Chương 343 - 344

CHƯƠNG 343: Người Anh Muốn Tìm

"Tô Quân, anh đối xử với em tốt như vậy, làm sao em sẽ ghét anh được chứ! Em tin tưởng cho dù anh có làm bất cứ chuyện gì, thì cũng đều là vì muốn tốt cho em thôi, cho nên em sẽ không hận anh, cũng sẽ không ghét bỏ anh."

Ánh mắt bi thương của Tô Quân trong nháy mắt trở nên vui vẻ: "Có thật không!"

Tôi gật đầu, nụ cười bên môi càng sâu hơn.

"Cảm ơn em." Tô Quân kích động, chợt ôm lấy tôi, ôm thật chặt vào trong ngực.

Tôi để mặc cho anh ta ôm, ngửi được mùi hương quen thuộc của anh ta quanh chóp mũi, trong đầu mơ hồ có chút ấn tượng, dường như tôi cũng từng nhiều lần nằm trong ngực của anh ta như vậy, nhưng hình như anh ta rất khác, cảm giác không biết phải nói thế nào.

Tôi nhắm mắt lại, không muốn suy nghĩ nhiều.

"Về nhà đi, chúng ta sẽ xem phim lúc trước anh và em từng đóng!" Tô Quân chợt nói.

"Được!" Tôi vui mừng gật đầu: "Vậy chúng ta về sớm một chút, ăn một bữa thật ngon rồi xem phim, thế nào?"

"Ừ, được."

"Vậy thì đi thôi!" Tôi nắm tay Tô Quân, vui vẻ chạy đi.

Cực kỳ hưng phấn, cứ nghĩ đến tối nay xem phim sẽ được nhìn thấy tôi của lúc trước, tôi lại cảm thấy thật vui mừng.

Chúng tôi vui vẻ chạy đi, không chú ý tới, trong một góc, ánh đèn chợt lóe lên. . .

********************

Trung Quốc.

"Ầm" một tiếng, một đống hình để lên bàn.

"Lục tổng, đây là cánh nhà báo ở nước ngoài chụp được, người phụ nữ trong ảnh có phải là người anh muốn tìm không?"

Một bàn tay run run cầm tấm hình lên, đầu ngón tay thon dài xẹt qua dung nhan rạng rỡ trong ảnh.

"Cô ấy ở đâu?"

"Paris. . ."

*********************

Ti vi đang phát.

Tôi rúc vào trong ngực Tô Quân, nhìn gương mặt trong ti vi giống hệt gương mặt của tôi, bên môi treo một nụ cười nhàn nhạt.

"Thì ra chúng ta cũng từng đóng phim truyền hình."

"Đương nhiên, chẳng lẽ em cho là anh lừa em sao?"

"Không có." Tôi ngọt ngào cười một tiếng, chui vào trong lòng anh ta. Suy nghĩ một lát lại hỏi: "Vậy tại sao anh không đi đóng phim nữa?"

"Bởi vì anh phải tiếp quản công ty của gia tộc, cho nên dẫn theo em. . . Cùng nhau rút lui khỏi làng giải trí." Lúc nói những lời này, ánh mắt Tô Quân hơi phức tạp.

"À!" Tôi trả lời, đối với những gì anh ta nói, tôi không có chút nghi ngờ nào.

Một người đàn ông yêu tôi như vậy, anh ta nói cái gì tôi cũng sẽ tin tưởng.

"Em thật là muốn trở về Trung Quốc một chuyến!" Tôi đột nhiên nói một câu như vậy.

"Tại sao?" Biểu tình trên mặt Tô Quân phức tạp.

"Bởi vì chúng ta đã từng ở Trung Quốc gặp nhau, yêu nhau, cho nên xem xong bộ phim này, em muốn quay lại đó." Tôi quay đầu, nhìn anh ta: "Anh cảm thấy không được sao?"

Tô Quân hoảng sợ một hồi: "Được rồi, vậy ngày mai anh sẽ đến công ty sắp xếp, cố gắng dành thời gian trở về Trung Quốc với em một chuyến."

"Cảm ơn, ông xã. . ." Tôi nhẹ nhàng hôn lên môi anh ta một cái, mặc dù nụ hôn này rất nhẹ, rất hời hợt, nhưng cơ thể Tô Quân chợt run lên một cái, hô hấp dần trở nên dồn dập, lồng ngực phập phồng, có thể nhận ra cơ thể anh ta đang nổi lên phản ứng.

"Tô Quân. . ." Tôi nhỏ giọng gọi tên anh ta, hôn lên vành tai anh ta. . .

Tôi phát hiện, vành tai của anh ta đặc biệt nhạy cảm, chỉ cần liếm nhẹ một cái, anh ta sẽ bị kích thích vô cùng mãnh liệt.

Tôi thè lưỡi, ngậm vành tai anh ta, nhẹ nhàng mút, anh ta thở dốc vì kinh ngạc: "Đừng như vậy. . ."


CHƯƠNG 344: Nỗi Niềm Khó Nói

Tôi thè lưỡi, ngậm vành tai anh ta, nhẹ nhàng mút, anh ta thở dốc vì kinh ngạc: "Đừng như vậy. . ."

Thấy bộ dạng động tình của anh ta, khóe miệng tôi nâng lên một nụ cười nghịch ngợm, càng dùng thêm sức trêu đùa vành tai anh ta. . .

"Đừng như vậy. . . Thật. . ." Anh ta nhẹ nhàng đẩy tôi ra, nhưng lại ôm tôi thật chặt, rõ ràng là muốn nhiều hơn, nhưng không dám đụng vào tôi. . .

"Sao anh còn chưa chạm vào em?" Tôi vuốt ve cái cằm cương nghị của anh ta, ánh mắt xinh đẹp nhìn anh ta.

"Cơ thể em. . . Còn chưa khỏe. . ." Hô hấp của anh ta càng lúc càng dồn dập.

"Cơ thể em rất tốt, xuất viện cũng nửa năm rồi, làm sao còn chưa khỏe nữa chứ?" Tôi chủ động hôn lên môi anh ta, cầm bàn tay anh ta hướng về phía trước ngực mình. . .

Bàn tay ấm áp ôm trọn nơi đầy đặn của tôi, anh ta chợt ngẩn người, đẩy tôi ra!

"Tô Quân?" Tôi khó hiểu nhìn anh ta.

Anh ta cũng giật mình, hít sâu một hơi, điều chỉnh lại hô hấp của mình: "Thật xin lỗi, hôm nay anh không thoải mái, anh. . ."

Vẻ mặt anh ta đau lòng, giống như có nỗi niềm gì khó nói.

Tôi nhíu mày nhìn anh ta, rõ ràng có phản ứng rất mãnh liệt với tôi, nhưng vì sao lại không muốn tôi? Chẳng lẽ. . .

"Xin lỗi, thật xin lỗi, anh. . ."

"Không sao đâu." Tôi chôn đầu vào trong ngực anh ta, dịu dàng nói: "Em không trách anh, anh đừng tự trách bản thân mình, mỗi ngày anh phải xử lý nhiều chuyện ở công ty như vậy, khẳng định là rất mệt mỏi có phải không. . . Anh nghỉ ngơi cho thật tốt đi, em đi nhìn con trai một chút."

Tô Quân nắm tay tôi, không để cho tôi đi, tôi vỗ vỗ lên mu bàn tay anh ta, khẽ mỉm cười, anh ta do dự một chút, lúc này mới buông lỏng tay tôi ra.

Tôi mở cửa, đi qua phòng trẻ.

********************

Chuông điện thoại di động vang lên, tôi ấn nút trả lời: "A lô."

"Hôm nay phải đưa con trai đến bệnh viện làm kiểm tra."

"Em biết rồi, mới vừa lên xe, em để tài xế đưa đi."

"Hôm nay anh tương đối bận rộn, không thể đi cùng em được. . ."

"Không sao đâu, anh cứ bận việc của anh đi, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, em sẽ về sớm, anh nhanh chóng kết thúc công việc đi, buổi tối về nhà ăn cơm với em."

"Được."

Cúp điện thoại, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn con trai nằm trong ngực, khóe miệng nâng lên một nụ cười.

Cũng giống như bình thường, tài xế đưa tôi đến trước cửa bệnh viện, bảo mẫu theo tôi đi vào trong.

"Xin chào, cô để tôi ôm đứa bé vào thôi, cô chờ ở đây đi." Một cô y tá đi tới trước mặt tôi, nói với tôi.

"Ừ, được." Tôi không nghĩ gì nhiều, giao con cho cô y tá, lần nào tôi đến đây cũng là cô y tá này tiếp đón, cho nên tôi rất yên tâm về cô ta.

Khoảng mười phút sau, cô y tá lúc nãy vội vàng chạy tới. . .

"Con tôi đâu rồi?" Tôi thấy bộ dạng cô ta hốt hoảng, trong tay không có ôm con tôi, một dự cảm bất thường dâng lên trong lòng tôi.

"Tôi. . . Tôi không biết. . . Lúc nãy có người đàn ông nói anh ta là ba của đứa bé, liền ôm con đi, anh ta nói anh ta đang ở dưới lầu chờ cô, kêu cô phải xuống ngay. . ."

"Cái gì?" Tôi khiếp sợ, ba của đứa bé ? Là Tô Quân sao?

Phản ứng đầu tiên của tôi chính là lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tô Quân.

Điện thoại vừa được kết nối, không đợi anh ta nói chuyện, tôi đã vội vàng hỏi: "Anh đang ở đâu?"

"Anh đang họp ở công ty, sao vậy?"

"Em. . . Không có, không có gì. . ."

"Sao nghe giọng nói của em hốt hoảng quá vậy?"





Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro