Chương 761-770

Chương 760: Nó dám.

Editor: May

Thi Khả Nhi cười: "Đập phá sao, anh đập một lần, cũng sẽ có lần thứ hai, em cũng không tin anh có thể đập phá cả đời."

Thi Mị nghe tiếng, không khỏi phát ra một tiếng cười nhạo rất nhỏ, "Không cần đập phá nhiều lần như vậy, bởi vì anh chỉ cần giết người một lần, không một ai còn dám cưới em nữa."

Thi Khả Nhi cười cười, không nói thêm gì nữa, cô dùng tay chống tường rào, nhảy ngồi lên.

Thi Mị thấy thế, lại trực tiếp vươn tay lôi cô xuống, "Có phải dạy dỗ lần trước còn chưa đủ không?"

Thi Khả Nhi đương nhiên biết ý tứ của những lời này, dạy dỗ, ám chỉ là sự kiện lần Tô Thanh suýt chút đẩy cô xuống vách núi.

"Dạy dỗ gì?"

Ôn Uyển xuất hiện rất đúng lúc, bà bưng một đĩa thạch vừa làm xong tới, đặt ở trên tường rào.

"Không có gì, anh của cháu mới vừa nói, nếu cháu không cố gắng làm việc, anh ấy liền muốn dạy đỗ cháu."

"Nó dám." Ôn Uyển cười nói, sau đó ý bảo cô nếm thử xem hương vị điểm tâm.

"Thím cháu làm điểm tâm ngọt, khẳng định ngọt đến tâm người rồi." Thi Khả Nhi là vua cổ động, vẫn chưa ăn liền khen ngợi rồi, "Nhìn có vẻ rất không tệ, tay nghề thím của cháu, thật sự là càng ngày càng tốt."

"Vậy mau nếm thử."

"Được."

Vừa rồi làm thạch có hơi nhiều, nhưng Thi Khả Nhi lại trực tiếp lấy tay cầm.

Chỉ là còn chưa đụng vào, đã bị Thi Mị ngăn động tác lại, anh dùng lực vỗ ở trên mu bàn tay cô một chút, lạnh lùng nói: "Dùng đũa."

Ôn Uyển thấy thế, cười lắc lắc đầu, mặc dù rất cảm thấy hứng thú với chủ đề tán gẫu vừa rồi của hai người, nhưng cũng không có hỏi nhiều, nói một câu với Thi Khả Nhi "Khả Nhi cháu ăn nhiều một chút", liền xoay người trở về phòng khách.

Thi Khả Nhi vẫn buông tha ý niệm dùng tay lấy trong đầu, cầm đũa lên gắp một khối thạch, đưa tới bên miệng, lúc đang muốn ăn lại nghĩ đến cái gì, vì vậy đưa điểm tâm trên tay đến bên miệng Thi Mị.

Nhưng Thi Mị không nể mặt, nhếch môi mỏng khêu gợi kia lên, không có ý định muốn ăn, mà ánh mắt lạnh lùng của anh cũng giống như là đang khuyên bảo đối phương: Đem vật kia cách anh xa một chút.

Lúc tiếp xúc đến ánh mắt của anh, Thi Khả Nhi mới ra vẻ chợt bừng tỉnh: "Đúng rồi, anh không ăn đồ ngọt...."

Môi mỏng kia cuối cùng cũng động, "Biết là tốt rồi."

Thi Khả Nhi nghiêm trang nhìn anh: "Anh, mọi thứ đều phải nếm thử, thứ chưa từng thử qua, anh vĩnh viễn đều sẽ không biết mùi vị của nó tốt hay không. Ví dụ như thạch này, em cảm thấy nó rất ngọt, anh chưa từng ăn, càng sẽ tưởng tượng nó đắng. Cho nên anh phải nếm thử trước, nếu như cảm thấy nó hợp khẩu vị, liền lựa chọn tiếp nhận. Nếu như cảm thấy không hợp khẩu vị, cự tuyệt cũng không muộn."

Thi Mị không có hứng thú với đạo lý lớn này của cô, "Lấy ra."

Theo như theo lẽ thường mà nói, vào lúc này Thi Khả Nhi hẳn là thu hồi tay, nhưng cô không có.

Không chỉ như thế, cô còn làm một cử động kinh người, trực tiếp nhét thạch vào trong miệng của anh, sau đó đưa tay nâng cái cằm cương nghị của anh lên một chút, để anh khép miệng lại.

"Nhìn ở đây là lần đầu tiên em gái anh đút anh ăn, nể mặt, nể mặt nuốt xuống được không."

Nói xong, Thi Khả Nhi nhanh chóng lui về sau vài bước, và kéo ra khỏi một đoạn khoảng cách an toàn với Thi Mị, trên mặt cô mang theo nụ cười, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống trên mặt, trên người cô, dường như phủ lên cho cô một lớp sáng bóng quyến rũ, rất đẹp.

Thi Mị đứng tại chỗ, con ngươi sâu thẳm nguy hiểm nhíu lại, hình môi của anh không nhúc nhích qua, khối thạch đó còn bị anh ngậm vào trong miệng, trên mặt phong độ tuấn tú dần dần bao trùm lên một tầng hơi lạnh khiếp người.

Chương 761: Anh không biết cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc à?

Editor: May

"Này ~ soái ca!"

Đúng lúc đó, từ bên cạnh truyền đến một giọng nữ bén nhọn.

Giọng nói vọng đến, Thi Mị nghiêng mắt liếc nhìn, sau khi nhìn thấy người phụ nữ ăn mặc nóng bỏng ở trên ban công ngoài trời đối diện, mắt sắc của anh càng tối tăm dữ dội hơn, tầm mắt chỉ dừng lại ở trên người phụ nữ đó một giây liền từ chối cho ý kiến dời đi.

"Aizz, soái ca, đừng không để ý tới người ta nha, lần trước chúng ta cũng từng gặp, cũng ở trên ban công, có phải anh quên rồi không?"

Người phụ nữ kia thấy anh làm như không thấy, vội nở nụ cười quyến rũ, "Anh là con trai của chủ hộ đi, lần trước người đàn ông đi cùng anh, là anh em của anh đúng không. Lại nói, dáng dấp thật giống nhau, đều rất đẹp trai. À đúng rồi, người phụ nữ lần trước là ai vậy? Sao hôm nay không đến, còn đổi thành người khác?"

Đối với lời nói của cô ta, Thi Mị coi như không nghe thấy, đưa lưng về phía người phụ nữ đó, không có ý định muốn nhìn cô ta thêm lần nào.

"Quen à?"

Thi Khả Nhi liếc qua trên ban công đối diện, sau đó nhún vai, làm ra đánh giá với người phụ nữ kia: "Dáng người không tệ, tướng mạo tạm được, khí chất cơ bản là số không."

Miệng độc của cô, Thi Mị đã sớm thành thói quen, huống hồ đánh giá một phen của cô với người phụ nữ kia, anh cũng không phải là không ủng hộ.

Anh cúi đầu xuống, phun đồ ngọt trong miệng vào trong thùng rác, uống một hớp lớn bia để súc miệng, sau khi súc miệng liên tục mấy lần, mới lạnh lùng lên tiếng: "Không quen."

Đại khái là đoán được anh sẽ trả lời như vậy, Thi Khả Nhi cười cười: "Nghĩ đến cũng đúng, dùng ánh mắt của anh, ngoại trừ chị dâu em, người phụ nữ nào có thể vào được mắt của anh?"

Kể từ khi cô hiểu chuyện đến nay, cũng chưa thấy bên cạnh anh từng có người phụ nữ nào, không phải anh không có phụ nữ theo, mà là tính cách của anh quá nhạt nhẽo, trước mặt người khác vĩnh viễn đều bày ra một khuôn mặt bài tú-lơ-khơ lạnh băng băng, khiến người ta không dám đến gần anh.

Còn nhớ mấy năm trước, có một người phụ nữ từng đi vào sinh mạng của anh, bất quá khi đó hình như hai người còn chưa có bắt đầu liền kết thúc rồi.

Nghe nói là người phụ nữ kia buông tha, sau đó đi nước khác, cũng không trở về nữa.

Người phụ nữ kia, có lẽ là một người phụ nữ duy nhất từng có dính líu với anh, từ đó về sau, anh đều là một thân một mình.

Tính ra, anh sắp ba mươi tuổi, đã đến tuổi đứng thẳng, nhưng vẫn chưa có ý định thành gia.

"Em quản tốt chính mình là được rồi, ít quản chuyện của anh."

Thi Mị lạnh lùng quét nhìn Thi Khả Nhi, bàn tay to chậm rãi căng thẳng, sau khi vò lon bia thành một cục, ném vào trong thùng rác.

Ngay sau đó sải bước ra, đi vào trong phòng khách, lúc vừa mới đi đến trước cửa kéo đẩy, lại dừng chân quay đầu lại nhìn cô một cái, "Đi vào."

"Em hóng gió thêm lát nữa." Thi Khả Nhi không có ý định đi vào.

Chỉ là tiếng nói của cô vừa mới rơi xuống, Thi Mị liền đưa tay tới nắm lấy cánh tay của cô, muốn túm cô đi vào.

Bởi vì lực đạo quá lớn, Thi Khả Nhi bị đau, lập tức đẩy tay của anh ra: "Tuy rằng em tương đối phóng khoáng, nhưng nói cho cùng cũng là một cô gái. Anh động tay động chân với em cũng được, nhưng có thể ôn nhu một chút hay không. Anh không biết cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc à?"

Thi Mị nghe tiếng, khơi gợi mày kiếm, lạnh lùng phun ra một câu: "Không biết."

Nói xong, lại làm bộ muốn kéo cô vào bên trong.

Nhìn thấy một màn bên này, lại vì cách nhau không xa mà nghe được đối thoại của hai người, người phụ nữ đối diện lập tức nói chen vào: "Vậy là sao soái ca, đàn ông không thể quá cứng nhắc, lúc nên ôn nhu thì phải ôn nhu, nếu không sẽ không kiếm được vợ. Anh lớn lên không tệ, nhưng nếu không có tiền, phụ nữ nào sẽ thích anh chứ?"

Chương 762: Mười năm trước tôi học ĐH năm 3

Editor: May

Có một loại tình cảm rất kỳ diệu, tôi có thể mắng người cô không thể mắng, tôi có thể thích đàn ông cô không thích, mặc dù Thi Khả Nhi đang trách cứ Thi Mị quá thô lỗ không hiểu ôn nhu, nhưng lại không cho phép không người khác tham dự vào.

Cô tránh tay Thi Mị ra, đi đến vị trí gần ban công đối diện, cười tươi như hoa dò xét liếc nhìn người phụ nữ đối diện.

Người phụ nữ bị ánh mắt của cô nhìn đến hơi mất tự nhiên, nhưng cũng không có biểu hiện ra, ngược lại rất thẳng lưng cho cô nhìn.

Thi Khả Nhi dời ánh mắt từ trên mặt của cô ta xuống đến trên cổ, lại đến trên ngực. Người phụ nữ cho rằng cô là cảm thấy thân thể cô ta tốt, nên cố ý nâng ngực cao lên.

"Chồng cô không ở nhà sao?"

Người phụ nữ cho rằng sẽ đợi được Thi Khả Nhi khen ngợi, không ngờ, cô lại hỏi một câu không liên quan như vậy,

"Sao, bộ dáng của tôi nhìn có vẻ rất già ư?" Người phụ nữ khinh thường cười: "Năm nay tôi mới hai mươi lăm tuổi, còn trẻ như vậy kết hôn cái gì chứ? Hơn nữa, dùng tư sắc của tôi, dù qua tiếp năm năm mười năm nữa, cũng có thể tùy tùy tiện tiện tìm đàn ông tốt."

Nói xong, cô ta liếc nhìn lên trên người Khả Nhi, rõ ràng kinh ngạc, nhưng lại giả thành bộ dạng người không có gì, "Chị à, không biết trang phục của chị quá già, hay là vóc người tương đối quê mùa, nhìn có vẻ tuổi tác hơi lớn đó ...."

Bình thường sau khi tan việc cô sẽ về nhà đổi một bộ quần áo trước, chỉ là hôm nay mới đi ra từ sở sự vụ của luật sư liền nhận được điện thoại của Ôn Uyển bảo cô đi đến ăn cơm tối, cô không có về nhà liền trực tiếp tới đây, cho nên trên người còn đang mặc trang phục nghề nghiệp.

Trên thân là áo sơ mi trắng thêm áo khoác nhỏ tây trang, phần dưới cơ thể là váy ngắn tây trang bó sát mông, trên chân mang một đôi giày cao gót cùng màu, gót giày khoảng bảy phân.

Tóc dài màu đen dùng một dây buộc tóc đơn giản, rũ xuống vừa vặn đến vị trí phần eo trở lên. Tóc dài hơi rối loạn, nhưng không mất mỹ cảm.

Trên mặt cô không mang theo một chút trang điểm, lại đẹp đến nỗi có chút không chân thực, ăn mặc như vậy cũng không trông có vẻ già, hơn nữa còn thêm vài phần hương vị dã tính.

Rất rõ ràng, người phụ nữ là đang trợn tròn mắt nói lời bịa đặt, không muốn thừa nhận sự thật Thi Khả Nhi trẻ tuổi xinh đẹp hơn cô.

Thật ra ở giới luật sư, luật sư tuổi tác càng lớn thường thường danh vọng càng cao, bởi vì người ở bên ngoài nhìn tới, kinh nghiệm là dựa vào thời gian tích lũy lên.

Cho nên lúc Thi Khả Nhi vừa bước vào giới luật sư, gặp phải các loại khốn cảnh, nhưng sau đó vẫn là dựa vào cố gắng của mình phá vỡ một thuyết pháp truyền thống.

Cô dựa vào một vụ kiện rồi một vụ kiện thắng danh tiếng, danh vọng. Tính đến hiện trước mắt, cô là một vị luật sư trẻ tuổi nhất trong giới luật sư, năm ấy 23 tuổi.

"Số tuổi phụ nữ là bí mật, không thể gặp ai cũng nói." Thi Khả Nhi không có bởi vì lời của cô ta mà tức giận, ngược lại cười: "Mười năm trước lúc tôi học đại học, cũng thường hay khoe khoang ở trước mặt người khác mình trẻ tuổi, nhưng sau đó tôi suy nghĩ rõ ràng, ai cũng có một ngày già đi, phụ nữ cần gì phải làm khó phụ nữ."

Cô thật sự không nói số tuổi thật sự và số tuổi giả dối của mình, nhưng thay đổi một cách thức, lại càng làm người bàng hoàng, phụ nữ kia nghẹn họng nhìn cô trân trối, "Cô .... Mười năm trước học đại học?"

Thi Khả Nhi nhếch nhếch môi: "Đúng vậy, mười năm trước tôi học ĐH năm 3."

"Mười năm trước cô học ĐH năm 3!" Mặt người phụ nữ kia đều biến sắc, vẻ mặt không thể tin: "Vậy hiện tại cô, không phải là hơn ba mươi tuổi rồi ư? Sao .... Nhìn kiểu gì cũng còn trẻ như vậy, giống như hơn hai mươi !"

Thi Khả Nhi cười: "Không phải vừa rồi cô nói cách ăn mặc của tôi rất già, dáng dấp quá quê mùa ư?"

Chương 763: Vẽ mặt xinh đẹp.

Editor: May

Người phụ nữ bị một câu của cô chặn lại, nhưng rất nhanh cô ta đã khôi phục lại bộ dáng thần khí ban đầu, cười ha ha: "Dáng vẻ trang phục của cô quả thật rất quê mùa, cô xem cô, tây trang thêm váy ngắn, nhìn bề ngoài như một thành phần tri thức, nhưng trên thực tế là gì thì ai mà biết được chứ. Mặc thành ra như vậy, ai biết cô có phải cố ý làm thành đồng phục hấp dẫn gì đó, đi ra quyến rũ đàn ông hay không...."

Cô ta là đang cố ý tìm lối thoát, Thi Khả Nhi đương nhiên rất rõ ràng, hơn nữa lời nói một phen vừa rồi của cô ta cũng không thể thành công chọc giận cô.

Kể từ sau khi làm luật sư, cô gặp qua không ít người khó dây dưa. Mà ở trong hoàn cảnh như thế, không có ai sẽ đứng ở bên cô, cho nên mỗi một lần đều chỉ có thể dựa vào chính cô để giải quyết.

Dần dà, cô liền luyện thành một thân năng lực bách độc bất xâm, hoàn toàn có thể mắt điếc tai ngơ với nhục mạ và châm chọc của người khác.

"Quyến rũ đàn ông cũng phải dựa vào năng lực, không phải mỗi người đàn bà đều có thể tiện tay bắt con mồi." Thi Khả Nhi kéo môi, khách khí phất phất tay với cô, "Lần sau trò chuyện."

"Thật mất mặt." Người phụ nữ cắt một tiếng, vẻ mặt khinh thường.

"Mất mặt?" Lúc Thi Khả Nhi đang muốn đi, lại dừng bước, cười như không cười nhìn người phụ nữ kia, "Cô chỉ là niềm vui hay là tình thú."

"Với cô là niềm vui, nhưng .... nếu với anh chàng đẹp trai bên kia, tình thú là tốt nhất..." Người phụ nữ kia cũng không cảm thấy được ngượng ngùng, tầm mắt trực tiếp xuyên qua từ bên cạnh Thi Khả Nhi, liếc nhìn lộ liễu trên người Thi Mị.

Thi Khả Nhi vốn không có ý định tiếp tục dây dưa với cô ta nữa, nhưng sau khi nghe xong lời của cô ta, lại tốt bụng nhắc nhở cô ta một câu: "Mỹ nữ, đầu năm nay công việc phải tận trách nhiệm."

Một câu không đầu không đuôi, khiến người phụ nữ kia có chút không biết rõ tình huống, "Công việc gì chứ ...."

"Công việc của cô." Thi Khả Nhi nói: "Tuy rằng làm tình nhân cho người ta là một chuyện ám muội, nhưng đã làm liền làm, không có gì phải che che lấp lấp. Người nha, ai không có thủ đoạn kiếm tiền, mỗi người mỗi thể diện công việc?"

"...."

Người phụ nữ kia sửng sốt một hồi lâu mới suy nghĩ cẩn thận câu nói kia là có ý gì, liền hỏi cô, "Cô nói ai là tình nhân?"

"Cô." Thi Khả Nhi nhẹ nói.

"Cô đừng ở chỗ này nói hưu nói vượn!"

"Tôi chỉ nói sự thật."

"Sự thật? Cô trêu chọc tôi rất vui ư? Tôi có phải là tình nhân hay không tôi còn không biết, một người ngoài như cô lại còn rõ ràng hơn tôi? Thật buồn cười! Chị à, loại lời này bậy bạ này không thể nói trước, nếu không tôi có thể kiện cô phỉ báng."

"Không thành vấn đề, chỉ cần cô không chê phí tố tụng rất cao, cho dù đi kiện, tôi đều sẽ phụng bồi."

"Đừng cho là tôi không dám!" Người phụ nữ kia hừ một tiếng: "Tôi là người có bạn trai, làm sao có thể để cho tôi làm tình nhân người khác? Tôi thấy cô là hâm mộ tôi quá xinh đẹp, ghen ghét một mình tôi ở nhà lớn như vậy! Cho nên mới muốn vu oan tôi!"

"Tôi vu oan cô?" Thi Khả Nhi nhếch môi cười, không nhanh không chậm lên tiếng: "Bạn trai cô, Tạ Khai Minh, 41 tuổi, phó tổng công ty bất động sản Vĩnh Tân, ở số 901 Đông Nam Thủy Vực. Danh nghĩa có ba chỗ bất động sản, ông ta và vợ cùng ở một căn, con trai mười tám tuổi của ông ta ở một căn. Căn còn lại, chính là chỗ này của cô. Hai phòng ngủ một phòng khách một bếp một phòng vệ sinh, 82 một mét vuông. Nửa năm trước, ông ta tặng cho cô một chiếc BMW mới sáu phần, bảng số xe là DA7011."

Người phụ nữ kia nghe vậy, sửng sốt một chút, một hồi lâu sau mới nghĩ đến phản bác: "Cô bệnh tâm thần, không có gì chạy tới chỗ bảo vệ ở cửa lục hồ sơ, còn nói bừa ra nhiều chuyện không thể nào như vậy, bạn trai tôi chỉ một người phụ nữ là tôi, ở đâu ra vợ và con trai ...."

Chương 764: Em gái anh thắng có xinh đẹp không?

Editor: May

"Tôi có thể nói nhiều như vậy, tin hay không thì tùy cô."

Thấy Thi Khả Nhi không hề giống như đang nói đùa, người phụ nữ kia cũng ý thức được gì đó, "Cô nói rõ cho tôi, nếu không tôi, tôi nhất định sẽ đi kiện cô...."

Thi Khả Nhi cười cười không sao cả: "Ừ, có thể, chờ nhận thư luật sư. Nhớ kỹ tên của tôi, Thi Khả Nhi. Thi trong thời gian, Khả trong động lòng người, Nhi trong cưng chiều. Luật sư của sở sự vụ luật sư Hằng Đức."

"Gì? Cô là luật sư?" Người phụ nữ kia hiển nhiên không tin.

"Muốn chứng thực thân phận của tôi, vừa tìm baidu liền rõ ràng, thứ kia có sức lực hơn bất kỳ lời nào của tôi."

Lúc ứng phó đối phương, Thi Khả Nhi không có tức giận, không có tức giận, thậm chí đến cả cảm nghĩ cũng không có dao động qua, từ đầu đến cuối luôn dùng vẻ bình tĩnh để chống đỡ.

Cô như vậy, quả thật rất quyến rũ người.

Thi Mị dựa ở cửa phòng khách, híp nửa mắt quan sát Thi Khả Nhi, lạnh lùng vừa rồi lui đi một chút, như là có vài phần thưởng thức với cô.

Người phụ nữ kia lập tức lấy điện thoại di động ra tìm tòi, không biết nhìn thấy gì, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, "Cô,.... Cô, cô đúng thật là luật sư .... Hơn nữa còn là họ, họ Thi...."

Thật sự dọa sợ cô ta, không phải nghề nghiệp của Thi Khả Nhi, mà là thân phận của cô, lại là người nhà họ Thi!

Ở thành Đô, họ Thi có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà nhà họ Thi danh vọng lớn nhất, thành viên gia tộc đã không còn là bí mật gì, ngoại trừ người khác họ gả vào nhà họ Thi, tất cả họ Thi đều được công bố ở trên gia phả nhà họ Thi.

Mà phần gia phả này, xưa nay đều là công khai, chỉ cần tra nhà họ Thi, hoặc là tra tùy ý một người trong gia tộc, sẽ tra được tất cả tài liệu liên quan.

"Đúng vậy, tôi họ Thi." Thi Khả Nhi liếc nhìn người phụ nữ, sau đó nhìn sang chỗ Thi Mị, "Anh ấy cũng là họ Thi."

Người phụ nữ: "...."

"Nếu như cô cảm thấy chỉ có hai chúng ta là họ Thi, vậy thì sai rồi, bởi vì chủ hộ nhà này, cũng là họ Thi. Bà ấy là thím của tôi."

Người phụ nữ kia 'A' một tiếng, mặt đều trắng không còn chút máu, nghĩ mình có thể sẽ rước họa vào thân bởi vì chuyện vừa rồi, cô ta vội vàng nói xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi, vừa mới là tôi quấy rầy, hy vọng các người đừng đặt việc này ở trong lòng, con người của tôi chính là nhanh mồm nhanh miệng, nghĩ cái gì thì nói cái đó, hơn nữa người tuổi trẻ bây giờ, không phải đều là hào phóng như vậy ư, nhìn thấy trai đẹp mỹ nhân đều không nhịn được muốn tiếp cận,...."

Thật không nghĩ tới, địa vị Ôn phu nhân ở đối diện lại có thể lớn như vậy, cô ta vẫn cho rằng bà ly dị với chồng rồi mới một thân một mình dọn đến nhà trọ, không ngờ lại có thể có dính dấp với nhà họ Thi.

"Không sao, người như cô vậy tôi gặp nhiều rồi, không đáng để tôi tức giận."

Thi Khả Nhi xoay người rời đi, lúc đi ngang qua bên cạnh Thi Mị, cô quay đầu cười với anh, hạ thấp giọng nói: "Như thế nào, em gái của anh thắng có xinh đẹp hay không?"

Một câu nói kia của cô, cuối cùng lui đi lạnh bạc của người đàn ông trước mặt, Thi Mị không khỏi giơ khóe môi lên, cười khẽ một tiếng: "Xinh đẹp."

Lúc trời tối, người phụ nữ đối diện Ôn Uyển trở mặt với  'Bạn trai' của cô ta rồi.

Theo bảo vệ cửa nhớ lại, lúc ấy trên lầu náo đến nghiêng trời lệch đất, giống như đang nói cái gì mà "Ông đã kết hôn vậy mà còn nói với tôi ông là độc thân" "Con trai ông sắp lớn bằng tôi còn nói ông chưa kết hôn" "Xe ông tặng tôi là vợ ông lái chán" "Chia tay"!

Hẳn là còn đập bể vật gì đó, tiếp đó Tạ Khai Minh liền giận dữ rời đi. Hôm sau, người phụ nữ kia kéo theo hành lý ra khỏi căn hộ, sau đó liền không trở về nữa.

Chương 765: Ngủ cùng anh đến giữa trưa.

Editor: May

Rất nhanh đến ngày thọ yến của ông cụ, một ngày trước Thẩm Chanh đã sắp xếp xong xuôi mọi thứ, cũng đã xử lý tốt chuyện của công ty, bất quá ngày đó vẫn có vài phần văn kiện quan trọng cần cô tự mình ký, cho nên chưa tới tám giờ cô liền đến công ty, mau chóng hoàn thành công việc trên tay.

Sau khi kết thúc công việc là khoảng tám giờ bốn mươi, sau khi bàn giao công việc xong, cô rời khỏi công ty, lúc đang muốn đi lấy xe.

Két....

Một chiếc xe tốc độ cao màu đen, dừng ở bên cạnh Thẩm Chanh.

Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, người đàn ông trên xe đang nghiêng dựa vào ở trên tay lái, hờ hững quan sát cô.

"Lên xe."

Thi Vực lên tiếng, vẫn là giọng điệu chân thật đáng tin, ngón tay khớp xương rõ ràng đang không vui gõ ở trên tay lái, phát ra tiếng vang có tiết tấu.

Thẩm Chanh nhìn anh, đứng tại chỗ rất lâu không có động tĩnh, trong ấn tượng, hình như người đàn ông này chưa bao giờ lái xe hóng hách như vậy, bình thường tuy rằng anh thường hay ngồi mấy chiếc xe mắc tiền, nhưng đều là một vài kiểu xe bình thường, tất cả đều không bắt mắt bằng chiếc này.

Một hồi lâu sau, mới lạnh nhạt hỏi câu, "Lái chiếc xe này sao?"

Thi Vực híp mắt, "Nếu không thi sao?"

Thẩm Chanh nhíu mày, không có ý định tiếp tục nói nhiều nửa câu với anh, người đàn ông này, bởi vì buổi sáng cô không chịu ngủ thêm một lát với anh, đến bây giờ còn đang tức giận, bá đạo kiểu cách còn kiêu ngạo.

Cô trực tiếp vòng tới bên cạnh xe, mở cửa xe, khom người chui vào trong xe, cũng không hỏi anh muốn dẫn mình đi đâu.

Chiếc xe lao vùn vụt đi, xoáy lên bụi bặm trên đất.

Qua khoảng mười lăm phút đường xe, xe dừng lại ở bên ngoài hội sở tạo hình.

Thẩm Chanh còn nhớ, hơn một năm trước từng đi nơi này, lúc ấy có lẽ là muốn đi tham gia hôn lễ của Lâm Tiểu Miêu, anh tự mình đưa cô đến đây làm tạo hình.

Không ngờ hôm nay sẽ lại đến đây, hơn nữa cùng cô tới, vẫn là người đàn ông lúc đó.

Sau khi xe dừng hẳn, Thi Vực dẫn đầu xuống xe, dù cho vẫn đang hờn dỗi vì chuyện nào đó, nhưng vẫn ga lăng mở cửa xe cho Thẩm Chanh, đưa tay dìu cô xuống xe.

Nhìn vẻ mặt không hài lòng của anh, rốt cục Thẩm Chanh vẫn không nhịn được, nhếch môi cười: "Ngày mai em không đi làm."

"Hửm?" Thi Vực dựng thẳng lông mày.

"Ngủ cùng anh đến giữa trưa." Cô nói.

"Nói lời giữ lời."

Cuối cùng ánh mắt ảm đạm cũng hòa hoãn, anh nắm tay của cô, dẫn cô đi vào trong hội sở tạo hình.

Mới vừa vào cửa, người phụ trách liền đón chào, mặt mũi tràn đầy tươi cười: "Thi thiếu, tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ chờ ngài thôi."

Nghe ý lời này, trước khi tới Thi Vực đã thông báo qua bên này rồi.

Lạnh nhạt ừ một tiếng, "Cho các người nửa tiếng."

Giọng điệu giống như đế vương, mang theo sức uy hiếp khiến người ta không dám cãi lời, khí phách đến cực điểm.

Người phụ trách gật đầu đáp: "Thi thiếu ngài yên tâm, nửa tiếng là đủ rồi, mời ngài qua bên kia ngồi một lát."

Sau khi Thẩm Chanh bị người vây đỡ dẫn vào phòng trong, Thi Vực ngồi xuống trên sofa ở khu nghỉ ngơi, người phụ trách đứng ở phía sau anh, cung kính nghe theo căn dặn.

Còn nhớ trước đó lần đầu tiên Thi thiếu mang theo phụ nữ đến, có lẽ là một năm trước, hơn nữa, hình như là cùng một người.

Như vậy xem ra, Thi thiếu đối với cô ta hẳn không phải là vui đùa một chút thì thôi, nếu không làm sao có thể qua lâu như vậy mà vẫn chưa thay đổi phụ nữ.

Vì vậy không thể chậm trễ người phụ nữ bên trong kia.

Thi Vực lười nhác dựa vào ở trên ghế sofa, theo thói quen đốt một điếu thuốc, ngón tay suông dài chậm rãi ma sát thân thuốc, hít sâu một hơi, lại ngửa đầu phun ra một vòng khói.

Trong không khí phủ lên một tầng khói mù, khói mù nhanh chóng tràn ngập bốn phía.

Chương 766: Quả nhiên phụ nữ đều có gai, quá đâm người

Editor: May

Chưa tới nửa tiếng, Thẩm Chanh đã được trang điểm xong, đi ra từ bên trong.

Cô mặc một cái váy dài màu đen, kiểu dáng áo cúp ngực, thiết kế bó eo, tư thái có lồi có lõm đều biểu lộ ra.

Trên tai mang theo một đôi bông tai kim cương, ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống, phát ra tia sáng chói mắt.

Trên người cô giống như bị phủ một lớp sáng bóng, làm cho người say mê.

Đứng ở trước mặt Thi Vực, cô đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương, rõ ràng đã không phải là lần đầu tiên mặc như vậy đứng ở trước mặt anh, nhưng loại cảm giác này quả thật lại càng trở nên mãnh liệt hơn.

Quan sát kỹ lưỡng người phụ nữ trước mặt, Thi Vực vẫn duy trì tư thế cũ, không có thay đổi chút nào, chân thon dài cứ tùy tính gác ở trên bàn trà như vậy, lười biếng mà gợi cảm.

Ánh mắt của anh có chút nóng rực, giống như là trong nháy mắt dã thú để mắt tới con mồi, phát ra vẻ tham lam và tinh thần chiếm hữu.

Bị anh nhìn như vậy, Thẩm Chanh sinh ra một loại ảo giác.

Cảm thấy được hiện tại mình chính là con mồi bị dụ dỗ vào lồng sắt, đều có thể bị người nuốt mất bất cứ lúc nào.

Điểm chết người là chính cô quên bây giờ mình nên làm gì, cứ đứng tại chỗ như thế, mặc cho ánh mắt mang theo mục đích kia nhìn quét qua lại ở trên người cô....

Qua khoảng một phút đồng hồ, Thi Vực dùng động tác ưu nhã bóp tắt đầu thuốc lá, khóe môi nhẹ nhàng giơ lên.

Nhìn thấy anh lộ ra nụ cười hài lòng, người phụ trách đứng ở phía sau và nhân viên làm việc của anh ta này mới thở phào nhẹ nhõm, tháo xuống tảng đá đè ở trong lòng.

Phải biết rằng, bọn họ không đắc tội nổi vị đại gia này, nếu anh không hài lòng, sợ rằng tất cả mọi người nơi này đều sẽ khó giữ được bát cơm.

Thi Vực đứng lên, bước đi đến trước mặt Thẩm Chanh, dùng tay nâng cằm của cô lên, cúi đầu ấn xuống một nụ hôn ở môi cô.

"Bà xã của anh, vẫn là xinh đẹp như vậy."

Chậm rãi phun ra một câu ở bên tai cô, anh nhẹ nhàng cắn vành tai của cô một cái, bởi vì trên lỗ tai cô mang theo bông tai, vừa vặn quét đến môi Thi Vực, rách ra một miệng nhỏ, có tơ máu chảy ra.

Nhưng Thi Vực anh lại không thèm để ý chút nào, lại cắn một cái, sau đó trầm thấp nói: "Quả nhiên phụ nữ đều có gai, quá đâm người."

"Đàn ông cũng đâm người nha." Thẩm Chanh nhẹ nói: "Mỗi lúc trời tối đều bị anh đâm."

"Tiểu yêu tinh." Thi Vực duỗi tay nắm chặt eo nhỏ của cô, dùng sức nắm chặt, nóng bỏng giấu ở đáy mắt càng thêm nồng đậm, "Tối hôm nay, lại đâm em một lần."

"Tốt, phụng bồi anh."

Bên cạnh, người phụ trách cúi đầu càng thấp, làm bộ không nghe thấy, làm bộ nghe không hiểu.

Mà mấy nữ nhân viên công tác bên ngoài, đều lần lượt đỏ mặt cúi đầu xuống ....

Trong lúc nhất thời, cả hội sở tạo hình đều phủ kín một tầng hơi thở mờ ám, đến khi tiễn Thẩm Chanh và Thi Vực đi, mọi người mới dám thở phào một hơi, không phải mới vừa các cô quá hư hỏng, là câu nói kia thật sự quá thẳng thắn.

Đàn ông cũng đâm người nha, mỗi đêm đều bị anh đâm.

Ý này cũng quá rõ ràng, không phải là chỉ chuyện trên giường của đàn ông và phụ nữ  sao?

Thật xấu.

Sau khi rời khỏi hội sở tạo hình, Thi Vực và Thẩm Chanh ngồi vào trong xe.

Xe lái khoảng bốn mươi phút đồng hồ, giảm bớt tốc độ xe ở một khu vực trống trải.

Sau đó vòng qua một chỗ ngoặt, chậm rãi dừng lại.

Phía trước cách đó không xa, một tòa thành cổ xưa đứng sừng sững.

Thẩm Chanh bước xuống từ trên xe, bị sự hùng vĩ của tòa thành cổ xưa làm rung động nhìn ra, tòa thành cổ xưa này chiếm diện tích ít nhất hơn vạn mét vuông.

Ở dưới trời chiều, tòa thành cổ này phát sáng rực rỡ, xa hoa giống như đế cung.

Thân tường màu đỏ sậm, tầng tầng lớp lớp trên đó, một viên gạch một mảnh ngói đều là chọn lựa chất liệu cao cấp nhất, vô cùng hùng vĩ.

Chương 767: Đừng nói chuyện với em, anh - đồ lưu manh!

Editor: May

Chung quanh tòa thành cổ xưa là một mảnh vườn hoa rất lớn, bên trong gieo một chút hoa tươi không biết tên, đúng lúc đang mùa nở rộ, nhìn đến từ xa, thần bí mà xinh đẹp.

"Nơi này chính là chỗ ở của ông cụ?"

Nhìn tòa nhà phía trước, Thẩm Chanh nhíu mày thật sâu, rất khó tưởng tượng, một mình ông cụ ở trong một tòa thành lớn như vậy, là một loại cảm giác như thế nào.

Thi Vực ừ một tiếng, dẫn cô đi vào bên trong, có lẽ là nhận ra anh, bảo an canh giữ ở  bên cạnh cửa sắt dày cộm nặng nề cũng không cần anh đưa ra thiệp mời, trực tiếp cho vào.

"Có sợ không?" Sau khi vào cửa, Thi Vực nghiêng mắt nhìn lại, con ngươi sâu thẳm mênh mông không thấy đáy giống như đầm sâu.

"Sợ cái gì?" Thẩm Chanh đối diện với tầm mắt của anh, nhếch môi, "Cũng đã kết hôn rồi, đứa nhỏ cũng sinh rồi, chẳng lẽ ông cụ không nhận thức một cháu dâu như em?"

"Không nhất định." Anh nhếch môi mỏng, bộ dạng cười như không cười nghiền ngẫm đến cực điểm.

"Vậy chúng ta đánh cuộc một lần." Thu hồi ý cười, Thẩm Chanh tận lực giả vờ ra một bộ dáng nghiêm túc.

"Đánh cuộc gì?" Thi Vực híp híp mắt.

"Đánh cuộc nếu như ông cụ không tiếp thụ nhận em..., về sau mặc kệ trong nhà hay là bên ngoài, em đều nghe theo anh." Thẩm Chanh nói.

"Chuyện trên giường thì sao?" Chuyện khác có nghe hay không anh đều không quan tâm, anh chỉ muốn cô nghe anh ở trên giường....

"Bao gồm bên trong."

"Được." Thi Vực sảng khoái đáp ứng, sau đó đưa tay nắm vai của cô, hỏi ở bên tai cô: "Vậy nếu như tiếp nhận em thì sao?"

"Tiếp nhận em ...." Thẩm Chanh nâng cằm lên suy nghĩ một lúc, nói: "Nếu ông cụ tiếp nhận em..., anh phải giúp em xem văn kiện ba tháng, sớm tối mỗi ngày đều đưa đón em cùng đi làm, không thể bắt buộc em bất cứ chuyện gì, nghe truyền liền đến, không cho phép có nửa câu oán hận."

Nghe cô nói xong, Thi Vực giương môi cười: "Tại sao em thắng có thể yêu cầu anh nhiều như vậy, mà anh thắng lại chỉ có thể được một chuyện của em, chênh lệch lớn như vậy?"

"Bởi vì giữa bản thân đàn ông và phụ nữ đã tồn tại chênh lệch."

"Bà xã, em đây là đang uyển chuyển nhắc nhở anh chưa thỏa mãn em ư?"

"...." Cái quỷ gì ....

"Giữa đàn ông và phụ nữ quả thật tồn tại chênh lệch, nhưng chênh lệch này chỉ có anh và em mới cảm nhận được." Thi Vực cười nhẹ ở bên tai cô: "Không biết còn kém mấy centimet mới có thể lắp đủ chênh lệch này, thỏa mãn em."

"...." Qua khoảng mười giây đồng hồ, Thẩm Chanh mới hiểu thông suốt lời của anh, vì vậy đưa tay đẩy anh ra: "Đừng nói chuyện với em, anh - đồ lưu manh!"

"Đừng như vậy bà xã, hôm nay chúng ta phải nói chuyện thật tốt về bí mật không thể để nhiều người biết này."

Thi Vực đưa tay kéo tay cô, Thẩm Chanh lại không chịu để anh chạm vào, nhích sang bên cạnh, tạo ra một đoạn khoảng cách với anh, sau đó ung dung tự nhiên đi về phía trước, chẳng thèm để ý đến anh.

*

Lo lắng Ôn Uyển sẽ lấy cớ không đi thọ yến ông cụ, lúc tối hôm qua Thi Khả Nhi cố ý đến chung cư, chen lấn chung một cái giường lớn với Ôn Uyển, phí thời gian một buổi tối thuyết phục bà.

Ban đầu Ôn Uyển cũng không tính đi, vốn định sai người đưa lễ vật cho ông cụ Thi thôi, vào lúc được Thi Khả Nhi khuyên bảo, bà liền thỏa hiệp.

Buổi sáng, Ôn Uyển lấy đã sớm chuẩn bị xong ra kiểm tra một phen, xác định hoàn hảo không tổn hao gì mới cẩn thận thả lại vào hộp, dùng dây đỏ buộc lại.

Thi Khả Nhi ngồi ở trên ghế sa lon bên cạnh, vừa soi gương vẽ mày, vừa nói: "Thím, xài 380 vạn mua một bức tranh cổ, cháu vẫn cảm thấy lần này thím quá tốn kém rồi."

Chương 768: Không kéo khóa kéo lễ phục được

Editor: May

"Chỉ cần ông cụ thích, tốn bao nhiêu tiền cũng không sao hết." Ôn Uyển cười bỏ hộp tranh cổ lên trên bàn, sau đó ngồi xuống, "Ban đầu lúc ly hôn với chú của cháu, ta được chia đến một nửa gia sản. Số tiền kia ta đã góp một phần cho những đứa trẻ nghèo khó, còn đầu tư mấy hạng mục nhỏ, tuy rằng kiếm không được nhiều lắm, nhưng hàng tháng đều có doanh thu. Một mình ta chi tiêu không lớn, cũng không cần trợ cấp ở trên người con trai, đâu thể mang tiền vào trong quan tài chứ."

Thi Khả Nhi ngừng động tác trên tay, để cái gương và bút vẽ lông mày xuống, đi đến trước mặt Ôn Uyển ngồi xổm xuống, nhẹ nắm tay của bà: "Thím, người vĩnh viễn đều là như vậy, luôn đặt người bên cạnh ở vị trí thứ nhất, cho tới bây giờ đều không để ý đến cảm nhận của mình. Thật ra quá khứ đều đã trôi qua, đến lúc người nên để xuống rồi. Cố gắng hết mức xem nhẹ người khác, tốt với chính mình một chút."

"Con bé ngốc." Hốc mắt Ôn Uyển có chút ướt át, "Người đời này, không phải là vì cha mẹ trưởng bối thì chính là vì con cái, nếu thật sự bởi vì chính mình mà bỏ quên người bên cạnh, có lẽ có một ngày sẽ hối hận thôi."

"Thím ...."

Thi Khả Nhi còn muốn nói điều gì, Ôn Uyển lại chặt đứt lời của cô, "Được rồi, nhanh sửa soạn đi, vừa rồi Chanh Tử điện thoại tới, nói con bé và Tiểu Vực đã đến rồi."

Thi Khả Nhi là người hiểu chuyện, biết hiện tại mình nhiều lời sẽ chỉ làm tăng thêm phiền não, vì vậy thuận theo lời của Ôn Uyển dời chủ đề, trách móc nói: "Anh và chị dâu của cháu cũng thiệt là, loại trường hợp như hôm nay, cũng không đợi chúng ta cùng đi."

Ôn Uyển cười cười: "Có lẽ là muốn có thế giới hai người thôi."

"Cháu mặc kệ." Thi Khả Nhi nói: "Một lát nữa cháu muốn phạt bọn họ uống rượu."

"Được rồi, phạt rượu phạt rượu, chuốc say bọn chúng." Ôn Uyển cũng là rất phối hợp.

"Thím, sao người còn không đứng đắn hơn cháu chứ...."

"Cháu - con bé này." Ôn Uyển hết cách với cô, vì vậy lôi Thi Mị ra, "Cháu nhanh đi sửa soạn một chút, buổi sáng Tiểu Mị đã tới, nói mười giờ tới đón cháu."

"Đón cháu?" Lông mày Thi Khả Nhi nhíu lại, "Vậy thím thì sao?"

"Ta cũng không cần hai đứa quan tâm. Một lát nữa ta sẽ đi trung tâm thương mại xem trước, sau đó tự mình đón xe chạy tới."

"Không được, sao tụi cháu có thể để một mình thím đi được. Như vậy đi thím, mười giờ lúc anh cháu tới, trước để anh đưa thím đi qua chỗ ông nội, thím muốn mua gì nói cho cháu biết, cháu lái xe đi mua. Sau khi mua xong, cháu mang tới cho thím."

Thi Khả Nhi tri kỷ, khiến Ôn Uyển không khỏi lộ ra nụ cười thỏa mãn, "Ta muốn mua vài thứ dùng trong nhà bếp, bình thường cháu công việc bận rộn như vậy, lại không có thời gian vào bếp, thật để cháu đi mua dầu muối tương dấm, chỉ sợ cháu còn không tìm được."

"Nhưng mà ...."

"Không nhưng mà, nghe lời."

Bắt đầu từ lúc còn rất nhỏ, Thi Khả Nhi đều rất nghe lời của Ôn Uyển, mãi cho đến trưởng thành, vẫn là kính trọng bà như vậy, cho nên có một số việc lúc bà phản bác lại, cũng chỉ có thể tùy theo Ôn Uyển thôi.

Sau khi Ôn Uyển ra cửa, Thi Khả Nhi nhanh chóng trang điểm, sau đó đi vào gian phòng tìm ra lễ phục mang tới vào tối hôm qua, sau khi thay, phát hiện bó chặt đến có chút căng, chỗ khóa kéo sau lưng làm sao cũng không kéo lên được.

Bởi vì muốn trở tay đi kéo, cộng thêm trong phòng lại không có cái gương, cho nên cô đành phải đi đến phòng khách chỉnh sửa lại.

Bên cạnh cửa trước có một cái gương tường, khoảng 3-4m. Cô nghiêng thân đứng ở trước gương, nhìn gương kéo khóa kéo sau lưng lên.

Nhưng bởi vì quá chặt, dù cho nhìn gương cũng không kéo được ....

Chương 769: Ngực lại lớn hơn một tấc.

Editor: May

Chính ngay lúc này, ngoài cửa truyền tới một trận tiếng động, tiếp theo là âm thanh  chìa khóa cắm vào trong lỗ....

Thi Khả Nhi gần như vô thức, vén làn váy lễ phục lên liền đi vào trong phòng.

Két....

Cửa phòng bị người mở ra.

Thi Khả Nhi không thể không dừng bước lại, bởi vì còn cách gian phòng có một đoạn, nếu như tiếp tục đi vào bên trong, sau lưng chắc chắn sẽ lộ ra.

Sau khi dừng bước lại, cô nhanh chóng xoay người, đối mặt với người tới, thân thể có chút cứng ngắc.

Sau khi Thi Mị vào cửa, mới lạnh nhạt liếc cô một cái, "Sao rồi?"

Đại khái là đã nhận ra cô không đúng, ánh mắt của anh âm u, giọng nói cũng thấp đủ  khiến cho người ta có chút áp lực.

"Không có gì ...."

Thi Khả Nhi giống như người không việc gì, hờ hững cười.

Thi Mị ừ một tiếng, đứng tại chỗ vẫy tay với cô một chút, trầm giọng nói: "Tới đây."

Thi Khả Nhi đứng tại chỗ không nhúc nhích: "Anh đi xuống lầu chờ em đi, em muốn trở về phòng lấy túi xách, nhân tiện đi toilet một chút."

"Bảo em tới đây." Giọng nói của anh lại giảm thấp xuống vài phần.

Gặp được loại tình huống này, đổi lại là ai cũng sẽ không đi qua, huống chi là Thi Khả Nhi vẫn luôn hiếu thắng.

Vừa vặn phòng tắm ở ngay bên cạnh tay phải cô, cô dùng dư quang quan sát khoảng cách một chút, sau khi xác định không có nhầm lẫn gì, cô chợt nghiêng thân tiến vào phòng tắm, khóa cửa lại.

Sau khi vào phòng tắm, cô lập tức mở tủ chứa đồ trên bồn rửa tay ra, may mắn lúc tắm rửa vào tối hôm qua có đặt một bộ  quần áo sạch sẽ vào, nếu không hôm nay liền mất hết cả mặt mũi rồi.

Có thể khiến cho cô không ngờ chính là, quần áo đặt ở bên trong đã không thấy nữa, tìm kiếm trong đó một lần nữa, chỉ có một chút khăn mặt và khăn tắm sạch sẽ.

Không tìm được quần áo ở trong tủ chứa đồ, cô chỉ đành vào trong phòng tắm tìm kiếm, nhưng còn chưa tìm được một bộ quần áo có thể mặc.

"Thi Khả Nhi, cho em thời gian một phút đồng hồ, nếu như một phút đồng hồ sau em còn không ra, tự gánh lấy hậu quả."

Ảnh ngược trên cửa đánh bóng của phòng tắm ra một bóng dáng cao to, Thi Mị đang đứng ở ngoài cửa, một tay cắm ở trong túi quần, tư thái lười nhác.

Giọng nói của anh dửng dưng, nhưng lại rất có cường độ uy hiếp.

"Sáng sớm em đi chạy bộ, xuất ra một thân mồ hôi, vừa rồi vốn muốn thử lễ phục một chút có vừa người không, kết quả vừa mặc lên liền dính mồ hôi vào, đâu thể mặc lễ phục mang mồ hôi đi tham gia thọ yến của ông nội chứ. Anh, em tắm rửa, anh cho em thời gian năm phút đồng hồ."

Năng lực ứng biến của Thi Khả Nhi ngược lại rất mạnh, câu nói đầu tiên hóa giải tất cả nguy cơ.

Cô nói như vậy có hai chỗ tốt, một, tìm một cái cớ hợp lý vì chính mình vừa rồi đột nhiên vào phòng tắm. Hai, tìm cho mình một lý do thích hợp không mặc lễ phục này.

Thấy thân ảnh trên cửa biến mất, Thi Khả Nhi lập tức cởi bỏ lễ phục trên người, sau khi cỡi xuống, cô soi thân thể của mình trong gương toàn thân, thuận tay cầm dây thước đo ở bên qua đo phần eo và bộ ngực một chút.

Khó trách kéo không được khóa kéo, hóa ra là ngực lại lớn một tấc, khó trách được trong khoảng thời gian này lúc nào cũng cảm thấy áo cup ngực nhỏ đi rồi...

Vì không để cho Thi Mị hoài nghi, cô vẫn tắm rửa đơn giản một chút, sau đó ngâm lễ phục ở trong chậu giặt quần áo, mới cầm một khăn tắm sạch sẽ trong tủ chứa đồ ra quấn lên người.

Lúc Thi Khả Nhi đi ra từ phòng tắm, Thi Mị đang ngồi dựa vào ở trên ghế sofa trong phòng khách hút thuốc, phương hướng đối diện với cô, chậm rãi phun vòng khói.

Bị anh nhìn thấy như vậy, Thi Khả Nhi cũng không có quá ngượng ngùng, bởi vì cô cảm thấy, ít nhất bây giờ là quấn khăn tắm lớn thoải mái đi ra. Chứ không phải như vừa rồi  mặc quần áo không được, phơi bày bên ngoài ....

Chương 770: Có thời gian đi ra ngoài ăn một bữa cơm ca hát hay không?

Editor: May

Thi Mị chỉ lạnh nhạt liếc cô một cái liền dời tầm mắt đi, quay đầu nhìn về phía bên ngoài ban công, ngón tay suông dài nhẹ nhàng gõ tàn thuốc, bộ dạng hờ hững, lười biếng mà gợi cảm.

"Em trở về phòng thay quần áo."

Thi Khả Nhi cũng chỉ nhìn anh một cái, liền vào gian phòng, nhanh chóng thay đổi một bộ quần áo đi ra, T-shirt màu trắng đơn giản, quần Jeans bạc thếch, tóc buộc đơn giản lên, nhìn có vẻ sạch sẽ lại thành thục.

Bởi vì tối hôm qua chỉ mang theo một bộ lễ phục tới đây, cho nên hiện tại cũng không có lễ phục khác để đổi, cho nên cũng chỉ có thể như vậy thôi.

Thi Mị quan sát cách ăn mặc của cô một chút, ánh mắt lạnh lùng, nhưng không có cho ra đánh giá.

"Đi thôi."

Nói xong, Thi Khả Nhi ôm túi xách muốn đi đến chỗ đổi giày trước cửa, vốn nghĩ mặc một đôi giàu cao gót, nhưng ngẫm nghĩ lại, cảm thấy mình mặc như vậy rất không thích hợp mang giày cao gót, vì vậy liền cầm đôi giày đế bằng từ trong tủ giày ra.

Thi Mị bóp tắt thuốc đứng dậy, đợi sau khi cô mang giày xong anh mới đi qua, sau đó hai người một trước một sau ra cửa, sau khi xuống lầu ngồi vào trong cùng một chiếc xe.

Lái xe ra khỏi chung cư một đoạn, Thi Khả Nhi mới nghĩ đến hỏi Thi Mị, "Anh mua  quà tặng gì cho ông nội?"

Thi Mị nhìn thẳng về phía trước, dửng dưng phun ra một câu: "Không mua."

Thi Khả Nhi đại khái cũng đoán được anh sẽ nói như vậy, khẽ nhướng lông mày một chút, "Anh thật đúng là mười năm như một ngày."

"Ừ."

Thi Khả Nhi không nói thêm gì nữa, nghĩ đến ngày này mỗi năm trước, cô tựa hồ đều sẽ hỏi anh một vấn đề như vậy, mà mỗi một lần anh đều cho ra đáp án là hai chữ muôn đời không thay đổi: Không mua.

Anh chính là một người trực tiếp như vậy, nói không mua liền nhất định sẽ không mua, nhưng anh lại coi trọng sinh nhật ông nội hơn ai hết, không có quà tặng đến, nhưng tiền mừng sinh nhật chắc chắn sẽ đến.

Năm nay, anh cũng vẫn là giống như năm vừa rồi, một phong bì tiền lì xì tám con số, để ông nội đi du lịch toàn bộ thế giới đi.

Hai người lại im lặng một hồi, lúc gặp đèn đỏ dừng xe lại, cuối cùng Thi Mị nghiêng mắt liếc nhìn Thi Khả Nhi, "Em cứ như vậy đi?"

"Đúng vậy, chỉ có thể như vậy thôi. Lễ phục đã chuẩn bị xong tháng trước, lúc ấy cũng chỉ mua một bộ. Trước khi về nước cho rằng không dùng được những lễ phục kia, cho nên không mang về." Thi Khả Nhi dừng một chút, lại nói: "Thôi, chấp nhận đi, dù sao em cũng không phải diễn viên. Không phải ông nội đã nói rồi ư, sạch sẽ là tốt rồi, không cần lịch lãm như vậy."

Cô soi kính chiếu hậu trong xe một chút, có thể là vẫn thoả mãn với trang điểm của mình, không khỏi bật cười: "Có một gương mặt xinh đẹp là được rồi, về phần mặc cái gì, thật sự chẳng hề quan trọng chút nào."

Thi Mị híp mắt liếc nhìn cô, làm ra đánh giá lạnh nhạt với tướng mạo của cô: "Bình thường."

Đổi lại những người phụ nữ khác nghe lời nói như thế, dù không tức giận cũng nhất định sẽ mất mát, nhưng Thi Khả Nhi lại cho rằng đó chỉ là chuyện bình thường, cô cười đáp một câu: "Là ánh mắt anh quá cao, cho nên nhìn cái gì đều cảm thấy bình thường."

Thi Mị không thừa nhận lời của cô, cũng không phủ nhận, một tay anh đặt ở trên tay lái, chống cái cằm cương nghị, đợi cho sau khi đèn đỏ qua đi, anh đạp xuống chân ga, xe lại lái ra ngoài.

Xe chạy khoảng mười phút đồng hồ, điện thoại của Thi Khả Nhi vang lên.

Lấy ra liếc nhìn hiển thị cuộc gọi đến, cô trực tiếp nhận điện thoại: "Alo."

"Alo, Khả Nhi." Trong điện thoại di động truyền ra giọng nói: "Tối nay có thời gian đi ra ngoài ăn một bữa cơm ca hát hay không?"

Nguồn: thichdoctruyen.com

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro