Chương 287 - 288
CHƯƠNG 287: Quà Tặng Cho Em
"Chị, chúng em dọn nhà rồi, sau này chúng em sẽ sống ở đây. . ." Bọn trẻ chỉ vào phía sau lưng, tôi ngẩng đầu lên, nhìn theo phương hướng ngón tay của bọn trẻ, bây giờ mới phát hiện, đằng sau là một khu nhà giống như trường học.
Nhưng đó không phải là trường học, bởi vì trước cửa, có ghi bảy chữ thật to: Viện Phúc Lợi Nhi Đồng Mạc Oánh.
Tôi ngây ngẩn cả người, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Lúc này, viện trưởng đi tới, cười ha ha nói với tôi: "Mạc tiểu thư, thật là biết ơn cô, nhờ có số tiền quyên góp của cô, tôi và bọn trẻ mới có thể quay trở lại nội thành, được ở trong một tòa nhà tốt như vậy, đủ tiền mời giáo viên tới dạy học, sau này bọn trẻ cũng có thể có được một cuộc sống đầy đủ, còn được tiếp nhận giáo dục hoàn chỉnh, đây đều là công lao của cô đó. . ."
"Tôi. . ." Không biết phải nói cái gì nữa, nghe mấy câu nói này của bà, tôi cũng đại khái hiểu được chuyện gì đang xảy ra rồi, quay đầu, Lục Minh Hiên đang đứng cách đó không xa, mỉm cười nhìn tôi, lúc này, tôi cảm thấy anh ta giống như một thiên sứ, chỉ có điều hào quang của anh ta, đã chuyển hết lên người tôi rồi.
Trong viện mồ côi này có hồ bơi, phòng học, còn có sân chơi thể thao, tất cả mọi thiết bị vật tư đều có đầy đủ hết, nơi này có thể chứa được đến hơn một ngàn đứa trẻ, đoán chừng là cô nhi viện tốt nhất ở đây rồi.
Tôi đứng dưới bóng cây ở sân thể thao, nhìn bọn trẻ chơi vui vẻ, từ trên mặt bọn trẻ, có thể thấy bọn chúng đang rất hạnh phúc, trong lòng tôi cũng vô cùng cao hứng.
"Đây chính là món quà mà anh muốn tặng cho tôi sao?"
"Em thích không?" Bên môi anh ta treo nụ cười nhàn nhạt.
Tôi không trả lời, nhưng nụ cười sáng sủa trên mặt cũng đã cho anh ta một câu trả lời chắc chắn.
Phần lễ vật này, tôi rất thích, cũng rất cảm động, mơ ước ngây thơ của tôi ngày đó, bây giờ có thể thực hiện được rồi.
"Cảm ơn anh." Tôi chân thành nhìn anh ta, ba chữ này, phát ra từ tận sâu trong đáy lòng tôi.
Biết anh ta lâu như vậy, tôi còn chưa bao giờ chân thành nói với anh ta ba chữ này!
"Không cần phải nói cám ơn với anh." Anh ta nhìn lên bầu trời xanh thẳm, dừng một chút, lại nói tiếp: "Nếu như em nhất định phải nói ba chữ đó, không bằng, đổi một câu khác đi, anh sẽ càng vui vẻ hơn."
Hiếm khi thấy anh ta nói giỡn, tôi cũng cười: "Ví dụ như?"
Anh ta làm bộ nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Ừ, ví dụ như, em thích anh, em yêu anh, các thứ."
Tôi 'phì' cười một tiếng.
"Không nghĩ tới anh cũng đùa giỡn kiểu này!"
"Anh đang nghiêm túc." Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt thâm tình, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, không giống như đang nói giỡn.
CHƯƠNG 288: Bắt Đầu Lại Với Anh Lần Nữa
"Anh đang nghiêm túc." Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt thâm tình, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, không giống như đang nói giỡn.
Không khí lập tức trở nên có chút quái dị, nụ cười của tôi cứng lại, không biết phải làm sao bây giờ.
"Trễ lắm rồi, chúng ta về nhà thôi." Tôi lảng sang chuyện khác, định rời đi.
Tay tôi đột nhiên bị kéo lại, một giây sau, bị túm vào một lồng ngực ấm áp.
"Mạc Oánh." Anh ta hiếm khi mà dịu dàng như vậy kêu tên tôi, một khắc đó, thời gian như ngừng lại, tim tôi đập thật nhanh, thật gấp gáp, cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Tình cảm của anh đối với em là nghiêm túc, em không cảm nhận được sao?"
". . ." Trái tim tôi không ngừng đập loạn nhịp, thình thịch, thình thịch.
"Những chuyện trước kia, hy vọng em có thể bỏ qua cho anh, anh muốn cùng em bắt đầu lại một lần nữa, có được không?" Cánh tay anh ta ôm tôi càng siết chặc hơn, mặt dính sát vào bên tai tôi, giọng nói hơi run rẩy, tôi có thể cảm nhận được, anh ta đang rất khẩn trương.
Anh ta sợ mình bị cự tuyệt sao?
Người đàn ông cao ngạo, ngang ngược như anh ta, vậy mà lại dịu dàng như vậy nói chuyện với tôi, tôi đúng là được cưng chiều mà hoảng sợ đây mà, làm sao tôi dám cự tuyệt được? Cho dù trong lòng không muốn, tôi cũng không dám từ chối anh ta.
Nhưng chỉ có điều là, trong lòng tôi không có một chút xíu kháng cự nào, thậm chí còn có một loại cảm giác hạnh phúc nói không nên lời.
Cảm giác này, rất quen thuộc, làm tôi nhớ lần đầu tiên Diệp Phong tỏ tình với tôi, lúc anh ấy nói thích tôi, trong lòng tôi chính là cảm giác này, nhịp tim cũng tăng nhanh giống như vậy.
Điều này chứng minh cái gì? Chẳng lẽ, tôi đã yêu anh ta rồi sao?
Đúng vậy, tôi yêu Lục Minh Hiên, người đàn ông mà tôi luôn tự nhắc nhở mình không được động tâm với anh ta, lại không ngờ, tôi đã thật sự động lòng.
Tôi cắn môi, nhắm mắt lại, hít sâu mấy hơi, mới từ từ mở mắt ra.
"Anh. . . Tại sao. . . Anh muốn bắt đầu lại lần nữa với tôi?"
"Bởi vì, anh phát hiện, anh thích em."
"Trước đây anh không hiểu em, trong khoảng thời gian này, anh dần dần phát hiện ra, thì ra em cũng không phải loại người như từ trước tới giờ anh vẫn nghĩ, em rất yếu ớt, rất cô đơn, khiến anh rất muốn được bảo vệ em, anh rất đau lòng vì em, anh không muốn nhìn thấy em khổ sở nữa."
". . . Anh là đang thương hại tôi sao?" Bởi vì hoàn cảnh gia đình, thân thế của tôi, nên anh ta cảm thấy tôi đáng thương?
"Không phải như vậy!" Anh ta nâng mặt tôi, để tôi nhìn thẳng vào ánh mắt anh ta: "Anh thật sự rất thích em, cho dù em có tin hay không, anh hy vọng, em có thể cho anh cơ hội, một lần nữa bắt đầu lại với anh, có được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro