Chương 2

Chờ Jeong Jihoon hoàn thành "bữa sáng" của mình thì anh bị muộn giờ làm.

Lúc Jeong Jihoon đi ra khỏi cửa, Lee Sanghyeok nhớ tới một chuyện: "Jihoon, nghe nói...ngày mừng thọ bà nội sắp đến rồi, có cần em chuẩn bị lễ vật không?"

"Là Suhwan nói cho em biết, tuần sau là mừng thọ bà nội, em không có chuẩn bị gì cả." Lee Sanghyeok nhỏ giọng bổ sung.

Jeong Jihoon quay đầu lại biểu tình nhàn nhạt mà liếc mắt nhìn Lee Sanghyeok một cái: "Không cần."

"Được......được rồi." Lee Sanghyeok nhìn bóng lưng của Jeong Jihoon, ánh mắt có chút buồn bã.

Lúc nào Jihoon mới có thể đem cậu về ra mắt gia đình đây? Mặc dù bọn họ kết hôn đã một năm nhưng mà đến bây giờ Sanghyeok cũng không có gặp người nhà họ Lee, người duy nhất cậu tiếp xúc chỉ có Kim Suhwan, em họ của Jeong Jihoon.

"Anh trai của em không đưa anh về nhà chỉ có khả năng là sợ người trong nhà nhiều quá, dọa anh thôi. Anh dâu đừng suy nghĩ nhiều, nếu không phải là bởi vì mừng thọ bà ngoại, em cũng không muốn về đó, thật sự là nhàm chán." Kim Suhwan nói qua điện thoại.

Sự an ủi của Kim Suhwan khiến Lee Sanghyeok dễ chịu hơn, có lẽ là vậy

"Anh dâu mau thêm SNS của em lại đi." Kim Suhwan nói.

Lee Sanghyeok nở nụ cười: "Ừ."


Sắp đến buổi trưa, Lee Sanghyeok đi ra khỏi nhà.

Lee Sanghyeok đại học thì học được nửa năm sau đó bỏ học vì một số lý do cá nhân, bây giờ cậu đang mở một lớp phụ đạo với người thân. Nhiệm vụ mỗi ngày chính là đưa đón các bạn nhỏ, phụ đạo các bạn nhỏ làm bài tập và đến lớp.

Ba giờ rưỡi chiều, tiểu học tan học, Lee Sanghyeok đúng giờ đón bọn nhỏ từ trường học. Bọn nhỏ viết bài tập trong một giờ, đến giờ ăn cơm, ăn xong lại tiếp tục học.

Lớp dạy kèm mới khai giảng, quy mô không lớn, chỉ có hơn hai mươi đứa trẻ, Lee Sanghyeok phụ trách dạy kèm bài tập toán học cùng bài tập tiếng anh, còn dì Song dạy toàn bộ môn.

Trước kia dì Song là giáo viên tiểu học, hiện tại dì và Lee Sanghyeok cùng nhau điều hành lớp dạy kèm này, cộng thêm một giáo viên bán thời gian Kim Anna, tổng cộng ba người thì thừa sức.


Buổi chiều, tranh thủ thời gian rảnh rỗi khi bọn trẻ đang làm bài tập, dì Song gọi Lee Sanghyeok lại.

"Sanghyeok, chỗ dì có một căn chung cư, vừa lúc có vị khách thuê đến hạn hợp đồng dọn đi rồi, dì nhớ chỗ của con xa quá, nếu không thì con dọn đến chỗ dì ở đi."

Lee Sanghyeok biết dì Song là có ý tốt, nhưng mà cậu không có nói cho dì Song biết chính mình đã kết hôn, vì vậy cậu lễ phép cảm ơn: "Cảm ơn dì, con có chỗ ở, hiện tại con cũng không định dọn ra ngoài."

"Cái đứa nhỏ này, con cũng không nói mình ở đâu, dì Song lo lắng lắm có biết không? Nếu con ở bên ngoài một mình, không bằng con đến ở chỗ dì, tiền thuê nhà con không cần trả, chỉ cần trả tiền điện nước là được rồi."

"Dì Song không cần lo lắng cho con, con sống vô cùng tốt." Lee Sanghyeok lắc đầu nói.

Dì Song nói: "Nhìn cái miệng của con kìa, là do té ngã mà ra đi, hôm nay trời mưa, chỗ nào cũng trơn trượt, ở gần dì hơn nếu còn có việc gì thì dì Song cũng tiện chăm sóc con hơn."

Lee Sanghyeok vội vã lên xe buýt lúc ra khỏi nhà, trời mưa không cẩn thận té ngã, cũng không có gì to tát, chỉ là bị ngã rách môi. Ai ngờ dì Song lại nói tiếp: "Trên cổ là bị con muỗi cắn đi, chỗ dì ở đó có cửa lưới, con muỗi cũng không có, nhang muỗi cũng không cần dùng đến."


Trên cổ......

Lee Sanghyeok đỏ mặt gần như ngay lập tức.

Sáng hôm nay, Jeong Jihoon đã cắn lên cổ cậu.

Dì Song từng nhận được sự giúp đỡ từ cha mẹ Lee Sanghyeok, nhưng hiện tại cha mẹ của cậu đã qua đời, chỉ để lại một đứa con là cậu.

Lee Sanghyeok lớn lên gầy gò ốm yếu lại trắng trẻo trong sáng, người ngoài nhìn vào lại thấy cậu dễ bị bắt nạt.

"Cái đứa nhỏ này, khách sáo cái gì, chỗ đó của dì có môi trường tốt lại yên tĩnh, con có thể thoải mái ôn tập, sang năm lại một lần nữa thi vào trường tốt."

Dì Song là vì lợi ích của cậu, Lee Sanghyeok cũng không có cách nào từ chối đành ăn ngay nói thẳng

"Dì Song, con có đối tượng rồi, kì thực con đang ở cùng anh ấy."

Cậu cùng Jeong Jihoon là hôn nhân ngầm, Lee Sanghyeok rất tiếc rằng cậu không thể nói với dì Song rằng cậu đã gặp được điểm đến tốt.

"Sao? Như vậy à!" Dì Song kinh ngạc nhìn Lee Sanghyeok: "Là con trai hay con gái, ngày nào đó mang nó tới cho dì nhìn."

"Công việc của anh ấy rất bận." Lee Sanghyeok nghĩ đến Jeong Jihoon không nhịn được mà mặt nóng lên.

Dì Song nhìn thấy Lee Sanghyeok có chút ngại ngùng không tiện nói: "Được rồi được rồi, chỉ cần con khỏe mạnh là dì an tâm rồi."

Sau khi dì Song rời đi, Lee Sanghyeok liền trông coi bọn nhỏ làm bài tập.


Cậu chống cằm có chút nhàm chán, không biết bây giờ Jeong Jihoon đang làm gì.

Lee Sanghyeok mở SNS ra.

Ảnh đại diện của Jeong Jihoon là một bàn tay nắm cúc non xinh đẹp.

Lee Sanghyeok nhìn kỹ thì thấy chán, ảnh chụp bằng điện thoại di động, bối cảnh là biển xanh cùng thuyền buồm, chắc là do anh chụp khi ở nước ngoài.

Lee Sanghyeok lướt qua ảnh đại diện, click mở khung chat [Jihoon, buổi tối anh có trở về ăn tối không?]

[Anh muốn ăn cái gì? ]

Cậu gửi đi tin nhắn và chậm rãi đợi anh trả lời, bàn tay trắng nõn xinh đẹp của cậu chống lấy cằm.

Jeong Jihoon bận rộn công việc, lâu lâu lại không trả lời tin nhắn, hoặc là không nhìn thấy sẽ không trả lời. Nhưng mà Lee Sanghyeok là người kiên nhẫn.


Năm giờ, cô giáo Anna đến nhận lớp.

Lee Sanghyeok liếc mắt nhìn SNS, cậu có chút thất vọng, quả nhiên anh ấy vẫn rất bận, không để ý đến tin nhắn của cậu.

Cô giáo Anna là người bán thời gian, cô ấy là sinh viên của một trường đại học gần đó, cô ấy sẽ đến khi không có lớp vào buổi tối.

"Thầy Lee, cậu có đu idol nào không?" Kim Anna thần thần bí bí gọi Lee Sanghyeok.

Lee Sanghyeok lắc đầu: "Không đu ai hết."

"Vậy thì tốt quá, thầy Lee cậu mau mau giúp tôi nhấp chuột." Cô Kim Anna ngay lập tức gửi một đường link sang.

Lee Sanghyeok bấm vào đường link, đây là một link bình chọn: "Anna, cô sẽ bỏ phiếu cho ai?"

"Đương nhiên là cho idol nhà tôi rồi" Kim Anna kích động hô: "Idol nhà tôi tuyệt đối sẽ không bị đánh bại bởi hàng rẻ tiền Peanut kia đâu."

Lee Sanghyeok: "..."

"Được rồi"

"Yêu cậu thầy Lee." Kim Anna cho một nụ hôn gió bay tới.

Lee Sanghyeok bắt đầu thu dọn đồ đạc, cậu muốn tan làm rồi: "Anna, đợi chút tôi giao bài tập của bọn trẻ cho cô."

"Yên tâm đi." Kim Anna phất tay một cái.

Lee Sanghyeok tháo kính mắt xuống rồi bỏ vào hộp, cậu cận chưa đến hai độ, bình thường có thể không cần mang kính mắt.

Kim Anna nhìn chằm chằm mặt Lee Sanghyeok, nhịn không được cảm thán: "Thầy Lee, bình thường có người nào nói qua với cậu, cậu mang mắt kính và không mang mắt kính nhìn như hai người vậy không."

Đôi mắt xinh đẹp của Lee Sanghyeok bị gọng kính nặng nề che lại, khiến cậu càng giống với một thiếu niên thanh tú, lại thêm vài phần hơi thở văn hóa.

Lee Sanghyeok lắc đầu: "Rất ít người nói vậy."

Kim Anna lại nói: "Thầy Lee, cậu có biết không, lần đầu tiên tôi thấy cậu bỏ kính ra tôi đã rất ngạc nhiên, cậu rất giống Han Peanut khi không đeo kính."

"Thật không?"

Lee Sanghyeok đáp lại bằng một tiếng cười nhạt, lần đầu tiên cậu nghe nói mình giống như một ngôi sao màn bạc.

Tuy nhiên Lee Sanghyeok chưa bao giờ nghe qua tên của ngôi sao màn bạc kia, cũng không để ý đến những lời đàm tiếu trong giới giải trí, có lẽ cậu ta là ngôi sao mới ra mắt mấy năm gần đây.

"Đúng vậy, có điều thầy Lee khí chất ôn hòa nhã nhặn sao có thể cùng cái loại hàng rẻ tiền đó giống nhau được."

"Hơn nữa, thầy Lee trông đẹp hơn, mắt mũi miệng đều đẹp hơn. Những bức ảnh của Han Peanut kia đều đã được chỉnh sửa qua còn không đẹp bằng Kim Anna tôi đâu."

Là fan của ngôi sao đối địch, Kim Anna có thể mắng không ngừng, còn có thể mắng qua mười con phố trong một hơi.

Lee Sanghyeok đã thu thập xong đồ đạc của mình, còn Kim Anna thì vẫn đang không ngừng nói xấu về cái người nổi tiếng có vẻ ngoài giống cậu kia, Lee Sanghyeok không đành lòng quấy rầy cô: "Anna, tôi tan tầm, ngày mai gặp lại."

"Ngày mai gặp lại."


Trước khi Lee Sanghyeok về nhà, cậu đã đến siêu thị gần đó để mua thức ăn.

"Sanghyeok, lại tới đây mua thức ăn a."

Lee Sanghyeok đến siêu thị mua thức ăn thường xuyên, hầu như tất cả các cô dì bán thức ăn trong siêu thị đều biết cậu.

"Vâng." Lee Sanghyeok gật gù.

Người dì đó thở dài: "Mấy đứa con trai chăm lo gia đình như con bây giờ cũng không có mấy đâu. Hôm nay dì bán hết thịt rồi, còn thừa một cái sườn, con xem có thích không? Dì lấy tiền rẻ hơn giá bán."

Tuy là miếng cuối cùng nhưng nhìn rất tươi, hai mắt Lee Sanghyeok sáng ngời, cậu rất thích ăn sườn xào chua ngọt, tối nay cậu có thể nấu món này.

"Được, con muốn."

Trong khi Lee Sanghyeok đang đợi, các nhân viên đi ngang qua, trên tay cầm một giá đứng hình người.

Dì đang xử lý xương sườn, vừa ngẩng đầu lên nhìn đã nhìn thấy giá đỡ, trong tiềm thức liền nói: "Oa, tiểu tử, ngôi sao này rất giống con, có phải là người thân của con không?"

Lee Sanghyeok nhìn sang, đây không phải là ngôi sao Han Peanut mà cô Kim Anna nói sao?

Cậu thật sự giống cậu ta vậy à? Lee Sanghyeok sờ sờ mặt mình, so sánh một hồi, lại nghĩ mặt của mình không giống. Thế nhưng khi nhìn kĩ, con mắt, cái miệng cũng có chút giống cậu.


Jeong Jihoon họp xong mở di động ra mới thấy tin nhắn của con thỏ nhỏ gửi tới.

Trong đầu hồi tưởng lại bộ dáng ngượng ngùng của con thỏ nhỏ đêm qua, Jeong Jihoon ngả người ra ghế, đôi chân dài mảnh khảnh xếp lại.

"Về."

Ngón tay thon dài của anh ở trên màn hình nhấn một từ đơn giản rồi gửi đi.

Mặc dù nó chỉ đơn giản là một chữ, Jeong Jihoon có thể nghĩ đến vật nhỏ đang chờ anh ở nhà sẽ hạnh phúc bao nhiêu khi nhìn thấy hồi âm của anh. Điều đó giống như là một con cún nhỏ, khi cho nó ánh mặt trời nó liền sáng lạn, rất dễ hài lòng.


Kim Sohyun trình tài liệu lên, trong lòng có chút lo lắng. Trong cuộc họp, sắc mặt của ông chủ như bầu trời Mặc Vân, âm u nặng nề, bất cứ lúc nào cũng có thể có một cơn bão ập xuống.

Tuy rằng Kim Sohyun đi theo bên người Jeong Jihoon nhiều năm nhưng mà cũng không thể chống được cái khí áp của ông chủ.

Kỳ quái chính là, Kim Sohyun cho rằng ông chủ sẽ rất tức giận, nhưng lúc này ông chủ đã ngồi vào vị trí, hai chân bắt chéo lại, ngón tay gõ nhẹ xuống bàn.

Những người đi theo ông chủ lâu năm đều biết rằng mỗi khi Jeong Jihoon bắt chéo chân, này là cho thấy tâm tình anh ít nhất là đang vui vẻ. Khi chân của sếp bắt chéo và tay anh gõ mặt bàn thì này là biểu lộ tâm tình ông chủ phi thường không tồi.

"Jeong tổng, đây là thông tin tổng hợp trong cuộc họp." Kim Sohyun vội vàng trình lên tư liệu.

"Ừ, để trên bàn đi." Jeong Jihoon từ tốn nói.

Kim Sohyun trong lòng thở ra một hơi, tâm tình ông chủ còn rất tốt, đưa xong mau mau trốn.

"Thư ký Kim."

Bị gọi lại, Kim Sohyun căng thẳng trong long quay đầu lại: "Ông chủ? Có vấn đề gì sao?"

Jeong Jihoon buông di động, nhìn về phía Kim Sohyun: "Thư ký Kim, cậu kết hôn chưa?"

Kim Sohyun có chút mộng bức gật đầu: "Đã kết hôn"

Không chỉ có đã kết hôn, còn có hai đứa con rồi, rượu nằm tháng hai cho con, Kim Sohyun nhớ là anh còn gửi thiệp mời tới cho sếp.

Đi theo bên người Jeong tổng bốn, năm năm, Kim Sohyun thậm chí còn nhớ Jeong tổng đi vệ sinh mỗi ngày bao nhiêu lần ra, vậy mà Jeong tổng còn không biết rằng anh đã kết hôn.

Jeong Jihoon nhàn nhạt hỏi: "Kết hôn mấy năm rồi?"

Kim Sohyun đếm đếm ngón tay: "Đã gần tám năm, ông chủ sao đột nhiên hỏi vấn đề này?"

Ông chủ đột nhiên quan tâm anh?

Jeong Jihoon nhẹ nhàng nhìn bàn: "Thư ký Kim, kỷ niệm ngày cưới hai người làm gì để qua nổi vậy?"

Kim Sohyun còn tưởng rằng ông chủ quan tâm đến nhân viên.


Kỉ niệm ngày cưới như thế nào? Kim Sohyun suy nghĩ một chút.

Thành thật mà nói, anh không nhớ rõ kỉ niệm ngày cưới của mình là ngày nào, vợ anh chăm sóc con cái, anh thì ở bên ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, mỗi ngày đều đầy rẫy những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, hơi đâu mà nghĩ đến chuyện kỉ niệm ngày cưới.

Nhưng Kim Sohyun không nói như vậy: "Jeong tổng, vào ngày kỉ niệm ngày cưới, anh có thể cùng phu nhân đi ăn cơm, xem phim, hầu hết những người trẻ tuổi đều làm như vậy."

Jeong Jihoon bỗng nhiên mặt lạnh: "Ai nói tôi muốn dẫn cậu ta cùng đi?"

Kim Sohyun giống như chui vào hang cọp, nhanh chóng cúi đầu xin lỗi: "Thật lòng xin lỗi Jeong tổng, là tôi lắm lời."

Kim Sohyun cúi đầu, trong đầu liền nghĩ, không đúng, Jeong tổng không đi cùng phu nhân, vật "cậu ta" ở đây là ai?

Kim Sohyun hơi ngẩng đầu, thấy Jeong tổng tay gõ nhẹ trên bàn, rõ ràng tâm tình cũng không đến nỗi tệ.

Kim Sohyun trong lòng cười thầm, nhãn nhặn nói: "Jeong tổng, nếu không còn việc gì, tôi xin phép về trước?"

Jeong Jihoon gọi thư ký Kim lại: "Có việc."

Thư ký Kim tâm trạng căng thẳng: "Dạ, thưa Jeong tổng, anh còn việc gì muốn giao phó?"

Jeong Jihoon: " Giúp tôi chuẩn bị hai vé xem phim, thời gian là thứ sáu tuần sau, sau khi tan làm."

"Được, thưa Jeong tổng."

Kim Sohyun trong lòng thầm nghĩ: "Như vậy không phải là muốn đi sao?"

Hơn nữa, Jeong tổng của bọn họ cũng phải loại đàn ông lừa dối.


Jeong Jihoon vừa tắt điện thoại, Park Jaehyuk đã gửi đến SNS một tin nhắn thoại.

"Jihoon, tối nay có đi không?"

Jeong Jihoon dường như như không nghĩ, từ chối luôn: "Không."

"Jihoon, anh đừng vội từ chối như vậy, tôi sẽ giới thiệu một người cho anh, anh nhất định sẽ cảm thấy biết ơn tôi!" Giọng điệu Park Jaehyuk nghe thật sự kích động.

Nhưng Jeong Jihoon không có hứng thú với bất kỳ thứ gì, thậm chí không muốn trả lời tin nhắn, cứ vậy tắt điện thoại.

"Ông chủ, về nhà sao?" Tài xế Shin hỏi.

Jeong Jihoon day day trán: "Ừ."


Anh mở SNS, thấy chú thỏ nhỏ gửi đến một tin nhắn.

[Jihoon, khi nào anh về? Hôm nay em mua xương sườn, dự định làm món sườn heo chua ngọt, sườn đã ướp rồi.]

Jeong Jihoon khóe miệng hơi nhếch lên, thoáng nhìn ra cửa sổ, tay ấn mấy chữ.

[ Nửa tiếng sau về đến nhà.]

Ngay sau đó, gương mặt Jeong Jihoon lập tức trở nên lạnh lùng, xóa đi mấy chữ trên trên điện thoại.

Lee Sanghyeok từ khi gửi tin nhắn xong vẫn luôn nhìn vào màn hình điện thoại, trên màn hình hiển thị đối phương đang nhập tin nhắn..

Nhưng đợi một lúc lâu sau, Jeong Jihoon cũng không có hồi âm.

Có thể vẫn chưa đọc được tin nhắn, Lee Sanghyeok thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường tính toán bắt tay vào làm món sườn, từ giờ đến lúc làm xong chắc sẽ kịp lúc ông chủ về tới.


Nửa tiếng sau, món sườn heo chua ngọt thơm ngào ngạt được mang ra bàn ăn.

Lee Sanghyeok đưa tay xoa mặt, lấy điện thoại ra, chụp một tấm ảnh rồi gửi đi.

[Jihoon, anh chưa về sao? Sườn heo đã làm xong rồi này]


Ngày mưa tắc đường, phía trước xe xếp thành nhiều hàng dài, Jeong Jihoon xem bức hình vừa nhận được, thoáng cười.

"Nhiều xe quá!" Tài xế Shin thoáng nhìn phía trước, còn khá lâu mới có thể đi tiếp được.

"Muốn mau chóng tan làm sao?"

Jeong Jihoon tâm tình có chút tốt, hỏi nhiều hơn một câu.

Tài xế Shin trong lòng vừa mừng vừa sợ, ngày thường Jeong Jihoon rất ít khi chủ động nói chuyện, ông cẩn thận từ gương chiếu hậu, liếc mắt nhìn thái độ của Jeong Jihoon, biểu hiện hôm nay quả thực không tồi.

Là có chuyện tốt gì sao?

"Không có, ông chủ." Bọn họ mang danh làm thuê, nào dám ở trước mắt ông chủ lại nói muốn tan làm.

"Tôi sốt ruột." Jeong Jihoon nói.

Khóe miệng hơi nhếch miệng, dù sao thì sườn heo chua ngọt để nguội cũng không thể ăn.

Tài xế Shin: ...Ông chủ hình như..


Những hạt mưa bắt đầu rơi trên cửa kính xe, hội tụ thành những dòng nước nhỏ, trời ngày càng tối sầm đi.

Jeong Jihoon nhìn điện thoại, dù muốn hay không cũng phải nhắn cho thỏ con biết mình đang bị kẹt xe.

Đúng lúc này, Park Jaehyuk gửi một tấm ảnh qua.

Bức ảnh vừa hiện trên màn hình điện thoại, hơi thở của Jeong Jihoon như bị nghẹn lại.

"Jihoon, anh nhìn xem, cậu ta cùng Han Wangho giống nhau như đúc. Tôi nhìn thấy mà sợ!"

Bức ảnh kia là do Park Jaehyuk lén chụp, ảnh đèn mập mờ, chất lượng cực kỳ thấp.

Trong ảnh là một thiếu niên mặc đồ trắng.

Jeong Jihoon nhìn chằm chằm vào bức ảnh, những ngón tay mảnh khảnh nắm chặt lấy chiếc điện thoại, như muốn bóp nát.

Chính là cậu ta. Không sai, là cậu ta. Cậu ta còn sống.

Tắc đường nửa giờ, cuối cùng cũng qua được.

Tài xế Shin nói: "Ông chủ, bây giờ sẽ trở về nhà."

"Quay lại, đến khách sạn X." Jeong Jihoon trầm giọng.

Tài xế Shin có chút nghi ngờ trong lòng, không về nhà sao? Ông chủ không phải đang sốt ruột sao?

Tài xế Shin liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, bị hơi thở áp lực của ông chủ làm cho giật mình.

Đã xảy ra chuyện gì sao?

Ông chủ sắc mặt nghiêm trọng như vậy, tài xế Shin không dám hỏi nhiều, quay đầu ở phía giao lộ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro