4-7
4.
Đã hơn gần một tháng trôi qua, dưới mọi nỗ lực tìm kiếm nguồn cơn của ma thuật hắc ám để hóa giải màn sương đêm, mọi thứ trả về cho đoàn quân của Caitlyn gần như là con số không. Cả bọn chỉ có thể dựa vào đồng hồ đem theo để nhận biết đêm ngày, mặt trời nơi đây dường như không tồn tại, mỗi khi Kim Hyukkyu thức dậy đều nỗ lực đi tới một đỉnh núi khác tìm kiếm ánh nắng nhưng không thể, màn sương đêm cứ như kẻ cứng đầu bao phủ nơi đây, tới độ cậu bé búp bê Gwen phải cảm thán: "Ánh mặt trời hẳn là rực rỡ lắm..."
"Tại sao em nghĩ thế?" Caitlyn xoa đầu cậu em bé nhỏ mới nhặt về.
"Vì mọi người đều kiếm tìm nó. Em đã kẹt ở đây rất lâu. Từ khi em có ý thức, ngoài cửa sổ đã là một màu đen."
"Trong mắt em luôn có ánh mặt trời, Gwen." Caitlyn trả lời.
Gwen được Changhyeon nhặt về như một con búp bê bị bỏ rơi. Chân phải cậu bé in hằn dấu răng của lũ chó sói, chân trái còn dính độc màu xanh neon đặc trưng của con chuột Twitch. Cậu bé rất tốt bụng, dẫn bọn anh về ngôi nhà mình được sinh ra, còn khâu lại giúp anh ống tay áo bị rách trong cuộc rượt đuổi với tên hồ ly tinh biến thái mà không nghi ngờ gì. Đội quân của Caitlyn vốn chỉ có ba người, giờ đây chấp nhận mỗi người san sẻ một ít, dẫn theo cậu bé búp bê ngoan ngoãn này đi theo, dù gì em ấy cũng xem như dân bản địa nơi đây.
5.
Caitlyn cẩn thận đặt bẫy vào bụi cỏ, im lặng chờ đợi tên chuột nhắt kia lò đuôi sau đó ra hiệu cho Geonhee mở cánh cổng của mình giả vờ đi vào bãi sói, nơi hắn giấu cái gì đó phía dưới những đàn thú đang cuộn mình say giấc. Changhyeon vốn muốn đi theo anh và Gwen qua cánh cổng nhưng bị ông bụt giữ lại. Có điên mới để một con cừu lao vào lũ chó sói, chúng nó sẽ sủa ầm lên và tên chuột nhắt kia sẽ phát hiện ra họ. Tất nhiên với cả bốn người, việc giết một đàn chó sói bị nhiễm ma thuật hắc ám là điều dễ dàng, nhưng Twitch, một kẻ bị Liên Minh chỉ mặt điểm tên rằng biết được điều gì đó về màn sương đêm và thế lực đang ẩn nấp phía sau đó mới đáng được quan tâm hơn cả.
Caitlyn cuối cùng mới nhận ra, Liên Minh cần anh xóa sổ sạch sẽ lũ sâu bọ có ý định làm dậy sóng một cuộc chiến tranh thay vì gây dựng lại quần đảo tội nghiệp này. Gwen và ông lão bán đồ có lẽ sớm muộn gì cũng phải bỏ lại quê hương của mình như cái cách Thresh hay những kẻ khác từng làm.
Bard cố gắng giấu thân xác to lớn vào sâu hơn trong lùm cây cao um tùm cùng với Kindred, chờ đợi tên Twitch từ từ đi khỏi hang đá lại gần thăm dò cổng di chuyển đang mở. Tất nhiên hắn sẽ chẳng dại gì mà đi xuyên qua cánh cổng đấy, đó là một cái bẫy chuột công phu do vị cảnh sát trưởng của Piltover bày ra. Twitch từ từ ẩn mình, hoàn toàn tàng hình trước sự chứng kiến của "bộ đôi chí chóe" đang nấp từ phía xa.
"Hắn quá thông minh." Changhyeon lẩm bẩm trong miệng.
Cạch. Tiếng bẫy của Caitlyn đóng lại nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy tiếng rên rỉ nào, thay vào đó là một quả táo nhiễm độc bị răng cưa sắc nhọn găm vào. Twitch hết thời gian tàng hình vui vẻ huýt sáo nhìn cái bẫy vốn dành cho mình, cố tình nói to cho cả khu rừng nghe: "Ôi chao. Đau quá. Ta đau quá." Hắn thích chí nhảy cẫng lên xung quanh cái bẫy, sau đó chạy tới cái lùm cây nhỏ khác trốn đi.
"Ouch!" Lần này không còn tiếng kim loại va vào nhau nữa, chỉ thấy tạch một cái lò xo bật, hai bên chiếc bẫy là những răng cưa sắc nhọn đâm vào da thịt. Ngay lập tức, Caitlyn nấp sau bãi sói bồi thêm một phát đạn vào chân còn lại. Twitch nén cơn đau của mình, ném vào bãi sói cung tên độc đánh thức chúng, hòng bắt kẻ truy sát mình bị phân tâm. Nhưng đây vốn không phải cuộc đi săn lẻ. Ngay khi lũ sói hắc ám kịp cắn một nhát đủ làm Caitlyn khuỵu gối và để lỡ mục tiêu, Changhyeon nhào ra từ xa, nheo mắt nhòm qua chiếc mặt nạ, đồng thời kéo căng cung tên.
Vút. Vút. Vút.
Kindred bắn liên tục ba mũi tên đảm bảo con chuột nhắt không đủ sức chạy trốn, còn hung hăng chạy lại đạp thêm một cái vào người hắn.
"Con chuột cống chết tiệt!" Gwen khẽ gằn lên khi thấy người anh mới quen của mình ngã xuống.
6.
Caitlyn đã bị thương nặng. Dường như con chuột tinh hôi hám kia đã động tay động chân với lũ sói, ngoài việc nhiễm ma thuật hắc ám, màu xanh neon trong mắt chúng nói cho anh biết cả bãi sói là vật thí nghiệm đáng thương của Twitch. Vết thương của Kim Hyukkyu ngày càng lan ra, xung quanh dấu răng đã mọc mụn nước, nếu vỡ ra sẽ ăn mòn làn da trắng sứ xinh đẹp. Điều này được Gwen phát hiện ra vào đêm Kim Hyukkyu cố chấp đòi mượn em cái kim để tự xử lý vết thương. Cậu búp bê khóc nấc lên khi thấy da của Caitlyn bị ăn mòn với tốc độ nhanh chóng, trong em khắc biết đó là loại kịch độc ngang ngửa nọc Baron phun ra.
"Đừng khóc. Đó là vết thương ngoài da thôi." Kim Hyukkyu thì thào dỗ dành đứa nhỏ. Đôi mắt màu xanh pha lê của Gwen khiến anh cảm thấy mình thật tồi tệ khi chọc vỡ mụn nước trước mặt em. Một đứa nhỏ tốt bụng như này, lẽ ra phải có tên.
"Gwen, em muốn có tên khác không?"
"Còn có thể đặt tên khác ạ? Ông lão bán hàng bảo rằng em là Gwen mà thôi."
"Anh là Caitlyn, và cũng là Kim Hyukkyu. Em là Gwen, và cũng có thể là ai đó. Mỗi người đều nên có một con người khác." Kim Hyukkyu chỉ là Caitlyn với người dân Piltover, nhưng với Geonhee, Changhyeon, và ngay cả cậu bé mang đôi mắt pha lê trước mặt, anh là Kim Hyukkyu.
"Em không biết. Em chỉ là một con búp bê có linh hồn." Gwen lắc đầu.
Kim Hyukkyu nhìn vẻ ngây ngốc của cậu bé, nhớ tới một đứa trẻ ngày nhỏ tíu tít cười nói bên cạnh anh như chú chim sơn ca.
"Để xem nào... Seungmin thì sao?" Kim Hyukkyu nén cơn đau buốt từ dưới chân truyền lên đại não, mỉm cười gượng gạo nhìn gương mặt đứa nhỏ đang sáng lên khi nghe thấy cái tên, tựa như con búp bê được lấy ra khỏi tủ và thay dây cót mới.
Gwen, Seungmin, một chiến minh ngây thơ và dũng cảm của vị cảnh sát trưởng Piltover.
7.
Kim Hyukkyu ngất lịm hai ngày liên tiếp, ông lão tốt bụng ở trên đảo cũng chỉ giúp Seungmin có được một số dược liệu chống đỡ tạm thời cho tới khi Geonhee và Changhyeon quay về sau khi đưa tên tội phạm nguy hiểm nhất tới ngục giam ở Piltover, nơi bị ngăn cách với Quần Đảo Bóng Đêm ngàn dặm biển xa xôi.
Ông lão đưa cho Seungmin hai bình máu ở trong kho, xua tay tỏ ý không lấy mấy đồng vàng mà đứa nhỏ tích góp được. Đã một tuần trôi qua kể từ khi hai người anh lớn giải quyết xong mớ dây tơ rễ má rắc rối con chuột kia gây nên và đưa hắn tới trước Hội Đồng Liên Minh, màn sương đêm vẫn chỉ được kiểm soát tạm thời, không vơi cũng chẳng dày thêm. Cậu không rõ trừ ông lão và anh Hyukkyu, liệu còn kẻ nào khác tồn tại trên quần đảo, và nếu có, liệu người ta có sẵn lòng giúp đỡ người anh hào sảng của cậu hay không?
Seungmin nhìn về phía xa xăm, nơi vách đá có những bông hoa trắng quấn chặt vào nhau, bên tai văng vẳng vọng lại câu nói của ông lão: "Bà lão ở khu vườn phía Đông sẽ giúp được cậu ấy, nhưng cái giá phải trả không phải ai cũng sẵn sàng đánh đổi."
"Đó là gì ạ?"
"Loài hoa Quên Lãng."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro