Trượt khỏi tầm tay
Warnings: Vì là plot có nhắc đến vấn đề tôn giáo nên làm ơn hãy cân nhắc trước khi đọc nếu bạn nhạy cảm với nó. T không theo đạo, t chỉ viết vì đây là một plot t ấp ủ đã lâu, hoàn toàn không có ý muốn báng bổ thần linh hay tín ngưỡng tôn giáo của một ai hết.
Có thể coi đây là quà tất niên dành cho mọi người đi, còn phần sau t sẽ up coi như lì xì nha 🥰 anw, đọc xong nhớ để lại cmt cho t nha 💓
-
Hắn đã tìm thấy em ở bìa rừng bên ngoài thị trấn.
Bầu trời đêm đen kịt sâu hun hút, chỉ có ánh trăng lẻ loi treo cao trên những ngọn cây. Jeong Jihoon vừa hoàn thành buổi cầu nguyện muộn cho đứa con mới ra đời của ngài thị trưởng, bước chân trở về nhà qua con đường nhỏ dẫn ra ngoài thị trấn. Rừng cây hai bên tối tăm gần như nuốt chửng chút ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn dầu trên tay hắn.
Đột nhiên, hắn nghe thấy tiếng động. Nhẹ, nhưng rõ ràng là tiếng rên khẽ của ai đó, hắn xoay người, cố hướng ngọn đèn về phía phát ra âm thanh để tìm kiếm.
Jeong Jihoon bước chậm rãi vào con đường mòn dẫn tới bìa rừng, ánh trăng mờ nhạt len lỏi qua những tán lá dày, đổ xuống mặt đất những vệt sáng lấp lánh như dải ngân hà. Cảnh vật xung quanh im lìm, chỉ còn tiếng gió xào xạc trên cao, ánh mắt hắn bỗng khựng lại khi phát hiện một dáng người nhỏ nhắn nằm bất động trên nền cỏ ẩm ướt.
Bước chân thoáng chốc trở nên vội vàng, trái tim như bị bóp nghẹt bởi một cảm giác hoảng loạn kỳ lạ. Càng đến gần hơn, ánh trăng càng soi tỏ lên khuôn mặt thanh tú, đôi hàng mi dài khẽ rung như thể vừa trải qua một cơn ác mộng. Nhưng rõ ràng điều khiến hắn chết đứng không phải vẻ đẹp của người đang nằm đó, mà là đôi cánh trắng muốt, rực rỡ đến khó tin vươn dài sau lưng cậu thiếu niên.
Đôi mắt hắn mở to kinh ngạc, bàn tay đưa lên làm dấu trong khi vẫn luôn miệng lẩm bẩm, “Không thể nào…”
Jeong Jihoon cẩn thận quỳ xuống bên cạnh, đôi bàn tay vươn ra chạm tới bờ vai kia, cơ thể cậu lạnh ngắt, tỏa ra mùi hương nhè nhẹ như cỏ non trong sương sớm. “Này, cậu có nghe thấy tôi nói gì không?” Hắn lay nhẹ, giọng nói pha chút bối rối nhưng cũng đầy khẩn thiết.
Thiếu niên vẫn chẳng mảy may có chút phản ứng, hắn không hiểu sao mình lại lo lắng đến vậy. Nhưng đôi mắt này, khuôn mặt này, sự mong manh này… tất cả đều như vừa đánh thức một thứ gì đó bên trong hắn.
Ánh nhìn một lần nữa đặt lên đôi cánh trắng đang phủ trên nền cỏ, Jeong Jihoon cau mày, đầu óc quay cuồng với hàng tá câu hỏi. “Tại sao cậu lại ở đây? Cậu là ai? Một thiên thần thật sự, hay là một phép màu lạc lối trong đêm đen?”
Ánh trăng như rọi chiếu mọi bí mật sâu thẳm nhất của vũ trụ, vậy mà hắn lại chẳng nhận được câu trả lời. Đôi mắt hắn quay lại, dừng ở trên gương mặt xinh đẹp như tạc của người trong lòng, đôi tay hắn siết chặt lấy bờ vai nhỏ, cảm giác như thể nếu không làm gì, cậu sẽ biến mất ngay trước mặt mình.
“Vị thần nào đã bỏ em lại đây thế này?” Hắn khẽ thì thầm.
-
Jeong Jihoon cẩn thận bế Kim Hyukkyu trên tay, cảm giác nhẹ bẫng như ôm một dải lụa mềm. Phải rồi, Kim Hyukkyu - hắn biết được cái tên ấy sau khi đã chăm sóc em vài ngày. Làn da của em lạnh đến mức khiến hắn khẽ cau mày, đôi cánh trắng của em xõa dài, ánh trăng ưu ái hắt lên lại càng khiến chúng như đang phát sáng.
Trên con đường trở về nhà thờ, Jeong Jihoon không ngừng liếc nhìn gương mặt yên bình của em, cảm giác như đang ôm trọn cả một điều kỳ diệu, nhưng sự kỳ diệu ấy lại khiến hắn lo lắng khó tả. Cậu ấy là ai? Thật sự là thiên thần sao? Và tại sao lại xuất hiện ở vùng đất này, một cách cô độc và bất lực đến thế?
Hắn đưa em tới ngôi nhà nằm phía sau thánh đường của mình, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Đặt Hyukkyu xuống giường lớn trong phòng ngủ chính, đôi cánh trắng khẽ động đậy khiến Jeong Jihoon thoáng chốc khựng lại, ánh đèn vàng leo lắt trong phòng ngủ chiếu lên khuôn mặt em, đẹp đến mức hắn không dám dừng mắt lại quá lâu.
“Tỉnh lại đi, cậu là ai?” Jeong Jihoon khẽ thì thầm, giọng hắn vang lên trong không gian vắng lặng, một lần nữa hy vọng có thể đánh thức thiếu niên đang hôn mê, nhưng Hyukkyu vẫn không có phản ứng. Hắn thở dài, đem tấm chăn bông nhẹ nhàng đắp lên người Hyukkyu, cố gắng giữ hơi ấm cho em. Đôi cánh trắng rũ xuống một cách mệt mỏi, nhưng những chiếc lông vũ vẫn hoàn hảo, mềm mịn như những hạt tuyết đầu mùa.
Ngồi xuống cạnh giường, Jeong Jihoon chống hai khuỷu tay lên đầu gối, ánh mắt một mực nhìn vào bức tượng của Chúa được chính mình đặt trang nghiêm trên kệ tủ. Hắn có cảm giác mình đang đứng trước một thử thách lớn lao, nhưng chính hắn cũng không rõ, rốt cuộc thì nó là gì.
“Đây có phải ý muốn của Người không?” Hắn lẩm bẩm, âm thanh tràn đầy mâu thuẫn. “Là Người đưa cậu ấy đến đây, hay chính tôi đã lạc đường khi đưa cậu ấy về?”
Đột nhiên, người trên giường khẽ cử động, đôi mắt của em từ từ hé mở, trong suốt xinh đẹp như ánh bình minh, mơ màng nhìn quanh, “Tôi... đang ở đâu?” và giọng nói nhẹ nhàng vang lên như tiếng chuông bạc.
Jeong Jihoon thoáng khựng lại, rồi lập tức ngồi thẳng dậy ngay sau đó. Hắn không trả lời ngay mà chỉ nhìn em chằm chằm, như thể đang cố xác nhận điều này không phải là mơ.
“Cậu tỉnh rồi.”
Ánh mắt ngập tràn sự bối rối của em giờ phút này mới chú ý đến hắn, “Anh là ai?”
“Tôi là Jeong Jihoon, cha xứ của thị trấn này.” Hắn đáp, trong khi vươn tay ngăn em cố gắng ngồi dậy. “Tôi tìm thấy cậu bất tỉnh ở bìa rừng.”
Hyukkyu lại một lần nữa nhìn quanh, ánh mắt dừng lại trên bức tượng Chúa, khuôn mặt em thoáng hiện nên vẻ áy náy, như thể sự hiện diện của mình ở nơi đây là một điều sai trái.
“Tôi.. không nên ở đây...” Em khẽ nói, đôi cánh phía sau khép nép thu dần lại.
“Cậu không cần phải lo lắng, ở đây rất an toàn” Jeong Jihoon vội vàng cắt ngang. “Và... tại sao cậu lại xuất hiện ở đây?”
“Tôi không biết. Tôi... tôi chỉ nhớ rằng mình đã rơi xuống. Rồi mọi thứ sau đó đều trở nên mờ nhạt.”
Em nhìn hắn, đôi mắt long lanh như mặt nước hồ thu, và trong khoảng khắc ấy, Jeong Jihoon biết rằng chẳng có thứ gì trên đời này thuần khiết bằng em.
Hyukkyu thực sự đã ở lại cùng hắn những ngày sau đó, nhà thờ nằm trên một ngọn đồi nhỏ, tách biệt với thị trấn có phần ồn ào bên ngoài. Jeong Jihoon là vị linh mục trẻ mới chuyển tới đây vài năm, với vẻ ngoài là một con chiên ngoan đạo lại có chút lạnh nhạt, càng khiến người dân trong thị trấn nhỏ này thêm phần kính nể hắn. Bởi vậy mà ngoại trừ các buổi lễ diễn ra vào cuối tuần, những ngày còn lại hầu như không có ai muốn đến làm phiền vị cha xứ trẻ tuổi ấy.
Mặc dù là vậy, Jeong Jihoon vẫn nói em phải giấu đi đôi cánh. Thánh đường không phải chỉ có em và hắn, thỉnh thoảng sẽ có người ghé qua muốn xưng tội, hoặc để tặng hắn một thứ gì đấy. Chính em cũng biết mình không thể để những con người phàm trần kia phát hiện. Nhưng dù không còn đôi cánh trắng muốt ấy, Hyukkyu vẫn toát ra vẻ trong trắng, thuần khiết đến kỳ lạ.
Em không nói gì về bản thân, cũng không tiết lộ gì về quá khứ. Em chỉ đơn giản là… ở đó, giúp hắn lau dọn thánh đường, sắp xếp lại những chồng sách và những tập giấy tờ ngổn ngang hoặc đôi khi sẽ vào vai người họ hàng ở xa đến thăm mà giúp đỡ hắn đón tiếp vài người dân ghé qua nhà thờ vào giữa tuần. Hay chỉ là yên lặng ngồi bên cửa sổ đón nắng, ánh nắng lấp lánh yêu chiều phủ lên thân hình em bừng sáng, thi thoảng lại ngân nga khe khẽ một giai điệu xa lạ, khiến Jeong Jihoon phải ngừng mọi việc đang làm để lắng nghe.
Hắn thừa nhận, sự hiện diện của em mang đến một sức sống mới cho nơi vốn yên tĩnh và lạnh lẽo này, đôi mắt em mỗi khi nhìn hắn đều như chứa cả một bầu trời sao. Có quá đáng hay không, khi hắn thấy em đẹp hơn bất cứ thiên thần nào được khắc họa tỉ mỉ trên trần cao của thánh đường này. Dẫu chỉ là dáng vẻ em đi ngang qua hành lang đầy ánh sáng, mái tóc mềm mại tung bay theo bước chân em cũng khiến Jeong Jihoon vô thức mà nín thở.
Jeong Jihoon luôn phải tự nhắc nhở bản thân rằng em là một thiên thần, một tạo vật xinh đẹp của Chúa. Nhưng dù biết rõ điều đó, hắn vẫn không thể ngăn được ánh mắt mình tìm kiếm em mỗi lần Hyukkyu xuất hiện.
Cậu ấy thuộc về một thế giới khác, Jeong Jihoon nghĩ. Một thế giới mà hắn không nên chạm tới. Nhưng làm sao đây, khi lòng hắn cứ như một con thuyền nhỏ, mỗi lúc dần trôi dạt về phía ánh sáng mang tên Hyukkyu?
Ban đêm, khi cả nhà thờ chìm vào bóng tối tĩnh lặng. Jeong Jihoon đứng trong phòng đọc kinh thánh, nhưng ánh mắt hắn chẳng thể tự chủ mà cứ nhìn về phía cánh cửa dẫn đến phòng của em.
Em đang làm gì? Liệu em có biết rằng sự hiện diện của mình đang dần trở thành nỗi ám ảnh trong lòng tôi?
Jeong Jihoon khẽ lắc đầu, tự nhủ mình đang suy nghĩ quá nhiều. Nhưng cơ thể hắn lại chẳng hề nghe theo lý trí, bước chân hắn chậm rãi hướng về phía phòng của Hyukkyu, mỗi bước đi như nặng trĩu bởi tội lỗi và khát khao.
Khi cánh cửa bật mở, Jeong Jihoon đứng đó, nhìn em ngủ say, gương mặt xinh đẹp an yên đến mức hắn không dám thở mạnh. Bàn tay hắn khẽ siết lại, ánh mắt lướt qua từng đường nét của Hyukkyu, từ hàng mi dài cong cong cho đến đôi môi hơi hé mở. Cảm giác vừa ngọt ngào vừa đau đớn lại dâng lên trong lồng ngực.
“Em là một thử thách, Hyukkyu…” Hắn thì thâm, giọng nói khàn khàn như đang tự nguyền rủa chính mình. “Một thử thách mà tôi chẳng thể vượt qua.”
Hắn đứng đó thật lâu, không dám bước tới nhưng cũng chẳng thể rời đi. Sự mâu thuẫn cứ như một ngọn lửa, âm ỉ thiêu đốt mọi lý trí và giáo điều mà hắn cố gắng gìn giữ suốt thời gian qua.
Tôi nhận ra tôi đã không còn là chính mình nữa. Những lời cầu nguyện giờ đây trở nên thật vô nghĩa, vì trong đầu tôi chỉ toàn là hình bóng em.
“Tôi đã cầu nguyện rất nhiều…” Jeong Jihoon lặng lẽ nói với bức tượng Chúa ở trên cao, ánh mắt tràn đầy bối rối. “Nhưng càng cầu nguyện, tôi càng cảm thấy mình đang dần rời xa Người.”
Liệu đây có phải là thử thách Chúa dành cho tôi? Hay là hình phạt cho một kẻ đã dám để lòng mình dao động?
Trong đêm tối tĩnh mịch, ngay giữa thánh đường thiêng liêng này, đối diện với đức tin mà bản thân vẫn luôn tôn thờ suốt những năm qua. Jeong Jihoon thừa nhận, hắn đã không còn là môn đồ trung thành của Người nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro