Chương 5: Kẹo ngọt trước sóng lớn
Máu loang đỏ cả tấm áo lụa mỏng, đôi mắt mẫu phi nhòa dần ánh sáng. Nét mặt bà tiều tụy, sắc môi tái nhợt, bàn tay run rẩy cố vươn lên chạm lấy má con trai.
Giọng bà yếu ớt như gió thoảng:
“Con… yêu… hãy sống tốt… mẫu phi… không thể… bên con nữa rồi… Con… nhớ… hoàng quý phi…”
Chưa kịp nói hết, bàn tay bà rơi thõng xuống, ánh mắt dịu dàng khép lại vĩnh viễn.
“Không… khôngggg! Mẫu phi ơi…!!!”
Tiếng kêu gào non nớt của Tô Luân như xé rách màn đêm. Y ôm chặt thân thể lạnh dần, máu thấm vào người nhỏ bé, nước mắt chan hòa. Y gục vào lồng ngực mẹ, vừa lay gọi vừa khóc đến kiệt sức, cuối cùng thiếp đi trong vòng tay đầy máu tanh ấy.
Giữa đêm, Tô Luân bật dậy. Mồ hôi lạnh đầm đìa, hơi thở dồn dập. Trong mắt Y, hình ảnh mẫu phi vẫn cứ hiện về, đôi tay bà buông lơi mãi mãi…
Nghe động, Kỳ Sa lập tức bước vào. Thấy sắc mặt nhợt nhạt của Y, chàng siết chặt đôi vai run rẩy, kéo Y vào lòng, dịu dàng vỗ lưng như dỗ dành. “Đừng sợ… có ta ở đây", dẫu không nói ra được, nhưng ánh mắt và bàn tay đã thay lời.
Dựa vào lồng ngực rắn chắc, Tô Luân dần thấy ấm lại. Nỗi sợ tan đi, nước mắt ngừng rơi. Nhưng khi Kỳ Sa định đứng dậy rời đi, Y bất ngờ níu vạt áo, đôi mắt còn ươn ướt nhưng đỏ hoe xinh đẹp.
“Ngươi… ngủ với ta đi.”
Giọng Y nhỏ xíu, mang theo chút nũng nịu.
Kỳ Sa ngẩn người, rồi khẽ lắc đầu ra hiệu không dám.
“Chẳng phải trước kia ta với ngươi vẫn ngủ chung sao?… Ngươi sợ cái gì chứ?”
Tô Luân phụng phịu, môi mím lại:
“…Ta… ta sợ mà. Ngủ với ta đi.”
Trái tim Kỳ Sa đập loạn nhịp." Y đang làm nũng với ta sao?… Thật dễ thương chết mất."
Cuối cùng, chàng thở dài, khẽ gật đầu.
Khi Tô Luân nép sát lại, mùi hương ngọt dịu từ cơ thể y khiến cả người Kỳ Sa nóng bừng.
“Ôm ta… được không?”
Y ngẩng đôi mắt trong veo lên, như vì sao giữa đêm đen.
Kỳ Sa khẽ run, nhưng vẫn vòng tay ôm lấy, cho y gối đầu trên tay mình, tay kia vòng qua eo kéo sát lại.
Trong vòng tay rắn chắc, Tô Luân ngẩn ngơ. Bờ ngực rộng ấm áp, từng nhịp tim mạnh mẽ, an toàn đến lạ. Y khẽ khép mắt, má đỏ hây hây, hơi thở chậm dần.
Kỳ Sa nhìn y ngủ, trái tim vừa bối rối vừa tràn đầy dịu dàng. Mùi hương, hơi thở, da thịt kề sát… khiến lòng chàng rạo rực. Chàng chỉ biết ôm chặt hơn, khắc chế bản thân, thầm thì trong lòng. "Ngủ ngon, tiểu chủ nhân… Đêm nay, ta sẽ canh giấc mơ cho người."
----------
Đêm phủ xuống cung điện như một tấm nhung đen. Khi mọi ánh đèn đã tắt, chỉ còn vài ánh nến lập lòe, những con người khát quyền lực bắt đầu lộ bộ mặt thật của họ.
Tam thái tử ngồi trong phòng mật, tay cầm chén trà nhưng không uống, mắt lăm lăm nhìn sang bức màn vải che. Hắn nhếch môi:
“Ngũ hôm nay có thể khoe một câu lợi hại ở triều, nhưng bản chất vẫn là một đứa non nớt, không có đủ thủ đoạn. Nếu muốn giết chết thanh danh của nó, phải đánh vào chỗ khiến nó mất hết chỗ dựa.”
Hoàng quý phi đứng bên, một tay khẽ đặt lên vai con, giọng bà êm nhưng lạnh:
“Ngươi hiểu chứ? Không phải ra tay bằng lễ nghĩa công khai. Ta muốn một vết thương thầm lặng, làm người kia bẽ mặt mà không có tiếng kêu lớn.”
Tam thái tử cúi đầu, mắt lóe lên sự tàn nhẫn:
“Ngươi nói tới ai?”
“Ngươi nhìn xem,”
Hoàng quý phi trả lời, chỉ ra một bức chân dung, tứ công chúa, đôi môi còn vương nụ cười ngây thơ.
“Ngươi biết rõ tứ muội vẫn yêu cuộc đời lãng mạn, thích được người ta săn đón. Nếu ta biến mỹ nhân thành mồi, làm cho nàng vướng vào tai tiếng với kẻ thấp kém, sẽ gây tiếng vang đủ lớn để làm suy yếu Ngũ.”
Tam thái tử hơi đắn đo nhưng cũng mỉm cười thâm độc:
“Ý bà là dùng tứ muội như mồi nhử? Dùng tiếng tăm nàng để kéo Kỳ Sa vào lồng? Một khi Kỳ Sa bị vạch trần là kẻ lăng loàn hay 'không trong sạch', liệu Ngũ có còn dám che chở?”
Hoàng quý phi gật đầu:
“Đúng. Con đừng lộ mặt trực tiếp. Hãy làm sao để mọi người thấy kẻ đáng trách là kẻ đứng gần Ngũ... chứ không phải ta. Khi Kỳ Sa mất mặt, Ngũ sẽ suy yếu. Lúc đó, thế lực của con sẽ dễ bề chèn ép.”
Tứ hoàng tử, một kẻ nóng máu, muốn dùng mọi cách để giành lợi thế. Khi nghe Hoàng quý phi và Tam thái tử bàn định, y không chút do dự.
“Dùng tứ muội làm mồi sao? Tốt lắm. Ta sẽ sắp xếp một buổi yến nhỏ, nơi có đủ rượu ngon và cánh cửa nhỏ, để mọi chuyện thuận theo kế hoạch.”
Nhị hoàng tử, người nửa bước lùi trong toan tính, biết rõ dấy lên bi kịch ấy sẽ có lợi cho chính mình. Hắn không xuất hiện trực tiếp mà âm thầm dắt dây, đưa vài người hầu trung thành, sắp đặt người chứng kiến, đảm bảo là “kịch” sẽ diễn đúng lúc, đúng chỗ. Hắn nhìn trống trải nhưng bàn tay đã in dấu bùn bẩn, lợi ích chính trị khiến con người trở nên tàn nhẫn.
Còn Lục hoàng tử, như thường lệ, đứng ngoài cuộc. Hắn nghe mọi chuyện qua cánh cửa hẹp, nhấp một ngụm trà, mỉm cười thản nhiên:
“Các người cứ dùng người làm cờ, ta chỉ cần ngồi đếm hạng thua, thắng.”
------------
Ngày yến nhỏ được ấn định. Tứ công chúa, ngây thơ và ít toan tính, tin lời mời vui vẻ của Tứ hoàng tử, nàng nghĩ đó chỉ là một buổi liên hoan nhỏ trong gia đình. Trong khi đó, Kỳ Sa được bố trí có mặt như “người hầu thân cận” của Tô Luân, vì việc chăm sóc Ngũ là trách nhiệm thực tế mà mọi người đều biết.
Tối hôm đó, rượu thơm đầy chén, tiếng cười giả tạo vang khắp gian đình. Tam thái tử đứng ở một góc, mắt lăm lăm, chờ khoảnh khắc. Nhị hoàng tử ở sau màn, móc vào những lời thì thầm khiến vài tên thái giám tưởng lầm, đưa thêm rượu mạnh vào tay người bị đặt kế hoạch.
Kế hoạch đơn giản nhưng nhẫn tâm: khiến Tứ công chúa say mèm, đẩy nàng vào một căn phòng kín chỉ có Kỳ Sa bị “tình cờ” xuất hiện để giúp đỡ. Khi người ngoại cảnh bước vào, họ sẽ thấy hình ảnh dễ bị hiểu lầm, một cảnh thân mật giữa thị vệ và công chúa, rồi lời đồn thổi được thả ra, khiến người ta nghi ngờ phẩm hạnh Kỳ Sa và danh dự Tô Luân vì đã để kẻ thân cận lấn lướt.
Kịch bản diễn ra suôn sẻ.
Tô Luân ở bên ngoài, nhận được tin từ mật báo, cảm thấy ruột gan như bị siết lại. Trong lòng y lóe lên một điềm gở, không phải vì mất thể diện mà bởi vì người bị lôi vào đó là Kỳ Sa. Mọi mưu toan chính trị đã rõ, trước khi hạ bệ y, phải làm Kỳ Sa thành kẻ hoang hành.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro