Chương 361-370

361. Chương 361: Nhìn điện thoại một lúc, liền kêu tôi đi ra.
Coverter: tieuthuyetedit.com
Editor: May

Thẩm Chanh ngủ một giấc tỉnh dậy, trên giường đã không còn bóng dáng của Thi Vực.

Cô chỉ nhớ rõ tối hôm qua náo tính tình với anh một trận, sau đó bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi.

Nằm trên giường thêm một lúc, đầu óc từ từ rõ ràng, cô mới xoay người xuống giường.

Có thể có người nhét cô vào dưới cánh chim của anh, cho cô cuộc sống an ổn, để cô mỗi ngày đều ngủ đến tự nhiên tỉnh, vẫn là rất hạnh phúc.

Rửa mặt đơn giản một phen, Thẩm Chanh chọn lấy một bộ váy màu trắng mộc mạc tương đối rộng rãi mặc vào, sau đó xuống lầu.

Vừa đi vào phòng khách, đã thấy trên ghế sofa đặt một cái hộp.

Cô đến gần xem xét, là một hộp quà tinh mỹ, vẻ ngoài cái hộp hoa lệ đại khí.

Mở ra xem, bên trong đựng một kiện lễ phục dạ hội.

Thẩm Chanh cười cười.

Không cần nghĩ, cũng biết là ai đưa rồi.

Để ở nơi nổi bật như vậy, hiển nhiên là hy vọng cô vừa liếc mắt liền nhìn thấy nó.

Không nghĩ đến người đàn ông này, còn có lúc cẩn thận như vậy.

Chất liệu lễ phục là lụa, là một kiện váy liền áo, màu đen.

Cô đưa tay kéo, cả bộ y phục liền trượt ra, xúc cảm cực kỳ tốt.

Hơn nữa bộ lễ phục này tinh sảo đến muốn mệnh, một cây kim một sợi chỉ đều theo đuổi sự hoàn mỹ.

Thẩm Chanh rất thích phong cách đơn giản nhưng không mất mỹ cảm, không khoa trương như vậy.

Sau khi ăn sáng xong, cô ôm hộp quà lên lầu.

Thay lễ phục, không ngờ lại vừa người như vậy.

Thẩm Chanh nhìn kỹ mình trong gương.

Chỗ eo hơi rộng, lo ngại đến cô mang thai ba tháng, sẽ không bó chặt bụng giống như những lễ phục giống như bó chặt eo kia, nhưng lại không rộng thùng thình giống quần áo bà bầu.

Chỗ làn váy áp dụng thiết kế đuôi cá hình giọt nước, càng nổi bật eo nhỏ chân dài của cô lên.

Quan trọng nhất là, phong cách cả bộ đồ này, quả thật vô cùng phù hợp với khí chất của cô.

Thẩm Chanh soi gương một hồi lâu, giống như sực nhớ ra gì đó liền xoay mình lấy điện thoại ra, muốn gọi điện thoại cho Thi Vực.

Nhưng vừa bấm số xong, lại bị cô cúp máy.

Nói không chừng lúc này anh đang xử lý chuyện ở công ty mới, bởi vì trong khoảng thời gian này có rất nhiều chuyện đều cần anh tự mình làm.

Cô nghĩ một lát, cô mở tin nhắn ra, soạn một tin: "Rất thích." gửi đi

Không ngờ mới gửi đi chưa tới mười giây, điện thoại di động liền rung lên, hiển thị có tin nhắn mới.

Người đàn ông này, chẳng lẽ cho tới bây giờ trong lúc làm việc đều không chăm chú, cứ đợi tin nhắn của cô ư?

Thẩm Chanh mở tin nhắn ra, anh trả lời rất ngắn gọn, giọng điệu lại không có chút khách sáo: "Không có lần sau."

Thẩm Chanh cười, cô đã có thể tưởng tượng được nét mặt của anh.

Vì vậy, không nhịn được nghĩ muốn trêu chọc một chút.

Ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô chậm rãi đánh chữ: "Em rất thích bộ dáng nghĩ một đằng nói một nẻo của anh."

Lần này, Thi Vực không có lập tức trả lời tin nhắn.

Thẩm Chanh ở bên cạnh trầm mặc một lúc, hơi nhoẻn môi cười, lại thêm một tin: "Còn thích bộ dáng anh muốn ngủ với em mà lại ngủ không được."

Lần này, ngược lại Thi Vực trả lời tin nhắn rất nhanh: "Yêu thích anh là chuyện em phải làm."

Rất nhanh lại nhận được một tin: "Chờ em sinh đứa nhỏ xong, em nhất định sẽ hối hận lời đã nói vào hôm nay, "

Thẩm Chanh vui vẻ.

Sanh con, còn muốn hơn nửa năm!

Cùng lúc đó trong phòng họp, nhân viên tài vụ đang chuẩn bị bị răn dạy vì xuất hiện sơ hở, lại khó hiểu được đặc xá rồi.

Đồng nghiệp ở cửa lén xem náo nhiệt gọi anh ta lại, thỉnh giáo anh ta dùng biện pháp gì khiến BOOS phá lệ.

Nhân viên đó vừa đi ra từ phòng làm việc không hiểu gãi gãi đầu, cũng mờ mịt chẳng hiểu gì: "Tôi cũng không biết tại sao, BOOS chỉ là xem điện thoại một lúc, liền kêu tôi đi ra rồi."

362. Chương 362: Tiệc rượu.
Converter: tieuthuyetedit.com
Editor: May

Buổi chiều, Thi Vực lái xe trở lại dinh thự.

Lúc lên lầu, Thẩm Chanh đang nhìn gương, chỉnh sửa lại nếp uốn trên làn váy lễ phục.

Nghe được tiếng mở cửa, cô nghiêng đầu sang nhìn anh, thuận miệng hỏi câu, "Sao, hôm nay không bận ư?"

Thi Vực nghe tiếng, ánh mắt tối sầm lại, lạnh lùng nói: "Em định đi một mình?"

Đi một mình?

Qua một hồi lâu Thẩm Chanh mới hiểu được ý tứ của anh.

Ẩn ý trong lời nói của người đàn ông này rất thẳng thắn, chính là, trong lúc bận rộn anh rút ra thời gian, là vì đi tham dự tiệc rượu với cô, vậy mà cô còn không có một chút biểu hiện.

Trong lòng rõ ràng cảm thấy ấm áp, nhưng trên miệng cô lại nói lời ngược lại: "Thật ra anh có thể không cần đi ...."

Cô cũng không có khiến cho người ta không yên lòng như vậy, cần phải theo bên người cô bất cứ lúc nào.

"Ẹm thử nói lại lần nữa xem?" Thi Vực đột nhiên sải bước tới gần cô, trong đôi mắt thăm sâu bắn ra hơi thở nguy hiểm.

Thấy anh giống như tức giận, Thẩm Chanh thoáng lùi về phía sau một bước, "Được rồi, em muốn để cho anh đi còn không được sao."

Động một chút lại uy hiếp cô!

Lúc này Thi Vực mới thu liễm vài phần lạnh lẽo, liếc cô một cái, liền trực tiếp xoay người đi.

Nhìn bóng lưng của anh, lông mày Thẩm Chanh nhẹ nhàng nhíu lại.

Thật ra, anh chịu người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp đi tham gia một tiệc rượu nho nhỏ đã không dễ dàng rồi.

Thế nhưng cô còn cố ý trêu chọc anh, sao anh có thể không tức giận.

Thi Vực đi phòng cất quần áo, Thẩm Chanh cũng vội vàng đi theo.

Nhìn anh động tác ưu nhã cởi áo khoác tây trang ra, đổi lại một kiện quần áo màu đen khác, cô lấy từ trong tủ quần áo ra một kẹp cravat màu đen nhánh nạm vàng, kẹp lên cho anh.

Thi Vực mặc chỉnh tề, toàn thân đều tản ra hơi thở cao quý kín đáo, tuấn mỹ giống như thần đế.

Nhìn anh, Thẩm Chanh cũng nhịn không được mà hâm mộ.

Làm đàn ông thật tốt, chỉ tùy ý sửa soạn một phen, có thể đẹp mắt đến như vậy.

Nhưng .... Cô giống như bỏ sót một vấn đề.

Có lẽ chỉ có anh, mới có thể tùy ý mặc toàn bộ quần áo ra cảm xúc nên có như vậy.

Xe lái ra dinh thự, rất nhanh liền đến hiện trường tiệc rượu.

Khi xe dừng lại, Thi Vực xuống xe trước, sau đó vòng qua đầu xe đi đến bên cạnh ghế trước, đưa tay mở cửa xe.

Một tay anh đặt ở trên khung cửa xe, tránh cho Thẩm Chanh cụng đầu, vừa nắm tay nhỏ bé của cô, dắt cô xuống xe.

Chân Thẩm Chanh mang đôi giày đáy bằng màu đen, trên giày vây quanh một hàng kim cương chói mắt rõ ràng.

Kim cương không tính là quá lớn, nhưng quý ở điểm tinh sảo, vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ.

Vốn Thẩm Chanh không có thói quen mang giày cao gót, sau khi mang thai, càng thêm kiêng kị.

Tuy rằng lễ phục dạ hội và giày đế bằng không phải phối hợp hoàn mỹ nhất, nhưng mặc lên người cô lại mặc ra một loại hương vị khác.

Bên trong đơn giản mang theo vài phần gợi cảm, khí chất xuất trần, khiến cho trong nháy mắt hào quang của cô liền bắn ra bốn phía.

Sau khi xuống xe, một tay Thi Vực kéo cô vào trong ngực, để thân thể của cô đều dựa ở trên người anh.

Người ở bên ngoài nhìn thấy, đây là đang thân mật mập mờ.

Thẩm Chanh ngẩng đầu nhìn anh, ý bảo anh buông mình ra.

Lúc này Thi Vực mới khẽ buông tay ra, mắt lạnh nhíu lại, duỗi tay về phía cánh tay cô.

Thẩm Chanh hiểu ý cười, kéo tay của anh, hai người cùng đi vào trong khách sạn.

Loại tiệc rượu thương nghiệp như vậy, đều sẽ có các loại phóng viên giải trí chụp ảnh ở bên ngoài.

Suốt quãng đường đi, ngoại trừ ánh đèn flash đan xen, chính là âm thanh bấm đèn tách tách.

Thẩm Chanh không trả lời cũng không trốn tránh, điềm nhiên bình tĩnh, giống như người và sự vật chung quanh hoàn toàn không ảnh hưởng chút nào tới tâm tình của cô.

Thi Vực nghiêng mắt, thấy trên mặt cô luôn mang ý cười, anh cũng nhịn không được giương khóe môi lên.

Anh cũng không có ý định truy cứu chuyện truyền thông chung quanh chụp loạn.

363. Chương 363: Có một ông xã bá đạo như vậy, hình như cũng không tệ lắm.
Converter: tieuthuyetedit.com
Editor: May

Các phóng viên giơ camera lên có chút được ưu ái mà thất kinh hồn vía, lần lượt châu đầu ghé tai.

Thẩm Chanh đương nhiên biết, dùng thân phận và địa vị của Thi Vực ở thành Giang, lần xuất hiện ở trên tiệc rượu này sẽ có bao nhiêu oanh động.

Chủ nhân tiệc rượu hiển nhiên cũng không nghĩ tới, Thi Vực thật sự sẽ tiếp nhận lời mời của bọn họ, xuất hiện ở tiệc rượu.

Thư mời này xuất phát từ người nhiệt tình chào đón, muốn bắt tay với Thi Vực.

Nhưng Thi Vực chỉ lạnh lùng lướt mắt nhìn ông ta, cũng không ý định muốn nắm tay với anh.

Nhìn thấy anh lộ ra vẻ không kiên nhẫn, người nọ mới hậm hực thu tay về, ân cần mời bọn họ đi vào bên trong.

Lúc đi vào, tiệc rượu đã bắt đầu, bên trong có rất nhiều người.

Thi Vực vẫn không ai bì nổi trước sau như một, toàn thân toát lên một cổ khí thế người lạ chớ tới gần.

Phàm là chỗ anh đi qua, đám người đều tự động thối lui một lối đi cho anh.

Thẩm Chanh hưởng thụ phúc lợi mở đường miễn phí này, đột nhiên cảm thấy, có một ông xã bá đạo như vậy, hình như cũng không tệ lắm.

Trên hội trường tụ tập danh viện, ăn uống linh đình, ánh đèn và ly rượu phản xạ ra hiệu quả sân khấu lộng lẫy.

Thi Vực vẫn luôn nắm vai Thẩm Chanh, bảo vệ cô rất tốt.

Bộ dạng Thẩm Chanh gió thoảng mây trôi, không có biểu lộ ra chút luống cuống nào, giữa phong cách lẫn cử chỉ đều là cao quý lãnh diễm.

Tiểu thư những gia tộc có quan hệ tốt hơn đều tự lấy một ly đồ uống hoặc rượu đỏ từ trong khay của bồi bàn, ba năm người tụ lại một chỗ nói chuyện phiếm.

Thật ra bọn họ ở một chỗ, nói chuyện cũng chỉ là công tử nhà ai tuấn tú hơn, có tiền hơn.

Mà người đàn ông toàn thân đều mang theo hào quang như Thi Vực, tự nhiên đi tới chỗ nào cũng không tránh được bị nghị luận.

Có tiểu thư ngàn vàng, giọng nói tràn ngập ngạc nhiên nói với cô gái bên cạnh: "Hôm nay Thi thiếu cũng tới sao?"

Thật ra thiên kim này cũng có thể được coi là đã gặp qua rất nhiều cảnh đời, không thể trách cô ta ngạc nhiên, thật sự là Thi Vực có mặt ở tiệc rượu quá ít quá ít, gần như chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Một vị danh viện khác bên cạnh cảm thấy khâm phục trì độn của cô ta: "Cô nhìn đi, trận chiến lớn như vậy, ngoại trừ anh ta ra thì còn có thể là ai?"

Trong giọng nói thiên kim đó tràn đầy hâm mộ: "Người bên cạnh kia, chính là thiếu phu nhân nhà họ Thi rồi?"

Danh viện kia giống như cho rằng mình biết nhiều hơn nên cảm thấy kiêu ngạo: "Đương nhiên."

Bên cạnh có mấy danh viện cũng gia nhập thảo luận, trong giọng nói không thiếu ghen ghét: "Đứng ở bên cạnh Thi thiếu, đúng là không cùng một khí chất."

Cũng có người khách quan phản bác: "Không phải bởi vì cô ấy đứng ở bên cạnh Thi thiếu mới có khí chất, mà là vì cô ấy rất có khí chất, mới có tư cách đứng ở bên cạnh Thi thiếu."

Vị danh viện nói chuyện lúc trước lặng im không nói nữa, mọi người đều biết những lời này là đúng.

Cả tiệc rượu, Thi Vực đều cách Thẩm Chanh chưa tới hai mét, không cho cô đi xa.

Trong lúc có không ngừng nhân vật nổi tiếng các giới tiến lên mời rượu, đương nhiên cũng không tránh được a dua nịnh hót một phen, nhưng Thi Vực cũng không mua sổ sách của ai, mặc cho ai nói chuyện với anh, anh đều là một bộ dáng lạnh lùng.

Cả quá trình, chỉ có một người khơi dậy được phản ứng của anh.

Có một ông chủ bất động sản có một công trình cần Thi Vực anh hỗ trợ, ông ta phát hiện tán dương Thi Vực vô ích, liền nói một câu với Thẩm Chanh: "Thi thiếu phu nhân thật đúng là hào phóng ưu nhã, xinh đẹp không ai sánh bằng!"

Lần này Thi Vực có phản ứng, cuối cùng anh cũng nhìn thẳng vào người trước mặt này, "Hửm?"

Người nọ mới phát hiện mình nói sai lời, đã nhổ lông lão hổ, ngượng ngùng hàn huyên hai câu liền rời đi giống như chạy trốn.

Trong lòng Thẩm Chanh thở dài một tiếng, người nọ tránh không được trong tương lai trên mặt sự nghiệp sẽ gặp phải hiểm trở nặng nề rồi

364. Chương 364: Nếm đủ chưa?
Converter: tieuthuyetedit.com
Editor: May

Qua một hồi lâu, Thẩm Chanh mới đi cà nhắc tiến đến bên tai Thi Vực, "Ông xã, bây giờ tham muốn chiếm hữu của anh giống như càng ngày càng mạnh rồi."

Thi Vực nghe tiếng, một tay nắm eo của cô, kéo cô vào trong ngực.

Anh cầm ly rượu nhấp một ngụm, sau đó hạ thấp giọng nói: "Em không thích?"

Thẩm Chanh rõ ràng cảm giác được trong mắt người đàn ông bên cạnh toát lên tín hiệu nguy hiểm, liền đưa tay mềm mại ôm cổ anh, tiếp tục ghé vào lỗ tai anh nói: "Em thích."

Cô là nói thật, có anh ở bên người, cô rất có cảm giác an toàn.

Thi Vực cúi đầu nhìn cô, khóe môi cũng nâng lên một độ cong.

Trên tiệc rượu người đến người đi, mùi rượu bốn phía, Thẩm Chanh tham lam hít mũi một cái.

Trước kia cô rất chung thủy với rượu trắng, ngược lại không có cảm giác với rượu đỏ mà đại đa số người đều thích, cô am hiểu uống rượu, cũng am hiểu phẩm rượu.

Nhưng, kể từ sau khi mang thai, rượu gì đó đương nhiên là không thể gặp mặt rồi.

Dù Thi Vực không cấm, chính cô cũng biết cân nhắc lợi hại, dù sao uống rượu thật sự không tốt cho cục cưng.

Chỉ là hiện tại thân ở tiệc rượu, bốn phía đều là các loại rượu nổi tiếng, tuy rằng đại đa số mọi người thích rượu đỏ, nhưng cùng không thiếu thích rượu trắng, Whisky như Thẩm Chanh.

Trên cái bàn dài hẹp bên cạnh đặt xếp chỉnh tề chồng những cái ly, bên trong rót đầy rượu ngon hương thuần từ trên xuống dưới, không chịu nổi sức hấp dẫn của rượu ngon, Thẩm Chanh không nhịn được đi tới gần hít sâu một hơi.

Hành động này không tránh được ánh mắt của Thi Vực.

Anh cất bước đi tới, ôm lấy cô từ phía sau lưng, để cằm ở hõm vai của cô, thấp giọng nói: "Không cho phép làm xằng làm bậy."

Bộ dạng lúc người phụ nữ anh say mê, chỉ có thể giữ lại để chính anh về nhà từ từ xem.

Thẩm Chanh biết rõ anh sẽ không chấp nhận cô đụng rượu, nhưng vẫn không nhịn được năn nỉ nói: "Chỉ nếm một ngụm."

Giọng điệu Thi Vực không cho phản bác: "Không thể nào."

Thẩm Chanh cọ sát ở trên quần áo của anh, thấy anh không có phản ứng, vì vậy bày ra một nét mặt đáng thương.

Nếu như không phải trong buổi tiệc thì may rồi, nhưng nơi này nhiều rượu ngon như vậy, đối với Thẩm Chanh mà nói, phải nhịn xuống thì thật là một khiêu chiến rất lớn.

Thẩm Chanh tự nhận sự nhẫn nại không có tốt bằng Thi Vực, so với anh, cô cam bái hạ phong.

Cánh tay có lực của Thi Vực chế trụ bờ eo của cô, Thẩm Chanh dùng hết sức lực tiếp tục cọ.

Cứ như vậy, hơn mười giây trôi qua, cuối cùng Thi Vực buông lỏng tay ra.

Thẩm Chanh nhếch môi, muốn đưa tay đi bưng cái ly.

Cô đương nhiên không có ý định uống, chỉ là muốn nhấp vào trong miệng một chút, nếm thử hương vị mà thôi.

Không ngờ có tay một người còn nhanh hơn cô, đoạt trước một bước bưng đi cái ly cô nhìn trúng kia.

Thẩm Chanh quay đầu lại thì thấy, Thi Vực đã hơi ngửa đầu rót ly rượu đó xuống.

Còn chưa kịp phàn nàn, lại thấy anh vươn tay bắt lấy cằm của cô, cứ như vậy hôn xuống.

Giữa gắn bó quấn quýt, trong miệng cũng lây dính một chút mùi rượu ngon thơm ngát, thật sự chỉ có một chút chút.

Thẩm Chanh khẽ sửng sốt, dường như nghe được người chung quanh nhỏ giọng hút khí.

Tất cả điểm vị giác giống như đều mở ra trong nháy mắt, cô thẫn thờ nghĩ, mùi vị rượu này thật không tệ.

Một nụ hôn dài qua đi, Thi Vực ngẩng đầu lên, ánh mắt chiếm lấy cô: "Nếm đủ chưa?"

Thấy Thẩm Chanh còn kinh ngạc không có phản ứng, anh lại bưng lên một ly uống một ngụm: "Còn muốn?"

Tuy rằng đã thành thói quen với cách nói chuyện của anh, nhưng nơi đây nhiều người như vậy .... Thẩm Chanh vội khoát khoát tay: "Đủ rồi .... Đủ rồi."

Nghĩ đến bộ dáng anh vừa hôn cô, Thẩm Chanh không kiềm chế được đỏ mặt lên.

Không biết tại sao, ở trước mặt anh, cô càng ngày phụ nữ, không .... có lẽ là càng ngày càng giống cô gái nhỏ rồi.

Chương 365: Nghe nói cô có một người em trai?
Editor: May

Vừa lúc đó, hiện trường tiệc rượu bỗng vang lên xôn xao ầm ĩ.

Mạc Khuynh Tâm bị người vây quanh đi tới, phô trương rất lớn, không thua gì lúc Thi Vực và Thẩm Chanh tiến vào.

Người chủ tiệc rượu lập tức tiến lên nghênh đón, lời nói hay a dua nịnh hót không ngừng.

Tuy rằng Mạc Khuynh Tâm mới đến thành Giang không lâu, nhưng cô ta thường hay xuất hiện ở tầm mắt công chúng, cho nên gần như chỉ cần là người trên xã hội thượng lưu, về cơ bản đều biết cô ta.

Có một nhóm người chỉ biết cô ta có tiền, nhưng cũng không biết hậu đài cứng rắn phía sau cô ta, cho nên đối với phách lối của cô ta, ít nhiều gì thì vẫn có chút khinh thường.

Nhưng nhóm người đó chỉ chiếm phần nhỏ.Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thích đọc truyện.com

Đại đa số mọi người sau khi nhìn thấy cô ta xuất hiện, lập tức tiến ra đón mời rượu.

Đối mặt với người không ngừng đi lên mời rượu, Mạc Khuynh Tâm nhận từng người, không có chút không kiên nhẫn và từ chối nào, từ đầu đến cuối mặt luôn mỉm cười, duy trì khí chất cao nhã.

Thẩm Chanh nghiêng dựa vào bên cạnh, nhìn Mạc Khuynh Tâm được vây quanh, vuốt vuốt ly rượu rỗng trong tay, có chút từ chối cho ý kiến.

Xa xa, Mạc Khuynh Tâm thấy được Thẩm Chanh, cô ta cười từ chối lòng tốt của mọi người, nện bước chân ưu nhã đi về phía Thẩm Chanh.

"Thẩm tiểu thư, đây là lần thứ tư chúng ta gặp mặt đúng không."

Mạc Khuynh Tâm đi đến trước mặt Thẩm Chanh, đưa một ly rượu sâm banh tới, "Nể mặt uống với tôi một ly được không?"

Thẩm Chanh cũng không tiếp rượu cô ta đưa tới, mà là tiếp tục vuốt vuốt ly rượu.

Một hồi lâu sau, mới ngước mắt liếc nhìn Mạc Khuynh Tâm, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng bĩu một cái: "Rượu cái gì, không có hứng thú."

Mạc Khuynh Tâm hiểu ý cười, hoàn toàn không có bởi vì cô từ chối cô ta mà biểu hiện ra một chút khác thường, cô ta thu hồi tay, thuận tiện bỏ ly rượu sâm banh kia vào trong khay của bồi bàn bên cạnh.

Nhìn bồi bàn đi xa, cô ta mới bưng một ly rượu khác lên nhẹ nhàng lắc lư, sau đó đưa đến bên môi khẽ nhấp một ngụm.

"Thẩm tiểu thư không phải không có hứng thú với rượu, mà là không có hứng thú uống rượu với tôi đi."

Thẩm Chanh cười cười, không nói gì.

Thật ra từ lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Khuynh Tâm, trực giác liền nói cho cô biết, Mạc Khuynh Tâm không phải là một nhân vật đơn giản.

Là địch hay bạn, tạm thời không rõ lắm.

Nhưng cô có thể nhìn ra cô ta đang tận lực ngụy trang.

Mạc Khuynh Tâm lại uống một ngụm rượu, có chút lười biếng tựa vào trên hình trụ thủy tinh trong đại sảnh tiệc rượu, đôi mắt mỉm cười nhìn Thẩm Chanh, "Nghe nói Thẩm tiểu thư còn có một người em trai?"

Nghe giống như một vấn đề vô ý, lại làm cho Thẩm Chanh cảnh giác lên.

Nhưng tuy là như vậy, ngoài mặt cô vẫn gió thoảng mây trôi, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Mạc Khuynh Tâm nâng ly rượu lên, đặt ngay trước mắt ưu nhã lắc lư, nhìn mặt Thẩm Chanh thông qua chất lỏng màu vàng óng, nụ cười trên mặt cô ta càng sâu, "Thật tốt, tôi cũng muốn có một người em trai."

Thẩm Chanh nghe tiếng, nhếch môi, "Ừ, vậy trở về bảo mẹ cô sinh một người cho cô."

Mạc Khuynh Tâm cười yếu ớt không nói, đưa ly rượu tới bên miệng, ngửa đầu uống một hớp hết ly.

Đặt ly rượu xuống, cô ta cười một tiếng: "Tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp được."

Nói xong, cô ta xoay người đi nơi khác.

Nhìn bóng lưng của cô ta, cuối cùng nụ cười nơi khóe môi của Thẩm Chanh cũng thối lui.

Người phụ nữ kia, rốt cuộc là ai.

"Mỹ nhân!"

Ngay vào lúc cô trầm tư, nghe được một tiếng gọi ngọt ngào.

Thu hồi tâm tư nhìn về phía nơi xuất ra âm thanh, là Diệp Tử.

Cô nhóc là đi cùng Tần Cận.Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thích đọc truyện.com

Tần Cận đi ở phía sau cô, một tay cắm ở trong túi quần, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc, thỉnh thoảng đưa vào trong miệng hút một hơi, lại chậm rãi phun vòng khói ra.

Động tác và tư thế anh tuấn như thế, cũng mê đảo không ít thiên kim danh viện ở đây, dẫn tới một trận lại một trận than thở sợ hãi.

Chương 366: Em không uống rượu rồi.
Editor: May

Diệp Tử đi đến trước mặt Thẩm Chanh, vừa nói một câu 'Mỹ nhân, hôm nay chị đẹp quá' Tần Cận liền nhích lại gần, dán ở bên tai cô nhóc mờ ám nói nhỏ: "Hôm nay em cũng rất đẹp."

Nhìn thấy cử chỉ thân mật của hai người, Thẩm Chanh không nhịn được nâng khóe môi lên.

"Các người tiếp tục."

Nói xong câu đó, cô liền đi qua bên cạnh hai người, đi đến địa phương khác.

Thấy cách đó không xa, Thi Vực bưng một ly rượu đỏ, hờ hững thưởng thức, cô thoáng nhíu nhíu mày.

Không biết xảy ra chuyện gì, không hiểu sao vừa nhìn thấy anh liền đỏ mặt lên.

Lại quan sát hoàn cảnh chung quanh, nhìn bố cảnh tiệc rượu lộng lẫy, cô híp mắt.

Chậm rãi đi đến trước mặt Thi Vực, cô mở miệng hỏi: "Tiệc rượu này là ai làm?"

Thi Vực lạnh mặt: "Không biết."

Thẩm Chanh nghẹn họng một chút, cho là anh vẫn đang tức giận bởi vì chuyện cô muốn uống rượu vừa rồi.

Cô chỉ đành dùng chiến lược ngoan ngoãn nhận lỗi: "Em không uống rượu rồi."

Thi Vực rất kiêu ngạo liếc nhìn cô, rất hưởng thụ, nhưng vẫn trả lời theo sự thật; "Không rõ lắm."

Thẩm Chanh hạ giọng: "Đến cũng đến rồi, lại có thể còn không biết là ai làm tiệc rượu ...."

Nhìn khuôn mặt nhỏ tinh tế của người phụ nữ trước mặt, ánh mắt Thi Vực âm u, chậm rãi tiến sát vào cô.

Thẩm Chanh cho là anh lại muốn làm xằng làm bậy, vội tránh sang bên cạnh một chút.

Mà Thi Vực lại chỉ dùng môi dán sát mặt cô, thấp giọng nói, "Nhớ kỹ, không cho phép đụng vào rượu, nếu không..."

Anh cố ý không nói câu nói kế tiếp, để cho người ta mơ màng.

Lần này, mặt Thẩm Chanh xoạt một cái liền nóng lên, tức giận trừng mắt liếc anh một cái.

Thi Vực lại giống như tâm tình dâng cao, thậm chí còn vẽ ra một nụ cười quyến rũ.

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi ôm vai một người phụ nữ đi về phía bọn họ.

Người đàn ông giơ ly lên: "Tôi làm này tiệc rượu chính là vì cung nghênh Thi thiếu, không ngờ ngài thật sự vui lòng đến dự. Thi thiếu quang lâm, Tạ mỗ thật sự là vô cùng cảm kích."

Vừa vươn tay ra muốn bắt tay với Thi Vực.

Lạnh lùng liếc mắt nhìn ông ta, một tay Thi Vực bưng ly rượu, một tay ôm vai Thẩm Chanh, vốn không có ý định giơ tay ra nắm.

Người đàn ông kia cũng có thể được coi là một nhân vật, duới tình huống như thế không thể không biết ngượng ngùng, chỉ là cười ha ha rút tay lại: "Quý nhân Thi thiếu hay quên chuyện, nhất định là không nhớ rõ tôi rồi. Tôi là Tạ Chấn Dũng!"

Tên Tạ Chấn Dũng, trong khoảng thời gian này tỉ lệ xuất hiện rất cao, Thẩm Chanh cũng đã nghe qua một hai lần, nghe nói là đánh vào từ thiện để kiếm tiền đen.

Ngoài mặt là đại thiện nhân, thật ra là kẻ âm hiểm xảo trá.

Bộ dáng không tính khó coi, nhưng ánh sáng lộ ra trong mắt lại làm cho người ta nhìn thế nào cũng không thoải mái.

Thi Vực vẫn không nói lời nào, Thẩm Chanh ngước mắt lên nhìn, phát hiện anh vốn không hề có chính thức liếc nhìn qua Tạ Chấn Dũng.

Nụ cười trên mặt của Tạ Chấn Dũng mang theo chút nịnh hót, che giấu nịnh hót rất tốt: "Không biết hợp tác lần trước tôi đề cập với Thi thiếu...."

Thi Vực bưng ly rượu chân cao lên, tư thái ưu nhã nhấp một ngụm, mặt không cảm xúc gì: "Không có hứng thú."Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thích đọc truyện.com

Hóa ra là như vậy, Thẩm Chanh nhếch môi, nếu Tạ Chấn Dũng là chủ của tiệc rượu, sẽ không khó giải thích tại sao có một người phụ nữ lại ở gần liếc nhìn bọn họ suốt cả tiệc rượu.

Đây nhất định là Tạ Chấn Dũng an bài.

Sau khi Tạ Chấn Dũng rời đi, cuối cùng người phụ nữ vẫn luôn lưu luyến Thi Vực cũng dừng chân, bưng ly lên đi đến bên cạnh Thi Vực, dịu dàng nói: "Vẫn luôn nghe nói đại danh của Thi thiếu, hôm nay mới nhìn thấy lần đầu tiên, có thể cho tôi mời anh một ly hay không."

Người phụ nữ này lớn lên rất đẹp, dù trang điểm có chút đậm.

Nhưng giọng điệu nũng nịu như vậy, mặc kệ là ai cũng không thể cự tuyệt.Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thích đọc truyện.com


Chương 367: Không gọi anh liền muốn hôn em.
Editor: May

Đáng tiếc, Thi Vực ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn, ôm Thẩm Chanh, xem cô ta như không khí rồi rời đi.

Bên cạnh có rất nhiều người nhìn, trên mặt người phụ nữ kia không nén được tức giận, lúng túng đứng ở nơi đó không biết làm gì cho phải.

Thẩm Chanh khẽ vỗ tay Thi Vực ôm ở trên vai mình, ý bảo anh buông ra trước.

Thi Vực buông lỏng tay, Thẩm Chanh từ từ đi qua nhận lấy cái ly của người phụ nữ kia.

Nhìn bề ngoài là giải vây cho cô ta, nhưng ai cũng không thấy trên mặt Thẩm Chanh khơi gợi lên một nụ cười nghiền ngẫm, nhỏ giọng nói ở bên tai người phụ nữ: "Chồng tôi không thích phụ nữ diễm tục."

Nói xong bước chân nhẹ nhàng rời khỏi, lưu người phụ nữ lại giữa đại sảnh, vẻ mặt sững sờ.

Thi Vực đi hàn huyên vài câu với Tần Cận, Thẩm Chanh cũng nói chuyện với Diệp Tử thêm một lúc nữa, sau đó một mình đi toilet.

Vừa mới đi đến bên ngoài toilet, chợt nghe được bên trong truyền đến đối thoại.Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thích đọc truyện.com

"Chủ Thượng có mệnh lệnh, bảo cô mau chóng ra tay."

"Ừ, tôi sẽ chờ cơ hội xuất kích."

"Chủ Thượng nói, nếu cô không làm được chuyện này, liền lấy mạng đi gặp ngài ấy."

"...."

Đối thoại trong toilet ngưng hẳn, gần như trong cùng một lúc, thân hình Thẩm Chanh lóe lên, ẩn núp ở một nơi bí mật gần đó.

Lúc Mạc Khuynh Tâm đi ra từ trong phòng rửa tay, cảnh giác quan sát hoàn cảnh chung quanh, thấy bốn bề vắng lặng, ánh mắt cô ta âm trầm, mang theo sát khí nồng đậm.

Đột nhiên từ đối diện đi tới một người, cô ta dùng tốc độ cực nhanh thu liễm dị sắc nổi lên kia, không lộ ra chút sơ hở nào.

"Mạc tiểu thư."

Người nọ chào hỏi cô ta, cô ta nhẹ nhàng đáp lại, trên mặt xinh đẹp là nụ cười làm cho người cảnh đẹp ý vui.

Đợi đến khi Mạc Khuynh Tâm đi xa, Thẩm Chanh mới đi ra từ góc tối.

Nhìn hướng cô ta bỏ đi, cô nhăn mày lại.

Tiệc rượu vẫn đang tiếp tục, Thẩm Chanh lại cảm thấy mệt rồi.

Thấy cô mềm nhũn, lười biếng giống như con mèo nhỏ, Thi Vực thuận tiện kéo cô vào trong ngực, cúi đầu hỏi cô, "Mệt rồi?"

"Ừ ...."

Thẩm Chanh tựa ở trên người anh, mềm đến giống như là không có xương, nhắm nửa mắt, giống như là bị mùi rượu nồng đậm hun say, cũng sẽ ngủ mất bất cứ lúc nào.

Người phụ nữ mang thai, tựa hồ cũng tham ngủ như vậy.

Thi Vực bế cô vào trong xe, để cô nằm nghiêng trên mặt ghế xe, kéo dây an toàn qua buộc vào thay cô.Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thích đọc truyện.com

Lúc đang muốn lái xe rời đi, trông thấy Tần Cận và Diệp Tử cũng đi ra từ hiện trường tiệc rượu, liền tắt lửa xe lần nữa.

Nhìn thấy xe anh, Tần Cận liền lôi kéo Diệp Tử đi tới.

Đi đến bên cạnh xe, Tần Cận cúi người dựa vào trên cửa sổ xe mở rộng, đưa một điếu thuốc cho Thi Vực, "Sao lại muốn đi?"

Thi Vực nghiêng mắt liếc nhìn cô gái nhỏ đã ngủ ở bên cạnh, không có nhận điếu thuốc.

Tần Cận hiểu ý tứ của anh, vì vậy thu điếu thuốc về, hỏi anh: "Có đi uống thêm hai ly không?"

Nghe được anh ta hỏi như vậy, Diệp Tử đứng sau lưng anh ta ngược lại có chút không nhẫn nại được.

Trước khi Thi Vực vẫn chưa mở miệng từ chối, cô đưa tay lôi kéo tay áo Tần Cận, sau đó cong cái miệng nhỏ nhắn lên, "Mỹ nhân muốn ngủ, anh Thi Vực muốn dẫn chị ấy về đi ngủ."

Nghe được ba chữ 'anh Thi Vực', Tần Cận nổi ghen tuông lên, quay đầu nhìn cô, trên khuôn mặt tuấn tú hơi không vui: "Tại sao không có gọi anh thân thiết như vậy."

Thi Vực mặc kệ bọn họ, lại khởi động xe một lần nữa, đạp xuống chân ga.

Nhìn xe của anh lái đi, Diệp Tử mới thu hồi tầm mắt đối diện với đôi mắt của Tần Cận, "Anh cũng không phải anh trai em, tại sao phải gọi anh là anh trai...."

Tần Cận không khống chế nổi tính xấu của mình, trầm giọng nói: "Anh quản em nhiều như vậy, kêu một tiếng anh nghe thử xem."

Diệp Tử bất mãn: "Em mới không muốn!"

Tần Cận đột nhiên tới gần cô, một phát nắm cằm của cô, cưỡng chế và dụ dỗ: "Gọi hay không, không gọi anh liền muốn hôn em."


Chương 368: Còn không qua đây ôm eo của anh.
Editor: May

Anh cố ý nhấn mạnh chữ 'Lại' và 'Hôn' đến vô cùng nặng, khiến Diệp Tử vừa nghe liền đỏ mặt.

Cô muốn đẩy Tần Cận ở trước mặt ra, Tần Cận lại càng dùng sức siết chặt cằm của cô, tay kia trực tiếp ôm eo của cô, kéo cô vào trong ngực.

Diệp Tử nhào vào trong ngực của anh, mặt đỏ đến càng lợi hại hơn.

Cô muốn vùi đầu xuống dưới, thế nhưng Tần Cận không cho cô cơ hội này, phác họa cằm của cô: "Không gọi thật sao, vậy thì tới hôn lưỡi một cái!"

"Ưm...."

Miệng Diệp Tử vừa bị ngăn chặn, Tần Cận liền bắt đầu cường thế tiến công chiếm đóng thành trì, động tác thuần thục cạy hàm răng của cô.

Quấn lấy đầy lưỡi của cô, khiến cô và anh dây dưa chung một chỗ.Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thích đọc truyện.com

Cả người Diệp Tử đều là mộng.

Đây .... Đây là hôn lưỡi?

Tần Cận uống nhiều rượu, ở dưới sự thúc đẩy của rượu, lửa trong máu được đưa lên.

Một tay anh giữ cái ót của Diệp Tử, một tay bưng lấy mặt Diệp Tử, chống đỡ cô đến trên cửa xe.

Đầu lưỡi quét qua mỗi một chỗ trong khoang miệng của cô, tay thăm dò vào trong quần áo của cô.

"Ưm!"

Lúc Diệp Tử tỉnh táo lại, cắn đầu lưỡi của anh.

Tần Cận rên rỉ ra tiếng, rời khỏi môi của cô, thở dốc, con ngươi mang theo dục vọng tràn ngập một chút giận dữ: "Em cắn ông đây!"

Diệp Tử dựa lưng vào trên xe, lấy tay chống ngực của anh, đỏ mặt hừ hừ "Liền cắn anh! Ai cho anh vươn tay vào trong quần áo của em chứ!"

Tần Cận nổi giận, nện một đấm lên trên xe: "Em là người phụ nữ của ông đây! Ông đây hôn một chút sờ một chút cũng không được ư?"

"Là bạn gái, không phải phụ nữ." Diệp Tử tốt tính muốn uốn nắn cho anh, mặt vẫn có chút đỏ lên.

"Người khác hẹn hò ba ngày lên giường, chúng ta ở cùng nhau đã bao lâu, còn không cho ông đây khai trai!"

Đèn đường mờ mờ, trên mặt anh tuấn của Tần Cận ngoại trừ có chút ẩn giận, còn mang theo một chút ửng hồng.

Theo ý anh, chuyện tra tấn đàn ông nhất chính là nhìn vưu vật trước mặt lại không thể ăn, muốn cấm dục!

Diệp Tử vô tội nhìn anh: "Khai trai là khai như thế nào?"

Tần Cận: "...."

Thấy anh không nói gì, Diệp Tử lại hỏi, "Rốt cuộc khai trai phải khai như thế nào?"

Tần Cận lấy tay chống xe, kề sát thân thể ở trên người cô, đè ép cô, giọng nói khàn khàn mà hấp dẫn: "Có biết xe chấn là cái gì không?"

Vừa nghe đến hai chữ xe chấn, mặt vừa mới hòa hoãn của Diệp Tử lại hồng rồi.

Tần Cận duyệt qua vô số phụ nữ, cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua loại như Diệp Tử này.

Vừa nhìn thấy mặt cô đỏ lên, liền không khống chế nổi tà niệm trong lòng.

Mẹ * !

Anh khẽ nguyền rủa một tiếng, rút tay lại, sửa sang lại áo sơmi mất trật tự một chút, mở cửa xe ngồi vào trong xe.

Diệp Tử đứng ở bên cạnh xe, vẻ mặt khó hiểu nhìn anh ....

Tần Cận khởi động xe, mới lạnh lùng liếc nhìn Diệp Tử ngoài xe, "Lên xe."

"À!"

Diệp Tử đáp lại một tiếng, ngoan ngoãn mở cửa xe ngồi xuống.

Vừa mới ngồi vào, còn chưa kịp cài dây an toàn, xe liền nhanh chóng phóng đi.

"Á!"

Diệp Tử theo bản năng bắt lấy tay vịn phía trên, hét toáng lên.

Lần trước khi Tần Cận tăng tốc độ, cô bị dọa đến không nhẹ, lúc xuống xe cả khuôn mặt đều trắng bệch.

Cơn ác mộng vẫn chưa tản đi, lại tiếp tục chuyện cũ, Diệp Tử không tiếp thụ nổi.

"Á!"

"Á ...."

Nghe tiếng thét chói tai của cô, Tần Cận tìm được khoái cảm.

Cuối cùng anh quay đầu liếc nhìn Diệp Tử, thả chậm tốc độ xe một chút.

Chỉ là, trên khuôn mặt tuấn mỹ vẫn không có nhiệt độ, giọng nói càng thêm khàn khàn dữ dội: "Còn không qua đây ôm eo của anh."

Vừa nghe được giọng nói của anh, Diệp Tử liền buông lỏng tay, bổ nhào về phía người đàn ông bên cạnh, đưa tay liền ôm chặt eo của anh.

Tần Cận nhìn thẳng lái xe, lái ra một đoạn thật xa, anh mới ung dung mở miệng: "Qua ba tháng nữa, chúng ta lên giường."

Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thích đọc truyện.com

Chương 369: Giống như mùi thơm của em.

Editor: May

Diệp Tử thoáng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh, "Lên, lên, lên gì?"

"Lên giường!"

"Anh ...."

"Em không muốn, anh liền cưỡng bức em, sau đó cưới em."

"Anh ...."

"Ông đây thích em, em còn không muốn, ngậm miệng lại đừng nói gì cả, nếu không hiện tại liền kéo em về nhà lên giường."

"...."

Diệp Tử ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không nói thêm gì nữa.

Tần Cận đạp một cước xuống chân ga, xe lái bay nhanh ra ngoài.

Đêm, càng sâu.

Vừa bị thả đến trên giường còn chưa đến mười phút, Thẩm Chanh liền tỉnh dậy.

Mở mắt ra, nhìn thấy Thi Vực nghiêng dựa vào bên cạnh, anh nhắm mắt lại, nhíu mày, nhìn có vẻ hơi mệt.

Thẩm Chanh biết anh mệt mỏi.

Đưa tay nhẹ khẽ đẩy đẩy anh, "Đi tắm rửa."

Cô vừa dứt lời, anh lại đột nhiên xoay người qua, ngay cả mắt cũng không có mở ra, liền đưa tay kéo cô vào trong lòng.

Cuối cùng, vùi mặt ở trên xương quai xanh của cô, ngửi ngửi mùi trên người cô, thấp giọng nói: "Tối nay không tắm."

"Có mùi mồ hôi."

"Ừ, không tắm."

"Có mùi rượu."

"Không tắm."

"Có mùi thuốc lá."

"Thật phiền phức."

Mặt Thi Vực mang theo lạnh lẽo, mở mắt ra nhìn cô một cái, vẫn là xoay người xuống giường, quay người đi vào phòng tắm.

Cửa phòng tắm đóng lại, rất nhanh liền vang lên tiếng nước chảy ào ào.

Thẩm Chanh cười cười, trở mình tính tiếp tục ngủ.

Nhưng vừa nhắm mắt lại, chợt nghe đến tiếng điện thoại rung.

Mở mắt ra lần nữa, thấy là điện thoại Thi Vực thả ở trên tủ đầu giường nhận được một cái tin nhắn, cũng không để ý nữa.

Nhắm mắt lại lần nữa, điện thoại lại rung lên.

Cô vốn không muốn để ý, nhưng điện thoại liên tiếp rung lên nhiều lần, vì vậy cô lấy di động qua xem.

Trên điện thoại di động đã khóa, cần nhập mật mã vào.

Nhập vào 1-2-3-4-5-6, sai.

6-5-4-3-2-1, sai.

0-0-0-0-0-0, vẫn sai.

Không biết sao, Thẩm Chanh liền muốn thử sinh nhật của mình xem.

Tiếp tục nhập vào xx0908 ....

Lần này, khóa điện thoại thành công mở ra.

Hình nền và hình chủ đề điện thoại, vẫn là hình của cô.

Bất giác, cong khóe môi lên.

Lúc này mới nhìn đến, có ba tin nhắn chưa đọc, đều là đến từ cùng một dãy số xa lạ.

Mở tin nhắn thứ nhất ra, nội dung là: "Có muốn biết bí mật của vợ anh không."

Nụ cười nơi khóe môi thu lại vài phần, lại mở tin thứ hai ra: "Nếu như muốn, trả lời tôi."

Thẩm Chanh khẽ nhíu mày, mở một tin nhắn cuối cùng ra.

Lúc nhìn thấy tin nhắn này, chân mày cô càng nhíu chặt hơn.

Bởi vì, tin nhắn này chỉ có ba chữ ngắn gọn.

Kí tên: "Mạc Khuynh Tâm."

Tay nắm di động từ từ buộc chặt, một luồng cảm giác bất an tự nhiên sinh ra.

Mà nơi phát ra loại cảm giác này, cũng không phải bởi vì người gửi là Mạc Khuynh Tâm, mà là một câu kia: Có muốn biết bí mật của vợ anh không.

Bí mật của cô?

Trực giác nói cho cô biết, có lẽ bí mật này không phải bịa đặt giả tạo.

Chỉ là bí mật này, sẽ là cái gì?

Lúc ở tiệc rượu, đối thoại nghe được ở bên ngoài toilet, có quan hệ gì với chuyện này hay không.

"Đang suy nghĩ gì?"

Không biết Thi Vực đã tắm rửa đi ra từ bao giờ, sau khi lên giường ôm lấy cô từ phía sau.

Thẩm Chanh hoàn hồn, nói một câu không có gì, liền đưa điện thoại di động cho anh: "Có tin nhắn."

Thi Vực thuận tiện ném điện thoại di động sang một bên, ôm eo của cô một lần nữa.

Anh ôm sát cô từ phía sau, kề mặt ở trên mặt của cô, nói nhỏ ở bên tai cô: "Trên người của anh còn có mùi mồ hôi hay không."

Thẩm Chanh xoay đầu lại, tiến đến gần sát ngửi ngửi, sau đó nói: "Giống như mùi thơm của em."

Bạn nào mún đọc trước 400 chương liên hệ : [email protected] nhé ;)

370. Chương 370: Em có biết không thể lãng phí nhất là cái gì không?
Converter: tieuthuyetedit.com
Editor: May

Cô nói xong, nhích lại gần trong lòng ngực của anh, ngước mắt nhìn khuôn mặt hoàn mỹ dưới ngọn đèn lờ mờ kia, "Anh không xem tin nhắn sao."

Thi Vực không nói gì, chỉ ôm chặt cô, dùng hành động để nói cho cô biết, trong mắt của anh chỉ có cô.

Thẩm Chanh cũng không nói thêm gì nữa, lấy tay ôm eo của anh, ngủ say ở trong lòng của anh.

Sáng ngày hôm sau, trước khi cô rời giường.

Sau khi rửa mặt, ngay cả đồ ngủ cũng không có đổi liền đi xuống lầu.

Uống ly sữa nóng, liền ngồi xuống trên ghế sofa trong phòng khách chơi điện thoại.

Mỗi lần chỉ cần cô vừa lấy điện thoại di động ra, người hầu đều sẽ hoảng sợ tuôn mồ hôi lạnh.

Nhìn thời gian trôi qua một phút, hai phút,.... bốn phút, càng thêm vô cùng khẩn trương.

Cũng may, lúc vừa qua khỏi năm phút đồng hồ, Thẩm Chanh liền để điện thoại đến bên cạnh.

Lúc này bọn người hầu mới thở phào một hơi ....

Nhưng mới vừa thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn thấy Thẩm Chanh cầm lấy một con dao gọt trái cây, bắt đầu cắt quả táo.

Hoàn toàn chưa kịp nghĩ, liền tiến lên: "Thiếu phu nhân, cô nghỉ ngơi đi, loại chuyện này giao cho người làm chúng tôi làm là được rồi."

Thẩm Chanh ngay cả đầu cũng không ngẩng một chút, tiếp tục cắt quả táo.

Người hầu: "...."

Lúc Thi Vực đi xuống từ trên lầu, nhìn thấy cử động của cô, nhíu nhíu mày, không nói một lời.

Rất nhanh, anh sải bước lớn qua, túm lấy dao găm và quả táo trong tay cô, ngồi xuống ở bên cạnh cô, tự mình gọt vỏ.

Thẩm Chanh chẳng hề có chút khách sáo, lười biếng nằm đến trên ghế sofa, nhìn anh gọt vỏ.

Nhìn trong chốc lát, đang muốn nói gì, kết quả vẫn chưa nói ra, Thi Vực lại đột nhiên duỗi cánh tay dài ra.

Nhét quả táo vừa gọt xong vào trong miệng cô, sau đó đứng dậy đi toilet.

Trong miệng ngậm quả táo, Thẩm Chanh chán nản một trận.

Cô xoay người xuống sofa, đi đến bên ngoài toilet chờ anh.

Thi Vực vừa rửa tay đi ra từ bên trong, cô liền nhón chân lên, vươn bàn tay trắng nõn trơn mềm qua vai của anh, buộc ở cổ của anh.

Một tay khác còn cố ý điểm nhẹ ở trên môi anh vài cái, giống như gõ vào trong lòng của anh, hết sức chọc người.

Thi Vực cúi đầu, thấy Thẩm Chanh đang cười đến yêu mị.

"Ông xã...."

Giọng nói mờ ám, làm cho người ta mơ màng, ánh mắt càng thêm lửa nóng hiếm thấy.

Thi Vực lạnh lùng nhìn cô, không có phản ứng gì.

"Ông xã...."

Thẩm Chanh tiếp tục nói, lần này giọng nói cực kỳ nhu hòa.

Đầu ngón tay của cô trượt ở trên môi của anh, Thi Vực rất tự nhiên mở miệng ngậm chặt, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, có chút không có phản ứng gì.

Thẩm Chanh chỉ mặc một kiện váy ngủ mỏng, dáng người xinh đẹp như ẩn như hiện, cô cứ dán ở trên người của anh như vậy, cực kỳ hấp dẫn.

Thi Vực đột nhiên dùng tay nắm chặt eo của cô, xoay người một cái, chống đỡ cô ở trên tường, khống chế hai tay của cô, cúi đầu tới gần.

Thẩm Chanh vô thức xoay đầu sang một bên, làm ra bộ dáng lấy lui làm tiến.

Thi Vực sẽ không để ý, cúi đầu tiến gần sát lỗ tai của cô, cười như không cười nói: "Bảo bối, em có biết trên đời này không thể lãng phí nhất là cái gì không?"

Anh mới vừa nói xong, tay đã không thành thật sờ soạng lên từ bên hông của Thẩm Chanh.

Nhưng Thẩm Chanh vẫn bình tĩnh tự nhiên, cười hỏi anh, "Là gì?"

Thi Vực giương nhẹ khóe môi, cố ý thả chậm tốc độ nói chuyện, "Mỹ thực và em!"

Thẩm Chanh nghe tiếng, hơi nghiêng đầu tới, nghênh hợp với anh: "Vậy anh dám ăn em sao?

"Dám." Thi Vực nói xong, cúi đầu hôn lên.

Nhưng cũng đúng lúc này, Thẩm Chanh lại đẩy anh ra.

Xoay người một cái, thân thể đã tựa vào trên tường bên kia, tư thế quyến rũ ngoắc ngoắc ngón tay với anh, "Ông xã, đến ăn em đi."

Nguồn: thichdoctruyen.com

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro