Chương 26

Sanghyeok đang nằm trên giường, thật hiếm khi có dịp cậu uống rượu say như vậy.

Đầu cậu nặng trĩu, nhưng lại cảm giác rất nhẹ, cảm giác choáng váng như đang lơ lửng trên mây, cảm giác như đang rơi vào một đám sương mù.

Sanghyeok đã ra ngoài quá lâu, Kim Jeonghyeon đã gửi tin nhắn cho cậu nhưng không thấy hồi âm, anh ta cũng đã bí mật gọi vài cuộc nhưng không được.

Kim Jeonghyeon hơi lo lắng cho Sanghyeok, anh ta biết tửu lượng của Sanghyeok chỉ chống được vài ly rượu. Tuy nhiên, ông Yoo lại liên tục lôi kéo anh ta, để anh ta tiếp rượu ông ta.

Sau khi cùng ông Yoo uống vài ly rượu, cuối cùng Kim Jeonghyeon cũng không thể ngồi yên, kiếm cớ ra ngoài tìm Sanghyeok.

Có điều Kim Jeonghyeon không ngờ rằng anh ta không tìm thấy Sanghyeok, mà thay vào đó anh lại gặp đạo diễn Oh đang có phần say xỉn.

Đạo diễn Oh bước ra từ một căn phòng khác, trong tay là một thanh niên trẻ, hai người cùng âu yếm nhau trên hành lang.

Đạo diễn Oh đã kết hôn và có con từ lâu, con gái út đang học cấp 3. Ở trước mặt người ngoài, ông ta trông như một người chồng, người cha tốt. Nếu Kim Jeonghyeon nhớ không lầm, thanh niên trong tay ông ta là một người mới vừa ra mắt, người của Hybe Entertainment.


Sung Dongin đang hút thuốc ở cách đó không xa, vừa nhìn thấy Kim Jeonghyeon liền niềm nở chào hỏi: "Chà, người đại diện Kim, đã lâu không gặp."

Kim Jeonghyeon cau mày liếc Sung Dongin.

Sung Dongin thường dẫn người mới đến dự tiệc tối của sếp lớn, anh ta đã từng nghe qua những chuyện bẩn thỉu của Sung Dongin, nhưng thực sự không ngờ lại có thể trắng trợn như vậy. Kim Jeonghyeon phớt lờ Sung Dongin rồi quay người rời đi.

Sung Dongin giễu cợt: "Thật là xấu tính a."

Sau khi Kim Jeonghyeon vào nhà vệ sinh tìm vẫn không tìm thấy Sanghyeok nên tiếp tục gọi cho cậu, một lúc sau thì thấy cậu trả lời bằng một tin nhắn trên Sns.

"Tôi về đây."

Lúc này Kim Jeonghyeon mới thở phào nhẹ nhõm.

"Ngủ sớm đi, ngủ ngon, Lee tổng."


Kang Sunghoon đã định đi nhưng lại nghe thấy điện thoại của Sanghyeok đổ chuông.

Vì vậy, anh ta lấy điện thoại di động từ túi của Sanghyeok, nhìn ID người gọi là Kim Jeonghyeon đang nhấp nháy trên màn hình điện thoại.

Kang Sunghoon đã làm việc trong công ty của Sanghyeok được vài năm, anh ta biết rằng Sanghyeok không thích tham gia vào phòng rượu, hay nói cách khác, mỗi khi Sanghyeok tham gia vào phòng rượu thì sẽ luôn có Kim Jeonghyeon đi cùng. Nếu xử lý không tốt, không chừng Kim Jeonghyeon có thể đến kiểm tra và phát hiện mọi chuyện.

Vì vậy, Kang Sunghoon đã mở điện thoại của Sanghyeok với tính năng nhận dạng khuôn mặt và gửi một tin nhắn cho Kim Jeonghyeon.

Sau khi nhận được câu trả lời của Kim Jeonghyeon, Kang Sunghoon đặt điện thoại xuống, nhìn về hướng TV, khóe miệng lại nhếch lên.

Miễn là anh ta có được video của Sanghyeok, thì anh ta có thể làm bất cứ điều gì anh ta muốn.


Sung Dongin đã đứng đợi bên ngoài thang máy rất lâu mới thấy Kang Sunghoon xuống.

"Sao lại chậm như vậy?" Sung Dongin nheo mắt nhìn Kang Sunghoon.

"Anh nghi ngờ tôi." Kang Sunghoon nhìn anh ta một cái.

"Nếu tôi xuống tay, liệu thời gian ngắn như vậy có kịp không?"

Sung Dongin bật cười: "Tốt hơn là không nên, tôi nghe nói vị đại gia kia nổi tiếng kén chọn."

Sung Dongin lại đưa Kang Sunghoon trở lại phòng rượu.

Tại thời điểm này, những người giàu đang chơi bài bên trong, và những kẻ lớn đang vây quanh những ngôi sao nhỏ.

Một trong những ngôi sao nhỏ đang ngồi trên đùi người đàn ông, trên tay run rẩy cầm một tấm thẻ, bàn tay của người đàn ông lớn không biết chạm vào đâu, khiến ngôi sao nhỏ đỏ bừng mặt, suýt chút nữa không cầm được thẻ. Những người khác thấy vậy thì không nói chỉ nở nụ cười ở khóe miệng.

Chỉ có người đàn ông cao lớn của thành phố A, ngồi một mình, áo sơ mi sạch sẽ không dính một chút bụi, quần tây thẳng tắp, lịch lãm và quý phái, tay cầm thẻ bài trắng nõn thướt tha, hờ hững liếc nhìn người đối diện, khẽ nhíu mày.

"Anh Jeong, có phải anh chán quá không hay là để em cho bọn họ ra ngoài?" Ju Seokhoon nhìn ra được vẻ không hài lòng trên gương mặt của Jeong Jihoon, anh ta đã đi theo Jeong Jihoon hồi lâu nên rất hiểu.

Ju Seokhoon vốn là người ở thành phố F. Trong những năm đầu tiên của sự nghiệp, anh ta đã có kinh nghiệm làm việc trong một công ty con ở thành phố A. Chỉ trong những năm gần đây, anh mới trở lại thành phố F để tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình.

Jeong Jihoon đặt tấm thẻ trên tay xuống: "Đã muộn rồi, tôi về khách sạn nghỉ ngơi."

Jeong Jihoon trầm giọng nói xong, đứng dậy rời khỏi cuộc vui.

Sung Dongin bước đến bên cạnh Ju Seokhoon, nói nhỏ: "Anh Ju, đừng lo lắng, mọi chuyện đã an bài."


Ju Seokhoon nhìn về phía Sung Dongin có cái mặt to như cái mẹt, sắc mặt hơi thay đổi, anh ta mỉm cười nhìn tiểu minh tinh trong tay, tiểu minh tinh hiểu chuyện liền rời đi.

Sau khi ngôi sao nhỏ rời đi, giọng điệu của Ju Seokhoon càng trở nên lạnh lùng hơn: "Anh sắp xếp cái gì?"

Sung Dongin không đoán ra được tính cách của Thái tử, anh ta nói nhỏ: "Tôi đã sắp xếp cho một người giống Han Wangho, đảm bảo có thể làm cho Jeong tổng hài lòng."

Ju Seokhoon nhìn chằm chằm Sung Dongin, vẻ mặt càng ngày càng lạnh: "Ai kêu mày tự mình quyết định?"

Sung Dongin hoàn toàn không hiểu ý của Ju Seokhoon.


Ju Seokhoon đẩy Sung Dongin ra, chạy nhanh đến lối vào thang máy, chỉ thấy thang máy đã lên đến tầng cao nhất.

"Xem ra có vẻ là đã chậm một bước."

Sung Dongin chạy tới: "Anh Ju, cái gì chậm một bước?"

Ju Seokhoon liếc lại Sung Dongin: "Anh tự mình xem chuyện lớn do anh gây ra đi, đừng trách tôi không nhắc nhở anh từ trước."


Jeong Jihoon dùng chìa khóa phòng mở cửa. Bước vào phòng ngủ liền sửng sốt khi nhìn thấy người trên giường.

"Là ảo giác?"

Kể từ khi nhìn thấy Sanghyeok thật từ lần trước, Jeong Jihoon đã không còn nhìn thấy ảo giác, bởi vì anh biết Sanghyeok vẫn còn sống.

Hôm nay làm sao vậy? Anh lại nhìn thấy ảo giác của Sanghyeok. Là do anh say quá rồi sao?

Jeong Jihoon đã uống một chút rượu trong bữa tối, mặc dù không say nhưng cũng có chút cảm giác lâng lâng.

Khuôn mặt trắng hồng của người trên giường ửng hồng quyến rũ, đôi mắt đẹp như nước bị mây mù che lấp, trùng trùng hình dáng trong trí nhớ. Không hề như vậy mà lạnh như băng, không có độ ấm. Đây hẳn là một ảo giác.

Jeong Jihoon nhìn chiếc giường rồi thở dài.


Dường như cảm giác khó chịu nào đó đột nhiên xuất hiện, người trên giường mở mắt ra nhìn ngọn đèn trên trần nhà có chút thất thần.

Jeong Jihoon từ từ tiến lại gần và nhẹ nhàng gọi: "Sanghyeok."

Sanghyeok khẽ chớp mắt, cậu nhìn thấy Jeong Jihoon. Cậu là đang mơ à? Chắc hẳn đây là một giấc mơ.

Thỉnh thoảng, Sanghyeok cũng mơ thấy Jeong Jihoon, mơ về những điều khiến họ đau lòng và những chuyện đỏ mặt mà họ đã làm.

Mặc dù cậu dường như đã thoát khỏi ảnh hưởng của Jeong Jihoon nhưng vào lúc nửa đêm, cơ thể của cậu lại tự nhớ lại một số chuyện tronng quá khứ đã xảy ra giữa cậu và Jeong Jihoon. Loại giấc mơ này được gọi là mộng xuân.

Sanghyeok nghĩ, nguyên nhân chắc là do đã kiêng khem quá lâu. Ai cũng có nhu cầu, và Sanghyeok cũng không ngoại lệ, nhưng mỗi lần mơ thấy Jeong Jihoon đều khiến Sanghyeok hơi khó chịu.

Có phải vì cậu chỉ làm chuyện đó với Jeong Jihoon nên mới thành ra như vậy?


Sanghyeok chậm rãi ngồi dậy, vuốt nhẹ mái tóc lòa xòa trên trán, sau đó đưa ngón tay trắng nõn lên từng cúc áo sơ mi, lần lượt cởi từng cúc áo ra, lộ ra một mảng da trắng như tuyết ửng hồng lên vì rượu.

Jeong Jihoon nhìn chằm chằm vào khung cảnh trước mặt, hơi thở gần như ngưng trệ.

"Anh là bất đắc dĩ nên tới đây sao?" Sanghyeok ngẩng đầu lên nhìn Jeong Jihoon, đôi lông mày xinh đẹp trên trán khẽ cau lại.

Nếu Jeong Jihoon có thể kiềm chế bản thân thì anh có thể không phải là một người đàn ông. Anh không thể nhịn được, dù biết đó chỉ là ảo giác, Jeong Jihoon bước tới.

Sanghyeok cúi đầu, cố gắng cởi cúc quần. Chỉ là cúc quần khó cởi hơn cúc áo sơ mi, tay cậu mềm nhũn, sau vài lần cố gắng vẫn chưa cởi được. Tại sao trong mơ vẫn phải cởi cúc quần, thật là phiền phức.

Cuối cùng Sanghyeok bỏ cuộc và nhìn về phía Jeong Jihoon: "Jihoon, tôi rất mệt, mau tới giúp tôi."

Jeong Jihoon ngồi bên giường với nụ cười trên khuôn mặt điển trai, nhưng anh lại không có ý muốn giúp cậu.

Anh ấy nhìn chằm chằm Sanghyeok với đôi mắt đen nhánh, nở một nụ cười, nói: "Sanghyeok, bây giờ nhìn em thật đáng yêu."

"Tôi không đáng yêu chút nào, làm nhanh đi." Sanghyeok lẩm bẩm.


Ngay cả Jeong Jihoon cũng muốn chạm vào Sanghyeok, nhưng anh vẫn là không động thủ. Bởi anh biết những gì trước mắt chỉ là ảo ảnh, dù trong lòng vẫn có chút mong đợi, biết rất rõ nếu chạm vào thì ảo ảnh sẽ tan vào hư không.

Ảo ảnh giống như một quả bong bóng xinh đẹp, nếu anh cố tình chọc vào nó, nó sẽ vỡ ra. Vì vậy, trong năm năm qua, Jeong Jihoon phần lớn không dám động vào Sanghyeok. Anh là tình nguyện nằm mơ.

Jeong Jihoon nhìn Sanghyeok nheo mắt cười: "Sanghyeok là người đáng yêu nhất."

Sanghyeok liếc Jeong Jihoon, choáng váng nghĩ, tại sao đêm nay Jeong Jihoon lại nhiều lời như vậy. Nhưng Sanghyeok đã quá say, đầu óc choáng váng, cứ như bị đoản mạch, rốt cuộc không thể hình dung ra được.

Cuối cùng, Sanghyeok lại ngã xuống giường và nhắm mắt lại.

Cậu ngủ thϊếp đi.

Jeong Jihoon ngồi sang một bên, lặng lẽ nhìn Sanghyeok rồi châm một điếu thuốc.

Dù chỉ là ảo ảnh cũng...tốt.


Lúc Sanghyeok tỉnh dậy vào sáng hôm sau, cậu nhận thấy quang cảnh xung quanh thật kỳ lạ.

Đây là nơi nào?

Đầu óc nặng trĩu, choáng váng nôn nao còn cơ thể cậu thì quá mệt mỏi. Sanghyeok phát hiện rằng quần áo trên người mình đều đã bị cởi ra. Đã xảy ra chuyện gì vào đêm qua?

Trong lúc thần trí vẫn đang hoảng sợ, hỗn loạn, cậu quay đầu lại liền nhìn thấy Jeong Jihoon ngủ say trên ghế sofa.

Chuyện gì thế này? Sanghyeok run rẩy cài cúc áo sơ mi, cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra đêm hôm qua.

Hôm qua cậu và Joo tổng đã uống quá nhiều, muốn ra ngoài hít thở không khí một lát, sau khi từ toilet đi ra ... Sanghyeok không thể nhớ những chuyện xảy ra sau đó. Chiếc áo sơ mi trên người cậu đã bị ai đó cởi ra trong lúc ngủ.


Jeong Jihoon nằm trên ghế ngủ cũng không được sâu giấc, sau khi nghe thấy tiếng động, anh liền tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra đã thấy Sanghyeok hốt hoảng ngồi trên giường cài cúc áo.

"Sanghyeok?"

Đây không phải là ảo ảnh!

"Jeong Jihoon, tôi không thể ngờ được rằng anh lại giở thủ đoạn đê tiện bẩn thỉu đến như vậy!"

Sanghyeok tức giận đến mức ngón tay run rẩy, hoảng sợ bước xuống giường mặc cho hàng cúc áo sơ mi chưa được cài hết. Cậu ôm trán, trong lòng càng thêm tức giận.

Jeong Jihoon và Han Wangho, hiện tại hai người họ đã ở bên nhau, vậy mà anh vẫn còn làm chuyện kinh tởm như này với cậu, thật quá đáng.

Jeong Jihoon lúc này hơi bối rối: "Sanghyeok, là em đã hiểu lầm gì rồi sao?"


Đêm qua khi Sanghyeok đang nằm trên giường, là Jeong Jihoon tự mình tiến vào. Khi nhìn thấy khung cảnh trước mắt, bộ não của anh lại nhanh chóng xác định rằng đây chắc chắn không phải là sự thật.

Vì sẽ không có chuyện Sanghyeok xuất hiện trên giường của anh, bởi vậy mà Jeong Jihoon lại nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác.

Giống như vô số đêm trong năm năm qua, Jeong Jihoon không dám động đến Sanghyeok, anh chỉ ngồi ở trên sô pha bên cạnh, châm một điếu thuốc, yên lặng nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Sanghyeok, chỉ như vậy.

Chỉ là đến anh cũng không ngờ rằng đó không phải là ảo giác.

Jeong Jihoon cau mày thật sâu, chuyện gì đang xảy ra vậy?

"Sanghyeok, đêm qua, anh..."

"Không cần giải thích, tôi không muốn nghe." Sanghyeok ngắt lời Jeong Jihoon, cậu hiện tại không muốn nghe bất kì lời biện hộ từ anh.

Sanghyeok lại nhớ về những chuyện mà Jeong Jihoon đã lừa dối cậu từ trước, trong người liền cảm thấy buồn nôn khiến cậu đứng không vững, phải lùi người lại bám chặt vào tường.

Nhưng trong bụng không có gì, Sanghyeok không thể nôn ra ngoài, cảm giác nóng rát khó chịuvà đau đớn.

"Sanghyeok, em có sao không?"

Nhìn thấy Sanghyeok có vẻ không thoải mái, Jeong Jihoon muốn bước tới giúp cậu.

"Đừng đến gần tôi."

Sanghyeok chịu đựng cơn đau ở bụng, ngẩng đầu lên nhìn Jeong Jihoon, lạnh lùng nói: "Jeong Jihoon, anh đừng cảm thấy tự mãn, tôi nhìn thấy anh liền cảm thấy kinh tởm, buồn nôn!"

Jeong Jihoon khựng lại. Anh ngây người nhìn Sanghyeok, khẽ hé môi nhưng không nói được lời nào.

Có vẻ nhận thấy bản thân đã nói hơi nặng lời, Sanghyeok ngay sau đó cảm thấy có chút hối hận. Đây không giống với phong thái của cậu. Cậu không thích nói nặng lời với mọi người.


Sanghyeok hầu như không bao giờ nói những điều như vậy với những người xung quanh, nhưng bụng cậu hiện tại rất khó chịu, thêm nữa khi cậu nghĩ đến chuyện Jeong Jihoon đã có Han Wangho bên cạnh mà vẫn muốn cùng cậu làm ra những chuyện này, trong lòng Sanghyeok không thể kìm chế được.

Gương mặt của Jeong Jihoon như một tờ giấy trắng bị vò nát, đôi mắt anh đang nhìn chằm chằm vào Sanghyeok đã đỏ lên từ bao giờ.

Sanghyeok nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt Jeong Jihoon, cậu không hiểu tại sao Jeong Jihoon lại có phản ứng như vậy, trông anh còn tệ hơn cậu hiện tại, sắc mặt anh tái nhợt đi. Sanghyeok không muốn nghĩ nhiều, trong lòng cậu hiện tại rất khó chịu.

Cậu chỉ đơn giản quay đầu rời đi và không muốn nhìn Jeong Jihoon nữa, cậu bám chặt vào tường, men theo đó đi đến cửa rồi từ từ mở cửa phòng ra, bước ra ngoài từng bước.

Lần này, Jeong Jihoon đã không đuổi theo.

Sanghyeok đi tới thang máy, bấm nút đi xuống lầu, hốc mắt đỏ hoe của Jeong Jihoon cứ hiện lên trong tâm trí cậu.


Sáng sớm, Kim Jeonghyeon bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, là cuộc gọi từ Kim Kyukkyu.

"Kyukkyu, sao vậy?" Kim Jeonghyeon ngáp dài, đêm qua sau khi tiếp rượu ông Yoo rồi đi lại uống tiếp trận thứ hai, hiện tại anh ta đã kiệt sức nghiêm trọng.

"Anh Jeonghyeon, Sanghoon có đi cùng anh không?" Kim Kyukkyu đã đợi đêm qua, nhưng không thấy người trở về nhà.

Kim Kyukkyu đưa Wooje đến trường, cậu ta tiếp tục gọi cho Sanghyeok nhưng không thể liên lạc được, điều này rất kì lạ.

Sanghyeok không phải là kiểu người sẽ biến mất một cách đột ngột như thế.

"Sanghoon không về nhà à?" Kim Jeonghyeon đạp mạnh chăn ra, sững sờ hỏi, mặc dù anh ta vẫn muốn ngủ thêm một chút nữa.

"Đúng vậy, Sanghoon đã không về cả đêm, điện thoại cũng không liên lạc được. Đêm qua cậu ấy đã uống quá nhiều sao?"

Kim Jeonghyeon thản nhiên trả lời: "Uống nhiều, ít nhất cũng phải hai chai."

Kim Kyukkyu biết tửu lượng của Sanghyeok, đừng nói đến hai chai, hai ly cũng có thể khiến cậu say khướt.

Kim Kyukkyu có chút lo lắng, giọng càng lớn: "Anh Jeonghyeon, hôm qua anh không đưa cậu ấy về sao? Cậu ấy uống rượu không tốt, chỉ cần hai ly là có thể say rồi."

Tiếng ồn ào từ điện thoại di động khiến Kim Jeonghyeon thức giấc sau cơn nửa tỉnh nửa mê.

"Chờ đã, Kyukkyu, cậu nói tối hôm qua Sanghoon không về?"

"Phải, hiện tại tôi không liên lạc được với cậu ấy, cũng không biết hiện tại cậu ấy ở nơi nào."

Kim Jeonghyeon trong lòng cảm thấy không ổn, Sanghyeok đêm qua đã tự về một mình sau khi quá say, bây giờ Kim Kyukkyu lại nói cậu ấy cả đêm không về.

Kim Jeonghyeon trong đầu đã nghĩ đến vô số khả năng, chỉ có thể hy vọng: "Hi vọng sẽ không có chuyện gì tồi tệ xảy ra."

Anh ta xoa xoa đầu mình, lẽ ra anh ấy không nên để Sanghyeok tự một mình cậu về đêm hôm qua.

Đúng lúc này, chuông di động của Kim Jeonghyeon lại vang lên, là một số điện thoại lạ.

"Kim Jeonghyeon, lái xe đến khách sạn đón tôi."

Đầu dây bên kia là giọng của Sanghyeok.

Kim Jeonghyeon thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy giọng nói của Sanghyeok, thật may là cậu ấy vẫn ổn.

"Sanghoon, hôm qua cậu không rời khách sạn sao? Không có chuyện gì xảy ra đúng không?" Kim Jeonghyeon quan tâm hỏi.

Sanghyeok nhìn bộ quần áo nhăn nhúm trên người cậu, cậu cũng không biết có phải đã xảy ra chuyện gì không. Toàn thân không có gì bất thường, chỉ có điều khó chịu duy nhất là bụng nóng ran, khó chịu dữ dội.

"Tôi có chút không thoải mái, cậu mau tới đây."

"Không thoải mái chỗ nào?" Kim Jeonghyeon ôm đầu, chẳng lẽ là...

"Dạ dày."

Nói xong Sanghyeok liền tắt máy.


"Anh Lee, có cần tôi rót cho anh một cốc nước ấm không?"

Sanghyeok đặt điện thoại xuống, người phục vụ bên cạnh đưa cho cậu một cốc nước nóng, có lẽ là do sắc mặt cậu đã quá tái nhợt, gần như không còn chút máu.

"Cảm ơn."

Sanghyeok uống một chút nước ấm, giúp giảm bớt cảm giác khó chịu trong dạ dày.

Một lúc sau, Kim Jeonghyeon hớt ha hớt hải chạy tới.

"Sanghoon, cậu có sao không?"

Sanghyeok ôm bụng: "Tôi không sao, giúp tôi kiểm tra camera giám sát đêm qua. Tôi muốn biết tối hôm qua đã xảy ra những chuyện gì."

Kiểm tra camera giám sát? Kim Jeonghyeon liếc nhìn Sanghoon, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra đêm qua?


Sanghyeok ngồi trên ghế sofa bên trong khách sạn, đợi Kim Jeonghyeon quay lại, dạ dày của cậu hiện đang rất đau, chỉ có thể uống nước ấm để giảm bớt cơn đau.

Sanghyeok nhớ lại ánh mắt của Jeong Jihoon khi cậu rời đi, trong lòng không thể không tự hỏi liệu cậu là người có lỗi với Jeong Jihoon hay sao?

Đêm qua, cậu say và không thể nhớ bản thân đã tự ý vào phòng Jeong Jihoon bằng cách nào. Chẳng lẽ là cậu tình cờ gặp Jeong Jihoon, rồi Jeong Jihoon nhìn thấy cậu say rượu liền đưa cậu về phòng? Nếu là như vậy, thì những lời cậu nói lúc trước quả thực quá đáng.

Sanghyeok muốn làm rõ vấn đề này.


Một lúc sau, Kim Jeonghyeon nghiêm túc bước ra khỏi phòng an ninh: "Sanghoon, camera an ninh đêm qua đã biến mất. Tình cờ là đoạn cậu ra ngoài đã bị người ta cố tình xóa."

Đoạn camera ghi lại cảnh Sanghyeok ra khỏi phòng rượu đã biến mất.

Sanghoon cau mày: "Anh có thể tìm ra ai đã làm điều đó không?"

Kim Jeonghyeon gật đầu: "Tôi rất thân thiết với quản lý khách sạn ở đây. Tôi hỏi anh ấy một chút chuyện. Anh ấy nói rằng một người đàn ông họ Jeong đã yêu cầu anh ấy xóa, hơn nữa còn nói rằng vị họ Jeong kia là người rất có địa vị, bởi vậy mà không muốn bị camera an ninh ghi lại."

Họ Jeong ...

Khóe miệng Sanghyeok nở nụ cười giễu cợt, yếu ớt: "Chắc chắn rồi, tôi còn tưởng rằng mình đã nghĩ nhiều nữa."

Tuy nhiên, có một thành ngữ được gọi là, bịt tai trộm chuông.

Cơn đau quặn thắt từng cơn, Sanghoon chỉ có thể dùng tay ôm chặt vào bụng, không thể phân biệt được là bản thân đang mất cảm giác hay là gì.

"Sanghoon, đến đồn cảnh sát."

Kim Jeonghyeon nắm chặt tay, có lẽ anh ấy đã đoán được tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Anh biết Sanghyeok nói đau bụng chỉ là để che giấu, rốt cuộc là loại chuyện này không dễ nói ra.

"Ở thành phố F mấy năm nay cũng có chút quan hệ, quen biết khá nhiều, Sanghoon, cậu đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng và bắt tên khốn đó phải trả giá, bất kể xuất thân của hắn là gì!"

"Kim Jeonghyeon, cậu nghĩ nhiều rồi."

Sanghyeok rũ mi xuống, nhẹ nói: "Đến bệnh viện đi, bụng tôi rất đau."

"Đau bụng thật à?" Kim Jeonghyeon nghi ngờ nhìn Sanghyeok.

Sanghyeok gật đầu, nói trống không: "Nếu không đi, sẽ ngất vì đau."

"Hả?"

Kim Jeonghyeon nhận thấy Sanghyeok không hề nói đùa, còn có sắc mặt tái nhợt, môi gần như không còn chút máu, trông như có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

"Sanghoon, cậu làm tôi sợ chết khiếp, tôi tưởng cậu ..."

Kim Jeonghyeon đã nghĩ rằng Sanghyeok đã gặp phải chuyện gì đó không tốt vào đêm qua, nhưng may mắn thay, không có ...

"Kim Jeonghyeon, hôm nay trông cậu hơi khác một chút." Sanghoon liếc nhìn Kim Jeonghyeon, hình ảnh Kim Jeonghyeon hôm nay thật sự rất hiếm.

"Haha, phải không? Hôm nay tôi nóng lòng vội vàng chạy ra ngoài." Kim Jeonghyeon là lo sợ rằng Sanghyeok có thể đã gặp tai nạn nên vội vàng chạy tới.


Kim Jeonghyeon luôn được nhìn nhận là một chàng trai tinh tế, từ đôi giày đến mái tóc, anh ấy đều tỉ mỉ, chau chuốt, theo đuổi chủ nghĩa hoàn hảo. Hôm nay, Kim Jeonghyeon vội vội vàng vàng đi ra ngoài, trên người vẫn mặc bộ quần áo ở nhà, đầu bù tóc rối, chân mang giày thể thao, trông anh trẻ hơn cả chục tuổi.

Kim Jeonghyeon còn muốn nói thêm gì đó nhưng Sanghoon đột nhiên cảm thấy bụng đau nhói, trán đổ mồ hôi lạnh.

"Đến bệnh viện đi, tôi không thể chịu đựng được nữa."

Nói xong, hai mắt Sanghyeok tối sầm lại.


Buổi chiều, Kang Sunghoon vội vàng trở lại khách sạn, định lấy điện thoại di động thì được biết khách vẫn chưa trả phòng. Thế là anh đặt một phòng khách đối diện đợi rất lâu vẫn không thấy người ra.

Kim Sohyun không liên lạc được với Jeong Jihoon từ sáng. Hơn nữa chiều nay có một cuộc họp rất quan trọng mà Jeong Jihoon cần đích thân ra mặt, đây là mục đích chính của họ khi đến thành phố F lần này, nếu bỏ lỡ thì họ sẽ coi như đánh mất một công trình trị giá hàng trăm tỷ.

Cuối cùng anh ta phải đến khách sạn và yêu cầu thẻ phòng từ quầy lễ tân. Khi anh ta mở cửa phòng, mùi rượu tràn ra khắp phòng, cả căn phòng tối đen như mực. Kim Sohyun bật đèn, trên mặt đất khắp nơi đều là vỏ trai rượu.

Tổng công có bao nhiêu chai vậy?

Sau đó, anh ta nhìn thấy Jeong Jihoon trên ghế sofa, người đang tiếp tục uống trong vô thức.

"Jeong tổng!"

Lúc này, Kim Sohyun đã nhanh chóng gọi xe cấp cứu đưa Jeong Jihoon đến bệnh viện.

Bác sĩ chẩn đoán là ngộ độc cồn rượu, chậm trễ nửa giờ, e rằng người cũng không còn.

"Jeong tổng, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Kim Sohyun nhìn Jeong Jihoon đang nằm bất tỉnh trên giường, khó hiểu. Rõ ràng, 5 năm đã trôi qua, tại sao Jeong Jihoon lại đột nhiên uống nhiều như vậy?


Sanghyeok mở mắt liền nhìn thấy một trần nhà màu trắng.

Kim Kyukkyu đang ngồi một bên, chăm chú chơi game rất nhiệt tình.

"Kim Kyukkyu ..." Sanghoon nói nhẹ.

"Sanghoon!" Khi Kim Kyukkyu thấy Sanghyeok đã tỉnh lại, cậu ta lập tức đặt điện thoại xuống: "Cậu thấy thế nào rồi, bụng vẫn còn khó chịu sao?"

Sanghyeok lắc đầu: "Tôi đã ngủ bao lâu rồi?"

"Cậu đã ngủ nguyên một ngày rồi." Kim Kyukkyu nói.

"Tôi ngủ lâu như vậy?" Sanghyeok muốn ngồi dậy, nhưng cơn đau ở bụng đã khiến cậu phải khựng lại.

Kim Kyukkyu dìu cậu nằm xuống: "Nằm xuống nghỉ ngơi cho tốt."

"Tôi bị làm sao vậy?"

"Dạ dày của cậu bị tổn thương rồi đó, sau này cậu không được uống nữa, một chút cũng không được!

Kim Kyukkyu nhìn thấy Sanghyeok nằm hôn mê trong bệnh viện, cậu ta gần như đã lo lắng muốn chết.

Sanghyeok đã lâu không tái phát bệnh dạ dày, lần này là lần mà cậu cảm thấy khó chịu nhất, không ngờ lại bị thủng dạ dày.

Chắc chắn là cậu không thích hợp để uống rượu.

Nhìn thấy lông mày của Kim Kyukkyu sắp xoắn vào nhau, Sanghyeok không khỏi mỉm cười: "Được rồi, từ giờ tôi sẽ không uống nữa."

Có tiếng sột soạt phát ra từ giường bên cạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro