Chương 12: Vị cao nhân có khẩu vị nặng
Đỡ đối phương dậy, Tô Ẩn do dự một chút, nhưng vẫn không hỏi ra thành lời.
Toàn bộ Trấn Tiên Tông đều đang chăm chỉ rèn luyện khả năng diễn xuất, nếu hắn vạch trần, thử hỏi mấy vị trưởng lão kia làm sao còn mặt mũi gì?
Hơn nữa, một khi chuyện này bị lộ có thể dẫn đến đại hoạ. Ta chỉ là một phàm nhân không có chút tu vi nào, nhưng lại có bối phận cao đến không ngờ, đứng mũi chịu sào, đến chết còn không biết chết thế nào.
Phải khiêm tốn!
Nhìn thấu nhưng không nói toạc ra mới có thể bình an vô sự!
Chỉ có điều... Thật sự có chút hổ thẹn và chột dạ!
"Quan hệ giữa người với người, nếu có thể thẳng thắn đối đãi thì tốt biết mấy, ngày ngày diễn kịch, bị gán mác giả dối, không mệt sao?" Tô Ẩn cười khổ.
Hắn cảm thấy, thanh âm của mình đã rất nhỏ, thế nhưng khoảng cách giữa hắn và Liễu Y Y quá gần, thế nên đối phương sau khi nghe được lời hắn nói sắc mặt lập tức tái nhợt.
Trong lòng như biển cuộn sóng trào, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Vị tiền bối này... Không phải là đã phát hiện ra ra ta là nữ cải nam trang, và cái tên "Lưu Nghị" này cũng là giả rồi chứ?
Làm sao có thể được?
Lớp cải trang của nàng đã sử dụng một loại bảo vật có thể cải biến cả khí tức lẫn thuyết mạch. Theo lý mà nói, tông sư cường giả đều không thể nào nhìn thấu, ngay cả đại năng cảnh giới Truyền Thừa có thể nhìn thấu hay không còn chưa thể chắc chắn được!
Cái này không phải chỉ cần nhìn là ra, mà còn phải "thẳng thắn đối mặt"...
Đấy rốt cuộc là loại thực lực gì?
Cũng đúng! Có thể không sử dụng đến chân nguyên, pháp lực, chỉ cần dùng sức mạnh thân thể bình thường nhất cũng có thể dễ dàng chẻ một cái cây ra thành như vậy, thực lực của hắn hẳn là không thể dùng cách bình thường để tưởng tượng ra nổi, và việc hắn có thể nhìn thấu lớp ngụy trang của mình cũng không phải là vấn đề gì lớn!
Một cao thủ tuyệt thế như vậy, ta muốn hắn chỉ dẫn cho ta lúc nào thì chỉ dẫn, không có một chút giấu giếm thế mà lại không dám dùng bộ mặt thật để đối diện với hắn... Chẳng trách được hắn lại tức giận như vậy!
Ta sai rồi!
Ta thật là đê tiện mà, không phải là con người!
Liễu Y Y giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, cảm thấy xấu hổ vô cùng: " Tiền bối, ta không phải là có ý giấu diếm ngài, ta có lý do bất đắc dĩ mới phải cải trang thành như vậy... Ngài đừng tức giận!"
"???" Tô Ẩn ngẩn người.
Ta không biết được ngươi đã "ngộ" ra được cái gì thì cũng thôi đi, ngươi còn bày ra cái vẻ mặt đầy ngượng ngùng, tự trách, hận không thể chui xuống đất đó là có ý gì?
Có phải tất cả thiên tài trên đời đều thích làm màu như vậy không?
Chỉ với một lời nói liền có thể lĩnh ngộ và tấn cấp... Ngươi có phải vô cùng muốn giả bộ xấu hổ, bày ra cái dáng vẻ bản thân rất vô dụng đó?
Thiệt là làm màu!
Lẽ nào... Nơi mà ta đến không phải là một môn phái tu tiên mà là hoành điếm?
"Aizzz!"
Thấy vị tiền bối trước mặt chỉ chau mày mà không nói lời nào, Liễu Y Y nếu cứ tiếp tục thử thách sự nhẫn nại của đối phương, nàng rất có thể sẽ mất đi cơ hội hiếm có này. Liễu Y Y nghiến răng, thôi động chân nguyên.
Bùm!
Bảo vật che giấu thân phận của nàng lập tức bị cắt đứt nguồn linh lực, một khuôn mặt xinh đẹp chầm chậm hiện ra.
"..."
Tô Ẩn trợn tròn mắt.
Một thiếu niên lôi thôi, gầy gò, không có gì nổi bật, chớp mắt một cái đã biến thành một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần, thậm chí không còn sót lại một chút dấu vết nào của dáng vẻ trước đó...
Đây có phải chăng chính là năng lực của một cường giả tu tiên?
Cũng may thái độ của ta vừa rồi không có gì đắc tội đến nàng, nếu không... hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi!
Thật là đáng sợ!
Người không có thực lực, quả thật rất vô dụng!
Nhìn thấy vị tiền bối nọ không nói chuyện, cơn tức giận dường như vẫn chưa nguôi, Liễu Y Y khẩn trương đến độ căng cứng cả người, khẩn trương giải thích: "Đệ tử tên thật là Liễu Y Y, bởi vì bất đắc dĩ nên mới phải giấu giếm thân phận tiến vào Trấn Tiên Tông, mong tiền bối thứ tội..."
Tô Ẩn vẫn như cũ không đáp lời, không phải hắn tỏ ra cao ngạo mà là... đang suy nghĩ về một vấn đề nghiêm trọng.
Nếu biết được bí mật của đối phương, hắn hẳn là sẽ bị giết người diệt khẩu.
Mặc dù thân phận của hắn chính là sư thúc tổ, thế nhưng đối phương có thể đem thân phận dấu giếm một cách kỹ lưỡng như vậy, ai biết được có phải người tốt hay không? Vạn nhất hắn (Liễu Y Y) động thủ, hắn (Tô Ẩn) một phàm nhân chưa từng tu luyện qua làm sao có thể chống lại được?
Thấy đối phương lạnh lùng không nói, biết cơ duyên này đã vì sự giấu diếm của mình mà triệt để biến mất, Liễu Y Y trong lòng bi thương không nói hết thành lời, khom người lui về sau, rất nhanh đã đi khuất.
"..." Tô Ẩn nháy mắt.
Cứ vậy mà đi?
Không giết ta?
Tô Ẩn lúc này hai chân run rẩy, ngã ngồi ra đất, sau lưng chẳng biết đã ướt đẫm từ bao giờ.
Chỉ đi một chuyến ra ngoài để đốn củi, không ngờ lại có thể gặp được một vị thiên tài nữ giả nam trang...
Vận khí này, không ai có thể sánh bằng!
"Lần sau ra ngoài nhất định phải mang theo Tiểu Hắc, chí ít nếu đánh không lại thì còn có thể chạy trốn.."
Thẫn thờ cả buổi, Tô Ẩn chợt nghĩ.
Tiểu Hắc kia tuy chỉ là một con lừa bình thường nhưng dù sao nó cũng là động vật có 4 chân, chạy chắc chắn nhanh hơn 2 cái chân của mình. Lần sau khi ra ngoài mang theo nó, nếu gặp phải nguy hiểm có thể trực tiếp đào tẩu, hẳn là an toàn hơn không ít.
....................
Liễu Y Y tiếp tục hướng về phía sâu trong rừng mà đi đến, trong ánh mắt ngập tràn kiên định.
"Cơ duyên lần này ta nhất định không thể lại để vụt mất..."
Nàng muốn tiếp tục bái phỏng vị chủ nhân của tiểu viện kia, cho dù bằng giá nào, nàng cũng nhất định phải thành công.
Dựa theo phương hướng trong ký ức, Liễu Y Y từng bước một đi tới, chẳng bao lâu, tiểu viện kia đã một lần nữa hiện ra trong tầm mắt.
"Trấn Tiên Tông đệ tử Liễu Y Y, hôm qua hạnh ngộ tiền bối chỉ điểm, may mắn có được đột phá nên nay chuyên tới để nói lời cảm tạ!"
Trong sân, một lừa, một rùa, một vẹt lại lần nữa chụm lại với nhau.
"Hình như là kẻ hôm qua lại tới đây!"
"Tại sao lại biến thành nữ nhân rồi?"
"Chỉ có tu tiên giả cường đại mới có thể biến hoá được như vậy."
"Tiểu Vũ, kẻ làm màu hôm qua chính là ngươi, bây giờ ngươi tiếp tục qua đó làm trò đi, đừng để nàng ta vào được đây, ta sợ..."
.....................
Ba đầu sủng vật chụm đầu lại, run rẩy nhìn ra phía cổng lớn.
Cách đó không xa, dưới lớp đất bùn trong vườn hoa, Cực Nhạc Đại Ma Vương sau một đêm điều tức đã lần nữa khôi phục lực lượng.
Sau khi bị đám cỏ đuôi chó đập trúng, hắn đã biết tiểu viện này tràn ngập nguy hiểm, sớm giấu mình thật kỹ thế nên tới hiện tại vẫn chưa bị Tô Ẩn cùng chúng thú phát hiện ra.
Giờ phút này, hắn đã đem lời nói của nữ nhân bên ngoài cùng cuộc đối thoại của 3 con thú nghe rõ mồn một.
"Ngay cả bọn chúng cũng không phải đối thủ, thực lực của nữ nhân bên ngoài mạnh đến nhường nào?"
Nhưng hắn có cảm giác đối phương không có mạnh lắm a!
Cực Nhạc Đại Ma Vương lặng lẽ đem thần thức toả ra, nhanh chóng rõ ràng thực lực của nữ nhân đang quỳ trước cổng.
"Tụ Tức tầng 6? Con mẹ nó cái loại này cũng có thể tính là cao thủ à?"
Cực Nhạc Đại Ma Vương triệt để ngây người.
Nhìn ba gia hoả này bị doạ tới mức nói năng lộn xộn, hắn còn tưởng là loại cao thủ nào đó ghé qua, không ngờ chỉ là một tên Tụ Tức cảnh...
Loại cảnh giới này, chính xác thì chỉ là rác rưởi!
Thế nhưng vì sao ba tên gia hỏa này lại tỏ ra sợ hãi đến thế?
"Có lẽ chúng có thể nhìn ra thứ gì đó mà ngay cả ta cũng nhìn không thấu. Chờ một chút lại nói!"
Mặc dù có chút khó hiểu nhưng sau 2 lần ăn thua thiệt trong đêm qua, vẫn nên cẩn thận hơn một chút mới tốt!
.................
"Được rồi, để ta tới..."
Nhìn thấy một lừa một rùa lại lần nữa đem trách nhiệm đẩy lên đầu mình, con vẹt tràn đầy bất đắc dĩ bay đến bên cửa, hắng giọng một cái, cất giọng nói: "Không cần khách khí, ta chỉ là tiện tay thôi!"
"Quả nhiên là ở bên trong..." Liễu Y Y thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù đã liên tục suy nghĩ và đối chiếu, trong lòng nàng vẫn còn có chút lo lắng. Hiện tại xem ra, chủ nhân của tiểu viện này cùng thiếu niên chẻ củi ngoài kia quả nhiên là 2 người khác nhau.
"Đệ tử lần này lại đến là muốn bái tiền bối làm thầy, nếu như tiền bối không đáp ứng... ta sẽ quỳ mãi ở đây!" Liễu Y Y cắn răng nói.
"Bái sư?"
Con vẹt nghe thế đầu óc có chút rối bời.
Ta chỉ là một con chim mà thôi. Ngươi muốn ta dạy ngươi cái gì đây? Dạy đẻ trứng à?
Nhưng ta chính là một con chim trống a~, ta cũng không biết làm sao để dạy ngươi!
Con vẹt đang ấp úng, không biết làm thế nào cho đúng, đột nhiên con lừa ở một bên trợn tròn mắt đầy kích động, vung vẩy 2 chi trước: "Đây là chuyện tốt, có thể đáp ứng a..."
Con vẹt ném qua nó một ánh mắt khó hiểu.
"Thời điểm ta còn kéo cối xay đã nhìn thấy người khác bái sư. Kẻ làm đồ đệ, thường thường sẽ phải mang đến rất nhiều đồ ăn ngon cho sư phụ. Nếu nàng đã muốn bái sư thì ngươi hãy nhận lấy, để nàng mang đến cho chúng ta thức ăn nhiều một chút, đến lúc đó ba chúng ta đều có lộc ăn rồi!" Con lừa hưng phấn nói.
Con vẹt nghe thấy thế ánh mắt cũng sáng rực lên.
Nhu cầu lớn nhất của bọn chúng không phải là ăn uống hay sao? Nếu nàng ta có thể mang đến thật nhiều thức ăn... đáp ứng lời bái sư thì có há gì!
Trầm ngâm một chút, con vẹt chậm rãi cất lời: "Ta thích mỹ thực, nếu như mỗi lần ngươi đến có thể mang cho ta một ít, thu ngươi làm đồ đệ, chuyện này cũng không phải là không thể ..."
"Mỹ thực?" Liễu Y Y vốn chuẩn bị sẵn tinh thần bị cự tuyệt nhưng nghe đối phương nói thế, con mắt lập tức sáng lên.
Mang một ít mỹ thực là được? Chẳng lẽ... mỹ thực trong lời nói của vị tiền bối này còn có ý nghĩa gì khác sao?
Nghĩ đến đây, nàng lập tức hỏi lại: "Không biết mỹ thực mà sư phụ thích có yêu cầu gì đặc biệt hay không? Chỉ cần ta có thể tìm được, nhất định sẽ tận tâm tận lực đi tìm..."
"Cái này..." Nghiêng đầu nghĩ một lát, con vẹt chép chép miệng, nước bọt không tự chủ được mà rơi xuống: "Ngươi có giun không? Hay là sâu róm cũng được!"
"..."
Liễu Y Y ngây người.
Đây chính là mỹ thực à? Vị cao nhân này... khẩu vị thật nặng!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro