Tiệm ba cây chổi

Ngày hôm sau Draco trở về kí túc xá, hắn cố gắng né tránh Hermione càng xa càng tốt, cô cố gắng lại gần bắt chuyện nhưng hắn cự tuyệt luôn kiếm cớ bận rộn mà từ chối. Thấy bọn Harry từ xa hắn kéo bọn Crabbe và Goyle đi theo hướng khác, hay những lần không còn lối rẽ thì hắn cố gắng tỏ vẻ ngạo mạn khiêu khích bọn Harry với Ron mà không thèm để ý tới cô. Để ý lúc đó cô cau mày, mặt nhăn nhó, hẳn là đang khó chịu với hắn. Hắn phải diễn mình trở lại làm Draco Malfoy, tay hắn khoác vai ôm sát Pansy vào lòng rảo bước khắp trường. Pansy Parkinson biết mọi chuyện của hắn, cô hợp tác rất tốt, họ đi bên nhau đẹp đôi ăn ý và thời điểm đó vụ lùm xùm của Draco và Hermione cũng nhanh chóng bị lãng quên, Draco và Pansy được coi là cặp đôi hot nhất của tháng. Hai người họ đi sát bên nhau, nói đùa vui vẻ, lướt qua Hermione một cách nhẹ nhàng. Hermione chỉ đứng yên ở đó, tay ôm chặt chồng sách vào lòng, miệng cô đắng ngắt, trái tim như bị ai bóp nát, cô muốn khóc nhưng cũng không thể khóc, càng không thể cười chỉ có thể đứng lặng mở to mắt nhìn người con trai mình yêu cùng người con gái khác không phải cô, tay nắm mắt cười vui vẻ. Cô hít thở thật mạnh để ngăn những giọt nước mắt trào ra, cô không muốn yếu đuối ngay lúc này. Cô ao ước cái vị trí đó của Parkinson, có nhiều đêm cô nằm mơ thấy mình có thể vô tư nắm tay Draco Malfoy, công khai mối quan hệ của họ cho mọi người biết, được mọi người đứng bên vỗ tay với ánh mắt ngưỡng mộ. Nhưng thực tế bây giờ, hắn đang nắm tay Pansy chứ không phải cô, chỉ có trong giấc mơ cô mới có được hạnh phúc, cô hiểu về số phận của mình, cô là bạn thân của Harry Potter theo phía ánh sáng còn Draco Malfoy một người con thuần tộc đen tối bí hiểm, hai người hai số phận, không bao giờ có thể hoà vào cuộc sống nhau được. Cô hiểu lắm chứ chỉ là cô không hiểu được tại sao duyên phận lại để hai người phải lòng nhau? Hay do số phận trêu người, trêu cả cô và hắn.

Cô bước đi, không nhìn lại, bỏ lại Harry và Ron ở đằng sau, bước nhanh đến bên sông nơi bí mật cô hay đến mỗi khi thấy đầu mình nặng trĩu. Cô ngồi đó suy nghĩ đến khi trời chập tối cô mới trở về phòng ktx.

Cánh cửa gỗ nặng trĩu mở ra, hắn đang ngồi trên chiếc trường kĩ đối diện với lò sưởi, tiếng nổ tí tách kêu lên trong lửa còn hắn thì mắt chăm chú vào tờ báo sáng nay. Cô thở dài, cố gắng xem như không để ý, bước chân hướng về phòng mình. Nhưng hắn đã thấy cô, lấy làm lạ vì hôm nay cô bỏ cả giờ ăn, làm bọn Harry sốt sắn cả lên, hắn bỏ báo xuống quay mặt sang nhìn cô hỏi: " Cô về trễ thế à".
"Ừm." Cô trả lời với tông giọng trầm trong họng, khó mà nghe được.
Hắn gật đầu.
Cô nhìn hắn, trái tim nhói lên, cô bất giác hỏi điều mà cô dặn lòng nói là không nên hỏi: " Vậy là anh và Parkinson đang hẹn hò."
Hắn im lặng, trầm mặt không trả lời. Còn cô nghĩ hắn quên mất câu hỏi, hé miệng định hỏi lại. Chưa kịp hỏi, hắn trả lời: " Gần như là thế".
Câu trả lời ngắn gọn, nhanh chóng đánh bay những niềm hi vọng cuối cùng trong cô. Miệng cô đầy chua chát, đắng ngắt: " Chúc mừng anh" .
"Cảm ơn".
" Tôi đi ngủ, tạm biệt". Nói xong cô đi vào phòng khoá chặt cửa, mặc kệ cái bụng đang kêu cồn cào, cô ngồi trên giường lưng tựa vào đầu giường, hai tay ôm gối cuối mặt khóc. Vậy là kết thúc rồi, tình yêu hai người họ kết thúc rồi. Chưa từng có bắt đầu mà lại có kết thúc. Không còn dằn vặt hai bên nữa. Một trong những lựa chọn đúng đắn nhất bây giờ.

Hắn ngồi lại bên chiếc trường kĩ, ngước đầu nhìn lên trần, đầu óc trống rỗng. Không thể nghĩ nhiều bây giờ được nữa, hắn cảm thấy thổ thẹn, có lỗi với cô vô cùng. Hắn bị dồn vào đường cụt, mối quan hệ của họ quá rắc rối, buộc hắn phải chọn cách độc đoán nhất này. Cô đau một, hắn đau mười. Draco Malfoy là người không thích tâm sự chỉ thích giữ trong lòng, người hắn đã yêu Hermione hắn nhất định sẽ bảo vệ cô bằng bất cứ giá nào. Người con gái xinh đẹp nhất, thông minh nhất cuộc đời của Draco Malfoy. Củi đã hết, lửa đã tắt chỉ còn lại những tro tàn mềm mại như tình yêu của hắn.

Cô thiếp đi từ lúc nào, tỉnh dậy với con mắt sưng vì khóc. Hôm nay là ngày nghỉ, học sinh được đi đến Hogsmeade để tiếp sức cho tuần học tiếp theo. Cô mặc vào mình chiếc áo khoác mùa đông dày, đi vào đôi ủng lông. Một mình băng qua rừng đi đến Hogsmeade, cô vào quán Cỏ lang nơi mà hắn và cô có buổi nói chuyện đàng hoàng với nhau lần đầu tiên, cô vẫn ngồi chiếc bàn đó, ông chủ già ra mỉm cười đưa cô menu, và cô gọi cho mình một chai rượu Cognac. Vị bia nóng hổi cùng với tâm hồn đang lạnh ngắt của cô. Nóng và lạnh hoà vào nhau, khiến tâm trạng của cô phần nào được cải thiện. Cô ngồi đó ngắm từng bông tuyết rơi, y như ngày đó, cô cứ uống hết ly này đến ly kia đến khi bản thân hết chịu nỗi nằm gục trên bàn mà ngủ.

Lúc đó Draco cũng đang tản bộ vòng quanh Hogsmeade, hắn cũng ghé vào quán để thăm hỏi hai ông bà cụ, mở cửa vào việc đầu tiên hắn thấy đương nhiên là cô đang nằm gục trên bàn. Ông cụ nhanh chóng nói với hắn: " Con bé ngồi đây lâu lắm rồi, uống hết 3 chai rượu, ta đoán con bé chịu hết nỗi rồi".
Hắn thì thầm: " Ba chai mà rất lâu"
" Hết bao nhiêu vậy, cháu sẽ bế cô ấy về".
Ông cụ đáp: " Ta không tính tiền hai đứa, nhanh chóng bế cô bé về nghỉ đi, rồi lần sau hãy ghé sang ta".
Hắn nhìn cô, cô bé nhỏ, lấy tay gối đầu nằm ngủ vẻ đáng yêu đó chỉ có thể khiến hắn phải thở dài. Hắn bước lại vòng tay dưới gối và đầu bế cô lên, hắn nói lời cảm ơn với ông cụ rồi bước ra về.

Về tới kí túc xá, hắn mở cửa phòng cô, đặt cô lên giường, cởi giúp cô giày, áo khoác đã dính tuyết, đắp chăn lên cho cô. Cô bất ngờ tỉnh dậy, thấy Draco đang ngồi trước mặt mình, cô vui mừng nở nụ cười lấy hai tay vuốt ve vào khuôn mặt của hắn. Mặt cô đỏ ửng, say rượu. Cô gật đầu, tỏ vẻ hài lòng: " Anh đẹp trai thế này, chẳng trách em yêu anh đến thế. Hắn trớ người, mở to mắt khó hiểu nhìn cô. Cô tiếp tục nhướn người lên, hôn lên đôi môi khô của hắn, nụ hôn của cô nhẹ nhàng và mềm mại, không mạnh mẽ thô bạo như của hắn. Chỉ là môi chạm môi thôi mà nhớ nhung đến thế này, hắn nhớ đôi môi này, nụ hôn, cái vuốt ve của cô. Môi rời môi, hắn hụt hẫng, cô đang âu yếm nhìn hắn rồi thở dài. Cả hai đều im lặng. Hắn nhìn thấy đôi mắt cô đang đọng nước, khẽ đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt đó. Hắn thấy tất cả kĩ niệm bé nhỏ của họ hiện lên trong đôi mắt cô, nhớ lại những ngày tháng điên cuồng ấy, miệng hắn chua chát chỉ biết cười trừ. Draco vòng tay ôm lấy eo của cô, vòng eo cô nhỏ quá còn tay hắn lại quá to, hắn đẩy cô xuống giường , đưa đôi môi khô kháp của hắn đặt lên đôi môi mỏng mịn của cô. Môi lưỡi quấn quýnh đầy nóng bỏng nồng nhiệt, cả hai gần như bóp hết hơi thở của nhau. Hai người họ chỉ hôn, không nói gì mà trong lòng lại bâng khuâng khó tả.

" Ngày mai khi em đã tỉnh dậy, tỉnh khỏi cơn say, em chắc chắn sẽ quên chuyện của chúng ta hôm nay. Tình cảm của hai đứa mình thật khó để tả thành lời, chúng ta có tình nhưng lại chẳng có sự công nhận. Chuyện tình này chỉ cần anh đơn phương là đủ". Draco Malfoy suy tư mà vẫn một mực yên lặng.

Draco ôm Hermione vào lòng, cô nằm gọn trong vòng tay của anh. Nhắm mắt từ từ bước vào giấc ngủ. Hôm nay cô mệt rồi, trái tim cô mệt rồi, cô không muốn làm nó tổn thương thêm chút nào nữa, đây là trái tim của cô vì thế cô sẽ không làm nó thêm phiền muộn.

Hơi thở cô bắt đầu nhẹ dần đi, biết là cô đã ngủ. Draco khẽ nhìn cô, ánh mắt ôn nhu của hắn khác hẳn ngày thường, nhưng mà ánh mắt đó chứa đầy những nước mắt và niềm đau. Khẽ khẽ đưa tay kéo những lọn tóc đang che mặt cô ra ngoài. Và hắn cũng thiu thiu bước vào giấc ngủ.

# Cảm ơn các bạn đã chờ đợi mình và mong mọi người enjoy nó. Các bạn hãy fl trên ins: finnie_09 để hối mình ra chap mới chứ mình lười lắm. Nói vậy thôi chứ mình sẽ cố gắng ra chap mới nhanh cho mn. Mình yêu các bạn!!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro