Chương 741-750

Chương 741: Bà cô ơi, anh đáp ứng em còn không được sao?

Editor: May

Lái xe đến bờ biển thì dừng lại, Thi Khả Nhi gọi điện thoại cho người bạn hacker kia, nghe cô nói xong, đối phương lập tức từ chối: "Khả Nhi, em bảo anh làm chuyện khác anh nhất định nghĩa bất dung từ, nhưng bây giờ em là đang biết pháp phạm pháp đó có biết không, một khi bị người bắt được nhước điểm, tiền đồ của em liền hủy rồi!"

"Đừng nói nhảm, em biết mình đang làm cái gì. Anh nói một câu sảng khoái đi, có giúp hay không."

Trước khi gọi cuộc điện thoại này, Thi Khả Nhi cũng đã cân nhắc nặng nhẹ, cũng biết một khi lộ ra chuyện này, cô sẽ bị thu và hủy bằng luật sư, thậm chí là bị tố tụng.

Cô luôn rất lý trí, cũng không chui lỗ hổng pháp luật, nhưng chuyện này liên quan đến đến một mạng người, cô không thể không vi phạm lần này.

Đối phương do dự một chút, nói: "Anh muốn giúp em, nhưng là anh không thể bởi vì giúp em mà hại em .... Hiện tại em chính là ở thời kỳ sự nghiệp thăng hoa, cũng có thể được coi là rất có danh tiếng ở giới pháp luật, nếu như bị tra ra phạm tội sao chép, sau này em sẽ không thể làm luật sư nữa."

Thi Khả Nhi ừ một tiếng, "Nếu anh không giúp, vậy em tìm người khác, cúp đây."

"Ấy khoan...." Đối phương vội nói: "Bà cô ơi, anh đáp ứng em còn không được ư?"

"Ok, anh tìm IP mang băng thông số 254 đường Vĩnh Thành, xâm nhập máy vi tính của đối phương, phục hồi văn kiện đã bị xóa bỏ năm xưa, sau đó gửi đến hộp thư của em."

"Được."

Thấy Thi Khả Nhi cúp điện thoại, Thẩm Chanh nhíu nhíu mày nói: "Em đưa di động cho chị, chị gửi tài khoản hộp thư của chị cho anh ta."

Như là có thể suy đoán ra tâm tư của cô, Thi Khả Nhi cười nói câu không cần, sau đó bỏ điện thoại di động vào trong túi xách, "Em dám làm, sẽ không sợ người khác tra được đến đầu của em. Hơn nữa một khi tra được chứng cớ phạm tội của Cố Liên Thành, có thể ưu khuyết bù trừ, sợ cái gì."

Thẩm Chanh còn muốn nói gì đó, nhưng Thi Khả Nhi lại đoạt mở miệng trước: "Chị dâu, vốn em định lúc mừng thọ ông nội tặng ông một món đồ cổ, nhưng ba mẹ em nói món đồ kia quá tục, bảo em tặng một quà tặng có sáng tạo tìm niềm vui của ông. Quà tặng có ý sáng tạo.... Thật đúng là làm khó em rồi. Chị dâu chị cho một đề nghị đi!"

Thẩm Chanh biết cô ấy là đang cố ý nói sang chuyện khác, suy nghĩ một lúc, vẫn là quyết định thuận theo cô.

Mặc dù Thi Khả Nhi là con nuôi, nhưng cô ấy lớn lên ở nhà họ Thi, vẫn bị ảnh hưởng, do đó có tính tình tương tự với hai người anh của cô, nói một không hai.

Nhìn Thi Khả Nhi, cô nhẹ nhàng kéo khóe môi lên, "Vậy phải xem ông cụ thích gì."

Thi Khả Nhi trầm tư một lúc, "Ông nội của em thích phẩm trà, vẽ tranh, chơi cờ tướng, luyện thư pháp ...."

Uống trà vẽ tranh, đánh cờ luyện thư pháp, những điều này là cách hun đúc tính tình, ông cụ thích những thứ này, liền chứng minh ông là người không màng thế tục.

"Vậy thì tặng trà cụ, hoặc là giấy và bút mực." Thẩm Chanh nói.

"Đơn giản như vậy?"

"Chính là nên đơn giản mới tốt. Lấy danh vọng của ông cụ ở thành Đô, lần thọ yến này nhất định sẽ nhận được rất nhiều đại lễ. Người làm ăn kinh doanh, nói đều là phô trương, so đo mặt mũi. Người càng tham lam, sẽ càng tặng đồ đắt tiền, quà tặng xa hoa. Mà chúng ta chỉ cần bắt lấy một chút chi tiết nhỏ bị bọn họ xem nhẹ, có thể thắng đẹp một trận."

Nghe Thẩm Chanh nói xong, Thi Khả Nhi nhịn không được bật cười, "Chị dâu, xem ra chị cũng là một nhân tài làm luật sư nha. Không chỉ biết phân tích sự tình, còn có thể suy đoán lòng dạ con người."

"Em đừng chọc ghẹo chị. Chị đây xấu tính, nếu làm luật sư, khẳng định ngày ngày thua kiện."

"Tính tình xấu rất tốt, lúc ra tòa thấy ai chướng mắt liền mắng người đó, tóm lại dùng thua kiện làm mục tiêu là được rồi..."

"...."

Chương 742: Động một chút lại cắn người, anh là chó à!

Editor: May

Khi Thẩm Chanh về đến nhà vừa đúng mười giờ, Tiểu Ngạo Tước và Tiểu Thiên Tước đã ngủ say.

Cô nhẹ nhàng rón rén đi vào phòng trẻ, ở bên cạnh coi chừng hai tên nhóc kia ngủ được một giấc, mới trở về phòng ngủ.

Sau khi trở về phòng, cô trực tiếp lấy từ trong tủ quần áo ra một bộ đồ ngủ, xoay người đi vào phòng tắm.

Tắm rửa xong đi ra, cô vừa lau chùi tóc ẩm ướt, vừa sửa sang lại đồ ngủ trên người.

Cô mặc một bộ đồ ngủ chiffon màu đen, vải vóc mỏng nhẹ, mơ hồ có thể nhìn thấy dáng người gợi cảm uyển chuyển của cô.

Cô đi chân trần đến trước cửa sổ sát đất, đứng cạnh cửa sổ nhìn cảnh đêm bên ngoài một lúc, đợi cho tóc gần khô, liền định ngồi xuống ở trên ghế sofa.

Nhưng cô mới vừa xoay người, một bóng đen liền bao trùm cả người cô, không đợi cô nhìn rõ người đàn ông đứng ở trước mặt, đã bị đối phương kéo một phát vào trong lòng.

Bàn tay ấm áp cầm chặt eo nhỏ của cô, anh cúi đầu liền ngậm lấy môi của cô.

"Ưm!"

Thân thể Thẩm Chanh cứng ngắc một giây, vào lúc ngửi thấy được mùi thuốc lá và một mùi thơm ngát chỉ có riêng trên người anh, cô mới phản ứng kịp.

Anh .... trở về rồi.

Giống như đã qua rất lâu, Thi Vực ôm chặt cô vào trong ngực, bá đạo cạy hàm răng của cô, đầu lưỡi rất nhanh đảo qua mỗi một tấc trong miệng cô.

"Ưm ...."

Thẩm Chanh bị cô hôn đến sắp không thở nổi, không khỏi phát ra một tiếng than nhẹ.

Hai tay của cô chống ở trên ngực anh, muốn đẩy anh ra, nhưng anh đột nhiên thả nhẹ nụ hôn này, không thô lỗ như vừa rồi, mà ôn nhu đến làm cho người ta ngất ngây.

Tay Thẩm Chanh thoáng mất sức lực, xụi lơ ở trong lòng anh, mặc anh đòi hỏi, chiếm đoạt.

"Ừ, ưm ...."

Trong môi đỏ phát ra tiếng than nhẹ không chịu nổi, một nụ hôn này giống như thuốc thúc tình, trêu chọc nâng dục vọng bị nén mười mấy tiếng lên.

Thẩm Chanh bất giác giơ tay lên, ôm cổ của anh, nhón mũi chân đáp lại nụ hôn của anh.

Da trên người Thi Vực như là đang bị lửa đốt, nóng hổi dữ dội, dường như có thể hòa tan người ta.

Một tay anh ôm lấy eo Thẩm Chanh, một tay giữ ở trên gáy cô, cúi đầu theo độ cao của cô, từ từ hôn sâu hơn.

Hai người quấn chặt vào nhau, hôn đến khó chia lìa, tiếng thở hổn hển, tiếng hơi thở mờ ám, không ngừng quanh quẩn trong không khí, không tiêu tán được.

Hai người hôn một đường từ sofa đến bên cửa sổ, Thi Vực chống đỡ thân thể Thẩm Chanh ở trên cửa sổ sát đất, thở dốc hôn miệng của cô, hút ngọt ngào ở trong miệng cô.

Hô hấp Thẩm Chanh càng ngày càng dồn dập, càng ngày càng không ổn định, trước ngực nhấp nhô lên xuống, trên dưới toàn thân như là bị đốt lửa, thiêu rụi da của cô vừa nóng vừa đau, một tiếng rồi một tiếng tiếng thở trầm thấp tràn ra từ trong miệng cô.

Mà cô phát ra âm thanh như vậy, đối với đàn ông mà nói, không thể nghi ngờ là hấp dẫn trí mạng, có thể là không khắc chế được, anh đột nhiên nặng nề cắn lên môi của cô.

"Ưm!"

Trên môi truyền đến một trận đau nhức kịch liệt, dục vọng nồng đậm lui đi vài phần, Thẩm Chanh cũng tỉnh táo không ít.

Mở ra hai mắt bởi vì hôn quá nhập thần mà nhắm lại, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, cô cũng không khách sáo, hung hăng cắn lại anh một ngụm.

Bị cô khẽ cắn như vậy, chút hương vị tinh mặn nhanh chóng chui vào trong miệng, khiến Thi Vực đau đến hút ngược một hơi khí lạnh, "Ưm ...."

Anh mở mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhuộm đỏ của cô, mắt lạnh lùng, nguy hiểm khiếp người.

Bốn cánh môi còn dán thật chặt một chỗ, hai bên đều không có ý định muốn tách ra, cứ duy trì tư thế ban đầu, mờ ám đến cực điểm.

Qua khoảng mười giây đồng hồ, Thẩm Chanh một phát đẩy anh ra, đưa tay lau cánh môi một chút, lên án sự thô bạo của anh: "Động một chút lại cắn người, anh là chó à!"

Chương 743: Ông xã, tối nay cầu nghỉ ngơi!

Editor: May

"Em không có cắn anh à?"

Đối mặt với chất vấn của cô, Thi Vực đã trả lời như vậy, bộ dạng bình tĩnh nhàn nhã này, cùng với đàn ông hung mãnh như thú vừa rồi, cứ tưởng như hai người.

Thẩm Chanh dựa vào trên cửa sổ, nhíu mày ngắm nhìn người đàn ông trước mặt: "Em cắn anh là bởi vì anh cắn em trước, hôn thì hôn, anh cắn người làm gì?"

Nhìn cánh môi kiều diễm ướt át kia của cô, anh giơ tay nhẹ nhàng mơn trớn, lòng ngón tay có chút thô ráp in dấu ở phía trên, hơi ngứa, tê tê một chút.

Giống như là lông vũ cào ở trong lòng, có một loại cảm giác mầu nhiệm nói không nên lời.

Thẩm Chanh đẩy bàn tay không an phận của anh ra, sau đó chuyển sang vị trí bên cạnh một chút.

Nhìn cử động của cô, Thi Vực không nhịn được khơi gợi khóe môi lên, nhìn cô thật sâu, "Ai biểu em giày vò như vậy, khiến anh đụng đến em một chút liền muốn ôm em, hôn em, cắn em, làm em."

Anh nói hai chữ cuối cùng đến đặc biệt nặng, ngoài nghiền ngẫm lại mang theo vài phần hương vị khiêu khích.

Thẩm Chanh hiểu anh rất rõ.

Lúc anh nói mỗi một câu đều ẩn giấu mục đích, kể cả câu vừa rồi, ôm em, hôn em, cắn em, làm em.

Ba cái trước đã xong, nói cách khác, kế tiếp chính là làm.

"Không phải nói còn phải ở nước ngoài mấy ngày ư, sao lại trở về rồi?" Cô dời chủ đề.

Nghe cô hỏi như vậy, Thi Vực giương nhẹ khóe môi, cười như không cười: "Tại sao anh trở về, chẳng lẽ em không biết?"

"Không biết."

"Nếu như anh nhớ không lầm, kỳ kinh nguyệt của em sắp đến rồi. Hơn nữa hai tháng gần đây đều rất đúng ngày, không tới trước cũng không tới muộn." Anh cười khẽ: "Nếu như anh không trở về trước thời gian hành kinh của em, vậy anh có ít nhất mười ngày không thể hoan ái với em rồi."

"Anh có biết xấu hổ hay không? Kỳ kinh nguyệt của em mà anh cũng nhớ! Còn có hoan ái, lúc anh nói hai chữ đó mà không cảm thấy ngượng ngùng ư?"

Nói ngủ thì thôi đi, làm cũng bỏ đi, hiện tại anh lại có thể dùng tới hai chữ hoan ái!

Còn nhớ kỳ kinh nguyệt của cô!

"Ngượng ngùng?" Anh híp híp mắt: "Nam hoan nữ ái, chẳng lẽ không phải là hoan ái? Hay em còn muốn anh nói trực tiếp hơn một chút .... Làm yêu."

"...."

Làm ông bác anh!

Ra nước ngoài một chuyến, trình độ không biết xấu hổ lại tăng cao mấy cấp bậc.

Thi Vực đột nhiên đưa tay kéo cô tới, dùng ngón tay nâng cằm thon của cô lên, để cho cô nhìn thẳng anh.

"Có nhớ đến anh?"

Giọng nói sâu lắng vang lên, dường như có thể nhiễu loạn tâm trí người ta

Bị anh giữ cằm, Thẩm Chanh hơi ngửa đầu, ánh mắt không có né tránh, "Nếu nhớ, thì như thế nào?"

"Ừ ...." Anh cúi đầu trầm tư mấy giây, sau đó mím động môi mỏng: "Nếu nhớ..., tối nay làm em một lần, tư thế do em chọn."

"Vậy không nhớ thì sao?" Làm một người vươn lên, Thẩm Chanh không "xấu hổ" hỏi.

"Không nhớ, vậy thì làm đến anh hài lòng mới thôi, đồng thời tặng kèm em mười tư thế độ khó cao."

Trong đôi mắt thăm sâu, bao hàm nụ cười sâu không lường được, khiến người ta đoán không ra tâm trạng giây phút này của anh là gì.

"Độ khó cao? Có bao nhiêu khó?" Người phụ nữ nào đó tiếp tục hỏi.

"Đứng ngồi nằm ...."

"Ngừng!"

Mới nghe anh nói ba tư thế, Thẩm Chanh đã liên tưởng đến tư thế độ khó cao chỉ có trong những phim hành động kia.

Nếu thật dùng những tư thế kia, chắc hẳn cô ba ngày không xuống giường được!

"Có nhớ đến anh không?" Anh lại lặp lại vấn đề vừa rồi lần nữa.

"Nhớ nha." Thẩm Chanh nói xong, trực tiếp nhào tới ôm lấy eo của anh, kề mặt ở lồng ngực của anh, như con mèo nhỏ ôn nhu ngoan ngoãn cọ cọ, "Ông xã, tối nay cầu nghỉ ngơi!"

Chương 744: Đốt lửa lại không muốn tự mình dập, có chuyện tốt như vậy sao?

Editor: May

"Đốt lửa lại không muốn tự mình dập, có chuyện tốt như vậy sao?"

Thi Vực trầm giọng ảm ách, dường như khiến cả căn phòng đều phủ kín một áp suất thấp.

"Em không có đốt lửa...."

Giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa ôn nhu, vừa đúng.

Thi Vực nhíu con ngươi nguy hiểm lại, anh nặng nề mở miệng: "Em không đốt, chẳng lẽ là anh tự đốt?"

"Chính là anh tự đốt...."

Năng lực lớn nhất của Thẩm đại mỹ nhân chính là có thể ôn nhu có thể gợi cảm, có thể làm nũng, cũng có thể giả ngốc....

Phụ nữ như vậy, đối với bất kỳ người đàn ông nào cũng đều là một hấp dẫn trí mạng.

Hầu kết Thi Vực động một chút, trong mắt đã là một mảnh đỏ đậm, nhưng anh vẫn vô cùng khắc chế lửa dục đang bắt đầu khởi động ở trong máu.

Cảm giác được nhiệt độ trên người của anh càng ngày càng nóng, Thẩm Chanh vội tránh đi chỗ mẫn cảm của anh, muốn thu tay ôm ở trên eo anh về.

Nhưng tay của cô mới buông lỏng một chút, bàn tay Thi Vực liền bao trùm xuống, ngăn lại động tác của cô, không cho cô rút tay về.

Không có cách nào, Thẩm Chanh chỉ có thể động tác cứng đờ, tiếp tục ôm anh.

Qua khoảng mười giây đồng hồ, cô lại mở miệng, giọng nói ôn nhu giống như nước: "Ông xã,.... Tối nay em không muốn làm, em muốn nghỉ ngơi, em muốn ngủ ...."

"Hôm nay em bận rộn cả một ngày, ngay cả thời gian ngủ trưa cũng không có, rất buồn ngủ, rất mệt mỏi...."

"Làm chồng, phải nên đau lòng cho vợ mình một chút chứ...."

Cô nói nhiều như vậy, nhưng sao người đàn ông này lại có thể không có chút phản ứng.

"Anh nói muốn làm với em khi nào."

Thi Vực vừa ra tiếng, liền có một cổ khí lạnh lẽo lắp đầy trong không khí, nguy hiểm mà trí mạng.

"Đúng, anh chưa nói qua, là em nói,...."

"Người phụ nữ ngốc nghếch." Thi Vực đưa tay vuốt vuốt tóc của cô, thấp giọng nói: "Tối nay bỏ qua cho em."

"Thật sự?" Thẩm Chanh ngẩng đầu nhìn anh, không tin tưởng hỏi.

Anh gật đầu: "Ừ."

Thẩm Chanh nhón chân lên hôn một cái ở trên môi anh, sau đó ôm lấy cổ của anh làm nũng: "Vậy .... Chờ em khôi phục thể lực, em thỏa mãn anh."

Thi Vực lại không có nói thêm gì nữa, nhẹ nhàng đẩy cô từ trong lòng ra, lôi kéo cô đi đến bên giường, ấn bờ vai của cô để cô ngồi đến trên giường.

Thẩm Chanh cho là anh đổi ý, không khỏi cảnh giác lên, lấy tay bảo vệ một mảnh như ẩn như hiện trước ngực: "Anh làm gì?"

"Em cho rằng anh muốn làm gì?" Thi Vực nhìn xuống cô từ trên cao, ung dung thản nhiên khơi gợi mày kiếm, "Hoặc có lẽ em hy vọng anh làm gì đó?"

Thẩm Chanh: "...."

Người đàn ông cực phẩm này.

Cô cảm thấy, trong luật hôn nhân nên ban hành một điều, sinh hoạt tình dục vợ chồng nên đặt ra số lượng thời hạn, một tháng năm lần, một lần năm phút đồng hồ. Hơn nữa mỗi một lần phải nói ra từ người vợ, người chồng thuận theo.

Như vậy liền không lo lắng bị ép khô nữa...

Ngay tại lúc Thẩm Chanh đang mơ mộng điều không thực tế này, Thi Vực đột nhiên xoay người, đi kéo ngăn kéo trên tủ đầu giường.

Thẩm Chanh còn nhớ trong ngăn kéo này đặt chính là áo mưa, cho là anh đang làm chuẩn bị trước, phản ứng đầu tiên chính là cúi người đi qua, đóng ngăn kéo chưa hoàn toàn mở ra kia.

"Không phải nói tối nay bỏ qua cho em ư, lấy bao làm gì?" Cô hỏi anh.

Động tác trên tay Thi Vực dừng lại, nghiêng mắt nhìn cô, con ngươi âm u, "Lấy cái gì?"

"Bao đó." Thẩm Chanh nói: "Ngăn kéo này đặt bao, anh cho rằng em không biết!"

Cô vừa dứt lời, Thi Vực liền dùng lực kéo ngăn kéo ra, Thẩm Chanh vốn định ngăn cản anh, nhưng vừa cúi đầu mới phát hiện, trong ngăn kéo lại có thể đặt .... một máy sấy!

Chương 745: Buổi tối tăng ca đến đêm khuya mới quay về ....

Editor: May

Không phải áo mưa?

Vậy vừa rồi cô....

Thật xấu hổ mà!

Thi Vực dùng mặt không biểu tình quét mắt liếc nhìn Thẩm Chanh, mới lấy máy sấy từ trong ngăn kéo ra, cắm điện vào.

"Đi sang đó ngồi."

Giọng nói, lạnh lùng.

"À!"

Thẩm Chanh đáp trầm thấp lại một tiếng, ngồi về trên giường một lần nữa.

Thi Vực tới gần cô, bật máy sấy lên, động tác êm ái sấy tóc thay cô.

"Tắm rửa phải sấy khô tóc trước, nếu không sẽ dễ bị cảm mạo."

Giọng nói trầm trầm bị tiếng máy sấy che dấu hơn phân nửa, nhưng vẫn chui vào trong lỗ tai Thẩm Chanh, chỉ là cô lại làm bộ không có nghe thấy, nhắm mắt lại dựa vào trong ngực của anh.

Dù sao không phải ai cũng có thể hưởng thụ được phục vụ tri kỷ của người đàn ông này.

Sau khi sấy tóc thay cô, Thi Vực cứ đứng như thế ôm cô thêm một lát, sau khi hỏi thăm một chút chuyện công việc của cô, mới đi phòng tắm tắm rửa.

Thẩm Chanh nằm dài trên giường, chưa đến vài phút liền ngủ thiếp đi.

Trong mơ mơ màng màng, cô cảm giác được mình được người kéo vào trong một vòng tay ấm áp.

Vì vậy chôn vùi mặt vào trong ngực ấm áp, tìm một tư thế thoải mái ở trong lòng anh, ngủ sâu hơn.

Một đêm này, cô ngủ đến đặc biệt an ổn.

Đến khi sáng ngày hôm sau, bị người đàn ông ngủ ở bên cạnh quấy rầy tỉnh....

Một bàn tay to lớn đang làm loạn trên người của cô, sờ soạng đùi rồi sờ soạng eo, sờ soạng eo rồi sờ soạng bụng, sờ soạng bụng rồi sờ soạng ngực.

Từ dưới đi lên, sờ một đường đi lên!

Cô thoáng mở mắt, cơn buồn ngủ lập tức tan biến.

Bên cạnh, người đàn ông nằm nghiêng, một tay chống mặt, một tay chạy ở trên người của cô, vẻ mặt lười biếng, tác phong không đúng đắn làm cho người khác giận sôi.

Thấy cô tỉnh rồi, khóe môi còn vẽ ra một nụ cười nghiền ngẫm, "Bảo bối, không ngủ thêm lát nữa à?"

Ngủ thêm lát nữa?

Sáng sớm anh liền động tay động chân, muốn cô ngủ thêm lát nữa thế nào?

Cúi đầu, ánh mắt rơi vào vị trí tay anh đang dừng lại, cũng chính là ở trên ngực của cô ....

Nhíu mày: "Đổi là anh, anh ngủ được?"

Thi Vực ừ một tiếng, lười nhác mở miệng: "Không phải phụ nữ đều rất thích người đàn ông của mình dùng cách này để trợ giúp giấc ngủ ư? Sao, em không thích?"

Lúc anh nói xong, không quên bóp một cái ở trên ngực của cô.

Động tác không tính là quá nặng, nhưng vẫn là khiến Thẩm Chanh phát ra một tiếng kêu đau đớn: "Ưm ...."

"Thoải mái sao?"

Thi Vực nhếch môi, cười khẽ.

Tóc rơi tán loạn ở trên trán, hơi có chút mất trật tự, nửa người trên xích lõa, lộ ra một  làn da màu lúa mạch.

Thân hình hoàn mỹ rất đẹp khiến người ta suy nghĩ lung tung hết lần này đến lần khác, trưởng thành mà gợi cảm.

Cũng may lực ý chí của Thẩm Chanh đủ mạnh, không có bị anh đầu độc.

Cô nhìn anh, rất tỉnh táo: "Sờ qua là được rồi, phải có mức độ! Lấy tay anh ra, em muốn rời giường."

"Nếu như anh nói không?" Thi Vực hoàn toàn không có tính toán muốn thả cô.

"Vậy buổi tối em sẽ tăng ca đến đêm khuya mới quay về...." Thẩm Chanh nói.

"Em dám."

"Sao em không dám? Mấy ngày nay công ty có quá nhiều chuyện phải xử lý, hoàn toàn là bận không chịu nổi. Buổi tối anh giày vò em không cho em ngủ đã đành, buổi sáng còn quấy rầy em không cho em rời giường!"

"Buổi tối giày vò em không cho em ngủ?" Thi Vực híp híp mắt, nguy hiểm lan tràn: "Em xác định không nói mê sảng chứ?"

"...."

Được rồi, cô thừa nhận cô nói mê sảng, bởi vì tối hôm qua anh quả thật không có giày vò cô.

Nhưng, vô số buổi tối trước tối hôm qua thì sao? Không có giày vò ư? Có để cho cô ngủ à?

Khiến cho tinh thần cô không phấn chấn thì thôi đi, vậy mà vẫn cứ như là chuyện đương nhiên!


Chương 746: Tiên sinh họ Thi?

Editor: May

"Thẩm Chanh Tử, em không nguyện ý như vậy?"

Giọng nói sâu lắng có chút khàn khàn, như là vì ức chế tình dục mà tạo thành.

Có trời mới biết trong mười mấy tiếng anh ra nước ngoài, nhớ cô nhớ đến sắp phát điên, thế nhưng người phụ nữ này còn không chịu để anh chạm vào.

Anh đột nhiên thu tay về từ trên người cô, lạnh lùng nói: "Mặc kệ em có nguyện ý hay không, bắt đầu từ bây giờ, chỉ cần em không chính miệng nói, anh liền tuyệt không đụng vào em."

Nói xong, anh xuống giường bắt đầu mặc quần áo, rất nhanh liền mặc chỉnh tề, sau khi nhìn gương thắt cravat xong, mới quay đầu nhìn Thẩm Chanh.

"Anh đi công ty."

Sau khi ném xuống những lời này, anh mở cửa phòng đi ra ngoài.

Nghe được âm thanh đóng cửa phòng, Thẩm Chanh khẽ nhíu mày, lần này chơi lớn rồi.

Nằm trên giường một hồi lâu, cô rời giường sửa soạn, sau khi ăn sáng xong liền đi công ty, vừa đến, liền nhận được điện thoại Thi Khả Nhi gọi tới.

"Chị dâu, người bạn hacker kia của em tìm được một chút manh mối trên máy tính của Cố Liên Thành, có một phần tư liệu bị xóa bỏ hoàn toàn, bởi vì là thời gian quá dài mà không thể phục hồi lại toàn bộ như xưa, chỉ có thể khôi phục một phần trong đó."

"Nhìn từ tư liệu khôi phục, là một phần văn kiện, văn kiện không phục hồi được đầy đủ, chỉ có thể nhìn được câu nói sau cùng. Câu nói kia là: Dùng tên của tôi mang bạn bay lên bầu trời ngũ sắc, dùng trái tim của tôi làm sáng chói tâm bạn."

Thẩm Chanh thật không ngờ, một phần tư liệu không khôi phục được đầy đủ lại có thể trở thành một điểm mấu chốt.

Dùng tên của tôi mang bạn bay lên bầu trời cao ngũ sắc, dùng trái tim tôi làm sáng chói tâm của bạn.

Tần Nghê, họ là Tần, tên là Nghê, lấy tên của cô, mang lên bầu trời cao ngũ sắc.

Tần Nghê, lúc thiết kế đã dốc trái tim, dùng lòng của cô, mang theo ánh sáng trong lòng.

Hóa ra  « Ngôi sao sáng chói»  vốn tên là  « Phượng nghê cửu thiên. Sáng chói chi tâm » .

"Chị dâu, trước mắt cho thấy, Cố Liên Thành có động cơ gây án. Ba năm trước cô ta  là một người mới ở trong giới thiết kế, muốn ở trong khoảng thời gian ngắn dựa vào năng lực của mình trở nên nổi bật hoàn toàn là đầm rồng hang hổ. Vì vậy cô ta chỉ có thể đi đường tắt, dùng biện pháp nhanh nhất để thỏa mãn lòng hư vinh của mình, bay lên đến một độ cao không dễ bị người kéo xuống."

Bởi vì một câu dùng tên của tôi mang bạn lên bầu trời cao ngũ sắc, Thi Khả Nhi liền liên tưởng đến Tần Nghê, đi phân tích từ góc độ chuyên nghiệp, chuyện ba năm trước nhất định không thoát khỏi quan hệ với Cố Liên Thành.

"Đúng rồi chị dâu, trước khi chưa tìm được chứng cớ có thể chứng minh Cố Liên Thành có liên quan với chuyện ba năm trước, chị đừng hành động thiếu suy nghĩ, tránh cho rước họa vào thân."

Sự tình trọng đại, Thẩm Chanh tự nhiên sẽ không lơ là sơ suất, cô đáp: "Yên tâm, chị sẽ không làm xằng làm bậy. Còn em, cẩn thận một chút. Tra không được thì không cần tra xét, chị sợ ảnh hưởng đến em."

"Được rồi chị dâu, em là người trưởng thành, làm chuyện biết đúng mực."

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Chanh cầm cái ly định đi bên ngoài phòng làm việc rót ly nước uống, không ngờ vừa đi tới ngưỡng cửa, điện thoại nội bộ liền vang lên.

Vì vậy đi vòng trở về, bắt máy nội bộ: "Alo."

"Alo, tổng giám đốc, có vị tiên sinh họ Thi nói muốn gặp cô, hiện đang chờ ở phòng nghỉ."

Tiên sinh họ Thi?

Loại bỏ đầu tiên chính là Thi Vực.

Một người đàn ông kiêu ngạo như vậy, sao có thể cúi mình hạ giọng để một thư ký đến thông truyền, hơn nữa mấu chốt nhất chính là, hiện tại anh hẳn là vẫn chưa nguôi giận, cho nên tuyệt đối sẽ không đến Nam Ngạn.

Vậy, là Thi Mị?

Hình như khả năng cũng không lớn.

Sau khi rời phòng làm việc, Thẩm Chanh bước nhanh đi đến phòng nghỉ.

Lúc đưa tay đẩy cửa phòng nghỉ ra, bước chân cô dừng một chút, hoàn toàn thật không ngờ, người tới lại có thể là ....

Chương 747: Lễ gặp mặt

Editor: May

Ông mặc một thân kiểu áo Tôn Trung Sơn sạch sẽ, chắp tay đứng ở bên cửa sổ, nhìn đăm đăm bên ngoài cao ốc.

Nhìn từ phía sau, nhìn không ra tuổi của ông, nhưng rõ ràng có thể thấy được vài sợi tóc trong mái tóc đen.

Mặc dù Thẩm Chanh không có nhìn thấy bộ dáng của ông, nhưng từ cách ăn mặc của ông liền đoán được ông là ai.

"Lão gia."

Đi vào phòng nghỉ, cô nhẹ hô một tiếng.

Nghe được giọng nói của cô, người nọ xoay người lại, là một ông lão rất hiền lành, tóc chải rất nghiêm túc, không mất trật tự chút nào.

Hơi hạ tầm mắt xuống, đôi mắt màu nâu sẫm, như là đang nói ra năm tháng thăng trầm.

"Đến rồi."

Nhìn thấy Thẩm Chanh, ông cụ Thi lộ ra một nụ cười hiền lành.

Thẩm Chanh cho rằng, tất cả trưởng bối nhà có tiền đều rất biết làm dáng, vạn năm không thay đổi không nói cười tùy tiện, nhưng không ngờ, nhân vật truyền kỳ trong giới kinh doanh này, sẽ bình dị gần gũi như vậy.

"Lão gia, ông ngồi đi."

Thẩm Chanh lễ phép ý bảo ông cụ Thi ngồi xuống ghế sofa, nhưng ông cụ Thi lại không có ý muốn ngồi, mà là vẫy vẫy tay với Thẩm Chanh, "Cháu gái, qua đây."

Hai chữ cháu gái này nói ra từ trong miệng ông, rất là thân thiết.

Rõ ràng chỉ là gặp mặt lần đầu tiên, lại cực kỳ giống như bạn cũ quen biết đã lâu, không có lạnh nhạt, không có lạ lẫm.

Thẩm Chanh đi về phía ông, vừa đứng thẳng ở trước mặt anh, chỉ thấy ông móc từ trong túi áo kiều Tôn Trung Sơn ra một cái hộp cũ, giao lên trên tay cô.

"Lão gia, ông đây là?"

Nhìn cái hộp trong tay, Thẩm Chanh không khỏi nhíu mày.

"Quà gặp mặt." Ông cụ Thi cười.

"Lần đầu tiên gặp mặt với ông, vốn nên là người vãn bối như cháu đến tặng quà gặp mặt, sao có thể ...."

Không đợi Thẩm Chanh nói hết lời, ông cụ Thi lại lên tiếng: "Sinh hai đứa bé mập mạp, bây giờ cháu là công thần lớn nhất nhà họ Thi. Chịu nổi."

Thẩm Chanh biết ông ám chỉ ý gì, bình thường ở loại danh môn vọng tộc này, đều có tư tưởng trọng nam khinh nữ, đặc biệt người đời trước, tư tưởng này quá nặng.

Bởi vì theo bọn họ, tuy con gái hiểu chuyện, nhưng sớm muộn cũng là phải lập gia đình, có một câu gọi là sau khi xuất giá theo họ chồng, vậy thì trở thành người ngoài của nhà mẹ đẻ.

Nhưng con trai lại có thể truyền đời đời, kế thừa từng mạch, tương truyền đời đời, khiến người ta thịnh vượng hơn.

"Cháu gái, không nên suy nghĩ nhiều, ông tặng cháu quà gặp mặt không có ý tứ gì khác." Ông cụ Thi vẫn ở chỗ cũ cười: "Chỉ là một cái vòng bạc, không bao nhiêu tiền. Là bà nội Tiểu Vực lưu lại, trước khi chết bà ấy đã ngàn căn vạn dặn, bảo ta nhất định phải tự tay giao vòng tay này đến tay cháu dâu tương lai. Tuy rằng đã muộn một chút, nhưng cuối cùng cũng không có nuốt elời."

Lúc này Thẩm Chanh mới chợt hiểu, đó cũng không phải một quà gặp mặt bình thường, mà là bảo vật gia truyền của nhà họ Thi.

Dù không bao nhiêu tiền, nhưng ý nghĩa lại rất trọng đại.

Quà tặng quý trọng như vậy, cô cảm thấy nhận không nổi, vì vậy đẩy cái hộp tới trước, "Lão gia, chiếc vòng này cháu không thể nhận, cháu dâu tương lai của ông còn có một người nữa, cho nên cháu cảm thấy chiếc vòng này còn cần ông bảo quản thêm một thời gian ngắn."

"Bảo cháu cầm thì cháu cứ cầm, quà ta tặng ra ngoài, chưa bao giờ thu hồi lại. Hơn nữa chiếc vòng này là một cặp, cháu dâu tương lai khác vào cửa, ta cũng sẽ giống như bây giờ tự tay giao cho con bé. Nhanh nhận đi."

Dù cho đã qua tuổi thất tuần, nhưng ông nói chuyện, giọng nói vẫn hùng hồn mạnh mẽ giống như chuông lớn, mang theo khí phách không để cho người ta kháng cự.

Chương 748: Ông xã gửi tin nhắn tới.

Editor: May

Cuối cùng, Thẩm Chanh vẫn là nhận vòng tay, sau khi cảm ơn ông cụ Thi, đeo vòng lên trên tay ngay trước mặt ông.

Như là rất hài lòng với cháu dâu này, lúc ông cụ Thi rời đi, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười.

Thẩm Chanh vốn muốn mời ông cụ Thi đi về nhà ăn cơm xong hãy đi, nhưng bị ông từ chối, cô cũng không tiện ép ở lại, cho nên liền tiễn ông xuống lầu dưới.

Xe riêng của ông cụ vẫn luôn ngừng ở ven đường chờ, nhìn thấy ông đi ra từ Nam Ngạn, tài xế lập tức mở cửa xe ghế sau ra cho ông.

Lúc ông cụ lên xe, một tay tài xế đỡ lấy cánh tay của ông, một tay để đặt ở trên cửa khoang xe, tránh cho ông cụ đụng đầu lúc lên xe.

Sau khi ông cụ Thi ngồi vào trong xe, Thẩm Chanh đi tới, tự tay đóng cửa xe thay ông, đứng ở bên cạnh xe phất phất tay với ông, "Ông, gặp sau."

"Lần sau gặp lại, nhớ gọi ông nội."

Ông cụ Thi cười nói câu đó xong, sau đó căn dặn tài xế lái xe.

Thẩm Chanh vẫn luôn đứng tại chỗ, đến sau khi xe lái đi, cô mới xoay người vào công ty.

Cô vừa bước vào thang máy, mấy nhân viên dưới lầu quầy lễ tân liền vụng trộm nghị luận.

"Mới vừa rồi vị được tổng giám đốc tiễn kia, hình như là ông cụ nhà họ Thi đó ...."

"Chính là ông ấy, lúc trước tôi còn thấy tin tức về ông ấy, lúc còn trẻ là nhân vật lợi hại, ở thành Đô, về cơ bản không ai dám trêu chọc ông ấy đâu."

"Nhìn ông ấy một đường cười tủm tỉm, nhìn kiểu gì đều rất hòa ái, hoàn toàn khiến người ta không sao liên tưởng được bộ dáng tàn nhẫn của ông."

"Cô biết cái gì, cái này gọi là hổ mặt cười, nhìn bề ngoài không có một chút lực sát thương, thật ra đều lợi hại hơn ai hết. Thật không hỗ danh là ông cụ nhà họ Thi!"

"Nhưng nói đi phải nói lại, không phải ông cụ nhà họ Thi đã sớm không hỏi qua chuyện trên phương diện làm ăn rồi ư, sao còn tự mình đến công ty nói chuyện làm ăn với tổng giám đốc chứ?"

"Không nhất định là nói chuyện làm ăn, nhìn dáng vẻ của ông ấy giống như rất thích tổng giám đốc, có thể là có thân thích liên quan gì đi. Nói cách khác, dùng thân phận ông cụ Thi, nên là tổng giám đốc đích thân đi nói chuyện với ông cụ ấy chứ?"

"Nói đúng không."

"Nói như vậy, tổng giám đốc của chúng ta thật đúng là có năng lực, không chỉ có tiền, quan hệ còn rất rộng nha. Quen biết ông cụ Thi, hẳn là cũng rất quen thuộc với thiếu gia nhà họ Thi đi. Quá hâm mộ cô ấy rồi..."

"Có nhiều thứ không phải cô hâm mộ liền có được, người tài ba làm ăn kinh doanh nhiều như vậy, nhưng cô có gặp được người giống như tổng giám đốc không? Hai mươi mấy tuổi liền phụ trách công ty hơn một tỷ, cô ấy cần phải có chỗ hơn người đi."

"Ôi ...."

Thật ra các nhân viên nói cũng không giả, kể từ khi Thẩm Chanh tiếp quản công ty đến nay, mặc kệ là hoạt động công ty, hay là ở trên phương diện khác, đều xử lý đến vô cùng tốt.

Những điều này là do mọi người rõ như ban ngày, cho nên tự nhiên rất bội phục cô.

Sau khi kết thúc một ngày công việc, đã là chín giờ tối, bởi vì có mấy dự án vừa giao lên cần phải nhanh cho ra thành quả một chút, cho nên Thẩm Chanh tăng giờ làm việc xử lý tốt chuyện trên tay.

Nằm trên sofa trong phòng làm việc, Thẩm Chanh ngay cả động cũng chẳng muốn động một chút, thật sự là quá mệt mỏi rồi.

Có thể cũng chính bởi vì như vậy, không lâu sau cô liền ngủ thiếp đi.

Đến khi điện thoại di động thả ở trên bàn trà bên cạnh rung lên, cô mới bị hoảng sợ đánh thức.

Vuốt vuốt khóe mắt có chua xót, đứng dậy lấy di động qua xem xét, có mười hai cái tin nhắn chưa đọc đến từ 'ông xã'.

Lúc này cô mới nhớ tới, buổi chiều lúc họp cô chỉnh di động thành tĩnh âm, cho nên vẫn luôn không để ý đến từng có tin nhắn đi vào.

Chương 749: Cửa phòng sách bị khóa.

Editor: May

Xem thời gian một chút, tin thứ nhất là gởi tới lúc sáu giờ, còn lại đều cách 20 phút, thời gian hiển thị một tin cuối cùng là 9h05, cũng chính là vừa mới gửi tới.

Cô mở tin thứ nhất ra: "Có muốn anh tới đón em hay không?"

Tin thứ hai: "Có phải còn đang làm việc không?"

Tin thứ ba: "Bà xã."

Tin thứ tư: "Bảo bối."

Tin thứ năm: "Tiểu yêu tinh."

Tin thứ sáu: "Thẩm Chanh Tử...."

Tin thứ bảy: "Em dám không trả lời anh thử xem."

Tin thứ tám: "Anh ở dưới lầu công ty của em chờ em."

Tin thứ chín: "Nhân viên đều tan việc, người làm chủ như em tính toán ở công ty gác đêm ư?"

Tin thứ mười: "Tạm thời có cuộc họp phải mở, anh về Đế Cảnh rồi."

Tin thứ mười một: "Sau khi tan việc sớm về nhà một chút."

Tin thứ mười hai: "Tối nay, phân giường ngủ."

Xem hết tin nhắn, Thẩm Chanh trực tiếp bỏ qua mười một tin trước, hứng thú với một tin phân giường ngủ cuối cùng.

Cô suy nghĩ một lúc, soạn một tin: "Phân vài ngày?" Phát gửi qua.

Sau khi tin nhắn gửi đi thành công, qua khoảng nửa phút, Thi Vực hồi đáp một tin nhắn tới: "Tùy em."

Gần như có thể tưởng tượng bộ dạng mặt không biểu tình gì của Thi Vực vào giờ phút này, Thẩm Chanh nhếch nhếch khóe môi, tiếp tục soạn tin nhắn: "Phân giường không phải là chuyện nhỏ, em cảm thấy chúng ta hẳn là đối mặt nói. Cho nên, chờ em trở lại rồi nói sau."

Sau khi Thẩm Chanh lái ra công ty, đi tiệm bánh ngọt bán 24h lân cận mua một chút đồ ngọt, mới lái xe về nhà.

Dừng xe ở trên đường xe bên ngoài tòa nhà, lập tức có người đi tới dò hỏi: "Thiếu phu nhân, cần để cho tài xế lái xe đến bãi đỗ xe không?"

Thẩm Chanh bước xuống từ trên xe, ừ một tiếng xem như trả lời vấn đề của cô ta.

Lúc người giúp việc xoay người muốn đi, cô gọi cô ta lại: "Chờ một chút."

"Thiếu phu nhân, còn cần căn dặn gì sao?"

"Đi lấy một chai rượu đỏ đến đây."

"Vâng."

"Lại lấy một chai rượu trái cây." Thẩm Chanh lại bồi thêm một câu.

"Vâng."

Dựa theo căn dặn của cô, người giúp việc rất nhanh mang tới hai chai rượu, một chai rượu đỏ lâu năm, một chai rượu trái cây mới sản xuất.

Thẩm Chanh cầm rượu lên lầu, vừa đi lên bậc thang cuối cùng, chỉ thấy một người giúp việc bưng một cái khay đi tới từ phòng sách.

Người giúp việc nhìn thấy cô, vội bước chân nhanh đi tới: "Thiếu phu nhân, thiếu gia nói tối nay ngài ấy muốn xem văn kiện đến nửa đêm, cho nên không trở về phòng ngủ."

"Xem đến nửa đêm?" Thẩm Chanh nhíu mày.

"Đúng, mới một tiếng, thiếu gia đã uống ba ly cà phê, có thể là vì nâng cao tinh thần."

"Ừ, cô đi xuống đi."

"Vâng."

Liếc mắt nhìn cửa phòng sách đóng chặt, Thẩm Chanh đưa tay sờ lên cái cằm trơn bóng của cô, do dự ở cửa phòng sách một hồi, cuối cùng vẫn vào phòng ngủ.

Thi Vực vẫn luôn nhạy cảm, cho dù là một chút tiếng động rất nhỏ cũng có thể thu hút sự chú ý của anh, cho nên biết Thẩm Chanh đã trở về rồi.

Tay nắm bút máy chậm rãi siết chặt, trong đôi mắt thăm sâu nguy hiểm nhíu lại, khóe môi giương lên một nụ cười sâu không thấy đáy.

Không chú ý anh? Rất tốt.

Sau khi Thẩm Chanh trở lại phòng, đầu tiên là dùng dụng cụ mở chai mở rượu ra, sau đó mang tới hai ly rượu rót rượu, mới tìm một bộ đồ ngủ hơi lộ liễu đi phòng tắm tắm rửa.

Sau khi tắm rửa xong đi ra, cô nhìn gương soi soi, cảm thấy đủ gợi cảm đủ dụ rồi, liền bưng hai ly rượu đi ra khỏi phòng, định đi phòng sách.

Nhưng lúc mở cửa phòng sách, cô phát hiện .... cửa lại có thể bị khóa trái rồi!

Chương 750: Chanh Tử leo lầu

Editor: May

Lúc cô trở lại người giúp việc vừa đi ra từ bên trong, khi đó cửa sẽ không bị khóa trái.

Nói cách khác, cửa là bị khóa khi cô trở về phòng tắm rửa?

Có thể khóa cửa này, dám khóa cửa này, ngoại trừ người đàn ông trong phòng sách đó, sẽ không có người thứ hai đi.

Cho nên, anh là cố ý!

Dựa vào!

Cô đã rất lâu không bộc phát, nhưng hiện tại, cô thật sự nghĩ kỹ, khách khí, thăm hỏi cả nhà của anh một chút.

Nếu như không phải sợ đánh thức hai tên nhóc kia, cô nhất định một cước đá văng cửa.

Hít vào một hơi thật sâu, bình ổn tâm trạng hỏng bét của mình một chút, xoay người trở lại phòng ngủ.

Đặt ly rượu xuống, lấy di động qua gọi điện thoại cho Thi Vực, nhưng mãi đến khi tiếng chuông kết thúc, cũng không có người tiếp nghe.

Hiển nhiên là cố ý.

Cô nhíu nhíu mày, lấy 'ông xã' từ sổ danh bạ ra, gửi một tin nhắn qua: "Họ Thi kia."

Đổi lại bình thường, chỉ cần Thi Vực ở dưới tình huống không bận, nhất định sẽ trả lời tin nhắn Thẩm Chanh đầu tiên, thế nhưng lần đã qua ba phút, còn không có tiếng động.

Vì vậy Thẩm Chanh lại phát ra một tin: "Có muốn chúng ta không cần phải thương lượng chuyện phân giường ngủ nữa không. Anh cũng đã khóe cửa, vậy tối nay anh liền chấp nhận ngủ phòng sách đi. Về phần tối mai, tối mối, tối ngày kia, vẫn như cũ!"

Sau khi gửi tin nhắn qua, cô ném điện thoại di động lên giường, cầm bánh ngọt thả ở trên tủ đầu giường qua bắt đầu ăn.

Có người nói khi tâm trạng không tốt ăn đồ ngọt sẽ vui vẻ, nhưng Thẩm Chanh lại càng ăn càng không có cảm xúc ....

Nhưng tuy là như thế này, động tác trên tay và trong miệng cô đều chưa từng ngừng qua, vừa ăn, vừa nhìn chằm chằm điện thoại trên giường.

Một phút đồng hồ, hai phút, ba phút, năm phút đồng hồ, 15 phút đồng hồ trôi qua, vẫn không có hồi đáp của anh.

Cuối cùng Thẩm Chanh không nhẫn nại được, rời phòng xuống lầu, bảo người giúp việc đưa chìa khóa dự bị của phòng sách cho cô.

Kết quả người giúp việc lại nói cho cô biết, không có chìa khóa dự bị của phòng sách, bởi vì bình thường không có trải qua sự cho phép của Thi Vực, ai cũng không thể bước vào phòng sách một bước, dù là vệ sinh, cũng phải trưng cầu ý kiến của anh, cho nên không thể nào có chìa khóa phòng sách.

Không có chìa khóa?

Vậy thì nhảy cửa sổ!

Đối với Thẩm đại mỹ nhân mà nói, trèo tường nhảy cửa sổ gì đó, vốn không hề có mức độ khó khăn.

Chỉ là, lúc người giúp việc nghe Thẩm Chanh nói muốn leo cửa sổ, ai cũng không dám đi lấy thang.

Lầu cao như vậy, vậy nếu xảy ra điều gì ngoài ý muốn, mạng nhỏ các cô khó bảo toàn rồi.

Lần lượt khuyên nhủ:

"Thiếu phu nhân, lầu quá cao, cô không thể leo...."

"Thiếu phu nhân, trên đường dưới lầu đều là đá vụn, nếu té xuống ...."

"Thiếu phu nhân, nếu cô bị thương, thiếu gia nhất định sẽ trách tội của chúng ta ...."

"Thiếu phu nhân,...."

Nghe các cô nói xong, Thẩm Chanh cũng không tức giận, mà là cười cười nói: "Tôi không leo, vậy các người leo."

Đám người giúp việc: "...."

Các cô đi leo lầu nhảy cửa sổ? Là ngại mệnh quá dài sao!

"Không dám leo, thì đi lấy thang."

Không khuyên được Thẩm Chanh, lại không dám đi nhảy cửa sổ, người giúp việc đành phải dựa theo căn dặn của cô, đặt lên trên ban công phòng sách.

Thiết kế lầu chính biệt thự rất đặc biệt, ngoại trừ phòng ngủ, những gian phòng khác đều có một ban công đơn độc, tất cả lan can phòng hộ chung quanh đều làm từ gỗ đàn hương cao cấp, chỉ cao cở nửa người.

Mà độ cao giữa lầu trên lầu dưới, có chừng sáu mét, độ cao như vậy đối với đàn ông mà nói không tính là gì, nhưng đối với phụ nữ, sẽ tạo thành uy hiếp nhất định.

Nguồn: thichdoctruyen.com

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro