Chương 15

"Jihoon, cậu với Wangho tính khi nào kết hôn ? Anh và chị dâu đều đang chờ uống rượu mừng của hai cậu đây." Là tiếng nói của một người đàn ông xa lạ.

Sanghyeok nắm chặt tay.

Thỏ con Chobi kêu lên hai tiếng.

Sanghyeok hồi phục tinh thần lại, lấy bọt biển ngâm vào nước ấm lau sạch sẽ trên lông thỏ con.

"Anh đừng có chọc em, em và Jihoon không phải là quan hệ đó, huống chi, Jihoon đã có đối tượng, anh như vậy sẽ làm Jihoon thấy bối rối."

Thanh âm mạch lạc của Han Wangho từ điện thoại bên kia truyền đến.

"Jihoon còn trẻ, nào có nghiêm túc làm sao coi là thật, Wangho, con mới là con dâu mà dì chấp nhận."

"Nhưng mà dì, anh Jihoon lại không thích con."

Thanh âm của bà Jeong lại lần nữa vang lên: "Nói giỡn gì đó, chúng ta là nghiêm túc, con xem lần này Jihoon cũng chỉ mang theo con về nhà cũ, đồ ngốc, con còn không hiểu nó có ý tứ gì sao?"

Jeong Sehoon hỏi: "Jihoon, cậu còn chưa chặt đứt quan hệ với nhân tình nuôi bên ngoài kia à? Chúng ta đều cho rằng cậu chỉ là chơi đùa mà thôi."

Sanghyeok bỗng nhiên khẩn trương lên. Cậu không biết kế tiếp sẽ nghe phải đáp án như thế nào.

Giọng nói trầm thấp của Jeong Jihoon vang lên, hình như không vui: "Mọi người có thấy nhàm chán không, mỗi lần về nhà đều nói chuyện này."

"Được được, không nói chuyện này nữa." Lan phu nhân nói.

"Dì, con đi WC."

"Đi đi."

Chỉ sau chốc lát, Sanghyeok nghe được đầu dây điện thoại bên kia truyền đến tiếng nói thập phần rõ ràng của Han Wangho.

"Lee Sanghyeok, vừa rồi cậu đều nghe được đi."

Sanghyeok đang dùng khăn lông lau khô lông cho thỏ con, nhàn nhạt mà trả lời một câu: "Nghe được."

Han Wangho thấp giọng nói: "Tôi không biết cậu da mặt dày thế nào mà trở lại bên cạnh Jihoon, nhưng tôi hy vọng cậu đừng tự mình ảo tưởng, nhanh rời khỏi đi."

Sanghyeok không nói chuyện.

Han Wangho bỗng nhiên cười nhạo một tiếng: "Lee Sanghyeok, cậu sẽ không thật sự cho rằng Jihoon là vì thích cậu nên mới để cậu quay lại chứ? Nếu không phải bởi vì nguyên nhân là do bản thân tôi, cậu làm gì có cơ hội."

"Cảm ơn cậu, rời đi một năm, đem Jihoon tặng cho tôi." Sanghyeok chậm rãi nói.

Han Wangho nắm chặt di động, khuôn mặt trở nên dữ tợn vì tức giận.

"Đừng tưởng rằng cậu có thể đắc ý được lâu, Lee Sanghyeok, một khi cậu biết chân tướng, sợ là khóc cũng không khóc được."

"Chân tướng gì?" Sanghyeok hỏi.

Han Wangho cười ha ha hai tiếng: "Cậu đoán xem, không phải cậu rất thông minh sao."

"Nhàm chán."

Sanghyeok trực tiếp tắt điện thoại.


Buổi tối, trên tường đồng hồ đã chỉ tới 12 giờ.

Sanghyeok nhìn thoáng qua bánh kem ở trên bàn. Than một tiếng.

Sau đó cậu đem chiếc nhẫn từ trên ngón tay lấy xuống để vào trong hộp, rồi đem hộp nhẫn bỏ vào ngăn kéo tủ đầu giường. Jihoon thất hẹn rồi.

Nhưng mà Sanghyeok cũng đã coi thành thói quen.


Jeong Jihoon xã giao cả đêm, từ nhà cũ đến trung tâm thành phố đi xe gần ba giờ, chờ khi anh về đến nhà, đã là rạng sáng hơn hai giờ.

Anh đẩy cửa đi vào, bật đèn, liếc mắt một cái liền thấy được bánh kem ở trên bàn, trong phòng không có người. Jeong Jihoon lại đi nhìn thoáng qua phòng ngủ, trên giường, thỏ con quả nhiên đã ngủ say.

Jeong Jihoon động tác thật nhẹ nhàng đóng cửa lại, trở lại bên cạnh bàn, cầm dao ra cắt một miếng bánh kem, ăn hết một miếng.

Tư vị thật ngọt.

Chobi từ trong một góc nhảy ra tới, cặp mắt hồng hồng nhìn chằm chằm vào Jeong Jihoon.

"Này, ăn bánh kem không? Hôm nay sinh nhật tôi, cho nhóc ăn một miếng." Jeong Jihoon hạ giọng hỏi.

Thỏ con không có phản ứng Jeong Jihoon, mà là trực tiếp xoay người, cái đuôi hướng về phía anh. Động tác giống như đang khiêu khích.

"Gan lớn rồi." Jeong Jihoon nghiến răng: "Sớm muộn gì bắt nhóc làm món thỏ tê cay."

Thỏ con lúc vừa mới bắt đầu mua về, nhìn thấy anh chỉ biết sợ đến nằm co lại trong góc, hiện tại lá gan rất lớn, không sợ anh nữa rồi.


Buổi sáng, khi Sanghyeok mở mắt ra, phát hiện mình bị người ta ôm vào trong ngực. Jeong Jihoon đã về.

Sanghyeok nhìn thoáng qua đồng hồ, thật nhanh đã 7 giờ.Đây là thời gian cậu rời giường. Cậu vừa muốn đứng dậy, phía sau cánh tay của Jeong Jihoon ngăn cản cậu.

"Ngủ tiếp một lát đi." Jeong Jihoon mang theo giọng mũi nói.

"Vâng." Sanghyeok ngửi thấy mùi hương quen thuộc dễ chịu của Jeong Jihoon, tìm một tư thế thoải mái, nằm lên cánh tay anh, tiếp tục ngủ.

Lúc mở mắt lại lần nữa, thật nhanh đã đến giữa trưa. Lần đầu tiên Sanghyeok ngủ lâu đến như vậy.

Trong không khí tràn ngập mùi khét lẹt. Sanghyeok đứng dậy đi tới phòng bếp, nhìn thấy Jeong Jihoon ở trong phòng bếp khom eo không biết là đang làm cái gì.

"Jihoon......"

Jeong Jihoon bỗng nhiên quay đầu lại, giấu đồ vật sau lưng: "Khụ, em tỉnh rồi."

"Em ngủ có chút lâu rồi."

Sanghyeok phát hiện trong khoảng thời gian gần đây, cậu càng ngày càng thích ngủ, không biết có phải hay không nguyên nhân là vì trong bụng có bé con.

"Jihoon, anh đang làm gì vậy?"

"Không có làm gì cả," Jeong Jihoon chột dạ nhường đường cho Sanghyeok, "Sao em còn chưa rửa mặt, mau đi rửa mặt đi."

Sanghyeok nghi ngờ nhìn Jeong Jihoon. Cái mùi cháy khét nghi ngút trong phòng là gì đây, xảy ra chuyện gì rồi? Jeong Jihoon dùng thân thể che đậy kín mít, Sanghyeok nhìn không tới sau lưng anh, đành phải bỏ cuộc.

Nhìn đến khi Sanghyeok rời khỏi, Jeong Jihoon mới nhẹ nhõm thở dài một hơi.


Chờ đến lúc sau Sanghyeok rửa mặt trở về, Jeong Jihoon đã khôi phục bộ dáng cao lãnh trước kia, ngồi ở trên sô pha xem tin tức tài chính kinh tế.

"Anh đói bụng sao, giữa trưa anh muốn ăn gì?" Sanghyeok hỏi.

"Anh đặt cơm rồi." Jeong Jihoon nói.

"Hôm nay anh không đến công ty sao?"

Cánh tay cứng nhắc của Jeong Jihoon buông xuống: "Ngày mai lại đi, hôm nay ở nhà cùng em, lại đây cho anh ôm một cái."

Sanghyeok mới vừa đi qua đã bị Jeong Jihoon ôm vào trong lòng.

"Sanghyeok, anh nhớ là em đã nói, chờ anh trở lại sẽ nói cho anh tin vui, đó là cái gì?"

Jeong Jihoon một mực nhớ rõ chuyện này.

Sanghyeok rũ mắt: "Jihoon, kỳ thật em muốn đưa anh một món quà."

"Món quà gì, là quà sinh nhật của anh sao?" Jeong Jihoon có vẻ rất có hứng thú.

"Anh buông em ra đã."

"Được, anh chờ." Jeong Jihoon buông lỏng Sanghyeok.

Sanghyeok đi tới tủ đầu giường, lấy ra một hộp nhẫn.

Cậu đem chiếc nhẫn đưa đến trước mặt Jeong Jihoon: "Jihoon, em đến cửa hàng trang sức mua, là một cặp nhẫn đôi, mặt trên còn có khắc tên của chúng ta."

Nhẫn của Jeong Jihoon có khắc tên của cậu, nhẫn của cậu thì khắc tên của Jeong Jihoon. Vốn dĩ Sanghyeok tính là, đến đúng ngày sinh nhật của tiên sinh sẽ đưa cho anh.


Jeong Jihoon nhìn cặp nhẫn đôi thoạt nhìn rẻ tiền trước mắt, trong lúc nhất thời có hơi giật mình.

"Anh không thích sao?"

"Không, không phải." Jeong Jihoon cầm lấy nhẫn: "Sanghyeok, vốn dĩ nên là anh mua, bị em giành trước rồi. Đưa tay lại đây."

Sanghyeok duỗi tay qua, Jeong Jihoon đem nhẫn đeo lên ngón áp út của cậu.

"Jihoon, để em giúp anh đeo?"

"Được."

Sau khi đeo nhẫn xong, Jeong Jihoon giữ chặt tay Sanghyeok, mười ngón tay đan vào nhau.

"Có câu thơ: Nắm lấy tay người, cùng nhau đầu bạc, Sanghyeok, em có nguyện ý cùng anh già đi hay không."

Sanghyeok gật đầu, đương nhiên nguyện ý, cậu hy vọng cùng anh đi đến đoạn đường cuối cùng.

"Hiện tại, chú rể có thể hôn môi cô dâu rồi."

Jeong Jihoon cúi đầu, hôn xuống cánh môi phấn nộn của thiếu niên.

Vừa kết thúc nụ hôn.

Sanghyeok đỏ mặt, thấp giọng nói: "Jihoon, em yêu anh."

Lời nói của thiếu niên không trộn lẫn bất cứ tạp chất nào, nói ra một câu đơn giản nhất, biểu đạt tình yêu thuần túy nhất.

Jeong Jihoon nhìn gương mặt hồng hào của thiếu niên, cuối cùng nhịn không được hôn lên đôi mi của cậu, ôn nhu lại thành kính.


Sau khi ăn xong cơm trưa.

Sanghyeok thu dọn đồ đạc đi tới phòng bếp, phát hiện ở trong thùng rác có mấy món đồ đã cháy đen thui.

Cháy khét luôn rồi, hoàn toàn đã không thể thấy rõ ban đầu đây là nguyên liệu nấu ăn gì nữa. Mớ đồ đáng nghi này chắc là đồ vật sau lưng Jeong Jihoon, giờ đã an nghỉ nằm trong thùng rác.

Nghĩ đến lúc trước anh cố che giấu, Sanghyeok nhịn không được bật cười.

Ngoài phòng, Jeong Jihoon cầm lấy di động, nhắm ngay chiếc nhẫn trên tay, chụp một tấm ảnh.

Sau đó Jeong Jihoon liền đăng tấm hình đó lên trang cá nhân. Không thể phủ định một điều là khả năng chụp hình của anh rất tệ, nhưng đó không phải là trở ngại quá lớn, bởi tay anh rất đẹp có thể cứu cả tấm hình.

Ngón tay mảnh mai cùng các khớp ngón tay rõ ràng. Một bàn tay đẹp như vậy, với chiếc nhẫn ở ngón áp út, khiến bức ảnh còn đẹp hơn những tấm poster quảng cáo do hãng trang sức chụp.


Han Wangho xin nghỉ mấy ngày nay không có lý do. Cậu ta là diễn viên chính, vì thế mà quá trình làm phim cũng bị đình trệ mấy ngày vì phải chờ đợi nam chính.

Hôm nay, cậu ta quay trở lại đoàn phim. Trong giờ giải lao, Han Wangho vừa cầm điện thoại, vừa uống nước trái cây.

Bỗng nhiên, cậu ta phát hiện ra rằng Jeong Jihoon, người không bao giờ đăng gì lên mạng xã hội, nay đã xuất hiện một bài đăng duy nhất.

Han Wangho vừa tò mò vừa vui vẻ vào xem. Kết quả có chết cũng không ngờ tới cậu ta lại có thể nhìn thấy một bức ảnh như vậy. Chiếc nhẫn trên ngón áp út đặc biệt gây chướng mắt.

Trợ lý mới đang chỉnh sửa lại tóc cho Han Wangho.

"A--!"

Mũ đội đầu quá chặt, da đầu Han Wangho bị kéo căng.

"Anh Peanut, em xin lỗi." Trợ lý nhỏ sợ hãi nhanh chóng xin lỗi.

Han Wangho tức giận, nhưng bên ngoài vẫn nhẹ nhàng mà cười nói với trợ lý nhỏ: "Cô, ngồi xuống đi."

Cô trợ lý nhỏ nghe lời ngồi xuống không rõ lý do.

Han Wangho mở nắp chai nước trái cây trong tay, sau đó thằng tay đổ lên đầu cô trợ lý nhỏ.


"Gặp mặt đi!"

Sanghyeok nhận được tin nhắn của Han Wangho. Cậu nhìn lướt qua rồi tắt màn hình điện thoại, không trả lời.

Jeong Jihoon bước ra khỏi phòng để đồ, mặc một chiếc áo khoác sẫm màu, vẫn cực kỳ đẹp trai và tuấn mỹ như mọi ngày.

"Jihoon, tối nay anh muốn ra ngoài sao?"

Jeong Jihoon: "Ừ, sinh nhật ngày hôm qua không tổ chức ở ngoài. Hôm nay có vài người bạn nói muốn tụ tập ăn cơm, chúng ta đi cùng nhau nhé?"

Sanghyeok đoán bạn bè của Jeong Jihoon đều là mấy người "phú nhị đại", Sanghyeok cùng bọn họ không thân thiết.

"em không đi, đừng uống quá nhiều."

"Được rồi." Jeong Jihoon đi ra ngoài.


Sanghyeok dọn dẹp nhà cửa.

Han Wangho gọi lại.

Sanghyeok nhíu mày, từ chối điện thoại của Han Wangho, không do dự liền thêm số điện thoại của Han Wangho vào danh sách đen.

Một lúc sau, một số lạ khác gọi đến.

Sanghyeok trả lời cuộc gọi.

"Lee Sanghyeok, cậu dám không nghe điện thoại của tôi sao?" Giọng điệu của Han Wangho có vẻ rất tức giận.

Sanghyeok cực kỳ lạnh nhạt mà nói ừ một tiếng.

Giọng điệu hờ hững này như thêm dầu vào lửa, khiến Han Wangho càng thêm phần tức giận.

"Lee Sanghyeok, cậu là sợ trả lời điện thoại của tôi hay là sợ không dám gặp mặt tôi?"

Sanghyeok thành thật trả lời: "Không có, tôi chỉ là không muốn nghe thấy giọng nói của cậu, càng không muốn nhìn thấy cậu."

Sanghyeok không muốn bị kích động bởi Han Wangho nữa. Trước đây cậu từng trách anh không tin cậu, nhưng ngẫm lại, cậu cũng chưa bao giờ tin anh.

Tình yêu là niềm tin giữa hai người. Kể từ khi Sanghyeok quyết định quay lại, cậu đã chọn tin tưởng vào tiên sinh.

Nghe câu trả lời của Sanghyeok, Han Wangho tức giận đến mức suýt đánh rơi điện thoại trên tay.

Cậu ta chua chát nói: "Cậu sẽ phải hối hận."

Sanghyeok chậm rãi nói: "Tôi sẽ không hối hận, vợ chồng tôi sẽ luôn ở bên nhau. Còn nữa, cảm ơn Han Wangho, nếu không có cậu thì tôi cũng không biết rằng Jihoon yêu tôi nhiều đến mức nào."


Bàn ăn.

Park Jaehyuk cười nói: "Anh Jihoon, lúc em đạp ga, em căng thẳng đến mức tim bay ra khỏi lồng ngực luôn."

Vết thương trên mặt của Park Jaehyuk vẫn chưa lành, sống mũi gần như cong lên vì cú đấm của Jeong Jihoon, bình thường nhìn anh ta đã thấy rất buồn cười, nhưng giờ lại có vết thương trên mặt, lại càng thêm phần mua vui.

Jeong Jihoon cười hỏi: "Vết thương trên mặt còn đau không?"

"Không đau, không đau chút nào, da thịt của em rất dày." Park Jaehyuk vừa nói vừa lấy tay vỗ nhẹ lên mặt, nhưng cơn đau khiến anh ta cười toe toét.

Anh ta nói với vẻ mặt chua xót: "Anh Jihoon, anh quá độc ác, nhưng em có thể hiểu được, dù sao anh cũng muốn phải diễn thật hơn!"

Nụ cười trên mặt của Jeong Jihoon không thay đổi, nhàn nhạt nói: "Lần trước Sin tổng có dự án, nghe nói công ty của cậu có ý, liền tiến cử cậu với ông ấy."

"Cảm ơn anh !"

Dự án này tuy không lớn nhưng trị giá hàng chục tỷ, việc đập vào là đáng giá, mặc dù cả quá trình đầu tư cũng rất khó chịu.

Park Jaehyuk vẫn luôn cho rằng bản mình giống như một con chó đang vẫy đuôi của Jeong Jihoon, chờ đợi sự bố thí từ chủ nhân. Là chó hay sói, còn chưa rõ.


Jung Jaehyun tay cầm ly rượu, không khỏi cảm thán: "Jeong Jihoon, lần này cậu khổ nhục kế diễn cũng không tồi, vừa bị đâm lăn vài vòng trời đất lại mất tiền để chữa thương."

Park Jaehyuk cười nói: "Nhập viện là giả, bị thương cũng là giả. Túi máu do trợ lý của Han Wangho mượn của đoàn phim."

Nếu muốn tìm ra điểm thương tích nào đó, có lẽ là khi lăn hai vòng trên mặt đất, nhiều nhất là trên mặt bị trầy xước một chút. Từ vụ va chạm đến bệnh viện, mọi thứ đã được sắp xếp từ trước.

Nhớ lại khi Park Jaehyuk lái xe đâm vào Jeong Jihoon, anh ta đã đạp phanh gấp, hoàn toàn không chạm vào người của Jeong Jihoon.

"Chết tiệt, Jeong Jihoon, cậu dám lừa dối lòng tốt của tôi!" Jung Jaehyun nhớ rằng anh đã đích thân đến bệnh viện thăm Jeong Jihoon, còn mua trái cây khi đến đó.

Kim Giin nói: "Tất cả đều không phải khiến anh dâu đổi ý sao? Hiện tại quan hệ giữa Jeong tổng và anh dâu trở lại tốt đẹp, mọi người đều rất vui vẻ."

"Jeong Jihoon, cậu đã đổi tính rồi a, cậu đưa Sanghyeok về, còn Han Wangho thì sao?" Jung Jaehyun hỏi.

Jeong Jihoon nhấp một ngụm rượu, nhẹ nói: "Chưa nghĩ tới."

Park Jaehyuk cười nói: "Một người đàn ông thành đạt là phải có mười tám người tình nhỏ. Nếu như cả đời chỉ có thể chung sống với một người, cho dù người đó là mỹ nhân vô song, tôi cũng không muốn. Hơn nữa, Han Wangho không phải bị bệnh đó sao ... không được ... anh Jihoon giữ Sanghyeok ở bên cạnh cũng không tồi, dù sao, hai người cũng giống nhau."

Jung Jaehyun lạnh lùng liếc nhìn Park Jaehyuk.

Anh nhìn Jeong Jihoon: "Jeong Jihoon, tôi là thành thật khuyên cậu đừng đùa với lửa rồi tự thiêu mình."

Park Jaehyuk uống một hơi cạn sạch và nói rất nhiều: "Đừng lo, anh Jihoon đã nắm được điểm yếu. Người hiện tại đang ở trong nhà là hết lòng yêu anh ấy, ngày hôm đó anh Jihoon bị đâm nằm trên mặt đất, cậu ta ôm anh ấy khóc đến nỗi không biết trời đất là gì, khóc đến chết đi sống lại. Xem ra Lee Sanghyeok kia chỉ là giả vờ bỏ đi trước thôi, vừa dỗ dành vài câu liền đã quay lại. Anh Jihoon bên ngoài có người khác, nhưng chỉ cần nói ngọt vài câu với cậu ta, cậu ta chắc chắn không dám hống hách làm càn."

Kim Giin đang ăn đồ ăn, liếc nhìn Park Jaehyuk, nhanh tay nhét một viết thịt vào mồm anh ta.

"Cậu có sức thì ăn nhiều thêm chút đi."

Jung Jaehyun cau mày: "Nghe nói cha mẹ của Lee Sanghyeok không may qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi, Jeong Jihoon, cậu nói đúng không? Cậu nghĩ rằng Lee Sanghyeok nhất định sẽ không đành lòng khi nhìn thấy cậu cũng rơi vào trường hợp tương tự như vậy. Ai da, con người cậu thật độc ác."

Jeong Jihoon đang cầm ly rượu, nét mặt nhàn nhạt, không nhìn ra được cảm xúc.

Jung Jaehyun thầm nói: "Thực sự khốn nạn."


Lúc này, điện thoại của Jeong Jihoon vang lên, là Han Wangho gọi đến.

Jeong Jihoon đứng dậy: "Tôi đi nghe điện thoại."

"Anh Jeong, anh có ở đó không? Tôi xin lỗi đã làm phiền anh."

Đầu bên kia, trợ lý của Han Wangho nghe có chút nôn nóng.

"Có chuyện gì vậy."

"Anh Wangho, anh ấy đã cắt cổ tay của mình."

Jeong Jihoon sắc mặt thay đổi: "Đã đưa đến bệnh viện chưa?"

"Đã được cấp cứu trong bệnh viện rồi ."


Sanghyeok không ngờ Han Wangho lại là một kẻ mất trí.

Sau khi tắt điện thoại, Han Wangho gửi cho cậu bức ảnh anh ta tự cắt cổ tay mình.

"Tôi sẽ cho cậu thấy Jeong Jihoon quan tâm đến tôi như thế nào."

Sanghyeok nhìn chằm chằm vào bức ảnh với giọng điệu bình tĩnh lạ thường.

"Tự mình làm khổ mình, chỉ có thể nhận lại được sự thương hại của Jeong Jihoon, đó không phải là tình yêu."

"Ngay cả khi Jihoon cùng cậu tới bệnh viện, tôi cũng không ghen. Ngược lại, tôi lại cảm thấy tội nghiệp cho cậu."

Han Wangho tức giận đến mức tắt điện thoại một cái.


Buổi tối, Jeong Jihoon trở về khá muộn.

Trên người anh có thoang thoảng chút hương thơm của bạch đậu khấu.

Sanghyeok không lạ gì mùi này, đó là loại nước hoa yêu thích của Han Wangho, loại vừa mới ra mắt trong năm qua.

Có lần Jeong Jihoon còn tặng cậu một lọ nước hoa cùng nhãn hiệu làm quà sinh nhật, mùi hương rất giống nhau, là cùng một loại.

Sanghyeok nói: "Trông anh có vẻ rất mệt mỏi."

Jeong Jihoon xoa lông mày: "Mấy ngày nay không được nghỉ ngơi nhiều, Sanghyeok, qua đây để tôi ôm một chút."


Sanghyeok ngoan ngoãn ngồi trên đùi Jeong Jihoon.

"Anh không có gì để nói với em sao?"

Jeong Jihoon ôm Sanghyeok, cằm đặt trên cổ cậu mũi khẽ ngửi phần sau tai: "Cái gì?"

"Không có gì." Sanghyeok cụp mắt xuống: "Jihoon, tối nay đi chơi cùng bạn có vui không?"

"Cũng... tạm." Jeong Jihoon ngáp nhẹ một cái.

"Buồn ngủ rồi sao? Anh mau đi tắm rồi ngủ."

"ừm."

"Em có muốn cùng nhau tắm không?" Jeong Jihoon hôn lên vành tai của Sanghyeok.

"em đã tắm rồi." Sanghyeok né tránh.

"Được rồi."

Jeong Jihoon đi về phía phòng tắm trong lòng có chút tiếc nuối.

Sanghyeok ngồi trên ghế sofa, lặng lẽ nhìn bóng lưng của Jeong Jihoon.


Mấy ngày sau, Jeong Jihoon về nhà rất muộn.

Sanghyeok cũng không hỏi.

Jeong Jihoon lại chủ động giải thích rằng đó là do tăng ca.

Chỉ là mỗi lần về nhà, trên người Jeong Jihoon đều thoang thoảng một mùi chanh và bạch đậu khấu.

"Hình như em có chút không vui, có phải vì tôi không về sớm mấy hôm nay?" Jeong Jihoon hỏi.

Sanghyeok lắc đầu: "em không phải không vui."

"Vậy thì cười lên nào!"

Sanghyeok cố nặn ra một nụ cười.

Jeong Jihoon ôm mặt Sanghyeok rồi hôn một cái.

"Tối mai tôi sẽ về sớm."

"Dạ." Sanghyeok gật đầu.

Jeong Jihoon nói: "Món cá hấp lần trước em làm rất ngon, tối mai làm tiếp có được không?"

"Được."


Chiều hôm sau.

Sanghyeok chuẩn bị đồ ăn, đặt lên bàn.

Cá hấp cho vào lò vi sóng hâm nóng vì sợ nguội.

Sanghyeok nhìn thoáng qua thời gian trên tường: "Jihoon không phải nói hôm nay sẽ về sớm sao?"

"Sắp đến rồi." Jeong Jihoon nhanh chóng đáp.

Sanghyeok ngồi trên ghế sofa, chờ đợi, Chobi nhảy xung quanh, cuối cùng nhảy vào vòng tay của Sanghyeok.

Sanghyeok sờ sờ đầu của thỏ con.

Nửa giờ sau, Sanghyeok nhận được một cuộc gọi.

"Sanghyeok, công ty có việc gấp, có thể một lát nữa tôi không về được."

"được rồi, em ăn một mình cũng được a."

Sau khi tắt điện thoại, Sanghyeok bấm vào bức ảnh mà Han Wangho gửi qua, rõ ràng là một góc mặt của Jeong Jihoon.

"Thế nào, tôi thắng!"

Han Wangho khiêu khích nói.

Sanghyeok nhìn bức hình Jeong Jihoon trên điện thoại. Tại sao anh không nói sự thật với cậu? Có phải vì anh sợ nếu biết chuyện thì cậu sẽ ghen và không vui?

Và còn---.


Han Wangho tự hào tiếp tục gửi tin nhắn.

"Sanghyeok, cậu cái gì cũng không biết."

"Cậu nghĩ mình đã thực sự có được Jeong Jihoon sao? Thật tự mãn, tôi nói cho cậu biết, nếu không phải vì sức khỏe của tôi, cậu sẽ không có bất kỳ cơ hội nào."

"Khi tôi còn học đại học, Jeong Jihoon cầu hôn tôi, nhưng vì sức khỏe không tốt, chúng tôi không thể ở gần nhau trong một khoảng thời gian, cho nên tôi đã từ chối."

"Tôi đã ra nước ngoài để chữa bệnh một cách bí mật với hi vọng khi trở về sẽ tặng cho Jeong Jihoon một bất ngờ lớn."

"Đúng vậy, Jeong Jihoon thích cậu, nhưng cậu nhất định không biết lý do. Đó là bởi vì cậu có thể khiến anh ấy thỏa mãn ham muốn, cho nên anh ấy mới giữ cậu ở bên cạnh."

Han Wangho gửi tới một đoạn ghi âm.

"Nghe xong cái này sẽ biết."

"Jeong Jihoon, không phải anh nói muốn kết hôn với em sao?" Trong đoạn ghi âm, giọng nói của Han Wangho có vẻ đáng thương. Khi nào anh sẽ cưới em đây?"

Sau một lúc, Jeong Jihoon nói: "Chúng ta hãy đợi đến mùa xuân năm sau."

Giọng nói trong trẻo của Jeong Jihoon phát ra từ đoạn ghi âm.


Sức lực của Sanghyeok dường như bị rút cạn trong chốc lát.

Chiếc điện thoại rơi xuống đất. Rốt cuộc, đây có phải là sự lựa chọn sai lầm?

Một lúc sau, Sanghyeok cúi xuống nhặt điện thoại lên.

Đoạn ghi âm có thể là giả, Sanghyeok tin rằng đó chỉ là một thủ đoạn nhỏ của Han Wangho. Nhưng cậu càng muốn biết, anh sẽ giải thích như thế nào.

"Jihoon, anh vẫn chưa về sao?"

"Tôi về ngay đây."

Sanghyeok ngồi trên sofa đợi Jeong Jihoon.

Sắc trời tối sầm lại một chút, kim đồng hồ trên tường chậm rãi chuyển động, cuối cùng cũng là đến khuya, người chưa về.

Sanghyeok cánh tay tê dại, nhấc điện thoại gọi cho Jeong Jihoon. Đầu dây bên kia là giọng của Han Wangho.

"Jihoon đang ở chỗ tôi, anh ấy ngủ rồi."

Phía bên kia, Han Wangho đắc thắng nở nụ cười.

Sanghyeok tay siết chặt chiếc điện thoại: "Có thể đưa điện thoại cho Jihoon được không?"

"Cậu không hiểu tiếng người sao? Tôi nói anh ấy ngủ rồi!"

Han Wangho nói từng chữ một, rất rõ ràng.

Sanghyeok im lặng.

"Lee Sanghyeok, lần trước chẳng phải tôi đã nói sẽ cho cậu biết chân tướng sự thật sao, đảm bảo có muốn khóc cũng không khóc được. Cậu cho rằng tôi đang gạt cậu sao? Tôi không muốn nói cho cậu là bởi vì thương hại cậu, thế nhưng nhìn cậu thật quá đáng thương, tôi quyết định nói rõ cho cậu biết."

Giọng điệu của Han Wangho cao cao tại thương, như thể cố tỏ ra thương hại.

"Có phải cậu nghĩ rằng Jeong Jihoon liều mạng để cứu cậu khỏi chiếc xe ngày hôm đó? Có phải cậu đang cảm thấy rất cảm động phải không? Nhưng điều mà cậu không biết là vụ tai nạn ô tô đó là giả, máu cũng là đồ giả do trợ lý của tôi đưa tới, không tin thì cứ hỏi Park Jaehyuk. Cả hai người họ đều chỉ đang gạt cậu thôi. Nếu không thì cậu rằng Jeong Jihoon sẽ xuất hiện khi thấy Park Jaehyuk đang làm khó cậu sao? Làm sao lại có sự trùng hợp như vậy. Cũng đừng nghĩ rằng Jeong Jihoon quan tâm đến cậu nhiều như vậy. Lúc đó anh ấy đã ký vào đơn ly hôn mà không chút do dự. Thậm chí anh ấy còn nhờ tôi đem bút đến cho anh."

"Mẹ của Jeong Jihoon rất thích tôi, bà ấy tin rằng tôi sẽ là con dâu của nhà họ Jeong. Jihoon cũng đã hứa với tôi rằng chúng tôi sẽ kết hôn vào mùa xuân năm sau. Lee Sanghyeok, ván bài này, cậu không có cơ hội chiến thắng. Nếu tôi là cậu, tôi đã tự mình rời đi từ lâu, đừng ăn vạ không đi."

Điện thoại bị tắt.


Sanghyeok ngồi trên sofa, khó khăn đọc từng tin nhắn của Han Wangho.

Vụ tai nạn xe là giả? Là Jeong Jihoon và Park Jaehyuk cùng diễn kịch trước mặt cậu? Hơn nữa, Sanghyeok nhớ rằng anh đã nói rõ ràng đơn ly hôn không được ký.

Sanghyeok từ từ đứng dậy và nhìn vào vị trí phòng làm việc của Jeong Jihoon. Cậu biết rất rõ đồ đạc của anh được đặt ở đâu. Chỉ cần cậu tiến lên vài bước là có thể xác minh được những lời Han Wangho nói là thật hay giả. Có điều, chỉ vài bước đi mà sao cũng khó khăn đến vậy.

Sanghyeok dường như cảm thấy bản thân đã đi hết một thế kỷ. Quả nhiên cậu tìm thấy đơn ly hôn trong ngăn kéo.

Cậu run rẩy cầm tờ giấy lên, ngay lúc mở ra, Sanghyeok đã nhắm mắt lại.

Bên tai, những lời dịu dàng của Jeong Jihoon, vang vọng trong tâm trí cậu.

"Sanghyeok, tôi không ký vào đơn thuận ly hôn, chúng ta vẫn là vợ chồng hợp pháp."

"Sanghyeok, em có biết không? Khi tôi nhìn thấy chiếc xe sắp lao tới em ngày hôm đó, tôi chỉ có một suy nghĩ, thà rằng chiếc xe đó đâm vào tôi."

"Anh thích em, Sanghyeok."

Tất cả đều đẹp như bong bóng cầu vồng, nhưng bây giờ, những bong bóng đó đều bị thủng bởi ba chữ viết tay "Jeong Jihoon" được kí rõ ràng trên tờ giấy ly hôn.

Tờ giấy trong tay rơi xuống, Sanghyeok lùi về phía sau một bước. Vì vậy, tất cả mọi thứ là giả? Cậu ngồi thất thần một lúc, yếu ớt cầm điện thoại lên.

"Tôi là Lee Sanghyeok, chúng ta có thể nói chuyện một lát không?"

Park Jaehyuk vừa bước ra khỏi quán bar với một thiếu niên trẻ tuổi đẹp trai trong tay, anh ta không thể tin vào tai mình khi nhận được cuộc gọi từ Sanghyeok.

"Ồ, mặt trời mọc đằng Tây hay sao, cậu muốn gặp tôi? Được thôi, đến đây đi, nhưng tôi sẽ không đợi cậu lâu nữa, tốt hơn là cậu nên nhanh lên."


Park Jaehyuk đã đặt một chỗ trong quán bar.

Sanghyeok tới, anh ta cùng thiếu niên kia đang đút cho nhau trái nho rất thân mật.

"Tìm tôi có chuyện gì nhỉ?" Park Jaehyuk thản nhiên hỏi.

Nhìn vết thương trên mặt Park Jaehyuk, Sanghyeok bình tĩnh nói: "Jeong Jihoon nói với tôi rằng ngày đó là hai người diễn kịch trước mặt tôi."

Park Jaehyuk hơi sửng sốt một chút, sau đó khóe miệng hướng lên: "Biết rồi sao?"

Sanghyeok cụp mắt xuống, trong lòng toát ra một khoảng ớn lạnh, không khỏi run lên.

Hóa ra Jeong Jihoon thực sự đang nói dối cậu.

Người thiếu niên bên cạnh Park Jaehyuk nhìn chằm chằm Sanghyeok với ánh mắt thù địch: "Anh Jaehyuk, anh ta là ai?"

Anh ta ôm lấy thiếu niên kia mà hôn một cái: "A, cậu ta là vợ của một người bạn."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro