Chương 71-80

Chương 71: Nhà họ Thi.
Editor: May

"Thả tôi xuống!"

Bị Thi Vực ôm ở trong ngực, Thẩm Chanh chỉ động một chút, lưng liền truyền đến từng trận đau đớn.

"Hít ...."

Cô hít ngược một ngụm lãnh khí, không động đậy được nữa.

Cúi đầu nhìn sắc mặt không tốt của người phụ nữ ở trong ngực, ánh mắt Thi Vực lạnh hẳn đi, trầm giọng hỏi: "Bị thương rồi?"

Thẩm Chanh liếc nhìn anh một cái, "Không có."

Giọng nói lạnh nhạt, không có một chút cảm xúc phập phồng.

Thi Vực nheo con ngươi sâu thẳm lại, "À? Không có?"

Người phụ nữ quật cường này, nếu không có bị thương, sẽ chịu ngoan ngoãn đợi ở trong lòng anh sao?

"Không có .... Ưm!"

Chữ còn chưa nói ra khỏi miệng, Thẩm Chanh đã bị anh dùng môi chặn kín môi, nụ hôn bá đạo, dũng mãnh hung hãn.

Hình ảnh hạn chế này, khiến một đám thủ hạ hết hồn, nhanh chóng dời ánh mắt, nhìn nơi khác phân tán chú ý.

Bọn họ có chút lo lắng, nếu không chú ý lộ vẻ mặt hâm mộ một chút, có thể sẽ bị ....

Cắt đứt hai chân, giết chết, phanh thây, vứt cho chó ăn không!

Thật sự là vừa suy nghĩ một chút liền run rẩy ra một thân mồ hôi lạnh ....

Hai tay Thẩm Chanh dùng sức chống ngực Thi Vực, muốn tránh đi xâm nhập cường thế này của anh.

Nào ngờ, động tác như vậy lại chọc giận tới Thi Vực, chỉ thấy lông mày anh siết chặt, khẽ cắn mạnh lên môi cô, lúc này mới buông cô ra.

Thẩm Chanh nhìn anh chằm chằm, chịu đựng xúc động sắp sửa bùng nổ, trong lòng lặng lẽ tặng anh ba chữ: Không phải người.

Nếu có cơ hội, cô nhất định ngược chết thằng nhãi này!

"Ông chủ, nơi này xử lý như thế nào?"

Tôn Nham nhận được điện thoại chạy đến, đối mặt với hiện trường máu tanh này, anh biểu hiện cực kỳ bình tĩnh, giống như đã sớm tập thành thói quen.

"Cậu xem rồi làm." Thi Vực lạnh lùng quét anh ta một cái, trực tiếp ôm Thẩm Chanh đi đến bên cạnh xe, sau khi đặt cô đến trên ghế sau, mới quay đầu lại liếc nhìn Tôn Nham, "Mau chóng tra ra người sai khiến phía sau."

"Dạ, ông chủ!"

Xe nhanh chóng chạy đi, cuốn lên đầy bụi đất.

Trong xe.

Nhìn Thẩm Chanh bên cạnh yên tĩnh đến kỳ quái, Thi Vực giương môi, cười đến quyến rũ cực điểm.

Thẩm Chanh đanh mặt, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn anh một cái.

Cô không phải không hiểu rõ tình huống hiện tại của mình, dù anh thả cô xuống xe thì cô cũng không thể tự đi trở về.

Tốc độ xe nhanh hơn, chạy một đường như bay.

Cuối cùng, dừng lại ở ngoài một tòa thành xa hoa lộng lẫy giống như cung vua ở trung tâm thành Đô.

Thẩm Chanh tinh mắt, liếc nhìn ba chữ ngoài cửa lớn một cái.

Nhà họ Thi.

Nha! Hồn nhạt! Lại có thể thật sự mang cô về nhà gặp gia trưởng!

Xe vừa dừng hẳn, Thẩm Chanh liền đưa tay đi mở cửa xe.

Động tác Thi Vực nhanh hơn cô một chút, không nói một lời, trực tiếp lôi cô đến trong lòng ngực của mình.

Sau đó, cường thế áp đảo!

Va chạm phần lưng, Thẩm Chanh đau đến không khỏi hừ lạnh một tiếng, "Ưm...."

Cô tức giận đến cực điểm, giơ tay lên, "Bốp" âm thanh vang lên.

Trong dự kiến, Thi Vực đã trúng một cái tát.

Âm thanh vang đến cực điểm.

Gương mặt tuấn tú nghiêng sang một bên, tơ máu tràn ra từ khóe miệng của anh.

Tay thon dài nâng lên, dùng đầu ngón tay sờ nhẹ khóe môi, máu đỏ chói mắt nhiễm ra ở cạnh môi anh.

Anh giương môi cười, mang theo ba phần tàn bạo hung hăng, cúi đầu ngậm chặt môi của cô, lại dùng sức khẽ cắn.

Chút tanh mặn nhanh chóng lan tràn ở trong miệng Thẩm Chanh, kích thích thần kinh của cô và mỗi mạch máu tế bào toàn thân.

Động một chút lại cắn người! Chết tiệt! Không phải người đàn ông này là con chó nhưng cầm tinh con heo chứ!

Bảo vệ phía trong tòa nhà thấy xe Thi Vực ngừng ở bên ngoài rất lâu cũng không vào cửa, liền chiếu đèn pin ra nhìn.

Không nhìn còn tốt, vừa nhìn liền trực tiếp bị dọa sợ trở về.

Đại Thiếu Gia ở cửa nhà chơi xe chấn, bộ dạng rất ngưu bức!

Vì không quấy rầy hai người trên xe, các nhân viên an ninh rất thức thời tắt đèn chiếu sáng bên ngoài tòa thành.

Chương 72: Trên hộ khẩu của anh đều là IQ cao
Editor: May

Trong xe.

Thi Vực đè ở trên người Thẩm Chanh, híp con ngươi mê người lại, dùng môi nóng rực của anh cọ sát ở trên môi của cô một chút.

Thẩm Chanh rất rõ ràng, trong những lúc thế này hơi không chú ý sẽ dẫn lửa thiêu thân, không thể không khắc chế tâm tình của mình, yên tĩnh lại.

Có chút hứng thú nhìn người phụ nữ dưới thân đột nhiên trở nên quy củ, Thi Vực giương môi cười, sau đó rời khỏi môi của cô.

Không nhanh không chậm xuống khỏi người cô, duỗi tay thon dài ra mở cửa xe, trực tiếp xuống xe.

Lúc này Thẩm Chanh mới lấy tay chống nệm xe đứng lên, sau khi lạnh lùng liếc nhìn anh một cái, liền đẩy cửa xe ra, xuống xe.

Vừa mới đứng vững gót chân, Thi Vực đã đi lên trước, bồng cô lên trực tiếp đi vào trong tòa thành.

Thẩm Chanh chịu đựng xúc động muốn đập bẹp người, mặc cho anh ôm mình đi.

Hơn mười người bảo vệ ngồi ngủ gà ngủ gật ở trong phòng an ninh, vừa nghe được tiếng bước chân vang lên, lập tức lên mười hai phần tinh thần.

Thấy Thi Vực đi vào cửa chính, tất cả đều đứng thẳng tắp lên.

Nếu có thể buôn dưa lê, các nhân viên an ninh khẳng định sẽ không kiềm chế được hỏi: Đại Thiếu Gia, vừa rồi tận hứng không?

Nhưng sự thật chính là sự thật, hỏi loại vấn đề này tương đương với tự chui đầu vào rọ.

Bọn họ gần như xuất phát từ bản năng liền cúi người, rất cung kính hô một tiếng: "Đại Thiếu Gia!"

Nhưng Thi Vực ngay cả nhìn cũng không nhìn bọn họ, nện bước chân vững vàng đi vào bên trong.

"Đại Thiếu Gia."

"Đại Thiếu Gia!"

"Đại Thiếu Gia trở về rồi."

Đi từ bên ngoài tòa thành đến bên trong đại sảnh khoảng 300m, người hầu trên đường cũng đã ngoan ngoãn lễ phép gọi Đại Thiếu Gia vô số lần.

Khí tràng nhà họ Thi rất mạnh, vừa đi vào đến liền có một loại cảm giác áp bách cường đại trực tiếp áp sát ở trong vô hình.

Người hầu bên cạnh đứng thẳng tắp hai hàng, riêng một trận chiến này cũng đã cho thấy, thực lực nhà họ Thi hùng hậu cũng không phải tin vịt.

Thi Thiên - ông cụ nhà họ Thi, lúc còn trẻ dựa vào sức lực bản thân sáng lập huyền thoại bất hủ ở trong giới kinh doanh.

Năm đó, một tay ông tạo ra tập đoàn Đế Cảnh, trải qua sự dẫn dắt của ông, trong thời gian ngắn nhất lấy được thành công lớn nhất.

Ông sống đến thuận bườm xuôi gió, ai cũng phải cung kính nhường ông ba phần. Như lẽ tất nhiên, nhà họ Thi là đại vọng tộc đệ nhất ở thành Đô, không một ai không muốn leo lên.

Thân là cháu trai của Thi Thiên, vốn đã đủ hào quang, nhưng Thi Vực tuổi trẻ tài cao lại không thua kém ông của anh.

Ngắn ngủn mấy năm, anh khiến cho sản nghiệp tập đoàn Đế Cảnh trải rộng toàn cầu, độc quyền toàn cầu, mà giá trị con người của anh cũng cao tới mấy ngàn triệu.

Anh giống như là một chúa tể thiên hạ, được người đời ủng hộ, cũng không bị bất kỳ ai chi phối.

Chưa từng thấy Thi Vực mang phụ nữ về nhà, bọn người hầu khó tránh khỏi sẽ cảm thấy kinh ngạc, cho nên không thể không sinh ra hứng thú nồng đậm với Thẩm Chanh.

Từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, tuyệt không thu liễm, quan sát lộ liễu mỗi một tấc trên người cô.

"Người hầu nhà của anh cũng giống như anh."

Thẩm Chanh không vui mở miệng, lười liếc nhìn những người kia.

Thi Vực nghiêng mắt nhìn cô, "Gì."

Thẩm Chanh nhíu mày, "Chỉ số thông minh tuy cao, nhưng tố chất thì chỉ có một chút tạm được thôi."

Thi Vực nheo mắt lạnh lại, trên mặt cương nghị dâng lên một chút âm u, anh không nói gì, dùng hành động để chứng minh anh không phải là đàn ông tính tình tốt.

Thẩm Chanh cảm thấy, tay của cô cũng sắp bị gãy xương tan thành phấn vụn rồi.

Cô hừ nhẹ một tiếng: "Được, toàn bộ người trên hộ khẩu của anh đều là IQ cao, tố chất cao."

"Hả? Em đây là đang khen bản thân trá hình sao?"

"Dựa vào! Liên quan gì tôi!"

"Vậy em nói tới hộ khẩu làm gì."

"Anh quản trời quản đất, đặc biệt sao còn quản tôi?!" Nói đến hộ khẩu, Thẩm Chanh thật lòng có chút không khắc chế được rồi.

Chương 73: Tôi lại hy vọng bà so đo với tôi.
Editor: May

"Tôi là người đàn ông của em, em nói tôi không quản được sao."

"Đồ lưu manh! Không biết xấu hổ!"

"Có em là được, còn muốn mặt mũi làm gì."

"...."

Hai người nói chuyện đối chọi gay gắt, khiến bọn người hầu chung quanh đều ngửi thấy được mùi vị thuốc súng.

Người hầu không dám có một chút chậm trễ, nhanh chóng tiến lên đẩy cửa khắc hoa tinh tế ra, đưa mắt nhìn bọn họ đi vào, mới cẩn thận đóng cửa lại.

"Tiểu Vực, con trở về rồi."

Giọng nữ êm tai dễ nghe đột nhiên vang lên, chỉ thấy một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi chầm chậm nghênh đón.

Tóc uốn xoăn màu rượu vang phủ lên trên vai bà, mặc một thân hàng hiệu, đến cả nước hoa dùng cũng là của một nhãn hiệu quốc tế đắt tiền nhất.

Tay sơn móng tay màu tím nhẹ nhàng trêu chọc đầu tóc, mặt trang điểm trang nhã và kiều mị, nhưng lại có một loại xinh đẹp không nói nên lời được.

Khi tầm mắt bà rơi vào trên người Thẩm Chanh trong ngực Thi Vực, nụ cười mơ hồ trở nên cứng ngắc, cảm xúc thú vị rõ ràng dễ hiểu trong mắt liền dừng lại.

Thẩm Chanh lạnh nhạt liếc nhìn bà, không khách sáo đáp lại bà một ánh mắt đồng dạng.

Khó chịu với cô? Cô còn chưa khó chịu với cả nhà của bà ta đâu!

Người phụ nữ dời ánh mắt từ trên người Thẩm Chanh, lúc đối mặt với Thi Vực thì lập tức thay khuôn mặt tươi cười, cẩn thận hỏi: "Tiểu Vực, cô ấy là thư ký của con sao? Có phải là không thoải mái ở đâu mới để cho con ôm không?"

"Có quan hệ với bà sao?" Ánh mắt âm trầm của Thi Vực rất dọa người, trong giọng nói càng thêm thù ghét rõ ràng.

Người phụ nữ đó không có tức giận bởi vì lời của anh, ngược lại mở miệng cười: "Sao không có quan hệ gì với ta chứ? Ta chính là mẹ con...."

Bà ta vừa dứt lời, trong con ngươi của Thi Vực liền phủ lên một lớp máu tanh, anh mấp máy môi, gằn từng chữ: "Bà, lập tức cút khỏi tầm mắt của tôi."

Giọng nói của anh giống như nhiễm độc, khiến người ta nghe đến độc phát bỏ mình.

"Tiểu Vực, sao con nói chuyện với mẹ con như vậy!" Giọng nói hùng hậu đúng lúc vang lên, mang theo trách cứ rõ ràng.

Người nói chuyện tên là Thi Diệu Quang, là cha của Thi Vực, giây phút này ông ta đang ngồi trên ghế sofa, dùng kính lúp quan sát một món đồ cổ mới đào tới vào mấy ngày gần đây.

Qua một hồi lâu, ông mới thả kính lúp ở trên bàn trà đứng dậy, nhìn thấy Thi Vực ôm Thẩm Chanh, Thi Diệu Quang lập tức giận tái mặt, "Xã hội bây giờ, thân là thư ký thật đúng là hết lòng với chức vụ!"

Câu nói có hàm ý khác, Thẩm Chanh không phải nghe không hiểu, vòng vèo mắng chửi người cũng không phải chỉ mình cô mới biết.

Thi Vực nheo đôi mắt thâm sâu lại, bên môi vạch ra một loại dấu vết khát máu, giống như giễu cợt mở miệng: "Nếu không hết lòng với chức vụ, sao thư ký của ông lại có thể leo đến trên giường của ông chứ."

Sắc mặt Thi Diệu Quang càng thêm ảm đạm, ông bước vững vàng tiến lên, kéo người phụ nữ đến bên cạnh mình, "Diệp Cẩn, về sau dù tên nghịch tử làm ra hành vi trái luân thường gì, em cũng không cần nhúng tay, tránh cho phiền phức dính thân."

"Diệu Quang, anh đừng như vậy, anh không phải không rõ tính tình của Tiểu Vực, nó nói lời thật đúng là hơi khó nghe. Nhưng em là một người mẹ kế, sao có thể so đo giống như nó chứ." Diệp Cẩn kéo tay Thi Diệu Quang, cười đến rất quyến rũ.

"Tôi lại hy vọng bà so đo với tôi." Thi Vực hờ hững giương môi, trong lời nói toàn là ngả ngớn và lạnh lùng, "Như vậy, tôi mới có cớ khiến cho bà chết."

Dù Diệp Cẩn tỉnh táo hơn nữa, nhưng sau khi nghe những lời này cũng có một chút dao động, chỉ là bà ta đang cố gắng khắc chế, không cho người phát hiện ra sự bất an của bà ta.

Thi Diệu Quang phát giác được tay kéo tay ông đang run rẩy mơ hồ, tay tràn đầy vết chai bao trùm ở trên tay Diệp Cẩn, vỗ nhẹ hai cái, dường như đang nói cho bà ta biết, có ông ở đây, ai cũng đừng nghĩ thương tổn được bà ta chút nào.

Chương 74: Bà ta xứng sao?
Editor: May

"Mày ở bên ngoài hồ đồ ra sao thì tao cũng mặc kệ, nhưng trong nhà, còn chưa tới phiên mày hỗn xược!"

"Diệu Quang...." Thấy Thi Diệu Quang nổi giận, Diệp Cẩn vội vàng kéo kéo cổ tay ông ta, cười hoà giải, "Tiểu Vực chỉ là đùa vui với em một chút, anh đừng coi là thật. Nó khó khăn lắm mới về nhà một lần, cha con hai người cũng đừng bởi vì người ngoài như em mà huyên náo không vui."

Thi Diệu Quang mở to mắt đầy lửa giận, "Em là do Thi Diệu Quang anh cưới hỏi đàng hoàng, nó tốt xấu gì cũng phải gọi em một tiếng mẹ, sao có thể coi là người ngoài?"

Thi Vực híp mắt, hờ hững quan sát hai người hơn kém gần mười lăm tuổi trước mắt.

Chậm rãi đốt một điếu xì gà, đưa đến trong miệng hít sâu một hơi, lại chậm rãi phun ra một vòng khói.

Vòng khói phun ra từ từ tiêu tán ở trong không khí, dung hòa vào trong không khí, trong nháy mắt mùi hương tràn ngập cả phòng khách.

Thi Diệu Quang bị mùi xì gà nồng đậm này sặc đến khó chịu, đang muốn phát tác, lại nghe Thi Vực phát ra một tiếng cười nhạo rất nhỏ, "Bà ta xứng sao?"

Một câu bà ta xứng sao, lập tức khiến Thi Diệu Quang nổi giận lôi đình.

"Nghịch tử!"

Ông chỉ vào Thi Vực, ngực dồn dập phập phồng, đến tay cũng không kiềm chế được mà run rẩy.

Thẩm Chanh híp mắt, ánh mắt mang theo mục đích, khẽ quét qua trên người hai cha con trước mặt này.

Khụ!

Hiện trường máu chó như vậy, có vẻ như muốn thêm một tuồng kịch mới đặc sắc.

Cô ra vẻ đáng thương hít mũi một cái, tỏ vẻ thấp thỏm lo âu ngẩng đầu, liếc nhìn Thi Vực.

Cắn môi im lặng hơn nửa ngày, mới nhìn về phía Thi Diệu Quang, "Chuyện nhà của các người không có quan hệ gì với tôi, tôi có thể đi trước không?"

Không đợi Thi Diệu Quang trả lời, cô lại sợ hãi lên tiếng, "Tôi không phải là thư ký gì đó, cũng không muốn vô cớ dính líu vào. Tôi chỉ là một sinh viên bình thường, là Thi đại thiếu gia, anh ta bắt người nhà tôi uy hiếp tôi, ép tôi làm tình nhân của anh ta...."

Như là ném ra một quả bom nặng ký, khói thuốc súng lập tức nổi lên bốn phía.

Diễn xuất tăng lên nha!

Tâm tình Thi Vực đột nhiên rất tốt, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong ngực, trong mắt hiện lên một chút nghiền ngẫm, "À? Nói tiếp đi."

Dựa vào! Thằng nhãi này lại có thể bình tĩnh như vậy?!

Không phải người!

Trong lòng Thẩm Chanh lặng lẽ hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà anh, trên mặt vẫn là hoa lê đẫm mưa.

Cô nức nở một tiếng, cúi đầu xuống, "Tôi.... Tôi ...."

Giọng nói run rẩy, mơ hồ mang theo sợ hãi và lo lắng.

Mà trong cái nhìn của Thi Diệu Quang và Diệp Cẩn, câu nói tiếp đi vừa rồi của Thi Vực, là uy hiếp lộ liễu!

Thi Diệu Quang ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, suýt chút nữa bị tức đến sung huyết não rồi.

Thấy trán ông nổi gân xanh, hô hấp nhanh hơn, Diệp Cẩn gấp gáp vội vươn tay thuận khí cho ông, "Diệu Quang, anh đừng nóng giận ...."

Thẩm Chanh vụng trộm liếc mắt nhìn ông ta. Mẹ nó, đây là tiết tấu muốn xảy ra án mạng sao!

Nhưng vẫn còn có một người xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.

"Bảo bối, đến, nói xem, tình nhân như em đã làm gì? Hầu hạ tôi ra sao?" Thi Vực đặt cô xuống, đưa tay ôm eo của cô, cười đến quyến rũ.

"...."

Thẩm Chanh vốn có thể đánh một cái tát qua, nhưng cô nhịn!

Không được tự nhiên vùng vẫy một chút, sợ hãi ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nói: "Anh đừng như vậy ...."

"Đừng như thế nào?" Thi Vực nhìn cô, nụ cười bên môi cười mở rộng hơn.

"...." Thẩm Chanh lại có thể không phản bác được ....

Dựa vào!

Người đàn ông này là sắt thép sao? Lại có thể bách độc bất xâm!

Thôi, nếu nói không lại anh ta, phải dựa vào diễn.

Tách tách tách....

Nước mắt lớn như hạt đậu một giọt tiếp nối một giọt rơi xuống, bộ dáng kia, thật điềm đạm đáng yêu.

Chương 75: Bà xã, em lại hồ nháo
Editor: May

Thẩm Chanh khóc bù lu bù loa, bộ dáng kia thoạt nhìn giống như là bị uất ức cực lớn, đừng nói tới có bao nhiêu chân thật.

Ngực Thi Diệu Quang run rẩy, có chút nhìn không được, ông xoay người căn dặn Diệp Cẩn: "Em bảo người ta an bài một chút, một lát sẽ đi gặp ông cụ."

Dứt lời, sải bước liền đi lên lầu.

Nhìn bóng lưng của ông, Thi Vực hờ hững giơ khóe môi lên, "Mang bà ta đi? Sẽ không sợ tức chết cha ông sao."

Thi Diệu Quang dừng bước chân trầm ổn một chút, quay đầu lại liếc nhìn Thi Vực, hừ lạnh một tiếng, xoay người trực tiếp lên lầu.

"Tiểu Vực, cha của con chính là như vậy, nói năng chua ngoa nhưng lòng dạ đậu hũ. Thật ra ông ấy nói gì làm cái gì cũng là vì tốt cho con, con đừng trách ông ấy." Diệp Cẩn không hề tức giận bởi vì lời của Thi Vực, ngược lại còn nhẫn nại tính tình trấn an anh.

"Cho nên?" Khó khăn lắm, Thi Vực mới chuyển mắt nhìn bà ta một chút.

"Cho nên chuyện ngày hôm nay con đừng để ở trong lòng, giữa cha con thì lấy đâu ra thù hận qua đêm, về sau có lời gì thì nói ra, đừng làm rộn đến không thoải mái, để cho người khác chê cười."

"Người khác?" Thi Vực đột nhiên hào hứng vì lời của bà ta rồi, nhẹ nhàng kéo Thẩm Chanh vào trong lòng anh một cái, nâng khóe môi lên, "Bà ám chỉ cô ấy?"

Trên thực tế, Diệp Cẩn xác thực không ưa Thẩm Chanh, à không, chính xác mà nói là không ưa tất cả phụ nữ bên cạnh Thi Vực.

Nói dễ nghe một chút thì cái này của bà ta gọi là tình tiết yêu con trai, yêu con trai của người khác, nói khó nghe một chút thì gọi là sớm ba chiều bốn, tính tình lẳng lơ!

Ngày xưa mỗi lần Thi Diệu Quang không ở nhà, bà ta đều sẽ tận lực õng ẹo làm dáng ở trước mặt Thi Vực, không phải mặc váy ngủ khêu gợi đi ra, chính là mặc đồ thấp ngực giả bộ cố ý khom người nhặt đồ.

Cả nhà họ Thi, gần như đến cả người hầu cũng có thể nhìn ra tâm tư nhỏ này của Diệp Cẩn, thế nhưng Thi Diệu Quang lại yêu mến bảo vệ có thừa với bà ta, cho tới nay cũng không có phát giác vợ của ông ta có ý đồ không an phận với con trai của mình.

"Tiểu Vực, con đừng hiểu lầm, mẹ không có ý nhằm vào ai." Trải qua chuyện vừa rồi, nếu Diệp Cẩn còn không học khôn được, vậy đó chính là tự tát tai mình rồi.

Ánh mắt của bà ta cố ý vô ý rơi vào trên người Thẩm Chanh, mỗi lần chỉ dừng lại một giây liền nhanh chóng dời đi, ngoài miệng nói không nhằm vào, nhưng ánh mắt lại bán đứng bà ta vạn lần.

"Bà đừng trừng tôi, chuyện không liên quan đến tôi, tôi lập tức đi ngay ...."

Thẩm Chanh thấp thỏm lo âu nhìn bà ta, tay nhỏ nắm thật chặt góc áo, nước mắt tách tách liền rơi xuống.

Hơn mười người hầu chung quanh đồng loạt quăng ánh mắt khác thường về phía Diệp Cẩn, sau khi tiếp xúc đến tầm mắt của Diệp Cẩn, lại lần lượt quay đầu nhìn về nơi khác.

"Tôi không có trừng cô nha ...." Giả vờ cao nhã và cao quý, Diệp Cẩn hiển nhiên đã không thể đoan trang nổi rồi.

"Bà có ...." Thẩm Chanh hít mũi một cái, tỏ vẻ rất đáng thương.

"Tôi không có ...."

"Bà rõ ràng có!" Giọng nói uất ức lại đau khổ.

"...." Sắc mặt Diệp Cẩn, không kiềm chế được liền trầm xuống.

Đối với phát huy ở hiện trường của Thẩm Chanh, Thi Vực giống như rất hài lòng, vào lúc hoàn toàn không nhịn được ở trước mặt Diệp Cẩn nữa, anh dùng ngón tay thon nâng cằm của Thẩm Chanh lên.

"Bà xã, em lại hồ nháo rồi."

Giọng nói vô cùng từ tính, dễ nghe đến mức có thể trêu trọc tiếng lòng của mọi người, ánh mắt mang theo yêu thương cưng chìu, càng có thể hòa tan người khác.

Anh vừa dứt lời, liền rút bàn tay to nắm cằm cô về.

Mới vừa rồi vẻ mặt của Thẩm Chanh còn hoa lê đẫm mưa, dùng chưa tới mười giây, liền điều chỉnh xong trạng thái hỏng bét lúc trước.

Cô hờ hững quét mắt liếc nhìn Diệp Cẩn, mới nhìn về phía Thi Vực, "Tôi cảm thấy tôi đắc tội bà ta rồi, phải làm sao bây giờ?"

Chương 76: Đau?
Editor: May

"Tôi từng nói, em đắc tội ai, tôi liền dạy dỗ người đó thay em."

Giọng nói có khí phách, mang theo sức uy hiếp không để cho người khác kháng cự.

Miệng Thi Vực chứa nụ cười nhạt, bộ dạng kiêu ngạo bướng bỉnh này, liều lĩnh lại hỗn xược.

Diệp Cẩn nhìn anh, trong nháy mắt tinh thần liền thẫn thờ, nhưng bà ta rất nhanh rút suy nghĩ về.

Đang muốn mở miệng, lại thấy Thi Vực dắt tay Thẩm Chanh, lôi kéo cô bước nhanh rời đi.

"Tiểu Vực...."

Diệp Cẩn vốn định đuổi theo, nhưng theo cửa nhà nặng nề đóng lại, ý nghĩ của bà ta cũng bị chặn lại.

Vùng ngoại thành của thành Đô.

Tôn Nham mới vừa nhốt tên đàn ông bị phế lúc nãy vào trong kho hàng bỏ hoang, còn chưa kịp tra hỏi, điện thoại liền vang lên.

Trông thấy biểu hiện cuộc gọi là Thi Vực, anh nhanh chóng tiếp nghe điện thoại.

Đầu kia điện thoại, Thi Vực chỉ dặn dò một câu, liền cúp điện thoại.

Tôn Nham căn dặn mấy tên thủ hạ trông chừng thật kỹ tên đàn ông, liền vội vàng rời khỏi kho hàng.

"Cô nói gì? !"

Khi Diệp Cẩn nhận được điện thoại báo cho bà ta biết bốn hội sở thẩm mỹ và sáu cửa hàng nhãn hiệu nước hoa của bà ta đều đều bị người ta đập phá, chịu kích thích không hề nhẹ, lập tức vô cùng khiếp sợ, hai chân mềm nhũn trực tiếp ngã trên mặt đất.

Tay cầm di động run run, giọng của bà ta cũng run rẩy theo, "Ai .... Ai làm!"

Đầu kia người im lặng một hồi lâu, đợi khi lấy hết dũng khí, mới chậm rãi mở miệng: "Là Đại Thiếu Gia."

Diệp Cẩn nghe, chỉ cảm thấy đầu phát ra tiếng ông ông, sau đó liền mất đi tri giác.

"Phu nhân!"

"Phu nhân ...."

"Phu nhân, bà tỉnh lại đi...."

Tiếng của đám người hầu lần lượt vang lên, Diệp Cẩn nghe được rõ ràng, nhưng bà ta vẫn không tỉnh lại.

Thi Diệu Quang nghe tiếng động nên đi xuống từ trên lầu, thấy đám người hầu đang đỡ Diệp Cẩn hôn mê từ trên mặt đất, mặt không kiềm được liền biến sắc, "Xảy ra chuyện gì, phu nhân sao vậy?"

"Có lẽ phu nhân là quá mệt mỏi, ngất đi rồi." Bọn người hầu không biết rõ nguyên nhân, tự nhiên không dám nói lung tung.

"Nhanh gọi bác sĩ riêng tới!"

"Vâng."

Đi ra khỏi tòa thành, trên mặt rõ ràng như điêu khắc của Thi Vực luôn mang theo ý cười, nhìn ra được tâm tình anh rất tốt.

Thẩm Chanh đi ở phía sau, có chút buồn bực.

Bởi vì vừa rồi khóc quá nhiều, hốc mắt cô vẫn có chút đỏ lên.

Người không biết nhìn thấy, sợ rằng sẽ cho rằng cô bị gia đình bạo hành, mà người thi hành bạo lực, không phải Thi Vực thì có thể là ai.

Đi một đoạn đường, Thẩm Chanh đột nhiên dừng lại.

Lưng không ngừng truyền tới đau nhức kịch liệt khiến cô có chút không chịu nổi, vịn sư tử bằng đá bên đường, chậm rãi ngồi xổm xuống.

Sau đó, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu lăn xuống theo trán của cô.

Cô cắt chặt môi, dù cho đau đến mồ hôi lạnh rơi xuống, cô cũng cứng rắn không có thốt ra một tiếng.

Phát giác được khác thường, Thi Vực dừng bước, quay đầu lại nhìn cô.

Đầu rịn đầy mồ hôi và khuôn mặt nhỏ trắng bệch, vừa nhìn đã biết bị thương không nhẹ.

Nhìn thấy bộ dạng khó chịu này của cô, ánh mắt Thi Vực trầm xuống, lông mày cũng bất giác vặn lại một chỗ.

"Đau?" Anh nhẹ híp mắt lạnh lại, giọng nói lạnh thấu xương giống như băng lạnh vạn năm.

"Ai cần anh lo!"

Dù cho đến những lúc như thế này, Thẩm Chanh vẫn quật cường như vậy, giống như ở trong tự điển của cô, chưa bao giờ có hai chữ "Chịu thua".

Nếu những phụ nữ khác có thể làm cho Thi Vực lộ vẻ xúc động, chỉ sợ đã sớm trốn đi cười vụng trộm rồi.

Chỉ có Thẩm Chanh là một người ngoại lệ ngoài ý muốn, không có ở trong sự khống chế của anh, cũng khiến cho anh không thể điều khiển.

Có lẽ, Thi Vực thích chính là điểm này của cô.

Anh mặt lạnh tiến tới, bồng cô lên, "Đã lúc này rồi còn gắng gượng cãi lại, thật sự không sợ chết sao?"

Chương 77: Thẩm Chanh phát sốt
Editor: May

Chết?

Thẩm Chanh nhìn anh, không khỏi nâng khóe môi lên, cuối cùng còn cười đến rất rực rỡ.

Sáu năm trước, không phải cô đã chết qua một lần rồi sao? Hôm nay chết đối với cô mà nói thì tính là cái gì.

Không biết tại sao, rõ ràng đang giữa hè, nhưng cô lại đột nhiên cảm thấy có chút rét run.

Thân thể không ngừng rùng mình một cái, hàm răng cũng khẽ đập vào nhau.

Cảm giác được nhiệt độ cơ thể của cô giảm xuống, Thi Vực dựng thẳng mày kiếm lên, bước nhanh ôm cô lên xe.

Ngồi trên xe, anh liền cởi áo khoác bao bọc lên người Thẩm Chanh, lạnh giọng căn dặn tài xế: "Lái xe nhanh một chút."

Tốc độ xe, thoáng cái liền giống như bão tố.

Dựa vào cửa sổ xe, đầu Thẩm Chanh có chút nặng nề.

Cô mơ màng, cảm giác duy nhất, chính là lạnh ....

Cô nắm cánh tay của mình thật chặt, ma xát qua lại, muốn dùng cách này để bản thân ấm áp một chút.

Vậy mà vào lúc này, trên vai liền có thêm một bàn tay to ấm áp, anh dùng lực kéo một cái, cô liền nhào vào trong ngực của anh, bị anh nhốt chặt.

Thi Vực ôm chặt cô, dùng nhiệt độ cơ thể của mình sưởi ấm cho cô.

Thẩm Chanh ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với ánh mắt sâu thẳm kia, liền nặng nề nhắm mắt lại.

Té xỉu ở trong ngực Thi Vực, không còn tri giác.

Thẩm Chanh đã mơ một giấc mộng rất dài rất dài, trong mộng có một bầy ác bá đang cực kỳ hung ác đuổi theo cô, trong miệng hô: Giết người thì đền mạng, hôm nay tụi tao muốn giết mày! Một mạng đền một mạng!

Cô liều mạng trốn, bọn họ liều mạng đuổi theo, bám riết không tha, lặp lại nhiều lần.

Trong lúc ngủ mê, Thẩm Chanh hoảng sợ tuôn mồ hôi lạnh, mấy lần muốn mở mắt ra, nhưng làm sao cũng không tỉnh lại được.

Mỗi một lần, lúc cô ở trong bóng tối tìm được lối ra, đều sẽ bị đám ác bá kia cố gắng kéo về.

Cô phát sốt cao, giống như là rơi vào trong bóng tối vô tận, bị lửa mạnh vô tình đốt cháy.

Thi Vực vừa mới mang Thẩm Chanh về biệt thự, bác sĩ riêng liền nghe tin chạy đến, khám chữa bệnh cho cô.

Trải qua kiểm tra của bác sĩ, lưng Thẩm Chanh bị thương một chút, nhưng lại là một trong những nguyên nhân dẫn tới lần sốt cao không ngừng này.

Nhìn người bệnh trên giường, ánh mắt Thi Vực lạnh lẽo xuống, khiến trong phòng ngủ xa hoa lộng lẫy phủ kín một tầng hơi thở nguy hiểm.

Đám người hầu nữ nửa quỳ ở bên giường, dùng khăn nóng cẩn thận lau mặt cho Thẩm Chanh, sau khi cảm nhận được cổ sát khí mãnh liệt này, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Đột nhiên, điện thoại của Thi Vực vang lên.

Ngón tay suông dài lướt qua trên màn hình, cùng lúc tiếp nghe điện thoại, anh mở loa ngoài lên.

"Ông chủ, đã tra hỏi cả đêm, nhưng miệng người đó rất chặt, không chịu nói gì."

Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói của Tôn Nham, nghe ra anh ta có chút rầu rĩ.

"Nghĩ mọi cách khiến hắn mở miệng." Thi Vực dựa vào ở trên tường, ánh mắt lạnh lùng dần dần trở nên được tàn bạo hung hăng, "Nếu như hắn thật sự muốn chết, cứ thanh toàn cho hắn."

Bộ dáng của anh, không hề giống như đang nói đùa chút nào, chữ chữ châu ngọc, khiến người ta không khỏi nghĩ đến anh là đang nghiêm túc.

Đám người hầu nữ bị dọa đến thân thể run lên, suýt chút nữa liền làm đổ thau nước ấm ra ngoài, cũng may các cô kịp thời ổn định tay, mới không có phạm phải sai lầm lớn này.

"Vâng, ông chủ, tôi sẽ hành sự tùy theo hoàn cảnh. Nếu như hắn còn không chịu nói ra người sai khiến phía sau, tôi sẽ tiễn hắn ta một đoạn đường."

Tuy rằng Tôn Nham cảm thấy đối phó kẻ thù như vậy thì quá mức tàn nhẫn, nhưng lại không thể không làm như vậy.

Một câu của Thi Vực, dù là núi đao biển lửa thì anh cũng sẽ đi một chuyến!

Năm đó, anh mới vừa ra xã hội liền bị người thiết kế hãm hại suýt chút mất mạng, là Thi Vực ra tay cứu giúp trong lúc mấu chốt, dìu dắt anh một phen.

Bằng không, bây giờ anh còn đang ngồi xổm trong tù, sao có thể có cuộc sống thoải mái tự tại như bây giờ.

Chương 78: Nằm trên giường bảy ngày
Editor: May

Lúc Thẩm Chanh tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày hôm sau.

Đám người hầu nữ canh giữ ở trong phòng ngủ cả đêm, vừa phát hiện cô tỉnh lại, liền sợ hãi vội vàng tiến lên dò hỏi, "Thiếu phu nhân, cô tỉnh rồi, cảm thấy khá hơn chút nào chưa?"

Nghe giọng nói lạ lẫm như thế, Thẩm Chanh liền nghiêng đầu lại nhìn.

Đứng ở bên giường là mấy người hầu nữ mặc quần áo giống nhau, tuổi khoảng 28 29 tuổi.

Suy nghĩ Thẩm Chanh rất nhanh liền trở ngược về lúc trời tối hôm qua, đầu tiên là suýt nữa không còn mạng, rồi đi nhà họ Thi, sau đó liền ngất đi.

Những người này gọi cô là thiếu phu nhân? Dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết đây là nơi nào.

Có chút nhức đầu, cô đưa tay nhẹ xoa huyệt thái dương, thuận miệng đáp lại một tiếng: "Tốt hơn nhiều rồi."

Lúc nữ đám người hầu nữ mới thở phào nhẹ nhõm, "Thiếu phu nhân không có chuyện gì là tốt rồi, vậy chúng tôi hầu hạ cô thay quần áo."

"Không cần." Giọng nói của cô rất lãnh đạm, mang theo vài phần kháng cự.

"Nhưng thiếu phu nhân, trước khi thiếu gia ra khỏi cửa đã từng có căn dặn, bảo chúng tôi cần phải hầu hạ tốt cho em."

Thẩm Chanh đang muốn nói không cần các cô hầu hạ, nhưng thân thể chỉ mới lay động một chút, lưng liền truyền đến đau nhức kịch liệt, đau đến mức cô suýt nữa không thể chống đỡ.

Thấy sắc mặt cô trắng bệch dữ dội, đám nữ hầu bị dọa đến không nhẹ, "Thiếu phu nhân đừng lộn xộn, bác sĩ dặn, cô ít nhất phải nằm trên giường nghỉ ngơi một tuần lễ, nếu không sẽ lưu lại bệnh căn."

"Bao nhiêu ngày?" Thẩm Chanh nghiêm trọng hoài nghi mình nghe lầm, đâu còn nhớ đến đau đớn trên người.

"Thưa thiếu phu nhân, bảy ngày."

"Dựa vào!" Bỗng chốc không có khắc chế, bạo phát thô tục ở trước mặt một đám nữ hầu.

Đám nữ hầu quả nhiên là bị uy lực của cô dọa sợ, sửng sốt khoảng nửa phút mới phản ứng kịp, sau đó liền cẩn thận dò hỏi: "Thiếu phu nhân, cô thích mặc váy dài hay là váy ngắn, thích màu sẫm hay là màu sáng, thích mặc quần áo phong cách như thế nào."

Thẩm Chanh kiềm nén xúc động muốn dùng băng dính phong kín miệng bọn họ lại, lạnh lùng phun ra hai chữ: "Ra ngoài."

Đám nữ hầu biết nhiều lời vô dụng, cũng sợ chọc cô tức giận, đành phải buồn bực lui ra ngoài.

Nhìn cửa phòng đóng lại, bàn tay trắng nõn của Thẩm Chanh xoa cái trán.

Thật đau đầu.

Chống giường ngồi dậy, cô lấy điện thoại di động từ túi quần trong ra, nhảy ra một cuộc gọi nhỡ, liền gọi lại dãy số đó.

Điện thoại vừa mới tiếp thông, chợt nghe đầu kia truyền đến giọng nói lo lắng của Thẩm Trung Minh: "Con gái, con ở đâu! Sao tối hôm qua không nghe điện thoại, cũng không về nhà! Có biết cha tìm con cả một đêm, đến bây giờ còn đang đi lang thang trên đường không!"

Thẩm Chanh nhíu mày, đưa di động cách xa lỗ tai của mình, "Được rồi, cha nhanh lăn trở về ngủ."

"Con - đứa con gái này, cũng không biết đau lòng cho cha! Trời nóng như vậy, cha suýt chút nữa là bị cảm nắng..."

"Cúp đây."

"Aizz đừng! Cha có chuyện hỏi con."

"Hỏi đi."

"Có phải con kết hôn rồi không?"

"Ừ."

"Kết hôn - chuyện lớn như vậy cũng không biết thương lượng với cha một chút! Trong lòng con có còn người cha già ta đây không!"

"Không có."

"Thẩm Chanh Tử, lần này sẽ là con không đúng rồi đó!"

"Biến, đừng gọi tên đầy đủ của con."

"Thẩm Chanh Tử rất dễ nghe, may mắn năm đó cha sáng suốt, đặt cho con một cái tên phúc khí như vậy! Bằng không, sao con có thể gả cho một mối tốt như vậy chứ?"

"Thẩm Đại Minh cha thật đúng là không biết xấu hổ mà!"

"Con nhóc thối, đừng gọi nhũ danh của cha!"

"Thẩm Đại Minh Thẩm Đại Minh Thẩm Đại Minh, Thẩm Đại Minh!"

"...."

"Tút...."

Thẩm Trung Minh mang theo mắt gấu mèo, ngồi ở một góc vườn hoa nào đây, nghe trong di động truyền ra âm thanh tút tút, tinh thần không khỏi chán nản.

Chương 79: Ở thành Đô, Thi Vực mới đúng là thế lực ác
Editor: May

Tập đoàn Đế Cảnh.

Thi Vực vừa kết thúc cuộc họp, đi ra từ phòng hội nghị, liền nhận được điện thoại của Ôn Uyển.

Không đợi Thi Vực mở miệng, Ôn Uyển đã bắt đầu bất mãn lên án, nói Thi Vực lật lọng, hại bà tối hôm qua tự mình làm cả bàn món ăn nhưng không có người ăn.

Thi Vực lạnh mặt, trầm giọng nói: "Con không đi được, còn không phải bởi vì mẹ."

Ôn Uyển ở đầu kia điện thoại nghe nói như thế, không khỏi nghi ngờ nói: "Bởi vì mẹ? Tại sao?"

Thi Vực nhíu mày, "Giáo huấn vợ của chồng trước của mẹ."

Quan hệ này quá phức tạp, suýt chút nữa khiến Ôn Uyển choáng váng đầu, một hồi lâu sau mới làm rõ đầu mối, "Mẹ và cha con đã sớm không còn liên quan gì, về sau con đừng lại bởi vì mẹ mà tìm không thoải mái trước mặt ông ta, tránh cho đau lòng vì người khác."

Thi Vực nheo đôi mắt sâu thẳm lại, giọng nói lạnh đi vài phần, "Chỉ sợ mẹ nhường nhịn, mới gọi là đau lòng vì người khác."

Đầu kia điện thoại, Ôn Uyển im lặng, cầm điện thoại di động, hồi lâu sau cũng không nói ra lời.

Con trai bà nói không sai, có lẽ ban đầu là bởi vì bà luôn nhường nhịn, mới để cho người khác có cơ hội lợi dụng, bò lên trên giường chồng bà, thay thế bà.

Đủ chuyện ngày trước, vẫn còn như mộng yểm quấn quanh lấy bà, khiến bà không xua tan được.

Bảy năm trước, Đế Cảnh gặp phải nguy cơ, bà tập trung tất cả tinh lực vào công việc.

Vì cơ nghiệp nhà họ Thi, bà không có lòng quan tâm đến gia đình.

Nhưng chồng của bà, lại có thể vào lúc này quấn quýt với thư ký, phản bội bà.

Buồn cười chính là, bà còn tận mắt nhìn thấy hai người ân ái triền miên.

Ôn Uyển cười giễu, chuyện này có bao nhiêu châm chọc!

Vì không để cho Thi Vực phát giác được sự khác thường, Ôn Uyển đành phải chuyển chủ đề, "Nửa tháng nữa chính là sinh nhật ông nội của con, năm nay là đại thọ 80 của ông ấy, con đừng bận rộn mà quên mất, để cho ông cụ không vui."

"Đã biết."

"Đến lúc đó mẹ sẽ không đi tham gia náo nhiệt. Con trai, con thay mẹ mang quà đến tặng, nhân tiện chúc ông nội con một câu sinh nhật vui vẻ."

"Ừ."

"Vậy con bận đi, không quấy rầy con nữa. Khi nào rảnh rỗi, hẹn mẹ ra uống ly cà phê, giới thiệu vợ con cho mẹ quen biết."

"Ừ."

Cúp điện thoại, Thi Vực trở về phòng làm việc, vừa mới ngồi xuống, liền nhận được điện thoại của Đường Diễm, nói là Mộ Bạch tỉnh rồi.

Đành phải thả công việc trên tay xuống, lái xe chạy tới bệnh viện.

Trong bệnh viện, Mộ Bạch đã làm kiểm tra xong, đang nằm ở trên giường bệnh xem tin tức, Mộ Dư và Đường Diễm đang ở bên cạnh hỗ trợ.

"Không phải nói bắn đại bác cũng không dính líu tới Tô San được à? Sao cô ta gửi tin nhắn tới một cái còn buồn nôn hơn một cái."

Nghe Mộ Dư hạch hỏi, Đường Diễm nổi giận không có nguyên do, "Tiểu Dư, em nên biết cái gì gọi là người đê tiện thiên hạ vô địch, mặt cô ta thôi đã đáng sợ đến ghê tởm người khác? Tiểu gia nói cho em biết, về sau nếu em nhìn thấy cô ta gửi tin nhắn cho tiểu gia nữa, không cần lưu tình, mắng cô ta máu chó đầy đầu đi!"

Đã thấy không biết xấu hổ, nhưng chưa thấy qua ả gái điếm chết cũng không biết xấu hổ như Tô San kia! Lại có thể gửi tin nhắn nói cho anh biết, TT đã chuẩn bị xong, tư thế bày xong, chỉ chờ anh thôi...

Làm hại mới sáng sớm Tiểu Dư của anh liền ăn giấm, ngược đãi anh rồi.

Bởi như vậy, anh càng cảm thấy trong lòng không thoải mái, không đợi Mộ Dư nói tiếp, anh liền tới gần phía trước, vẻ mặt thành thật nói: "Bằng không, bảo Thi Vực giết cô ta đi ha?"

"Phong sát cô ta có ích lợi gì, nghe nói có thể sau lưng người ta có thế lực hắc đạo cường đại làm chỗ dựa."

"Tiểu Dư, em thật sự là quá đơn thuần, em xuất ngoại vài năm, thành Đô thay đổi nghiêng trời lệch đất. Hiện tại, nếu so sánh thế lực ác, Thi Vực xưng thứ hai liền không có ai dám xưng thứ nhất!"

Chương 80: Đẹp nhất thành Đô.
Editor: May

"Anh ấy có lợi hại như vậy không?"

Mộ Dư thậm chí đã quên, năm đó khi cô xuất ngoại, Thi Vực cũng đã là người đứng đầu Tam Thiếu khiến người ta nghe tiếng đã thấy khiếp đảm, khi đó anh chính là chữ cấm ở thành Đô, huống chi là vài năm sau.

"Khụ! Anh ta có chút ngưu bức!" Đường Diễm chưa bao giờ thích nâng cao chí khí người khác diệt uy phong của mình, khó khăn lắm mới không keo kiệt khen Thi Vực một lần.

"Vậy rốt cuộc anh và Tô San có quan hệ không?" Quanh quẩn một lúc lâu, Mộ Dư lại vòng đề tài về điểm ban đầu, hiển nhiên vẫn chưa tin sẽ có người phụ nữ bỉ ổi như vậy, cả ngày dây dưa không rõ với người khác, giống như trong mệnh thiếu đàn ông.

"Không, có!" Dù hỏi Đường Diễm ngàn lần vạn lần, câu trả lời của anh cũng là không có.

"Vậy giết cô ta nha?"

"Giết!"

"Thật sự giết?"

"Giết!"

Nghe đối thoại của hai người, Mộ Bạch liền cảm thấy có chút đau đầu, không biết sao đôi oan gia này có thể ở cùng một chỗ.

"Có phải các người bỏ sót cảm thụ của tôi không?" Anh ho nhẹ một tiếng, chặt đứt lời nói của hai người.

"Cậu là một bệnh nhân, không nên có nhiều cảm thụ như vậy." Đường Diễm bất mãn liếc anh ta một cái, "Hơn nữa, tiểu gia tôi chính là đang dỗ dành em gái ruột của cậu, cậu cũng không biết nói vài lời lời hữu ích cho tiểu gia. Tốt xấu gì sau này tiểu gia cũng là em rể của cậu!"

"Nói tốt cho cậu hoàn toàn là uổng công, cả ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, trêu chọc ong bướm thành đàn, chập mạch khi nào vậy, biết hối hận rồi."

Đến bây giờ Mộ Bạch còn nhớ rõ chuyện ngày hôm đó, nếu không phải vì mấy chiêu tấn công hoa tươi nhẫn kim cương xe sang trọng biệt thự của anh ta, anh cũng không trở thành bệnh tim tái phát.

Đường Diễm ném cho anh một ánh mắt dao găm, "Tiểu gia tôi trêu hoa ghẹo nguyệt khi nào vậy hả? Cậu ít bôi đen tôi ở trước mặt Tiểu Dư đi!"

Mộ Bạch chẳng muốn nhiều lời với anh ta, chỉ ném cho anh ta một câu, "Có hay không thì cậu rõ ràng nhất."

Mộ Dư cũng không để ý đến Đường Diễm nữa, đi đến ngồi xuống trên sofa bên cạnh giường bệnh, thuận tay chỉnh sửa báo hôm nay và tạp chí tuần san một chút, thả ở trên giá đỡ.

Ánh mắt không cẩn thận quét qua, cô đưa tay lại lấy tạp chí và tờ báo xuống, vừa lật xem vừa nói, "Thật không ngờ, Thi Vực vẫn là con cưng của truyền thông, chỉ là công bố một tình yêu lại có thể lên tất cả trang đầu."

"Xem tờ này viết, cuối cùng đại thiếu nhà họ Thi đã thoát kiếp độc thân, cô gái vừa vào hào môn liền biến thành Phượng Hoàng."

"Còn có tờ này .... Đại BOOS đứng đầu Đế Cảnh công khai bạn gái, có thể nói cô gái thật sự rất hoàn mỹ!"

"Bạn gái nhà giàu số một thành Đô lộ ra ánh sáng, mỹ nữ đệ nhất thành Đô danh xứng với thực!"

"Người đứng đầu tam thiêu ở thành Đô cưng chiều bạn gái đến cực điểm, gọi bạn gái là bảo bối."

"Thi Vực mang theo bạn gái phá đám hôn lễ nhà họ Phan, khiến thể diện nhà họ Phan mất sạch."

Đọc lên từng tiêu đề trang đầu, Mộ Dư không nhịn được nữa, trong lòng bội phục phóng viên, có thể nghĩ ra nhiều chữ viết bịm bợp như vậy, cũng thật sự là không dễ dàng.

"Xinh đẹp nhất thành Đô không phải là Cố Liên Thành sao? Thi Vực quen cô ta từ bao giờ vậy hả?"

Làm anh em tốt của Thi Vực, Mộ Bạch và Đường Diễm đều tỏ vẻ hoàn toàn không biết chuyện này. Theo bọn họ, hình như cho tới bây giờ, Cố Liên Thành đều không phải khẩu vị của Thi Vực.

"Phía trên này có ảnh chụp đấy! Không phải Cố Liên Thành!"

"Không phải Cố Liên Thành? Ngay cả mỹ nữ đẹp nhất thành Đô cũng đổi người rồi sao, xem ra đầu năm nay mỹ nữ đã không phải vật hiếm có nữa rồi." Đường Diễm ra vẻ tiếc hận thở dài, "Nhưng cũng đều là mỹ nữ nhân tạo!"

Nói xong, anh ta dùng bộ dạng sùng bái nhìn về phía Mộ Dư, lưu manh mở miệng: "Vẫn là người phụ nữ của tiểu gia tôi tinh khiết tự nhiên, không cần mỹ phẩm cũng đẹp đến nỗi không muốn không được, mê hoặc tiểu gia đến mức thần hồn điên đảo cơm nước không màng."

Mộ Bạch: "...."

Mộ Dư: "...."

Nguồn: thichdoctruyen.com

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro