Q2-Chương 9.3

***

"Vậy là..."

Dù cố giữ bình tĩnh, giọng nói run rẩy vẫn phát ra từ miệng của Jung Eun Hee.

"Con nói là chỉ vì một sai lầm trong đêm mà con lại có thai sao?"

"Đúng vậy."

Seo Gyu Ha trả lời ngắn gọn. Mép giường nơi cậu ngồi như trở nên cứng nhọn và khó chịu hơn bao giờ hết.

"Trời ơi..."

Jung Eun Hee thở dài, đặt tay lên trán.

Câu chuyện của con trai bà tuy ngắn gọn nhưng sức nặng của nó thì không hề nhẹ. Bà đã nghĩ mọi thứ yên ổn trong một thời gian, nhưng lại không ngờ rằng con trai mình có thể gây ra chuyện nghiêm trọng như vậy.

Những tiếng thở dài liên tục phát ra, khuôn mặt bà trở nên nhợt nhạt hơn khi quay sang nhìn cậu và nói nhỏ.

"Mẹ của đứa bé là ai? Cô ấy biết mình có con không?"

"..."

Seo Gyu Ha im lặng với vẻ mặt bối rối.

Thật đáng tiếc, nhưng mẹ cậu dường như đang mắc phải một hiểu lầm lớn. Bà nghĩ rằng cậu đã gây ra chuyện với một nữ Alpha, nhưng thực tế, người kia là một người đàn ông. Chưa kể, việc nói ra cái tên Lee Cha Young là điều không thể nào cậu làm được. Cuối cùng, chỉ còn cách nói dối.

"Không biết."

"Không biết mẹ đứa bé sao?"

"Không. Con không biết mẹ đứa bé là ai."

"..."

"Con không nhớ."

"Haa..."

Trước tiếng thở dài như thể không tin nổi của mẹ, Seo Gyu Ha hơi co người lại. Cậu từ từ nâng hai tay lên để phòng thủ. Dù biết rằng chạy trốn là cách tốt nhất để tránh bị đánh, nhưng lần này cậu có linh cảm rằng mẹ cậu sẽ không dừng lại cho đến khi tìm được câu trả lời.

"Sao con lại sống như vậy để đến mức không biết mẹ của đứa bé là ai? Con nghĩ mẹ để con sống riêng là để làm những chuyện thế này sao?"

Như dự đoán, những cái đánh khẽ vào lưng bắt đầu. Dù đau rát, Seo Gyu Ha vẫn chịu đựng mà không tránh né, như một con mực bị ép vặn mình. Cuối cùng, người đầu tiên thở dốc và dừng lại là Jung Eun Hee. Bà hít một hơi sâu và đưa tay lên trán.

"Mẹ không thể tin nổi... Đúng là số phận của mẹ khổ mà."

Một lát sau, bà quay lại nhìn con trai mình.

"Giờ con định làm gì đây?"

"Còn làm gì nữa. Con sẽ sinh đứa bé."

"Con có biết nuôi con khó khăn thế nào không? Kể cả hai vợ chồng cùng chung tay cũng đã vất vả, con định một mình sinh và nuôi con sao?"

"Chỉ cần có tiền là mọi thứ sẽ ổn, a, đau quá!"

Lại một cái đánh nữa vang lên. Sau khi thở dốc để bình tĩnh lại, bà Jung Eun Hee nhìn xuống bụng của con trai mình với ánh mắt tràn đầy phức tạp.

"Thật sự con có thai sao?"

"Đúng. Mẹ đã thấy ảnh rồi mà."

Lại một tiếng thở dài nữa vang lên.

"Đã được bao lâu rồi?"

"Được 5 tuần."

Giọng nói điềm tĩnh của con trai khiến bà cảm thấy thật xa lạ.

Không khí trở nên yên tĩnh như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Seo Gyu Ha chạm nhẹ vào đầu ngón tay mình và nhìn vào khoảng không vô định, cất giọng.

"Đừng nói với ai cả. ...Kể cả dì Tae Sun."

Đó là để ngăn việc tin tức có thể lọt đến tai Lee Cha Young. Jung Eun Hee hiểu lời đó theo nghĩa "đừng nói với bất kỳ ai thân thiết," và đáp lại bằng giọng thở dài.

"Tất nhiên rồi. Dì ấy còn không biết con là Omega."

Người biết về việc con trai bà là Omega chỉ có gia đình, thư ký Choi và bác sĩ riêng. Vì lời dặn dò của chồng và sau khi bà nghe về vụ một nam sinh Omega không thể chịu nổi việc bị bắt nạt nghiêm trọng mà đã nhảy lầu tự tử, bà đã rất sốc. Đó là lý do bà quyết định nuôi dạy con mình như một Beta, theo đề xuất của chồng.

"Đúng là mẹ không thể chịu nổi nữa..."

"Con xin lỗi."

"..."

"Cảm ơn mẹ."

Jung Eun Hee, người đang úp mặt vào đôi tay đan vào nhau, khẽ liếc sang nhìn con trai.

"Chỉ khi thế này con mới xin lỗi và cảm ơn mẹ thôi à?"

"Không phải đâu. Lúc nào con cũng vậy."

"Nói không biết ngượng miệng. Thế sức khỏe con thế nào?"

"Con nghĩ là ổn."

"Không bị nghén sao?"

Với từ ngữ còn xa lạ và khó làm quen, Seo Gyu Ha nhăn mặt một chút khi trả lời.

"Con bị nghén ăn, cái đó đấy."

"...Còn hơn là nghén thường."

Bà nói điều đó vì hiểu rõ tính cách của con trai mình. Việc mang thai đã đủ căng thẳng rồi, nếu cậu còn không ăn được thì không biết cậu sẽ cáu gắt đến mức nào.

Một tiếng thở dài nữa phát ra. Thật khó tin và đầy bất ngờ khi đứa con út lại mang thai. Nghĩ đến việc một đứa trẻ nghịch ngợm như cậu lại mang thai khiến bà càng thêm kinh ngạc và không biết phải nói gì.

"Nếu con muốn ăn gì thì bảo cô giúp việc nấu cho. Không, tốt nhất là con nên ở nhà một thời gian."

"Không muốn. Làm sao con chịu nổi những lời cằn nhằn của ba chứ."

Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ kinh khủng rồi. Dù mẹ cậu còn có thể xử lý nhẹ nhàng như vậy, nhưng nếu nói chuyện này với ba cậu, có lẽ lần này cậu sẽ không tránh khỏi một trận đòn nặng.

"Giờ con nghĩ điều đó là vấn đề sao? Ba con cần phải biết để chuẩn bị tâm lý chứ."

"Ba có gì mà cần chuẩn bị? Ba đâu có sinh thay con được."

"Cái thằng này thật là!"

"Dù sao đi nữa, con vẫn chưa định nói với ba đâu. ...Con cũng chưa chắc chuyện sẽ ra sao."

Lời nói thêm nhỏ nhẹ đó khiến bà Jung Eun Hee ngậm chặt môi. Ánh mắt cậu hướng xuống, gương mặt hiếm khi thể hiện vẻ nghiêm túc.

"Được rồi, con nghỉ ngơi đi. Đừng nghĩ đến việc ra ngoài với tình trạng đó."

Bà liếc nhìn bụng của con trai rồi đứng dậy.

'Trong nhà còn thuốc an thần không nhỉ?'

Bà bám vào lan can và bước xuống từng bậc cầu thang, cảm giác không thể diễn tả trỗi dậy như một cơn sóng muộn màng. Bà nhắm mắt lại, đưa tay lên trán đang nhói lên. Dù chồng bà cũng cần được thông báo, nhưng trước hết, bà cần thời gian để chuẩn bị tâm lý cho bản thân.

***

Uống cà phê sau bữa ăn là một thói quen không thể thiếu đối với nhân viên văn phòng. Mỗi người cầm theo một ly cà phê mang đi, họ quay trở lại công ty thì trưởng nhóm Choi, đã tiếp cận từ lúc nào và bắt chuyện.

"Cha Young, cậu ổn chứ? Trông sắc mặt không tốt lắm."

"Tôi ổn ạ."

Lee Cha Young, người duy nhất không cầm gì trong tay, mỉm cười theo thói quen, nhưng gương mặt của trưởng nhóm Choi vẫn không giấu được vẻ lo lắng. Vì anh đã tận mắt chứng kiến Cha Young chỉ ăn vài thìa cơm với vẻ không mấy ngon miệng, nói là thấy khó chịu trong người.

"Nếu thấy không khỏe, hãy đến bệnh viện ngay. Không gì dại hơn việc chịu đựng khi ốm đâu."

"Vâng."

Lee Cha Young ngoan ngoãn trả lời, nhưng thực ra cậu đã đến bệnh viện từ lâu rồi.

Các triệu chứng xuất hiện từ vài ngày trước. Dù đến giờ ăn, anh vẫn không thấy đói, đôi khi còn cảm thấy như có ai đó bóp nghẹt dạ dày mình. Có lúc anh còn nôn khan như người bị đầy bụng.

Lớn lên trong một gia đình coi sức khỏe là tài sản quý giá nhất và phải đến bệnh viện ngay khi có dấu hiệu ốm, Lee Cha Young cũng lập tức đi khám khi nhận thấy điều bất thường. Nhưng kết quả kiểm tra hoàn toàn bình thường. Theo lời khuyên của bác sĩ, anh còn làm thêm nhiều xét nghiệm kỹ lưỡng khác, nhưng không có vấn đề gì được phát hiện.

Bác sĩ nhìn qua bệnh nhân với vẻ mặt khó chịu và bảng kết quả sạch sẽ rồi cẩn thận đưa ra nhận định.

"Trong trường hợp này, khả năng cao là do căng thẳng tinh thần hoặc áp lực. Gần đây anh có gặp phải điều gì căng thẳng hoặc khó khăn không?"

Ngay lập tức, khuôn mặt của Seo Gyu Ha hiện lên trong tâm trí anh. Kể từ ngày anh biết gián tiếp rằng "Seo Gyu Ha có thể đã mang thai", Lee Cha Young không ngừng nghĩ về chuyện đó.

Mỗi khi nhớ đến, ngực anh lại nghẹn lại và thở dài. Khi anh đề nghị mối quan hệ tình dục không ràng buộc, anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rơi vào tình huống này. Anh đã nghĩ rằng khi hết hứng thú, mối quan hệ này cũng sẽ tự nhiên kết thúc như những lần trước.

Nhưng từ lúc nào, suy nghĩ của anh đã thay đổi. Càng gặp nhau, anh càng thấy thích và chờ đợi lần gặp tiếp theo.

Anh đã nghĩ rằng Seo Gyu Ha cũng cảm thấy như vậy. Nếu không, cậu ta sẽ không chủ động chọn vị trí ở dưới và dành thời gian cho mình một cách tự nhiên như thế.

Thế nhưng...

Nghĩ đến việc kẻ đã nói rằng mình không hứng thú với phụ nữ giờ lại có thể gây ra chuyện đến mức mang thai khiến anh chỉ biết cạn lời. Nếu Seo Gyu Ha ở ngay trước mặt, anh thật sự muốn túm lấy cổ áo cậu ta mà hỏi cho ra lẽ.

Một điều khó xử khác là cậu ấy đã tự mình suy nghĩ và nghĩ rằng mìnhlà bạn bè nên đã kể chuyện đó ra. Lời mình từng nói rằng "nếu vậy thì bỏ thai" có thể đã làm tổn thương cậu ấy, khiến cậu tránh liên lạc với mình. Nếu không, cậu ấy đã không từ chối liên tục như vậy.

"Lạnh quá. Vào trong thôi."

Chẳng mấy chốc, họ đã đến trước công ty. Dù bước vài bước vào sảnh, suy nghĩ của anh vẫn tiếp tục.

Kể từ hôm đó, đã gần một tuần trôi qua và Seo Gyu Ha vẫn hoàn toàn tránh mọi liên lạc từ anh. Trước khi quá muộn, lần này, có lẽ chính anh phải hạ mình và tìm gặp cậu ấy.

***

*Cạch-*

Tiếng cửa xe đóng vang lên giữa con ngõ yên tĩnh. Lee Cha Young bước xuống xe và sải bước nhanh về phía cánh cổng quen thuộc.

Trước khi bấm chuông, anh thử gọi điện trước. Nhưng như mọi lần, điện thoại của Seo Gyu Ha vẫn tắt. Với vẻ mặt không biểu cảm, Lee Cha Young ngắt cuộc gọi và bấm chuông ngay lập tức. Khi anh gọi điện ngay sau giờ tan làm, điện thoại đã tắt nên việc này cũng không gây ngạc nhiên.

*Ding-dong-*

Ngón tay dài của anh bấm chuông một lần nữa. Nhưng không có phản hồi nào cả. Anh lắng tai nghe xem có âm thanh gì từ intercom không, nhưng chẳng có chút tiếng động nào vang lên.

"..."

Anh định đưa tay bấm chuông thêm lần nữa, nhưng ánh mắt dừng lại khi thấy tất cả các cửa sổ đều tối đen, không một ánh đèn. Anh lặng lẽ hạ tay xuống.

Kiềm chế sự lo lắng đang dâng trào, anh tiếp tục suy nghĩ một cách lý trí. Đang là giờ ăn tối, có thể Seo Gyu Ha đã ra ngoài ăn hoặc có một cuộc hẹn khác.

Lee Cha Young lên xe trở lại. Anh từ từ lùi xe và đỗ ở một góc ngõ đối diện. Từ đó, anh có thể nhìn thấy rõ nhà của Seo Gyu Ha, chính xác là cánh cổng.

Anh hạ ghế ngồi xuống, khoanh tay và chăm chú nhìn về một hướng. Mặc dù không biết khi nào Seo Gyu Ha sẽ trở về, nhưng điều đó không quan trọng. Anh đã quyết tâm đến đây để giải quyết mọi chuyện trước khi quá muộn.

Suy nghĩ của anh chìm vào trong im lặng. Dù không biết ai là người đang mang thai con của Seo Gyu Ha, nhưng suy nghĩ rằng bỏ đứa bé là lựa chọn tốt nhất vẫn không thay đổi. Nếu Seo Gyu Ha quyết định sinh đứa bé, thậm chí nói rằng sẽ kết hôn với người phụ nữ đó...

"..."

Ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về một hướng, tối đen như mặt biển đêm.

Dù thế nào đi nữa, điều đó cũng không quan trọng. Khi gặp được Seo Gyu Ha hôm nay, lời cuối cùng mà anh định nói đã được chuẩn bị từ đầu.

Anh không bao giờ có ý định kết thúc mối quan hệ này với cậu.

Nhưng kế hoạch của Lee Cha Young đã bị đảo lộn một cách phũ phàng. Cho đến khi trời sáng, sau khi đêm dài qua đi, Seo Gyu Ha vẫn không xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro