Thi Vũ liếc cô, tức giận nói.

Thật không hiểu sao đứa ngốc này lại có thể hấp dẫn nhiều đứa con gái tới như vậy, lại còn không biết mạnh mẽ từ chối nữa chứ.

"Nương tử à ~~". Nghe Châu Thi Vũ nói như vậy, Vương Dịch nắm tay nàng lắc lắc mấy cái, "Dù sao em cũng không làm chuyện có lỗi với chị mà".

"Cũng như nhau hết". Vừa lòng gật đầu một cái, lúc này Châu Thi Vũ mới nắm tay cô tiếp tục đi về phía trước.

Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt, hành lý của Châu Thi Vũ cũng đã thu thập xong, chỉ còn chờ tới ngày hôm sau lên máy bay đi Đức. Vương Dịch vẫn luôn không nói lời nào.

"Đây, sau này, trừ lúc em đi tắm, em không được tháo xuống". Châu Thi Vũ cầm vòng tay đậu tương tư đeo lên tay Vương Dịch, "Nếu có bạn nữ nào thổ lộ với em, thì em liền chỉ vào cái vòng này cho bạn nữ đó thấy, rồi nói là em đã có nương tử rồi, biết chưa?".

"Dạ". Nặng nề gật đầu, Vương Dịch nhìn vòng tay ở trên cổ tay mình, ở trên vòng tay còn có câu kia "Mộ khanh hiệt lai hệ tương tư, sương dạ thả tác quy nhân từ*", sống mũi của cô có hơi cay cay. [*Ngưỡng mộ người lòng tương tư nhớ, đêm sương trường bút họa nên thơ.].

Châu Thi Vũ chọt chọt lỗ mũi cô, cầm chuỗi vòng tay kia của cô đeo lên cổ tay mình, "Nếu có người thổ lộ với chị, chị cũng sẽ nói với anh ta là chị đã có tướng công".

"Ừm".

"Tướng công ngốc...". Ôm Vương Dịch thật chặt, Châu Thi Vũ ngửi mùi xà phòng mờ nhạt trên người cô, không kiềm được liền lại gần sát cô để lại một dấu hôn lên cổ cô, "Thật muốn để lại ấn ký trên người em, để cho tất cả mọi người đều biết em là của chị".

"Nương tử à...". Trên cổ tê dại, Vương Dịch cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đang muốn chiếm mình làm của riêng, trong lòng liền nóng hừng hực, "Nếu không, tối nay chị muốn em đi".

"Chị mới không cần đâu, người ta ngày mai phải ngồi máy bay rồi, mệt chết đi được". Châu Thi Vũ bĩu môi, bất mãn nói, "Lúc công rất hao phí sức".

Vương Dịch bật cười, trên tay sử dụng một ít sức bế Châu Thi Vũ lên, làm cho nàng phải sợ hãi hét lên, "Đáng ghét, không phải em lúc nào yếu ớt hết sao? Làm sao bế chị lên được vậy?".

"Là nương tử quá gầy (thụ)*". Vương Dịch nở nụ cười, nói một lời nhưng hai nghĩa, sau đó, liền đi tới mép giường, "Nếu làm công mệt như vậy, vẫn là để cho em làm đi". [*Từ gầy và thụ đều đọc là | shòu |].

"Tướng công ~~". Bỗng nhiên Châu Thi Vũ nở một nụ cười quyến rũ, đưa tay lên nhẹ chọt lên mũi Vương Dịch, "Tối nay, em muốn bao nhiêu lần, chị cũng cho em hết, được không?".

Vương Dịch đã đặt nàng ở dưới người mình, chớp chớp mắt nhìn cô gái nhỏ đẹp đến mê hoặc lòng người, "Thừa khanh thử nặc, tất thủ nhất sinh*". [*Tạm dịch: Chuyện ta hứa với người, cả đời này ta sẽ tuân thủ.]

"Đáng ghét... Chị mới không cần để em khi dễ chị cả đời vậy đâu... A... Em đừng có quá đáng...".

"Khà khà...". Trong căn phòng lờ mờ tối, hai con người yêu nhau sâu đậm đang thâm tình triền miên ở bên nhau, chỉ hy vọng, trước khi trời sáng, họ có thể yêu nhau nhiều hơn.

"Ba mẹ, con biết hai người muốn tốt cho con". Ở trong đại sảnh sân bay, Châu Thi Vũ nhíu mày nhìn Châu Hữu Sơn và Đinh Hinh Trúc đầy nước mắt, nói, "Con yêu hai người".

"Con...". Châu Hữu Sơn thở dài, liếc nhìn thân ảnh gầy yếu ở bên cạnh, bỗng nhiên ông bắt đầu nghi ngờ tính chính xác với quyết định của mình.

"Châu Châu à, con tới chỗ đó, phải tự chăm sóc mình thật tốt, biết không?". Đinh Hinh Trúc kéo tay Châu Thi Vũ dặn dò.

"Dạ, con biết". Châu Thi Vũ nhẹ nhàng gật đầu.Đi tới trước mặt Thẩm Mộng Dao với Viên Nhất Kỳ, Châu Thi Vũ nhẹ giọng nói ,"Vương Dịch... Liền nhờ hai người".

Thẩm Mộng Dao với Viên Nhất Kỳ gật đầu, lúc này mới xoay người đi tới chỗ người không biết là đang suy nghĩ gì.

Hai tay Vương Dịch đút ở trong túi, vốn là đang cúi đầu, dường như là cảm nhận được gì đó, liền ngước đầu nhìn Châu Thi Vũ đang bước về phía mình, bi thương trong mắt cô dường như có thể tràn ra bất cứ lúc nào.

"Tướng công ngốc, em phải nhớ chờ chị trở về, biết không?".

"Dạ". Vương Dịch gật gật đầu, nâng tay lên cho nàng nhìn chuỗi vòng tay kia, "Em sẽ không lấy nó xuống".

"Chị cũng vậy". Châu Thi Vũ theo thói quen sửa cổ áo lại cho Vương Dịch, nhìn thẳng vào mắt cô, "Vậy chị... Đi qua kiểm tra an ninh đây...".

"Dạ". Nghe được cô trả lời như vậy, Châu Thi Vũ ngẩng đầu sờ sờ gò má trắng nõn kia, rồi mới xoay người nói với ba mẹ, "Ba, mẹ, con đi đây".

Đinh Hinh Trúc nhìn con gái mình đi tới chỗ kiểm tra an ninh, nước mắt vẫn cứ chảy xuống, Châu Hữu Sơn vỗ nhẹ bả vai bà an ủi.

Vương Dịch nhìn chằm chằm bóng lưng của Châu Thi Vũ, từ đầu đến cuối trên mặt cũng không có bất kỳ biểu cảm nào, cho đến khi Châu Thi Vũ chuẩn bị đi qua, mới chợt tỉnh ngộ, chạy tới, giữ chặt tay nàng.

Châu Thi Vũ có hơi kinh ngạc nhìn cô, "Sao vậy?".

"Em quên mất một chuyện". Vương Dịch thở hổn hển vài lần, rồi nói tiếp, "Hai đứa mình, còn một nhiệm vụ phu thê vẫn chưa có làm. Em chờ chị về làm cùng nhau".

Châu Thi Vũ lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt cô, nhìn thấy trong con ngươi màu đen ấy có hình ảnh của nàng, mới thản nhiên nở nụ cười.

"Được, chờ chị trở về cùng nhau làm nhiệm vụ đó".

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro