i

kim hyukkyu sinh ra trong sự tĩnh lặng.
không phải sự yên bình người ta tìm kiếm vào những sớm mai êm ả, mà là tĩnh mịch tuyệt đối - nơi không tồn tại bất kỳ âm thanh nào để gọi là ký ức.

anh không nghe được tiếng cha mẹ cãi nhau, không nghe được tiếng bạn bè cười đùa và cũng chẳng nghe thấy tiếng trái tim mình vụn vỡ mỗi khi đau. những gì kim hyukkyu có thể cảm nhận chỉ là cử chỉ và ánh mắt của người khác.

lên mười tuổi, kim hyukkyu được lắp máy trợ thính. thế giới của anh bỗng trở nên ồn ào đến mức choáng ngợp. tiếng bước chân, tiếng nói cười, tiếng lá cây xào xạc - tất cả dội vào anh như những con sóng lớn, dữ dội và mệt mỏi.

thế nên, trừ những lúc thật cần thiết, kim hyukkyu thường tắt máy trợ thính. anh chọn nghe thế giới này theo cách riêng của mình  bằng ánh nhìn, bằng cảm xúc tinh tế mà không cần âm thanh dẫn đường.

kim hyukkyu nghĩ mình sẽ sống như vậy mãi cho đến khi gặp được jeong jihoon

jeong jihoon không giống bất kỳ ai mà kim hyukkyu từng biết. cậu không tỏ ra thương hại khi biết anh là người khiếm thính cũng không cố gắng nói to hơn như thể âm lượng có thể lấp đầy khoảng trống trong tai anh. thay vào đó, jeong jihoon nhìn anh, nhìn thật kỹ - như thể đang đọc một ngôn ngữ vô hình mà chỉ hai người mới hiểu.

lần đầu gặp nhau của jeong jihoon và kim hyukkyu là ở thư viện, vào một buổi chiều chạng vạng. ánh nắng cuối ngày nhẹ nhàng xuyên qua khung cửa kính cao, vẽ những vệt sáng vàng nhạt lên nền gỗ sẫm màu và những giá sách xếp tầng. mùi giấy cũ và mực in quyện trong không khí, dìu dịu như một bản nhạc không lời mà chỉ những người lắng nghe mới cảm nhận được.

khi jeong jihoon bước vào thư viện nơi đầu tiên mà cậu nhìn thấy chính là khung cảnh kim hyukkyu đang ngồi ở một chiếc bàn khuất trong góc, dáng vẻ như tan vào không gian tĩnh lặng ấy. anh có làn da trắng mịn, mái tóc hơi rối nhẹ phủ xuống trán, và đôi mắt to tròn, ánh lên vẻ dịu dàng lẫn chút ngơ ngác của người vừa bước ra từ giấc mơ. một chiếc áo len rộng màu be khiến kim hyukkyu càng thêm phần mong manh, như thể chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng đủ khiến anh khẽ run lên.

cậu mãi ngắm nhìn kim hyukkyu , vô tình làm rơi quyển sách dày, đã thu hút ánh nhìn của kim hyukkyu. anh bước tới, khẽ cúi xuống. khi ngón tay của kim hyukkyu chạm vào tay jeong jihoon ,cảm giác lạnh lạnh mềm mại ấy khiến cậu vô thức ngẩng lên.chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, nhưng ánh nhìn của jeong jihoon trao cho anh khiến thời gian như chậm lại. không có sự thương hại và chẳng có chút bối rối gượng gạo. ánh mắt của cậu yên tĩnh một cách kỳ lạ — như thể cậu không cố lấp đầy sự im lặng, mà chọn ở lại cùng nó. và cũng chính giây phút ấy, kim hyukkyu nhận ra :

" lần đầu tiên, sự tĩnh mịch trong anh không còn mang màu của cô đơn nữa."

và trong ánh chiều nghiêng, giữa không gian đầy mùi giấy cũ ấy, kim hyukkyu đã để lại trong lòng jeong jihoon một vết chạm đầu tiên, nhỏ bé mà không thể xóa nhòa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro