Chương 731-740
Chương 731: Vậy em cũng đừng đi trở về
Editor: May
Như là không có nghe được lời của anh, Thi Khả Nhi đứng bất động tại chổ, hoàn toàn không có ý định muốn đi qua.
Đi ra khoảng năm mét xa, Thi Mị dừng bước quay đầu lại nhìn cô, thấy cô vẫn chưa có đuổi theo, không khỏi dựng mày kiếm lên.
"Thi Khả Nhi."
Giọng điệu anh nặng nề gọi tên của cô.
"Chuyện gì." Thi Khả Nhi có chút mất kiên nhẫn đáp lại một tiếng, vốn muốn dựa vào trên hàng rào, nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt Thi Mị, lại tự giác buông tha ý nghĩ này.
"Bảo em đi cùng anh." Anh nói.
"Đi đâu?"
"Qua bên kia." Thi Mị có thâm ý liếc mắt nhìn phương hướng chỗ Thẩm Chanh.
"Em không đi." Thi Khả Nhi một hơi từ chối.
Thi Mị nghe tiếng, nheo mắt: "Hửm?"
"Anh, thật ra anh có thể bỏ qua em, xem em không tồn tại." Thi Khả Nhi cười: "Anh và chị dâu của em khó khăn lắm mới có cơ hội ở cùng một chỗ, anh vẫn là đừng lãng phí thời gian trên người của em? Chờ người đàn ông của chị dâu em trở lại, anh liền trở về nhà tương tư đơn phương đi thôi."
"...."
Dường như bị đã tiêu hao hết tính nhẫn nại, ánh mắt Thi Mị lạnh xuống, lúc đang muốn mở miệng, Thi Khả Nhi đột nhiên liếc mắt ra hiệu với anh, ý bảo anh nhìn đằng sau.
Thi Mị không quay đầu nhìn, mà là nguy hiểm liếc nhìn cô: "Lại muốn chơi chiêu gì?"
Thi Khả Nhi bất đắc dĩ nhún vai, "Không phải em giở thủ đoạn, là chị dâu em."
Nghe cô nói như vậy, Thi Mị ý thức được gì đó, dựng thẳng mày kiếm quay đầu nhìn, lúc này mới phát hiện, Thẩm Chanh mới vừa rồi còn ngồi ở trên cỏ bên cạnh đã không thấy bóng dáng.
Mà chiếc xe việt dã màu đen đỗ ở bên ngoài bãi cỏ, đang bị người lái đi ....
Bởi vì đường lên núi có rất nhiều ngoằn ngoèo, hơn nữa không dễ đi, cho nên khi đến bọn họ chỉ lái một chiếc xe, cũng chính là xe việt dã của Thi Khả Nhi.
"Ném hai chúng ta ở nơi núi hoang sơ này, lần này chị dâu em chơi có chút lớn rồi."
Rốt cuộc là người thường thấy trường hợp lớn, nhìn xe mình bị người lái đi, Thi Khả Nhi chẳng những không sốt ruột, ngược lại còn tỉnh táo đến có chút dị thường.
Đổi ngược lại, Thi Mị trấn định cũng chỉ có hơn chứ không kém.
Nhìn xe chậm rãi lái đi biến mất trong tầm mắt, anh nhẹ híp mắt lại, ngay sau đó lấy điện thoại di động ra bấm số của Thẩm Chanh.
Ba tiếng chuông qua đi, điện thoại tiếp thông, truyền đến giọng nói của Thẩm Chanh: "Tôi còn có việc phải đi trước, một lát nữa sau khi tôi về thành phố, sai người tới đón các người."
Thi Mị ừ một tiếng, nhắc nhở: "Xuống núi ngã ba đường đầu tiên rẽ bên trái, ngã ba thứ hai quẹo phải, ngã tư đường thứ ba quẹo phải, sau đó cứ đi thẳng. Dọc đường đi sẽ đi qua một ngôi nhà nghỉ nông trang. Nhớ kỹ."
"Ừ, tôi biết rồi."
Cúp điện thoại, Thi Mị đưa điện thoại di động bỏ về túi quần trong, nghiêng mắt nhìn về phía Thi Khả Nhi bên cạnh, nói một câu: "Đi thôi."
"Đi đâu?"
Trong miệng Thi Khả Nhi cắn một cọng cỏ đuôi chó, hơi ngửa đầu, bộ dạng ngả ngớn này cực kỳ giống một nữ lưu manh.
Nhìn thấy bộ dạng này của cô, mắt sắc Thi Mị âm trầm, đưa tay rút đi cọng cỏ đuôi chó bị cô ngậm trong miệng, không trả lời vấn đề của cô, ngược lại lạnh giọng hỏi cô: "Tối nay em muốn ngủ ở nơi này?"
"Anh đừng nói, em thật là có cái ý nghĩ này." Thi Khả Nhi cúi người cướp cỏ đuôi chó từ trong tay anh về, vừa vuốt vuốt vừa quan sát bốn phía, "Hoàn cảnh nơi này thanh u, không khí lại tốt, còn có thể ngắm những vì sao. Dù sao em cũng rất thích."
Ánh mắt Thi Mị lạnh lẽo liếc qua cô: "Vậy em đừng trở về."
"Được!" Thi Khả Nhi sảng khoái đáp ứng.
Chương 732: Chị dâu biết gì đó đúng không.
Editor: May
"Em đã muốn ở lại chỗ này như vậy, anh sẽ thanh toàn cho em." Thi Mị trực tiếp xoay người qua, sau khi đi ra một đoạn khoảng cách, anh lại quay đầu liếc nhìn Thi Khả Nhi.
"Lúc nửa đêm đừng gọi điện thoại tới khóc." Anh nói.
"Đảm bảo sẽ không." Thi Khả Nhi phất tay với anh, "Anh, ngủ ngon."
Nói xong, nằm xuống ngay tại chỗ, gối hai tay ở sau ót, nhắm mắt lại.
Thi Mị: "...."
Cuối cùng, Thi Mị vẫn rời đi, ở dưới tình huống Thi Khả Nhi không hiểu rõ tình hình, anh ngồi trên một máy bay tư nhân loại nhỏ.
Nhưng phàm là nơi anh đã đến, khắp mọi nơi đều ẩn núp ít nhất hơn mười người sát thủ chờ lệnh bất cứ lúc nào, đồng thời bảo vệ chu toàn anh, giải quyết tất cả chuyện phiền toái cho anh.
Đến cả lúc Thẩm Chanh xuống núi, cũng có người mở đường trước cho cô, loại bỏ tất cả chướng ngại vật trên đường cho cô.
Mà ở chung quanh Thi Khả Nhi, cũng có mấy nữ sát thủ đang âm thầm bảo vệ, tuy rằng chỗ này không tính là rất hoang vắng, nhưng chung quanh không có người bảo hộ, cho nên rất có khả năng sẽ có dã thú lảng vảng.
Bình thường ít ai dám đến chỗ này, có thể cũng chính bởi vì nguyên nhân đó.
Âm thanh ong ong đánh thức Thi Khả Nhi.
Hé mắt trông thấy một máy bay loại nhỏ xuyên qua từ trên cao, yên lặng châm chọc một câu "Kẻ có tiền thật biết chơi", rồi lại nhắm mắt lại lần nữa.
Vừa rồi ngủ thiếp đi, hoàn toàn là bởi vì tối hôm qua cô thức suốt một đêm, mệt mỏi không thôi. Nhưng sau khi bị máy bay đánh thức, cơn buồn ngủ lập tức tan biến, dù cho nhắm mắt lại cũng không buồn ngủ chút nào.
Vì vậy cô chống bãi cỏ ngồi dậy, lấy điện thoại di động ra chơi, chơi liên tục mấy lần 'Tình yêu đụng đụng tiêu' đều không có qua cửa thành công, mất tính nhẫn nại, dứt khoát liền thoát ra khỏi trò chơi.
Chán đến chết lấy số 'Chị dâu' từ trong danh bạ, biên soạn một tin nhắn gửi đi: "Chị dâu, từ khi chị rời đi đến bây giờ đã hai mươi mốt phút lẻ ba mươi giây, dựa theo tốc độ 60 km của chị, hơn nữa ở dưới tình huống không kẹt xe tính toán, hiện tại chị hẳn đã đến nhà rồi."
Tin nhắn vừa mới gửi đi thành công, liền có một cuộc điện thoại gọi vào, thấy là Thẩm Chanh gọi tới, Thi Khả Nhi ấn nút trả lời: "Alo, chị dâu."
"Chị vừa giao xe cho tài xế, hiện tại anh ta đã lái xe ra khỏi biệt thự, không đến 20 phút hẳn là liền có thể tới trên núi, em xem mưa sao băng chờ một chút."
"Em không vội." Thi Khả Nhi nói: "Em chỉ là có một vấn đề muốn hỏi chị."
"Ừ, vấn đề gì?"
"Chị dâu đã biết gì đó đúng không." Bất kỳ ai lúc làm chuyện gì, đều có một mục đích. Mà Thẩm Chanh cố ý lái xe đi, vừa nhìn đã biết là có âm mưu. Đừng nói cô là một đại luật sự tâm tư kín đáo, dù đổi thành một một người vị thành niên, chỉ sợ cũng có thể đoán được một hai.
"Khụ!" Thẩm Chanh ho nhẹ một tiếng, "Chị không biết gì hết."
"Đừng giả bộ."
"Sao, em có bí mật gì mà người khác không biết ư?"
"Chị dâu, dùng trình độ chồng yêu của chị, đừng nói là một bí mật nhỏ của Thi Khả Nhi em. Dù chính bản thân anh ấy có bí mật gì không thể cho ai biết, sợ rằng cũng sẽ một chữ không lọt nói cho chị biết đi." Thi Khả Nhi cười nói: "Tối nay anh của em hẹn chị đi ra, nếu chị không muốn đến nơi hẹn, đại khái có thể trực tiếp từ chối, mà anh của em tự nhiên cũng sẽ không miễn cưỡng chị. Nhưng chị không có làm như vậy, bởi vì chị biết gì đó. Cũng chính bởi vì chị biết những chuyện đó, mới sẽ gọi điện thoại hẹn em đi ra. Trò mèo nhỏ trong đó, chị cho rằng em không nhìn ra được sao? Chị dâu cả của em."
Chương 733: Họa sát thân.
Editor: May
Thi Khả Nhi nói một phen, khiến Thẩm Chanh sáng tỏ, cô nhíu nhíu mày nói: "Chờ em về rồi nói."
"Được, chị dâu."
Cúp điện thoại, Thẩm Chanh lại gọi điện thoại cho Thi Vực, hỏi thăm một chút chuyện về Thi Khả Nhi, Thi Vực nói cho cô biết, Thi Khả Nhi cũng không biết mình là con nuôi.
Kết thúc trò chuyện với Thi Vực, Thẩm Chanh không khỏi rơi vào trầm tư.
Vừa rồi, giữa những hàng chữ của Thi Khả Nhi đều lộ ra biết rõ tình hình về chuyện thân phận của mình, vậy cô ấy biết được khi nào?
Thi Khả Nhi ngồi ở trên thảm cỏ một hồi, bị muỗi chích cắn khó chịu, liền đứng dậy đi qua đi lại.
Cô đi đến bên vách núi liếc mắt nhìn xuống dưới, vực sâu vạn trượng, liếc nhìn không thấy đáy. Nếu mà té xuống, hẳn phải chết là không thể nghi ngờ.
Lúc cô đang suy tính xem có nên đề xuất chính phủ che địa phương nguy hiểm này lại không, điện thoại lại vang lên.
Liếc mắt nhìn hiển thị cuộc gọi đến, cô nhận điện thoại: "Anh, để cho anh thất vọng rồi, em không chỉ không có khóc, còn cực kỳ vui vẻ."
Nghe khẩu khí của cô liền biết, người gọi điện thoại tới là Thi Mị.
Chỉ là sau khi nghe lời này của cô, Thi Mị không nói lời nào, trực tiếp đặt điện thoại xuống.
"Tút...."
Nghe trong di động truyền tới âm thanh bận, Thi Khả Nhi cười cười không sao cả, sau đó bỏ điện thoại di động về trong túi xách.
Cô đứng trên vách núi nhìn cảnh đêm, không chút nào ý thức được sau lưng có người đang chậm rãi tới gần cô.
Từng bước từng bước, càng đến gần càng gần ....
Đợi cho cô ý thức được sau lưng có người thì đã muộn, người nọ trực tiếp nhào lên, hung hăng bóp cổ của cô.
Vòng bảo hộ bên vách núi chỉ cao cỡ nửa người, bụng Thi Khả Nhi vừa vặn chống đỡ ở trên vòng bảo hộ, trong lúc người nọ bóp cổ cô, dùng sức đẩy cô.
"Gái điếm thối, vì tiền, mày hại người đàn ông của tao thua kiện, nếu không phải mày, tao cũng sẽ không cửa nát nhà tan, nếu không phải mày, tao không đến mức lưu lạc thành bộ dáng này...."
"Các người làm luật sư, đều là chó không có lương tâm không nhân tính, ai cho tiền nhiều hơn thì để người đó thắng, không có thiên lý không có vương pháp, hôm nay tao muốn giết mày, nhìn mày có bản lãnh rửa sạch oan khuất cho chính mình hay không!"
Đối phương là một người phụ nữ, tuổi tác ngoài ba mươi, khuôn mặt vốn là một khuôn mặt nhu mì xinh đẹp bởi vì biểu tình của cô mà trở nên có chút dữ tợn, cô cười lớn ha ha, giống như là ác quỷ đáng sợ bò ra từ trong địa ngục.
Bị người phụ nữ bóp cổ, Thi Khả Nhi sắp thở không nổi, sức lực trong thân thể như là đột ngột bị rút hết toàn bộ, làm cô không có đường sống phản kháng.
Cô không phát ra được âm thanh nào, cũng không còn cách nào đẩy người phụ nữ muốn đưa cô vào chỗ chết này ra. Nhưng đầu óc của cô vẫn rất thanh tỉnh.
Người phụ nữ này là nhân viên của một công ty mậu dịch xuất nhập cảng bình thường, 31 tuổi.
Chồng của cô ta tên là Khương Huy, là một quản lý bộ phận tài vụ của nhà nước, 39 tuổi. Hai tháng trước kẻ khả nghi mạnh cưỡng gian một người nữ đồng nghiệp nên bị bắt giam, bị nghành liên quan kiện lên toà.
Sau đó bởi vì chứng cớ không được đầy đủ không thể định tội, phóng thích tại chỗ. Mà sau ba ngày Khương Huy được phóng thích, người bị hại nhảy lầu bỏ mình.
Sau khi thân nhân người bị hại tìm được cô, quỳ xuống cầu cô, hy vọng cô có thể tìm được chứng cớ, đem hung thủ ra công lý.
Khương Huy lần nữa bị cáo trên toà án, mà cô cũng tiếp nhận vụ án này, làm luật sư người đã khuất ( bên nguyên cáo ), cuối cùng tất cả chứng cớ đều chỉ về phía Khương Huy, vì vậy ông ta cũng bị phán tội cưỡng gian thành lập, phán xử tù chung thân.
Hiển nhiên, cũng là vì vụ kiện này, cô rước lấy họa sát thân.
Chương 734: Đi chết đi!
Editor: May
Ngay tại lúc Thi Khả Nhi cảm thấy muốn hít thở không thông, hai cánh tay bóp ở trên cổ cô đột nhiên buông lỏng.
Sau đó, truyền đến giọng nói phát rồ của Tô Thanh: "Hiện tại biết cái gì gọi là thân bất do kỷ đi, có phải là cảm thấy chết rất đáng sợ? Vậy thì thế nào đây, còn trông cậy vào tao nhân từ nương tay với mày ư? Thi đại luật sư, tao biết căn cơ nhà mày hùng hậu, nếu mày chết, nhất định có người sẽ tra được đến trên đầu của tao, cho nên tao mới đi theo mày đến nơi này."
"Mày nhất định không biết tao theo mày suốt ba ngày đi, mặc kệ mày là đi công ty hay là đi ăn cơm, hay là đi bệnh viện thăm người bệnh, tao vẫn luôn một tấc cũng không rời đi theo mày. Nhưng tao vẫn luôn không tìm được cơ hội giết mày. Có thể là trời cao mở mắt đi, mày lại biết chạy đến trên núi hoang này xem sao băng, hơn nữa bạn của mày đều đi hết, để một mình mày ở này ...."
"Tao vốn định trước bóp chết mày rồi đẩy mày xuống, nhưng ngẫm nghĩ lại, lại cảm thấy không được .... Nếu để lại chứng cớ ở trên cổ mày, chẳng phải sẽ tra được trên đầu của tao rồi ư?"
Lúc người đang đắc ý hí hửng dễ dàng thả lỏng cảnh giác, Tô Thanh tự lo nói xong, hoàn toàn bỏ qua một điều vấn đề mấu chốt.
Thi Khả Nhi hít sâu một hơi, tận lực để bản thân tỉnh táo lại, bởi vì Tô Thanh đã thu hồi tay bóp ở trên cổ cô, cho nên hiện tại cô phải làm chính là lấy tịnh chế động.
"Thật xin lỗi nha Thi đại luật sư, qua năm phút đồng hồ nữa, à không, ba phút,.... Mày sẽ chết, mày sẽ phải xuống địa ngục, loại luật sư lòng dạ hiểm độc như mày, hẳn là sẽ không ai mặc niệm cho mày đâu .... Ha ha ...."
"Tô Thanh."
Thi Khả Nhi mở miệng, giọng nói vững vàng, không có một chút phập phồng và dao động.
Nghe được cô gọi tên của mình, Tô Thanh lập tức bị tức giận xông đỏ tròng mắt: "Câm miệng! Mày không xứng gọi tên của tao! Phụ nữ xấu xa không biết xấu hổ như mày, là mày hại tao sống quả phụ, là mày hại chồng tao hại cả đời tao! Tao hận mày chết đi được, hận không thể mày bị người cưỡng gian, bị người luân phiên cưỡng gian, bị ngàn người gối vạn người ngủ, bị người đàn ông nhếch nhác buồn nôn nhất chơi...."
Chỉ cần lời thô tục cô ta có thể nghĩ được, Tô Thanh gần như đều mắng lên, tóc tai cô rối bù, hai mắt đỏ bừng, cầm lấy cánh tay Thi Khả Nhi dùng sức lắc lư, cực kỳ giống như một kẻ điên.
Lúc người bị ép buộc đến tuyệt lộ, sức bật trên người sẽ khiến cho người khiếp đảm, Tô Thanh đã là đến tình trạng này.
Thi Khả Nhi rất rõ ràng thế cục bây giờ, nếu như cứng đối cứng với Tô Thanh, Tô Thanh có thể sẽ đồng quy vu tận với cô.
Chồng bị bỏ tù, Tô Thanh đang ở bên lằn ranh sụp đổ, có lẽ cô còn muốn tiếp tục sống sót, chỉ khi nào bị ép buộc gấp gáp, sẽ có thể làm ra chuyện cực đoan.
Cho nên hiện tại, cô có thể làm chỉ có trấn an cảm xúc Tô Thanh: "Tôi có cách giúp chồng cô giảm hình phạt, giảm ba tháng thời hạn thi hành án."
Tô Thanh mạnh mẽ dừng lại, tay cầm lấy bả vai cô thoáng càng siết chặt hơn, "Mày nói gì?"
"Tôi nói, tôi có cách khiến chồng cô giảm hình phạt."
Sau khi nghe nói như thế, cảm xúc Tô Thanh quả thật ổn định một chút, nhưng nghĩ đến bộ dạng Thi Khả Nhi tinh thần hăng hái ở trên tòa án, cười giống như nổi điên, ánh mắt máu đỏ dữ tợn đáng sợ: "Ả gái điếm như mày, mày cho rằng tao sẽ tin tưởng chuyện ma quỷ của mày ư? Đi chết đi!"
Cô ta hung hăng đẩy Thi Khả Nhi một phát, Thi Khả Nhi lập tức ngã phía sau, mắt thấy thân thể của cô sắp lật qua vòng bảo hộ, cánh tay dài duỗi tới từ bên cạnh.
Vào lúc cô sắp rơi xuống dưới, kịp thời ôm eo của cô, dùng sức kéo một cái, kéo cô vào trong ngực.
Trong lúc Tô Thanh trợn mắt nhìn, cái ót bị người bổ một chưởng, trước mặt bỗng tối sầm, té xỉu trên đất.
Chương 735: Anh hùng cứu mỹ nhân
Editor: May
"Suýt chút nữa liền mất mạng, xem sau này em còn dám thể hiện hay không."
Sau khi kéo Thi Khả Nhi vào trong ngực, Thi Mị không nhịn được lên tiếng trách cứ, giọng nói của anh vẫn lạnh lùng như trước, không có chút nhiệt độ.
Nghe giọng nói quen thuộc như thế, cảm nhận được nhiệt độ trên người của anh, Thi Khả Nhi mới như thức tỉnh, cô không có rơi xuống núi.
Trong lúc thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt cô đã khôi phục lại tự nhiên, ngẩng đầu nhìn Thi Mị, "Không phải anh đi rồi ư? Tại sao lại ở chỗ này?"
Thi Mị nghe tiếng, không khỏi dựng mày kiếm lên, anh tự tay đẩy cô ra, quan sát đánh giá cô.
Nếu như vừa rồi không phải anh kịp thời kéo cô lại, hiện tại cô đã tan xương nát thịt rồi.
Những phụ nữ khác lúc gặp phải chuyện như vậy, không khóc thì nhất định sẽ làm ồn, cô ngược lại, lại có thể như người có không việc gì?
"Anh, ánh mắt của anh quá lộ liễu, có thể thu liễm chút không, anh nhìn em như vậy có chút không thích hợp."
Nghe cô nói như vậy, Thi Mị nhíu con ngươi nguy hiểm lại, "Anh nhìn em gái của anh, có cái gì không thích hợp?"
"Nhưng ánh mắt này của anh rõ ràng là đang nhìn tình nhân."
"Thi Khả Nhi, rốt cuộc trong đầu em chứa thứ gì." Giọng nói của anh càng lạnh hơn vài phần.
"Một chút kiến thức luật pháp, một chút pháp luật thưởng thức, không có gì khác nữa."
"...."
"Không có cách nào, cái nghề luật sư này cạnh tranh quá lớn, nhất định phải nạp điện bất cứ lúc nào."
"Thi Khả Nhi." Thi Mị ngắt lời cô, giảm thấp giọng nói: "Em có biết vừa rồi mình suýt chết không."
"Em biết nha." Đã trải qua một trận tai hoạ sống chết lớn, Thi Khả Nhi cũng không quá có ý kiến gì: "Vừa rồi nếu em ngã xuống, cùng lắm thì đi trước các người một bước mà thôi. Chết, khi anh chính thức gặp phải, liền không cảm thấy sợ nữa."
"Không sợ chết, vậy em trấn an cảm nghĩ đối phương làm gì?" Giọng nói Thi Mị hơi thấp, bí mật mang theo chút áp suất thấp khiến người ta đè nén.
"Không sợ chết không có nghĩa là em rất muốn chết nha."
Thi Mị: "...."
Ánh mắt vốn lạnh chìm dần trở nên sâu thẳm, lúc sáng lúc tối, mênh mông không thấy đáy.
Thi Khả Nhi lười lười ngáp dài, "Anh, em đói rồi."
Biết cô đang nói sang chuyện khác, Thi Mị cũng không nói thêm gì nữa, anh cắm bàn tay xinh đẹp vào trong túi quần, xoay người rời đi, đi ra vài bước, lạnh lùng nói một câu: "Đuổi theo."
Thi Khả Nhi cười cười, bước nhanh đi theo.
Trước khi đi, cô gọi điện thoại báo cảnh sát, để cảnh sát đến xử lý hiện trường, cũng nói cho đối phương biết muộn một chút mới đi cục cảnh sát ghi khẩu cung.
"Chủ thượng, cần theo sau không?"
Chỗ tối, khi Mạc Khuynh Tâm nhìn thấy Thi Khả Nhi bị Thi Mị mang đi, lông mày nhăn lại thật sâu.
Cô lên tiếng dò hỏi, Mạc Cẩn lại chỉ lắc đầu nhè nhẹ.
Anh chắp hai tay sau lưng, đứng thẳng tắp, anh dưới bóng đêm, không chân thực giống như người khắc trong bức tranh.
Anh im lặng một lát, chậm rãi mở miệng: "Chung quanh mai phục ít nhất ba tên sát thủ, mà ba tên sát thủ đều không có địch ý. Vừa rồi lúc người phụ nữ kia đột nhiên xâm nhập, bọn họ đã phát giác trước đó, sẽ án binh bất động, có lẽ là do người ra lệnh."
"Chủ thượng có ý tứ là, sứ mạng của những sát thủ kia cũng không phải muốn mưu hại Sênh công chúa, mà là muốn bảo vệ cô ấy. Mà chủ nhân của bọn họ, chính là người đàn ông vừa mang Sênh công chúa đi ư?"
Mạc Cẩn gật đầu, nhìn hướng bỏ đi của Thi Khả Nhi, bỗng nhiên cười: "Tôi rất bội phục anh ta, bởi vì anh ta là một người đàn ông khiến người ta không thể khinh thường. Nắm trong tay quyền sanh sát hơn mười vạn người, có thể nói càng có thực lực hơn tổng thống như tôi."
Chương 736: Tặng lễ vật gì.
Editor: May
"Có anh ta chăm sóc Sênh công chúa, chủ thượng hẳn là có thể yên tâm rồi."
Nhìn xe Thi Khả Nhi ngồi rời đi, từ từ biến mất trong tầm mắt, Mạc Cẩn mới ừ một tiếng, ngay sau đó xoay người rời đi.
Ngày hôm sau Thẩm Chanh nghe nói chuyện phát sinh lúc tối hôm qua, biết được Thi Khả Nhi suýt nữa bị người đẩy xuống vách núi, cô lập tức thả chuyện trong tay xuống gọi cuộc điện thoại cho Thi Khả Nhi.
Hỏi thăm tình huống Thi Khả Nhi một chút, sau khi xác định cô không có bị thương, cô mới thở phào một hơi.
"Không có chuyện gì là tốt rồi, trong khoảng thời gian này em tốt nhất cẩn thận một chút, không nên một mình đi ở nơi vắng vẻ. Tránh cho bị người trả thù." Lo lắng Thi Khả Nhi lại gặp chuyện như vậy, Thẩm Chanh không quên nhắc nhở cô ấy một câu.
Thi Khả Nhi vừa sửa sang lại văn kiện trên bàn làm việc, vừa nói: "Chị dâu yên tâm, em sẽ chú ý. Hơn nữa loại chuyện này cũng không phải là lần đầu tiên xảy ra, em ứng phó được."
"Tuy là nói như vậy, nhưng em vẫn nên tính toán cẩn thận mọi việc. Bình thường em nhận những vụ án, không phải án giết người chính là án cưỡng gian. Đây đều là những người nào? Cực kỳ hung ác, giết người phóng hỏa có chuyện gì không làm được? Thi Khả Nhi, em phải chú ý một chút."
Từ nhỏ tính tình Thẩm Chanh rất lạnh nhạt, rất ít sẽ nói nhiều lời như vậy với một người, cho nên người bên cạnh mới sẽ cảm thấy cô lạnh lùng cao ngạo.
Nghe cô nói như vậy, Thi Khả Nhi nhịn không được bật cười: "Được rồi chị dâu, em biết rồi. Người khác nói em có thể không nghe, nhưng chị dâu em đã nói, sao có thể không để tâm chứ?"
"Ừ."
"Đúng rồi chị dâu." Thi Khả Nhi đột nhiên nghĩ đến gì đó, nói: "Tiếp qua ba ngày chính là đại thọ 80 của ông nội, nghe ba mẹ em nói, ông nội sẽ tổ chức một trận thọ yến long trọng ở Cổ Bảo, đến lúc đó toàn bộ nhân vật lớn có mặt mũi ở thành Đô đều sẽ tham gia, chị dâu hẳn là cũng sẽ không vắng mặt."
"Nếu chị vắng mặt ở loại trường hợp này, chỉ sợ sẽ truyền ra tin đồn nhảm." Thẩm Chanh nhẹ gợi khóe môi lên một chút, "Hơn nữa, chị đã gả cho anh em lâu như vậy còn chưa từng gặp qua ông cụ, cho nên lần này phải đi."
"Chị mang lễ vật gì đi?"
"Vẫn đang suy nghĩ."
Tiệc trăm ngày trước đó của Tiểu Ngạo Tước và Tiểu Thiên Tước, Thẩm Chanh từng nghe người ta nhắc qua đại thọ của ông cụ, đại khái nghĩ tới mấy ngày này, cho nên đã sớm bắt đầu chuẩn bị trước, vẫn luôn chọn lựa quà tặng cho ông cụ, chỉ là tạm thời vẫn chưa chọn được thứ phù hợp.
Cô cũng tra xét một chút về chuyện của ông cụ Thi, lúc còn trẻ đã từng đi lính, sau đó xuất ngũ sớm chuyển làm thương nhân, sau đó lăn lộn ra thành tựu, từ một tiểu thương nhân tầm thường biến thành một con cá sáu lớn trong giới thương nghiệp được người kính ngưỡng.
Ông vì nhà họ Thi tích lũy không ít tài phú, để xuống một trụ cột tốt cho Thi Diệu Quang và Thi Diệu Nam, cho nên sau khi bọn họ tiếp nhận công ty gia đình liền một đường xuôi chèo mát mái.
Trong mấy chục năm ngắn ngủi, nhà họ Thi trở thành một gia đình cực kỳ có danh vọng ở thành Đô, vì vậy bên ngoài lưu truyền ra một câu: Thà đắc tội quỷ thần, cũng không thể đắc tội người nhà họ Thi.
Lấy tầm ảnh hưởng của ông cụ Thi ở thành Đô, lần thọ yến này, còn không biết có bao nhiêu người sẽ đưa lên thứ tốt đi tìm niềm vui của ông.
Cho nên về phương diện chọn lựa quà tặng, Thẩm Chanh liền lúng túng.
"Em cũng vậy, nghĩ hơn nửa tháng cũng không nghĩ ra nên tặng thứ tốt gì." Thi Khả Nhi chần chờ một chút, nói: "Bằng không như vậy đi, chị dâu. Sau khi tan ca chúng ta đi uống ly cà phê, thương lượng một chút."
"Được." Thẩm Chanh đáp ứng, "Buổi tối điện thoại liên lạc."
"Được, trước như vậy đi."
Chương 737: Tình tình yêu chung thủy « ngôi sao sáng chói 2 »
Editor: May
Vừa cúp điện thoại, điện thoại nội bộ phòng làm việc liền vang lên, tiếp thông đường dây nội bộ, đầu kia truyền đến giọng nói thư ký: "Tổng giám đốc, quản lý Cố nói kiểu nhẫn mùa giải mới đã sản xuất ra, cần cô tự mình xem qua. Hiện cô ấy đang chờ cô ở phòng nghỉ, bây giờ cô có thời gian gặp cô ấy không?"
Thẩm Chanh ừ một tiếng, "Để cho cô ta đi vào."
"Vâng."
Cắt đứt đường dây nội bộ, Thẩm Chanh khẽ nhắm mắt một chút, đưa tay vuốt vuốt khóe mắt có chua xót, vùi đầu tiếp tục xử lý văn kiện.
Chưa tới năm phút đồng hồ, cửa phòng làm việc được người gõ vang, sau đó truyền đến giọng nói thư ký: "Tổng giám đốc, quản lý Cố đến rồi."
Bút máy màu đen nào lưu loát ký tên xong chữ ở trên phần hợp đồng, Thẩm Chanh mới lên tiếng: "Đi vào."
Thư ký đẩy cửa ra, sau khi dẫn Cố Liên Thành vào phòng làm việc, tự giác lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng.
Đặt bút xuống, Thẩm Chanh nhìn lướt qua trên ghế sa lon bên cạnh, ý bảo Cố Liên Thành, "Ngồi."
Cố Liên Thành nghe tiếng, cười khẽ gật đầu với Thẩm Chanh, ngay sau đó đi đến trước cửa sổ sát đất, ưu nhã ngồi xuống ở trên ghế sofa.
Sau khi thấy cô ta ngồi xuống, Thẩm Chanh cũng đứng dậy đi tới, ngồi xuống đối diện Cố Liên Thành.
"Tổng giám đốc, đây là kiểu chính quý này." Cố Liên Thành cười một tiếng, mang cái hộp nhỏ thả đến trên bàn trà, nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt Thẩm Chanh, "Cô xem trước."
Thẩm Chanh không nói gì, chỉ là cúi người cầm lấy cái hộp, mở ra, lấy nhẫn bên trong ra.
Lúc cô xem nhẫn, Cố Liên Thành nói: "Đây là kiểu chính quý này. Cái nhẫn này gọi là « Tình tình yêu chung thủy» , ý nghĩa là, chung tình cả đời, yêu say đắm một đời."
Chung tình cả đời, yêu say đắm một đời?
Không thể không thừa nhận, ý nghĩa này rất duy mỹ.
Hoàn toàn có thể so sánh với ý nghĩa của « sáng chói ngôi sao » .
"Đặc điểm thì sao?" Ánh mắt Thẩm Chanh còn ngừng trên mặt nhẫn trong tay, đến cả lúc đang nói chuyện với Cố Liên Thành, cũng không có dời tắm mắt qua.
Cố Liên Thành cười nhạt: "Đặc điểm ở chỗ, cái nhẫn này không chọn dùng cách khảm chui truyền thống, mà là kéo một viên kim cương ba gram chế tạo thành mười ba viên kim cương mỏng, toàn bộ vây quanh trên nhẫn mặt."
"Ở đáy chiếc nhẫn, dùng phương pháp điêu khắc đặc biệt khắc mười bốn chữ LOVE. Những chữ này ban ngày không nhìn thấy, chỉ khi ở dưới ánh đèn mới có thể hiện ra."
"Mười ba viên kim cương đại biểu cả đời, mười bốn đại biểu yêu một đời. Hợp hai làm một chính là một đời một thế. Tình yêu chung thủy một đời một thế, là một ý nghĩa rất tốt. Tôi tin tưởng, đây là viên ngôi sao sáng chói thứ hai."
Thẩm Chanh thả thiết kế mới tình yêu chung thủy của Cố Liên Thành vào ngón giữa của mình, đặt ở bên cạnh ngôi sao sáng chói, một phen đối lập qua đi, cô cười: "Quản lý Cố có cảm thấy không, ngoại trừ cách khảm chui, về mặt thiết kế hai cái nhẫn này gần như không khác biệt mấy? Mặc kệ là kiểu dáng nhẫn, hay là hình dáng và đường cong."
Cố Liên Thành không có phủ nhận, mà là hào phóng thừa nhận: "Trước khi thiết kế chiếc nhẫn này, tôi thật sự đẫ tham khảo tư liệu thiết kế của ngôi sao sáng chói. Linh cảm thiết kế của tôi cũng đến từ đây."
Cô ta dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Từ sau khi ngôi sao sáng chói đưa ra thị trường, dẫn tới oanh động không nhỏ. Nhưng vì giá cả của nó quá mức sang quý, hơn nữa chỉ một chiếc nhẫn này, đã tạo thành tiếc nuối cho rất nhiều người. Cho nên lần này, tôi muốn dùng tên tình yêu chung thủy, để ngôi sao sáng chói 2 đưa ra thị trường. Thỏa mãn những người còn ôm lấy ảo tưởng với ngôi sao sáng chói kia."
Cố Liên Thành nói một phen xong, Thẩm Chanh hơi nhếch khóe môi lên, cô vuốt vuốt nhẫn trong tay, cười nhạt: "Mượn danh tiếng ngôi sao sáng chói mở rộng tình yêu chung thủy này, cũng có thể xem là một thủ đoạn tốt."
Chương 738:
Editor: May
Câu nói của cô có hàm ý khác, nhưng lại có chút không rõ thâm ý, Cố Liên Thành không nghĩ nhiều, tự nhiên không nghe ra ý nghĩa trong đó.
Cô ta kéo khóe môi lên, "Làm một nhà thiết kế, chỉ muốn trong thời gian ngắn nhất sáng tạo ra lợi ích lớn nhất cho công ty. Về phần sử dụng loại thủ đoạn nào, đã không còn quan trọng."
Từ trong những lời này, Thẩm Chanh không nghe được hàm nghĩa khác, nhưng mà từ đó đọc lên được 'Dã tâm' .
Phụ nữ một khi có dã tâm, chỉ sợ sẽ không tiếc bất cứ giá nào để đạt được mục đích.
Cố Liên Thành, thật sự thật không đơn giản.
Cố Liên Thành lại đẩy một túi giấy dai đặt trên bàn trà tới trước mặt Thẩm Chanh: "Trong này là tài liệu thiết kế nhẫn và dây chuyền liên quan khác. Những chiếc nhẫn và sợi dây chuyền này đã trải qua phê duyệt của công ty, trước mắt có đã liên lạc với xưởng liên quan trong ngành gia tăng sản xuất, số lượng đã báo lên, sau khi sản xuất xong sẽ đưa đến công ty tiến hành đóng gói."
Thẩm Chanh thả nhẫn về trong hộp, mới cầm túi giấy dai qua mở ra xem, theo như lời của Cố Liên Thành, bên trong ngoại trừ bản vẽ chính là một chút tư liệu liên quan đến thiết kế.
Sau khi xem lướt một lần xác định không có vấn đề, Thẩm Chanh bỏ tư liệu vào quỹ bảo hiểm.
Những tuy rằng tài liệu này không tính là quan trọng, nhưng về sau có lẽ sẽ thành bằng chứng, cho nên cô nhất định phải cất giữ hoàn hảo không tổn hao gì.
"Về phần tình yêu chung thủy, cá nhân tôi cho rằng sản xuất 1314 chiếc là thích hợp nhất." Cố Liên Thành nhắc tới một câu mấu chốt.
"Ừ, cứ làm theo yêu cầu của cô."
Thậm chí không do dự nhiều, Thẩm Chanh liền đáp ứng đề nghị của cô ta.
"Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi về phòng thiết kế trước."
Thương lượng xong, tâm trạng Cố Liên Thành dường như rất tốt, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười.
Lúc rời đi, cô ta muốn mang theo chiếc 'tình yêu chung thủy' kia đi luôn. Nhưng Thẩm Chanh lại dùng một lý do muốn đeo thử, giữ nhẫn lại.
Sau khi Cố Liên Thành đi, Thẩm Chanh gọi điện thoại cho Tôn Nham, bảo anh ta trong 10' điều tra tất cả tư liệu có liên quan đến ngôi sao sáng chói cho cô.
Tuy rằng đã căn dặn Tôn Nham đi thăm dò, nhưng về cơ bản cô vẫn không ôm hy vọng với kết quả.
Bởi vì buổi sáng hôm nay cô điều tra xem tất cả tư liệu bản giấy thiết kế, phát hiện cũng không có ngôi sao sáng chói ở trong đó.
Trong kho hồ sơ công ty không có tài liệu liên quan đến ngôi sao sáng chói, vậy có nghĩa là, trước khi ngôi sao sáng chói đưa ra thị trường, những tài liệu kia có thể đã bị người tiêu hủy.
Mà người sẽ tiêu hủy những tài liệu kia chỉ có một, đó chính là Cố Liên Thành.
Bởi vì ngôi sao sáng chói quá mức đặc biệt, cô ta hoàn toàn có thể vì lý do để tránh cho bị người khác đánh cắp tư liệu, xóa bỏ toàn bộ tài liệu về ngôi sao sáng chói trong cơ sở dữ liệu.
Mười phút sau, Tôn Nham gọi điện thoại tới, nói cho Thẩm Chanh biết không tra được bất kỳ tư liệu có liên quan đến ngôi sao sáng chói.
Ngoại trừ giá trị, ý nghĩa của ngôi sao sáng chói, thì không thể tra được gì nữa.
Sau khi tan ca, Thẩm Chanh và Thi Khả Nhi hẹn gặp mặt ở quán cà phế dưới tòa nhà Nam Ngạn Thủ Tịch.
Thẩm Chanh cách gần đó nên tới trước, sau khi tìm một chỗ ngồi xuống, cô gọi một ly nước chanh, gọi cho Thi Khả Nhi một ly cà phê đá, vừa uống vừa đợi.
Bởi vì tạm thời nhận được một vụ án làm trễ nãi một ít thời gian, nửa tiếng sau Thi Khả Nhi mới chạy tới quán cà phê.
Cô ấy không có thói quen trễ giờ, cho nên đi rất nhanh, bởi vì bộ dạng này, nên sau khi vào cửa đâm đầu đụng phải người đi tới.
Đối phương lui về sau một bước nhỏ, bởi vì chân mang giàu cao gót nên có chút không ổn định, Thi Khả Nhi kịp thời đưa tay kéo cô ta một cái, mới giúp cô ta ổn định thân hình.
Sau khi buông tay của đối phương ra, Thi Khả Nhi nói tiếng: "Xin lỗi."
Thấy đối phương là một người phụ nữ xinh đẹp, cô còn cố ý liếc mắt nhìn đối phương vài lần, mới xoay người rời đi.
Chương 739: Nói cho em biết chuyện chị thật sự muốn tra, em giúp chị.
Editor: May
Sau khi Thi Khả Nhi đi ra một đoạn khoảng cách, mới nghĩ đến dường như đã gặp người phụ nữ kia ở nơi nào đó, vì vậy quay đầu lại liếc mắt nhìn.
Người phụ nữ kia cũng đang nhìn cô.
Lúc ánh mắt tiếp xúc với nhau, người phụ nữ kia còn mỉm cười gật đầu với cô, có vẻ như không chú ý chuyện vừa rồi bị đụng vào.
Chỉ là Thi Khả Nhi cũng không có trao đổi ánh mắt với cô ta quá nhiều, tầm mắt chỉ dừng lại ở trên người cô ta một giây liền dời đi.
Xa xa liền nhìn thấy Thẩm Chanh ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ, liền đi về phía cô.
"Chị dâu."
Ngồi xuống ở trên ghế sofa, Thi Khả Nhi thuận tay đặt túi xách ở bên cạnh.
Thẩm Chanh ừ một tiếng xem như đáp lại cô ấy, sau đó mở miệng liếc mắt nhìn ở cửa quán cà phê, "Còn nhớ cô ta hay không?"
Thi Khả Nhi nhìn lại thuận theo tầm mắt của cô, nhìn thấy bóng lưng người phụ nữ lúc này, vì vậy cười: "Nhận ra. Trước đó từng gặp mặt cô ta ở nhà của chị, nói là tên Cố Liên Thành."
Thu hồi tầm mắt, Thẩm Chanh không khỏi giơ khóe môi lên, "Trí nhớ tốt."
Thi Khả Nhi bưng cà phê trên bàn lên uống một ngụm, "Thật ra không có liên quan gì đến trí nhớ, bởi vì lúc nãy vừa nhìn thấy cô ta thì em cũng không có nhận ra cô ta."
"Vậy làm sao em biết cô ta là Cố Liên Thành?"
"Nụ cười của cô ta đó, thật là làm cho người ta khắc sâu ấn tượng."
"Hả?"
"Dùng một câu dễ nghe để hình dung, thì gọi là thâm trầm. Dùng một câu khó nghe để hình dung, thì gọi là tâm cơ. Loại phụ nữ này, ngoài mặt nhìn có vẻ vô hại, thực ra trong lòng âm u. Người không xúc phạm đến cô ta, cô ta sẽ kính người ba phần nhường người khác bảy phần. Nhưng nếu là người sinh ra uy hiếp hoặc là gì khác với cô ta, cô ta sẽ cho người đó chết không toàn thây."
"Không hổ là đại luật sư, chỉ dựa vào một nụ cười liền có thể phân tích ra tính cách một con người."
"Đương nhiên."
Thi Khả Nhi cũng không khách sáo, dù lời nói của Thẩm Chanh là đang tán dương cô.
"Em đã biết phân tích như thế, vậy chị liền phiền em phân tích thêm một chút."
Thẩm Chanh nói xong, lấy di động qua mở khóa, tìm kiếm trong baidu tài liệu liên quan đến chuyện Cố Liên Thành bị người cưỡng gian, sau đó đưa điện thoại cho Thi Khả Nhi, hạ thấp giọng nói: "Trên mạng truyền Cố Liên Thành năm đó từng bị người cưỡng gian qua, sau đó cô ta tìm ra người đàn ông từng xâm hại cô ta năm đó ra làm sáng tỏ, còn đi bệnh viện xét nghiệm, chứng minh mình là thân thể trong sạch. Nhưng chị hoài nghi chuyện này là cô ta làm giả."
Sở dĩ Thẩm Chanh lại nói ra chuyện đó ở chỗ này, là vì lúc cô đến tận lực chọn lựa một vị trí ít người, hơn nữa lúc này là thời gian quán cà phê vắng nhất, chung quanh gần như không có người nào.
Thi Khả Nhi cầm điện thoại di động của cô qua, ngón tay suông dài nhanh chóng lướt xuống trên màn hình, đọc nhanh như gió xem websites.
Cố Liên Thành, quản lý phòng thiết kế Nam Ngạn Thủ Tịch, nhà thiết kế đẳng cấp quốc tế, tác phẩm tiêu biểu, ngôi sao sáng chói ....
Mấy năm trước, bị một đám lưu manh xâm phạm tình dục, hư hư thực thực bị người luân phiên cưỡng gian.
Sau khi được chứng thật, chuyện này là phần tử ngoài vòng luật pháp bịa đặt giả tạo để hủy hoại danh dự của cô.
Xem hết những tư liệu có liên quan đến Cố Liên Thành, Thi Khả Nhi rời websites, trả điện thoại di động cho Thẩm Chanh.
Cô ấy im lặng một giây, lên tiếng: "Lúc một người đang hoài nghi một người khác, thường thường sẽ có một nguyên nhân cần thiết, đó chính là chỗ xung đột mâu thuẫn. Mà chị dâu chị tiếp quản Nam Ngạn chưa tới mười ngày, trước đó không có quen biết Cố Liên Thành, cho nên giữa chị và cô ta sẽ chưa từng có tiếp xúc gì, lại càng không có mâu thuẫn xung đột. Mà hiện tại chị điều tra cô ta, chứng minh đã có chuyện phía sau. Chị dâu, nếu như tin tưởng em, liền nói cho em biết chuyện chị thật sự muốn điều tra, em giúp chị."
Chương 740: Cao thủ hacker.
Editor: May
Ban đầu lúc còn ở trường, Thi Khả Nhi cũng đã được toàn trường công nhận hoa hậu tam cao của giảng đường.
Hoa hậu tam cao của giảng đường, chỉ là IQ cao, giàu tình thương, giá trị dung nhan cao.
Cô giỏi về suy luận và phân tích, cho nên chọn học hệ pháp luật, do đó đã trở thành một luật sư ưu tú.
Trong đám bạn học cùng khóa cũng có một bộ phận đã làm luật sư, nhưng ở trên phương diện xử lý vụ án vẫn luôn thiếu điêu luyện một chút.
Vài ngày trước, có vị bạn học luật sư tìm Thi Khả Nhi, thỉnh giáo cô đánh một vụ án như thế nào, làm sao để chuyển một vụ kiện phải thua không thể nghi ngờ thành thắng.
Lúc ấy đáp án Thi Khả Nhi cho ra lại có thể là: Làm Thi Khả Nhi, có thể dựa vào kiến thức luật pháp muốn làm gì thì làm ở trong giới luật pháp, chuyển bại thành thắng.
Lời nói này của cô tồn tại một ẩn ý là: Làm một người thành công không có đường tắt, làm một luật sư thành công cũng không có đường tắt. Muốn thành công, dựa vào không phải là thủ đoạn, mà là tự tin và thực lực.
Vị bạn học luật sư kia nghe ra ý trong lời nói, cảm thấy vô cùng xấu hổ, vì vậy chán nản rời đi.
Ưu điểm lớn nhất của Thi Khả Nhi là thông minh, khuyết điểm lớn nhất cũng là thông minh.
Cô thắng kiện nhiều là chuyện tốt, nhưng cũng là chuyện xấu, lúc tên tuổi nổi tiếng, cũng là nguy cơ tứ phía.
Mượn Tô Thanh mà nói, bởi vì người đàn ông của mình lún sâu lao ngục, cô ta đã đánh mất lý trí làm ra hành động điên rồ, suýt nữa đã giết Thi Khả Nhi.
Nhưng Thi Khả Nhi lại bỏ sót những nguy hiểm này, mặc kệ có bao nhiêu người muốn mạng của cô, cô đều kiên quyết đánh thắng mỗi vụ kiẹn, cho dù dẫn đến họa sát thân cô cũng tuyệt không dung túng kẻ gian.
Mỗi một vụ án cô nhận đều dính đến đốt giết đánh cướp, mà những tội phạm kia một khi bại ở trong tay cô, liền nhất định vĩnh viễn không có ngày thấy được ánh mặt trời.
Vì vậy ở giới luật sư, Thi Khả Nhi có một biệt hiệu, gọi là: Sát thủ tội phạm!
"Chị tin em."
Nghe Thi Khả Nhi nói một phen xong, Thẩm Chanh gần như không có do dự nhiều.
Tuy rằng thời gian cô và Thi Khả Nhi quen biết cũng không lâu, nhưng cô lại đồng ý lựa chọn tin tưởng cô ấy.
Mà nguyên nhân tin tưởng của cô cũng chỉ có hai: Một là vì trực giác của phụ nữ, hai là vì cô ấy là em gái của Thi Vực.
"Chỉ là chuyện chị muốn tra ảnh hưởng rất rộng, nói trong này không thích hợp. Chúng ta đi vào trong xe nói." Rốt cuộc Thẩm Chanh vẫn không dám sơ suất, bởi vì một khi chuyện này tiết lộ ra ngoài, chân tướng ba năm trước liền có thể không tìm ra được.
"Được."
Gọi nhân viên phục vụ tới thanh toán, trả tiền, Thẩm Chanh và Thi Khả Nhi cùng rời khỏi quán cà phê.
Thẩm Chanh lên xe Thi Khả Nhi, sau đó gọi điện thoại bảo Tôn Nham phái người lái xe của cô.
Ở trên đường Thi Khả Nhi lái xe đưa cô về biệt thự, cô nói hết chuyện về cái chết của Tần Nghê, cùng với chuyện trộm bản thiết kế trước khi Tần Nghê chết cho Thi Khả Nhi.
Biết đại thể chuyện phát sinh vào ba năm trước, Thi Khả Nhi đáp ứng hỗ trợ đi thăm dò, còn nói cho Thẩm Chanh biết cô ấy có mấy người bạn trong giới thiết kế đá quý, và có một người cao thủ hacker theo đuổi.
"Cao thủ hacker? Có phải loại có thể xâm nhập máy vi tính xem trộm bí mất của người khác không?" Thẩm Chanh hỏi.
"Không chỉ như thế." Thi Khả Nhi cười thần bí, "Nếu như em là hacker, sau khi em xâm nhập máy vi tính của chị sẽ làm một chuyện chính là khôi phục số tư liệu chị đã xóa, sau khi trộm đi sẽ để cho máy vi tính của chị thành màu xanh, sửa cũng không sửa được."
Thẩm Chanh nghe tiếng nhíu mày, "Nói cách khác, chỉ cần Cố Liên Thành đã từng lưu tài liệu liên quan đến ngôi sao sáng chói hoặc là Tần Nghê trên máy vi tính, dù cho đã xóa bỏ hết, cũng có thể phục hồi lại như xưa?"
"Hacker khác có thể hay không thì em không biết, nhưng mà người bạn kia của em, hoàn toàn không thành vấn đề."
Nguồn: thichdoctruyen.com
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro