Chương 12: Cao nhân khẩu vị nặng.


Chương 12: Cao nhân khẩu vị nặng.

°°°

Đỡ đối phương dậy, Tô Ẩn do dự một chút, vẫn là không hỏi ra.

Toàn bộ Trấn Tiên tông, đều đang liều diễn xuất, trực tiếp vạch trần, làm cho những trưởng lão đó ở chung như thế nào?

Hơn nữa, một khi truyền ra ngoài, mang đến tai hoạ, hắn một tên không có một chút tu vi nào, bối phận lại cao, đứng mũi chịu sào, chết cũng không biết chết như thế nào.

Phải khiêm tốn!

Nhìn thấu không nói toạc, mới có thể yên ổn không có việc gì.

Chẳng qua...... Thật sự có chút áy náy và hoảng hốt!

 

"Giữa người với người, nếu là có thể thẳng thắn thành khẩn đối đãi nhau thì tốt biết bao, mỗi ngày đều diễn kịch, dán nhãn dối trá, không mệt sao?" Tô Ẩn cười khổ.

Hắn nghĩ sao nói vậy, âm thanh rất nhỏ, nhưng cách Liễu Y Y thật sự quá gần, người sau nghe rõ ràng, sắc mặt lập tức biến trắng bệch.

Trong lòng sông cuộn biển gầm, lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi.

Vị tiền bối này...... Phát hiện thân phận ta là nữ giả nam trang, biết ta cái gọi là "Liễu Y", là tên giả?

Sao có thể?

Nàng ngụy trang, dùng một loại bảo vật đặc thù, có thể che lấp hơi thở và huyết mạch, dưới tình huống bình thường, cho dù là tông sư cường giả tối cao đều không thể nhìn thấu, thậm chí đại năng cảnh giới Truyền Thừa, có thể nhìn thấu hay không, thì vẫn chưa biết!

Vị này chẳng những nhìn ra, còn muốn "Thẳng thắn thành khẩn đối đãi nhau"......

Đây là thực lực gì? 

Cũng đúng, có thể không cần chân nguyên, pháp lực, chỉ bằng hành động của phàm nhân, là có thể bổ cây cối thành như vầy, thực lực vốn là không thể dùng lẽ thường nghiền ngẫm, có thể nhìn thấu ngụy trang của nàng, cũng không là gì. 

Cao nhân lợi hại như vậy, nói chỉ điểm liền chỉ điểm, không chút tự cao tự đại, mà mình lại không dám dùng gương mặt thật để gặp người...... khó trách sẽ tức giận.

Ta sai rồi!

Ta đê tiện, không phải người!

Như là đứa trẻ làm chuyện sai, Liễu Y Y xấu hổ không chỗ dung thân: "Tiền bối, không phải ta cố ý giấu giếm, mà là thực sự có lý do khó nói...... Còn thỉnh ngài đừng tức giận!"

"???" Tô Ẩn lại ngây người lần nữa.

Không biết ngươi "Ngộ" cái gì, cũng thôi đi, cái vẻ mặt khó xử, tự trách, biểu tình hận không thể chui xuống đất, có ý gì chứ?

Thiên tài bây giờ đều giả bộ như vậy sao?

Tùy tiện một câu, là có thể lĩnh ngộ, là có thể thăng cấp...... Còn một hai phải giả vờ dáng vẻ thật mất mặt, thật rác rưởi?

Quá Versailles (*) đi!

Chẳng lẽ...... Ta mẹ nó tới không phải tông môn tu tiên, mà là Hoành Điếm(**) ?

"Ôi!"

Thấy tiền bối không nói chuyện, mà là nhíu mày, Liễu Y Y biết tiếp tục khiêu chiến sự kiên nhẫn của đối phương, vô cùng có khả năng hoàn toàn mất đi cơ duyên, lập tức cắn chặt răng, khẽ động chân nguyên.

Ong!

Bảo vật che giấu thân phận, bị cắt đứt lực lượng, một dung mạo tuyệt mỹ, hiện ra.

"......"

Tô Ẩn trợn tròn mắt.

Một thiếu niên luộm thuộm, gầy yếu, bình thường không có gì lạ, nháy mắt biến thành tuyệt sắc mỹ nữ ngàn dặm mới tìm được, không thể nhìn ra bất kỳ dấu vết nào trước đó .........

Đây là năng lực của cường giả tu tiên?

May mắn vừa rồi thái độ không đắc tội, bằng không...... hậu quả không dám tưởng tượng!

Hoảng hốt, run bần bật!

Người không có thực lực, thật bất lực mà!

Thấy tiền bối không nói chuyện, biết cơn giận còn sót lại chưa tiêu, khẩn trương thân thể cứng đờ, Liễu Y Y giải thích nói: "Tại hạ tên thật Liễu Y Y, giấu giếm thân phận tiến vào Trấn Tiên tông, là bất đắc dĩ, cũng không phải là cố ý, mong rằng tiền bối thứ lỗi......"

Tô Ẩn vẫn không trả lời, không phải giả vờ cao ngạo lạnh lùng, mà là...... đang suy tư một vấn đề nghiêm túc.

Đã biết được bí mật của đối phương, sẽ không bị giết người diệt khẩu đi......

Tuy rằng hắn là sư thúc tổ, nhưng đối phương giấu giếm thân phận tốt như vậy, ai mà biết có phải là người tốt hay không? Vạn nhất động thủ, hắn loại người thường còn chưa có bắt đầu tu luyện, làm thế nào mới có thể chống lại?

"Nếu tiền bối không muốn nói nữa, ta không quấy rầy......"

Thấy đối phương lạnh lùng, không nói một câu, biết cơ duyên lần này, bởi vì sự giấu giếm của nàng mà hoàn toàn chôn vùi, Liễu Y Y trong lòng bi thương nói không nên lời, khom người thối lui ra sau, rất nhanh đã rời đi xa.

"......" Tô Ẩn chớp đôi mắt.

Cứ vậy đi rồi?

Không giết ta?

Đặt mông ngồi dưới đất, hai chân phát run, sống lưng không biết khi nào đã ướt đẫm.

Ra cửa đốn củi, còn có thể gặp được tuyệt thế thiên tài nữ giả nam trang......

Vận may này, thật không có người nào!

"Lần sau ra cửa phải dắt lừa theo, đánh không lại, ít nhất chạy cho mau......"

Bình tĩnh lại, Tô Ẩn thầm nghĩ.

 

Mặc dù con lừa cũng không có thực lực gì, nhưng dù sao cũng là động vật bốn chân, so với hắn hai cái chân thì chạy nhanh hơn nhiều, lần sau ra cửa dắt theo, gặp được nguy hiểm, trực tiếp đào tẩu, hẳn là sẽ an toàn không ít.

°°°

Liễu Y Y tiếp tục đi sâu vào trong rừng, trong ánh mắt tràn ngập kiên định.

"Cái cơ duyên này, không thể mất đi nữa......"

Nàng muốn tiếp tục bái phỏng vị chủ nhân phủ đệ kia, bất luận như thế nào cũng phải thành công.

Dựa theo phương hướng trong trí nhớ, từng bước từng bước đi đến, không lâu sau, một khu viện thật lớn xuất hiện ở trước mặt. Hít sâu một hơi, nữ hài bước một bước về phía trước, quỳ rạp ở ngoài cửa, giọng nói lanh lảnh vang lên.  

"Trấn Tiên tông đệ tử Liễu Y, ngày hôm qua may nhờ tiền bối chỉ điểm, may mắn đột phá, hôm nay, đặc biệt tới bái tạ!"

Trong viện, con lừa, con rùa, con vẹt, lại lần nữa tụ tập ở bên nhau.

"Là cái tên ngày hôm qua, hình như lại tới nữa!"

"Sao lại biến thành nữ?"

"Chỉ có tu luyện giả có tu vi rất cường đại, mới có thể biến hóa."

"Tiểu Vũ, ngày hôm qua là ngươi lừa dối, hôm nay tiếp tục lên đi, ngàn vạn đừng để cho nàng ta tiến vào, ta sợ......"

......

Ba con sủng vật, tất cả đều run bần bật.

  

Cách đó không xa, trong bùn đất ở dưới hoa viên, Cực Lạc đại ma vương trải qua một đêm điều tức, lại lần nữa khôi phục một chút lực lượng.

Sau khi bị cỏ đuôi chó đập trúng, đã biết cái khu viện này rất đáng sợ, từ sớm đã ẩn người đi, bởi vậy, vẫn chưa bị Tô Ẩn và mấy con thú phát hiện.

Giờ phút này, nữ hài, cùng với ba con sủng vật đối thoại, tất cả đều nghe vào trong tai.

"Chúng nó đều không phải là đối thủ? Nữ hài bên ngoài chẳng lẽ rất mạnh?"

Không cảm thấy có thực lực gì!

 

Thần thức của y lặng lẽ lan ra bên ngoài, thực nhanh "Nhìn" thấy thiếu nữ quỳ gối trước cửa.

"Tụ Tức tầng thứ sáu? Này...... Mẹ nó cũng gọi là cao thủ?"

Hoàn toàn ngây người.

Xem ba tên này, bị hù đến nói cũng nói không rõ ràng, còn tưởng rằng sẽ rất mạnh, như thế nào cũng không ngờ đến, chỉ là cảnh giới Tụ Tức......

Cảnh giới này, một đám rác rưởi!

So với phàm nhân cường đại hơn một chút......

Sao lại làm cho chúng nó kiêng kị hoảng sợ như thế?

"Có lẽ, chúng nó có thể nhìn ra thứ mà ta nhìn không ra, tìm hiểu rõ trước rồi nói sau!"

  

Tuy rằng kỳ lạ, nhưng đêm qua liên tục thua thiệt hai lần, lần này biến ngoan rồi, vẫn là cẩn thận một chút cho thỏa đáng.

"Được, để ta lên......" 

Thấy lừa và rùa, đem trách nhiệm đẩy đến trên đầu mình lần nữa, vẹt tràn đầy bất đắc dĩ bay đến trước cửa, hắng giọng, mở miệng nói: "Không cần khách khí...... tiện tay thôi!"

"Quả nhiên ở bên trong......" Liễu Y Y nhẹ nhàng thở ra.

Tuy rằng đã luôn xác nhận, nhưng vẫn là có chút lo lắng chủ nhân của khu viện này là thiếu niên bổ củi ở bên ngoài kia, hiện giờ xem ra, quả nhiên là hai người!

"Tại hạ lần này lại đây, là muốn bái tiền bối làm sư phụ, nếu tiền bối không đáp ứng...... Tại hạ liền quỳ ở đây không đứng dậy!" Cắn chặt răng, Liễu Y Y nói.

"Bái sư?"

Con vẹt vò đầu.

Ta chỉ là một con chim......

Dạy cái gì? Đẻ trứng hả?

Nhưng ta là con chim trống, có, nhưng không biết đẻ như thế nào a!

Đang lúc không biết như thế nào cho phải, con lừa ở một bên, đột nhiên trợn tròn đôi mắt, tràn đầy kích động, móng trước múa may: "Đây là chuyện tốt, có thể đáp ứng......"

Con vẹt khó hiểu nhìn qua.

"Trước kia lúc ta kéo cối xay, từng thấy người khác bái sư, làm đồ đệ, đều sẽ đưa rất nhiều đồ ăn ngon cho sư phụ! Nếu nàng muốn bái sư, ngươi có thể thu nàng làm đệ tử, biểu nàng đưa nhiều đồ ăn ngon lại đây, như vậy, chúng ta là có thể hưởng lộc ăn." Con lừa nói.

Con vẹt ánh mắt sáng lên.

Nhu cầu lớn nhất của chúng nó, còn không phải là ăn sao? Thật có thể đưa nhiều thức ăn tới ...... Đáp ứng thì có sao?

Trầm ngâm một chút, con vẹt thật cẩn thận nói: "Ta thích mỹ thực, nếu ngươi mỗi lần đều có thể đưa một ít lại đây, thu ngươi làm đồ đệ, cũng không phải không thể......"

"Mỹ thực?" Đều ôm lòng bị cự tuyệt, nghe được lời này, đôi mắt Liễu Y Y có chút sáng lên.

Mang chút mỹ thực là được? Chẳng lẽ...... mỹ thực trong miệng tiền bối, là ám chỉ thứ khác?

Nghĩ vậy, nàng hỏi: "Không biết...... Sư phụ thích mỹ thực gì, có yêu cầu gì hay không? Chỉ cần đệ tử có thể tìm được, tất nhiên tận hết sức lực......"

"Cái này......" Nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, con vẹt nhấm nháp đầu lưỡi, nước miếng không tự chủ được chảy xuống: "Có con giun không? Con sâu cũng được!"

"......"

Liễu Y Y ngây người.

Đây cũng tính là mỹ thực sao? Khẩu vị của cao nhân ...... nặng như vậy sao?

°°°

(*) Versailles: Ngôn ngữ internet ý là: ví dụ có người rõ ràng thực gầy, nhưng còn muốn nói mình rất béo, chính là vì để cho người khác khen họ một câu gầy, hoặc là muốn khoe ra chính mình thực gầy, rất thông minh lại biểu hiện như mình rất ngốc.

(**) Hoành Điếm là chỉ Thành phố điện ảnh Hoành Điếm, nằm ở Chiết Giang, Trung Quốc. Là nơi quay chụp điện ảnh lớn nhất Châu Á, được tạp chí điện ảnh Mỹ ca ngợi là "Trung Quốc Hollywood".

°°°Hết chương 12 °°°


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro