khiêu khích
1.
"Nếu là Jeong Jihoon, nếu là trụ sở, hay cả hai thì sao? Hoặc nếu chẳng vì cái gì thì sao?"
"Tôi không thích lòng vòng đâu." Sanghyuk nhíu mày, dần mất kiên nhẫn.
"Thế à...
Hyukkyu nhìn thẳng vào mắt Sanghyuk.
Còn tôi lại rất thích đấy."
Cạch
Sanghyuk ngay lập tức rụt tay lại.
"Hyukkyu hyung... Sanghyuk hyung? Anh làm gì ở đây vậy ạ?"
Hôm nay chưa có việc nên Jihoon ra ngoài một chút rồi về, trong phòng ngoài Hyukkyu còn có thêm sự xuất hiện của Lee Sanghyuk khiến em có chút ngạc nhiên.
"À, anh tìm em, lại chỉ thấy Hyukkyu ở trong phòng." Sanghyuk quay ra mỉm cười nhẹ.
"Anh tìm em?"
"Ừ, anh muốn hỏi hai người ở đây có ổn không?"
"Tốt lắm anh."
"Vậy thì được rồi.
Sanghyuk gật đầu.
Cần gì thì bảo với Wangho."
Sanghyuk toan rời đi, trước khi mở cửa còn không quên liếc Hyukkyu một cái. Xem kìa, mắt cậu ta lại lơ mơ như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Jihoon, cẩn trọng trước sau."
"Sao anh lại dặn em như thế? Em vẫn luôn cẩn trọng mà."
Điều khiến Sanghyuk chưa muốn vạch trần Hyukkyu là bởi cậu ta dù gì cũng là người yêu của Jihoon, thêm nữa là anh muốn có thêm thông tin, hiện tại nếu cứ nói luôn cũng không ổn.
"Sao anh ấy không hỏi anh luôn nhỉ...?"
"Không biết, có lẽ anh ta không thích anh."
"Có thể sao?
Jihoon cười toe toét, hai tay ôm lấy bầu má phính trắng mềm.
Có người có thể không thích Hyukkyu luôn?"
"Đương nhiên. Anh cũng không thích anh ta, không thích cả em nữa."
"Ơ, sao lại ghét em?"
"Đi đâu bây giờ mới về?"
"Thật ra là..."
Wangho len lén nhìn Sanghyuk đang đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó. Bình thường thì Wangho sẽ vỗ vai anh hỏi luôn, cơ mà hôm nay không có gan đó.
"Zeus..."
Wooje để ý Wangho đẩy đẩy tay mình còn liên tục nháy mắt ra hiệu.
"Sanghyuk hyung, hôm nay anh làm sao vậy ạ?" Em hăng hái đứng lên nói lớn.
Wangho vui vẻ quay ra.
"Anh Wangho hỏi ạ."
"Này-" Wangho vỗ người Wooje mấy cái.
"Anh không sao, lần sau đừng trêu Wangho."
Cả đám vừa còn ồn ào mà bây giờ đã im bặt, hôm nay chủ tịch và phó chủ tịch đều có gì đó rất lạ.
"...dạ."
Wooje ngồi lại vào chỗ, không dám hó hé nữa.
"Ê, hai người đó dỗi nhau à?"
"Có là gì của nhau đâu mà dỗi?"
"... Nghe đớn thật chứ..."
Wangho ghét cái bầu không khí này. Sanghyuk bảo là cứ cư xử như bình thường, vậy mà chính anh mới là người đang không bình thường đấy?
2.
"Em phải làm sao đây..." Wangho nằm ườn ra giường.
"Thật ra anh ấy làm như vậy cũng không phải là không có lí do. Chủ tịch sợ em khó xử khi đối diện với anh ấy thôi."
"Em không quen việc xa cách Sanghyuk hyung thế này..."
"Nếu vậy, em có thích anh ấy không?"
Wangho hơi đơ ra, nghĩ thầm thật may Hyukkyu hyung không nhìn thấy, bởi vành tai cậu đã đỏ hồng lên rồi.
"Em chưa từng nghĩ về chuyện này..."
"Vậy từ bây giờ hãy nghĩ về chuyện này đi. Em không phủ nhận là được rồi... Cho Faker một câu trả lời thích đáng đi."
"...anh thấy có thể ạ?"
"Tại sao lại không?"
Cạch
"... Wangho, lại đây anh nói cái này."
"Dạ?"
Sanghyuk bước vào phòng, đập vào mắt anh là hình ảnh Wangho cùng Hyukkyu ghé sát tai nói chuyện gì đó rất thân mật.
"Wangho." Sanghyuk nhíu mày.
"Sanghyuk hyung? Anh đến từ lúc nào vậy ạ?" Wangho bất ngờ khi quay ra thấy Sanghyuk đã có mặt từ lúc nào
"Anh cần nói chuyện với Hyukkyu."
"... Vậy...em đi trước. Hyukkyu hyung, em đi nhé."
Wangho chào tạm biệt Hyukkyu rồi đứng lên ra khỏi phòng, để lại trong phòng chỉ còn Hyukkyu cùng Sanghyuk mắt đối mắt với nhau.
"Làm sao nữa?"
"Tránh xa Wangho ra."
Hyukkyu bĩu môi.
"Thích em ấy chứ gì."
"..."
"Nói thật là tôi cũng quý Wangho lắm, nên tôi khuyên thật, anh không hợp với em ấy đâu."
Chậc
"Không phải tôi thì chẳng có ai hợp với em ấy cả."
"Thế mà vẫn có có được Wangho đâu..." Hyukkyu thở dài.
"...
Sanghyuk khó chịu ra mặt.
Được, để rồi xem."
Dứt lời, Sanghyuk rời khỏi, ra ngoài còn đóng cửa rất mạnh tay.
Hyukkyu cười thích thú.
"Mình cũng có khiếu mai mối quá đi ấy chứ..."
3.
Bình thường Wangho sẽ hay kiếm chỗ cạnh Sanghyuk ngồi, vì ngồi cạnh anh chẳng có ai cả. Vậy mà từ lúc Hyukkyu đến, lúc nào cũng có một con mèo với một con lạc đà ngồi đối diện với Wangho.
Nhưng Sanghyuk mặc kệ, rất tự nhiên mà đi thẳng đến bàn ba người.
"Anh ngồi đây được không?"
"Nếu Wangho nói không thì sao?"
Sanghyuk cười khẩy trước giọng nói khiêu khích của Hyukkyu, trực tiếp ngồi xuống cạnh Wangho khiến cậu đứng hình.
"Anh nhớ rõ giọng tôi thế nhỉ? Đúng là tai cậu thính thật."
"Không phải thính đâu, thường thì tôi chỉ nhớ giọng nói của ai mà tôi thích thôi, cơ mà tôi ghét anh sâu đậm quá nên tự nhiên nhớ vậy."
Jihoon cùng Wangho không hiểu chuyện gì xảy ra, ngồi bên cạnh chỉ dám nhìn hai người đằng đằng sát khí.
"Jihoonie, anh đau đầu..." Hyukkyu nũng nịu ngả đầu vào vai Jihoon.
"Vậy em đưa anh về phòng."
"Ừa..."
"Wangho hyung, anh...chịu khó..."
Hyukkyu đứng dậy, lén lút cười khẩy. Định vạch trần tôi à? Không có cửa.
Ủa alo? Wangho đứng hình nhìn hai người tay trong tay rời khỏi bàn.
Cứu anh Jihoon ơi anh Hyukkyu ơi... Mọi người không thể làm thế được...
Cả hai người chẳng ai nói gì với nhau, Sanghyuk còn chỉ dám gắp cơm trắng liên tục, ngại đối phương chỉ là một phần, quan trọng hơn là...
"Hai người đó ngồi ăn cơm với nhau kìa..."
"Làm lành rồi hả?"
...
Sanghyuk hít thở sâu, cùng lắm là bị Kim Hyukkyu cười cho vào mặt.
"Wangho."
"Dạ!" Wangho giật thót.
"Em muốn có bạn trai không?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro