Chương 841-850

. Chương 841: Dần dà liền lạnh nhạt .

Coverter:

Editor: May

"Sao mẹ không biết chuyện này?"

Đừng nói là sinh con, đến cả chuyện hai người kết hôn, bà cũng không nghe người ta nhắc qua.

Mộ Dư cầm lấy một quả táo, vừa gọt vỏ vừa nói: "Hôn lễ của bọn họ là tổ chức ở thành Giang, mẹ đương nhiên không biết rồi. Hơn nữa những bạn bè kia của mẹ, bình thường nói chuyện với mẹ đều là những chuyện gì, người nào có mông tốt sinh em bé, người nào có xương chậu nhỏ không mang thai được, có bao giờ nói chuyện nghiêm chỉnh đâu."

Lương Ngâm Thu bị lời của cô chận đến á khẩu không trả lời được, bà ta im lặng một hồi lâu, mới sực nhớ ra gì đó, "Anh của con có chuyện phiền lòng gì chỉ nói với con, về chuyện Thẩm Chanh, thằng bé có thật để xuống rồi không?"bạn nào muốn đọc trước chương liên hệ : [email protected]

Động tác trên tay Mộ Dư dừng một chút, sau đó nói: "Anh của con không ngốc, sẽ không giữ vững một phần tình cảm không có kết quả, dù anh ấy không nỡ để xuống, cũng nhất định sẽ bắt buộc mình để xuống."

Không đợi Lương Ngâm Thu nói chuyện, cô lại lên tiếng, "Có đôi khi sự thật chính là máu chó như vậy. Mẹ, mẹ nhất định thật không ngờ người bị mình ghét bỏ hôm nay trôi qua tốt như vậy đi."

Mộ Dư nói xong, vẻ mặt nghiêm túc lên: "Ban đầu mẹ cảm thấy gia cảnh cô ấy không tốt, hơn nữa còn là một tên lường gạt, cho nên vẫn luôn không chịu tiếp nhận cô ấy. Từ đó mẹ phá đám tình cảm của cô ấy và anh trai con, làm cho bọn họ mỗi người đi một ngả. Thật ra khi đó mẹ đã làm rất quá đáng."

"Sau đó có một lần mẹ theo giúp anh con đi xem mắt, kết quả phát hiện đối tượng hẹn hò là Thẩm Chanh, vì vậy lại mở miệng tổn thương cô ấy, làm cô ấy vô cùng xấu hổ. Lúc ấy Thẩm Chanh nhấc bàn đập ly ở trước mặt mẹ, còn ném một tầm thẻ vàng tới trước mặt mẹ. Mẹ cũng vì vậy bệnh nặng một trận, sau đó cũng không nhắc tới cô ấy nữa."

"Mẹ, mẹ biết không, khi con nghe anh con nhắc tới những chuyện này, con đều không đáng thay Thẩm Chanh. Dù cô ấy có tệ thế nào, cô ấy cũng từng là cô gái mà anh trai con thích qua. Anh của con là người trưởng thành, anh ấy có năng lực phán đoán của mình, nếu như một phụ nữ không đáng để anh ấy yêu, vậy thì tại sao anh ấy sẽ dây dưa cô ấy không buông? Mà mẹ lần lượt theo cản trở, khiến một đoạn tình cảm vốn có thể tiếp tục không bệnh mà mất."

"Nếu như con là Thẩm Chanh, con sẽ không lật bàn cũng sẽ không đập bể cái ly, mà là sẽ trực tiếp ra tay đánh mẹ. Trưởng bối thì thế nào? Đúng chính là đúng, sai chính là sai. Mẹ có thể chỉ đường cho cuộc sống người khác, nhưng không thể thao túng cuộc sống của người khác."

Nghe đến đó, sắc mặt Lương Ngâm Thu trầm xuống, "Tiểu Dư, những lời này là con nên nói ư? Dù mẹ làm không đúng, cũng là vì tốt cho anh của con. Anh của con ưu tú như vậy, không phải bất kỳ một phụ nữ nào đều có thể xứng đôi."

"Dạ, anh của con rất ưu tú không sai. Nhưng Thi Vực thì sao, một người đàn ông chưa tới ba mươi tuổi, có được tài sản nghìn tỷ, có tính là thành công, có tính là ưu tú không?"

Mộ Dư nói những thứ này, không chỉ là vì bất bình thay Thẩm Chanh, còn muốn để Lương Ngâm Thu nhận ra mình sai lầm, ý thức được năm đó, quả thật là bà quá võ đoán, trong lúc chưa chính thức hiểu rõ về một người, liền hoàn toàn bác bỏ cô ấy.

Nếu như năm đó không phải bà nhúng tay vào, có lẽ hôm nay cũng không phải là cục diện này, có lẽ người ngoài không biết hai nhà Mộ Thi lui tới càng ngày càng ít, nhưng cô lại rất rõ ràng.

Đoạn cảm tình quá khứ, mặc dù anh trai đã buông xuống, nhưng nếu quả thật để anh ấy đối mặt nói, anh ấy vẫn không thản nhiên chống đỡ được.

Dù sao cũng đã yêu thật sự.

Cho nên hơn một năm nay, lúc nào anh của cô cũng dùng tất cả loại lý do kéo xa liên quan với Thi Vực, cộng thêm bận rộn trên phương diện làm ăn, bọn họ rất ít lại cùng nhau uống rượu và tâm sự như trước kia, dần dà, cũng lạnh nhạt đi.

Chương 842: Quà tặng

Coverter:

Editor: May

Một phen nói chuyện xuống, hai mẹ con tan rã trong không vui.

Lương Ngâm Thu khóa mình ở trong phòng, nửa tiếng không ra, Mộ Dư biết mình nói nặng lời, liền định đi nói lời xin lỗi, kết quả vừa đi đến ngoài cửa, Lương Ngâm Thu liền mở cửa phòng đi ra, sắc mặt vẫn có chút khó coi.

"Mẹ ...."

Mộ Dư vừa mở miệng, Lương Ngâm Thu liền chặt đứt lời của cô: "Đi mua quà với mẹ."

Mộ Dư bỗng chốc không có phản ứng kịp, sững sờ một hồi mới nghĩ đến hỏi bà, "Mua quà tặng làm cái gì?"

Lương Ngâm Thu hơi không vui: "Vừa rồi con đại nghĩa cao cao cằn nhằn mẹ một trận, không phải là muốn mẹ đi nhận lỗi à. Dù sao mẹ đã một bó to tuổi, cũng không sợ bẽ mặt. Đi thôi."

Giờ Mộ Dư mới hiểu được ý của bà, liền vội vươn tay kéo bà lại, "Mẹ, con nói những lời kia cũng không có ý tứ gì khác, chỉ đơn thuần là ôm một chút bất bình cho Thẩm Chanh mà thôi, mẹ đừng nghĩ lung tung, thật sự."

"Nếu con không đi thì thôi, mẹ tự đi." Lương Ngâm Thu cũng không nhiều lời với cô, trực tiếp đẩy tay của cô ra, xoay người đi xuống lầu dưới.

Mộ Dư sững sờ tại chỗ, mẹ của cô đây là, dây thần kinh nào nối sai rồi...

*

Thẩm Chanh tan ca về nhà, vừa bước vào phòng khách, người giúp việc liền bưng một cái hộp đi tới, cung kính nói: "Thiếu phu nhân, đây là một vị phu nhân họ Lương đưa tới, nói là quà tặng cho cô."

Họ Lương?

Thẩm Chanh nhíu nhíu mày, không có đưa tay đón cái hộp, chỉ phân phó người giúp việc: "Mở ra nhìn xem."

"Vâng."

Người giúp việc mở cái hộp ra theo căn dặn của cô, vốn cho rằng bên trong là quà tặng quý trọng gì, không ngờ, là một kiện nội y màu đen.

bạn nào muốn đọc trước chương liên hệ : [email protected]

Cỡ nội y, ít nhất là D.

Nhìn thấy nội y trong hộp, vẻ mặt người giúp việc ngượng ngùng ....

"Thiếu phu nhân, này ...."

"Cầm lên lầu."

Nếu lễ vật này là những thứ khác, Thẩm Chanh có thể thật đúng là sẽ không cảm thấy hứng thú, thế nhưng đây là nội y, dẫn tới hứng thú của cô.

"Dạ, thiếu phu nhân!"

Người giúp việc đậy cái hộp lại lần nữa, sau đó bỏ cái hộp ở trong phòng ngủ trên lầu.

Sau khi Thẩm Chanh lên lầu, không về thẳng phòng ngủ, mà là đi phòng trẻ cách vách.

Sắc trời bên ngoài có chút tối, trong phòng sáng lên ngọn đèn nhu hòa, ngọn đèn điều tiết vừa đủ, tuyệt không chói mắt.

Cục cưng ở trên nệm tập bò trên sàn nhà, Tiểu Ngạo Tước và Tiểu Thiên Tước đang nằm sấp phía trên, hai người giúp việc chia ra ngồi xổm bò sát kế hai bên, dùng một tay vịn eo hai tên nhóc kia, một tay cầm cây mài răng đung đưa trước mặt bọn nhỏ.

Thật ra kể từ sau khi sinh đứa nhỏ, Thẩm Chanh cũng xem không ít kiến thức nuôi dưỡng, cục cưng mấy tháng có thể ngẩng đầu, mấy tháng có thể nằm, mấy tháng có thể học ngồi, những thứ này cô đều còn nhớ rất rõ ràng.

Hai túi sữa nhỏ sắp sửa bốn tháng rồi, cục cưng khoảng tuổi này phải được thường luyện tập ngẩng đầu, mà tư thế có thể làm cho bọn chúng ngẩng đầu tốt nhất chính là để cho bọn chúng nằm sắp, sau đó dùng thứ bọn chúng thích để hướng dẫn bọn chúng ngẩng đầu.

"Ê a...."

Tiểu Thiên Tước ngửa đầu, quơ động bàn tay nhỏ bé mũm mĩm, muốn đi bắt cây mài răng trong tay người giúp việc. Nhưng bây giờ bé còn chưa có năng lực phân biệt rõ phương hướng, bắt liên tiếp mấy lần, đều bắt hụt.

"Oa!"

Lấy không được vật mình muốn, bé oa một tiếng liền khóc lên, tiếng khóc đặc biệt vang dội.

"Oa ...."

"Oa! Oa ...."

Hai tay vừa quơ động, vừa khóc rống.

Tiểu Ngạo Tước vốn cũng muốn đi bắt cây mài răng trong tay người giúp việc, nhưng sau khi bé nghe được tiếng khóc của Tiểu Thiên Tước, đột nhiên thu tay mập vươn ra về.

Chương 843: Hai túi sữa nhỏ phúc hắc.

Coverter:

Editor: May

Bé quay đầu nhìn Tiểu Thiên Tước đang khóc thét, chớp đôi mắt đen tròn xoe sáng ngời, y y nha nha một trận, sau đó liền vui vẻ lên, "A a...."

"A a...."

"A a...."

Bé cười ra tiếng, cái miệng nhỏ nhắn cong cong, lộ răng sữa vừa nhú ra, đặc biệt đáng yêu.

Hai túi sữa nhỏ, một khóc đến đau xé cõi lòng, một cười đến không tim không phổi, tạo thành đối lập rõ ràng.

"Thiếu phu nhân."bạn nào muốn đọc trước chương liên hệ : [email protected]

Nhìn thấy Thẩm Chanh đi vào, người giúp việc lễ phép chào hỏi cô một tiếng.

Thẩm Chanh ừ một tiếng, ý bảo các cô đi ra ngoài. Người giúp việc hiểu ý, sau khi giao lục lạc cầm trong tay cho cô, liền lui ra ngoài.

"Oa ...."

Tiểu Thiên Tước vốn đang khóc đến rất đau lòng, nhưng vừa nhìn thấy Thẩm Chanh ngồi xổm xuống ở trước mặt bé, lập tức ngừng tiếng khóc.

"Y .... me...."

Trước đó Thẩm Chanh nghe người giúp việc nói, hai tên nhóc kia sẽ phát âm, tuy rằng phát âm không rõ, nhưng có đôi khi sẽ nói một hai tiếng mẹ.

"Me me ...."

Miệng nhỏ của Tiểu Thiên Tước lúc đóng lúc mở, phát ra âm thanh yếu ớt, tuy rằng đọc nhấn rõ từng chữ không quá rõ ràng, nhưng nghe vào lại như là đang kêu mẹ.

"Ngoan." Thẩm Chanh đưa tay nhẹ bóp một cái ở trước mặt bé, hướng dẫn bé nói: "Mẹ."

Tiểu Thiên Tước nhìn cô, phát ra một tiếng: "Ê a...."

Cục cưng chưa tới bốn tháng, còn chưa hiểu được suy nghĩ người lớn, càng không thể có suy nghĩ của mình.

Cho nên nhiều khi, cử động bọn nhỏ làm ra, hoặc là phát ra âm thanh, đều là ngẫu nhiên.

"Mẹ, mẹ."

Thẩm Chanh ngồi chồm hổm ở trước mặt bé, lặp lại hai chữ này một lần nữa.

"Y ...." Tiểu Thiên Tước chớp đôi mắt to, y y nha nha một hồi lâu, mới cố hết sức phát ra âm thanh, "Me...."

"Giỏi quá."

Thẩm Chanh không khỏi cười, cúi người hôn một cái ở trên trán bé, trong mắt tràn đầy yêu thương cưng chìu.

Có thể là cảm thấy mình bị lạnh nhạt, Tiểu Ngạo Tước mới vừa rồi còn đang cười cảm thấy ủy khuất, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên vểnh lên, sau đó "Oa" một tiếng khóc lên.

"Bảo bối, con tự chơi một lát đi."

Thẩm Chanh bế Tiểu Thiên Tước lên, để bé nằm ngang trên nệm tập bò, sau đó thả cây mài răng đến trong tay bé, lúc này mới xoay người đi dỗ dành Tiểu Ngạo Tước bên cạnh.

"Y,...."

Tiểu Thiên Tước cầm cây mài răng, một lát bỏ vào trong miệng cắn một chút, một lát lại dùng đầu lưỡi liếm liếm, chơi rất vui vẻ.

"Đến, mẹ ôm."

Thẩm Chanh ngồi bệt dưới đất, bế Tiểu Ngạo Tước vẫn đang khóc nỉ non lên.

Tuy rằng được ôm lên nhưng Tiểu Ngạo Tước vẫn đang khóc, có thể là cảm thấy mới vừa rồi mình bị lạnh nhạt quá lâu, cảm thấy uất ức, khóc đến đặc biệt thương tâm, "Oa, oa ...."

"Ngoan, không khóc nha."

Thẩm Chanh ôm Tiểu Ngạo Tước dỗ dành một hồi, nhưng bé giống như là đấu với cô, khóc không ngừng.

"Con còn khóc, mẹ sẽ để con tự chơi."

Thẩm Chanh nói xong, làm bộ muốn thả bé xuống, kết quả cô vừa mới cúi người xuống dưới, Tiểu Ngạo Tước liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không khóc nữa.

Thẩm Chanh không nhịn được nở nụ cười.

Tên nhóc này, từ nhỏ đã di truyền phúc hắc của cha nó.

Cô ngồi thẳng lên, bế Tiểu Ngạo Tước lên lần nữa.

"Oa!"

Túi sữa nhỏ lại khóc rồi.

Nghe được bé khóc, Thẩm Chanh không có dỗ dành bé, mà là trực tiếp lặp lại động tác thả bé xuống lần nữa.

"Y a...."

Một giây trước Tiểu Ngạo Tước vẫn đang khóc lớn, đột nhiên liền ngừng khóc, bé nhét bàn tay nhỏ bé thịt đô đô vào trong miệng, sau đó mút chụt chụt, vẻ mặt ngốc ngô.

Tên nhóc giày vò người này.

Chương 844: Phát sốt?

Coverter:

Editor: May

Vì nghiệm chứng Tiểu Ngạo Tước có ý thức được chuyện này hay không, Thẩm Chanh lại lặp lại động tác vừa rồi mấy lần.

Sự thật chứng minh, Tiểu Ngạo Tước ý thức được.

Cô vừa ôm bé lên, bé sẽ khóc, vừa làm tư thế muốn để bé xuống, bé lập tức không khóc nữa.

Tay Thẩm Chanh còn duy trì tư thế muốn để Tiểu Ngạo Tước xuống, bởi vì chỉ có như vậy, bé mới sẽ yên tĩnh một chút.

"Thi Ngạo Tước."bạn nào muốn đọc trước chương liên hệ : [email protected]

Từ khi sinh đứa nhỏ đến hiện tại, Thẩm Chanh vẫn chưa có gọi cả tên cả họ bé.

"Con còn gây nữa, có tin mẹ ôm con đi tặng người ta không."

Trước đó, tính tình Thẩm Chanh đã thu liễm rất nhiều, nhưng sau khi trải qua một phen giày vò vừa rồi, tính xấu của cô lại tới rồi.

"Em đành lòng cho?"

Giọng nói bất ngờ vang lên, sâu lắng mà dồi dào từ tính, dễ nghe đến có thể trêu chọc lòng người.

Thẩm Chanh nghe tiếng, quay đầu nhìn về hướng cửa.

Thi Vực đang lười nhác dựa vào ở trên khung cửa, anh liếc xéo cô, vẻ mặt bất cần đời, phóng đãng mà không gò bó.

Thẩm Chanh lạnh nhạt quét mắt nhìn anh một cái, không để ý anh.

"Y ...."

Tiểu Ngạo Tước ngậm ngón út trong miệng, nháy mắt nhìn cô, ánh mắt vô tội như là đang biểu đạt: Động một chút lại muốn ôm con đi tặng người, con không hiểu thế giới người lớn các người.

Thấy bé cuối cùng cũng an phận, Thẩm Chanh ôm bé lên, đặt bé đến trên giường.

Lần này, Tiểu Ngạo Tước không có khóc cũng không làm ồn, đặc biệt ngoan nằm ở trên giường, quơ động tay thịt nhỏ, cầm lấy đồ chơi nhỏ dán trên đầu giường bé chơi.

Thi Vực đi vào từ bên ngoài, nhìn thấy Tiểu Thiên Tước nằm một mình ở trên nệm tập bò chơi, anh sải bước lớn qua, cúi người ôm lấy tên nhóc kia.

"Y ...."

Vừa bị ôm lấy, Tiểu Thiên Tước liền lấy cây mài răng trong miệng ra.

Nhìn Thi Vực, bé cười khanh khách không ngừng, rất đáng yêu.

Thi Vực đặt bé đến trên giường, chơi đùa với hai tên nhóc một hồi, gọi người giúp việc tới trông chừng, sau đó lôi kéo Thẩm Chanh trở về phòng.

Cửa phòng vừa đóng, Thi Vực liền xoay người, một tay chống đỡ Thẩm Chanh trên cửa, không nói một lời, trực tiếp ngậm chặt môi của cô, cạy môi của cô.

"Ưm ...."

Dũng mãnh hung hãn, không có bất kỳ dấu hiệu, khiến Thẩm Chanh suýt nữa không thể chống đỡ được.

Cô dùng tay chống ở lồng ngực anh, dùng sức đẩy anh từ trước mặt ra, không dễ gì có cơ hội thở, nhưng chưa tới hai giây, anh lại hôn lên môi của cô.

"Ưm!"

Thẩm Chanh đẩy anh lần nữa, nhưng anh lại một phát giữ ngược tay của cô, không cho cô phản kháng.

Anh không ngừng chìm đắm vào nụ hôn này, dẫn dắt Thẩm Chanh từ bị động trở thành chủ động, chặt chẽ quyện vào nhau.

Một nụ hôn nóng bỏng kết thúc, Thẩm Chanh hô hấp dồn dập, như là không có xương, xụi lơ ở trong lòng anh.

"Muốn sao?" Anh dùng giọng nói mờ ám nhất để đầu độc cô, dùng cái cằm mang theo râu ria nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô.

Một chút cảm giác ngứa lan tràn đến trong lòng, khiến Thẩm Chanh đột nhiên có chút xúc động, nhưng lý trí vẫn chiến thắng dục vọng.

"Không muốn."

Nói xong, cô chui ra từ trong lòng anh.

Thi Vực lại không chịu cứ bỏ qua cho cô như vậy, một phát bắt được cổ tay của cô, dùng sức kéo cô vào trong ngực, tay thon dài chặt chẽ vòng ở eo của cô, khẽ hỏi ở bên tai cô: "Thân thể nóng như vậy, còn dám nói em không muốn?"

Thẩm Chanh ngẩng đầu nhìn anh, cố gắng hết mức khiến hô hấp của mình ổn định một chút, "Thân thể nóng, em phát sốt không được sao?"

"Phát sốt?" Thi Vực cười nhẹ, giọng nói sâu lắng lại quyến rũ mờ ám: "Sao anh cảm thấy là phát dục."

Anh lại có thể, nói cô phát dục?

Dục em gái anh!

Thẩm Chanh nhón chân lên, hung hăng cắn một cái ở trên bả vai anh.

Chương 845: Đổi chỗ cắn.

Coverter:

Editor: May

"Ưm...."

Thi Vực bị đau, phát ra một âm thanh hút khí trầm thấp.

Thẩm Chanh thừa dịp tay anh buông lỏng, đẩy anh ra.

Cô nắm đồ vặn cửa mở cửa phòng, muốn xông ra, nhưng người đàn ông phía sau cũng không cho cô cơ hội này.

Bước chân của cô còn chưa kịp bước ra, Thi Vực đã một phát nắm lấy tay của cô, bá đạo kéo cô trở về.

Anh quét chân qua, cửa phòng rầm một tiếng đóng lại.

"Cắn anh?"

Thi Vực giam cầm cô trong ngực, đôi mắt thâm thúy phóng ra ánh sáng nguy hiểm.

"Cắn anh thì thế nào?"

Anh có thể nói cô phát dục, chẳng lẽ cô không thể trả thù một chút ư?

"Không thế nào hết." Thi Vực cúi đầu tiến gần sát mặt của cô, duy trì khoảng cách khoảng một centimet với cô, sau đó cười khẽ lên, "Hiện tại anh thầm nghĩ cắn lại."

"Anh cắn đi." Thẩm Chanh thật sự cũng không sợ, động thân thể một chút, nghiêng sang một bên, lộ ra vị trí bả vai để anh cắn.

"Anh không cắn vai em." Anh nói: "Anh muốn đổi chỗ khác."

"...." Người đàn ông này, đúng thật là được voi đòi tiên.

"Sao, em dám để cho anh cắn, không dám để cho anh đổi chỗ cắn?" Bộ dạng anh cười lên, tác phong không đúng đắn đến cực điểm, làm cho người ta giận sôi.

"Ai nói em không dám ...." Thẩm Chanh nhíu mày, "Anh muốn cắn ở đâu?"

"Nơi này." Thi Vực có thâm ý chỉ bộ phận trước ngực cô một cái.

"Anh có biết xấu hổ hay không?" Lại muốn cắn ngực của cô?

"Không biết."

"Anh có thấy mất mặt hay không?" Cô đã mất mặt thay anh rồi! Thật hư hỏng! Thật đồi trụy! Thật thô bạo!

"Không cảm thấy." Anh cười: "Anh cắn chính là phụ nữ của anh, có gì hay mà phải mất mặt?"

"Anh cắn phụ nữ của anh thì không mắt mặt, nhưng hiện tại anh muốn cắn chính là ngực của phụ nữ anh!" Thẩm Chanh nhấn mạnh giọng nói nơi anh muốn cắn, "Ngực" .

"Cắn ngực thì thế nào?" Thi Vực thu ý cười nơi khóe môi lại, trong mắt một mảnh âm u, giọng nói của anh vừa thấp lại trầm, cực kỳ đè nén: "Tên tên nhóc đó có thể mút ngực em, cắn ngực em, anh thì không thể?"

Thẩm Chanh: "...."

Đây chính là nguyên nhân chủ yếu anh muốn cắn cô ngực?

Ghen?

Ăn dấm chua của con trai anh?

"Anh thật ấu trĩ!"

"Em quản anh ấu trĩ hay không làm gì." Vẻ mặt Thi Vực hậm hực khó chịu: "Cho em một phút đồng hồ suy tính, một phút đồng hồ sau nếu em vẫn chưa suy nghĩ kỹ càng, anh liền bá vương ngạnh thượng cung."

"Cho nên hiện tại, mặc kệ em có đáp ứng hay không, kết quả đều chỉ có một loại?"

"Ừ."

"Vậy một phút đồng hồ anh chờ đợi đó, không phải đợi uổng công sao?"

"Hửm?" Thi Vực khơi gợi mày kiếm, "Cho nên em là đang nhắc nhở anh, hiện tại có thể bá vương ngạnh thượng cung với em?"

Vừa dứt lời, anh tiến tới gần Thẩm Chanh đang chống đỡ trên cửa, vươn tay cởi áo cô....

"Ôi anh nhẹ chút, quần áo của em còn mới, đừng xé hỏng!"

Thẩm Chanh không có phản kháng, chỉ là đang nghĩ cách dời đi sự chú ý của anh.

Bởi vì cô biết rõ tính tình người đàn ông này, nếu như cô phản kháng, anh sẽ cho rằng đang giả bộ từ chối, lấy lui làm tiến.

Đàn ông đều là động vật thú tính, thích chinh phục con mồi không dễ chinh phục, đối với phụ nữ không thuận theo, bọn họ chỉ biết sinh ra dục vọng chinh phục mạnh hơn.

Cho nên hiện tại cô phải làm, chính là thuận theo, thuận theo hơn bất cứ lúc nào.

"Xé rồi mua mới, em muốn bao nhiêu anh mua cho em bấy nhiêu." Giọng nói người đàn ông, sau khi nhìn thấy một mảnh da thịt trắng nõn trước ngực cô liền trở nên khàn khàn, mang theo tình dục nào đó.

Thẩm Chanh một phát bắt được đôi tay đang cởi nút áo của cô, nói: "Em không muốn mới, em chính là thích bộ trên người này...."

Chương 846: Được không, ông xã.

Editor: May

"Phiền toái."

Thi Vực không vui nói xong, vẫn là thả chậm động tác vốn đang gấp gáp lại

Trên người Thẩm Chanh mặc một kiện áo chiffon màu trắng, quả thật là mới mua, là mua lúc đi dạo phố vào ngày hôm qua với Thi Khả Nhi.

Lúc ấy cô vốn chỉ ôm tâm lý tùy tiện thử một lần, cũng không tính mua, kết quả sau khi mặc vào, Thi Khả Nhi cũng không hỏi cô có thích hay không, không quan tâm trực tiếp trả tiền thay cô.

Lúc ấy Thi Khả Nhi còn nói vấn đề linh tinh như, "Chị dâu, phụ nữ không thể muôn đời không thay đổi, như vậy đàn ông sẽ nhìn chán", "Tuy rằng anh của em rất là yêu chị không sai, nhưng chị phải biết rằng anh ấy là một người đàn ông rất có mị lực, mỗi ngày anh ấy sẽ đối mặt với sự hấp dẫn khác biệt, chịu ảnh hưởng cũng không thể tránh được", "Hiện tại phụ nữ bên ngoài, có ai không phải thay đổi đủ loại kiểu thiếu nữ xinh đẹp, ngây thơ trong sáng gợi cảm tùy ý" "Chị không thể lúc nào cũng mặc áo sơ mi, quần jean, như vậy rất không có ý mới".

Tóm lại chính là nhắc nhở Thẩm Chanh, phụ nữ khi kết hôn không thể không để ý mình, phải xem ông xã là tình nhân, mỗi ngày mặc quần áo cho anh ta nhìn, nói lời tâm tình dễ nghe cho anh ta nghe.

Đối với đàn ông, không thể thả quá lỏng, cũng không thể giữ quá chặc, phải vừa phải, thỉnh thoảng cho anh ta một chút ngon ngọt, thỉnh thoảng cũng phải cho anh ta một vài vấn đề khó.

Để anh ta cảm thấy, cô đã không thể tách rời anh, cũng có thể không có anh, làm một phụ nữ khó hiểu.

"Em mặc bộ này có đẹp không?" Thẩm Chanh rất tự nhiên chuyển chủ đề.

Cô thoáng đến gần trước mặt anh một chút, quần áo trên người vẫn còn có chút mất trật tự, lộ ra bả vai và xương đòn vai, có chút gợi cảm.

Thi Vực nhìn cô, con ngươi vốn thâm trầm nhuộm lên chút âm u.

"Đẹp mắt."

Anh trầm giọng dữ dội, không có chút nhiệt độ đáng nói.

"Quần áo đẹp mắt như vậy, em muốn mặc cho em nhìn lâu thêm một lát, nếu không, lúc ngủ lại cởi?" Thẩm Chanh đưa tay ôm cổ của anh, áp thân thể lên trên ngực của anh, "Được không, ông xã."

"Ừ."

Giọng nói của anh vẫn lạnh chìm như vậy, dường như giảm thấp nhiệt độ trong không khí.

Sự thật chứng minh, Thi Vực hoàn toàn hết cách với cô.

Mỗi một lần, chỉ cần Thẩm Chanh làm nũng ở trước mặt anh, hoặc là nói hai câu dịu dàng, anh đến cả đầu ngón tay của cô cũng không nỡ đụng vào chút nào.

Anh nắm cổ tay cô đang vòng trên cổ anh xuống, đẩy cô từ trước mặt ra, ngay sau đó đưa tay nới lỏng cổ áo một chút, kéo caravat.

"Anh đi tắm rửa."

Nói xong, anh xoay người đi tới phòng tắm.

Nhìn cửa phòng tắm đóng lại, Thẩm Chanh thở phào một hơi.

Cắn ngực gì chứ, cuối cùng cũng tránh được rồi.

Cô đi đến bên giường, muốn lên giường nằm một lát nữa, lúc này lại chú ý tới cái hộp đặt ở trên tủ đầu giường.

Sực nhớ ra gì đó, cô vươn tay cầm cái hộp qua.

Lúc mở hộp ra, Thẩm Chanh phát hiện dưới nội y có đè một cái thẻ, vì vậy lấy ra xem.

【 Cô cũng đẫ lập gia đình, ân oán giữa chúng ta liền xóa bỏ đi, năm đó chia rẽ cô và con trai tôi, tôi quả thật có chỗ không đúng, nhưng sự thật chứng minh tôi cũng đã đúng, bởi vì cô đã gả cho một người đàn ông tốt hơn ..... Lương Ngâm Thu 】

Lương Ngâm Thu?

Nếu như không phải nhìn thấy ba chữ kia, Thẩm Chanh có thể cả đời cũng không muốn nhớ đến cái tên này.

Không phải cô không bỏ xuống được, mà là ban đầu người phụ nữ này quả thật đã từng thương tổn cô.

Từng phát sinh vẫn luôn là từng phát sinh, dù cho hiện tại đã qua, trong lòng cũng không thể mài phẳng toàn bộ.

Thật ra, cô thật không nghĩ tới vị phu nhân họ Lương tặng quà này, sẽ là Lương Ngâm Thu.

Dù sao ân oán giữa cô và bà ta đã ăn sâu bén rễ, sớm đã đến mức không thể lui tới rồi.

Chương 847: Để xuống thì nên để xuống.

Editor: May

Một người phụ nữ thích hơn người như Lương Ngâm Thu, sẽ chủ động nhận lỗi với cô, có lẽ là nhận thức được lỗi lầm của mình.

Thẩm Chanh cười cười, thả tấm thẻ lại trong hộp, đắp cái hộp lại lần nữa.

Cô cũng không thích phần lễ vật này, nhưng bởi vì đây là Lương Ngâm Thu đưa, cô lại không thể không nhận lấy.

Lương Ngâm Thu có thể để lòng tự trọng mình luôn lấy làm kiêu ngạo xuống nhận lỗi với cô, vậy cô còn có lý do gì từ chối ý tốt của đối phương.

Cũng đã qua lâu như vậy, cô cần gì bởi vì chuyện này mà náo loạn tâm tư chứ.

Chỉ là đối với phần lễ vật này, cô lại cảm thấy cực kỳ thấp kém.

Tặng gì không tốt, lại tặng nội y?

Cô xé ném tấm thẻ vào trong thùng rác, sau đó cầm cái hộp xuống lầu giao cho người giúp việc, để cho các cô xử lý tốt nội y này, hơn nữa sai người ta tặng quà lại cho Lương Ngâm Thu.

Là một túi xách LV số lượng có hạn.

Thẩm Chanh không thích nợ nhân tình người khác, cũng không muốn có bất kỳ liên quan gì với Lương Ngâm Thu nữa, nên mới lựa chọn dùng quà đáp quà.

Ân oán giữa hai người xem như hóa giải như vậy đi, bởi vì bản thân cũng chưa từng có lui tới nhiều, cho nên quan hệ giữa bọn họ vẫn chỉ có thể giống như ban đầu, giới hạn ở người xa lạ.

Ngày hôm sau Thẩm Chanh ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Mộ Bạch.

Cô không rõ lắm anh ta lấy được số cô từ đâu, cũng không có hỏi nhiều, chỉ là giống như người bình thường hàn huyên vài câu, nói chuyện ngắn gọn với nhau vài phút.

Mộ Bạch nói cho cô biết, bây giờ anh ta đang định cư ở nước ngoài, sự nghiệp cũng sẽ phát triển ở bên đó, về sau có thể sẽ không thường về nước nữa.

Trước khi cúp điện thoại, anh ta biểu lộ tình cảm của mình, anh ta nói thẳng thắn cho Thẩm Chanh biết, cô vĩnh viễn đều ở trong lòng anh ta, không xóa đi được.

Nhưng cho dù là như vậy, anh cũng sẽ không chen chân phá đám, bởi vì thật sự yêu một người không phải phải chiếm được cô, mà là muốn lặng lẽ nhìn cô hạnh phúc.

Anh ta nói anh ta sẽ kết hôn sinh con, nhưng sẽ không bắt buộc mình quên người trong lòng.

Lúc nghe anh ta nói lời này, Thẩm Chanh cũng không có bao nhiêu cảm xúc, hoặc có lẽ bởi vì theo thời gian trôi qua, tình cảm với anh ta đã sớm nhạt đến chỉ còn mỗi một tờ giấy trắng, hoặc có thể là trái tim của cô đã sớm hoàn toàn chìm đắm ở trên người một người đàn ông khác.

Hiện tại quan hệ giữa cô và Mộ Bạch, quen thuộc hơn người xa lạ một chút, lạ lẫm hơn bạn bè một chút.

Dù cô đã biết năm đó Mộ Bạch là vì bệnh mà rời khỏi cô, cũng vẫn là như thế.

Giữa cô và anh ta, vĩnh viễn đều không trở về quá khứ được, không thể trở lại quá khứ nữa.

Lúc kết thúc cuộc điện thoại này, cô chỉ là lạnh nhạt nói một câu, "Bảo trọng."

Hai chữ kia, vẽ lên một dấu chấm tròn cho một đoạn tình cảm chưa bắt đầu cũng chưa có phần cuối, hoàn toàn chặt đứt tất cả liên quan giữa bọn họ.

Một tháng sau, Thẩm Chanh nghe Diệp Tử nói, lúc chị của cô ấy ở nước ngoài khảo sát một hạng mục, ngẫu nhiên gặp được mộ Bạch.

Đương nhiên hai người cùng nhau ăn cơm, du ngoạn, còn một lần ngồi xe cáp treo kích thích nhất.

Khi bước xuống từ xe trên núi, hai chân Diệp Mân như nhũn ra, vừa chóng mặt vừa ói, là Mộ Bạch cõng cô ấy về khách sạn.

Sau khi giữa hai người có chút tiến triển, nghe nói đã bắt đầu thử hẹn hò rồi.

Lúc biết chuyện này, Thẩm Chanh liền suy nghĩ, thứ duyên phận này thật đúng là nói không rõ ràng.

Mộ Bạch và Diệp Mân là cùng nhau lớn lên từ nhỏ, qua nhiều năm như vậy, tình cảm giữa bọn họ vẫn chưa tiến triển. Nhưng bây giờ bởi vì cùng ngồi một lần xe cáp treo mà bắt đầu một đoạn tình cảm lưu luyến mới.

Cô chỉ hy vọng, Diệp Mân có thể trợ giúp Mộ Bạch để xuống những thứ không bỏ xuống được kia, chính thức đi đến cùng, kết hôn sinh con, sau đó từ từ đến già.

Chương 848: Yêu em, sẽ nhớ kỹ toàn bộ thói quen sinh hoạt của em.

Chương 848: Yêu em, sẽ nhớ kỹ toàn bộ thói quen sinh hoạt của em.

Editor: May

Buổi tối trước khi ngủ, Thẩm Chanh và Thi Vực thương lượng một chút về chuyện thành Giang.

Thật ra trước đây bọn họ đã định về thành Giang nhìn xem, nhưng bởi vì chuyện công việc trì hoãn, cộng thêm hai đứa nhỏ còn nhỏ, cho nên liền kéo chuyện về thành Giang đến bây giờ.

Hiện tại Tiểu Ngạo Tước và Tiểu Thiên Tước đã sắp năm tháng, ra khỏi nhà không có trở ngại, cho nên Thi Vực đồng ý mang hai đứa bọn chúng cùng về thành Giang.

Bởi vì Thẩm Trung Minh vẫn luôn ngày đêm mong nhớ với hai tên nhóc kia, cho nên Thẩm Chanh cũng muốn dẫn bọn chúng đi qua để Thẩm Trung Minh nhìn xem.

Bởi như vậy, cô cũng không cần mỗi lúc trời tối quay video hai túi sữa nhỏ gửi cho cha ma bài bạc của cô xem nữa

*

Trải qua điều tra trong khoảng thời gian này, vụ án Tần Nghê bị giết hại vào ba năm trước cũng có tiến triển mới, phía cảnh sát nói là tìm được một chút manh mối mới, cho nên cần Tần Cận trở về hỗ trợ điều tra.

Tần Cận phải về thành Giang một thời gian ngắn, không nỡ để một mình Diệp Tử ở thành Đô, vì vậy liền quyết định mang cô ấy cùng trở về.

"Em thấy em vẫn là không nên trở về, em sợ em ở bên cạnh anh, sẽ ảnh hưởng đến chuyện anh làm."

Diệp Tử sợ gây ra phiền phức cho anh, quấy rầy đến anh, cho nên không có ý định cùng về thành Giang với anh.

"Em không ở bên cạnh anh mới sẽ ảnh hưởng đến chuyện anh làm." Tần Cận nói xong, một tay kéo cô vào trong ngực, dùng sức giam cấm cô không cho cô nhúc nhích, "Bảo em trở về với anh thì em liền đi trở về theo anh, đừng nói nhảm, anh không thể nào để một mình em ở lại thành Đô."

"Em không ở bên cạnh anh sẽ ảnh hưởng anh làm chuyện gì chứ?" Diệp Tử ngoan ngoãn dựa vào ở trong lòng anh, vẻ mặt chăm chú nhìn anh, "Anh yên tâm đi, em đâu phải là đứa trẻ, hơn nữa nhà em vốn là ở thành đô, ba mẹ em đều ở đây, sao lại là một mình em chứ?"

"Em không ở bên cạnh anh sẽ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của anh, hơn nữa không có em ở cùng, sao anh làm việc được." Tần Cận lạnh lùng nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc nói xong lời nói không đứng đắn,

Diệp Tử không hiểu lời của anh, "Chất lượng gì? Làm việc gì?"

"Chất lượng yêu, làm việc yêu."

Diệp Tử nghe tiếng, đỏ mặt, xấu hổ chui vào trong lòng anh, "Đáng ghét, anh lại nói loại lời này!"

"Cái gì gọi là lại?" Tần Cận đưa tay nâng cô lên, cúi đầu nhẹ mổ một ngụm ở môi cô, nheo đôi mắt thâm sâu lại, "Anh đã cấm dục một tháng, em vẫn chưa muốn để cho anh khai trai sao?"

"Là anh tự muốn cấm dục, cũng không liên quan đến em...." Khuôn mặt nhỏ của Diệp Tử hồng hồng, nhìn có vẻ rất đáng yêu.

Tần Cận dùng tay ôm lấy cằm của cô, nâng lên trên, để cho cô nhìn thẳng mắt của anh: "Anh cấm dục là vì lần sau làm càng sâu hơn, như vậy xác suất để em mang thai mới có thể càng lớn. Sao có thể không liên quan đến em?"

Không đợi Diệp Tử nói chuyện, anh lại mở miệng nói: "Thời kỳ rụng trứng của em sắp đến, chính là ngày mai, nếu như em không theo anh về thành Giang, chúng ta làm sao đây? Nếu như lần này không làm, lại phải chờ một tháng."

Anh nói xong, giọng nóitrầm xuống, "Tiểu Diệp Tử, em có biết ông đây cũng sắp đã không đợi kịp, hiện tại, lập tức, đã muốn để em mang thai con của ông đây!"

Mặt Diệp Tử nóng hổi dữ dội, cô dùng tay che lại, thả giọng xuống trầm thấp, "Sao anh đến kỳ rụng trứng của em khi nào cũng biết...."

Tần Cận để sát vào cô, nói ở bên tai cô: "Yêu em, sẽ nhớ kỹ toàn bộ thói quen sinh hoạt của em, kể cả tất cả vấn đề sinh lý của em."

"À ...."

Diệp Tử dúi đầu vào trong lòng ngực của anh, ôm chặt lấy eo của anh.

Page 2
Chương 849: Cá mắc câu.

Editor: May

Diệp Tử ngồi trên máy bay tư nhân của Thi Vực và Thẩm Chanh, Tần Cận lại lựa chọn một mình đi sân bay ngồi chuyến bay.

Vừa đến sân bay, anh liền nhận được điện thoại Cố Liên Thành gọi tới, "Cận, sao anh về thành Giang cũng không cho em biết một tiếng? Em có thể cùng trở về với anh."

"Thương thế trên chân em còn chưa khỏe, không thể chạy loạn. Em yên tâm, nhiều nhất nửa tháng thì tôi sẽ trở lại."

Giọng nói cực kỳ ôn nhu, khiến Cố Liên Thành đâu kia di động yên tâm một chút, cô ta cầm chặt điện thoại di động nói: "Vậy anh cẩn thận một chút, thu xếp xong chuyện trên phương diện làm ăn liền trở lại, em ở nhà chờ anh."

Lúc cô ta nói lời này, giọng điệu cực kỳ giống như một người vợ nói với chồng.

Tần Cận ừ một tiếng, giơ khóe môi khêu gợi lên, "Lập tức qua cửa kiểm an rồi, cúp trước."

"Được." Giọng nói của Cố Liên Thành có chút mất mát, nhưng vì không để cho Tần Cận phát giác, cô ta cố gắng che dấu đi, dặn dò: "Đi đường cẩn thận, đừng vì công việc mà khiến thân thể mệt mỏi, nhớ ăn cơm, đặc biệt là bữa ăn sáng."

Không đợi Tần Cận trả lời, cô ta lại nói, "Em không thích cảm giác bị người tắt điện thoại, cho nên, lần này em có thể cúp trước không?"

"Có thể." Tần Cận sảng khoái nói.

"Vậy, em cúp đây..."

"Ừ."

"Tút...."

Nghe trong điện thoại truyền tới âm thanh bận, Tần Cận giảm đi nụ cười nơi khóe môi, trong con ngươi sâu thẳm nhuộm lên một tầng lạnh lùng.

Ngay sau đó gửi một tin nhắn cho Thi Vực: "Cá mắc câu rồi."

Đầu kia, sau khi Cố Liên Thành cúp điện thoại, đè mạnh điện thoại di động ở vị trí trái tim, nhịp tim cực kỳ nhanh, có chút đột nhiên rối loạn.

Cô ta biết, đây là cảm giác động lòng.

Ba năm trước, cô ta cho rằng đối với Tần Cận chỉ là thưởng thức đơn thuần, lúc ấy anh đã là một người đàn ông rất ưu tú, cô ta cảm thấy đàn ông như vậy không thể bỏ qua, vì vậy chủ động thổ lộ với anh.

Lúc ấy bị từ chối, cô ta quả thật có chút mất mát, nhưng loại cảm giác mất mác này theo cô ta rời khỏi thành Giang liền hoàn toàn biến mất.

Cho nên cô ta rất rõ ràng, ba năm trước cảm giác đối với Tần Cận không phải là thích cũng không phải là yêu, bởi vì thích hoặc là yêu một người, sẽ không dễ dàng để xuống như vậy, càng sẽ không dễ dàng buông tha như thế.

Ba năm sau gặp lại lần nữa, anh ưu tú hơn lúc trước, trên người của anh như là có một tia sáng chói mắt, mặc kệ đi tới chỗ nào, đều được chú ý.

Cô ta muốn bỏ qua anh, nhưng đến hiện tại mới phát hiện, cô ta đã từng bước từng bước rơi vào tay giặc.

Ở thế công ôn nhu của anh, trái tim đã thất thủ.

Đúng lúc đó, điện thoại đột nhiên vang lên, tưởng Tần Cận gọi tới, cô ta vội vã xem xét hiển thị cuộc gọi đến.

Khi nhìn thấy trên màn hình điện thoại di động biểu hiện ra hai chữ "dì nhỏ", trong mắt cô ta hiện lên một chút mất mát.

Cô ta chần chờ một lúc, điều chỉnh xong tâm tình của mình, vẫn là nhận nghe điện thoại: "Alo, dì nhỏ."

"Liên Thành, mấy ngày gần đây cháu xảy ra chuyện gì, gọi điện thoại cho cháu luôn không nghe?" Giọng nói Diệp Cẩn vọng đến, có chút nóng nảy: "Còn tưởng rằng cháu xảy ra chuyện gì rồi!"

"Xin lỗi dì nhỏ, mấy ngày hôm trước điện thoại di động cháu hỏng nên cầm đi sửa, hôm nay vừa cầm về." Cố Liên Thành có chút xin lỗi nói.

"Cháu không có chuyện gì là tốt rồi." Diệp Cẩn thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó nghĩ đến cái gì, lại hỏi, "Dì thấy được buổi triển lãm công ty cháu trong tin tức, khi đó cháu xảy ra chuyện gì ở trên sân khấu, sao có thể trẹo chân chứ? Giờ thế nào rồi, chân tốt chưa?"

Cố Liên Thành cười nói: "Có thể là bình thường không quen mang giày cao gót quá cao thôi, nhất thời không có chú ý liền ngã xuống. Dì nhỏ người yên tâm, cháu không có gì đáng ngại, đã sắp tốt lại rồi."

Page 3
Chương 850: Hy vọng dì đừng can thiệp chuyện của cháu.

Editor: May

"Cháu phải cẩn trọng không được khinh suất, trẹo chân cũng không phải là chuyện nhỏ, hơi không chú ý sẽ lưu lại mầm bệnh, sẽ ảnh hưởng cả đời của cháu. Dì quen biết một lão trung y, y thuật rất cao minh, một lát nữa dì lái xe tới đón cháu, dẫn cháu đi tới đó khám thử."

"Không cần đâu dì nhỏ, cháu thật sự không sao." Cố Liên Thành từ chối nói: "Lúc ấy trẹo chân bác sĩ đã nói, chỉ là gãy xương rất nhỏ mà thôi. Băng thạch cao, lại nằm trên giường một thời gian ngắn, hiện tại về cơ bản có thể xuống đất bước đi, hẳn là không có trở ngại."

"Cháu đó, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, như nữ siêu nhân, thương động cốt đều không thấy cháu khóc." Diệp Cẩn thở dài nói, "Cháu thật sự không đi dì cũng không miễn cưỡng cháu, nhưng cháu phải đi bệnh viện kiểm tra lại đúng hạn, nhìn xem khôi phục thế nào."

"Cháu biết rồi dì nhỏ." Cố Liên Thành cười cười, "Ngoại trừ ba mẹ cháu, cũng chỉ có dì quan tâm cháu nhất, vết thương ở trên người của cháu, nhưng thật giống như đau ở trong lòng dì."

"Cháu biết là tốt rồi." Diệp Cẩn nói: "Mẹ cháu là chị họ ruột của dì, dì cũng chỉ có một cháu gái là cháu, cháu không đối tốt với cháu thì còn đối tốt với ai."

Không đợi Cố Liên Thành mở miệng, cô ta lại nói: "Dì nhỏ làm cái gì cũng là vì tốt cho cháu, kể cả trước đó bảo cháu đi tiếp cận Tiểu Vực. Cháu ddungwfw cảm thấy dì nhỏ quá ích kỷ, bởi vì chuyện tình cảm này, nếu cháu không đi tranh thủ, thì vĩnh viễn đều không chiếm được."

Nghe cô ta nói như vậy, ánh mắt Cố Liên Thành phai nhạt một chút, cô mím môi im lặng một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Dì nhỏ, cháu có chuyện muốn nói với dì, hy vọng dì có thể hiểu cho cháu."

Diệp Cẩn nghe tiếng, mơ hồ đoán được là chuyện không tốt, vì vậy nghiêm túc lên, "Chuyện gì?"

"Cháu nghĩ, cháu không thể đi tiếp cận Thi Vực." Cố Liên Thành nhẹ nói: "Cháu đã yêu một người đàn ông khác."

Diệp Cẩn hoảng hồn, "Gì? Cháu nói cháu đã yêu một người đàn ông khác?"

"Đúng." Cố Liên Thành không có giấu diếm, không hề giữ lại nói cho cô ta biết: "Anh ấy tên Tần Cận, chúng cháu đã quen biết từ ba năm trước. Anh ấy rất ưu tú, cũng rất có bản lĩnh, không hề kém hơn Thi Vực."

"Liên Thành, có đôi khi chuyện tình yêu này không phải đơn giản như bề ngoài, cháu nói cháu yêu anh ta, vậy anh ta thì sao, có yêu cháu không? Cháu không thể bởi vì một nhân tố phương diện liền ...."

Không đợi Diệp Cẩn nói xong, Cố Liên Thành liền chặt đứt lời của cô ta: "Dì nhỏ, cháu rất rõ ràng lòng của mình, hy vọng dì đừng can thiệp chuyện của cháu."

"Nhưng mà ...."

"Dì nhỏ, lần sau gặp mặt lại trò chuyện đi, cháu hơi mệt một chút, muốn ngủ một giấc."

Cố Liên Thành viện cớ, liền cúp điện thoại.

Cô nằm ở trên giường, cầm di động trầm tư một lúc, cuối cùng mở bản đồ định vị ra, tìm được điểm đỏ mục tiêu trên đó, quan sát lộ tuyến đối phương.

Sở dĩ Tần Cận và Thi Vực tách ra đi, không phải bởi vì máy bay tư nhân không ngồi được nhiều người như vậy, mà là bởi vì mục đích khác của anh.

Trước đó lúc chân Cố Liên Thành vừa bị thương, Tần Cận từng đi đến nhà cô ta thăm cô ta một lần, lúc ấy điện thoại Cố Liên Thành hỏng nên đưa đi sửa, cô ta mượn điện thoại di động của anh gọi một cú điện thoại.

Sau khi nói chuyện điện thoại xong cô ta không có lập tức trả lại điện thoại cho Tần Cận, nói là đói bụng rồi, muốn ăn bò bít tết.

Tần Cận không biết làm món ăn, càng sẽ không làm bò bít tết, cho nên liền lái xe đi mua.

Lúc ấy quên cầm điện thoại, anh cũng không có để ý, sau đó có một lần cầm điện thoại đi kiểm tra mới phát hiện, trong điện thoại di động có gắn thiết bị định vị truy tìm.

Khi đó anh mới biết được, lúc ấy Cố Liên Thành cũng không phải thật sự muốn ăn bò bít tết, mà là vì muốn cài thiết bị định vị ở trong điện thoại anh nên cố ý đẩy anh đi.

Vì không để cho Cố Liên Thành phát giác mà đề cao cảnh giác, anh không có vứt bỏ thiết bị định vị trong di động ra.

Nguồn: thichdoctruyen.com

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro