Chương 237 - 238

CHƯƠNG 237: Đã Sớm Sắp Đặt

"Hả?" Tôi hơi bất ngờ, muốn tránh khỏi tay anh ta, anh ta lại càng nắm chặt hơn.

"Mạc Oánh, anh sẽ trở nên mạnh mẽ, em hãy chờ anh. . ." Anh ta nói xong câu đó, 'ầm' một cái, ngã xuống!

Tôi sợ hết hồn: "Tô Quân, Tô Quân. . ."

Cho dù tôi kêu như thế nào, vỗ như thế nào nên mặt anh ta, anh ta cũng không có phản ứng, tiếng hít thở đều đều, lồng ngực hơi phập phồng, một hồi lâu sau tôi mới nhận ra. . . anh ta ngủ thiếp đi rồi!

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhìn dung nhan lúc ngủ say của anh ta, gương mặt phiếm hồng vì say rượu.

Hẳn là anh ta đã say lắm rồi.

Thật may là, anh ta đã uống say rồi mới nói mấy lời đó với tôi, nếu không tôi cũng không biết phải đối mặt với anh ta như thế nào nữa.

Tô Quân, anh là người đàn ông tốt, trong tương lai sẽ gặp được một cô gái còn tốt hơn em gấp trăm lần, gấp vạn lần, đó mới là người anh muốn tìm, em không xứng làm người phụ nữ của anh, em thật sự, không xứng với anh.

****************

Quay phim cũng quay xong, hôn lễ cũng diễn ra, tôi cũng coi như rảnh rỗi.

Hôm nay là ngày năm, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của ông ngoại, cuối cùng bác sĩ cũng cho ông ngoại xuất viện.

Ông ngoại nói, ngày tám là ngày hôn lễ trong đại của tôi, cho dù bất cứ chuyện gì cũng phải xuất viện, hơn nữa còn muốn xuất viện trước, không muốn lúc tôi đang làm lễ kết hôn mà chạy từ bệnh viện tới, đó là điềm xấu!

Thật ra thì tôi cũng không muốn ông ngoại xuất hiện trong buổi lễ kết hôn của tôi, bởi vì, không biết mấy người đó sẽ nghĩ như thế nào về ông, dù sao Lục Minh Hiên cũng là người có tiền, mấy người bạn hay người quen của anh ta, ai cũng là người giàu có, khẳng định sẽ xem thường người nghèo như chúng tôi!

Tôi không muốn ông ngoại bị bọn họ xem thường! Nhưng mà ông ngoại muốn tham dự hôn lễ của tôi, dù sao tôi cũng là cháu ngoại mà ông thương yêu nhất, cho nên tôi sẽ không để ông thất vọng, vậy nên tôi đã sớm nói với Lục Minh Hiên, trong tiệc cưới, ông ngoại tôi sẽ đích thân đến đó.

Tôi xách hành lý của ông ngoại, cùng Mạc Văn Phượng đi ra khỏi bệnh viện, nhìn thấy thư ký của Lục Minh Hiên.

Cô ta cũng thấy tôi, tiến lên cung kính nói với tôi: "Mạc tiểu thư, cô khỏe, tôi là thư ký của Lục Minh Hiên, Lục tiên sinh phái tôi tới đón cô, bây giờ đang ở nhà hàng chờ mọi người!"

Tôi hơi bất ngờ, anh ta đã đáp ứng trước khi kết hôn sẽ gặp mặt ông ngoại một lần, nhưng cũng không có nói cho tôi biết chính xác thời gian, thật không ngờ lại đột nhiên đến đón chúng tôi đi.

Chỉ có điều hôm nay thì cũng được, hôm nay ông ngoại xuất viện, chắc là đã sớm sắp đặt rồi nhỉ?


CHƯƠNG 238: Lần Đầu Gặp Mặt

Chỉ có điều hôm nay thì cũng được, hôm nay ông ngoại xuất viện, chắc là đã sớm sắp đặt rồi nhỉ?

Xe chạy đến một nhà hàng năm sao cao cấp thì dừng lại ngay trước cửa, mười mấy người giữ cửa nhanh chóng tiến lên, mở cửa cho chúng tôi, đúng là phong cách phục vụ năm sao, còn chuẩn bị cả xe lăn cho người già.

Ông ngoại thoải mái ngồi vào xe lăn, người phục vụ đẩy đi ở phía trước, tôi và thư ký đi theo ở phía sau, Mạc Văn Phượng hết nhìn đông lại nhìn tây, giống như hai lúa lần đầu tiên lên thành phố, nhìn xung quanh, ngạc nhiên kêu lên: "Woah, nhà hàng này thật là cao cấp quá đi! Trước đây mẹ còn chưa bao giờ biết ở đây lại có nhà hàng cao cấp như vậy!"

Nói nhảm, thường ngày bà rong ruổi theo mấy người đàn ông kia, bà ngoại trừ nghĩ tới mấy người đàn ông, còn chú ý tới cái gì nữa đâu chứ? Chỉ có điều là hoàn cảnh gia đình chúng tôi cũng không tốt, muốn vào mấy nhà hàng cao cấp, cũng không có tiền để mà vào!

Nhà hàng này cũng thật là xa hoa, vách tường giống như là được dát vàng lên, xung quanh vàng rực rỡ, trên trần nhà treo mấy cái đèn chùm, giống như mấy xâu chuỗi kim cương, lóe ra tia sáng chói mắt, ánh đèn nhu hòa màu vàng kim, trên sàn nhà trải thảm màu đỏ thẫm một đường dài vào trong!

Đại sảnh của nhà hàng, rộng thênh thang, còn có một cái đài phun nước, giống như đang đi vào một cung điện Châu Âu, vô cùng hoa lệ, cao sang quyền quý! Tất cả mọi thứ ở đây đều toát lên phong cách quý tộc!

Kỳ quái là, nhà hàng lớn như vậy, nhưng sao không có ai hết? Trong đại sảnh, cũng chỉ có mình Lục Minh Hiên đang ngồi ở cái bàn ăn ở chính giữa, mấy cái bàn bên cạnh đều trống không, một người khách cũng không có!

"Sao ở đây không có ai hết vậy?" Tôi nhỏ giọng hỏi.

Thư ký nghe vậy, nói nhỏ vào tai tôi: "Hôm nay Lục tiên sinh đã bao hết cả nhà hàng này rồi."

Khi chúng tôi đi đến chỗ Lục Minh Hiên, Mạc Văn Phượng ngay lập tức vọt đến trước mặt anh ta, một phát nắm chặt tay của Lục Minh Hiên, kích động nói: "Ôi chao, cậu hẳn là Lục tổng giám đốc đây có phải không! Thật là vinh dự được gặp mặt!"

"Bà là?" Lục Minh Hiên nhíu mày.

"Tôi là mẹ của Mạc Oánh! Tôi tên là Mạc Văn Phượng, lần đầu gặp mặt, cậu khỏe cậu khỏe!"

Lục Minh Hiên nhìn tôi, tôi quay đầu qua chỗ khác giả bộ không thấy, làm mặt lạnh.

Người đàn bà này thật là mất thể diện! Vừa nhìn thấy người có tiền, ngay cả mình tên gì cũng quên mất! Tôi hối hận đã dẫn bà ấy theo đến đây!

"Bác mạnh khỏe." Lục Minh Hiên nhàn nhạt nói, không dấu vết rút tay về.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro