Chương 811-820

Chương 811: Theo anh ngủ thêm một lát thôi.

Editor: May

Nói xong, cô trực tiếp dằn tay nắm cửa xuống, mở cửa phòng đi ra ngoài.

Thi Mị ung dung thản nhiên ngồi trên ghế sofa, dường như không có ý định muốn ngăn cản cô rời đi, nhìn cửa phòng đóng, anh chỉ hơi hơi nheo đôi mắt lại.

Môi mỏng khêu gợi giương lên, khóe miệng vẫn mang ý cười, có chút không rõ thâm ý. Thi Khả Nhi vốn định mặc lễ phục ngày hôm qua, nhưng một khi kiểm tra mới phát hiện, lễ phục ẩm ướt, hơn nữa mang theo một cổ mùi rượu rất nồng.

Không cần nghĩ cũng biết, những thứ này đều là kiệt tác do cô sau khi say rượu vào tối hôm qua. Nôn ói. Không có cách nào, cô chỉ đành trở về phòng ngủ một lần nữa.

Không biết Thi Mị rời đi từ khi nào, Thi Khả Nhi trở về phòng không nhìn thấy anh, hơn nữa ở trên đường về phòng cũng cũng không có đụng phải anh.

Tìm được điện thoại di động ở trên giường, Thi Khả Nhi lập tức móc dãy số của Thẩm Chanh bấm ....

Lúc Thẩm Chanh đang ngủ đến mơ mơ màng màng, nghe được di động vang lên, cô nhíu nhíu mày lật người, liền nắm chăn mền che kín đầu tiếp tục ngủ.

Nhưng điện thoại cứ không ngừng vang lên như vậy, hết lần này tới lần khác.

Cuối cùng đến lúc vang lên lần thứ tư, cô chui ra từ trong chăn, ngay cả mắt cũng lười  mở ra, dựa vào cảm giác sờ soạng trên tủ đầu giường bên cạnh.

Sau khi nắm lấy điện thoại di động, cô ấn nút trả lời.

"Alo ...."

Giọng nói hơi thấp, có chút lười biếng.

"Chị dâu, hiện tại em thân ở hang sói, rất cần chị mang theo một bộ quần áo đến cứu vớt em, chờ lát nữa em sẽ gửi địa chỉ đến trên di động của chị. Đừng hỏi em xảy ra chuyện gì, bây giờ em không có thời gian giải thích với chị, chờ chị đến rồi lại nói."

"Được ...."

Đại khái là nghe ra giọng nói của đối phương, Thẩm Chanh đáp lại một tiếng.

Có thể là quá mệt nhọc, còn chưa kịp tắt điện thoại, điện thoại liền rơi từ trong tay cô đến trên sàn nhà.

Cô cũng không có để ý, trở mình, chui vào trong ngực người đàn ông bên cạnh, lấy tay vòng ở phần eo cường tráng kia, tựa ở lồng ngực rắn chắc của anh, tiếp tục bổ sung giấc.

Cũng không biết ngủ bao lâu, cuối cùng cô cũng tỉnh lại, như chợt nghĩ tới điều gì đó, lập tức vùng dậy.

Thi Vực bị động tác của cô đánh thức, mở mắt ra, trong đôi mắt thâm sâu mang theo vài phần lười nhác.

Anh giơ tay xoa xoa khóe mắt, thấy cô vén chăn lên muốn xuống giường, lập tức nhướng mày, đưa tay liền chế trụ cổ tay của cô.

Anh không nói một lời, trực tiếp túm cô vào trong ngực, gác cằm lên trên đầu cô, thấp giọng nói: "Bà xã, ngủ với anh thêm một lát thôi."

Thẩm Chanh đẩy anh một cái, "Đừng làm rộn, hiện tại em có chút việc."

"Có chuyện gì quan trọng hơn ngủ cùng ông xã?" Thi Vực ôm chặt cô, không chịu buông tay.

"Tối hôm qua em gái của anh uống say bị dụ dỗ, bây giờ em nóng lòng muốn đến xem thử."

Nghe Thi Khả Nhi nói cô ấy đang thân ở hang sói, lại để cho cô mang một bộ quần áo đi qua, Thẩm Chanh liền liên tưởng đến tối hôm qua có lẽ Thi Khả Nhi là uống say rượu, ói ra một thân, sau đó bị một người đàn ông nào đó mang về nhà.

Trai đơn gái chiếc chung sống một phòng, còn uống rượu, rất có thể đã xảy ra một ít chuyện gì đó.

Chỉ là không biết, người đàn ông đó sẽ là ai ....

"Cô bị dụ dỗ?" Ngón tay suông dài vuốt vuốt mái tóc dài của cô, nhẹ nhàng đùa nghịch, Thi Vực giơ môi mỏng khêu gợi lên, cười khẽ một tiếng: "Xưa nay luôn là đàn ông bị con bé thu thập đến dễ bảo, nó có chịu thua thiệt bao giờ? Là nó dụ dỗ người khác còn không sai biệt lắm."

Thẩm Chanh: "...."

Em gái mình gặp phải chuyện như vậy, anh vậy mà còn có thể thản nhiên như thế, quả nhiên không phải ruột thịt.

"Nếu như cô ấy dụ dỗ người khác, thì càng nóng lòng muốn đến xem thử, chẳng may là một lão già hỏng bét bốn năm mươi tuổi ngủ với cô ấy thì sao?"

Chương 812: Tòa nhà cổ kính.

Editor: May

"Ừ, rất có lý."

Thẩm Chanh vốn cho rằng Thi Vực sẽ tìm một chút lấy cớ ngăn trở cô rời giường, không ngờ anh lại sẽ đồng ý với lời nói của cô.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, "Cho nên hiện tại anh có ý gì?"

"Đi cùng em." Thi Vực cười quyến rũ, cúi đầu hôn một cái ở môi cô, như chuồn chuồn lướt nước nhanh chóng rời khỏi môi của cô, thấp giọng nói ở bên tai cô: "Chuyện bắt kẻ thông dâm này, cho tới bây giờ anh đều chưa làm qua, hôm nay muốn vì em phá một lệ."

Phá lệ một lần ....

Thẩm Chanh cảm thấy mình lại hư hỏng, bởi vì cô giống như nghe phá lệ thành phá cái chỗ kia.

Kể từ sau khi theo người đàn ông này, cô liền đi lên đường nghiêng, mỗi ngày đều nghĩ một chút chuyện không đứng đắn trong sự đầu độc của mình.

Sau khi hai người rời giường thu thập đơn giản một phen liền đi ra cửa, dựa theo địa chỉ Thi Khả Nhi gởi tới, lái xe đi trước.

Sau 32 phút, xe dừng ở bên ngoài trang viên ngôi nhà xa hoa.

Tòa trang viên này rất lớn, tất cả tường rào bên ngoài đều xây từ gỗ đàn hương cao cấp, gió nhẹ thổi qua, mùi đàn hương nhàn nhạt từ từ trở nên nồng đậm, sau đó lại tiếp tục trở thành nhạt, rất dễ chịu.

Khi Thẩm Chanh nhìn thấy tòa trang viên này liền cảm thấy có chút bàng hoàng, nhìn lại từ bên ngoài, cổ kính, giống như là một tòa nhà cổ những năm đầu.

"Anh biết chỗ này không?"

Ở thành Đô lâu như vậy, Thẩm Chanh cũng không biết ở ngoại ô có một chỗ như vậy, thậm chí không có nghe người nhắc qua.

Thi Vực ừ một tiếng, "Nghe nói tòa nhà này là một cung điện vị đế vương để lại, mới đầu có chút cũ kỹ, sau khi trải qua cải tạo và tu kiến, đổi mới trở thành bộ dáng bây giờ."

Thẩm Chanh trầm lắng suy tư gật đầu, cũng không nói gì.

Cô có chút nghi hoặc, nếu như là đế vương từng ở, vậy trong này phải có khu bảo vệ mới đúng, sao có thể mặc người xâm nhập?

"Anh đại khái đoán được chủ nhân tòa nhà này là ai rồi."

Thi Vực đưa tay nắm ở vai của cô, ngón tay suông dài thuận tiện vuốt ve từ xương đòn vai của cô lên, anh giơ khóe môi lên, vẽ ra một nụ cười ý vị thâm trường.

"Chẳng lẽ là tổng thống?"

Thẩm Chanh đột nhiên nghĩ đến Mạc Cẩn, bởi vì theo ý cô, người cao thấp cả nước có thể ở trong này, chỉ có một người như tổng thống là đủ tư cách.

Thi Vực không có trả lời vấn đề của cô, mà là nắm vai cô đi vào bên trong, cửa gỗ trang viên mở toang hoang, hơn nữa không có người trông coi.

Càng đi vào bên trong, lông mày Thẩm Chanh càng siết chặt, trong này sẽ không phải là có âm mưu gì chứ.

Nếu như Mạc Cẩn ở nơi này, vậy trong này hẳn là sát thủ và bảo vệ mai phục bốn phía, đến đảm bảo an toàn của anh.

Nhưng suốt chặng đường đến, đừng nói là sát thủ, chỉ là một người giúp việc cũng không thấy qua.

Thẩm Chanh cực kỳ nghi hoặc, nhưng Thi Vực lại thần thái tự nhiên, một tay anh cắm ở trong túi quần, một tay dẫn tay của cô, từ đầu đến cuối vẫn ung dung thản nhiên.

Đi qua một con đường nhỏ khoảng 150 mét, bước chân Thi Vực chậm lại, Thẩm Chanh cũng thả chậm bước chân theo.

Phía trước chính là tòa nhà lầu chính, lầu chính và phong cách cổ xưa bên ngoài khác biệt rất lớn, từ tường gạch màu xám tro, nhìn tỉ lệ ngói, hẳn là đã đổi mới một thời gian ngắn rồi.

Thẩm Chanh đánh giá lầu chính một chút, ngay sau đó lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Thi Khả Nhi, sau khi vang lên bốn tiếng chuông, điện thoại liền tiếp thông.

Sau đó, truyền đến giọng nói của Thi Khả Nhi: "Alo, chị dâu."

"Chị đến rồi, bây giờ đang ở phía dưới lầu chính. Em thì sao, đang ở đâu?" Đặt mình ở trong một hoàn cảnh xa lạ như vậy, Thẩm Chanh không khỏi hạ thấp giọng nói.

Thi Khả Nhi đang đứng cạnh cửa sổ nghe điện thoại, lập tức thò đầu ra nhìn xuống, nhìn thấy hai người, cô ấy liền ngoắc tay ra hiệu.

Chương 813: Lúc tối hôm qua, có làm thật không?

Editor: May

Thẩm Chanh và Thi Vực vào lầu chính, vòng qua đại sảnh tìm được đầu bậc thang, cầu thang là thiết kế xoay tròn, chọn dùng chính là cây lim.

Cây lim, còn có tên là cây nam, chia làm mấy loại kim ti nam, hương nam, thủy nam, những loại gỗ lim này cực kỳ cứng rắn.

Mà ở chỗ cầu thang chọn dùng chính là hương nam, hương nam đắt giá chính hiệu, dùng nhiều cho tạo thuyền và cung điện.

Hương nam cực kỳ trân quý, là tên loại thực vật hoang dại được xếp vào sách ghi chép cần bảo vệ trọng điểm cấp quốc gia.

Thẩm Chanh không thể quen thuộc với cây lim hơn nữa, bởi vì ban đầu lúc ở trường học, cô đã làm diễn thuyết về cây lim, cho nên rất rõ tầm quan trọng của cây lim.

Nơi này ban đầu quả thật là nơi đế vương từng ở, cho nên dùng hương nam để xây dựng cũng không kỳ lạ quý hiếm.

"Một mình em đi lên là được rồi, anh ở phía dưới chờ em."

Nghĩ đến Thi Khả Nhi có thể có chút phiền phức, Thẩm Chanh định đi lên một mình.

Thi Vực ừ một tiếng, ngược lại cũng không có ý muốn dây dưa với cô, sau khi trộm hương ở môi cô một cái liền buông cô ra.

Thẩm Chanh cầm quần áo đi lên lầu, Thi Vực chính là ở sau khi cô lên lầu mới lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại đi.

Điện thoại tiếp thông, anh chỉ nói câu: "Đây là đạo đãi khách của anh?" Liền cúp điện thoại.

Thi Mị hiện thân vào năm phút sau, anh ta đi ra từ phòng sách trên lầu, thấy Thi Vực đang ngồi ở trên sofa dưới lầu hút thuốc, anh ta giơ khóe môi lên, ngay sau đó mở bước chân ra đi xuống cầu thang.

"Làm sao chú biết tôi mua nơi này?"

Anh ta ngồi xuống đối diện Thi Vực, nghiêng thân cầm lấy hộp thuốc lá từ trên bàn trà rút một điếu thuốc đi ra, ngậm trong miệng đốt lên, dùng sức hít một hơi.

"Đoán."

Thi Vực lạnh nhạt trả lời một câu.

Anh giang hai cánh tay dựa vào ở trên ghế sofa, hai chân xếp chồng, lười nhác đến cực điểm.

Nắng sớm xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào trên mặt anh, dường như phủ lên phía trên một lớp sáng bóng quyến rũ, ngũ quan vốn lập thể, càng lộ ra hình dáng rõ ràng.

Tựa như một vương giả đối diện thiên hạ, cao thấp quanh thân tản ra sự cao quý làm cho người say mê .

So với anh, Thi Mị không thua anh chút nào, bề ngoài cũng cực kỳ anh tuấn xinh đẹp, dáng người cường tráng, từ trên xuống dưới mỗi một chỗ đều giống như hàng mỹ nghệ được tỉ mỉ điêu khắc ra từ nhà nghệ thuật đẳng cấp.

Khí chất hai người xuất sắc, ba trăm sáu mươi độ không góc chết, gần như không tìm ra chút tỳ vết nào ở trên người bọn họ.

Nếu như nhất định tìm ra một khuyết điểm ở trên người bọn họ, đó chính là, quá hoàn mỹ.

Thi Mị giương môi cười cười, bóp tắt đầu thuốc lá ở trong gạt tàn thuốc, sau đó rót một ly rượu đỏ đưa cho anh, "Rượu đỏ lâu năm vừa vận chuyển bằng máy bay về từ nước ngoài vào tối hôm qua, thử xem vị thế nào."

Thi Vực ngồi ngay ngắn, nhận ly rượu anh ta đưa tới, tư thái ưu nhã lay động rượu đỏ trong ly một chút, sau đó đưa đến bên môi khẽ nhấp một ngụm.

Chất lỏng rượu vào miệng liền tan, không đậm đặc, không nhạt, không ngọt, không sáp, vừa đủ.

Quả thật độ tinh khiết cao hơn rượu đỏ bình thường, vị ngon.

"Cũng không tồi."

Bình thường rượu đỏ Thi Vực uống đều là rượu đỏ lâu năm đắt giá chính hiệu, rất ít khi uống rượu đỏ bình thường, cho nên rất bắt bẻ với rượu, khó khăn lắm mới làm ra đánh giá tốt với rượu một lần.

Thi Mị nhếch môi cười cười, không nói gì thêm.

Anh ta rót cho mình một ly rượu, ung dung tự nhiên uống.

Hơn phân nửa ly rượu đỏ bị anh ta uống đến chỉ còn mỗi một ngụm, anh ta nhẹ nhàng quơ quơ ly rượu, ngửa đầu rót toàn bộ rượu vào trong miệng.

Đợi cho chất lỏng rượu nhuộm dần trong miệng, tản đi, anh ta mới nhìn về phía Thi Vực, cười nhẹ một tiếng: "Chú không có gì muốn hỏi sao?"

"Có." Thi Vực lạnh nhạt liếc nhìn anh ta, môi mỏng nhẹ gợi lên, "Lúc tối hôm qua, có làm thật hay không?"

Chương 814: Là đúng hay sai
Editor: May

"Chú cảm thấy thế nào?"

Thi Mị không có trả lời vấn đề của anh, nhưng một câu hỏi ngược lại này của anh ta, lại giống như cố ý làm cho người ta mơ màng.

Thi Vực vuốt vuốt ly rượu, cười như không cười mở miệng: "Tôi cảm thấy .... Làm thật với những phụ nữ khác rất dễ dàng, nhưng muốn làm thật với Thi Khả Nhi, khả năng cơ bản là không."

Thi Mị cười gật đầu, xem như ngầm đồng ý.

Nghĩ đến phát sinh lúc tối hôm qua, Thi Mị bất giác giương khóe môi lên....

Bởi vì uống say rượu, Thi Khả Nhi nói rất nhiều chuyện không nên nói, vừa khóc vừa cười, cuối cùng tiếp tục điên cuồng, lau toàn bộ nước mắt và nước mũi ở trên người Thi Mị.

Lúc ấy thấy cô khóc lợi hại như vậy, anh cũng mềm lòng, liền tùy ý cô cọ xát lung tung ở trên người mình.

Đầu tiên là ôm anh hôn, cuối cùng ôm anh bảo anh đừng đi, đừng rời khỏi cô, cuối cùng trực tiếp đè anh ngã vào trên cỏ ngoài thành cổ.

Anh cho rằng cô cùng lắm cũng chỉ ôm anh một lát, cho nên không có ngăn cản cô, không ngờ sau khi cô đè anh, bắt đầu vươn tay cởi quần áo trên người cô, không chỉ như thế, trước khi lễ phục còn chưa cởi xong, cô liền duỗi tay vào trong quần áo, cỡi nút thắt trên áo ngực.

Nhìn thấy cử động của cô, Thi Mị xoay người đè cô lại trên mặt đất, cởi áo khoác trên bao bọc trên người cô lại, ôm lấy cô nhét vào trong xe.

Thi Mị vốn định đưa Thi Khả Nhi về nhà, nhưng ở trên đường trở về, cô leo từ chỗ ghế xe sau đến chỗ ngồi ghế trước, lại quấn đến trên người Thi Mị, vừa quấy nhiễu anh lái xe, vừa sờ loạn ở trên người anh.

Cuối cùng không có cách nào, Thi Mị đành phải bỏ ý niệm đưa Thi Khả Nhi về nhà trong đầu đi, lái xe đến tòa nhà anh mới mua, ôm Thi Khả Nhi lên lầu.

Sau khi lên lầu, anh bưng nước ấm tới định rửa mặt cho cô, nhận lấy là Thi Khả Nhi say rượu nổi điên, bưng chậu nước ném xuống dưới từ cửa sổ.

Cử động của cô chọc giận Thi Mị, vốn định vứt bỏ mặc kệ cô, kết quả người còn chưa đi ra phòng ngủ, Thi Khả Nhi liền tiến lên ôm lấy eo của anh, còn vừa nói "Anh, em thích anh, em thật sự thích anh...." vừa lôi kéo anh đi đến bên giường.

Cho nên mới có một màn tiêu chuẩn lớn sau đó.

Thi Khả Nhi đè Thi Mị trên giường, ôm anh, hôn anh,.... cởi quần anh.

Chỉ có điều, sau đó Thi Mị không có thuận theo ý của cô, nóng nảy sập cửa đi ra!

Anh đi ra ngoài không bao lâu, liền có một nữ sát thủ vào phòng ngủ, thay quần áo cho Thi Khả Nhi.

Cho nên mặc dù quần áo trên người Thi Khả Nhi là của Thi Mị, nhưng lại không là anh đổi, là do nữ sát thủ đến làm thay.

Sau khi nữ sát thủ thay quần áo cho Thi Khả Nhi xong, hồi báo tình huống của cô cho Thi Mị, trình độ say rượu, tình huống thân thể, cùng với nơi nào trên người Thi Khả Nhi có bớt, nơi nào có sẹo, nốt ruồi hay là nốt ruồi đỏ, những thứ này đều được báo cáo rất rõ ràng.

Cho nên Thi Mị mới biết Thi Khả Nhi mặc áo lót quần lót màu gì, kiểu dáng gì.

*

Trong phòng ngủ.

Sau khi Thẩm Chanh nghe Thi Khả Nhi nói xong, không khỏi nhướng mày lên: "Ý em muốn nói, lúc tối hôm qua, em và Thi Mị, làm yêu, loạn luân rồi?"

"Tụi em nhiều lắm thì say rượu mất lý trí, không gọi là loạn luân." Thi Khả Nhi vẫn luôn hào phóng, đến cả thay quần áo cũng làm ở trước mặt Thẩm Chanh không tránh né, cô ấy vươn tay sửa sang lại áo ngực một chút, nói tiếp: "Chị dâu, em nghĩ có một số việc chị đã biết rõ, không cần em nói quá thẳng. Hiện tại nên phát sinh đã phát sinh, không nên phát sinh cũng phát sinh rồi. Chúng ta không thể khuếch trương vấn đề, chỉ có thể giải quyết vấn đề. Cho nên chuyện này đứng ở trên góc độ của chị đến xem, là đúng hay sai?"

Chương 815: Sao chị lại hư hỏng như vậy?

Editor: May

"Đúng hay sai, phải xem em dùng thân phận nào đi đối mặt."

Nếu như chỉ có tình anh em, vậy chuyện đêm qua là sai, nếu như tình cảm vượt quá giữa anh em, đó chính là đúng.

Giữa người với người đều là công bằng, không có liên hệ máu mủ, sẽ không nên bị truyền thống trói buộc, hơn nữa cái gọi là làm trái luân thường, cũng không nói về trên danh nghĩa anh em.

"Em thật sự thích anh ấy."

Thi Khả Nhi vẫn là thừa nhận lòng của mình, qua nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn áp chế lòng của mình, không nghĩ ngợi thêm, không nghĩ loạn, chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày sẽ đi đến một bước này. Nhưng đến hiện tại cô mới phát hiện, chuyện tình cảm này rất kỳ diệu, một khi nảy sinh trong lòng, sẽ không khống chế nổi mà lan tràn, từ một tấc, lan tràn đến một thuóc ....

Từ xem trọng ban đầu đến thích, lại từ thích đến yêu, cuối cùng từ yêu đến khắc cốt ghi tâm.

Thi Khả Nhi nghĩ, tình cảm cô đối với anh, nhiều hơn thích rất nhiều rất nhiều rất nhiều, nếu không những năm gần đây, tại sao không có một người đàn ông nào có thể chiếm cứ lòng của cô.

"Thích thì phải đi đuổi theo, đừng để ý ánh mắt thế tục, không cần để ý cách nhìn của người khác, làm tốt chính em."

Thẩm Chanh chính là một người như vậy, dứt khoát, cởi mở sảng khoái.

Mà theo ý cô, chuyện tình cảm này, phải bỏ ra mới có hồi báo. Nếu như đứng tại chỗ chờ đợi, như vậy sẽ không bao giờ tìm được phần tình yêu thuộc về mình.

Làm tốt chính mình ....

Thi Khả Nhi nhịn không được bật cười, nghĩ cô là một phụ nữ không sợ trời không sợ đất, lại có thể nhận lấy sợ hãi trên mặt tình cảm nhiều năm như vậy. Những năm gần đây cô vẫn luôn xem mình làm trung tâm, làm chính mình, cũng đã làm tốt chính mình, nhưng về mặt tình cảm, lại hoàn toàn thất bại.

"Vậy em đã có thể theo đuổi rồi."

Giọng điệu bình tĩnh, không có một chút phập phồng, trên mặt Thi Khả Nhi ngoại trừ nụ cười, thì vẫn không có gì thay đổi, giống như mặc kệ lúc nào, cô đều là tràn đầy tự tin như vậy.

Cô thay xong quần áo, bởi vì bình thường Thẩm Chanh không thích mặc váy, cho nên mang đến cho cô cũng là một bộ quần áo bình thường, một kiện áo sơ mi trắng, một cái quần ngắn màu đen, rất đơn giản.

Nhưng quần áo như vậy mặc ở trên người Thi Khả Nhi, lại khiến cô mặc ra một loại hương vị khác.

Bình thường Thẩm Chanh mặc như vậy, làm cho người ta cảm giác là đơn giản, hào phóng, gợi cảm.

Mà Thi Khả Nhi mặc như vậy, bên trong đơn giản và thanh lịch lại mang theo vài phần dã tính, cộng thêm tính cách cô ấy vốn cuồng vọng không kiềm chế được, nên càng có thể kích phát ra dục vọng chinh phục của đàn ông.

Thi Khả Nhi tiện tay vén tóc dài lên, nhìn gương soi một phen, cảm thấy hài lòng, mới quay đầu nhìn về phía Thẩm Chanh, trêu đùa: "Chị dâu, chị nói, dựa vào gương mặt này  cùng vóc người này của em, có thể nắm bắt người đàn ông cao lạnh đó không?"

Người đàn ông cao lạnh đó, là chỉ Thi Mị.

Thẩm Chanh ra vẻ thâm trầm nói một câu: "Có thể bắt lấy anh ta hay không thì chị không rõ lắm, chỉ là nếu chị là đàn ông, nhất định muốn lột sạch em ném lên giường, hung hăng chà đạp một trăm lần, cho em ba ngày không xuống giường được."

"Không nhìn ra đó chị dâu, chị lại biết nói tiết mục ngắn đồi trụy." Thi Khả Nhi khơi gợi lên một nụ cười xấu xa, "Những thứ tiết mục ngắn đồi trụy này, là chị tự thể nghiệm ra được ư?"

"Ừ, em nói đúng rồi." Thẩm Chanh cũng thừa nhận rất sảng khoái.

Thi Khả Nhi nói: "Vậy sau này tính phúc của em, liền giao cho chị rồi."

Thẩm Chanh liếc cô ấy một cái, "Chị không có hứng thú với nữ, em cũng đừng giao cho chị, chị không hầu hạ được em, không thỏa mãn được em."

"Chị dâu tư tưởng của chị có thể đơn thuần chút không." Thi Khả Nhi nén cười, nghiêm túc nói: "Em chỉ xin chị truyền thụ cho em một chút, sao chị lại hư hỏng như vậy?"

Chương 816: Tráng dương?

Editor: May

Thẩm Chanh: "...."

Đúng vậy, sao cô lại hư hỏng như vậy?

Lúc này mới kết hôn bao lâu đâu, đã hư hỏng đến trình độ này, mấy năm tiếp theo, sẽ ra sao nữa?

Thấy bộ dạng im lặng của cô, Thi Khả Nhi cười: "Chị dâu, chị còn chưa tới tính là giai đoạn dục vọng mạnh nhất, cho nên hư hỏng bây giờ của chị so với sau này, hoàn toàn không tính là cái gì."

Thẩm Chanh sợ nhất hai chuyện, một là bị Thi Vực ngủ, hai là bị Thi Khả Nhi phân tích, hai anh em này hoàn toàn chính là ma quỷ, một người sẽ khiến người ta mệt mỏi rã rời không xuống giường được, một người sẽ khiến người ta không có bất kỳ bí mật không gặp người nào được

Cho nên bây giờ cô có thể làm, vẫn là ở trước khi Thi Khả Nhi bắt đầu phân tích cô, ngăn cản cô ấy: "Sự tình đã phát triển đến nước này, em định làm gì?"

"Nằm làm đó, chẳng lẽ lại còn muốn học các người dùng tư thế độ khó cao sao?" Thi Khả Nhi hết sức chăm chú trả lời vấn đề của cô.

Thẩm Chanh: "...."

Họ Thi, quả nhiên mỗi một người đều là chúa lời nói ác độc, cô chẳng qua chỉ là hỏi cô ấy một câu định làm gì, cô ấy liền liên tưởng đến trên chuyện giường chiếu rồi.

Rốt cuộc là ai hư hỏng hả?

Hai người trò chuyện trên lầu một hồi, ở trên chuyên có nên chủ động theo đuổi Thi Mị không, Thi Khả Nhi không có cho ra đáp án rõ ràng, chỉ là dùng vài câu lập lờ nước đôi qua loa cho qua.

Chuyện tình yêu giữa nam và nữ, vốn đều là không có bất kỳ quy tắc nào đáng nói, chủ động sẽ có phần thắng, nhưng xác suất thua cũng giống nhau, cho nên Thẩm Chanh cảm thấy Thi Khả Nhi xử lý ở phương diện này rất tốt, đồng thời cũng chứng minh cô ấy là một phụ nữ thành thục.

Lúc hai người xuống lầu, Thi Mị và Thi Vực ngồi đối mặt nhau ở trên ghế sofa trong phòng khách hút thuốc, không có trao đổi.

Thẩm Chanh đã quen cách chung đụng như vậy của bọn họ, hai người đàn ông tích chữ như vàng ngồi cùng một chỗ, cùng lắm hàn huyên vài câu mà thôi.

Không giống phụ nữ, chỉ cần gom lại cùng nhau không phải nói bát quái, không phải đàm luận hôm nay nhà ai lấy người vợ xinh xắn, thì chính là ngày mai con gái nhà ai gả cho một kim cương vương lão ngũ, hoặc là ngày mai ai sinh một tên nhóc béo mập....

Cho nên có người nói, đàn ông và phụ nữ khác biệt ở chỗ: Khi phụ nữ kết hôn càng sống càng chính mình, mà khi đàn ông kết hôn càng sống càng mị lực.

Thẩm Chanh không thừa nhận mình sau khi kết hôn trở thành chính mình, nhưng lại không thể không thừa nhận, người đàn ông đó quả thật là càng sống càng có mị lực.

Trên người anh giống như là mang theo hào quang chói mắt, mặc kệ đi tới chỗ nào đều sẽ được chú ý.

Thẩm Chanh đi đến bên cạnh Thi Vực ngồi xuống, thuận tay bưng phần rượu anh uống còn dư lại muốn uống, nhưng ly rượu vẫn chưa đưa đến bên miệng, Thi Vực liền đoạt trước một bước cúi đầu xuống ngậm lấy miệng ly, dùng sức giơ lên trên, toàn bộ chất lỏng rượu chảy đến trong miệng của anh.

Sau khi uống rượu, anh đoạt lấy ly rượu từ trên tay Thẩm Chanh để xuống, sau đó nói một câu ở bên tai cô: "Đây là rượu đàn ông uống, phụ nữ không thể uống."

Rượu đàn ông uống?

Thẩm Chanh nhướng mày, "Tráng dương ư?"

Thi Vực: "Coi là vậy."

Nghe được đối thoại của hai người, Thi Mị không kiềm được dựng mày kiếm lên, rượu đỏ còn có tráng dương ?

Đối với hai người Thẩm Chanh và Thi Vực, Thi Khả Nhi im lặng một giây.

Đây quả thực là tiết mục ngắn đồi trụy của vợ chồng mà!

Cô miễn cưỡng đi qua ngồi xuống, nhưng Thi Mị vẫn luôn không liếc cô một cái, nhưng cô cũng không để ý, trực tiếp nhìn về phía Thi Vực, hô lên: "Anh."

Thi Vực ừ một tiếng, nhàn nhạt hỏi cô, "Tỉnh rượu rồi?"

"Đã sớm tỉnh rồi." Thi Khả Nhi đáp.

"Vậy em có nhớ được ngày hôm qua phát sinh chuyện gì không?" Thi Vực cũng có thể được coi là người nhìn Thi Khả Nhi lớn lên, cũng hiểu rõ phẩm chất rượu của cô.

Chương 817:  « Ngôi sao sáng chói 2- tình yêu chung thủy» (1 )

Editor: May

"Không nhớ rõ."

Chuyện xảy ra lúc tối hôm qua, Thi Khả Nhi quả thật không nhớ rõ, nhưng nếu thật sự từng xảy ra chuyện gì, cũng không cần phải che giấu, nên đối mặt thì vẫn nên đối mặt.

Nghe được cô trả lời như vậy, Thi Vực dường như không có ý định tiếp tục nói gì, anh ngưỡng dựa vào ở trên ghế sofa, tư thái lười biếng vuốt vuốt tóc Thẩm Chanh.

"Không phải đi làm sớm à." Thi Mị nói xong, quay đầu liếc nhìn Thi Khả Nhi, nhàn nhạt hỏi: "Có muốn anh đưa em đi công ty không?"

"Không cần." Thi Khả Nhi trực tiếp từ chối, sau đó liếc mắt ra hiệu với Thẩm Chanh, "Chị dâu, không phải chij nói muốn đi chỗ làm của em nhìn thử ư?"

Thẩm Chanh hiểu ý, đưa tay đẩy bàn tay không an phận của Thi Vực ra, nhíu mày nhìn anh: "Em lái xe đi, một lát nữa chính anh nghĩ cách trở về."

Thi Vực lười biếng ừ một tiếng, lấy chìa khóa xe từ trong túi quần tây ra đưa cho cô, thừa dịp Thẩm Chanh đưa tay lấy, hôn ở môi cô một cái.

*

Sau khi Thẩm Chanh lái xe đưa Thi Khả Nhi đến sở sự vụ luật sư, liền trở về Nam Ngạn Thủ Tịch.

Về triển lãm châu báu « ngôi sao sáng chói 2- tình yêu chung thủy»  đã chuẩn bị thỏa đáng, sẽ cử hành ở một tuần lễ sau.

Trải qua thương nghị của Thẩm Chanh và tất cả cấp cao của công ty quyết định, lần này  « ngôi sao sáng chói 2- tình yêu chung thủy»  sẽ do Cố Liên Thành đại diện.

Kể từ khi Nam Ngạn Thủ Tịch tự thành lập đến này, đây là lần đầu tiên dùng nhà thiết kế làm người đại diện cho trang sức, tuy rằng từng chịu tranh luận, nhưng không phủ nhận dùng cách này có thể tạo chủ đề cho  « ngôi sao sáng chói 2- tình yêu chung thủy» , từ đó đột phá tiêu thụ đến tột cùng.

« Ngôi sao sáng chói 2- tình yêu chung thủy»  có 1314 chiếc nhẫn, chứng minh một đời một thế, mà định giá 1314 chiếc nhẫn rất đặc biệt.

Viên thứ nhất, định giá 1 số 0, viên thứ 100, định giá số 3 số 0, viên thứ 1000, định giá 1 số 0, viên thứ 1314, cũng chính là viên cuối cùng, định giá 4 số 0.

Mà trừ những thứ định giá đặc biệt này ra, thống nhất định giá là: 131452, mười ba bạn một ngàn bốn trăm năm mười hai đồng.

Chỉ định giá chiếc nhẫn, hoàn toàn là một loại thủ đoạn khuyến mãi, chỉ vì điều này, một khi  « ngôi sao sáng chói 2- tình yêu chung thủy»  ra mắt, liền sẽ khiến một mảnh tranh mua, bởi vì cái nhẫn này đắt giá chính hiệu, cho nên ai cũng muốn cướp được chiếc thứ nhất, chiếc thứ một trăm, chiếc thứ một ngàn và chiếc thứ 1314.

"Tổng giám đốc, tôi cảm thấy giá bán « ngôi sao sáng chói 2- tình yêu chung thủy»  hoàn toàn có thể định ở trên trăm vạn, ba năm trước ngôi sao sáng chói của chúng ta có thể sáng lập huy hoàng, ba năm sau tình yêu chung thủy của chúng ta cũng có thể như vậy. Tình yêu chung thủy và ngôi sao sáng chói giống nhau, đều xuất từ tay của tôi, nhưng ở trên định giá, giữa hai chiếc lại cách xa quá lớn rồi."

Đối với định giá tình yêu chung thủy, Cố Liên Thành vẫn luôn rất không hài lòng, trước đó cô ta tìm Thẩm Chanh nói chuyện bốn lần, nhưng thái độ Thẩm Chanh vẫn rất kiên quyết, không chịu nâng giá.

Cách thời gian niêm yết tiêu thụ « ngôi sao sáng chói 2- tình yêu chung thủy» càng lúc càng gần, Cố Liên Thành càng lo lắng, cho nên vừa đến giờ làm việc, cô ta liền chủ động tìm đến Thẩm Chanh, muốn thương lượng với cô về chuyện này một chút.

Thẩm Chanh cho ra đáp lại là: "Tôi đã nói rồi, ngôi sao sáng chói và tình yêu chùn thủy không thể nói nhập làm một, thứ nhất, bởi vì quan niệm thiết kế  không giống. Thứ hai, bởi vì số lượng cách xa. Giá bán một chiếc ngôi sao sáng chói là ngàn vạn, giá bán 1000 chiếc tình yêu chung thủy lại cao gần một tỷ."

"Tuy nói như vậy không sai, nhưng ...."

Cố Liên Thành còn muốn nói điều gì, Thẩm Chanh lại gọn gàng dứt khoát chặt đứt lời của cô ta: "Tất cả phương án đều đã xác định, nếu như bây giờ sửa chữa, tình yêu chung thủy không nhất định ra thị trường được."

Chương 818: « Ngôi sao sáng chói 2- tình yêu chung thủy» (2 )

Editor: May

Cố Liên Thành vô cùng rõ ràng tình cảnh hiện tại của mình, tuy rằng cô ta là một nhà thiết kế lớn có danh tiếng, nhưng cũng chỉ có như thế.

Nếu như bây giờ cô ta rời khỏi đoàn đội, rời khỏi Nam Ngạn Thủ Tịch, sự nghiệp của cô ta không nhất định có thể xuôi chèo mát mái.

"Vậy thì dựa theo ý của tổng giám đốc đi."

Suy đi nghĩ lại, cuối cùng Cố Liên Thành vẫn là thỏa hiệp, dù cho vẫn bất mãn với định giá tình yêu chung thủy, nhưng cô ta biết tình cảnh hiện tại, đối mặt một cấp trên như vậy, nói thêm cái gì đều là chuyện không nên làm.

Cố Liên Thành trở lại phòng thiết kế, mấy đồng nghiệp lập tức tiến lên bao vây, buôn dưa lê hỏi: "Thế nào rồi chị Liên Thành, cuối cùng tình yêu chung thủy định giá là bao nhiêu?"

"Vẫn là giá đó." Cố Liên Thành cười trả lời, giọng nói của cô ta rất bình tĩnh, không có một chút phập phồng, khiến người ta không đoán ra đến tột cùng tâm trạng giây phút này của cô ta là tốt hay xấu.

"Tổng giám đốc không chịu tăng thêm ư?" Có đồng nghiệp hỏi.

Cố Liên Thành gật đầu, xem như ngầm đồng ý.

"Chị Liên Thành, chị cũng đừng nghĩ nhiều, thật ra định giá tình yêu chung thủy đã rất cao rồi. Chị nghĩ như vậy đi, ban đầu sở dĩ ngôi sao sáng chói sang quý là vì nó là độc nhất vô nhị. Mà tình yêu chung thủy thì không giống với lúc trước, tổng cộng sản xuất hơn một ngàn chiếc đó! Dựa theo một chiếc mười vạn để tính, 1000 chiếc cũng là một tỷ rồi. Hiện tại tình yêu chung thủy vẫn chưa niêm yết đã khiến cho bên ngoài chú ý, em chắc chắn, niêm yết không đến ba tháng có thể bán hết rồi."

"Đúng vậy, ba tháng đột phá lượng tiêu thụ một tỷ cho công ty, cũng chỉ có chị Liên Thành chị mới có thể làm được thôi. Gần đây em chú ý có mấy nhà thiết kế nổi tiếng, phát hiện trong khoảng thời gian này bọn họ đều không có tác phẩm gì, cho nên sắp tới niêm yết, chỉ có tình yêu chung thủy lên được mặt bàn!"

Các đồng nghiệp cô một lời tôi một câu, đều là an ủi và khen ngợi Cố Liên Thành, nhưng phản ứng của Cố Liên Thành cũng rất lạnh nhạt, mặc kệ các đồng nghiệp nói gì, cô ta cũng chỉ là dùng nụ cười đáp lại, không có trò chuyện sâu về chủ đề tình yêu chung thủy với các cô.

« Ngôi sao sáng chói 2- yêu tha thiết »  sắp niêm yết, tất cả bộ phận trong công ty  đều bận rộn loay hoay, Thẩm Chanh làm tổng giám đốc càng thêm không có thời gian nghỉ ngơi, mỗi ngày tăng ca đến đêm khuya.

Gần đây tập đoàn Đế Cảnh cũng khai phá một hạng mục lớn, rất nhiều chuyện cần phải do Thi Vực tự mình xử lý, tăng ca đến rạng sáng cũng là chuyện thường xảy ra, bất quá mỗi lúc trời tối anh vẫn sẽ rút ra thời gian đi Nam Ngạn ở cùng Thẩm Chanh.

Nói là ở cùng, chẳng bằng nói là quấy rầy thì đúng hơn.

Mỗi lần vừa bước vào phòng làm việc của Thẩm Chanh, chuyện đầu tiên anh làm chính là đè Thẩm Chanh ở trên ghế sofa, ôm cô nằm một lát, sờ sờ eo của cô, hôn nhẹ miệng của cô.

Thẩm Chanh phối hợp, Thi Vực làm xong tất cả liền sẽ bỏ qua cho cô, nếu không phối hợp, sờ eo sẽ thăng cấp thành sờ ngực, hôn môi sẽ thăng cấp thành cởi quần áo .... Vì thoát khỏi dây dưa của anh, Thẩm Chanh rất phối hợp, cũng không giãy dụa không phản kháng, có đôi khi còn sẽ chủ động đáp lại anh.

Hai người công việc bận rộn, dường như chỉ có một cách tiêu khiển này

Có một lần lúc Thi Vực đang giở trò xuôi ngược với Thẩm Chanh, thư ký cầm một phần văn kiện vào phòng làm việc để Thẩm Chanh ký, kết quả gặp phải hai người đang hôn nồng cháy ở trên ghế sofa....

Vì vậy, thư ký yên lặng lui ra ngoài

Bởi vì lúc trước Thẩm Chanh đã căn dặn cô ta, phàm là có văn kiện quan trọng cần cô xử lý, có thể trực tiếp vào phòng làm việc của cô, cho nên mới đụng phải một màn này.

Nhưng lúc ấy thư ký bởi vì nhìn thấy một màn không nên thấy nên có chút bối rối, vì vậy còn chưa kịp nhìn rõ người đàn ông quấn lấy Thẩm Chanh là ai, đã vội vã thối lui ra khỏi phòng làm việc.

Cho nên cô ta cùng không biết người đàn ông đó là Thi Vực, càng không biết Thẩm Chanh chính là vợ của Thi Vực.

Chương 819: « Ngôi sao sáng chói 2 - tình yêu chung thủy» (3 )

Editor: May

Triển lãm trang sức chọn tiến hành ở một khách sạn xa hoa nhất thành Đô, trước đó, Thẩm Chanh cố ý sai người ta tiết lộ ngày tháng triển lãm trang sức, và thân phận thật của cô ra ngoài.

Cho nên vào ngày triển lãm trang sức hôm ấy, vài chục tạp chí truyền thông không nhận được thư mời, trời còn chưa sáng liền ngồi xổm chờ ở bên ngoài khách sạn, muốn đào ra tin tức nặng ký để làm đầu đề.

Phải biết rằng, Thi Vực là con cưng của truyền thông, nhưng phàm là chuyện về anh, mặc kệ lớn hay nhỏ, đều sẽ trở thành trang đầu ngày đó. Mà báo chí và tạp chí có trang đầu là anh, đưa ra chưa tới một tiếng đều được bán hết sạch.

Thẩm Chanh làm như vậy, là muốn mượn sự nổi tiếng của Thi Vực để mở rộng danh tiếng của Nam Ngạn Thủ Tịch, mà nguyên nhân lớn hơn là, cô muốn mượn cơ hội này đè Cố Liên Thành xuống.

Bởi vì cô rất rõ ràng, nếu như không thả tin tức mình là vợ Thi Vực ra, đối tượng chú ý của tất cả tạp chí lớn sẽ chỉ là Cố Liên Thành, cùng với tác phẩm Cố Liên Thành thiết kế ra được, mà không phải công ty và cấp trên của Cố Liên Thành cô ta.

Ba năm trước ngôi sao sáng chói đã làm danh tiếng của cô ta tăng nhiều, nếu như lần này triển lãm trang sức tổ chức thành công, như vậy danh tiếng của cô ta sẽ tiếp tục bay lên.

Một người phụ nữ ăn cắp thiết kế người khác nên một lần liền thành danh, có tư cách gì trở thành một nhà thiết kế được người kính ngưỡng.

Cách giờ bắt đầu triển lãm trang sức còn khoảng 40 phút.

Bên trong phòng trang điểm, Cố Liên Thành ngồi nghiêm chỉnh ở trước gương, thợ trang điểm đang trang điểm cho cô ta.

"Cố tiểu thư, da của cô thật là tốt, lỗ chân lông nhỏ đến không nhìn thấy, bình thường cô bảo dưỡng thế nào vậy?" Thợ trang điểm vừa lông mày cho cô ta, vừa hỏi cô ta.

"Tôi à ...." Cố Liên Thành ngửa đầu phối hợp với thợ trang điểm, "Thật ra cũng không có bảo dưỡng gì. Bởi vì làm cái nghề thiết kế này của chúng tôi, bình thường bận rộn nhiều việc, vẽ, tu sửa bản vẽ, có đôi khi nửa đêm còn đang làm việc. Ngoại trừ thỉnh thoảng có thể thoa một lớp kem mỏng, ngoài ra gần như không có thời gian làm bảo dưỡng."

Thợ trang điểm nói chuyện với cô ta tỏ vẻ hiểu: "Cảm giác nhà thiết kế các người chính là nhìn bên ngoài có vẻ phong quang, thật ra sau lưng rất thăng trầm. Thứ linh cảm này không phải nói có là có, nếu nhiệm vụ rơi xuống lại vẽ không ra bản vẽ, sẽ rất phiền toái. Tôi cảm thấy nếu đổi thành tôi, chắc hẳn sẽ điên mất."

Cố Liên Thành cười nói: "Đúng vậy, chuyện gì cũng không thể chỉ xem bề ngoài, như tôi chính là một ví dụ điển hình nhất. Ban đầu lúc tôi thiết kế ngôi sao sáng chói, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, chịu đứng thức đêm suốt một tháng mới vẽ ra một bản vẽ thô, hơn nữa còn bị cấp trên phủ định nhiều lần."

"Cố tiểu thư nói là ngôi sao sáng chói, đã khiến cô thành danh ư?" Thợ trang điểm hỏi.

"Xem như thế đi." Cố Liên Thành khiêm tốn trả lời, "Lúc ấy thiết kế, tôi cũng không có nghĩ qua sẽ bởi vì nó mà thành danh. Tôi chỉ là muốn bày thứ tốt nhất ra trước mặt mọi người, cho nên dùng tâm đi thiết kế. Hoàn toàn thật không ngờ, sau khi ngôi sao sáng chói vừa ra thị trường liền dẫn tới tranh luận lớn như vậy."

Thợ trang điểm cười nói: "Cố tiểu thư, tôi cảm thấy cô thả lỏng tâm tính rất tốt. Người khác là thiết kế vì tiền, cô là thiết kế vì thiết kế. Làm chuyện mình thích, hòa nhập công việc vào cuộc sống, tuyệt không thế tục."

Nghe được đối phương tán thưởng, Cố Liên Thành cười một tiếng, "Cô quá khen rồi."

Sau khi trang điểm xong, Cố Liên Thành ở dưới sự trợ giúp của các nhân viên thay áo cưới, thiết kế áo cưới rất đặc biệt, cổ cao chữ V, mặc từ dưới lên trên.

Áo cưới màu trắng tinh bao bọc lấy người cô ta, nổi bật ra thân hình uyển chuyển hấp dẫn xinh đẹp của cô ta, nhìn có vẻ rất có tiên khí.

Chương 820: « Ngôi sao sáng chói 2- tình yêu chung thủy» (4 )

Editor: May

Lúc Cố Liên Thành đi ra từ phòng trang điểm, vừa vặn đụng phải Tần Cận và Diệp Tử.

Làm bạn bè của Thẩm Chanh, Diệp Tử cũng được mời tham dự buổi triển lãm trang sức này, mà Tần Cận làm một trong những cổ đông Nam Ngạn Thủ Tịch, tự nhiên sẽ không vắng mặt trong trường hợp quan trọng này.

"Chào, Cận."

Cố Liên Thành tiến ra đón, chủ động chào hỏi với Tần Cận.

Tần Cận giơ khóe môi lên, quan sát đánh giá liếc nhìn cô ta, sau đó lộ ra một nụ cười mê hoặc người : "Hôm nay thật xinh đẹp."

"Đâu có." Cố Liên Thành cười tự tin, ngay sau đó chuyển mắt nhìn về phía Diệp Tử bên cạnh Tần Cận, "Diệp tiểu thư xin chào, lần trước chúng ta từng gặp mặt bên ngoài quán bar, cô hẳn là còn nhớ rõ tôi đi."

Giống như sợ Diệp Tử không nhớ nổi cô ta, cô ta cố ý bồi thêm một câu: "Tôi là Cố Liên Thành."

"Còn nhớ, cô là nhà thiết kế trang sức nha, rất lợi hại." Mặt mày Diệp Tử cong cong, tươi cười rất ngọt ngào: "Hơn nữa, dáng dấp cô xinh đẹp như vậy, khiến người ta muốn không nhớ kỹ cũng khó!"

Nghe cô nói như vậy, Cố Liên Thành không khỏi 'Phụt' một tiếng cười ra tiếng, "Diệp tiểu thư, cô đây không phải tổn hại tôi ư?"

"Không có không có." Diệp Tử lắc đầu nói: "Cho tới bây giờ tôi đều không tổn hại người."

"Nếu nói như vậy, vậy tôi sẽ xem lời cô nói là lời khích lệ." Cố Liên Thành nâng khóe môi lên, lộ ra một nụ cười đẹp mắt, "Thật ra dáng dấp Diệp tiểu thư cũng rất đẹp, khí chất tất cả mọi phương diện đều không tệ. Tôi cảm thấy, cô và Cận rất xứng đôi."

"Tôi cũng cảm thấy chúng tôi rất xứng đôi." Tần Cận lấy tay nắm lấy vai Diệp Tử, cúi đầu hít hà ở trên tóc của cô, lộ ra vẻ mặt tham lam.

Bộ dạng bất cần đời kia, khiến Cố Liên Thành nghĩ tới anh ba năm trước, khi đó anh lưu tình khắp nơi, không ít phụ nữ đều rơi vào bẫy rập hoa tâm của anh, cũng bao gồm cả cô ta.

Nghĩ đến ba năm trước lúc thổ lộ với anh bị từ chối, trong lòng cô ta vẫn có chút buồn phiền, một dị sắc thoáng qua từ trong mắt cô ta, khiến người ta không phát hiện được.

"Thật sao?" Diệp Tử ngẩng đầu nhìn anh, lông mi dày chớp chớp, "Anh thật sự cảm thấy chúng ta xứng đôi à?"

Tần Cận ừ một tiếng, đưa tay vuốt vuốt tóc của cô, cười trầm thấp nói: "Anh đã lừa gạt em bao giờ chưa."

"Anh chưa từng lừa gạt em ...." Diệp Tử nói xong, không vui dẩu môi lên, "Nhưng anh thường hay khen những phụ nữ khác xinh đẹp ở trước mặt em. Lúc tối hôm qua, anh còn nói ...."

"Lúc tối hôm qua?" Tần Cận dựng thẳng lông mày, "Anh nói gì?"

"Anh nói, anh nói ...." Diệp Tử nhìn Cố Liên Thành trước mặt, nói một lúc lâu cũng không có ra câu kế tiếp.

"À, em chỉ là chuyện kia." Tần Cận lại đã biết ý của cô, cười nâng cằm của cô lên, cúi đầu đụng ở trên trán cô một chút, "Vật nhỏ, em ghen rồi?"

"Em mới không có!" Diệp Tử hừ nhẹ.

"Nếu không có ghen, vậy em đang tức giận cái gì?"

"Em, em chính là không thích nghe anh khen những phụ nữ khác mà thôi, mới không phải ghen ...." Diệp Tử đè giọng trầm thấp.

Nhìn thấy cử chỉ thân mật của hai người, Cố Liên Thành cảm thấy hơi ngượng, lúc đang định mượn cớ rời đi, nghe được Tần Cận nói: "Nhưng anh khen chính là Liên Thành, không phải những người phụ nữ khác."

Nghe tiếng, Cố Liên Thành hơi ngẩn ra, lúc nghe được Tần Cận xưng hô cô ta thân mật như vậy, trong lòng cô ta ít nhiều gì cũng có chút xúc động.

Dù sao, ba năm trước cô ta thật sự từng thích anh.

Mà làm cô ta càng không nghĩ đến chính là, anh lại sẽ khen cô ta ở trước mặt bạn gái mình.

Điều này đại biểu , thật ra anh là có cảm tình với cô ta ư?

Nguồn: thichdoctruyen.com

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro