Chương 38

"Lần này có cảm giác khác với lần trước đúng không? Sanghyeok, mùa đông chân em rất dễ bị lạnh, em cần phải thường xuyên xoa bóp chúng như này." Jeong Jihoon nhẹ nhàng nói.

Sanghyeok nằm trên ghế sô pha gật đầu, cảm thấy hơi buồn ngủ. Cậu có thể cảm thấy những ngón tay Jeong Jihoon nhẹ nhàng vẽ từng vòng tròn, từng chút một, ấn vào da thịt cậu với một lực vừa đủ. Rất thoải mái.

Sanghyeok lờ mờ nhớ ra rằng trước đây có một cuộc họp, một ông chủ đầu tư đã đưa họ đến một nơi thư giãn cao cấp, mấy nhân viên ở đó cũng có kĩ năng xoa bóp như vậy.

Mấy nhân viên ở đó cần tay nghề tốt để kiếm cơm nhưng Jeong Jihoon sao lại có thể thành thạo như vậy?

Sanghyeok quay lại nhìn Jeong Jihoon.

Jeong Jihoon cụp mắt xuống, nét mặt vô cùng tập trung, ngón tay ấn vào chân Sanghyeok.

"Có chuyện gì vậy?" Jeong Jihoon ngẩng đầu lên liền thấy Sanghyeok đang chăm chú nhìn mình.

Sanghyeok chớp mắt: "Không sao."

"Sanghyeok, dùng lực như vậy có ổn không?" Jeong Jihoon cười hỏi, ngón tay ấn lên đùi cậu, tạo nên một cảm giác ngứa ran.

Hai bên tai cùng cổ Sanghyeok đỏ ửng lên: "... rất tốt."

"Vậy thì anh tiếp tục ấn."

"Ừm.."

Bàn tay của Jeong Jihoon cẩn thận đè lên chân Sanghyeok, qua lớp quần mỏng, anh có thể cảm nhận được làn da mỏng manh dưới những đầu ngón tay.


Đêm yên tĩnh, những ngọn nến cháy sáng.

Điều kỳ lạ là, ban đầu Sanghyeok có hơi buồn ngủ nhưng sau đó cậu lại không thể ngủ được. Đặc biệt là sau khi cậu phát hiện ra rằng ngón tay của Jeong Jihoon đã được đặt ở dưới mông cậu từ bao giờ.

"Sanghyeok..."

Cuối cùng tay Jeong Jihoon cũng rời khỏi mông Sanghyeok, anh cúi người xuống khiến cho Sanghyeok sợ hãi.

"Làm ... làm gì?" Sanghyeok lo lắng lắp bắp.

Nhìn Sanghyeok căng thẳng, Jeong Jihoon nhướng mày cười, hạ giọng: "Đừng căng thẳng, anh sẽ giúp em xoa bóp vùng eo."

Sanghyeok gật đầu.

Jeong Jihoon đã bỏ qua phần nhạy cảm và đi thẳng vào phần eo.

Sanghyeok bỗng phát hiện ngay cả phần eo của cậu cũng rất nhạy cảm, khi bàn tay của Jeong Jihoon đang đè lên đỉnɦ xương cụt, Sanghyeok rốt cuộc không nhịn được mà khẽ ậm ừ mấy tiếng.

Sanghyeok đỏ bừng mặt, cũng may mà cậu đang nằm sấp cho nên Jeong Jihoon không nhìn ra được sự kỳ lạ của cậu.

Sanghyeok vùi đầu vào cánh tay.

Tuy nhiên, sau khi Jeong Jihoon nghe thấy tiếng khịt mũi của cậu, anh đã bỏ tay ra. Cậu nghe Jeong Jihoon nói: "Sanghyeok, hôm nay chỉ đến đây thôi."

Sanghyeok có chút nghi ngờ cậu đã nghe nhầm, như thế này đã kết thúc rồi sao?

Jeong Jihoon không giúp cậu xoa bóp nữa, thay vào đó anh đứng lên và nói với Sanghyeok: "Sanghyeok, nghỉ ngơi một lát, anh sẽ ôm Wooje xuống cho em."

Sanghyeok ngẩng đầu lên nhìn Jeong Jihoon đầy nghi ngờ. Nhưng mà, cậu không nhìn thấy bất kỳ suy nghĩ phân tán nào từ đôi mắt của Jeong Jihoon. Tuy rằng quả thực sự chỉ là một buổi mát xa đơn giản, nhưng tại sao cậu lại cảm thấy cảm giác không đúng?

"Anh đi lên lầu." Sanghyeok còn chưa kịp hiểu thì Jeong Jihoon đã nói xong quay lên lầu, để lại cậu nằm trên ghế sô pha một mình.

Sanghyeok liếc nhìn quần tây của cậu, sau đó nhìn hoa và nến được sắp xếp xung quanh cảm thấy hơi bối rối .


Một lúc sau, Jeong Jihoon bước xuống tầng tay ôm cậu nhóc đang ngủ say, Sanghyeok siết chặt chân, cố gắng ngăn chặn cảnh tượng xấu hổ này. Nhưng Jeong Jihoon có thể dễ dàng nhận thấy cậu đang khoanh chân một cách không tự nhiên.

Thế nhưng Jeong Jihoon lại vờ như không nhận ra điểm bất thường, anh điềm đạm ôm Wooje bước xuống, Wooje đang nửa mê nửa tỉnh, cậu nhóc yếu ớt gọi ba ba. Jeong Jihoon nhẹ nhàng vỗ lưng cậu nhóc.

Anh thì thầm: "Sanghyeok, anh đưa Wooje xuống rồi, chúng ta đi thôi."

Môi Sanghyeok khẽ mấp máy, nhất thời cậu lại không biết phải nói gì. Tình hình bây giờ dường như là cậu đã nghĩ quá nhiều.

"Được rồi."

Sanghyeok lúng túng đứng lên, được Jeong Jihoon bóp chân một lúc, chân cậu bây giờ đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.


Jeong Jihoon ôm Wooje bước vào nhà, Kim Kyukkyu đang nằm lộn ngược trên ghế sofa, vừa nghịch điện thoại vừa đắp mặt nạ.

Nhìn thấy Jeong Jihoon bước vào trên tay ôm Wooje, Kim Kyukkyu lập tức ngồi thẳng dậy, dùng ánh mắt hỏi Sanghyeok sao Jeong Jihoon lại tới đây?

Nhưng lúc nhìn thấy Sanghyeok, cậu ta hơi sửng sốt.

"Sanghoon, bên ngoài có lạnh không?"

Sanghyeok vừa rồi được Jeong Jihoon mat-xa cho rất thoải mái, liền đáp: "Không lạnh lắm."

Kim Kyukkyu nhìn chằm chằm vào mặt Sanghyeok đầy nghi ngờ: " Trời không lạnh nhưng sao mặt, cổ và tai của cậu lại đỏ như vậy? Sanghoon, cậu có ổn không đó?"

Sanghyeok ho khan một tiếng: "Không sao."

Jeong Jihoon ôm Wooje, sợ rằng cậu nhóc sẽ tỉnh lại, anh thấp giọng hỏi: "Sanghyeok, phòng Wooje ở đâu?"

"Đi theo tôi."

Sanghyeok đi phía trước, phòng của Wooje ở ngay cạnh phòng cậu.

Sanghyeok mở chăn bông ra, Jeong Jihoon đặt Wooje đang say ngủ xuống giường, mọi hành động cử chỉ của anh đều rất nhẹ nhàng. Wooje đã ngủ rất say, dù có bị thay đổi chỗ ngủ cũng không hề tỉnh giấc.

Sanghyeok đặt lại vị trí chiếc cốc, nhìn một lượt rồi tắt đèn.

Sau khi đi xuống cầu thang, Jeong Jihoon bước tới cửa: "Sanghyeok, vậy anh về đây."

Sanghyeok tiễn anh ấy ra ngoài: "Jeong Jihoon, cảm ơn anh hôm nay đã chăm sóc cho Wooje."

Jeong Jihoon nhìn Sanghyeok: "Sanghyeok, anh cũng là ba của Wooje, em không cần phải nói cám ơn anh."

Nhìn Jeong Jihoon đột nhiên trở nên nghiêm túc, Sanghyeok cảm thấy có chút không quen.

"Vậy anh đi đây."

Jeong Jihoon bước đến cửa nhà và vẫy tay với Sanghyeok.

Sanghyeok nhìn theo bóng lưng cao và thẳng của Jeong Jihoon. Ngày hôm qua, cậu đã nghĩ rằng chuyện giữa hai người sẽ chấm dứt, thậm chí Sanghyeok còn nghĩ rằng Jeong Jihoon nhất định sẽ quay lại thành phố A. Chỉ là cậu không ngờ rằng Jeong Jihoon vẫn chưa rời đi, còn tưởng anh ấy nhắm vào Kim Kyukkyu, chủ động đến nhà làm bữa sáng chờ thời cơ ra tay.

"Jeong Jihoon."

Jeong Jihoon quay đầu: "Có chuyện gì sao?"

Sanghyeok trong lòng cảm xúc lẫn lộn: "Anh ... anh sẽ không quay về làm việc sao?"

Tập đoàn Jeong thị lớn như vậy nhưng chủ tịch lại ở Thành phố A. Mỗi ngày có thể vội vàng quay về sao?

Jeong Jihoon mỉm cười: "Anh còn ba ngày để nghỉ phép. Sau đó, anh sẽ đi công tác nước ngoài một thời gian, kế đó là cuối năm."

Chỉ còn ba ngày nghỉ phép. Sanghyeok nhìn Jeong Jihoon, do dự một lát rồi nói: "Ngày mai là cuối tuần, tôi sẽ đưa Wooje đi chơi, anh có muốn đi cùng không?"

Jeong Jihoon nhìn Sanghyeok: "Tôi có thể đi cùng sao?"

"Ừm.. có thể."

"Hẹn gặp lại vào ngày mai."

Jeong Jihoon lấy chìa khóa mở cửa, mỉm cười vẫy tay với cậu.

"Hẹn gặp lại vào ngày mai." Sanghyeok cũng vẫy tay chào.


Khi Sanghyeok quay lại, cậu thấy Kim Kyukkyu vẫn đang nằm lộn ngược trên ghế sô pha và nghịch điện thoại.

"Sanghoon, tôi vừa nghe cậu nói rằng ngày mai cậu sẽ để Jeong Jihoon đi cùng chúng ta?"

"Ừ." Sanghyeok gật đầu. "Ba ngày nữa anh ấy sẽ về."

Kim Kyukkyu nhấn mặt nạ và nói: "Này, anh ấy thực sự làm bữa sáng rất ngon, món cơm chiên trứng đó ngon hơn so với dì giúp việc làm đó."

Người đàn ông này lại có thể hạ mình đi xuống nhà bếp, anh cao ráo đẹp trai, trên người tỏa ra đầy uy nghi cao ngạo, trừ vẻ bề ngoài có chút dữ tợn, những thứ khác đều hoàn mỹ!

"Anh ấy trở về rồi khi nào sẽ lại quay lại đây vậy?" Kim Kyukkyu hỏi.

Thực ra, Kim Kyukkyu không hề ghét Jeong Jihoon, cậu ta chỉ cảm thấy hơi sợ mỗi khi nghĩ rằng Jeong Jihoon coi mình như kỳ tình địch.

"Tôi không biết."

Jeong Jihoon liệu có quay lại không? Cậu không biết.

Kim Kyukkyu đứng dậy khỏi ghế sô pha, hai con mắt nhỏ long lanh dưới lớp mặt nạ nhìn Sanghyeok: "Sanghoon, cậu là đang hy vọng anh ấy lại đến sao?"

Sanghyeok chỉ vào mặt cậu: "Rõ ràng như vậy sao?"

"Ừ." Kim Kyukkyu gật đầu: "Sanghoon, khi còn bé, mẹ tôi nói tôi rất ngốc. Bà ấy nói rằng mọi suy nghĩ, cảm xúc của tôi đều hiện hết trên mặt, haha. Sanghoon, cậu muốn quay lại sao?"

Sanghyeok liếc nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ: "Nếu lần tới anh ấy còn quay lại đây, có lẽ tôi sẽ cân nhắc lại chuyện giữa chúng tôi."

"Tuyệt vời." Kim Kyukkyu vỗ tay. Nếu Sanghyeok và Jeong Jihoon quay lại với nhau, thì cậu ta không phải lo lắng khi đóng vai bạn trai của Sanghyeok và trở thành tình địch của Jeong Jihoon.

"Anh ấy chắc chắn sẽ trở lại." Kim Kyukkyu tích cực nói.


Ngày hôm sau, khi Jeong Jihoon cùng Sanghyeok và Kim Kyukkyu đưa Wooje đi tham quan thực tế.

Khung cảnh đầu đông ở vùng ngoại ô vẫn rất đẹp.

Wooje và Kim Kyukkyu đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ, cả hai giống như những đứa trẻ, một đứa trẻ lớn chạy bên đứa trẻ nhỏ.

Sanghyeok và Jeong Jihoon đi phía sau và nói về công việc trong vài năm qua. Jeong Jihoon có kinh nghiệm làm việc rất phong phú, Sanghyeok đã phát hiện ra rằng giữa bọn họ cũng không có quá nhiều trở ngại, cũng có nhiều chủ đề chung.

Buổi tối trước khi rời đi, Jeong Jihoon nói với Sanghyeok: "Sanghyeok, nếu sau khi anh về mà công ty em vẫn chưa tìm được đối tác, hãy để anh giúp em. Anh biết, đây là tác phẩm mà Lee Sanghoon trước đây để lại. Em muốn tạo ra những hiệu ứng đặc biệt tốt nhất, lộng lẫy nhất và chân thực nhất. Hiện tại, chỉ có công ty này mới đáp ứng được yêu cầu của em."

Sanghyeok vẫn chưa nói về công ty hiệu ứng đặc biệt, cậu đã cử người đến đó vài lần, nhưng họ đều đã đóng cửa, có vẻ như bên kia đang quyết tâm hợp tác với SM. Tuy nhiên, không thể trì hoãn thêm được nữa.

"Được." Sanghyeok nói.

Jeong Jihoon vui vẻ nhìn Sanghyeok: "Đừng lo lắng."

Đêm hôm đó, Jeong Jihoon rời đi.


Sáng hôm sau, Wooje thức dậy, Sanghyeok giúp cậu nhóc mặc quần áo. Vừa đi ra ngoài, Wooje đã ngửi thấy mùi cơm chiên thơm phức, cậu nhóc liền ton lon đi xuống lầu.

"Chú Jihoon!"

"Xin lỗi, dì không phải là chú Jihoon của con." Im Yoona từ trong bếp đi ra với nụ cười trên môi.

Wooje nhìn người dì xinh đẹp: "Dì ơi, chú Jihoon đâu rồi?"

"Cậu Jeong đã đi đến một nơi khác rồi."

Sanghyeok trong lúc này chưa tìm được bảo mẫu mới, cho nên Jeong Jihoon đã chủ động để Im Yoona đến để giúp cậu giải quyết vấn đề cấp bách.

Nhìn bữa sáng được chuẩn bị chu đáo trên bàn, Sanghyeok liền nói: "Cảm ơn."

"Cậu Lee, đây là việc tôi nên làm." Im Yoona cười nhẹ.

Wooje đang ăn, nhìn ra cửa: "Ba ba, khi nào thì chú Jihoon quay về?"

"Wooje thích chú Jihoon nhiều vậy sao?"

"Dạ." Wooje khẽ gật đầu: "Con rất thích chú Jihoon!"

Sanghyeok sờ sờ cái đầu nhỏ mềm mại của Wooje, mỉm cười, có phải là nguyên nhân xuất phát từ quan hệ huyết thống? Đứa trẻ này như vậy mà lại thích Jeong Jihoon nhiều như vậy.


Thời gian trôi qua nhanh chóng, nhiệt độ giảm xuống, thời tiết cũng dần trở nên lạnh hơn.

Cuối năm đã gần đến. Sanghyeok gần đây ngày nào cũng bận rộn với công việc, không còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện khác. Sau khi hoàn thành tất cả, cuối cùng kỳ nghỉ hàng năm cũng đến.

Kim Kyukkyu sẽ trở về nhà. Cậu ta cũng đã mời Sanghyeok và Wooje đến đón năm mới cùng nhau.

Khi lên máy bay, Sanghyeok nhận được cuộc gọi từ con trai của dì Shin, lúc này mới biết rằng dì Shin đã xảy ra chuyện. Nhiều năm trôi qua, Sanghyeok và dì Shin vẫn giữ liên lạc.

Sanghyeok tắt điện thoại: "Kyukkyu, cậu cùng Wooje đi trước, tôi cần trở về thành phố A."

"Có chuyện gì vậy?" Kim Kyukkyu hỏi.

"Người thân của tôi ở đó xảy ra chuyện, tôi muốn đến xem tình hình. Nếu tình hình không nghiêm trọng, tôi sẽ cố gắng đến nhà cậu ăn Tết sớm nhất có thể."

Kim Kyukkyu ôm lấy Wooje: "Được."

Thấy hai người họ đều đã lên máy bay, Sanghyeok mới yên tâm quay đầu lại mua vé đi thành phố A.

"Em đã lên máy bay rồi sao?" Jeong Jihoon gửi một tin nhắn.

"Đúng vậy." Sanghyeok đáp.

Có lẽ Jeong Jihoon đã nghĩ rằng cậu và Kim Kyukkyu về nhà để gặp bố mẹ Kim Kyukkyu.

Một lúc lâu sau, Jeong Jihoon trả lời: "Sanghyeok, em có thể quay về sớm hơn được không?"

Sanghyeok nhìn những dòng chữ đó: "Được."


Máy bay đã bay đến thành phố A, mùa đông ở đây không quá lạnh.

Sau khi Sanghyeok xuống máy bay, cậu ấy đã đến thẳng bệnh viện. Con trai của dì Shin là Shin Taeyang đang ngồi trên ghế chờ ngoài hành lang.

Vài năm trở lại đây, Shin Taeyang cũng đã kết hôn, lập gia đình và sinh con, có một cô con gái nhỏ rất đáng yêu.

"Taeyang, có chuyện gì vậy? Tình hình của dì Shin thế nào?"

Sanghyeok vội vàng chạy tới, trên tay mang theo một chiếc hộp lớn.

Shin Taeyang xoa xoa đôi mắt sưng đỏ: "Mẹ sáng nay đi ra ngoài, bị thứ gì đó từ trên lầu rơi xuống đập vào đầu."

Tình hình rất nguy hiểm, hiện giờ bà ấy vẫn đang được cấp cứu.

Sanghyeok ngồi ngoài cùng Shin Taeyang.

Vài giờ sau, đèn trong phòng phẫu thuật tắt và bác sĩ bước ra.

"AI là người nhà bệnh nhân?"

Shin Taeyang lập tức đứng lên: "Bác sĩ, mẹ tôi thế nào rồi?"

"Không sao đâu, ca phẫu thuật đã thành công tốt đẹp."

Sanghyeok thở phào nhẹ nhõm, còn Shin Taeyang thì suýt khóc.


Dì Shin đã tỉnh dậy vào ngày hôm sau, tình trạng của bà ấy không tốt lắm, Sanghyeok ở lại bệnh viện chăm sóc dì Shin vài ngày.

Năm mới cũng sắp đến, ngày nào Kim Kyukkyu cũng gọi điện giục Sanghyeok mau tới nhà cậu ta cùng đón Tết.

Sau khi Sanghyeok trả lời điện thoại bước vào, dì Shin nhìn cậu tủm tỉm cười.

"Sanghyeok, bạn trai của con gọi đến sao?"

Sanghyeok xua tay lần nữa: "Không có, là một người bạn."

"Đừng gạt dì Shin." Dì Shin đang quấn băng gạc trên đầu, trên mặt mang theo nụ cười nhân hậu: "Có phải cậu ấy đang đợi con tới rồi hai người cùng nhau ăn Tết, mau qua đó đi."

Sanghyeok nghĩ về việc trước đây dì Shin đã đối xử tốt với cậu như thế nào, mấy năm nay Sanghyeok không trở lại thành phố A, cảm thấy rất có lỗi: "Dì Shin, năm nay con muốn cùng dì đón Tết."

Dì Shin giả bộ tức giận: "Đón tết với bà già này thì có gì vui chứ? Đi đi, dì ở đây không sao."

"Sau này chỉ cần đưa Wooje tới thăm dì một chút là được."

Giọng nói Shin Taeyang cũng vang lên: "Anh Sanghyeok, anh mau đi qua đi, đã có em ở đây chăm sóc cho mẹ rồi."

Không thể nói lại dì Shin, Sanghyeok không còn cách nào khác đành phải thỏa hiệp: "Vậy thì ngày mai con sẽ đi."

Ngày mai là đêm Giao thừa.


Vào buổi tối, Sanghyeok đang đi mua đồ bên ngoài bệnh viện thì tình cờ gặp một tay săn ảnh quen thuộc.

Tay săn ảnh này đã lén chụp ảnh Kim Kyukkyu được một khoảng thời gian, đến mức Sanghyeok sợ không cho Kim Kyukkyu về nhà. Bây giờ người này lại ở gần bệnh viện, lén lút, không biết là định theo dõi cái gì. Tết mà vẫn còn làm việc chăm chỉ như vậy sao? Tác phong chuyên nghiệp thật. Không biết lần này là muốn chụp lén ai, Sanghyeok tò mò đi theo.

Di động của phóng viên vang lên, anh ta nhấc máy, nhìn quanh một lượt rồi mới trả lời.

Sanghyeok trốn sau bụi cây.

"Tôi ngồi đợi đã mấy tiếng rồi, cũng chưa thấy bóng dáng của Han Wangho. Tên này lại cắt cổ tay. Nếu chụp được ảnh chắc chắn đây sẽ trở thành hot search."

Sanghyeok cau mày, Han Wangho lại tự cắt cổ tay? Và đang ở trong bệnh viện này?

Lúc này, tên phóng viên săn ảnh nói: "Cậu ta đang ở tầng 4 của khoa nội trú đúng không? Được rồi, tôi qua ngay."

Tên phóng viên tắt máy đi vào bệnh viện, Sanghyeok đi theo sau.

Tầng 4 có rất nhiều phòng bệnh, tên phóng viên không biết Han Wangho ở phòng nào nên đã đi kiểm tra từng phòng một.

Bỗng Sanghyeok thấy trợ lý của Han Wangho mở cửa đi ra. Nhưng tên phóng viên kia lại không nhìn thấy. Cậu giả vờ gọi điện, đi ngang qua anh ta rồi đẩy cửa bước vào.

Han Wangho nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, hai mắt đỏ hoe, nhìn cậu ta đã gầy đi rất nhiều, cổ tay gầy gò đã được băng bó.

"Cút ra ngoài!"

Han Wangho có vẻ tức giận, ngay lập tức hét lên mà không quay đầu lại nhìn.

"Hiện tại bên ngoài có một phóng viên đang thăm dò tình hình của cậu, nếu cậu không muốn rước thêm phiền phức thì hãy cẩn thận."

Han Wangho nghe thấy giọng nói đó liền giật mình.

"Là.. là cậu?"

Han Wangho trợn mắt nhìn Sanghyeok: "Cậu tới đây làm gì? Đến đây để cười nhạo tôi sao?"

"Đúng vậy, tôi tới đây chính là để cười nhạo cậu."

Sanghyeok nhìn bộ dạng hiện tại của Han Wangho, không khỏi cảm thấy thương hại: "Nhìn cậu hiện tại quỷ không ra quỷ người không ra người, tôi thực sự cảm thấy rất hài lòng."

Đôi mắt Han Wangho nổi đầy tia máu: "Lee Sanghyeok, đồ ăn trộm đáng khinh bỉ! Cậu đã cướp đi Jeong Jihoon của tôi, đồ đê tiện đáng ghét, sao cậu không chết đi!"

Sanghyeok bình tĩnh nhìn Han Wangho: "Han Wangho, cậu vẫn không chịu hiểu sao? Jeong Jihoon, anh ấy từ đầu đến cuối chưa bao giờ thích cậu. Đồ của cậu, cậu có thể lấy đi, nhưng nếu đó không phải đồ của cậu thì cho dù cậu có cưỡng cầu, dùng mọi thủ đoạn để giành lấy thì vĩnh viễn cũng không phải của cậu."

Han Wangho lắc đầu: "Cậu nói bậy bạ, anh ấy rõ ràng thích tôi!"

Sanghyeok khinh thường liếc nhìn cổ tay Han Wangho: "Anh ấy thích cậu sao? Lần trước cậu cũng cắt cổ tay cầu xin Jeong Jihoon quay lại. Anh ấy không quay lại đúng không? Lần này cũng vậy thôi. Cậu biết tại sao không? Bởi vì anh ấy không thích cậu, cho nên cho dù cậu có chết, anh ấy cũng sẽ không quan tâm."

"Không, rõ ràng là do cậu, cậu đã lấy đi tất cả của tôi! Sao cậu không chết đi, cậu chết đi rồi Jeong Jihoon sẽ là của tôi!"

Han Wangho trợn mắt nhìn Sanghyeok, muốn lao đến tấn công cậu nhưng chỉ tiếc thân thể quá yêu đuổi, ngã trên mặt đất.

Sanghyeok mỉm cười nhìn Han Wangho: "Xin lỗi, nếu cậu cứ cắt cổ tay như thế này thì người chết trước chính là cậu."

Sau đó, Sanghyeok liền rời đi. Tên phóng viên cũng đã không thấy đâu, vì vậy Sanghyeok đóng cửa rồi đi xuống phía dưới. Đúng là, sao cậu lại lo chuyện bao đồng nữa rồi.


Đến tối, Sanghyeok nhận được điện thoại của Jeong Jihoon.

"Sanghyeok, em tới thành phố A rồi sao?"

Chỗ của Jeong Jihoon có vẻ đang rất ồn ào, nhưng giọng nói của anh lại vô cùng rõ ràng, dễ nghe. Có vẻ sau khi biết Sanghyeok không đến gặp cha mẹ của Kim Kyukkyu anh đã rất vui mừng.

"Đúng vậy." Sanghyeok không còn giấu giếm nữa bởi cậu biết điều đó là không thể.

"Sanghyeok, đến nhà anh ăn Tết đi." Jeong Jihoon nghe máy và nói.

"Ngày mai tôi sẽ đến chỗ Kim Kyukkyu."

Đầu dây bên kia im lặng.


Lúc này, giọng nói của Jeong phu nhân từ đầu dây bên kia truyền đến: "Jihoon, có phải là Sanghyeok không? Mẹ sẽ nói vài lời muốn nói với thằng bé."

"Mẹ, không cần." Jeong Jihoon từ chối.

"Jihoon, đừng lo lắng, mẹ đã lâu không gặp Sanghyeok, mẹ chỉ muốn nói vài lời với cậu ấy."

"Sanghyeok, em có muốn nói chuyện với mẹ anh không?" Jeong Jihoon hỏi.

Sanghyeok do dự nhưng rồi cũng gật đầu: "Được."

Jeong phu nhân bắt máy và nói: " Sanghyeok, ta là mẹ của Jihoon, bây giờ con ở đâu? Con có khỏe không?"

Giọng điệu của Jeong phu nhân hết sức trìu mến. Sanghyeok trong lúc nhất thời cảm thấy không quen.

Cậu mơ hồ nhớ rằng sau khi nghe tin Jeong Jihoon bị tai nạn xe, Jeong phu nhân đã rất lạnh lùng, còn nói những lời thậm tệ với cậu, khi đó bà ấy thậm chí còn không thèm liếc nhìn cậu một lần.

"Phu nhân, con hiện đang ở thành phố A và đang sống rất tốt."

"Ở thành phố A sao? Vậy hãy tới nhà ta ăn Tết. Gần đây ta đã học nấu ăn, cũng muốn trổ tài khéo léo. Sanghyeok con có thể niệm tình ta mà tới đây dùng bữa không?"

"Được rồi mẹ, mẹ đừng nói nữa." Jeong Jihoon cầm lấy điện thoại.

"Sanghyeok, ngày mai em tới chỗ Kim Kyukkyu đúng không? Để anh đưa em ra sân bay."

"Cảm ơn."

"Cảm ơn gì chứ, đừng khách khí."

"Nên nói vậy." Sanghyeok nói.

Jeong Jihoon ở bên kia điện thoại lại im lặng một lúc, lúc sau anh mới thấp giọng thì thầm một câu: "Sanghyeok, có thể đừng đi được không?"

"Tôi đã đồng ý với Kyukkyu, cũng muốn qua bên đó ăn tết hơn nữa Wooje cũng đang ở đó."

Điện thoại lại một lần nữa im lặng, Sanghyeok có thể nghe thấy tiếng trẻ con nô ầm ĩ đùa phát ra từ phía Jeong Jihoon.

"Vậy sáng mai anh đưa em đi."

"Ừm.." Sanghyeok tắt máy.


Sáng hôm sau, Sanghyeok đã thu dọn hành lí xong.

"Dì Shin, con đi đây, dì phải chăm sóc thật tốt cho bản thân đó!"

Dì Shin cười hiền hậu: "Yên tâm đi Sanghyeok, thân thể này của dì vẫn còn khỏe lắm."

Jeong Jihoon gửi tin nhắn nói rằng anh đã tới bệnh viện. Sanghyeok kéo va li xuống lầu.

"Sanghyeok...."

Jeong Jihoon đã đứng đợi ở phía đối diện một lúc lâu.

Thời tiết hôm nay rất tốt, tuy là mùa đông nhưng ánh mặt trời tỏa ra rất ấm áp.

Sanghyeok ngẩng đầu lên, nhìn mặt trời trên đầu qua những khe ngón tay, cậu kéo vali đến chỗ Jeong Jihoon, Jeong Jihoon cũng đi về phía cậu.

Sanghyeok nghĩ, sau Tết cậu trở lại thành phố F. Nếu lúc đó Jeong Jihoon cũng đến thành phố F thì cậu sẽ tha thứ cho Jeong Jihoon.

Đột nhiên, sắc mặt Jeong Jihoon thay đổi rõ rệt, anh ấy bất ngờ lao tới đẩy Sanghyeok ra. Trong khi Sanghyeok vẫn đang bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tiếng xe phanh gấp vang lên.

Cậu quay đầu lại tận mắt nhìn thấy Jeong Jihoon đã bị một chiếc xe ô tô màu đen đụng trúng. Sanghyeok sững sờ ngây ngốc, cảnh tượng này có vẻ khá quen.

Cậu nhìn Jeong Jihoon đang nằm trên mặt đất, cau mày: "Jeong Jihoon, không ai dùng một chiêu đến hai lần đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro