Chương 4: Lạc Hồng
Sáng sớm vốn dĩ không phải là thời khắc Lý Lạp Tha tỉnh dậy, nhưng hiện giờ hai mắt nàng đã mở thật to, làm cách nào cũng không ngủ được. Hiển nhiên, ghế dựa là một nguyên nhân, còn là tối trọng yếu nữa, khi nãy nàng còn đang ở trong mộng định nghiêng người, lại không ngờ rằng mới trở mình một cái đã té nhào xuống đất, toàn thân lập tức đau nhức. Nhưng lại thấy người trên giường vẫn chưa tỉnh giấc nên cố gắng đem tiếng kêu nuốt trở vào.
Lý Lạp Tha đột nhiên nhớ đến chiếc giường lớn mềm mại nhà mình, càng thêm ghét bỏ cái ghế ở dưới người mình làm sao. Kỳ thực, từ lúc Lý Lạp Tha trở mình té xuống đất thì Trịnh Nhã Huyền đã tỉnh. Nàng luôn luôn thiển miên, làm sao có thể nghe thanh âm lớn như thế mà không tỉnh. Hiển nhiên nàng cũng nhìn thấy người vừa té đau đến muốn khóc kia nhìn nhìn phía mình, sau đó lập tức che miệng, bò lại trên ghế dựa. Một cảm giác trước nay chưa từng có ở trong lòng Trịnh Nhã Huyền mập mờ xuất hiện. Cái người này thật là, tối hôm qua mình có nói không cho nàng ngủ giường đâu, chỉ tại động tác của nàng quá nhanh, thoáng cái đã ngủ thẳng trên ghế.
Hơi khẽ cau mày, vẫn lo lắng về tình trạng của nàng, Trịnh Nhã Huyền ngồi dậy, rời giường, tùy ý lấy một chiếc áo bên cạnh phủ lên người, đến chỗ Lý Lạp Tha. Lý Lạp Tha đang nhìn chằm chằm trần nhà, cũng không ngờ rằng khuôn mặt quen thuộc kia lại tiến vào trong tầm mắt của nàng. Vội vàng ngồi dậy, lắp bắp nói: "Ơ kìa, cô tỉnh rồi à, sớm vậy ta.". Trịnh Nhã Huyền nhìn thấy bộ dáng vẻ mặt luống cuống của nàng, chẳng lẽ mình lại đáng sợ như vậy sao, hay là trong lòng nàng có bao nhiêu lần không muốn cuộc thành thân này đây.
Đột nhiên tâm tình thật tốt lại bị một nghi vấn nhiễu loạn, lại phát hiện Lý Lạp Tha đã trở lại bình thường, cũng không tiếp tục quan tâm xem nàng ta còn đau không nữa. Xoay người, đến trước cửa hô: "Đông Mai, chuẩn bị nước, ta muốn rửa mặt.". Sau đó nghe được ngoài cửa có tiếng đáp lại, Trịnh Nhã Huyền cũng không nhìn đến người bên cạnh, cầm lấy chiếc kéo ở bên giường, chuẩn bị đưa ngón tay lên cắt một đường, bỗng nhiên tay giữ kéo lại bị nắm chặt lấy. Quay đầu nhìn lại ra là Lý Lạp Tha với vẻ mặt đầy tức giận.
"Cô làm cái gì vậy hả?". Lý Lạp Tha cũng không biết tại sao vào lúc nàng cầm kéo lên mình lại vô cùng hoảng hốt, chỉ sợ nàng làm chuyện gì thương tổn đến bản thân. Trịnh Nhã Huyền rõ ràng bị bộ dạng nghiêm túc mang theo phẫn nộ của Lý Lạp Tha dọa sợ, nhưng nhớ tới chuyện vừa rồi, sắc mặt lại lạnh lùng, thản nhiên nói: "Ta muốn tạo lạc hồng, sau đêm động phòng hỉ nương sẽ qua xem xét." Mặc dù lúc này Trịnh tiểu thư có bao nhiêu phần trấn định nhưng nói đến đây khuôn mặt vẫn phiếm đỏ.
Ngay cả Lý Lạp Tha cũng xấu hổ, nàng tất nhiên hiểu được, tuy rằng chưa từng nhìn qua nhưng từ nhỏ đã phẫn nam hài, sinh trưởng giữa một đám nam nhân, tự nhiên cũng có nghe qua. Nàng cúi đầu, một phen đoạt lấy chiếc kéo trong tay Trịnh Nhã Huyền, rất nhanh rạch ở trên tay mình một đường, sau đó nặn máu loãng nhỏ vào khăn trắng ở trên giường. Trịnh Nhã Huyền nhìn một loạt động tác của nàng, kinh ngạc một lát lập tức rút ra mảnh lụa trắng giúp Lý Lạp Tha băng bó miệng vết thương.
Lý Lạp Tha nhìn thấy Trịnh Nhã Huyền sắc mặt vẫn không tốt, gãi gãi đầu nói: "À ừ, cô đừng giận, ta thấy cô gầy như vậy, ngón tay lại đẹp như vậy, nếu bỗng dưng có một vết thương thì xấu lắm. Ta thì không sao, từ nhỏ đã đánh nhau, vết thương lớn nhỏ lúc nào cũng có.". Nói xong, nhìn Trịnh Nhã Huyền, muốn xem phản ứng của nàng. Nhưng rõ ràng là Trịnh tiểu thư không nói gì, chỉ thu dọn băng gạc cùng thuốc mỡ, cất kỹ cây kéo. Lý Lạp Tha còn muốn nói điều gì chợt nghe thấy tiếng đập cửa, theo bản năng nhìn tới đệm chăn ở trên ghế, thoáng cái cầm lấy chăn nhảy tót lên giường. (Rõ là lấy vợ đường hoàng mà như bị bắt gian vậy pa :)))))
Tâm trạng của Trịnh Nhã Huyền bởi vì vừa rồi bị Lý Lạp Tha khuấy nhiễu mà quên mất không để ý đến đệm chăn ở một bên, may sao lúc này Lý Lạp Tha lại thông minh lên, chẳng qua đúng lúc bọn nha hoàn vào cửa, trên giường một màn quá mức tu nhân. Cô gia các nàng đem chăn che trên đùi tiểu thư, tiểu thư trên mặt rõ ràng đỏ ửng.
Trịnh Nhã Huyền cũng nhận ra không khí ái muội, trừng mắt nhìn Lý Lạp Tha trên giường, đứng lên, đi ra sau bình phong, tắm rửa thay quần áo. Lý Lạp Tha sờ sờ cái mũi ngồi xuống, nhìn thấy bọn nha đầu cúi đầu cười mình, cũng thấy thật xấu hổ, đành hô cũng muốn rửa mặt xuống giường.
Lý Lạp Tha rửa mặt qua loa xong, ngồi trên ghế, nhớ lúc hỉ nương vừa mới đến xem khăn trắng nhìn mình cười ái muội. Đột nhiên lại nghĩ đến bộ dáng vừa mới nãy của Trịnh Nhã Huyền, thân thể của nàng thật mềm mại, lập tức cơ thể lại nóng lên. Quyết định nhắm mắt dưỡng thần, loại trừ hết thảy mọi tạp niệm. Trịnh Nhã Huyền sửa soạn xong đi ra liền thấy Lý Lạp Tha ngồi thản nhiên còn nhắm mắt lại. Nhớ đến mình khi nãy tắm rửa trong đầu toàn nghĩ đến nàng, mà lúc này xem ra nàng ta rất ổn, lại còn nhàn nhã như vậy.
Khẽ nhíu mày, tự động mặc lại y phục, xong xuôi lại nhớ đến lúc này phụ thân cùng đại ca chắc cũng sắp đến, liền đứng lên, đi tới chỗ Lý Lạp Tha. Thấy người nọ vẫn mang vẻ mặt bình thản, chớ không phải là đang ngủ chứ, liền thấy đầu Lý Lạp Tha hơi gục xuống. Trịnh Nhã Huyền thầm nghĩ hẳn là tối qua một đêm không được ngủ ngon đây mà. Lập tức trong lòng lại không nỡ, dù oán trách nhìn Lý Lạp Tha nhưng vẫn đến ngồi bên cạnh nàng, đem đầu vẫn đang cúi thấp kia để lên trên đùi mình, mà ở trong hương mộng Lý Lạp Tha đang cảm thấy mỏi mệt, bỗng dưng lại xuất hiện một cái gối đầu mềm mại, nàng vui vẻ gối lên, phát hiện thơm quá là thơm, cho nên cả gan ôm lấy eo Trịnh Nhã Huyền chìm vào mộng đẹp.
Vẻ mặt Trịnh Nhã Huyền bất đắc dĩ, lại tùy ý để Lý Lạp Tha một tấc tiến thêm một thước. Biết Đông Mai đến thúc giục các nàng đi ra ngoài, nàng mới đánh thức Lý Lạp Tha. Lý Lạp Tha mơ màng vẻ mặt không vui, liền nhận ra mình thế nhưng lại ngủ thẳng trên đùi Trịnh Nhã Huyền, lại nhớ tới hôm nay tâm tình nàng ấy dường như không tốt, lập tức nghe lời đứng dậy. Trịnh Nhã Huyền sửa lại quần áo, tiếp theo nhìn nhìn Lý Lạp Tha, phát hiện nàng ngủ đến quần áo xốc xếch, thở dài, bất đắc dĩ giúp nàng chỉnh lại cổ áo. Không để ý Lý Lạp Tha vẻ mặt lại ngốc trệ, kéo nàng ra cửa phòng.
Thư phòng Trịnh phủ, nơi xưa chốn cũ nhưng tâm tình đã sớm không như cũ. Trịnh lão gia nhìn thấy đôi tiểu phu thê này chờ bị thúc giục mới xuất hiện, tâm tình sao có thể không tốt. Lúc tiến phủ, hỉ nương đã sớm tìm đến mình, ông biết nữ nhi của mình mặt ngoài nhu nhược, nhưng thực chất bên trong cũng rất kiêu ngạo. Nếu không phải là người nàng nhận thức, nàng sẽ không dễ dàng giao ra bản thân, nhìn thấy người đứng bên cạnh nữ nhi của mình, một bộ dáng nhu thuận vui mừng, cũng thật là vừa lòng. Vì thế chậm rãi mở miệng nói:" Lạp Tha con, hiện giờ ta thật sự phó thác nữ nhi cho con. Ta luôn luôn coi Nhã Huyền như chưởng thượng minh châu, cho tới giờ chưa từng để cho nó chịu quá nửa phần ủy khuất, hy vọng con cũng sẽ đối đãi với nó như thế."
Lý Lạp Tha nhìn thấy người này tối hôm qua còn vô cùng nghiêm khắc, vậy mà hôm nay lại giống như cốt nhục tình thân, lập tức mạnh mẽ gật đầu. Trịnh đại nhân càng thêm an tâm, đơn giản nhắn nhủ vài câu liền cho các nàng ly khai. Mà lúc này Lý Phát Lý Tài ở cửa chờ một ngày một đêm rốt cục được người của Trịnh phủ cho tiến vào, lập tức quỳ rạp xuống trước người Lý Lạp Tha, lập tức bắt lấy chân nàng ngửa mặt lên trời thét dài. Lý Lạp Tha bất đắc dĩ nhìn Trịnh Nhã Huyền, sau đó nhanh chóng ngăn hai người kia tiếp tục làm mình mất mặt xấu hổ.
Sau đó Lý Phát nức nở liên tục nói:" Gia ơi gia, mau hồi phủ đi, ngài mà còn không mau trở về thì Lý thúc sẽ phát điên lên mất." Lý Lạp Tha lúc này mới nhớ tới Lý thúc, lấy tính tình của Lý thúc ắt hẳn phải lo lắng đến độ nhảy dựng lên rồi. Nàng quay đầu nhìn về phía người bên cạnh. Chỉ nghe Trịnh Nhã Huyền nói:" Phu quân, chúng ta cũng đến lúc phải hồi phủ, làm phiền phu quân đợi cho một lát, ta trở về sửa sang lại phòng ốc một chút rồi đi, có được không?" Lý Lạp Tha vừa nghe đến hai chữ "phu quân" tim liền bắt đầu loạn nhịp, không thốt được nên lời chỉ có thể ngơ ngác gật gật đầu, A Phát A Tài lúc này mới thấy người đứng bên cạnh đông gia nhà mình bộ dạng giống như tiên nữ, vị này hẳn là thiên kim của Trịnh phủ, là phu nhân nhà mình.
Trịnh Nhã Huyền không để ý đến ba người đang ngây người, quay người rời đi. Nhìn thấy nơi mình sinh sống mười bảy năm qua, đương nhiên là không đành đoạn nhưng vẫn phải rời đi. Kỳ thật hành trang Đông Mai đã sớm chuẩn bị thật tốt, cho nên Trịnh Nhã Huyền nhanh chóng đi ra nội đường. Lý Lạp Tha lúc này mới phát giác Trịnh Nhã Huyền hôm nay có vẻ khang khác, nàng búi tóc, điều này chứng tỏ nàng đã là nương tử của mình, giờ khắc này Lý Lạp Tha cảm thấy được cả tinh thần và thể xác dường như có cảm giác thư sướиɠ mà trước nay chưa từng có. Trịnh Nhã Huyền nhìn thấy người trước mắt, không biết vì sao mà sầu li biệt cũng bị tên ngốc tử này làm cho vơi bớt. Lại nhìn nàng liếc mắt một cái, Lý Lạp Tha lúc này mới đi đến bên nàng, nắm tay nàng vui vẻ đi đến đại môn Trịnh phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro