Chương 6
Huấn luyện quân sự cuối cùng đã kết thúc.
Việc đầu tiên Vương Dịch trở lại ký túc xá, chính là mở máy tính, sau đó đăng nhập Du kiếm giang hồ.
Gần đây không hiểu sao luôn tưởng niệm bích y nữ tử trong trò chơi kia, cho nên tại thời khắc cuối cùng có thể yên tĩnh này, phản ứng đầu tiên của cô chính là đăng nhập vào trò chơi này.
Chỉ là chuyện khiến Vương Dịch mất mát là, Sương Nguyệt Dạ cũng không có lên tuyến.
Thở dài, tay trái chống cằm, tay phải cầm chuột, bạch y thư sinh được cô điều khiển đi xung quanh du đãng, sau đó, đụng phải một nữ nhân ăn mặc rất hở hang -- Hiểu Nguyệt Hà.
Sau khi Vương Dịch nhìn thấy tên này, một chút biểu tình cũng không có, điều khiển bạch y thư sinh nhẹ lay động chiết phiến tiếp tục đi tới phía trước. Nhưng mà Hiểu Nguyệt Hà hiển nhiên cũng không hài lòng kết quả như vậy, "A, chỉ có một mình ngươi sao, có muốn chơi với tỷ tỷ không?".
"Cái khẩu khí này phối cùng cách ăn mặc như vậy, thấy thế nào cũng giống mấy người làm việc kia, còn tỷ tỷ... Thật khiến cho người ta buồn nôn". Vương Dịch đảo cặp mắt trắng dã ở trong lòng oán thầm lên, không để cho bạch y thư sinh dừng lại cước bộ đi tới phía trước.
Bên này Hiểu Nguyệt Hà cũng không có buông tha, tiếp tục nói : "Tiểu bạch kiểm, cùng tỷ tỷ chơi đùa đi, tỷ tỷ cũng có thể cùng ngươi tổ đội chia kinh nghiệm và bảo bối cho ngươi nha".
Sau khi phát ra lời nói hấp dẫn, Hiểu Nguyệt Hà lòng đầy chờ mong lại phát hiện bạch y thư sinh như trước không có nửa điểm ý tứ dừng lại.
Vì thế, để tiếp tục huyên náo, rốt cục nói ra một câu khiến Vương Dịch cảm rất không thích: "Ôi nè, đừng sợ nha, tên người yêu gay kia đi vắng à".
Cái gì? Gay? Nói Sương Nguyệt Dạ sao?.
Vương Dịch ngồi trước máy tính vẻ mặt lạnh lùng, mày nhẹ nhíu lại, sau đó để tay ở trên bàn phím trả lời: "Tôn giá có từng soi gương nhìn bản thân? Tôi cảm thấy được cho dù là gay, cũng tốt hơn ngươi".
Tuy rằng trong chốn giang hồ rất nhiều người đều hoài nghi giới tính Sương Nguyệt Dạ, nhưng mà, cô không cho phép bất luận kẻ nào mang theo ngữ khí khinh bỉ trào phúng nói ra những lời như vậy.
Hiểu Nguyệt Hà tựa hồ cũng ý thức được chính mình khơi mào lửa giận của bạch y thư sinh, lại không có nửa điểm thu liễm: "Chậc chậc, còn bảo vệ hắn như vậy, hay ngươi cũng là GAY?".
Vương Dịch nổi giận, nhưng mà lý trí nói cho cô biết không thể hành động thiếu suy nghĩ, cũng không cần phải cùng ác nữ này đấu võ mồm, vì thế nhắm mắt lại dùng sức thở sâu, cố gắng áp chế phẫn nộ khiến cô không thể kiểm soát.
Lúc mở mắt ra thì vẻ mặt đã lạnh lùng đi.
Vương Dịch dùng một phần mềm chụp lại hội thoại của mình và Hiểu Nguyệt Hà, sau đó lưu lại, sau đó, không có tiếp tục quan tâm nàng ta, mà điều khiển bạch y thư sinh thu hồi chiết phiến tiếp tục đi đến phía trước.
Khi Hiểu Nguyệt Hà một lần nữa nhìn thấy bạch y thư sinh nhẹ lay động chiết phiến thì là lúc chính mình đang giết một boss lớn.
Nàng nhìn thấy Chính là tiểu bạch kiểm, có chút nghi hoặc, nhưng nàng lúc này chém giết say sưa không rảnh bận tâm, cũng đem bạch y thư sinh kia xem như là người đi đường, nhưng mà không nghĩ tới...
Lúc nàng mừng rỡ như điên khi nhìn thấy boss lớn sắp bị chết, bạch y thư sinh luôn đứng ở một bên nhẹ lay động chiết phiến, bỗng nhiên ở trên người nàng dùng định thân phù*.
*: Phù làm cho nhân vật bị dính phải đứng yên.
Vì vậy, Hiểu Nguyệt Hà khẩn trương.
Chính mình đứng nguyên tại chỗ, trơ mắt nhìn boss lớn nàng đánh đã lâu bị Chính là tiểu bạch kiểm vài cái đánh chết, nhặt đi toàn bộ bảo bối rớt ra, nhanh chóng biến mất.
Mà bên này, Vương Dịch thành công đánh lén hiện lên vẻ mặt đắc ý âm hiểm cười.
Đúng vậy, cô rất mang thù, cũng rất vô sỉ, vậy thì sao, hắc hắc...
Lúc vừa online, Hiểu Nguyệt Hà nói ra lời nói vũ nhục Sương Nguyệt Dạ, cô không có lập tức đi lên PK (đồ sát), là bởi vì cô biết mình quá yếu, căn bản đánh không lại Hiểu Nguyệt Hà.
Sau đó, khi Vương Dịch đang cùng Nguyễn Vân nói chuyện phiếm, biết kênh bang phái bọn họ đang thảo luận Hiểu Nguyệt Hà đang làm nhiệm vụ, vì thế đặc biệt vào Thương Thành mua định thân phù, chạy tới cướp boss của Hiểu Nguyệt Hà.
Kỳ thật boss này đánh rất phiền toái, bởi vì công kích phép đối với nó không có hiệu quả, nhất định phải sử dụng công kích vật lý, hơn nữa bất kể là người lợi hại đi đánh, mỗi lần công kích vật lý đều chỉ có thể làm cho nó tổn thất năm mươi máu, mà nó tổng cộng có hai vạn máu, nói cách khác, nhất định phải đánh bốn trăm lần mới có thể chết. Cho nên Hiểu Nguyệt Hà vì giết boss này, đã phải nhẫn nại tính khí sử dụng kiếm chém thật lâu, ngay tại lúc sắp thành công, bị Chính là tiểu bạch kiểm can thiệp như vậy, nàng lại phải làm lại nhiệm vụ, nói cách khác nếu tìm một boss phải tiếp tục đánh bốn trăm kiếm.
Vương Dịch đương nhiên không biết cô chó ngáp phải ruồi* làm ra chuyện tình khiến Hiểu Nguyệt Hà đau lòng muốn chết, nhưng khi trước máy tính nhìn thấy bảo bối trong túi thì vẻ mặt đắc ý lên.
*: Nói trường hợp không có tài năng mà chỉ tình cờ gặp may mà đạt được.
Nguyên bản bởi vì không thấy Sương Nguyệt Dạ online mà mất mát, cũng bởi vì vừa cướp được đồ này, mà chuyển tốt hơn.
Làm xong loại chuyện cướp boss "Táng tận lương tâm" này, Vương Dịch rất khoái trá đăng xuất, sau đó chạy đi tắm rửa, nhưng không biết trong giang hồ đã muốn lật trời.
Trong diễn đàn Du kiếm giang hồ có một bài đăng trong một đêm bị ghim lên đầu, tác giả đúng là Hiểu Nguyệt Hà.
Hiểu Nguyệt Hà trong bài viết dùng thủ pháp hết sức khoa trương đem hành vi tối nay của Chính là tiểu bạch kiểm miêu tả một lần, hơn nữa đem sự thật của mình bóp méo vặn vẹo lại, ở trong bài viết nói:
"Sương Nguyệt Dạ, quản tốt lão công của ngươi. Tôi là người đã có chồng, tôi sẽ không làm chuyện có lỗi với Ẩn Tu nhà tôi đâu. Tiểu bạch kiểm nhà ngươi quá vô sỉ , tôi không cùng hắn tổ đội hắn liền làm ra chuyện tình hèn hạ như vậy".
Vì thế, trang đăng bài tràn ngập mùi hỏa dược, lại bởi vì đề cập đến vài vị nhân vật quan trọng, làm giang hồ bát quái kia tràn ngập đúng sai, lại một lần nữa gió thổi mây bay.
Vương Dịch không thể biết trong chốn giang hồ đang phát sinh chuyện kia, sau khi tắm xong mặc quần đùi cùng áo sơmi mang giày, cầm điện thoại chạy lên sân thượng.
Quả nhiên Châu Thi Vũ lại đang gọi điện thoại.
Đúng vậy, cô chính là cố ý canh thời gian.
Kể từ ngày đó cùng Trương Hân nói muốn theo đuổi mỹ nữ học tỷ này, Vương Dịch bắt đầu chú ý hành tung của mỹ nữ học tỷ.
Cùng ở một tòa nhà, cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp, muốn biết cái gì vẫn tương đối dễ dàng, hơn nữa những học sinh mới vừa mới đến trường học này đều tương đối hiếu kỳ với mọi thứ, thường thường thích bát quái một ít chuyện của các học trưởng, vì thế cô liền thuận lợi biết một ít tình báo.
Mỹ nữ học tỷ tên là Châu Thi Vũ, tiếng Đức khóa 9 ban 1, đương nhiệm hội trưởng hội học sinh đại học Z, đồng thời kiêm luôn đương nhiệm hội trưởng hiệp hội thư pháp, còn là người năm trước dành được học bổng cao nhất.
Vương Dịch sau khi nghe được một loạt tình báo thực tế này, có thể nói phi thường cực kỳ 囧.
"Không cần ưu tú như thế đi, để cho người ta quyết định sẽ sống bình thường cho qua bốn năm đại học làm sao chịu nổi đây! !".
Bởi vì cùng ở một tòa nhà, hơn nữa trải qua đêm đó, Vương Dịch nhân tiện còn biết Châu Thi Vũ mỗi lúc trời tối đại khái 10h15 đều lên sân thượng gọi điện thoại cho mẹ.
Sau khi Châu Thi Vũ cúp điện thoại thì nhìn thấy Vương Dịch ngồi cách đó không xa, "Sao em lại lên đây vậy?".
"Ngắm sao a". Gia hỏa tâm địa độc ác ngồi dưới đất nhìn lên bầu trời nói như vậy.
Dường như không có bất kỳ hoài nghi với lý do này, Châu Thi Vũ cất điện thoại tính toán quay về ký túc xá, lại theo bản năng liếc nhìn Vương Dịch, sau đó cũng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm.
"Nơi này ngắm bắc đẩu thất tinh* khá rõ ràng". Tựa hồ là lầm bầm lầu bầu, cũng tựa hồ là đối với người bên cạnh nói chuyện, Vương Dịch thì thào nói.
*: Còn gọi là Sao Bắc Đẩu là một mảng sao gồm bảy ngôi sao trong chòm sao Đại hùng.
Đã muốn thu hồi tầm mắt tính toán rời đi, Châu Thi Vũ sau khi nghe được câu này, lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn sao trên trời, hơn nữa bởi vì lời của cô đem lực chú ý đặt trên bắc đẩu thất tinh kia.
"Bắc đẩu thất tinh thật ra là cái đuôi của chòm sao Đại Hùng, đáng tiếc chúng ta nơi này là phía nam, bằng không là có thể chứng kiến cả chòm sao Đại Hùng". Âm thanh có chút thì thào như cũ vang lên.
Vương Dịch nguyên bản chỉ là tính hấp dẫn lực chú ý của Châu Thi Vũ, sau khi nói xong câu đó chính mình lại lâm vào trầm tư.
Nếu là phương Bắc, Kỷ Ngưng ở thành phố B, hẳn là có thể thấy đi.
Mà Châu Thi Vũ thật sự bị những lời này hấp dẫn, cũng học Vương Dịch ngồi xuống đất, nhìn lên sao trời trong ánh mắt anh ánh lên quang mang bất thường.
Mà cái người đang lâm vào trạng thái trầm tư kia tựa hồ đã quên mục đích của chuyến này, chính là hai tay để phía sau nằm xuống, nhìn chằm chằm mảng sao kia không nói gì, trong đầu cực nhanh liền nhớ lại hồi ức.
Đó là kỳ nghỉ hè lớp 11, Vương Dịch cùng Kỷ Ngưng học trung học cũng không có buông tha kỳ nghỉ như vậy, mà là khiến một đám nhóc năm ba này học bù hơn nữa còn tự học đến rất muộn.
Vương Dịch không phải đứa trẻ an phận, Kỷ Ngưng đồng dạng cũng không phải, cho nên, trong lúc bọn họ chứng kiến chiếc xe chạy bằng điện rách nát chở thân thể cao lớn của thầy chủ nhiệm biến mất trong màn đêm, hai người thực tự giác đeo cặp rời khỏi lớp tự học.
Hiển nhiên, hai người đang trong tình yêu cuồng nhiệt không thể nào về nhà sớm.
"Nhất Nhất, thật sự có cửu tinh bắc đẩu sao?".
Trong công viên nhân dân ở Y thị, trên thảm cỏ, Kỷ Ngưng dựa vào bả vai Vương Dịch nhìn bầu trời đêm.
Người bị dựa vào trên mặt ngây ngốc cười, nâng cánh tay tự do còn lại chỉ về hướng bắc đẩu thất tinh, "Đúng vậy, đang ở chỗ đó nga, nghe nói người nào có thể tìm thấy hai ngôi sao ẩn đi còn lại, có thể sống lâu trăm tuổi".
Chính là Kỷ Ngưng không có nhìn về phía cô chỉ, ngược lại cúi thấp cái đầu vốn dĩ đang ngẩng lên kia, nghiêng mặt nhìn vẻ mặt ngốc của người yêu, "Nhất Nhất...".
"Cậu xem cậu xem, bên cạnh mấy ngôi sao kia, tạo thành một hình chữ M, tớ nhớ được trên sách hình như nói cái kia là chòm sao tiên nữ* ". Vương Dịch cũng không có chú ý tới người bên cạnh dị thường, vẫn như cũ khi nhìn thấy thực hưng phấn nói.
*Nhất Nhất ơi, chòm sao tiên nữ là chòm sao hình chữ A mà? ._.
"Nhất Nhất...". Kỷ Ngưng thì thào kêu tên của cô, nâng tay xoa gương mặt của cô.
Thẳng đến sau đó, tên gia hỏa chậm chạp rốt cuộc thấy được bất đồng, nguyên bản cảm xúc hưng phấn cũng lạnh xuống, cúi đầu vẻ mặt nghi hoặc, "Ngưng, làm sao vậy?"
"Tớ không cần sống lâu trăm tuổi". Nhìn ánh mắt lấp lánh như sao kia, Kỷ Ngưng có chút mê muội nói.
"A?". Vương Dịch ngẩn ngơ, kế đó không rõ vì sao nói, "Vì cái gì a?".
"Tớ chỉ muốn cậu". Lời nói kiên định, ánh mắt kiên định, sau đó chậm rãi tới gần, Kỷ Ngưng thực nhẹ nhàng hôn xuống môi Vương Dịch.
Chớp chớp mắt, người bị hôn trên mặt má một trận nóng rực, âm thầm may mắn vì chỗ ngồi đèn đường thực tối, chính mình trên mặt đỏ ửng sẽ bị không người khác phát hiện.
Chính là nghĩ tới như vậy, sau khi Vương Dịch nhìn vào đôi mắt thâm tình của người vừa hôn mình, càng lấp lánh, "Vậy, tớ và cậu cùng nhau sống lâu trăm tuổi".
Kỷ Ngưng nở nụ cười, ôm Vương Dịch không nói gì.
Đầu gỗ như Nhất Nhất, thường thường sẽ ở trong lúc vô tình nói ra lời nói khiến nàng động tâm, giống hiện tại.
Tớ và cậu cùng nhau sống lâu trăm tuổi.
Cái này không phải là nắm tay nhau cùng chết, ý là nắm tay bên nhau đến già sao?.
Tớ và cậu cùng nhau sống lâu trăm tuổi...
Lúc này Vương Dịch bởi vì nhớ tới những lời này, trên mũi mờ mịt mộ trận chua xót, giống như liền một chút nước mắt sẽ rơi xuống.
Có lẽ là cảm nhận được cô có cảm xúc khác thường, Châu Thi Vũ vào lúc đó thực vừa đúng mở miệng hỏi một câu, "Chòm sao Đại Hùng? Chị chưa thấy qua a".
"Ha ha, chòm sao Đại Hùng rất lớn, ngay cả bắc đẩu thất tinh cũng chỉ là cái đuôi của nó." Mà Vương Dịch sau khi nhớ lại ký ức mà lâm vào trạng thái mơ màng, cũng tại lúc này rốt cuộc hoàn hồn, mang theo ngữ khí thản nhiên nói.
"Như vậy a...". Châu Thi Vũ nhẹ gật đầu, tiếp đó quay đầu nhìn người ngồi bên cạnh, thái độ đối với bất luận kẻ nào đều thập phần hờ hững ở một khắc này có chút thay đổi.
Người khiến nàng nhanh như vậy liền sinh ra một loại tò mò hơn nữa muốn hiểu rõ, Vương Dịch là người thứ hai, mà người thứ nhất...
Nhớ tới người trong trò chơi kia, Châu Thi Vũ trên khóe miệng giương lên, lộ ra một nụ cười tuy là nhạt, lại là nụ cười chân chính phát ra từ nội tâm.
Đã muốn một tháng không nhìn thấy hắn rồi, không biết hắn thế nào.
Khẽ cắn cắn môi, Châu Thi Vũ nhớ tới người nọ nói cho nàng biết có việc cần một tháng không thể online, vừa khéo mình cũng phải tiếp đãi tân sinh viên cùng rất nhiều công việc của trường học quấn lấy, ngẫm lại dù thế nào đi nữa hắn cũng không online liền. Không biết vì cái gì, trong mấy ngày này, tính khí luôn tĩnh lặng của nàng, lại thường xuyên ở trong đầu ảo tưởng hy vọng người đó cách mình không xa, có lẽ liền ở bên cạnh.
Đã là ngày cuối cùng của tháng theo lời của người đó, như vậy ngày mai, nàng có phải hay không là có thể gặp lại hắn?.
Hai người ngồi dưới đất, đều tự nghĩ về chuyện của mình, thẳng đến khi tòa ký túc xá đang sáng đèn đồng thời tối đi, mới ý thức được đã tới thời gian trường học quy định tắt đèn.
"Hình như nên đi xuống". Vương Dịch cùng Châu Thi Vũ trăm miệng một lời nói, sau đó lại đều sửng sốt.
Không biết vì cái gì có cảm giác chột dạ, Vương Dịch trên mặt phát ra một nụ cười, "Vậy đi xuống đi".
"Ân".
Trở lại ký túc xá nằm chết dí trên giường, Vương Dịch lấy điện thoại ra đăng nhập QQ, rồi liền gửi tin nhắn cho Trương Hân: "Tỷ, đêm nay em cùng nàng ngắm sao, lợi hại đi".
Bên này Trương Hân nhanh chóng như bị sét đánh: "Ngắm sao?".
Vương Dịch nhớ tới ký ức cùng Kỷ Ngưng, con ngươi tối sầm, trên tay như cũ đánh ra hàng chữ dường như rất vui vẻ: "Đúng vậy, ngắm sao nha. Nhất Nhất ra tay, nữ nhân tất tới tay".
Trương Hân phát ra biểu tình đang phun, sau đó: "Phi".
Mà bị phi người thì lắc lắc đầu cố gắng làm cho ký ức không nên nhớ kia ra khỏi đầu, vì thế cố gắng dời đi sự chú ý của mình: "Tỷ, tỷ nói đi, cần như thế nào để theo đuổi một nữ hài tử a?".
Bĩu môi, đối với cô có ý nghĩ như vậy thực có điểm bất đắc dĩ, Trương Hân thở dài, trả lời: "Em không phải Nhất Nhất ra tay, nữ nhân tất tới tay sao? Còn hỏi tỷ đây làm gì?".
Vương Dịch phình miệng, bắt đầu làm nũng , phát ra một loạt biểu tình "Tả nói lầm bầm", "Hữu nói lầm bầm" qua.
Trương Hân không để ý cô, cô càng thêm không kiêng nể gì, bắt đầu dùng hai biểu tình kia phát liên tục.
Vì thế người làm tỷ nào đó buồn bực , nghĩ thầm: chưa thấy qua người nào vô lại như vậy. Tiếp theo phát nói : "Em nhanh chóng ngừng cho tỷ!".
Vương Dịch sờ cằm đắc ý cười: "Vậy tỷ nói, như thế nào để theo đuổi một nữ hài tử a?".
Trương Hân: "Can đảm, cẩn trọng, da mặt dày".
Vương Dịch đổ mồ hôi: "...".
Trương Hân: "Bắt đầu từ việc ngắm sao là tốt rồi".
Vì thế, hai người này, một người là bị động muốn chết tính toán tán gái để quên đi thất tình thống khổ, một người là bị cuốn lấy không thể nề hà quân sư, trong đêm khuya nghĩ ra một kế hoạch không tính là kế hoạch này.
Vương Dịch tiến vào đại học tới nay khóa học đầu tiên là khóa chuyên sâu về tiếng Đức, cô đối với bản thân xác định bốn năm đại học chính là nhàn nhã không lý tưởng, hưởng thụ cuộc sống bình thường.
Bất quá, tiết học đầu tiên này, vì muốn cho thầy cô giáo một ấn tượng tốt, cô vẫn là thực chăm chỉ lắng nghe.
Sau đó, sau khi tan học, Vương Dịch thực nhàn nhã chậm rì rì từ tòa nhà dạy học trở về ký túc xá.
Vì sao lại nhàn nhã như vậy?.
Rất đơn giản, lịch học ngày hôm nay của bạn học Vương Dịch đã xong rồi.
Quả nhiên thực nhàn nhã thực hưởng thụ.
Khi đi qua một tiệm hamburger mở tại trong trường, Vương Dịch nghĩ nghĩ, đi vào mua một cái hamburger, mua ly trà xanh, sau đó mới quay về ký túc xá.
Thật bất ngờ cũng khiến cô kinh hỉ, khi đang đi trên lầu đụng phải Châu Thi Vũ.
Mà lúc này Châu Thi Vũ ngược lại với dáng vẻ ôn nhu thân thiết của Vương Dịch, vẻ mặt lạnh như băng miệng mím chặt, ngay cả động tác xuống lầu cũng có vẻ thập phần sắc bén.
Ở đầu hành lang ngẩng đầu liền thấy Châu Thi Vũ như vậy, khiến Vương Dịch một trận kinh hãi dấy lên một trận cảm khái.
Đây là khí tràng của chủ tịch hội học sinh trường a, thật sự là cường đại a.
Châu Thi Vũ hôm nay mặc đồ đơn giản áo T-shirt màu lam nhạt, phía dưới là quần short jean, giày vải bình thường, tóc cột lên đơn giản, mang theo một cái túi.
Đi cạnh nàng là nữ sinh đồng dạng để tóc dài, không giống với Châu Thi Vũ mặc đơn giản, nữ sinh kia mặc váy tương tự lễ phục dạ hội, làn váy dài đến gần bắp chân, chân đi đôi giày cao gót cao ít nhất là tám cen-ti-mét cao.
Tấm tắc, mang giày cao như vậy đi đường mệt chết đi, học tỷ này lại có thể xuống thang như giẫm trên đất bằng, bội phục bội phục.
Khi Vương Dịch trong óc nghĩ loạn thất bát tao gì đó thì hai người Châu Thi Vũ đi tới trước mặt cô, khiến cô ngẩn ngơ, sau đó theo bản năng nâng tay quơ quơ.
Trên mặt vẻ mặt Châu Thi Vũ cũng không bớt lạnh, chỉ là thoáng gật gật đầu, đi qua Vương Dịch.
Thật là một gặp gỡ ngẫu nhiên không mấy tốt đẹp.
Vương Dịch nghĩ tới như vậy, lại nghe được lời nói, "Châu Châu, ai chọc giận cậu sinh khí a?".
Ân? Có người khiến Châu Thi Vũ sinh khí?.
Mặt nhăn nhíu mày, tiếp tục hướng trên lầu đi lên, Vương Dịch đột nhiên cảm giác được trong lòng một trận bất ổn.
Tựa hồ, còn không biết nàng có... hay không có bạn trai đây.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro