1
sân bay quốc tế incheon - 5:42 sáng.
sương sớm phủ lên những tấm kính lớn, ánh đèn huỳnh quang kéo dài bóng người trên nền sàn lạnh trắng.
kim hyukkyu bước ra từ cổng số 4, tay dắt theo một cậu bé chừng sáu tuổi.
- có lạnh không? - anh cúi xuống, cẩn thận chỉnh lại khăn choàng cho đứa trẻ.
- không ạ.
junseo lắc đầu, tay vẫn nắm chặt chiếc vali hình khủng long màu xanh. cậu bé nhìn xung quanh, cố gắng sắp xếp những câu chữ tiếng hàn còn ngọng nghịu.
- nhưng mà.. hàn quốc không giống như con thấy trên mạng lắm.
- phải, không có mùi gió biển đâu.
anh xoa đầu junseo, tiếng cười nhẹ và ngắn, thoảng qua như một làn hơi trong tiết trời lành lạnh. ở phía xa, người trợ lý đã đứng đợi sẵn, nhưng hyukkyu không vội. anh dừng lại, quan sát khung cảnh xung quanh một lần nữa.
mọi thứ vẫn không thay đổi sau bảy năm - vẫn là hàng ghế kim loại lạnh ngắt, thứ âm thanh quen thuộc, dòng người vội vã lướt qua nhau.
chỉ có anh đã đổi thay.
không còn là kim hyukkyu của ngày rời đi - một người như thể mất đi phần hồn. anh không biết nên đi đâu, chẳng thể chọn cho mình một con đường. chỉ biết im lặng nghe theo những quyết định đã được thay anh đưa ra, để mặc bản thân trôi giữa khoảng không người khác vẽ nên.
junseo khẽ kéo tay áo anh.
- kyu, mình sẽ ở đây... lâu không?
- lâu lắm. cho đến khi con đủ lớn để tự chọn hướng đi cho mình.
- thế còn kyu? kyu sẽ chọn gì?
anh không trả lời ngay, chỉ nắm chặt tay đứa trẻ, mắt lặng lẽ nhìn về phía ánh đèn thành phố đang nhạt dần trong bình minh .
- kyu không biết.
***
tiếng bánh xe lăn nhẹ trên nền sàn, hai bóng người một lớn, một nhỏ rẽ vào dòng xe đón. trên tay junseo vẫn cầm chặt bức vẽ nguệch ngoạc: một mái nhà, một người lớn và một đứa trẻ đứng cạnh nhau dưới hiên. nét vẽ vụng về nhưng đầy màu sắc - như chính điều cậu bé mong chờ.
chiếc xe đưa họ rời khỏi sân bay, băng qua những con đường còn lặng tiếng buổi sáng sớm. căn hộ mới nằm ở tầng 18, cách trụ sở tập đoàn chưa đến mười phút lái xe. nội thất chỉn chu, tinh giản đến mức hoàn hảo - trắng ngà, gỗ nhạt, không thừa thãi một chi tiết nào.
kim hyukkyu dừng lại trước cánh cửa, đưa mắt nhìn quanh giống như lạ lẫm với chính không gian mình sẽ sống.
junseo đã hồ hởi chạy vào trước.
- kyu. con được chọn phòng không?
- ừ, thích phòng nào thì cứ lấy.
- vậy kyu ở phòng kế bên con nhé!
đứa trẻ vui sướng nhảy cẫng lên khi nhận được cái gật đầu từ người lớn. junseo lăng xăng chạy đi xếp đồ, chỉ một lúc sau, cậu bé đã thành công chinh phục căn phòng mới, biến nó trở thành lãnh địa nhỏ của mình: thú nhồi bông, mô hình robot, và cả những bức tranh em tự hào nhất đã được dán lên tường.
trong khi đó, hyukkyu vẫn đứng lặng bên đống hành lý chưa mở, bàn tay chạm vào khóa kéo rồi lại buông ra - như thể không biết nên bắt đầu từ đâu.
cuối cùng, anh chỉ mở chiếc vali nhỏ. lấy ra một hộp thuốc, đặt lên bàn đầu giường. bên cạnh là đơn thuốc, một mảnh giấy tay của điền dã, và một chiếc bật lửa bạc đã trầy xước theo thời gian.
hyukkyu cầm chiếc bật lửa lên, ngắm nhìn một lát, rồi lặng lẽ cất vào ngăn kéo.
anh từng hứa với junseo sẽ không hút thuốc trong nhà.
nhưng anh không chắc... liệu mình có giữ lời được.
bữa tối đầu tiên, hai người ăn cơm hộp mua từ cửa hàng tiện lợi. kim hyukkyu gắp từng miếng nhỏ cho junseo, dù chính anh gần như chẳng ăn gì.
- kyu. - junseo hỏi, mắt không rời khỏi miếng trứng cuộn. - về hàn quốc rồi, kyu vẫn phải làm việc hả?
- tất nhiên rồi. - hyukkyu đáp, mắt vẫn cụp xuống. - không đi làm thì nhà mình không có cơm ăn đâu.
- vậy... kyu vẫn đưa con đi học được không?
lần này anh ngẩng lên. đôi mắt tròn, đầy tin tưởng của junseo khiến sống mũi anh bất giác cay.
- dù có sớm đến mức nào, kyu vẫn sẽ đưa con đi học.
junseo nhoẻn miệng cười, ngoan ngoãn tiếp tục xúc cơm ăn.
***
đêm xuống.
kim hyukkyu ngồi một mình ở ngoài ban công. anh khoác thêm chiếc áo mỏng, tay cầm ly nước lạnh. gió len vào tóc, lùa qua cổ áo, tạt nhẹ qua hàng mi đã khô.
ánh đèn thành phố vẫn lập lòe phía xa, rải rác như tàn sao sót lại, như những mảnh ký ức chưa bao giờ chịu ngủ yên.
hyukkyu khẽ nhắm mắt.
sau mi mắt khép là gương mặt của jeong jihoon - rõ ràng đến mức chỉ cần đưa tay ra là chạm tới.
mang theo hơi thở của mùa hạ, jihoon rực rỡ và tràn đầy sức sống. đôi mắt cậu phản chiếu cả một khoảng trời tuổi trẻ trong vắt, như thể lúc nào cũng sáng bừng niềm tin.
mỗi khi cười, jeong jihoon sẽ để lộ chiếc răng khểnh nhỏ và trắng, khiến cậu càng giống một chú mèo - nghịch ngợm mà vô hại. đôi khi, nụ cười ấy dịu dàng như ánh nắng xuyên qua tán cây, âm thầm len lỏi vào sâu tận kẽ lòng anh.
nhưng hình ảnh người năm xưa cũng xa vời đến tàn nhẫn, là một giấc mơ hyukkyu chỉ có thể đứng nhìn mà không bao giờ giữ được.
- em đừng xuất hiện nữa.
kim hyukkyu thì thầm, giọng khàn như gió rít qua rãnh ngực rỗng.
anh... chẳng còn sức để tỉnh dậy thêm lần nào đâu.
sáng hôm sau, kim hyukkyu nhận được tin nhắn từ trợ lý.
"lịch hẹn với bác sĩ lee sanghyeok đã được sắp xếp vào chiều mai. phòng khám riêng, tầng 9, tòa nhà phía đông."
anh nhìn chằm chằm vào màn hình.
ngập ngừng,
rồi xoá.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro