Chương 601-610
Chương 601: Tối hôm qua còn nói muốn ôm ôm.
Editor: May
Chỉ chớp mắt, Tiểu Ngạo Tước và Tiểu Thiên Tước đã được một trăm ngày.
Thẩm Chanh không muốn phung phí phô trương bởi vì hai đứa nhỏ, nhưng Thi Vực lại không chịu thuận theo ý của cô, cố ý muốn làm một bữa tiệc trăm ngày.
Buổi tiệc hôm nay, có chuyên gia phụ trách sớm bố trí hội trường.
Từ cửa ra vào biệt thự, một cái thảm trực tiếp trải đến sau vườn hoa, bên cạnh là hoa tươi dựng thành lều hoa.
Bởi vì nguyên nhân thời tiết, phía trên lều hoa cố ý chọn dùng thiết kế cách nhiệt.
Trong sân trước, sâm banh, rượu đỏ, món điểm tâm ngọt, bánh ngọt, đầy đủ các loại mỹ vị.
Ngoại trừ rượu, tất cả món ăn đều xuất phát từ trong tay đầu bếp đẳng cấp thế giới.
Có thể nghĩ được, Thi Vực đã hao phí bao nhiêu tiền vì bữa tiệc này.
Vài ngày trước, trong thành có không ít nhân vật lớn có mặt mũi lần lượt nhận được thiệp mời, được mời tham dự buổi tiệc này.
Trước đó, công việc Thi Vực vẫn luôn rất bề bộn, bình thường ngoại trừ lui tới trên phương diện làm ăn, gần như rất ít quen thân với bạn hợp tác.
Cho nên người ngoài xếp anh thuộc về chủng loại, đó chính là người lạ chớ vào.
Lần này được mời, không ít người đều cảm thấy kinh ngạc, hiển nhiên là thật không ngờ sẽ có vinh hạnh này.
Buổi sáng, Diệp Tử vừa tỉnh lại liền nhảy xuống giường, ngay cả dép cũng không lo mang liền chạy đến trước tủ quần áo lục tung, lục lọi toàn bộ quần áo bên trong ra.
Tần Cận bị tiếng động cô làm ra đánh thức, mở mắt ra liếc qua nơi xuất phát ra âm thanh.
Thấy Diệp Tử đang đứng do dự ở trước tủ quần áo, anh híp híp mắt, "Đang làm gì?"
Nghe được giọng nói của anh, Diệp Tử quay đầu nhìn anh, không vui bĩu môi, "Thì em đã rất lâu không mua quần áo mới, phải làm sao đây, không tìm được một bộ đồ xinh đẹp nào."
Diệp Tử không giống phụ nữ khác, bình thường thích đi dạo phố, nhưng không thích mua quần áo và túi xách.
Cách lần mua túi xách lần trước đã mấy tháng rồi, lúc ấy vẫn là Tần Cận kiên quyết lôi kéo cô đi, cô mới miễn cưỡng chọn một số túi xách.
Nhưng những túi xách đó vẫn còn đặt ở phòng chứa đồ, chưa từng dùng qua cái nào.
Về phần quần áo, cũng là mua lúc ở thành Giang..
Tần Cận ngồi dựa vào trên giường, hai tay gối ở phía sau cổ, lười nhác liếc nhìn cô, bên môi nâng lên một độ cong nghiền ngẫm: "Đã sớm nói em ném những quần áo kia thay mới đi mà em không chịu, sao, hiện tại ngại không đẹp rồi?"
Diệp Tử cắn khóe môi, xoắn xuýt một hồi lâu, mới nói: "Nếu không, em lập tức đi mua một bộ?"
Tần Cận nghe tiếng, đưa tay xem đồng hồ trên cổ tay một chút, mở miệng nói: "Sáu giờ mười lăm phút, em chắc hiện tại tiệm bán quần áo mở cửa rồi?"
Diệp Tử giương mắt nhìn về phía đồng hồ treo tường trên đầu giường, kim đồng hồ chỉ vào sáu, kim phút chỉ vào ba.
Đúng thật là sáu giờ mười lăm phút.
"Vậy làm sao bây giờ ...."
Diệp Tử dựa vào tủ quần áo chậm rãi ngồi xổm xuống, khuỷu tay dựa vào ở trên đầu gối chống cằm, trên gương mặt nhỏ tinh tế có chút mất mát.
Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Tần Cận dựng mày kiếm lên, suy tư hai giây, anh vén chăn lên xuống giường, "Sửa soạn một chút, đi theo anh."
Diệp Tử ngẩng đầu nhìn anh, thấy nửa người trên của anh trần trụi, trên nửa người dưới chỉ quấn một cái khăn tắm, liền xấu hổ dời mắt đến nơi khác.
"Đi, đi đâu?"
Nghĩ đến khung cảnh mờ ám tối hôm qua, giọng nói của cô bất giác trở nên có chút cà lăm.
Tần Cận không có trả lời, thấy cô tận lực dời tầm mắt không nhìn anh, anh sải bước đi về phía cô, không nói một lời, một phát chế trụ cổ tay của cô kéo cô dậy, "Sờ cũng sờ qua, hôn cũng hôn qua, tối hôm qua còn nói muốn ôm ôm, sao bây giờ còn sợ nhìn thấy?"
Diệp Tử nghe anh nói như vậy, rất xấu hổ, "Em .... không.... không có ...."
Chương 602: Có thích hay không?
Editor: May
Một câu, nói đến đứt quãng, qua rất lâu cũng nói không xong.
Trong lòng say rượu hiểu được, những lời này không phải giả.
Tối hôm qua cô uống rượu có chút chóng mặt, nhưng nói lời gì, đã làm chuyện gì, cô giống như vẫn còn nhớ.
"Không có sao?"
Tần Cận vươn tay ôm cô tới, ngón tay suông dài dời xuống từ trên cổ của cô, dừng lại ở chỗ xương đòn vai của cô.
Lòng ngón tay hơi có chút thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve xương đòn vai của cô, ánh mắt mê ly, sâu thẳm giống như một cái hồ nước to lớn, có thể dụ người hãm sâu vào trong đó.
"Có hay không?"
Anh lại hỏi một câu.
Nghe giọng nói giống như bình tĩnh sâu lắng, nhưng lại làm cho người ta nghe được chút ý vị uy hiếp.
"Có!"
Diệp Tử gật đầu mãnh liệt.
Cô thừa nhận, là có hai nguyên nhân.
Một là, lúc trời tối hôm qua cô quả thật từng làm như vậy.
Hai là, nếu cô dám nói một câu không có, nhất định sẽ bị ném lên giường, sau đó ....
Tần Cận hài lòng giơ khóe môi lên, ngón tay dừng ở trên xương đòn vai của cô lại chậm rãi hướng lên, nâng cằm của cô lên, trêu tức mở miệng: "Tiểu Diệp Tử, anh thích bộ dạng em uống rượu rồi động tay động chân với anh."
Chống lại tầm mắt của anh, tâm tư Diệp Tử liền rối loạn, "Em, chưa từng động chân...."
"Chưa từng động chân?" Khóe môi Tần Cận tràn ra nụ cười, nghiền ngẫm đến cực điểm: "Lúc trời tối hôm qua, là ai dùng chân ôm lấy eo của anh không buông, hửm?"
Diệp Tử nghe tiếng, mặt hơi trắng xanh liền đỏ lên.
"Người phụ nữ ngốc."
Tần Cận không muốn trêu chọc cô nữa, đưa tay yêu thương cưng chiều vuốt vuốt đầu của cô, "Nhanh đi sửa soạn một chút, theo anh ra ngoài."
Trong lòng Diệp Tử thở phào nhẹ nhõm, ừ một tiếng, lại hỏi, "Đi làm gì?"
"Không phải em nói không có quần áo đẹp ư, dẫn em đi mua." Giọng nói Tần Cận thả đến có chút thấp, thanh tuyến vững vàng, rất là mê người.
"Nhưng không phải anh mới vừa nói tiệm bán quần áo còn chưa mở cửa sao?"
"Tóm lại anh có biện pháp."
"À! Được!"
Diệp Tử vội tìm một bộ đồ thay đổi, rửa mặt qua loa một phen, đợi cho Tần Cận mặc chỉnh tề, liền cùng ra cửa với anh.
Khoảng thời gian này, trên đường gần như không có người nào, cửa hàng mặt tiền hai bên đường phố đều đóng cửa.
Sau khi Diệp Tử đi theo Tần Cận xuống xe, quét mắt bốn phía một cái.
Không nhìn tới tiệm quần áo đang buôn bán, tâm tình của cô dường như có chút không được tốt.
Chậm rãi đi theo sau lưng Tần Cận, tâm tình của cô vẫn luôn rất thấp, cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân của mình đi về phía trước.
Tần Cận vừa dừng chân, cô liền không khách khí đụng vào.
"Xin lỗi, em ...."
Diệp Tử ngẩng đầu lên nói xin lỗi, nhưng Tần Cận lại không có để cô nói hết lời, trực tiếp lôi kéo cô đi đến bên ngoài một tiệm quần áo đẳng cấp, đưa tay chỉ bộ lễ phục trong cửa tủ.
"Có thích không?"
Anh nhìn Diệp Tử, giọng điệu nhu hòa hỏi.
Diệp Tử nhìn lại theo hướng tay anh chỉ, hơi có chút kinh ngạc.
Lễ phục mặc ở trên người manocanh, màu trắng tinh, mang theo cổ chữ V, làn váy không phải rất dài, vừa vặn đến vị trí đầu gối.
Vị trí trước ngực khảm mấy miếng kim cương mỏng, không phải rất chói mắt, lại làm cho người ta không thể bỏ qua.
Nhất là thiết kế cổ áo lễ phục rất đặc biệt, tuy là phong cách lộ nhã nhặn, nhưng bộ lễ phục này lại bao bọc vị trí ngực rất vừa vặn.
Tổng thể bộ lễ phục này làm cho người ta có cảm giác rất đơn giản, hào phóng, nhưng lại không mất gợi cảm.
Thật xinh đẹp.
Diệp Tử chỉ liếc mắt nhìn, liền thích rồi.
Cô gật gật đầu, "Thích."
Nói xong, lại sực nhớ ra gì đó, ngước mắt nhìn về phía Tần Cận, nói tiếp: "Thế nhưng tiệm bán quần áo còn chưa tới thời gian buôn bán, mua không được..."
Chương 603: Cướp bóc công khai.
Editor: May
"Chỉ cần em thích, anh liền có thể để cho em mặc nó lên."
Diệp Tử vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận những lời này là có ý gì, chỉ thấy Tần Cận xoay người đi đến bên cạnh.
"Anh ...."
Mấy chữ đi chỗ nào còn chưa nói ra, liền cường ngạnh nghẹn ở trong cổ họng.
Tần Cận cúi người, nhặt từ dưới cột đèn đường lên một khối gạch không trọn vẹn, bước đi thật nhanh trở về.
Ầm!
Diệp Tử ý thức được anh sẽ dùng cách này, nhưng còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý thật tốt, mặt gương trên tủ đã bị anh dùng gạch hung hăng ném ra một cái lổ thủng.
Bình thường, lúc tiệm bán quần áo đẳng cấp như vậy xây dựng đều sẽ chọn lựa chất liệu thủy tinh tốt.
Thủy tinh dùng để chế tạo tủ kính có ba loại phổ biến nhất, một loại thủy tinh bình thường tăng độ dày, một loại thủy tinh công nghiệp, một loại thủy tinh chống đạn.
Mà thủy tinh cửa hàng mặt tiền chọn dùng là loại thứ hai, thủy tinh công nghiệp.
Chỗ tốt lớn nhất của loại thủy tinh này ở chỗ dù hỏng, cũng sẽ không vỡ thành bột phấn tạo thành nguy hại cho người ta.
Đồng thời cũng có một chỗ hỏng, chính là phàm là dùng vật thể bén nhọn đụng nhẹ một cái, cả tấm thủy tinh sẽ bể nát.
Gạch Tần Cận cầm trong tay đúng lúc là vật thể bén nhọn, cho nên anh chỉ đập bể một chút, mặt gương trên tủ liền mở ra một cái lỗ lớn.
Đồng thời, anh lại dùng gạch dùng sức đập phá vài cái.
Cũng đúng lúc đó, còi báo động trong tiệm bán quần áo vang lên, phát ra một trận lại một trận tiếng cảnh báo chói tai.
Diệp Tử vừa phản ứng kịp, liền đưa tay đi kéo Tần Cận, "Không muốn, không muốn nữa, em không muốn bộ đồ này, khó coi chẳng hề có chút đẹp mắt!"
Nhưng thể lực giữa đàn ông và phụ nữ có khoảng cách rất lớn, Diệp Tử hoàn toàn không kéo được Tần Cận, càng không ngăn được hành động của anh.
Rầm rầm rầm....
Lại là mấy tiếng nổ, cuối cùng mặt gương trên tủ hoàn toàn bị hủy, rơi xuống trên mặt đất.
Tần Cận ném gạch trên tay, không nhanh không chậm vỗ bụi dính trên tay, mới cất bước đi vào tủ kính, lấy lễ phục trên người manocanh xuống.
"A! Này, cái này, phạm pháp!"
"Mau bỏ xuống, em không muốn nữa!"
"Quần áo không đẹp có sao đâu, em cũng không bị người chê cười ...."
"Nhưng trộm cướp đồ liền nghiêm trọng, nếu như bị bắt được, là phải ngồi tù!"
"Nếu anh đi ngồi tù, em phải làm sao đây, vẫn là không cần bộ đồ này, nhanh thả về được không?"
Trong những lúc thế này, Diệp Tử chỉ có một cách nghĩ, chính là không thể làm chuyện phạm pháp.
Sau khi Tần Cận cầm quần áo đi ra, cô vẫn đang khuyên nói.
Thấy Tần Cận không phản ứng, cô dứt khoát tiến lên muốn kéo bộ lễ phục trên tay anh xuống.
Nhưng nói gì Tần Cận cũng không chịu buông tay, ngược lại dùng tay kia cầm tay của cô, trực tiếp kéo cô đi.
Đến khi bị nhét vào trong xe, trong miệng Diệp Tử vẫn còn đang la hét muốn trả quần áo về.
Nhưng Tần Cận lại không có quyết định này, ném quần áo trên tay cho cô, sau đó một cước đạp xuống chân ga.
Xe vọt nhanh ra ngoài, dẫn tới một trận tiếng thét chói tai liên tục của Diệp Tử.
"A ...."
"A a!"
"Chậm thôi chậm thôi."
Chỉ là, tốc độ xe chẳng những không có giảm, ngược lại còn lái nhanh hơn.
Diệp Tử sợ tới mức thoáng khom lưng xuống, ôm chặt lấy eo của anh ....
Bên hông vừa phủ lên hai bàn tay nhỏ bé mềm mại, khóe môi Tần Cận liền giương lên, nụ cười lúc sáng lúc tối, mang theo chút thỏa mãn.
Xe dần dần đi xa, hàa nhập vào trong dòng xe cộ.
Ngoài tiệm quần áo bị cướp kia, lại vây đầy không ít người.
Có người báo cảnh sát, cảnh sát rất nhanh chạy đến, kéo dây cảnh giới thăm dò hiện trường, phán định án mất trộm này là: Cướp bóc công khai, đã lập án.
Chương 604: Em mặc hay không?
Editor: May
Ông chủ tiệm bán quần áo nhận được thông báo của cảnh sát vội vàng chạy đến, nhìn thấy tủ kính bị người nện đến hoàn toàn thay đổi, tức giận đến mặt mũi trắng bệch.
Ông ta mãnh liệt yêu cầu cảnh sát bắt lấy bọn cướp trong thời gian ngắn nhất!
Nhưng nửa tiếng sau, ông ta nhận được một cuộc điện thoại, nghe xong lời của đối phương, ông ta lập tức đi cục cảnh sát, hủy bỏ án.
Nhà họ Tần.
Diệp Tử nắm chặt bộ lễ phục cướp được trong tay, ngồi trên ghế sofa không nói không rằng.
Tần Cận đứng ở bên cạnh hút thuốc, một điếu tiếp một điếu.
Hai người đã ở trong phòng khách hao tốn gần 40 phút, nói gì Diệp Tử cũng không chịu mặc bộ lễ phục này.
Cô nói muốn trả lễ phục lại, Tần Cận không cho phép, nói đồ anh cho cô, cô không thể không cần, cho nên phải mặc.
Sao Diệp Tử dám mặc được.
Lớn như vậy, cô chưa từng mặc qua quần áo không sạch sẽ.
"Em có mặc hay không?"
Tần Cận hút sâu một hơi thuốc, hút toàn bộ khói mù từ trong miệng vào trong phổi, trong đôi mắt thâm sâu nhuộm lên một tầng hơi thở nguy hiểm.
"Không mặc!"
Có đôi khi, Diệp Tử vẫn rất có nguyên tắc.
Kiên quyết không mặc quần áo cướp được, nói gì cũng không chịu thỏa hiệp.
Mặc kệ là ép buộc, hay bị dụ dỗ, cô đều không nhượng bộ chút nào.
Tần Cận chợt cảm thấy nổi giận, bóp tắt đầu thuốc lá ở trong gạt tàn thuốc, lạnh lùng liếc nhìn cô: "Ông đây tự mình đoạt cho em, em lại có thể không mặc?!"
Bao nhiêu phụ nữ muốn mặc quần áo anh tặng, người phụ nữ này ngược lại, từ chối đến dứt khoát như vậy!
Diệp Tử ngước mắt nhìn anh, im lặng một hồi, rối rắm cắn cắn môi.
"Mặc ra ngoài sẽ bị bắt!"
"...."
Cô không chịu mặc, là sợ bị bắt?
Rốt cuộc người phụ nữ có đầu óc hay không, nếu anh dám mang cô đi chém giết, sẽ chuẩn bị tốt đường lui, làm sao có thể để cô bị bắt?
Mày kiếm anh tuấn dựng lên, giữa lông mày của anh mang theo vài phần không vui, tận lực đè thấp giọng điệu nhu hòa rất nhiều: "Không có người bắt em đâu, yên tâm mặc."
Diệp Tử sững sờ một chút, sau đó cầm lấy bảng treo trên lễ phục cho Tần Cận xem, "Một bộ TER quý này, số lượng có hạn, giá trị mười hai vạn tám, ông chủ tiệm bán quần áo nhất định sẽ truy cứu. Em, em vẫn không dám mặc ...."
Tần Cận nhíu con ngươi nguy hiểm lại, anh không nói một chữ, đi thẳng tới bên cạnh cô ngồi xuống.
Không đợi Diệp Tử phản ứng kịp, anh liền đưa tay đi kéo bảng trên lễ phục.
"Không ...."
Diệp Tử muốn ngăn hành động của anh lại, nhưng đã muộn một bước, anh đã giật bảng xuống ném vào trong thùng rác.
"Đáng ghét!"
Diệp Tử vung nắm tay đánh lên ngực Tần Cận một chút, lại bị Tần Cận một phát cầm ngược tay.
"Ngoan một chút, đừng làm rộn."
Anh vừa dứt lời, liền cầm lễ phục lên, lôi kéo Diệp Tử đi lên lầu.
Diệp Tử biết chuyện đã thành kết cục đã định, phản kháng nữa cũng vô dụng, vì vậy yên tĩnh lại.
Rầu rĩ không vui đi theo sau lưng Tần Cận, không nói câu nào.
Cướp quần áo, xé nhãn hiệu, dù thật sự trả lại, chắc hẳn người khác cũng sẽ không muốn nữa.
Vậy thì mặc thôi ....
Nếu thật sự bị bắt đi ngồi tù, anh nhất định sẽ nghĩ mọi cách cứu cô ra ngoài?
Cô vừa an ủi mình như vậy, vừa cầm lễ phục tiến vào gian phòng thay.
Lúc mặc quần áo lên đặc biệt dễ dàng, nhưng khóa kéo sau lưng liền làm khó Diệp Tử rồi.
Khóa kéo là từ ngang hông trên mông một chút, thẳng cho đến trên xương bả vai.
Diệp Tử trở tay, miễn cưỡng chỉ có thể kéo khóa kéo đến vị trí phần eo trở lên.
Cô nghiêng nghiêng thân thể nhìn gương kéo hơn một lúc lâu, thay đổi vài loại phương thức cũng không thể kéo khóa kéo lên.
Vốn muốn cỡi quần áo ra, nhưng kéo khóa kéo đến một nửa, hoàn toàn không cởi ra được.
Chương 605: Dì cả lại tới rồi?
Editor: May
"Còn chưa xong?"
Ngoài cửa truyền tới giọng nói lạnh lùng của Tần Cận, hiển nhiên là đã tiêu hao hết nhẫn nại, đợi đến không nhịn nổi.
"Xong rồi, anh chờ em thêm một chút!"
Diệp Tử lại thử lần nữa, nhưng vẫn dùng thất bại chấm dứt.
Tay nắm vặn cửa nhẹ nhàng đè xuống, cửa phòng bị cô mở ra một đường nhỏ.
Diệp Tử thò đầu ra từ cửa, ánh mắt nhìn Tần Cận có chút trốn tránh, "Anh có thể giúp em một chút hay không?"
"Dì cả lại tới rồi?"
Cho rằng Diệp Tử là muốn anh hỗ trợ cầm một băng vệ sinh qua, Tần Cận ngược lại nói rất trực tiếp.
Diệp Tử vội vàng giải thích, "Không phải không phải,."
"Vậy thì cái gì?"
Tần Cận dựa vào ở trên lan can cầu thang bên ngoài nhìn cô, trong con ngươi mang theo vài phần ý vị tìm kiếm.
Diệp Tử lại mở cửa ra một chút, sau đó chậm rì rì xoay người cho anh xem, đưa lưng về phía anh nói: "Anh có thể giúp em kéo lên không?"
"Ngu ngốc."
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng Tần Cận vẫn đi tới, kéo khóa kéo trên lưng cô lên.
Bộ lễ phục này không lớn không nhỏ, mặc ở trên người Diệp Tử rất vừa người.
Tần Cận thuận tiện vịn vai quay cô lại, híp mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới một phen.
Dáng người Diệp Tử vốn nhỏ xinh, mặc bộ lễ phục này lên càng lộ ra uyển chuyển, địa phương nên lồi sẽ lồi, địa phương nên lõm sẽ lõm.
Trên mặt không mang theo chút trang điểm, nơi duy nhất được trang điểm, là lông mày của cô, phác thảo vài nét bút tinh tế, vừa đúng.
Trong mắt Tần Cận mang theo nóng rực, dường như rất hài lòng với cách ăn mặc của cô.
Không đợi Diệp Tử nói chuyện, anh đã dùng tay kéo cô từ trong phòng ra ngoài, nhẹ nhàng kéo vào trong ngực, nắm eo của cô.
"Rất đẹp."
Anh đang nói một câu trầm thấp ở bên tai cô.
Diệp Tử không nghe rõ lời anh nói, không kiềm được ngẩng đầu lên nhìn anh, "Gì?"
Tần Cận giương khóe môi lên, "Anh nói, nếu em mặc bộ lễ phục này đi ra ngoài thật sự bị bắt đi, anh sợ rằng không bảo vệ được em."
Diệp Tử nghe tiếng sửng sốt, sau đó lôi kéo anh dừng lại.
"Sao anh lại thế!"
Cô dậm chân, bộ dạng vừa nóng vừa giận đáng yêu không thôi.
Tần Cận thích nhìn thấy cô phát tính khí nhất, vì vậy cười đến càng thêm nghiền ngẫm một chút: "Anh thế nào?"
"Anh khi dễ người!"
"Không có cách nào, anh rất thích bắt nạt em."
Tần Cận nói xong, đột nhiên đưa tay ôm chầm cô, nhỏ giọng nói nhỏ ở bên tai cô: "Thích em, mới có thể ngày ngày bắt nạt em."
Thích cô mới có thể ngày ngày bắt nạt cô ....
Diệp Tử kinh ngạc.
Đây, là thổ lộ?
Tần Cận nắm cả vai của cô đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Quần áo mặc trên người em, anh đã sai người đi trả tiền rồi, cho nên cứ việc yên tâm can đảm mặc, không ai dám bắt em."
Diệp Tử ngước mắt, "Trả tiền xong rồi?"
"Ừ."
"Bại hoại, thì ra vừa rồi anh đang hù dọa em!"
Tần Cận câu môi, tay ôm Diệp Tử càng siết chặt hơn, anh quay đầu, dán sát mặt đến trên mặt Diệp Tử: "Không hù dọa em một chút, em không biết tầm quan trọng của anh."
Sau khi rời khỏi nhà họ Tần, Tần Cận lái xe mang theo Diệp Tử đi đến biệt thự của Thi Vực.
Cũng cùng thời gian đó, trong biệt thự.
Bởi vì tối hôm qua ngủ quá muộn, giờ Thẩm Chanh mới vừa tỉnh.
Lấy di động qua liếc mắt nhìn thời gian, vừa vặn bảy giờ hai mươi.
Cô xoay người xuống giường, vốn định vào phòng tắm tắm rửa, kết quả quay người lại liền nhìn thấy trên tủ đầu giường đặt một kiện lễ phục, là màu đen.
Cô đi qua cầm lấy lễ phục xem, chất liệu, đường cắt, chế tác, đều là hạng nhất.
Chỉ liếc mắt một cái, có thể nhìn ra đây là một lễ phục chế tác hoàn toàn thủ công.
Hơn nữa nhất định là giá trị xa xỉ.
Cô cong cong khóe môi, chỉ cần là liên quan đến cô, cho dù là một chi tiết rất nhỏ, anh cũng sẽ để ở trong lòng.
Chương 606: Giống như em, rất đẹp.
Editor: May
Thẩm Chanh vào phòng tắm tắm rửa một cái, thay lễ phục.
Quả nhiên là làm theo số đo thân hình của cô, dù là chiều rộng của vai, hay là vòng eo, đều bao bọc rất vừa vặn.
Cô tìm từ hộp đồ trang sức trước bàn điểm ra một sợi dây buộc tóc màu đen, buộc lên đầu.
Nhìn bộ dáng đơn giản và thanh lịch mà không mất mỹ cảm trong gương, cô nhếch môi cười.
Đúng lúc đó, cửa phòng vang lên tiếng gõ, sau đó truyền đến giọng nói của người giúp việc: "Thiếu phu nhân, cô dậy chưa?"
"Ừ."
Nghe được giọng nói của cô, người giúp việc lập tức nói: "Hai vị tiểu thiếu gia đang tìm mẹ, vẫn luôn không chịu bú sữa, cô xem bây giờ có thể bồi hai đứa nhỏ trước không?"
Thẩm Chanh không có trả lời, mà là đứng thẳng dậy mở cửa phòng đi ra ngoài.
Nhìn thấy cô đi ra, người giúp việc giải thích: "Hai vị tiểu thiếu gia tỉnh hơn một tiếng rồi, trong lúc đó chỉ uống một chút nước sôi, sau đó vẫn làm ầm ĩ ngay cả sữa cũng không chịu uống."
"Ừ, cô đi đem sữa bột pha xong chưa, tôi thử xem một chút."
Thẩm Chanh nói xong, đẩy cửa đi vào phòng trẻ.
Hai tên nhóc kia nằm mặt đối mặt ở trên giường, em bắt của bàn tay nhỏ bé anh, anh cầm lấy chân nhỏ của em, trong miệng còn phát ra âm thanh y y nha nha.
"Bé cưng."
Thẩm Chanh ngồi xổm xuống ở bên giường, đưa tay chia ra bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của hai bảo bối một chút.
"Oa!"
"Oa...."
Vừa đụng phải, bọn chúng liền cùng khóc lên.
Loại tiếng khóc không giống đói rồi mệt nhọc như lúc bình thường, không có quá thương tâm, nghe vào ngược lại như là đang đòi yêu thương từ mẹ.
"À, ngoan."
Thẩm Chanh ôm Tiểu Ngạo Tước vào trong lòng, nhẹ giọng trấn an.
Vừa nghe thấy được mùi hương trên người cô, Tiểu Ngạo Tước liền chợt ngừng tiếng khóc, ngay sau đó duỗi đầu ngón út vào trong miệng, mút chậc chậc.
Đứa nhỏ này.
Thẩm Chanh bất lực cười cười, động tác dịu dàng đặt bé đến trên giường.
Sau khi để xuống không có lập tức rời khỏi thằng bé, mà là dán thân thể ở trên người bé, lấy tay nhẹ nhàng trấn an nó.
Sau khi dỗ dành bé xong, Thẩm Chanh lại bế Tiểu Thiên Tước còn đang khóc lên.
"Oa ...."
Tiếng khóc đột nhiên nhỏ đi, sau đó lại biến thành tiếng cười 'Khanh khách'.
Thằng bé nhìn Thẩm Chanh, không ngừng vung múa bàn tay nhỏ bé của nó, "Khanh khách ...."
Thẩm Chanh cúi đầu nhìn túi sữa nhỏ trong ngực, không khỏi xiết chặt mi tâm.
Không có cách nào lên mặt, càng không có cách nào nắm bắt hai đứa nhỏ này.
Trước kia là dỗ dành một người đàn ông, hiện tại phải dỗ dành ba người!
Người giúp việc rất nhanh pha tốt sữa bột cầm vào, lúc này Thẩm Chanh mới để Tiểu Thiên Tước tới bên cạnh Tiểu Ngạo Tước.
Lấy tay dò xét nhiệt độ sữa một chút, lúc này mới phóng tâm đưa bình sữa tới bên miệng đứa nhỏ.
Một tay cô cầm một bình sữa, đồng thời cho Tiểu Ngạo Tước và Tiểu Thiên Tước ăn.
Vừa rồi hai tên nhóc kia vẫn luôn làm ầm ĩ không chịu bú sữa, thoáng ngậm lấy núm vú cao su.
"Chậc chậc ...."
Dùng sức hút.
Bú sữa cũng muốn chọn người?
Thật khó hầu hạ.
Sau khi cho bọn họ bú hết sữa, Thẩm Chanh mới giao phần chuyện còn lại cho người giúp việc.
Vừa đi tới ngưỡng cửa, đã bị một dáng người cao lớn ngăn đường đi lại, người đàn ông lấy tay chống đỡ ở trên khung cửa, đang nhìn cô cười như không cười.
Thẩm Chanh lạnh nhạt liếc anh ta một cái, "Sớm như vậy?"
"Ừ, đến xem hai cháu trai của tôi một chút."
Phượng Cửu Mị nói xong, thu hồi tay chống đỡ ở trên khung cửa, bước đi tiến vào gian phòng.
Thẩm Chanh vốn định đi ra ngoài, nhưng nhìn thấy anh ta đi vào, vì vậy lại đi theo anh ta trở về.
"Mẹ chồng đâu?"
Cô hỏi anh ta.
"Đi mua quà tặng rồi." Vẻ mặt Phượng Cửu Mị nhu hòa nhìn chằm chằm hai túi sữa nhỏ, nhìn một lúc, khóe môi anh ta nâng lên thành nụ cười: "Giống như em, rất đẹp."
Chương 607: Nếu không cho anh ôm một đứa về nuôi?
Editor: May
"Lời này anh cũng đừng để cho người nào đó nghe được."
Cái hũ dấm chua kia, nếu nghe được người khác khen vợ anh ta xinh đẹp, còn không biết sẽ làm ra chuyện khác người gì.
Đút sủi cảo, hẳn coi như là nhẹ nhàng rồi đi!
Phượng Cửu Mị nghe tiếng, nụ cười lan tràn đến càng sâu, sau khi xem qua hai tiểu bảo bối, anh ta xoay người đưa hộp nhỏ tinh tế trên tay mình tới trước mặt Thẩm Chanh, khẽ cười nói: "Mở ra nhìn xem."
Thẩm Chanh nhíu nhíu mày, "Gì?"
"Em nhìn xem một chút thì sẽ biết thôi."
Anh nói xong, trực tiếp nhét cái hộp vào trong tay của cô.
Thẩm Chanh chần chờ một chút, vẫn là mở cái hộp ra.
Trong hộp đặt hai khối ngọc bội được mài tinh tế, trong suốt thông thấu, màu sắc trắng thuần, không có nhiều màu, ôn nhuận sáng bóng, giống như Dương Chi.
Đây là ngọc dương chi, hơn nữa là phẩm chất hạng một.
Chính giữa hai khối ngọc bội, chia ra khắc có một chữ 'Ngạo' và 'Thiên'.
Đều nói ngọc dưỡng người, người nuôi ngọc, cho nên bất kể là tặng người lớn hay là đứa nhỏ, ngọc đều là lựa chọn tốt nhất.
"Cảm ơn."
Thẩm Chanh không có từ chối tấm lòng của anh ta, nhận hai khối ngọc bội này.
"Đưa tôi." Nhưng đột nhiên, Phượng Cửu Mị đưa tay ra về phía cô, ý bảo cô đưa ngọc bội cho anh ta.
Thẩm Chanh nâng lông mày lên, "Sao, tặng còn muốn thu hồi?"
Phượng Cửu Mị nghe tiếng, bên môi vạch ra hình cong nụ cười đẹp mắt, anh ta nói: "Tôi là muốn tự tay đeo cho bọn chúng."
"Vậy thì không sai biệt lắm."
Thẩm Chanh giao cái hộp lên tay anh lần nữa.
Phượng Cửu Mị lấy ngọc bội từ trong hộp ra, cúi người, cẩn thận đeo ở trên cổ hai tên nhóc kia.
"Khanh khách ...."
Tiểu Thiên Tước nhìn Phượng Cửu Mị, hoa chân múa tay vui sướng cười.
"Ê a...."
Tiểu Ngạo Tước cũng hưng phấn vung tay mập lên, bộ dạng đáng yêu, khiến trái tim người ta đều hòa tan.
"Thật đáng yêu."
Phượng Cửu Mị yêu thương cưng chiều chạm chóp mũi bọn chúng một chút, trong con ngươi, là nhu tình không tiêu tan.
Có người nói, thích một người sẽ thích tất cả của người đó.
Phượng Cửu Mị từng nói anh thích Thẩm Chanh, cho nên cũng sẽ thích toàn bộ của cô.
Dù là người của cô, hay là tính xấu của cô, hoặc là con của cô, anh đều thích.
Mà thích, không nhất định phải lấy được.
Có đôi khi yên lặng bảo vệ cũng là một loại hạnh phúc.
Thẩm Chanh đứng dựa vào ở bên cạnh, khóe môi vẽ ra một nụ cười yếu ớt: "Nếu không cho anh ôm một đứa về nuôi?"
"Không được." Phượng Cửu Mị lắc lắc đầu, từ chối vô cùng dứt khoát, dừng lại một giây, lại nghiêm trang nói: "Nếu như tặng nhỏ kèm theo tặng lớn, có thể miễn cưỡng suy nghĩ."
Anh ta nói xong, liếc mắt nhìn phương hướng cửa.
Thi Vực đang dựa ở trên khung cửa, híp mắt nhìn hai người trong phòng.
Biểu cảm trên mặt anh không có dao động gì, nhưng cao thấp quanh thân toát ra một cổ lệ khí rất dọa người.
Tầm mắt Phượng Cửu Mị khẽ quét qua ở trên người anh, sau đó dời đi, khóe môi vẫn luôn mang theo ý cười.
Thẩm đại mỹ nhân còn chưa ý thức được nguy hiểm đang ép gần, cô câu môi, "Tặng nhỏ kèm theo tặng lớn, đề nghị này không tệ. Để ba của bọn nhỏ trở về bàn với anh đi?"
Tiếng nói mới rơi xuống, bên tai liền vang lên một giọng nói sâu lắng lại trêu tức: "Thẩm Chanh Tử, có người từng nói qua với em không thể nói lời tùy tiện, nếu không sẽ phải trả giá thật lớn chưa?"
"...."
Khụ!
Người đàn ông này vào từ bao giờ?
Thẩm Chanh vẫn không quay đầu lại chút nào, liền muốn đi về phía trước.
Nhưng không ngờ ....
Cô còn chưa kịp mở bước chân ra, cổ tay đã bị người đàn ông phía sau nắm chặt.
Sau đó, cả người liền ngã vào một vòng tay ấm áp.
Chương 608: Mắc một chút cũng được, dù sao anh ta cũng không thiếu tiền.
Editor: May
Thi Vực kéo Thẩm Chanh đến trong ngực, không phải hạch hỏi cô, mà là thay cô kéo áo lên trên một chút.
Thật ra đây là lễ phục thiết kế cổ áo vốn rất bảo thủ, chỉ lộ ra bộ phận xương đòn vai trở lên, nhưng anh vẫn cảm thấy lộ quá nhiều.
"Tôi đi xuống trước."
Phượng Cửu Mị đã đi tới, cười vỗ ở trên bờ vai Thi Vực một chút, liền trực tiếp đi qua từ bên cạnh anh, sải bước ra khỏi phòng.
Sau khi anh ta ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng.
Trên giường, không biết tại sao hai tiểu bảo bối lại lay động thân thể, sau đó ôm lấy nhau.
Tiểu Thiên Tước nâng bàn chân nhỏ lên, lảo đảo đưa tới trước mặt Tiểu Ngạo Tước.
"Y ...."
Tiểu Ngạo Tước chợt ôm lấy chân của Tiểu Thiên Tức, ngậm vào trong miệng mút.
"Chậc chậc ...."
Vừa mút lấy chân béo ụt ịt, vừa không ngừng chảy nước miếng.
"A a ...."
Tiểu Thiên Tước bị ôm lấy chân, không lật thân thể nhỏ được, vì vậy cũng ôm lấy tay Tiểu Ngạo Tước mút.
Trong lúc mút chậc chậc, nước miếng chảy ra theo khóe miệng của bé....
Nghe thế tiếng động, Thẩm Chanh quay đầu liếc mắt nhìn.
Thấy hai túi sữa nhỏ đang ôm nhau mút, không kiềm được cau mày lại, "Xem con trai của anh đi."
Thi Vực nhìn lướt qua trên giường, dửng dưng mở miệng: "Con trai anh thì sao?"
"Vừa uống sữa xong liền đói rồi, thấy cái gì thì ngậm cái đó, ngậm lấy cái gì liền mút cái đó. Ngay cả đầu ngón chân cũng không buông tha, hơn nữa còn ăn đến rất vui vẻ." Thẩm Chanh ngước mắt nhìn anh, "Có phải học theo anh không?"
"Hửm?"
"Anh cũng thấy em liền hôn, hôn liền ăn."
Mắt sắc Thi Vực u ám, "Thẩm Chanh Tử, em lại làm chọc lửa?"
"Không trêu chọc lửa, nói sự thật mà thôi." Thẩm Chanh nói xong, đi đến bên giường ngồi xuống, động tác dịu dàng tách hai tên nhóc kia ra, sau đó cầm lấy ngọc bội trên cổ bọn chúng cho Thi Vực xem, "Anh trai của anh tặng."
Thi Vực cũng đi tới, ngồi xuống ở cạnh cô, nhìn thấy hai khối ngọc bội này, anh chỉ ừ một tiếng.
"Chắc là có chút mắc."
Chỉ nhìn riêng độ sáng bóng của ngọc bội, Thẩm Chanh liền cảm thấy giá trị nhất định xa xỉ.
Huống hồ, còn là ngọc dương chi thượng đẳng.
Thi Vực cũng không quá để ý, "Mắc một chút cũng được, dù sao anh ta cũng không thiếu tiền."
Không đợi Thẩm Chanh nói chuyện, anh lại đứng lên, căn dặn nói: "Thời gian gần tới, em trước sửa soạn một chút, anh xuống dưới chờ em."
Thẩm Chanh gật đầu, chờ anh rời khỏi phòng, tự mình thay đổi quần áo cho hai tiểu bảo bối.
Sau khi tất cả sẵn sàng, cô ôm lấy Tiểu Thiên Tước, cũng căn dặn người giúp việc ôm Tiểu Ngạo Tước cùng xuống lầu với cô.
"Để tôi ôm."
Lúc người giúp việc đang muốn tiến lên đi ôm đứa nhỏ, chợt nghe được giọng nói của Ôn Uyển.
Nhìn thấy Ôn Uyển tiến vào từ bên ngoài, người giúp việc lễ phép hô một tiếng: "Phu nhân." Sau đó liền lui sang một bên.
"Mẹ chồng, sao mẹ mua nhiều đồ như vậy?"
Thấy trên tay bà mang theo bao lớn bao nhỏ, Thẩm Chanh không kiềm được nhíu mày.
Cô ôm Tiểu Thiên Tước đi lên trước, muốn cầm đồ giúp Ôn Uyển.
Nhưng Ôn Uyển không cho: "Con ôm đứa nhỏ đừng lộn xộn, để mẹ tự làm."
Bà nói xong, vượt qua Thẩm Chanh thả đồ trong tay đến bên cạnh ngăn tủ, tiếp theo lấy từ bên trong ra nhiều cái hộp, mở từng hộp ra.
"Đây là ngọc như ý ...."
"Đây là cài bình an...."
"Đây là khóa trường mệnh...."
"Đây là vòng bạc đeo chân ...."
Giới thiệu xong thứ trong hộp, Ôn Uyển lại nói: "Những vật này có thể bảo vệ bình an, tránh tai nạn, trừ tà linh. Không nhất định phải mang ở trên người, thả bên trong gối nằm hoặc là treo ở trên đầu giường cũng được."
Chương 609: Người một nhà Thi Diệu Nam trở lại.
Editor: May
Trong lúc nhất thời, Thẩm Chanh xúc động rất nhiều.
Cô nghĩ tới người mẹ đã qua đời, nếu như bà còn sống, nhất định cũng sẽ đem đồ tốt nhất cho cháu của mình.
"Cảm ơn mẹ chồng."
Ngoại trừ hai chữ cảm ơn, cô thật sự không biết nên nói thêm gì nữa.
Ôn Uyển lại nhíu mày, "Chúng ta là người một nhà, về sau không cho ai nói cảm ơn với người còn lại, biết không?"
Thẩm Chanh câu khóe môi, khẽ gật đầu, "Được."
Khoảng chín giờ rưỡi, khách mời lục tục đến biệt thự.
Người tới tham gia buổi tiệc đều mặc rất chính thức, nam vận đồ tây trang, nữ hoa y cẩm phục.
Một chiếc Lincoln dài chậm rãi lái vào cửa chính biệt thự, đi qua 300m thảm dài, vững vàng dừng lại trên bãi đậu xe.
Bốn cửa xe đồng thời mở ra, từ trên xe bước xuống một nam hai nữ.
Dẫn đầu xuống xe là một người đàn ông ngoài năm mươi, bộ dạng không nói cười tùy tiện, nhìn có vẻ rất là nghiêm túc.
Sau đó người phụ nữ đi xuống từ chỗ cạnh tài xế, tuổi hơn bốn mươi, dáng người và làn da đều được bảo dưỡng tương đối tốt, mặc một bộ váy màu tím sậm, rất nổi bật khí chất của bà ta.
Sau khi người phụ nữ xuống xe, trực tiếp vòng qua đầu xe, theo thói quen khoác ở cánh tay người đàn ông.
Hiển nhiên, đây là một đôi vợ chồng.
Mà cô gái đi xuống từ ghế sau, tuổi không lớn lắm, ước chừng 22 23, có vài phần tương tự với bộ dáng người đàn ông.
"Đó không phải nhị gia nhà họ Thi - Thi Diệu Nam ư?"
Chung quanh, không biết là ai nhận ra một người trong đó.
"Thi Diệu Nam?" Có người bàng hoàng, "Không phải mấy năm trước ông ta mang theo người một nhà đi nước S phát triển ư? Tại sao trở về rồi?"
"Có lẽ là kiếm đượ tiền nên trở lại thôi, hơn nữa, sự nghiệp nhà họ Thi rất lớn, tài sản xí nghiệp nhiều như vậy, nhất định phải có người kế thừa mới được. Ai sẽ gây khó dễ với tiền chứ?"
Thi Diệu Nam trong miệng mọi người đang nghị luận, là con trai lớn của ông cụ nhà họ Thi, anh trai ruột của Thi Diệu Quang, cũng chính là bác cả của Thi Vực.
"Cha, từ lúc nào nào nhà anh họ con trở nên khí thế như vậy rồi?"
Cô gái giẫm giày cao gót mười centimet đi đến trước mặt Thi Diệu Nam, lôi kéo tay của ông hỏi.
"Khả Nhi, con quá lâu không tới cho nên không biết, mấy năm trước mẹ và cha con đã tới một chuyến, lúc ấy cũng đã xây dựng rộng lớn như vậy rồi."
Người phụ nữ nói chuyện tên là Triệu Thấm Nhã, là vợ chính thức của Thi Diệu Nam.
"Xem ra con đã quá lâu không trở lại rồi." Thi Khả Nhi cười cười với Triệu Thấm Nhã, "Mẹ, anh họ con lợi hại như vậy, vậy vợ của anh ấy hẳn là cũng không quá kém nhỉ?"
Lúc Triệu Thấm Nhã muốn nói gì đó, Thi Diệu Nam vẫn luôn thận trọng kín đáo ở bên cạnh lên tiếng: "Được rồi, vào thôi."
Thi Khả Nhi chép miệng, cũng không nói thêm gì nữa, xoay người đi vào trong.
Một nhóm ba người vừa bước vào, một chiếc xe khác liền lái tới.
"Diệu Quang, hôm nay em mặc như vậy sẽ không làm anh bẽ mặt đi?"
Xe vừa mới dừng lại, Diệp Cẩn liền không thể chờ đợi được móc từ trong túi ra cái gương, soi gương nhìn bộ quần áo trên người.
"Bẽ mặt gì?" Thi Diệu Quang quay đầu đánh giá cô ta một chút, "Hôm nay cách ăn mặc của em chỉ làm cho anh tăng thêm mặt mũi."
"Nhưng em nghe nói người một nhà Thi Diệu Nam cũng đã trở lại, em sợ người khác sẽ so sánh em với Triệu Thấm Nhã, dù sao tất cả phương diện của người ta đều ưu tú hơn em. Em không muốn nghe người khác nghị luận anh, nói anh cưới một Tiểu Tam phá đám gia đình nhà người ta...."
"Miệng ở trên người người khác, bọn họ muốn nói gì thì để cho bọn họ nói. Người ta nhìn em như thế nào không quan trọng, chính mình làm tốt là được." Thi Diệu Quang đẩy cửa xe ra xuống xe, ngay sau đó vòng qua đầu xe mở cửa xe thay Diệp Cẩn.
Chương 610: Anh ta quả thật rất chói mắt.
Editor: May
"Dì nhỏ, dượng nhỏ."
Cố Liên Thành đi tới từ đằng xa, mỉm cười chào hỏi hai người.
Hôm nay cô ta mặc một bộ váy dài màu tím nhạt, làn váy trực tiếp rủ xuống đến chân chỗ mắt cá chân, che đi hai bắp chân dài của cô ta.
Loại váy dài như vậy, nếu như dáng người phụ nữ không phải đặc biệt tốt, hoàn toàn không mặc ra hương vị, nhưng Cố Liên Thành lại mặc ra ý nhị của chiếc váy này.
Trong đám người, cô ta rất chói mắt, cho dù chỉ là một cái váy dài đơn giản, mặc lên người cô ta, cũng chợt thể hiện ra thân hình rất đẹp của cô ta.
"Liên Thành?"
Ngay cả Diệp Cẩn nhìn thấy Liên Thành, cũng suýt chút nữa không nhận ra cô ta, Diệp Cẩn biết Cố Liên Thành xinh đẹp, nhưng thật không nghĩ đến cô ta tùy tùy tiện tiện mặc một bộ đồ lên người, liền đến mức giật nảy mình này.
Phụ nữ đều sẽ ghen tị, mà lòng đố kỵ để ý của Diệp Cẩn càng mạnh, dù cho đứng ở trước mặt cô ta là cháu gái của mình, cũng không khống chế nổi đi ghen ghét Cố Liên Thành.
Đến khi Cố Liên Thành đi tới, cô ta mới thu hồi khác thường, cười nói: "Dì nghĩ cháu vẫn đang ở phía sau chúng ta, không ngờ đã tới trước rồi."
"Cháu cũng vừa mới đến."
Nụ cười thản nhiên, sức sống trăm họ.
Rốt cuộc cũng đã từng là mỹ nữ đệ nhất thành Đô, một cái nhăn mày hay một nụ cười, cũng đủ làm cho tâm thần người ta nhộn nhạo.
"Diệu Quang, em cùng Liên Thành qua bên kia đi dạo, anh đi vào trước đi." Diệp Cẩn muốn kể một ít chuyện riêng tư với Cố Liên Thành, cho nên vội vã bảo Thi Diệu Quang rời đi.
Hai người phụ nữ tụ tập một chỗ, đơn giản là nói một chút bát quái thị phi.
Bản thân Thi Diệu Quang sẽ không muốn tham dự vào trong đó, vì vậy dặn dò Diệp Cẩn vài câu, liền sải bước đi vào.
Đợi đến khi Thi Diệu Quang đi xa, Diệp Cẩn mới kéo Cố Liên Thành sang một bên.
"Liên Thành, hôm nay là một cơ hội tốt, cháu đừng để lỡ. Tận lực để cho Tiểu Vực nhớ kỹ cháu, nhìn thấy cháu."
Cố Liên Thành nghe tiếng, nhẹ chau lông mày một chút, "Dì nhỏ, chuyện này không gấp được. Huống hồ ngày hôm nay cũng rất đặc biệt, Thi Vực hẳn sẽ không vì người khác mà xem nhẹ con trai và vợ của mình đâu."
Diệp Cẩn thở dài, "Liên Thành à, người như cháu chính là quá hiền lành quá rộng lượng, cứ muốn suy nghĩ cho người khác, kết quả lại bỏ sót mình. Tình cảm của cháu với Tiểu Vực không phải là một ngày hay hai ngày, cháu thật sự tính tiếp tục nhượng bộ như vậy sao?"
"Dì nhỏ, dì cũng biết, cháu đối với Thi Vực chỉ là có cảm tình, muốn nói tình cảm, thật sự chưa có được bao nhiêu. Dù sao cho tới bây giờ cháu cũng không có quen thân với anh ta, thậm chí đến cả tính tình anh ta còn chưa hiểu rõ."
Cố Liên Thành nói xong, lại dừng lại, im lặng trong chốc lát mới lên tiếng lần nữa: "Cháu thừa nhận bề ngoài anh ta giống loại hình cháu thích, nhưng ...."
"Không nhưng gì hết."
Diệp Cẩn trực tiếp ngắt lời cô ta, "Nhìn dáo dác, cả thành Đô này có bao nhiêu người phụ nữ dòm ngó Tiểu Vực, coi như Cố Liên Thành cháu không theo đuổi, những phụ nữ khác cũng sẽ đi tranh thủ cảm tình của nó."
Nói xong câu đó, cô ta liền đưa tay chỉ một hướng khác, "Cháu nhìn xem những ong bướm kia, cả đám đều giống như đang phát xuân, liều mạng quấn lên người Tiểu Vực."
Quả nhiên, ở nơi phía trước không xa, Thi Vực vừa hiện thân liền dẫn tới một trận bạo động không nhỏ.
Không ít danh viện tham gia buổi tiệc đều chủ động tiến lên chào hỏi với anh, có mấy cô gái nói chuyện được với anh, thậm chí không kiềm chế được mừng thầm trong lòng, trốn đến bên cạnh lén cười.
Nhìn thấy một màn bên kia, Cố Liên Thành đột nhiên cười: "Anh ta quả thật rất chói mắt, trên người giống như mang theo một tầng ánh sáng quyến rũ, khiến người ta muốn bỏ qua cũng không bỏ qua nổi."
Nguồn: thichdoctruyen.com
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro