Kẹo
"Môi người từng trải
Mắt kẻ vừa xanh
Yêu như cách thở
Sợ như cách thôi."
______________
-Jin… nếu anh ở đây, Busan đâu có nát thế này-
Giữa trưa Busan, không khí đặc quánh, bốc mùi khét của thuốc súng, sắt và mồ hôi người. Cái trụ sở chính của Jinrang Gang vốn ồn ào giờ chỉ còn lại tiếng thở hổn hển, tiếng sàn bê tông rạn nứt dưới những bước giày nặng nề
Lee Ji Hoon đứng giữa đống đổ nát ấy, áo khoác xộc xệch, mồ hôi chảy theo xương quai xanh. Hắn phẩy máu khỏi khớp tay, ngón tay dính lấm tấm đỏ, rồi quay đầu lại nhìn về phía Beaksang đang chống tay cố đứng dậy
Beaksang quỵ một gối, áo sơ mi trắng giờ loang đầy máu, hơi thở đứt quản. Gió thổi qua, tóc anh xõa xuống mặt, mùi tanh trộn lẫn mùi khói và bụi
"Nếu có Jinrang ở đây..."
Anh nghĩ, cay xè trong cổ. Nếu anh còn ở cạnh Jinrang, chắc chắn không đến mức này. Không đến mức để bọn nhỏ của mình bị đập như chó hoang. Không đến mức để bản thân bị thằng ranh nào đó nắm như con chó rách thua trận
Ji Hoon cúi xuống, kéo Beaksang dậy bằng cổ áo, cúi sát mặt. Ánh mắt hắn soi thẳng vào Beaksang, như đang xem xét món đồ mới. Hắn vốn chỉ muốn khiêu chiến cái tên "vua mới" của Busan, cái tên nghe đâu đánh chết được Vua Busan cũ. không ngờ gã thì chả thấy đâu mà chỉ có cái cục trắng trắng như phụ nữ này ra bảo vệ Busan
"Trông chú thảm thật. Mà cũng lạ, sao tôi thấy vẫn còn dùng được?"
Beaksang không hiểu, chỉ thấy ánh mắt thằng kia quét qua người any, kiểu đánh giá vừa khinh vừa trêu. Ji Hoon cười, như đùa
"Hay chú theo tôi về Seoul? tôi cho ăn, cho ngủ. Chứ ở đây chắc chỉ làm trò cho người ta dẫm"
"Cút"
Beaksang gượng nói, giọng khàn, máu ứa ra theo mép môi, bàn tay siết chặt lại dù chẳng còn sức. Cổ anh ngửa lên, vệt máu từ miệng trượt xuống cằm, nhỏ giọt lên nền xi măng
Trong đầu anh vang vọng hình ảnh Jinrang - cái dáng to lớn ấy, cái bóng người lúc nào cũng đứng chắn trước anh. Chẳng còn ai. Chỉ còn mình anh, giờ bị thằng thiếu niên này dìm mặt xuống đất
Ji Hoon hơi nghiêng đầu, Cổ áo Beaksang bị kéo mạnh, cúc bật tung. Mùi kẹo của Ji Hoon kề sát mặt
"Nghe nói chú là người của Jinrang, tên vua mới của Busan"-Hắn hỏi, vừa nói vừa kéo Beaksang gần hơn
"Hắn đâu rồi?"
"Trong tù"
"Trong tù à. Còn chú... chắc là hoàng hậu bị bỏ lại nhỉ?"
"Câm miệng…"
Ji Hoon bật cười, dù cũng đoán được câu trả lời nhưng hắn vẫn thích hỏi lại, muốn chính miệng anh nói ra câu đó vẫn vui hơn
Beaksang cúi đầu, môi run nhẹ, mắt đỏ hoe. tiếng lại nhỏ, như nghẹn trong cổ, vừa giận vừa tủi, vừa muốn đấm mà không còn sức
Đúng thật là anh yếu
Một thằng bị người ta cười vào mặt, bị lũ đàn em nửa kính nửa khinh, bị thằng nhóc chưa đủ râu gọi trổng tên. Còn dám mở miệng bảo "vua Busan"-Cái danh đó vốn của Jinrang, anh chỉ là thằng giữ chỗ tạm thời, đến khi hắn về lại trở về thằng No 2 yếu mềm chỉ biết chơi cái lối đánh đường phố..
Thành phố này chẳng nghe anh nói, chỉ nghe tiếng hắn
Mà hắn đang trong trại
Thế thì Beaksang là gì ngoài kẻ thế thân nhưng yếu hơn chẳng bằng
Anh cố vùng ra, tay anh tóm lấy cổ tay Ji Hoon, nhưng lực yếu không nổi. Ji Hoon cười, buông ra, đủ để Beaksang ngã sụp xuống đất. Anh chống tay, phổi bỏng rát, mỗi nhịp thở đều nghe tiếng sôi. Cả thân thể mềm nhũn, rã rời đến mức chỉ nhích được vài phân rồi lại đổ sụp xuống
Beaksang cắn chặt môi dưới, máu chảy ròng, không nói. Trong đầu chỉ có một tiếng gào
{Đừng để nó thấy mình gục}
Nhưng cơ thể thì chẳng nghe lời nữa, nặng trĩu, mệt lả, như sắp tan
Cái lạnh của nền đất dội ngược lên lòng bàn tay, khiến anh nhận ra cơ thể mình run lẩy bẩy. Bất lực. Từ trước tới nay, dù bẩn, dù đánh dơ, Beaksang chưa từng để ai đè đầu đến mức này. Anh từng liếm máu của mình để đứng dậy tiếp tục, nhưng lần này... không
Ji Hoon cười mỉm khi thấy cái dáng vẻ cứng đầu mà bất lực của anh. Tay hắn lướt qua cổ áo sơ mi đã bung cúc của Beaksang, lật qua
Lớp vải thô cọ sát vào làn da mềm mại của anh bị kéo ra để làn da trắng phơi ra giữa không khí
Bàn tay Ji Hoon siết chặt bầu ngực căng tròn của Beaksang. Không to nhưng cũng đủ bóp. Cảm nhận rõ sự căng phồng và độ nhạy cảm của nó dưới lòng bàn tay
hơi lạnh lùa vào khe hở.
Beaksang co người, mắt lóe lên, ghét cái cảm giác bị chạm đến chỗ đó
"Chán thật. Nghe nói hắn mạnh lắm, mà chẳng có ở đây nên chắc phải chơi tạm với 'trai cưng' của hắn nhỉ?"
Ji Hoon nói, nữa trêu nửa thật
Beaksang giật tay, móng cào ngang cổ tay hắn, da hắn chỉ hằn vệt mờ, chẳng chảy máu. Ji Hoon chẳng nhúc nhích
"Mày ₫éo đủ trình dạy tao"
Beaksang cảnh cáo, Môi mím chặt, cắn đến bật máu, cổ nổi gân vì vừa chịu đựng vừa cố không kêu
Ji Hoon cười, Cái cười đó ngắn thôi, nhưng nghe qua lại thấy gai, non mà bệnh hoạn. Tay siết bầu ngực trong tay khiến Beaksang rên lên
"Ừ, nhưng tao đủ sức để bẻ cổ mày"
Một giây sau, hắn bỏ tay ra khỏi ngực Beaksang, chẳng đợi phản ứng. Một tay luồn qua Beaksang, tay còn lại chụp lấy thắt lưng anh rồi nhấc bổng lên như thể đang vác một bao gạo. Beaksang vùng vẫy, nhưng chẳng có sức. Cả người mềm oặt, mồ hôi và máu hòa lại trượt xuống cổ
Tay anh vơ theo phản xạ, cố bấu vào lưng hắn. Mắt anh nhoè
Không có Jinrang ở đây
Không có ai đứng chắn trước mặt anh, không có tiếng bước chân quen thuộc, không có giọng trầm đục quát lên "Tránh xa cậu ấy"
Chỉ còn Beaksang
"Buông.. Ra"
Beaksang kêu, giọng nghẹn lại
"Sao phải buông? Anh t-"
"BỎ TAO RA!!"
Beaksang vùng, tay chạm tường, nhưng lực ccủa Ji Hoon mạnh đến mức vô lý. Vai va vào cột, đầu đau đến choáng, hơi thở ngắn dần. Mấy đứa đàn em nằm la liệt phía sau - chẳng còn ai đứng nổi. Cái trụ sở vốn ồn ào giờ chỉ còn tiếng giày Ji Hoon lê qua nền xi măng loang máu
"Thả tao! Tao bảo mày thả! Có ai không vậy-!"
Anh cố hét, nhưng nó chẳng vang được xa, âm thanh vỡ nát giữa khoảng trống, nghẹn trong cuống họng như bị bóp lại
"Không…"
Anh cố gọi thêm một lần, tiếng khàn đến mức gần như không thành lời-chỉ còn là hơi gió
"Jin… ơi…"
Rồi câm
Cái tên đó lọt khỏi miệng như vỡ vụn, chạm vào không khí rồi tan mất, chẳng ai đáp
Ji Hoon cười khúc khích, miệng ngậm que kẹo, mắt nheo lại
"Gọi nữa đi, biết đâu Jinrang nghe được từ trong trại"
Beaksang rùng mình
Cả người mềm nhũn. Anh thở gấp, mồ hôi và máu hòa vào nhau, mắt mờ đi. Mọi thứ xung quanh nhòe dần, chỉ còn lại tiếng cười trẻ con của Ji Hoon, vang lên giữa căn phòng trống
Lần đầu tiên trong đời, Beaksang thấy sợ thật sự.
Không phải kiểu sợ chết, sợ đòn, mà là cái sợ trống rỗng, khi nhận ra mình chẳng còn ai để dựa vào nữa
____
Này vong nhi chứ nhóc con gì. Có p2 hoặc bye

Cái lưng cỡ này ko bt vác nổi Beaksang ko 💔
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro