Chương 51-60
Chương 51: Đoàn phù dâu a dua nịnh hót
Editor: May
Sau khi rời khỏi hội sở tạo hình, Thi Vực mang theo Thẩm Chanh lên một máy bay tư nhân, máy bay lượn quanh bờ biển thành Đô rồi dừng ở trên đảo nhỏ.
Trên đảo, tọa lạc một tòa khách sạn sừng sững.
Tòa khách sạn tràn ngập cảm giác trang trọng, một gạch một ngói, bộ dáng giống như là niên đại rất xa xưa.
Dưới ánh mặt trời, giống như một tòa cung đình thần bí.
Ngoài vườn hoa khách sạn, hoa hồng trắng noãn xinh đẹp nở rộ, nhìn từ xa, đẹp đến nỗi khiến người ta kinh ngạc.
Năm trăm mét bên ngoài giáo đường, mặt đất phủ kín tơ lụa màu trắng, hai bên treo đầy bong bóng màu sắc rực rỡ và rất nhiều bách hợp.
Một tờ biểu ngữ trăm mét treo ở trên lầu chín khách sạn, phía trên là một đôi tân nhân xứng lứa vừa đôi, ảnh cưới chụp ở trong biển hoa.
Lúc này, khách mời đã ngồi đầy.
Nguyên một đám quang vinh chói lọi, nét mặt tươi sáng, nâng ly chạm vào hàn huyên.
Chú rể hôm nay tên Phan Dương, cha là thương nhân, cũng coi là nhân vật có mặt mũi ở thành Đô.
Tuy anh ta là Phú Nhị Đại điển hình, nhưng mà không thích tiêu xài, dốc sức làm ở thành Đô mười năm, sáng lập một công ty mậu dịch xuất nhập khẩu.
Vì vậy địa vị nhà họ Phan ở thành Đô, suy nghĩ một chút liền biết.
Hôm nay người tới tham gia hôn lễ, ít nhất có một nửa người không phú thì quý.
Cô dâu Lâm Tiểu Miêu mặc một bộ áo cưới khảm kim cương lộng lẫy, đeo sợi dây chuyền và nhẫn kim cương, đến cả vòng tai, cũng là bản số lượng hạn chế năm con số.
Mà một trong một đám phù dâu mặc lễ phục màu trắng, Hạ An An là bắt mắt nhất, suýt chút nữa đè xuống danh tiếng của cô dâu.
"An An, cậu có chút quá mức đi, một thân lễ phục gần mười vạn, chúng tớ để dành một năm cũng không được nhiều tiền như vậy."
Trong đoàn phù dâu đã bắt đầu có người ồn ào.
"Bạn trai cậu đối với cậu thật là tốt, tùy tùy tiện tiện tham gia một hôn lễ liền làm cho cậu có thể diện như vậy, cậu thật sự là có phúc khí...."
Nghe lời a dua nịnh hót của mọi người, Hạ An An cười đến vô cùng đắc ý, nhưng ở trên tiệc cưới của người khác, cô ta cũng quá mức lộ liễu rồi.
Móng tay sơn màu đỏ nhẹ nhàng kéo tóc uốn xoăn, "Các cậu cũng đừng trêu đùa tớ nữa, một thân lễ phục của tớ kém hơn Tiểu Miêu của chúng ta không chỉ một đoạn đâu. Chỉ là, bạn trai tớ yêu tớ cũng không phải giả, mọi việc đều đặt tớ ở vị trí thứ nhất."
Có người dám thán: "Thật hâm mộ cậu mà...."
Cũng có người buôn dưa lê: "An An này, rốt cuộc bạn trai cậu là thần thánh phương nào? Sao có thể mạnh tay như vậy?"
Hạ An An kiêu ngạo hất cằm lên, "Anh ấy à, chính là một cổ đông nhỏ của tập đoàn Đế Cảnh ...."
"Gì? Đế Cảnh!"
"Đây chính là tập đoàn lớn nhất thành Đô của chúng ta đó, các mảng phía dưới rất rộng, tài chính, ăn uống, bất động sản, tư pháp,.... Đến cả giới giải trí, cũng bị Đế Cảnh độc quyền!"
Hạ An An cười cười, "Thì ra các người cũng đã nghe nói đến Đế Cảnh sao!"
"Chỉ sợ không có người nào là không biết! Đây chính là đế quốc của thành Đô! Liên quan đến mạch máu kinh tế cả thành Đô!"
"Nghe nói người nắm quyền Đế Cảnh là đại thiếu nhà họ Thi.... Nhưng gần hai năm nay, rất ít khi nhìn thấy anh ta xuất hiện ở tầm mắt công chúng, tin tình cảm thì càng đừng nói làm gì..."
"An An, địa vị bạn trai cậu ở đế cảnh khẳng định là rất cao đúng không?"
"Cậu và Tiểu Miêu thật tốt số, một gả cho Vương Lão Ngũ, một tìm được người ưu tú...."
"Ây da, các cậu cũng đừng buôn dưa lê, chờ sau này có cơ hội, tớ bảo anh ấy mời các cậu ăn bữa cơm, cho các cậu quen biết một chút được không?"
Nở mày nở mặt ở trước mặt mọi người một phen, Hạ An An kịp thời thu lưới, thông minh dời chủ đề đi, "Sao Thẩm Chanh còn chưa tới? Không phải nói hôm nay cô ta cũng là phù dâu sao?"
Chương 52: Chân ở trên người của tôi, cô đặc biệt quản được sao?
Editor: May
"Không rõ lắm, có thể là có chuyện nên chậm trễ thôi ...."
"Người ta không giống một đám các cậu có xe riêng đặc biệt đưa đón, đón xe tới nơi này, muộn không cũng là đúng thôi."
"Liễu Phiêu Phiêu, không có phát hiện cậu thật biết tổn hại người đấy!" Tuy trên mặt Hạ An An là một bộ dáng rất không thèm để ý, nhưng trong lòng ước gì miệng các cô độc một chút, bỡn cợt người cô ta ghét càng thấp càng tốt.
"Tớ tổn hại? Còn không phải học theo Hạ đại tiểu thư của chúng ta sao! Hơn nữa, vật họp theo loài, nếu tớ không tổn hại, có thể đi gần được các cậu như vậy ư?"
"Ha ha ...."
Tiếng cười nói của một đám phù dâu xinh đẹp ở trên tiệc cưới, hấp dẫn phần đông tầm mắt khách mời.
Đội hình đoàn phù dâu cường đại, có thể nói là ngoại trừ cô dâu thì còn một người khác nhìn được một chút.
Trong lúc cười nói, có người đến nhắc nhở giờ lành sắp đến rồi.... -
"Nhanh, phải cử hành nghi thức rồi!"
"Thiếu Vân, cậu đi cầm sâm banh và ly đi!"
"Nhiễm Nhiễm cậu đi cầm ống pháo hoa!"
"Phiêu Phiêu, cậu đi cầm tiền lì xì ...."
"Cũng sắp đến giờ rồi!"
Nhóm phù dâu dùng tốc độ cực nhanh phân tán ra, chuẩn bị tất cả ổn thỏa, mới đứng ở sau lưng cô dâu.
Sắp sửa phải gả cho người ta, Lâm Tiểu Miêu cực kỳ căng thẳng, quay đầu lại nhìn nhóm phù dâu, thấp thỏm nói: "Phải làm sao đây, thật khẩn trương."
Hạ An An kéo tay của cô, động viên cô, "Kết hôn là chuyện vui, cậu căng thẳng làm gì, thả lỏng một chút, lấy ra một mặt đẹp nhất, làm một cô dâu thật xinh đẹp."
Lâm Tiểu Miêu hít vào một hơi thật sâu, gật gật đầu.
Lúc này mới phát hiện, hình như đoàn phù dâu thiếu một người.
"Sao Thẩm Chanh còn chưa tới?!"
"Đúng vậy, còn chưa tới đâu." Hạ An An nhìn quanh bốn phía một cái, xác định không thấy được Thẩm Chanh, mới thêm mắm thêm muối nói: "Sao cô ta vẫn là không đáng tin cậy như vậy chứ, mắt thấy sắp cử hành hôn lễ, cô ta còn chưa tới, đây không phải cố ý làm cho người khác khó xử sao?"
"Nếu tới thì đã sớm tới rồi, nhìn xem hiện tại đã mấy giờ rồi..."
"Thật không biết cô ta là không tìm được chỗ, hay là không có tiền đón xe?"
"Tớ thấy cô ta á .... Là xấu hổ tới nên không đến nữa ...."
Mấy người nói tới nói lui những câu mang ý châm biếm, hận không thể ghim người ta thành cái sàng.
"Sao tôi lại xẩu hổ?"
Giọng nói bất ngờ vang lên, rõ ràng êm tai, lại làm cho người ta không khỏi lòng bàn chân phát lạnh.
Quay đầu lại nhìn thấy người tới, ngoại trừ bàng hoàng, vẫn là bàng hoàng.
Hôm nay Thẩm Chanh đẹp đến nỗi giật nảy mình, không thể bắt bẻ.
Một váy dài cúp ngực biểu lộ rõ tư thái uyển chuyển, một sợi dây chuyền số lượng có hạn toàn cầu càng thêm đoạt mắt người.
Ở trên cổ cô, đóa tường vi sống động càng phát sáng ở dưới mặt trời.
Giống như Thẩm Trung Minh nói, cô ngoại trừ tính tình xấu một chút, quả thật có thể nói là hoàn mỹ!
Sự xuất hiện của cô, có thể nói là xinh đẹp không ai sánh bằng.
"Thẩm Chanh?"
Mấy người sửng sốt hơn nửa ngày, mới nhận ra người trước mặt.
"Đừng gọi tên tôi, tôi ngại bẩn." Thẩm Chanh nhíu mày, giọng nói lạnh đến mức giống như là một miếng băng mỏng.
Thủ đoạn làm mất mặt này, cao minh!
Ở trên tiệc cưới của mình, Lâm Tiểu Miêu tự nhiên sợ làm trò cười, vội giảng hòa: "Thẩm Chanh, nếu cậu đến rồi là tốt rồi, nhanh chuẩn bị một chút, nghi thức liền sắp bắt đầu rồi."
"Không chuẩn bị." Giọng nói không có chút nhiệt độ nào, giống như đang nhắc nhở mấy người vừa rồi nói quá mức ở sau lưng.
Chỉ có Hạ An An tỉnh táo nhất, vẻ mặt xem thường nói: "Không chuẩn bị thì cô tới làm gì?"
Vẻ mặt Thẩm Chanh gió thoảng mây trôi, "Chân ở trên người của tôi, cô đặc biệt quản được sao?"
"An An!" Lâm Tiểu Miêu kịp thời kéo tay Hạ An An lại, liếc mắt ra hiệu với cô ta, "Ít nói một chút đi."
Chương 53: Trò khôi hài trong hôn lễ.
Editor: May
Hạ An An vốn định phát tác, nhưng lại không thể không cho Lâm Tiểu Miêu mặt mũi.
Cô ta không chịu thua liếc nhìn Thẩm Chanh, hừ nhẹ một tiếng, tuy rằng không có cam lòng, nhưng lại không thể không đè lửa giận trong lòng xuống.
Thấy cô ta không nói gì, Thẩm Chanh nhếch môi cười, sau đó dời tầm mắt khỏi người cô ta.
Rất nhanh, lại rơi vào trên người Liễu Phiêu Phiêu.... ....
"Cô nói một chút, sao tôi lại xấu hổ vậy?"
Hiển nhiên, cô không định bỏ qua chuyện này.
Loại tiểu nhân hèn hạ thích chọc cột sống sau lưng người ta như vậy, cô liền muốn vui đùa thật tốt với bọn họ một chút.
Đối diện với con ngươi sắc bén này, da đầu Liễu Phiêu Phiêu tê dại một trận, "Tôi ...."
"Ừ cô nói, tôi nghe đây." Thẩm Chanh nhìn cô ta, nụ cười bên môi càng thêm xán lạn.
Khí tràng của cô quá mức mạnh mẽ, khiến Liễu Phiêu Phiêu càng không thở được, "Tôi chỉ đùa một chút ...."
Nói đùa?
Đây quả là lý do tốt.
Thẩm Chanh híp híp mắt, "Vậy tôi cũng nói đùa với cô, làm phiền cô giúp tôi thăm hỏi cả nhà cô."
Mặt Liễu Phiêu Phiêu lần lượt một trận xanh một trận trắng, càng không có dũng khí nói thêm lời nào, yên lặng cúi đầu xuống.
"Thẩm Chanh, cô đừng khi dễ người, nếu muốn gây rối thì cô đi khác chỗ ngồi, đừng làm cho Tiểu Miêu không xuống đài được!" Hạ An An không nhẫn nại được, đưa tay liền kéo Liễu Phiêu Phiêu đến sau lưng.
Nụ cười nơi khóe môi Thẩm Chanh thu lại vài phần, lạnh nhạt mở miệng: "Không có cách nào, sở thích làm người lớn nhất của tôi chính là khi dễ người."
Nghe cô nói như vậy, Hạ An An giống như giễu cợt dò xét liếc nhìn cô, "Giọng điệu lớn như vậy, cũng đừng mặc một thân hàng nhái ra ngoài! Bao nhiêu chân thì mặc bấy nhiêu giày, cô không biết à ...."
"Nhãn hiệu quốc tế lớn bảy con số, còn là số lượng có hạn toàn câu, ngay cả có tiền cũng không mua được, loại hàng nhái thấp kém thô tục như cô lại không biết xấu hổ mặc ra cửa?"
"Ha ha, về sau lúc mua hàng nhái nhớ suy nghĩ một chút, cũng đừng làm trò cười nữa! Nhanh đi đổi một thân lễ phục đi, đỡ phải mất mặt xấu hổ ...."
Thẩm Chanh cười khẽ, "Thấp kém cũng tốt hơn cô, xịt nước hoa hàng hiệu cũng không giấu được một thân mùi vị cặn bã của cô."
"Thẩm Chanh! Có bản lĩnh cô nói lại lần nữa!"
"Một cuộc điện thoại của tôi có thể khiến cho cô bị mang đi ra ngoài, cô tin không? Nếu cô dám ngang như vậy, xem tôi có cho người xé miệng của cô không!"
"Dựa vào tiểu tiện nhân không biết xấu hổ như cô sao!"
Cuộc chiến mắng chửi liên tục thăng cấp, trong lúc nhất thời khói thuốc súng nổi lên bốn phía.
Bắt đầu có khách mời nghe tiếng xúm lại đây.... ....
"Được rồi mà mọi người!"
Một hôn lễ thật tốt, còn chưa bắt đầu đã bị phù dâu của mình quấy rối đến long trời lở đất, Lâm Tiểu Miêu ở trước mặt đã không nhịn được rồi.
Tâm tình vốn rất tốt đã hoàn toàn mất sạch, cô ta gấp đến độ suýt chút nữa khóc lên.
Chú rể Phan Dương nhìn thấy bên này gây ra động tĩnh lớn, vội vàng thả tay chuyện trong tay xuống đi tới, kéo Lâm Tiểu Miêu đến bên cạnh hỏi: "Đây là làm sao vậy?"
Mắt Lâm Tiểu Miêu ngấn lệ, "Ông xã, bọn họ cãi vã! Em khuyên sao cũng không khuyên được! Đều tại em, nếu không phải em liều chết giữ mặt mũi, cũng không biến thành như vậy ...."
"Anh xem, tất cả mọi người đang chế giễu rồi!" Cô không nhịn được khóc lên, "Ba mẹ anh sẽ không trách em chứ ông xã...."
"Em á." Phan Dương thở dài, nhíu mày, "Được rồi, đừng khóc, việc này để anh xử lý."
Bốp.... ....
Âm thanh vang lên đột ngột.
Trước mắt bao người, Hạ An An ăn một cái tát.
Ánh mắt Thẩm Chanh lạnh lẽo nhìn cô ta: "Đặc biệt sao, cô mắng ai đó!"
Hạ An An che mặt nóng hổi lại, vẻ mặt không thể tin, hiển nhiên không ngờ rằng Thẩm Chanh sẽ động thủ đánh cô ta.
Một lúc lâu sau, cô ta mới phản ứng được, hét lớn một tiếng xông về phía Thẩm Chanh: "Tiện nhân! Cô lại dám đánh tôi!"
Chương 54: Cô đáng đánh.
Editor: May
"Cô đáng đánh."
Giọng nói chợt vang lên, giống như là hờ hững, lại khí phách hùng hồn.
Người đàn ông thong thả đi đến, cổ áo sơ mi màu đen khẽ rộng mở, lộ ra làn da nâu rắn rỏi.
Trên khuôn mặt tuấn tú rõ ràng như đao khắc hiện lên nụ cười ý vị không rõ, thần bí và làm cho người ta sợ hãi.
Anh vừa xuất hiện, xung quanh liền nổ tung.
Thẩm Chanh giương mắt nhìn lại.... ....
Thi Vực nhếch môi, cười như không cười, tư thái cao ngạo lại hết sức khinh cuồng, giống như vương giả khống chế thế gian.
"Còn nói tôi đáng đánh sao? Có bản lĩnh đụng đến một đầu ngón tay của tôi thử xem!" Hạ An An che mặt nóng hừng hực lại, một bộ dáng khinh thường.
Ánh mắt Thi Vực đột nhiên lạnh đến đóng băng....
Lời của Hạ An An, dường như chạm đến đến điểm mấu chốt của anh.
Trong mắt sâu thẳm, bắn ra một ánh sáng lạnh, hơi lạnh thấu xương giống như là có thể đông cứng tất cả xung quanh.
Hơi thở nguy hiểm này, khiến người chung quanh đều yên tĩnh lại, lập tức im lìm tĩnh mịch....
"Nhìn ở phân thượng dáng dấp xấu xí của cô, cho cô một cơ hội sám hối, tự đánh mặt mình."
Nhìn người đàn ông bá đạo bên cạnh, Thẩm Chanh nhíu mày.
Quả nhiên.... Thằng nhãi này vẫn là không ai bì nổi như vậy!
"Bảo tôi tự đánh mặt mình? Nằm mơ!" Hạ An An hừ nhẹ một tiếng, phách lối kiêu ngạo không có hạ thấp chút nào.
"Không đánh sao?"
Giọng nói của anh đột nhiên cất cao, mang theo sát khí nồng đậm, hơi lộ ra có thể lăng trì người.
"Dựa vào cái gì muốn tôi tự đánh mặt của mình ...." Cô ta cũng không phải kẻ điên!
Dựa vào cái gì? Lời của cô ta khiến Thi Vực cười khinh thường một tiếng, nụ cười nơi khóe môi càng thêm lạnh lùng, "Dựa vào cô đắc tội người của tôi."
Thẩm Chanh không nói gì:....
Còn có xấu hổ hay không hả? Cô thành người của anh ta từ bao giờ vậy!
Hạ An An bị tức giận không nhẹ: "Đắc tội người của anh thì thế nào! Người của anh cũng đắc tội tôi đấy! Tôi cho anh biết, hôm nay anh không bảo cô ta nói xin lỗi tôi, tôi liền không để yên cho các người!"
"Không để yên như thế nào?" Loại đàn ông giống như đế vương này lại đột nhiên nổi lên hứng thú rồi.
"Chỉ một cái tát kia của cô ta, tôi liền có thể kiện cô ta một tội cố ý đả thương người!"
"Sau đó?"
"Sau đó cô ta cứ chờ ngồi xổm ở trong tù cho tôi!"
"Vậy cô đi kiện thử xem, nhìn xem ai có lá gan để cho phụ nữ của Thi Vực tôi, gắn một tội danh cố ý đả thương người không."
"Thi Vực thì thế nào ...."
Sau khi Hạ An An nói những lời này, lập tức liền hối hận.... ....
Cô ta không chỉ một lần nhìn thấy ở trong máy truyền tin của bạn trai mình, có hai chữ Thi Vực ở đằng sau dấu ngoặc đại BOOS.
Nếu như cô ta không có nhớ lầm, người nắm quyền ở Đế Cảnh, tên là Thi Vực.
Người đàn ông có thể đi ngang ở thành Đô, hơn nữa muốn cho người nào sống không bằng chết, vậy thì người đó không thể nào chết!
Người đàn ông đã nói là làm, chưa từng có ai dám đắc tội!
Hạ An An nắm chặt hai tay, móng tay gần như đâm vào trong lòng bàn tay, giống như muốn dùng cảm giác đau đớn như vậy để làm giảm lo lắng xông ra mãnh liệt trong tim.
Lúc này chú rể Phan Dương chen vào đám người, mở miệng cười: "Hôm nay là ngày đại hôn của Phan Dương tôi, coi như mọi người nể mặt mũi, dừng ở đây đi."
Thi Vực lạnh nhạt liếc nhìn Phan Dương, khinh thường nhẹ nhàng mở miệng: "Nếu như tôi nói không thì sao?"
Phan Dương mới vừa nhận ra người đàn ông cuồng vọng trước mặt, sau khi hết khiếp sợ, anh hạ thấp tư thế vài phần: "Nếu Thi đại thiếu nể mặt tham gia hôn lễ người bình thường Phan Dương tôi, vậy thì xin cho Phan Dương tôi một chút mặt mũi, có lời gì ngồi xuống rồi nói...."
Không sai, ở trước mặt Thi Vực, mọi người tìm mọi cách nịnh bợ nhà họ Phan cũng chẳng được gì
Chương 55: Khi còn bé anh từng bị heo hôn à?
Editor: May
"Ngồi xuống nói chuyện thật tốt cũng không phải là không thể được, nhưng phải hỏi qua cô ấy mới được."
Thi Vực nhìn Thẩm Chanh, ánh mắt mờ ám lại rõ ràng như vậy, càng thêm lộ liễu không kiêng nể gì.
Phan Dương nghe tiếng, nhìn về phía Thẩm Chanh, cười nói: "Không ngờ vợ tôi và bạn gái Thi đại thiếu là bạn cùng trường, thật sự là đại thủy trôi miếu long vương, người một nhà lại không nhận ra người một nhà. Vậy nếu vẫn không cho Phan Dương tôi mặt mũi, thì có thể có chút không thể nào nói nổi rồi."
Hiện tại Thẩm Chanh chỉ có một xúc động, đó chính là thưởng cho Phan Dương một câu: Đặc biệt sao, anh là bạn gái mới đúng!
Khóe môi Thi Vực giương nhẹ, nheo con ngươi có thể mê hoặc người hãm sâu vào trong đó lại, nhấn mạnh một câu: "Sai rồi, tôi là bạn trai của cô ấy."
Lập tức, toàn trường xôn xao.... ....
Động ngón tay liền có thể khiến quyền quý thành Đô run rẩy, nhưng người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, làm bạn trai cho người khác.
Nói ra thì ai dám tin?
Đến cả Hạ An An tận mắt thấy, cũng cảm thấy không chân thực.
Giống như vẫn không có cách nào đi ra từ trong sự sợ hãi, thân thể bắt đầu phát run, cũng không dừng lại được.
Ở mấy phút đồng hồ trước, khi cô ta còn chưa biết thân phận của Thi Vực, lặng lẽ gửi một tin nhắn cho bạn trai Hà Duệ của cô ta cầu cứu.
"Tránh ra, tránh ra.... ...."
Quả nhiên, sợ điều gì sẽ gặp điều đó.
Thân thể Hạ An An run đến càng lợi hại hơn, đến cả ánh mắt cũng trở nên trống rỗng, như là người không có linh hồn.
Nếu có thể, cô ta nhất định đã chạy trối chết.
Thấy có người mang theo du côn đến rồi, Lâm Tiểu Miêu ở bên cạnh lo lắng suông lại lập tức khóc lên.
Bộ dáng kia, đừng nhắc tới có bao nhiêu đáng thương rồi.
Đây chính là cái gọi là người đáng thương tất có chỗ đáng hận, nếu không phải cô ta sĩ diện, muốn ra oai ở trước mặt bạn học, cũng sẽ không khiến cho cuộc hôn lễ thế kỷ mà mọi người ao ước trở thành một trận chê cười.
Lâm Tiểu Miêu lau nước mắt một phen, cũng bất chấp người chung quanh quăng đến vẻ mặt và ánh mắt khác nhau, gào khóc lớn lên ....
Các vị phù dâu còn lại thấy cô khóc đến thương tâm như vậy, vội vàng dìu đỡ cô ngồi dậy, giống như chạy trốn lôi kéo Lâm Tiểu Miêu tránh vào trong phòng khách sạn.
Trận náo kịch này, giống như càng diễn càng mãnh liệt rồi.
"An An!"
Hà Duệ liếc mắt liền thấy người phụ nữ có sắc mặt trắng bệch ở trong đám người kia, nhưng vì anh ta quá để ý Hạ An An, ngược lại bỏ sót người đàn ông có cảm giác tồn tại cực mạnh đó.
Hơn mười người vệ sĩ mặc áo đen ở phía trước mở đường cho Hà Duệ, mọi người vây xem lần lượt lui ra phía sau, nhường ra một con đường.
Hà Duệ sải bước đi đến trước mặt Hạ An An, nhìn thấy máu ứ đọng trên mặt cô ta, lập tức nổi giận, "Mặt của em xảy ra chuyện gì? Ai mẹ nó làm?"
"Mẹ anh ta xong rồi."
Nhìn qua bộ dáng người trước mặt này, nói chuyện giống như đàn ông súc sinh, Thẩm Chanh thật sự không có một chút cảm tình.
"Thân ái, em .... em không sao, chúng ta đi thôi, đừng gây rối ở trong hôn lễ Tiểu Miêu nữa...." Hạ An An kéo tay của anh, đè giọng nói xuống cực kỳ thấp, mơ hồ còn đang run rẩy.
"Đừng sợ, có anh ở đây, sẽ không có ai dám động tới em đâu! Mẹ nó ai đánh em, anh sẽ cho người đó tàn phế!" Hà Duệ giống như là sài lang bị chọc giận, hận không thể xé người vậy.
"Cầu xin đánh tàn phế!" Thẩm Chanh nhìn anh ta, vẻ mặt khiêu khích.
"Kiêu ngạo như vậy, rảnh rỗi nên sợ mệnh quá dài à! Phụ nữ của Hà Duệ tôi mà cô cũng dám đụng! Quả thực là đang tìm chết!"
Thẩm Chanh cảm thấy nếu so sánh, tuy rằng tên Thi Vực kia bá đạo một chút, nhưng khi nổ tung lực chiến đấu, tuyệt đối sẽ bỏ rơi đàn ông này suốt tám con phố.
Cô bình tĩnh liếc nhìn Hà Duệ, "Bóng ma trong lòng lớn như vậy, khi còn bé anh từng bị heo hôn qua à?"
Tuyệt!
Trong lòng không ít người vây xem lặng lẽ tán thưởng cô một chút
Vẽ mặt thủ đoạn này, quả thật là pằng pằng pằng.
Chương 56: Nhớ chụp người phụ nữ của tôi đẹp mắt một chút
Coverter: tieuthuyetedit.com
Editor: May
"Tôi xem miệng của cô có thể cứng tới khi nào, mấy người các anh, kéo cô ta ra ngoài cho tôi, nên làm gì thì làm!"
Hà Duệ ra lệnh một tiếng, mấy vệ sĩ thân hình cao lớn lập tức tiến lên, chế trụ tay Thẩm Chanh.
Dựa vào!
Vừa mới mắng liền đánh phải không?
Thẩm Chanh nhấc chân hung hăng đá một cái, đánh thẳng chỗ hiểm vệ sĩ ở trước mặt cô.
Chỉ thấy ngũ quan người vệ sĩ kia vặn vẹo, mồ hôi rơi như mưa, che đũng quần thống khổ kêu to.
Cách một tiếng.... ....
Như là âm thanh súng ngắn lên đạn.
Trên huyệt thái dương của Hà Duệ đột nhiên lạnh lẽo, anh ta thường thấy qua việc đời đã ý thức được nguy hiểm, không dám nhúc nhích chút nào.
Trong lúc nhất thời, ngay cả không khí cũng tràn đầy một loại hơi thở khiến người ta kinh hãi.
Có phu nhân và các tiểu thư danh viện xem náo nhiệt bị dọa đến không nhẹ, hét toáng thất thanh lên.
Người vây xem lục tục tản ra, chỉ sợ súng ống đột nhiên cướp cò tổn thương tới mình.
Vệ sĩ mới vừa rồi còn muốn lấy mạng người, không dám lại làm xằng làm bậy nữa, lập tức buông Thẩm Chanh ra, lui từng bước về phía sau ....
"Đứng lại."
Đến khi một người đàn ông giống như đế vương lên tiếng, hai chân bọn họ mới mềm nhũn, quỳ đến trên mặt đất.
Thi Vực giương nhẹ khóe môi, con ngươi đen giống như hàn đàm hiện ra ánh sáng quyến rũ, biểu lộ cao quý và ưu nhã của anh.
Hạ An An bị dọa đến không nhẹ, thoáng xụi lơ trên đất, "Đừng.... đừng giết anh ấy...."
Giọng nói này khiến Thi Vực cực kỳ không vui, anh híp con mắt lạnh lại, ngừng tầm mắt ở trên người Hạ An An, "Không muốn anh ta chết? Cô nên biết nên làm sao."
"Biết ...." Hạ An An sợ hãi luống cuống, giơ tay lên liền đánh mạnh ở trên mặt mình, một bạt tai tiếp một bạt tai.
Phan Dương xen lẫn ở trong đám người cũng ý thức được sự tình quá lớn, sắc mặt nặng nề lui ra ngoài, đi đến ngoài 3-4m ngoài gọi điện thoại báo cho cảnh sát.
"An An em đi đi, mặc kệ anh ...." Làm một đàn ông, lòng tự trọng ít nhất vẫn phải có, Hà Duệ hiển nhiên không đành lòng nhìn Hạ An An tự bạt tai.
Đi? Hạ An An không phải không hiểu rõ, nếu cô ta vừa đi, hậu quả có thể càng nghiêm trọng hơn.
Chỉ có thể yên lặng gục đầu xuống, tiếp tục tát mình, đến khi gò má sưng đỏ, cũng không dám dừng tay.
Nhiệt độ trong không khí, dường như thấp xuống vài độ, rõ ràng đang giữa hè, lại khiến cho trong lòng người ta không khỏi sinh ra lạnh lẽo.
Thi Vực giống như cuồng vọng, ánh mắt lãnh ngạo rơi vào trên người mấy người vệ sĩ.
"Phụ nữ của tôi, bọn súc sinh các người cũng dám nhúng chàm. Tay nào đụng vào cô ấy, liền phế tay đó đi."
Giọng nói vô cùng từ tính, lộ ra sức uy hiếp khiến người ta không dám kháng cự.
Người chung quanh lần lượt ngừng thở tiếp tục lui về phía sau, trong lòng mơ hồ cảm thấy khiếp đảm và lo lắng.
Thi Vực lạnh lùng quan sát mấy người vệ sĩ, trong đôi mắt thăm sâu không có chút nhiệt độ, "Cần tôi tự mình động thủ?"
Đám vệ sĩ bị dọa đến tè ra quần, liền vội mở miệng cầu xin tha thứ: "Thi đại thiếu, cầu anh thả cho chúng tôi một con ngựa, là chúng tôi có mắt không nhận ra Thái Sơn, là chúng tôi đáng chết ...."
"Xin lỗi, chúng tôi sai rồi... Về sau cũng không dám nữa..." Trong lúc cầu xin tha thứ, bọn họ cũng vội lấy tay đánh lên mặt của mình, một cái càng có lực đạo hơn một cái.
Một đám người quỳ trên đất tự vả mặt, màn này nhìn kiểu gì cũng cảm thấy buồn cười.
Người chung quanh xem náo nhiệt rất rõ ràng quan hệ lợi hại, Thi Vực là nhân vật nào, sao bọn họ lại không rõ ràng, cho nên hoàn toàn không có ai dám nhúng tay.
Không biết từ bao giờ, một đoàn phóng viên chen lấn đến.... ....
Tách, tách.
Đèn flash, âm thanh ánh chớp, luân phiên tuần hoàn.
"Nhớ chụp người phụ nữ của tôi đẹp mắt một chút."
Giọng nói Thi Vực ôn hòa, khiến người ta cảm thấy không ra tâm trạng giây phút này của anh là tốt hay xấu.
Chương 57: Tôi chính là không đi, anh tới đánh tôi đi.
Editor: May
Nghe được anh mở miệng tôn quý ra, các phóng viên sửng sốt khoảng nửa phút mới phản ứng kịp, sau đó vỗ vỗ ngực bảo đảm: "Thi đại thiếu yên tâm! Chúng tôi đảm bảo ngày mai người phụ nữ của ngài sẽ trở thành người đẹp nhất thành Đô!"
"Ừ, rất tốt."
Phóng viên 1: "Thi đại thiếu, làm phiền ngài cho một tấm chính diện."
"Được."
Phóng viên 2: "Thi đại thiếu, có thể cười một chút không."
"Có thể."
Phóng viên 3: "Thi đại thiếu, tôi có thể xin anh một yêu cầu vô lý không, xin anh cởi thêm một nút áo sơ mi nữa ...."
"Không thành vấn đề."
Phóng viên 4: "Xin hỏi Thi đại thiếu, tên của người phụ nữ ngài là gì, nhũ danh là gì, nick name là gì?"
"Tên Thẩm Chanh, nhũ danh Chanh Tử, nick name bảo bối."
Vẻ mặt Thẩm Chanh không còn gì để nói:....
Đây đều là những thứ quỷ gì? Sao cô không nhớ rõ cô có một nick name gọi là bảo bối?!
Cuối cùng, ở trước mặt tất cả các tạp chí lớn, Thi Vực hờ hững thu hồi súng lục chống đỡ ở trên đầu Hà Duệ.
Nhẹ thở ra khí nóng ở trên họng súng, mới chậm rãi rút viên đạn ra.
Động tác ưu nhã lại tôn quý này, khiến cho một đám phóng viên phía sau dồn phía trước chụp hình, sợ để lỡ cơ hội không thể chụp được một mặt mê người hoãn mỹ nhất của anh.
Nguy hiểm vừa mới giải trừ, Hà Duệ liền khẩn cấp nâng Hạ An An dậy, liếc mắt nhìn mặt đã sưng lên của cô, tức giận xông đỏ ánh mắt của anh, không kiềm chế được cuộn chặt nắm tay.
Bắt giữ được hành động của anh ta, Thi Vực nhẹ nhàng mở miệng: "Sao, muốn động thủ?"
Tư thế không ai bì nổi này, ngả ngớn lại cực kỳ khinh cuồng.
Hà Duệ vô cùng khắc chế chính mình để cảm xúc không phải bị mất không chế, gần như nghiến răng nghiến lợi nói hai chữ, "Không, dám ...."
Anh ta đương nhiên không dám!
Ở Đế Cảnh, anh ta cũng chỉ là dựa vào chú ruột của mình, mới nắm giữ được 0,5% cổ phần mà thôi.
Mà 0,5% cổ phần của anh ta đối với Thi Vực mà nói, chỉ là muốn hoặc không muốn, một câu của Thi Vực anh, có thể khiến Hà Duệ cút khỏi Đế Cảnh.
Đương nhiên Hà Duệ vô cùng rõ ràng điểm này, nếu không sao lại có thể trơ mắt nhìn phụ nữ của mình chịu khuất nhục nhưng lại không đánh trả.
"Không dám liền mang theo người của anh cút khỏi tầm mắt của tôi."
Giọng nói không hờn không giận của Thi Vực, lại mang theo một cổ khí tràng cường đại.
"An An, chúng ta đi ...."
Hà Duệ dắt tay Hạ An An, đang muốn rời đi, lại bị mấy người cảnh sát đột nhiên xuất hiện ở hôn lễ hiện trường chặn đường.
"Cảnh sát chúng tôi nhận được thông báo, có người tụ tập ở nơi này phá đám hôn lễ người khác, hai người các người, xin theo chúng tôi về cục cảnh sát hỗ trợ điều tra."
Cạch....
Còng tay lạnh như băng khóa Hạ An An và Hà Duệ lại với nhau.
Trên mặt sưng lên giống như bánh bao của Hạ An An, ngoại trừ hoảng sợ thì không còn gì khác.
Hôm nay, cô ta xem như đã bị hủy hết rồi.
"Anh, anh, còn anh nữa, đều theo chúng tôi trở về ghi khẩu cung!"
"Những người còn lại đừng xem náo nhiệt nữa, giải tán đi!"
Mấy người vệ sĩ còn đang quỳ trên mặt đất, tất cả đều bị cảnh sát còng tay lại mang lên xe cảnh sát.
Thẩm Chanh uốn cong khóe môi, cười đến xinh đẹp.
Cảnh sát chú ý tới cô, lập tức đưa tay chỉ hướng cô, "Cô cũng tới đây, theo chúng tôi trở về hỗ trợ điều tra!"
Nụ cười cứng đờ, vẻ mặt Thẩm Chanh vô tội, "Tôi không có phạm tội nha, tôi không đi."
Sắc mặt cảnh sát cứng đờ, trầm giọng nói: "Phạm tội hay không, không phải cô nói là được, nhanh lên, đừng lằng nhằng!"
Thẩm Chanh lùi về phía sau một bước, vô tội mới vừa rồi đã không còn tồn tại, chớp mắt đổi thành bộ dạng chính là không đi, anh tới đánh tôi đi.
Chương 58: Anh đánh người rồi, chắc phải đền chút thực phẩm dinh dưỡng.
Editor: May
"Nếu cô chống lại lệnh bắt, chúng tôi có quyền giam giữ cô 48 tiếng đồng hồ."
Thân là cảnh sát, có hạng người nào chưa từng thấy qua, bình thường gặp phải người không phối hợp công việc của bọn họ, cũng chỉ có thể mạnh bạo.
Thẩm Chanh cười một tiếng: "Tôi cứ chống lại lệnh bắt đấy, anh sẽ giam giữ tôi như thế nào?"
Chung quanh có người xem náo nhiệt ngại chuyện chưa lớn, lại có thể vỗ tay lên.
Mặt cảnh sát không nén được giận, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua mọi người: "Còn không giải tán, có phải cũng muốn theo tôi về cục cảnh sát uống trà không?"
Anh ta nói như vậy, những người kia liền tự giải tán đi.
Thần sắc cảnh sát nghiêm túc, nhanh chóng lấy còng tay từ bên hông xuống, bước về phía Thẩm Chanh.
Thẩm Chanh thoáng nhíu mày, ôm tay người đàn ông bên cạnh, một giây sau liền biến thành nũng nịu, "Ông xã, anh ta muốn bắt em."
Thi Vực có chút hứng thú nhìn người phụ nữ dựa vào người anh, dùng tay thon dài nâng chiếc cằm thon của cô lên, "Vậy em muốn làm như thế nào?"
"Không cho phép anh ta tới đây."
"Được."
Thi Vực giương môi, rơi ánh mắt bức người vào trên người cảnh sát, "Cho anh một cơ hội dừng bước lại, nếu không hậu quả sau này, anh sẽ không chịu đựng nổi đâu."
Cảnh sát vẫn là vẻ mặt nghiêm túc, có tai như điếc với lời nói của anh, trực tiếp đi về phía trước một bước dài, bộ dáng muốn còng tay Thẩm Chanh lại.
Không ngờ Thi Vực nhíu mắt lạnh lại, sải ngang chân quét tới, cảnh sát tránh né không kịp, té chỏng cả vó!
"Các người, cả gan dám đánh cảnh sát!"
"Xóa chữ các đi, tôi cũng không có đánh anh!" Thẩm Chanh nhìn anh ta, trong mắt ngoại trừ khinh bỉ thì vẫn là khinh bỉ.
"Anh ...."
"Anh cái gì mà anh, đánh anh là coi trọng anh, anh đừng không biết đủ."
"Anh ..."
"Đã nói hậu quả rất nghiêm trọng, lần này tin chưa."
"Các người ...."
"Còn các người gì chứ! Nhanh ngồi dậy, đừng quỳ rạp trên mặt đất, thật mất mặt."
"...."
Nếu không phải năng lực chịu đựng đủ mạnh, chắc hẳn lúc này người cảnh sát đã bị Thẩm Chanh làm tức đến thở không nổi rồi.
"Ông xã, anh đánh người rồi, giờ làm sao đây, chắc phải đền chút thực phẩm dinh dưỡng."
Vẻ mặt Thẩm Chanh vô tội nhìn Thi Vực, diễn xuất hoàn mỹ, hoàn toàn có thể so sánh với ảnh hậu Oscar.
Chắc phải đền chút thực phẩm dinh dưỡng, lời này nghe thế nào cũng bị kích thích, cảnh sát suýt chút nữa phun ra một búng máu đi gặp Diêm Vương.
"Không sợ, anh có tiền."
"Lợi nhuận một tháng của anh bao nhiêu?"
"Khoảng chín con số."
"À, cũng chả có gì đặc biệt."
Cảnh sát vừa muốn đứng dậy, đã bị lời nói của hai người dọa sợ tới mức chân mềm nhũn, lần nữa té xuống.
Thấy thế, Thẩm Chanh cười tủm tỉm mở miệng: "Anh còn chưa biết tên của ông xã tôi đúng không! Thi Vực, đã từng nghe nói chưa?"
Cảnh sát kinh ngạc há to miệng, còn chưa kịp nói chuyện, lại nghe được cô nói: "Chưa từng nghe qua thì về hỏi baidu đi, còn nghe qua thì nhanh chóng chạy đi. Về phần tôi - vợ của anh ấy, lần sau anh lại bắt giữ nha."
Quả nhiên.... ....
Cảnh sát vừa tỉnh táo lại, liền nhanh chóng đứng dậy, không nói không rằng xoay người bỏ chạy.
"Ha ha ha!"
Nhìn bóng lưng chạy trối chết này, Thẩm Chanh cười đến run rẩy.
Thi Vực nheo con ngươi dần trở nên lạnh lẽo, "Chơi vui không?"
Nói xong, anh vươn tay lôi cô vào trong lòng, bàn tay chặt chẽ nhốt chặt eo của cô.
Không đợi cô phản kháng, cúi đầu hung hăng cắn môi của cô.... ....
Thẩm Chanh bị đau, "Ưm!"
Chương 59: Ly, hôn!
Editor: May
Một chút tanh mặn nhanh chóng chui vào trong miệng.... ....
Gần như không có chút suy tính nào, cô dùng sức cắn ngược trở về.
Hít....
Thi Vực ngược lại hít một hơi khí lạnh, trong con ngươi sâu không thấy đáy nhuộm lên chút âm u.
Rất nhanh, anh buông môi cô ra.
Không nói không rằng, một phát chặn ngang bế cô lên, sải bước liền đi ra phía ngoài.
Thẩm Chanh gần như bị anh ném vào trong máy bay tư nhân, còn chưa kịp bình ổn lửa giận trong lòng, liền bị anh áp đảo!
Roẹt roẹt....
Lễ phục giá trị bảy con số, nói xé liền xé, cũng chỉ có Thi Vực mới có thể dứt khoát như vậy.
Trong nháy mắt lễ phục bị kéo xuống, Thẩm Chanh gần như liền ôm ngực theo bản năng, chửi ầm lên: "Dựa vào! Anh là cầm thú hả!"
"Nói đúng rồi." Nhìn báu vật dưới thân, trên mặt như đao khắc của Thi Vực xẹt qua chút cuồng dã không kiềm chế được, "Nhưng mà thú tính của cô, chính là bị em kích phát ra. Bảo bối, mau nói cho tôi biết, em là lần đầu tiên."
Thẩm Chanh thất thần một giây, lập tức nóng giận bùng nổ: "Hồn nhạt! Anh đặc biệt mới là lần đầu tiên!" (hồn nhạt: đồng âm với từ con hoang, đề cập đến những chuyện/ người vô lý, không nói đạo lý. Dùng để chế nhạo hoặc trách cứ hờn dỗi)
"Em lại nói đúng rồi." Anh giống như là một con sư tử liếm không đủ, ung dung thản nhiên quan sát cô, "Hơn nữa lần đầu tiên của tôi, là để lại cho em."
"Cút đi!" Mắt lạnh nhìn người đàn ông đè ở trên người mình, trong lòng Thẩm Chanh thăm hỏi anh 3108 lần, sau đó bùng nổ: "Tôi muốn kiện anh xâm phạm tình dục!"
Thi Vực giương môi cười tà: "Đối với người khác là xâm phạm, đối với vợ của mình, được gọi là thực hiện trách nhiệm."
Thẩm Chanh nhìn chằm chằm anh: "Dừng lại! Đừng coi trò chơi thành sự thật được không?!"
Trò chơi? Thi Vực cười khẽ một tiếng, lấy tay nâng cằm của cô lên, "Không làm thật không được, bởi vì sợ rằng hiện tại ba chữ Thẩm Chanh Tử em đã xuất hiện ở trên hộ khẩu nhà họ Thi rồi."
Thẩm Chanh nghe tiếng, hất bàn tay to đang vuốt ve cằm cô xuống: "Tôi hoài nghi anh có chứng vọng tưởng nghiêm trọng!"
"Biết em không tin ...." Thi Vực tiến sát mặt đến gần cô, mờ ám thổi hơi nóng về phía cô, sau đó cởi áo sơ mi của mình xuống bọc kín thân thể của cô, quay đầu căn dặn: "Mang thứ đó vào."
Anh vừa dứt lời, cửa khoang máy bay đã bị người đẩy ra từ bên ngoài.
Người tiến vào tên Tôn Nham, là trợ lý đặc biệt của Thi Vực, bình thường quản lý một chút chuyện vặt và phiền toái về mặt sinh hoạt của anh.
Thí dụ như nói, ngày nào đó Thi Vực thấy ai không vừa mắt, muốn chơi tàn người nào, Tôn Nham sẽ âm thầm tiến hành làm việc.
Đến cả chế tác hậu kỳ video Đường Diễm say rượu vào lần trước, cũng là xuất ra từ tay anh ta.
Anh ta đi lên trước, đưa hai quyển sổ màu đỏ lên: "Ông chủ, đồ ngài muốn."
Thi Vực ừ một tiếng, đưa tay nhận lấy.
Tôn Nham lui ra ngoài, săn sóc đóng cửa khoang máy bay lại.
Thi Vực nhẹ cười quyến rũ, mở quyển sổ trong tay ra.... ....
Ảnh phía trên quyển sổ đỏ đó là anh và Thẩm Chanh, mà cột ký tên chia ra hai bên là: Người nhận chứng nhận: Thẩm Chanh; người nhận chứng nhận: Thi Vực.
Đúng vậy, đây là giấy hôn thú ....
Nhìn thấy ảnh chụp và tên trên giấy hôn thú, Thẩm Chanh đau cả trứng.
Trúng tà à! Đầu năm nay kẻ có tiền thật biết chơi! Lại còn có thể để cho cô bị kết hôn!
"Bắt đầu từ bây giờ, em chính là vợ của Thi Vực tôi, thiếu phu nhân nhà họ Thi danh xứng với thực."
"Về sau, tiền của tôi là của em, xe là của em, phòng là của em, kể cả người của tôi, toàn bộ đều là của em."
"Nếu ai đắc tội em, em cứ dùng tiền đập người đó. Đừng không nỡ dùng tiền, chồng em cái gì cũng không thiếu, nhất là tiền."
Thẩm Chanh quan sát anh, chịu đựng xúc động muốn xé anh, nghiến răng nghiến lợi nhổ ra hai chữ: "Ly, hôn!"
Chương 60: Tất cả tự trở về nhà, tự tìm mẹ của mình
Coverter: tieuthuyetedit.com
Editor: May
"Mơ tưởng."
Giọng nói nghe giống như sâu lắng lại hờ hững, mang theo một loại sức uy hiếp khiến người ta không thể kháng cự.
Thi Vực tự nhiên giơ tay lên, khép áo sơ mi lộn xộn trên người Thẩm Chanh lại, rồi chậm rãi cài từng nút áo lên cho cô.
Nếu như nói vừa rồi anh là ma quỷ phúc hắc, như vậy giờ phút này anh chính là vương tử ưu nhã.
Trong phong cách lẫn cử chỉ, không chỗ nào không lộ rõ ra vẻ cao quý.
Thẩm Chanh chỉ là lạnh lùng lướt mắt nhìn anh, liền xoay người hoàn mỹ, chui ra từ dưới người anh.
Nhanh chóng lui ra phía sau hơn mười bước, dựa lưng vào cabin, duy trì một khoảng cách an toàn nhất định với anh.
Không biết tại sao, cử động của cô khiến tâm trạng Thi Vực đột nhiên tốt lên, xoay người, trêu tức nhìn cô.
Một giọt mồ hôi rịn ra từ tóc, nhỏ xuống ở trên lồng ngực màu đồng thiết của anh, tăng thêm vài phần gợi cảm ngông cuồng.
Trên thân trần truồng của anh, lộ ra vóc người cường tráng rất đẹp không thể nghi ngờ, làm cho người ta mơ màng hết lần này tới lần khác....
Trong khoang máy bay rộng lớn, yên tĩnh đến rất kỳ quái.
Nhưng đột nhiên ....
Rầm! Ầm.... ....!
Một tiếng vang thật lớn, cửa khoang đóng chặt bị Thẩm Chanh dùng một cước đá văng.
Sau đó, cô cũng không quay đầu lại, trực tiếp đi ra ngoài.
Trên bãi cỏ ngoài cửa khoang, Tôn Nham trợn mắt há mồm, nhìn cửa khoang đã biến dạng, khóe môi co rút mãnh liệt một trận.
Anh thề ....
Sống 28 năm, đúng thật là lần đầu nhìn thấy một người phụ nữ kiêu ngạo như vậy!
Đến đồ của ông chủ anh cũng dám đạp!
Nhìn bóng lưng Thẩm Chanh mỗi lúc một xa, đến khi biến mất ở cuối tầm mắt, anh mới hồi thần, dùng ánh mắt đồng tình liếc mắt nhìn cửa khoang, sau đó rất nhanh đi vào trong buồng máy bay.
"Ông chủ, trong phòng cất trữ có quần áo của ngài, có cần cầm một bộ ra không?"
"Ừ."
Nhận được sự cho phép, Tôn Nham lập tức vào phòng cất trữ lấy quần áo ra.
Đợi Thi Vực mặc lên, anh mới dò hỏi: "Ông chủ, sắp xếp hành trình sau đó như thế nào?"
"Đi nhà họ Đường."
"Vâng."
Ngày hè chói chang, trời thay đổi bất thường.
Sắc trời tăm tối, sấm sét cuồng phong gào thét, mưa to tầm tả xuống dưới.
Thẩm Chanh mới rời đảo nhỏ trở về trong thành phố, đã bị mưa to chiếm đoạt.
"Chanh Tử."
Vừa đến ngoài cửa nhà, đã bị người gọi lại.
Tuy rằng mưa to ào ào, nhưng cô vẫn nghe ra tiếng nói của người đó.
Mộ Bạch đứng ở trong mưa, tay nâng một bó hoa hồng màu đỏ, anh bị nước mưa xông hồng hai mắt, có vẻ đặc biệt nhếch nhác.
Chỉ liếc mắt nhìn, Thẩm Chanh liền cười, "Náo loạn gì đó?"
Mộ Bạch nhìn chằm chằm cô, giọng nói khàn khàn nói không nên lời, "Còn nhớ hôm nay là ngày mấy không?"
"Không nhớ rõ."
"Ngày 8 tháng 8, ngày chúng ta ở chung một chỗ."
"Phốc, anh là đến chọc cười sao?" Ngày chia tay cô còn không nhớ được, đặc biệt sao, còn có tâm tư nhớ đến ngày bắt đầu?
Thẩm Chanh cười đến càng thêm thoải mái, khiến người ta nhìn không ra tâm trạng vào giây phút này của cô là tốt hay là xấu.
"Coi như em không nhớ rõ cũng không sao, bởi vì bắt đầu từ giây phút này, anh muốn theo đuổi em một lần nữa."
Hoa hồng trong tay Mộ Bạch đã sớm hoa dung thất sắc, cánh hoa bị đánh rơi một chút, không như còn xinh đẹp như ban đầu.
"Theo đuổi tôi?" Thẩm Chanh cong tít mắt, "Anh sẽ không sợ chọc giận khiến mẹ anh vào quan tài sao?"
"Bà ấy không có quyền can thiệp tự do của anh." Ngữ khí Mộ Bạch kiên định, giống như trước khi tới đã hạ quyết tâm.
"Năm đó sao anh không có ngưu bức như vậy? Hiện tại chạy đến trước mặt tôi nói những lời châm chọc này, anh cảm thấy có ý nghĩa sao?"
"Lúc rảnh rỗi đau cả trứng để người ta trêu chọc tôi ở bên đường, anh đã nghĩ như thế nào vậy!"
"Tôi nhấn mạnh lần cuối cùng, tôi và anh là không thể nào, không thể!"
"Về sau chúng ta cầu thuộc về cầu đường thuộc về đường, tất cả tự trở về nhà, tự tìm mẹ của mình."
"Gặp, sau!"
Nguồn: thichdoctruyen.com
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro